Sáng, Trưa, Đêm - Chương 03 - 04

Chương 3 - Sáng

Xa từ ngoài biển nhìn vào, Portofino đã gây ấn tượng với những sườn đồi xanh ngát ô liu, thông, bách và cọ: Stanford, Sophia và Dmitri đứng trên boong ngắm cảnh trong khi con tầu tiến dần vào bờ.

Sophia hỏi:

- Anh có đến Portofino thường xuyên không?

- Mới vài lần thôi.

- Thế nơi ở chính của anh ở đâu?

Câu hỏi riêng tư quá. Stanford bèn đáp:

- Em sẽ được thưởng ngoạn Portofino, Sophia. Nó rất đẹp.

Thuyền trướng Vacarro đến gần:

- Ngài có dùng bữa trưa trên tầu không, thưa ngài Stanford?

- Không, chúng tôi sẽ dùng bữa ở Splendido.

- Tốt lắm. Vậy tôi có phài sẵn sàng nhổ neo ngay sau bữa trưa không?

- Tôi nghĩ là không. Hãy thưởng thức phong cảnh của thành phố nầy cho chán đã.

Viên thuyền trưởng nhìn Stanford, bối rối. Mới một nháy mắt trước ông ta còn cuống cà kê là vậy, giờ đã đổi giọng hoàn toàn, cứ như ông ta đang có cả nghìn năm để sống. Còn cái vụ cấm ngặt sử dụng liện lạc vô tuyến nữa. Chúa ơi!

Khi chiếc Blue Skies đã thả neo, Stanford cùng Dmitri và Sophia đáp xuồng vào bờ.

- Chúng ta sẽ ăn trưa ở khách sạn trên đỉnh đồi. Từ trên đó nhìn ra biển đẹp lắm, - Stanford nói với Sophia. - Em hãy tới chỗ kỳa bắt tắc xi, anh sẽ đến sau vài phút.

- Dạ.

Stanford nhìn theo Sophia cho đến khi nàng đi xa, đoạn ông quay sang Dmitri:

- Tôi phải gọi một cú điện thoại.

Không thể gọi từ trên tàu được. Dmitri nghĩ bụng.

Hai người đi ra hai buồng điện thoại công cộng kề mép ke. Dmitri nhìn Stanford bước vào một buồng điện thoại, nhấc máy và thả đồng xu vào khe.

- Điện thoại viên, tôi muốn đặt một cuộc gọi tới Nhà băng Union, Thuỵ Sĩ.

Vừa lúc đó có một người đàn bà bước tới buồng điện thoại thứ hai. Dmitri đứng chắn lấy lối vào.

- Xin lỗi, - bà ta nói. - Tôi…

- Tôi đang đợỉ một cuộc gọi.

Bà ta ngạc nhiên nhìn gã, "Ra thế", rồi quay nhìn buồng điện thoại mà Stanford đang ở trong đó.

- Theo tôi thì bà không nên đợi, - Dmitri gầm gừ nói. - Ông ta sẽ còn gọi lâu đấy.

Người đàn bà nhún vai rồi bỏ đi.

- A lô?

Dmitri nhìn Stanford nói vào máy.

- Peter đấy hả? Chúng tôi đang gặp phải một trục trặc nho nhỏ. - Stanford đóng chặt cửa buồng điện thoại lại. Ông nói rất nhanh khiến Dmitri không thể nghe thấy gì được hết. Cuộc gọi kết thúc Stanford mới mở cửa và bước ra.

- Mọi chuyện ổn cả chứ, ông Stanford?

- Đi ăn trưa thôi.

Splendido mới là hòn ngọc của Portofino. Đấy là một khách sạn có tầm nhìn khoáng đạt xuống mặt vịnh lóng lánh như thuỷ tinh ở bên dưới. Khách sạn được xây dựng để đón những vị khách cực kỳ giàu có nên luôn rất dè chừng với uy tín của mình.

Stanford, Sophia và Dmitri ăn trưa ở ngoài hiên.

- Anh lại gọi món cho em nhé? - Stanford hỏi - Họ có một số món đặc biệt mà anh đoán em sẽ thích.

- Vâng.

Stanford gọi món trenette al pesto, một món mì địa phương, thịt bê và focalina, một thứ bánh mì trộn muối cũng của bản xứ.

- Và cho chúng tôi một chai Schram tám tám. - Ông quay sang Sophia. - Loại rượu nầy đã đoạt huy chương vàng tại cuộc thi rượu vang quốc tế ở London. Chủ vườn nho là tôi đó.

Nàng nhoẻn cười.

- Ông thật là may mắn.

- May rủi chẳng liên quan gì tới đây hết.

- Tôi tin là con người ta sinh ra là để tận hưởng những của ngon vật lạ trên đời.

- Ông là con người khiến ai cũng phải kinh ngạc.

- Cám ơn.

Stanford thấy thú vị khi có một cô gái đẹp ngưỡng mộ mình. Cô bé nầy đủ trẻ để làm con gái ông và điều đó càng khiến ông khoái trá hơn.

Ăn xong Stanford cười hết cỡ:

- Chúng ta ra tầu thôi.

- Ồ, phải rồi!

Harry Stanford là một người tình không kiên định, rất đam mê và điệu nghệ. Cái tôi lớn lao khiến ông cố làm cho người tình của mình thoả mãn hơn là vì sự thoả mãn của chính mình. Ông biết cách kích thích vào những vùng nhạy cảm của đàn bà, và ông điều khiển cái dàn nhạc ân ái hài hoà tới mức có thể đưa người tình của mình lên những độ cao họ chưa bao giờ đạt tới trong đời.

Hai người sài trọn cả buổi chiều trong lô phòng của Stanford, và khi cuộc làm tình kết thúc thì Sophia cũng mệt rã rời. Stanford mặc quần áo và ra ngoài tìm thuyền trưởng Vacarro.

- Ngài muốn tới Sardinia phải không, ngài Stanford?

- Hãy tới Elba trước.

- Rõ. Còn điều gì khiến ngài không được hài lòng không?

- Không đâu, anh làm việc tốt lắm.

Stanford lại bỗng cảm thấy cơn hứng tình trỗi dậy, bèn lộn trở lại phòng Sophia.

Họ tới Elba vào chiều hôm sau và thả neo ở cảng Portoferraio.

***

Khi chiếc Boeing 727 vào không phận Bắc Mỹ, lái chính liên lạc với đài điều khiển mặt đất:

- Trung tâm bay New York, Boeing tám chín năm Cha đang ở trong vùng điều khiển của các vị. Chúng tôi chuẩn bị qua tầng hai sáu không để vào tầng hai bốn không.

Trung tâm bay New York đáp:

- Roger, anh được phép vào đến tầng một hai bảy, thẳng hướng JKF

Từ phía sau vẳng tới một tiếng gầm gừ khe khẽ.

- Yên nào, Prince. Để tao quàng dây an toàn quanh người mày.

Có bốn người đã đợi sẵn khi chiếc 727 hạ cánh.

Họ đứng ở những vị trí khác nhau để có thể quan sát trọn vẹn các hành khách ra khỏi máy bay. Họ chờ nửa tiếng đồng hồ. Vị hành khách duy nhất bước xuống là con chó chăn cừu giống Đức tuyền trắng.

***

Portoferraio là trung tâm siêu thị của Elba. Hai bên hè phố là những cửa hiệu hào nhoáng và tối tân, còn mặt sau vịnh là những căn nhà thế kỷ mười chín ẩn trong bóng một pháo đài lừng lững do Quận công Florence xây dựng từ thế kỷ mười sáu.

Stanford đã đến hòn đảo nầy nhiều lần, và lạ thay, ông thấy nơi nầy thân thuộc như ở nhà mình vậy. Napoleon Bonaparte từng bị đày ở đây.

- Chúng ta sẽ tham quan nhà của Napoleon, - Ông nói với Sophia. - Anh sẽ gặp em ở đó. - Ông quay sang Dmitri. - Đưa cô ấy tới biệt thự del Mulini.

- Vâng, thưa ông.

Stanford nhìn theo Dmitri và Sophia, rồi liếc nhìn đồng hồ. Thời gian đang trôi. Giờ nầy hẳn chiếc máy bay của ông đã hạ cánh xuống Kennedy. Khi thấy ông không có mặt trong chuyến đó, bọn kia hẳn sẽ lại săn đuổi từ đầu. Chúng phải mất một thời gian để tìm ra dấu vết của ta, Stanford thầm nghĩ. Đến khi đó thì mọi việc đã đâu vào đấy cả rồi.

Ông vào một buồng điện thoại công cộng và nhấc máy:

- Tôi muốn nói chuyện với London. Nhà băng Barclays. Một bảy một…

Nửa giờ sau ông qua đón Sophia và đưa nàng trở lại cảng.

- Em lên thuyền trước nhé. Anh phải đi gọi tiếp vài cuộc điện thoại nữa.

Nàng nhìn ông đi về phía buồng điện thoại công cộng và tự hỏi không hiểu tại sao Stanford lại không sử dụng phương tiện liên lạc ở trên tầu.

Trong buồng điện thoại, Stanford đang nói:

"Sumitomo Bank ở Tokyo…"

Mười lăm phút sau, ông trở lại tầu, sắc mặt hết sức nghiêm nghị.

- Chúng ta có thả neo ở đây qua đêm không? - Thuyền trưởng Vacarro lại hỏi.

- Có - Stanford đáp nhát gừng. - Không! Hãy đi Sardima. Ngay lập tức.

Costa Smeralda ở Sardinia là một trong những nơi có thắng cảnh đẹp nhất của miền Địa Trung Hải. Thị trấn nhỏ Porto Cervo là nơi nghỉ ngơi của những người giầu có khi họ cần yên tĩnh. Thị trấn có một khu lớn những biệt thự do Aly Khan xây dựng.

Việc đầu tiên Stanford làm khi bước chân lên bờ là tìm một buồng điện thoại. Dmitri theo sát chân ông và đứng canh ở ngoàỉ.

- Tôi muốn đặt một cuộc gọi đi Rome… - cánh cửa phòng điện thoại khép lại.

Cuộc đàm thoại lần nầy kéo dài ngót nghét nửa giờ.

Khi bước ra, sắc mặt của Stanford trông rầu rĩ. Dmitri thầm hỏi không biết có chuyện gì đang xảy ra.

Stanford và Sophia ăn trưa trên bãi biển Liscia di Vacca. Stanford gọi món cho cả hai người.

- Chúng ta sẽ bắt đầu với món malloreddus, rồi đến món porceddu. Về thức uống ta sẽ dùng Vernaccia, còn thức nhắm ngọt sẽ là sebadas.

Đang nói với Sophia thì ông bỗng giật mình khi thấy ngay lối vào nhà hàng có hai người đàn ông đang ngồi bên một chiếc bàn và chăm chú nhìn ông.

Mặc com lê đen sang trọng giữa cái nắng mùa hạ nầy, rõ là chúng chẳng buồn đóng vai khách du lịch nữa. Chúng đang bám theo ta hay đây chỉ là những người lạ tình cờ có mặt? Không được để mất khả năng tưởng tượng. Stanford bụng bảo dạ.

Sophia đang nói:

- Em chưa hỏi là anh đang kinh doanh trong lĩnh vực gì?

Stanford nhìn kỹ nàng. Đi cùng một người không biết gì về ông quả có làm ông hưng phấn lên thật.

- Tôi đã nghỉ hưu và đang chơi quanh thế giới cho thoả chí tang bồng thôi.

- Ông sống độc thân sao? - Giọng nàng dần thông cảm. - Hắn ông cảm thấy cô đơn lắm nhỉ?

Suýt nữa thì Stanford phá ra cười.

- Phải, tôi cô đơn lắm. Tôi rất vui vì có cô ở bên.

Nàng để tay mình lên tay ông. "Em cũng vậy"

Khi bữa trưa đã tàn, Stanford cùng Dmitri và Sophia trở vào thị trấn.

Stanford lại xăm xăm đi tìm một buồng điện thoại.

- Tôi muốn nói chuyện với Credit Lyonnais ở Paris…

Nhìn ông, Sophia nói với Dmitri:

- Ông ta thật là một con người tuyệt vời, đúng không? Không có ai như ông cả.

- Anh theo ông ta đã lâu chưa?

- Hai năm, - Dmitri đáp.

- Anh may mắn thật đấy.

- Tôi biết - Dmitri tới buồng điện thoại và đứng canh ở ngoài. Gã nghe Stanford nói: "René đấy à? Anh biết tại sao tôi gọi chứ? Đúng… đúng… Anh sẽ làm vậy chứ… Tuyệt lắm? - Giọng ông nhẹ nhõm hẳn đi. - Không… không phải ở đấy. Hãy gặp nhau ở Corsica thì hơn. Tốt lắm. Sau khi gặp nhau rồi chúng ta có thể chạy thẳng về nhà. Cám ơn anh nhé, René".

Stanford cúp máy, đứng lặng một giây, túm tỉm cười đoạn quay một số máy ở Boston. Người thư ký thưa máy:

- Văn phòng ngài Fitzgerald đây.

- Tôi là Harry Stanford. Hãy cho tôi nói chuyện với ông ta.

- Ồ ngài Stanford? Tôi xin lỗi, ngài Fitzgerald đang đi nghỉ. Còn ai hầu chuyện được ngài không?

- Không. Tôi đang trên đường về Mỹ. Cô nói với ông ta rằng tôi muốn ông ta có mặt ở Boston, tại Rose Hill vào chín giờ thứ hai. Bảo ông ta mang theo bức di chúc của tôi và một chứng viên nhé.

- Tôi sẽ cố…

- Chớ có cố! Hãy làm đi, cô bé. - Ông bỏ máy xuống và đứng lặng đi. Đầu óc quay cuồng. Lúc bước ra khỏi phòng điện thoại, giọng ông trở nên trầm lắng. - Anh có chút việc phải làm, Sophia. Em hãy tới khách sạn Pitrizza và chờ anh ở đó.

- Vâng, em sẽ tới đó. Anh đừng đi lâu quá nhé, - Sophia ngoan ngoãn đáp.

- Anh sẽ đến với em ngay.

Hai người đàn ông nhìn nàng bước đi.

- Quay lại tầu thôi. - Stanford nói với Dmitri. - Chúng ta phải lên đường.

Dmitri ngạc nhiên nhìn chủ:

- Còn…

- Nó sẽ tìm được đường về nhà.

Về đến du thuyền, Stanford bảo thuyền trưởng Vacarro:

- Chúng ta sẽ đi Corsica. Nhổ neo thôi.

- Tôi vừa nhận được bản tin cập nhật thời tiết, thưa ngài Stanford. Tôi e là đang có một cơn bão lớn. Tốt nhất là chúng ta nên chờ ở đây cho nó tan đi rồi hãy lên đường.

- Tôi muốn đi ngay, thuyền trưởng ạ.

Thuyền trưởng Vacarro do dự:

- Chuyến đi sẽ vất vả lắm, thưa ngài. Đây là một cơn libeccio - gió đông nam. Sẽ có những cơn lốc rất dữ dội.

- Tôi chả quan tâm tới chuyện đó.

Cuộc gặp gỡ ở Corsica sẽ giải quyết hết mọi vấn đề trắc trở của ông. Ông quay sang Dmitri. - Tôi muốn anh bố trí một chiếc trực thăng đón chúng ta ở Corsica đi Naples. Anh hãy dùng điện thoại công cộng trên cảng ấy.

- Vâng, thưa ông.

Dmitri lên cảng gọi điện thoại.

Hai mươi phút sau, chiếc Blue Skies khởi hành.

Chương 4 - Sáng

Thần tượng của gã là Dan Quayle và gã thường dùng cái tên đó như một tiêu thức.

- Tôi cóc cần biết anh nói gì về Quayle, ông ta là chính trị gia duy nhất với những giá trị đích thực. Gia đình: tất cả là ở đó. Gia đình đã bại hoại thì quốc gia cũng suy vong. Hãy xem bọn trẻ đang sống chung sống chạ với nhau, ngủ với nhau tùm lum, rồi thậm chí sinh con đẻ cái mà chẳng cưới xin gì. Nghe mà hãi. Vậy thì tội phạm cả đống như vậy cũng đâu có lạ. Nếu Dan Quayle ứng cử Tổng thống thì chắc chắn ông ta sẽ được một phiếu của tôi. - Thật là một nỗi nhục, gã thầm nghĩ, khi gã không thể bỏ phiếu bởi một nền luật pháp ngu xuẩn, song dù thế nào đi nữa thì gã cũng hậu thuẫn Quayle đến cùng.

Gã có bốn con: Billy lên tám và ba đứa con gái - Amy, Clarissa, và Susan, mười, mười hai và mười bốn tuổi. Chúng là những đứa trẻ tuyệt vời và niềm hạnh phúc lớn lao nhất của gã là chơi với con cái.

Những phút như vậy đã được gã gọi là thời gian chất lượng. Gã dành trọn mọi kỳ nghỉ cuối tuần cho bọn trẻ. Gã nướng thịt cho chúng ăn, đùa nghịch với chúng, đưa chúng đi xem phim, xem thể thao và giúp chúng làm bài tập ở nhà. Mọi bọn trẻ trong khu đều ngưỡng mộ gã. Gã sửa xe đạp và đồ chơi cho chúng, gã dẫn chúng đi pic nic cùng với gia đình mình. Chúng tặng cho gã cái tên lóng - "Cha".

Một buổi sáng thứ bảy nắng đẹp, gã ngồi trên khán đài xem một trận bóng chày. Đứa con lên tám của gã Billy, lúc đó đang chơi ở một vị trí quan trọng, trông rất có dáng nhà nghề và lớn hắn lên trong bộ đồng phục đội bóng thiếu niên. Ba cô con gái và vợ gã ngồi bên cạnh. Không thể khá hơn thế nầy được nữa, gã sung sướng nghĩ thầm. Sao tất cả những gia đình khác đều không như chúng ta?

Lúc đó đã cuối lượt chơi thứ tám, tỉ số đang sát nút, với hai lần bóng ra ngoài sân và đưa vào cuộc.

Billy đang ở vạch ngang, phải ứng phó với ba bóng và hai cú đánh.

"Cha" cao giọng cổ xúy: "Bắt lấy chúng, Billy?"

Billy đang chờ cú ném bóng. Đường bóng đi căng và thấp. Billy vung gậy quật thật lực, nhưng trượt.

Trọng tài nổi còi kết thúc lượt chơi.

Những tiếng than thở chán ngán xen lẫn tiếng cườỉ nói hỉ hả trỗi lên từ đám cổ động viên là các bậc cha mẹ lũ trẻ cầu thủ. Billy đứng như trời trồng nhìn hai đội đổi sân.

"Cha" la lớn:

- Không sao đâu, Billy. Lần tới con sẽ đánh trúng.

Billy cố nhoẻn cười.

John Cotton, huấn luyện viên của đội Billy đang chờ nó:

- Em ra khỏi sân ngay! - Ông ta bảo.

- Nhưng, thưa ông Cotton…

- Không nhưng gì hết. Ra khỏi sân ngay.

Cha của Billy đau đớn nhìn con thất thểu rời sân cỏ. Ông ta không thể làm như thế, gã bụng bảo dạ. Ông ta phải cho Billy thêm một cơ hội nữa chứ. Ta phải nói chuyện với ông ta mới được. Vừa lúc đó, điện thoại di động của gã đổ chuông. Gã cho nó reo bốn lần mới tiếp nhận cuộc gọi. Chỉ có một người biết được số máy cầm tay của gã thôi. Hắn biết mình muốn được yên vào những ngày cuối tuần mà, gã tức tối nghĩ.

Người ở máy bên kia nói khẽ độ vài phút. "Cha" lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu. Rút cuộc gã đáp:

- Vâng, tôi hiểu. Tôi sẽ lo việc đó.

- Mọi chuyện ổn cả chứ, anh yêu? - Vợ gã hỏi.

- Không, anh e là không. Họ muốn anh làm việc cả vào thứ bảy và chủ nhật còn anh thì đã có kế hoạch làm món thịt nướng cho cả nhà vào ngày mai.

Vợ gã cầm lấy tay gã mà nói âu yếm:

- Anh khỏi phải lo chuyện đó. Công việc của anh quan trọng hơn.

Không có gì quan trọng hơn gia đình ta hết. Dan Quay le hẳn hiểu điều nầy.

Tay gã bắt đầu ngứa ran và gã gãi. Sao nó lại ngứa ghê thế nhỉ? Ta sẽ phải đi gặp bác sĩ da liễu mình được.

***

John Cotton làm trợ lý giám đốc siêu thị địa phương. Ông ta là người lực lưỡng, tuổi ngoài năm mươi.

Cotton nhận lời làm huấn luyện viên cho đội tuyển thiếu nhi bởi có con trai chơi trong đó. Đội ông ta thua trận hôm thứ bảy là do lỗi của Billy.

Khi siêu thị đã đóng cửa và John Cotton đang đi ra xe thì một người lạ mặt tiến đến.

- Xin lỗi, ông Cotton.

- Vâng?

- Không biết ông có cho phép tôi nói chuyện với ông một lát không?

- Siêu thị đã đóng cửa.

- Ồ không phải chuyện cái siêu thị. Tôi muốn nói chuyện với ông về con trai tôi kia. Billy đã rất chán nản khi ông đuổi nó ra khỏi sân và nói với nó rằng nó sẽ không được chơi nữa.

- Billy là con trai ông à? Tôi lấy làm tiếc vì đã để nó chơi. Nó sẽ không bao giờ trở thành một cầu thủ bóng chày được.

Cha của Billly chân thành nói:

- Ông làm như vậy là không công bằng, ông Cotton.

- Tôi biết Billy chứ. Nó là đứa chơi tốt. Rồi ông sẽ thấy nó chơi trong trận thứ bảy tới.

- Nó sẽ không chơi vào thứ bảy tới đâu. Tôi đuổi nó rồi.

- Nhưng mà…

- Không nhưng gì cả. Chuyện thế đấy. Thôi nhé, nếu không còn gì khác thì xin phép ông, tôi đi đây.

- Ồ, vẫn còn đấy. - Cha Billy mở cái gói trong tay ra, để lộ một cây gậy bóng chày. Gã nói với giọng nài nỉ. - Đây là cây gậy Billy vẫn dùng. Ông thấy đấy cây gậy đã vỡ đầu nên thật không công bằng khi phạt nó như vậy…

- Nầy ông, tôi cóc cần biết cáì gậy đó ra sao đâu. Con ông đã bị đuổi!

Cha Billy thở dài chán ngán:

- Ông có tin là mình sẽ không đổi ý không?

- Không có cơ hội cho tôi đổi ý đâu.

Cotton vừa sờ vào tay nắm cửa xe thì cha Billy cũng vung cây gậy lên và đập vỡ tan kính hậu.

Cotton bàng hoàng nhìn gã.

- Ông… ông làm cái trò gì thế?

- Khởi động chút xíu cho ấm người ấy mà, - vừa nói gã vừa đánh mạnh vào xương bánh chè của Cotton.

John Cotton thét lên và ngã xuống, quằn quại vì đau đớn.

- Mày điên rồi. Cứu tôi với.

Cha Billy quì xuống bên cạnh, nói khẽ:

- Mày mà còn kêu thêm một tiếng là tao đập vỡ nốt cái xương bánh chè còn lại.

Cotton kinh hoàng nhìn gã. Gã lạnh lùng tiếp:

- Nếu con trai tao không có mặt trong đội hình vào thứ bảy tới thì tao sẽ giết mày và giết con trai mày. Tao nói vậy đã rõ chưa?

Cotton cố nghiến răng kìm cơn đau và gật đầu.

- Ồ mà tao không muốn chuyện nầy lộ ra đâu nhé.

- Tao có bạn bè. - Gã nhìn đồng hồ. Gã vừa đủ thời gian để đáp chuyến bay tới Boston.

Tay gã lại bắt đầu ngứa.

Vào lúc bảy giờ sáng ngày chủ nhật, gã vận com lê, tay xách chiếc cặp da sang trọng đi bộ qua Quảng trường Copley ra phố Stuart. Gã bước vào toà nhà hiệp hội Luật gia Boston. Với cả tá chủ nhân trong toà nhà đồ sộ đó, nhân viên bảo vệ có tài thánh cũng chẳng nhận ra gã là ai.

- Chào ông, - gã lên tiếng.

- Chào ngài. Tôi có thể giúp gì ngài không?

Gã thở dài:

- Đến Chúa cũng chẳng giúp gì được tôi. Người ta nghĩ tôi chẳng có việc gì khác ngoài bỏ ra cả ngày chủ nhật để làm cái việc mà một kẻ nào khác có thể đã làm rồi.

Viên bảo vệ nói, giọng thông cảm:

- Tôi hiểu cảm giác đó. - Ông ta kéo chốt cửa. - Ông làm ơn kí vào đây.

Gã kí đánh xoẹt và đi ra chỗ thang máy. Văn phòng mà gã đang tìm nằm ở tầng năm, song gã theo thang máy lên tầng sáu rồi mới lội bộ xuống. Đi dọc hành lang một đoạn gã thấy có tấm biển đồng, ghi: "RENQUIST, RENQUIST & FITZGERALD, LUẬT SƯ".

Gã nhìn quanh, và khi thấy hành lang trống trơn mới mở cặp, lôi ra một túi đồ nghề. Gã mở cửa phòng trong khoảng năm giây.

Gian tiếp tân được bài trí theo lối cổ, thị hiếu bảo thủ, đúng kiểu một hãng luật hàng đầu Boston. Gã đứng yên một lát để định vị, đoạn đi vào gian lưu trữ hồ sơ. Trong đó có một dãy tủ sắp xếp theo thứ tự chứ cái. Gã lần đến chứ R-S. Tủ khoá.

Gã bèn rút trong cặp ra một bản chìa khoá chưa khoét răng, một cái cưa nhỏ và một đôi giũa. Gã tra bản chìa khoá vào ổ, lắc nhẹ một lát. Sau vài giây gã rút nó ra và ngắm nghía những vệt đen hằn trên đó rồi hí hoáy giũa. Miệng gã nhoẻn cười khi nhận ra mình đang lẩm bẩm: "Phải đi những nơi thật xa"

Một kỳ nghỉ thực thụ nhé. Ta tin lũ trẻ sẽ rất khoái Hawaii

Cánh cửa tú rút cuộc cũng được mở. Chỉ nháy mắt gã đã tóm được bộ hồ sơ cần tìm. Gã rút chiếc máy ảnh Pentax nhỏ ra và bắt đầu bấm. Mười phút sau thì xong. Đoạn gã lấy vài mẩu giấy Kleenex, đi ra vòi nước nhúng cho ướt rồi thấm sạch những vụn kim loại rơi ra sàn nhà. Gã khoá tủ hồ sơ lại, bước ra hành lang, đóng nốt cửa văn phòng và chuồn khỏi toà nhà.