Ma Đao - Hồi 12 - Phần 1

Hồi 12: Duy ngã độc tôn

Tần Độc Hạc xưa nay lạnh lùng không ưa cười nói, hiện tại càng không cười nổi, Liễu Thanh Phong nét mặt cũng thế, chẳng hề có nét cười.

Một tràng âm thanh quỷ dị từ sau tấm bình phong lập tức vang ra, tấm bình phong từ từ tách ra làm đôi, dời về hai bên.

Khoảng trống sau tấm bình phong không nhiều, mặt đất không rõ đã di động từ lúc nào, để lộ ta một cửa hầm.

Một người từ cửa hầm xuất hiện.

Y ngồi trên một cái ghế gỗ tử đàn, tuy là ngồi nhưng vẫn tạo cho người ta một cảm giác cao không thể với tới.

Đó là một lão nhân râu tóc đều bạc trắng như ngân tuyến, khuôn mặt đầy vết nhăn phảng phất như bị dao rạch, đôi mắt sáng rực như bảo thạch, mũi rất cao, rất nhỏ, hai hàng lông mày xếch chạy dài vào mái tóc, tuy đã lớn tuổi vẫn người ta cảm giác về một con người có sức sống mạnh mẽ.

Trên đầu ông ta không có món trang sức nào, bộ tóc xõa tung, mặc một bộ long bào màu đỏ có hình rồng vàng.

Chín con rồng vàng bay trong mây rõ ràng là chỉ vàng dệt thành, người dệt khéo léo có thể nói là xảo đoạt thiên công.

Theo lẽ thường mà đoán, dĩ nhiên ông ta không phải là bậc đế vương, nhưng lại tạo cho người ta cảm giác là bậc đế vương.

Thẩm Thăng Y chưa từng thấy qua bậc đế vương nào, nhưng nhìn thấy lão nhân trước mặt lại hiểu thế nào là sự oai nghiêm và phong thái của một bậc đế vương.

Chiếc ghế đặt trên một tấm nệm đỏ, chiếc nệm này nâng lên tới ngang mặt đất thì dừng lại.

Lão nhân theo chiếc ghế từ dưới đất hiện lên, ngồi vững như non, lại giống như bị vô số chiếc đinh đóng chặt vào ghế.

Tần Độc Hạc, Liễu Thanh Phong cùng di động thân hình, tạo thành thế hai bên giáp kích.

Trương Thiên Hộ nắm chặt cái bàn tính.

Thẩm Thăng Y kiếm cũng sẵn sàng tuốt ra.

Lão nhân như không có chuyện gì, ngay cả mắt cũng không hề chớp, chưa nói tới chuyện gì khác, chỉ một sự trấn định đã hơn hẳn người thường.

Trương Thiên Hộ ánh mắt di động, cười nhạt nói:

- Lão đệ, người ta không coi chúng ta vào đâu.

Thẩm Thăng Y hững hờ cười một tiếng nói:

- Lão tiền bối nói sai rồi, nếu y có thể không coi chúng ta vào đâu, tại sao không dám hiện thân gặp mặt chúng ta?

- Lão đệ... - Trương Thiên Hộ trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Thẩm Thăng Y nói tiếp:

- Trước mặt chúng ta chỉ là một pho tượng thôi.

Trương Thiên Hộ, Tần Độc Hạc, Liễu Thanh Phong đều sửng sốt, quan sát lão nhân từ trên xuống dưới.

Lão nhân không hề phản ứng.

Tần Độc Hạc ngờ vực nhìn Thẩm Thăng Y, không chờ ông ta mở miệng, Thẩm Thăng Y đã nói:

- Da dẻ người này chẳng có chút ánh sáng, mà đôi mắt như thế không phải là sáng quá ư? Trương Thiên Hộ nói ngay:

- Nhìn kĩ, thì không có chút sinh khí nữa kia.

Tần Độc Hạc không kềm chế được một tiếng thở dài:

- Không ngờ mục quang của lão đệ sắc bén tới như thế, “Anh hùng thì lúc trẻ tuổi đã là anh hùng”, câu nói ấy quả không sai.

Thẩm Thăng Y lắc đầu:

- Mục quang của vãn bối chẳng có gì là sắc bén cả, chỉ là thính mũi hơn người khác một chút thôi.

Trương Thiên Hộ “ủa” một tiếng, nói:

- Lão đệ ngửi được mùi tượng đất à?

Thẩm Thăng Y nói:

- Đúng, cũng vì thế mới nghĩ tới nhiều chuyện.

Trương Thiên Hộ cười nhạt một tiếng nói:

- Người ta ngay cả cái mặt cũng không cho chúng ta nhìn, nói chuyện cũng bằng thừa.

Một giọng nói kì quái lập tức vang lên:

- Quả nhân nghe được các ngươi nói, các ngươi cũng nghe được quả nhân nói, như thế đủ nói chuyện với nhau rồi.

Trương Thiên Hộ chợt hỏi:

- Ngươi tự xưng là gì?

- Quả nhân! - Giọng nói nghe kĩ như là từ trong pho tượng vang ra.

Trương Thiên Hộ lại hỏi:

- Ngươi là bậc vương à?

- Thế ngoại Ma Vương, duy ngã độc tôn!

- Ma Vương à? - Trương Thiên Hộ cười nhạt.

Giọng nói thản nhiên vang lên:

- Ngươi có thể theo đó mà xưng hô với quả nhân.

Trương Thiên Hộ phẩy tay một cái:

- Đừng có ăn nói cái giọng ấy, muốn nói chuyện thì ra mặt mà nói.

- Hỗn láo...

Trương Thiên Hộ cười nhạt:

- Đây tuy là đất của ngươi, nhưng chúng ta không phải là người của ngươi đâu nhé.

- Được nghe tiếng ta nói, đã là may cho các ngươi lắm rồi.

Giọng nói của Ma Vương vô cùng rõ ràng, cũng vô cùng uy nghiêm.

Trương Thiên Hộ, Liễu Thanh Phong, Tần Độc Hạc lần lượt bật tiếng cười nhạt.

Thẩm Thăng Y lại nói:

- Thật tiếc, chúng ta cùng Ma Vương không quen biết, thế mà chịu nói chuyện thì đó cũng là vì nể mặt ngươi chứ chẳng vinh dự gì đâu.

- Thẩm Thăng Y...

- Các hạ xưng hô thế nào đấy?

Ma Vương im lặng một lúc.

Kế đó lại nói:

- Chuyện này quả nhân thấy tới đây là đủ rồi, các ngươi...

Thẩm Thăng Y ngắt lời:

- Chuyện này là do các hạ gây ra, nếu các hạ không muốn tiếp tục thì trước khi chúng ta tới đây các hạ có thể ngưng lại rồi.

- Đúng thế! - Ma Vương lạnh lùng nói. - Đáng tiếc là quả nhân xưa nay rất cố chấp, cũng không thích bị người ta sai khiến.

- Vậy bây giờ muốn thôi, là ý của các hạ phải không?

- Nếu không phải, thì quả nhân đã không nói chuyện với các ngươi.

Tần Độc Hạc cười nhạt:

- Nói thế thì ra chúng ta có phúc lớn lắm nhỉ?

Trương Thiên Hộ nói chen vào:

- Muốn chấm dứt chuyện này cũng được thôi, có điều các hạ phải giải thích cho chúng ta rõ hết đầu đuôi.

- Giải thích à? - Giọng nói của Ma Vương có vẻ tức giận. - Các ngươi nói là quả nhân phải giải thích à?

- Cho dù ngươi là vua Âm ti, thì không giải thích cũng không xong. - Trương Thiên Hộ cười nhạt. - Bởi vì chúng ta không phải là con dân của ngươi, cũng không phải đang ở Âm ti.

Tần Độc Hạc lạnh lùng nói tiếp:

- Nếu còn điều gì không rõ, thì không những chúng ta sẽ tiếp tục, mà sau buổi sáng hôm nay, nhất định nơi đây cũng sẽ tan nát.

Liễu Thanh Phong cũng nói:

- Đệ tử của Giang Nam Tứ Hữu tuy không nhiều nhưng phá tan nơi này thành đất bằng cũng không có gì khó.

Ma Vương im lặng một lúc.

Trương Thiên Hộ ánh mắt nhìn chằm chằm vào pho tượng, tay trái chợt kéo Thẩm Thăng Y mộtcái.

Tay trái của ông ta giấu trong tay áo, không ai thấy là ông ta kéo Thẩm Thăng Y.

Thẩm Thăng Y xoay chuyển ý nghĩ, khẽ gật đầu.

Thật ra chàng không biết Trương Thiên Hộ có ý gì.

Nên chàng gật đầu để tỏ ý rằng mọi chuyện đều để cho Trương Thiên Hộ chủ trương.

Trương Thiên Hộ không nói gì, chỉ nhìn nhìn pho tượng.

Dĩ nhiên ông ta nhìn thấy tay Thẩm Thăng Y.

Tần Độc Hạc ánh mắt chợt di động:

- Lão đại, đây là chuyện mạng người...

Trương Thiên Hộ ánh mắt ngưng lại trên xác Sở Liệt:

- Người chết thì không sống lại được, vả lại kẻ sát nhân là Tôn Thiên Thành.

Tần Độc Hạc im lặng.

Trương Thiên Hộ nhìn qua Liễu Thanh Phong:

- Lão đệ thấy thế nào?

- Oan có đầu, nợ có chủ, thế cũng được.

Liễu Thanh Phong chợt cười một tiếng:

- Chúng ta còn cần giải thích gì nữa?

Trương Thiên Hộ cười cười:

- Chẳng lẽ ngươi không tò mò chút nào à?

Liễu Thanh Phong gật đầu:

- Với chuyện kì quái thế này, sao lại không tò mò?

Giọng nói của Ma Vương lập tức vang lên:

- Các ngươi muốn biết chuyện gì?

Trương Thiên Hộ nói:

- Các hạ là người thông minh, chẳng lẽ không hiểu chúng ta muốn biết chuyện gì sao?

Ma Vương nói:

- Quả nhân chỉ biết các ngươi nêu câu hỏi thì quả nhân trả lời, đơn giản thế thôi.

Trương Thiên Hộ lập tức hỏi:

- Rốt lại chuyện Tôn Thiên Thành là thế nào?

- Ta đã nói rõ với các ngươi rồi mà.

- Còn rất nhiều chỗ chưa rõ, chẳng hạn tại sao y biến thành Ngải Phi Vũ?

- Đó là vì quả nhân muốn y biến thành Ngải Phi Vũ mà thôi.

- Hai người bọn họ hoàn toàn giống nhau à?

- Không hoàn toàn nhưng không thể phủ nhận rất có nhiều chỗ giống nhau, nên quả nhân mới biến y thành Ngải Phi Vũ.

- Làm cách nào để biến? - Trương Thiên Hộ chợt hỏi gặng.

- Chuyện đó không quan hệ gì tới ngươi.

Trương Thiên Hộ vẫn hỏi:

- Có đúng là ngươi có một thanh Ma Đao không?

- Còn có một cặp mắt ma, một đôi tay ma, một tấm thân ma.

Trương Thiên Hộ trầm ngâm nói:

- Theo ta thấy chỉ là một loại thuật dịch dung.

- Có lẽ thế.

Thẩm Thăng Y nói chen vào:

- Lúc các hạ làm chuyện này thì cần có Ngải Phi Vũ, nhưng Ngải Phi Vũ không chịu nên các hạ mới tạo ra một Ngải Phi Vũ giả để tung hỏa mù.

Ma Vương nói:

- Ngải Phi Vũ là người thế nào, dĩ nhiên ngươi đã biết rõ.

Thẩm Thăng Y nói:

- Chúng ta là bạn thân với nhau.

Ma Vương nói:

- Tuy quả nhân hoàn toàn không có đi lại với y, nhưng chỉ nghe những chuyện y làm thường ngày, cũng rõ y là người thế nào.

- Cho nên ngươi không thể không tạo ra một Ngải Phi Vũ giả, mà Ngải Phi Vũ giả do ngươi tạo ra không may lại có thù oán với Giang Nam Tứ Hữu, nên mới phát sinh chuyện rắc rối, trở thành thế này.

Ma Vương nói:

- Ta đã nói từ đầu rằng sau khi thành công, y muốn làm gì thì làm, còn trước khi thành công, y phải lo luyện kiếm thuật, tạm gác tất ẩc ân oán với người khác lại. Tiếc là y nóng lòng trả thù, nên kiếm thuật mới có chút thành tựu đã không chờ đợi được, muốn đi trả thù ngay. Không thể phủ nhận y là một kẻ có tài, về mặt kiếm thuật tiến bộ rất nhanh, rất vừa ý quả nhân, quả nhân vốn cho rằng y biết phải làm thế nào, không ngờ lúc y ra tay lại ảnh hưởng tới việc của quả nhân.

Ma Vương thở dài:

- Quả nhân cho rằng y sẽ tới xin lệnh, y lại không chờ quả nhân suy nghĩ, đã ra tay rồi.

- Lẽ ra các hạ không bao giờ nên nói với y hai chữ suy nghĩ.

- Phải lắm, phải lắm...

- Các hạ là chúa tể xứ ma, tự nhiên là có oai quyền, với sự thông minh của các hạ, lẽ ra không cần phải suy nghĩ mới trả lời được y. - Thẩm Thăng Y trầm giọng. - Suy nghĩ, vốn đã là có ý tán thành.

Ma Vương lại thở dài một tiếng:

- Tại sao quả nhân lại quên chuyện ấy nhỉ?

Ngừng lại một chút, chợt trầm giọng:

- Ngươi dạy dỗ quả nhân đấy à?

Thẩm Thăng Y không đáp, trong chớp mắt ấy dường như chàng đang nghĩ tới chuyện gì đó.

Ma Vương cũng không bắt bẻ nữa, chuyển qua chuyện khác:

- Tuy Tôn Thiên Thành học kiếm rất mau, nhưng hoàn toàn không phải là một người thông minh.

Trương Thiên Hộ nói ngay:

- Đúng thế, nên y mới không trực tiếp tìm bốn người chúng ta để ra tay, mà tìm tới người quen của chúng ta trước.

Tần Độc Hạc tiếp:

- Có thể nói tuy y đã luyện được kiếm thuật không kém, nhưng chưa dám tự tin là chắc chắn thành công.

Trương Thiên Hộ gật đầu nói:

- Đúng thế, bằng vào võ công của y mà nhân lúc bất ngờ ra tay muốn giết chúng ta cũng không phải là khó, nhưng vẫn còn ngu ở một chỗ là tuy xuất hiện dưới cái lốt của Ngải Phi Vũ, lại không hành sự như Ngải Phi Vũ.

Ma Vương lạnh lùng nói:

- Đó mới là điều làm quả nhân tức giận nhất.

Trương Thiên Hộ nói:

- Cũng vì không thể lợi dụng được nữa, nên các hạ mới giao ngay y ra không chút thương tiếc.

- Đúng thế! - Ma Vương cất tiếng cười âm trầm.

Thẩm Thăng Y chợt nói:

- Ngoài việc định lợi dụng, chắc các hạ còn phải dùng cách nào đó để khống chế y.

Ma Vương nói:

- Người nào cũng đều có một nhược điểm, Tôn Thiên Thành cũng chỉ là một con người.

Thẩm Thăng Y hỏi tiếp:

- Ta chỉ muốn biết các hạ dùng cách nào để khống chế Ngải Phi Vũ?

- Các ngươi đã là bạn thân với nhau, thì chắc ngươi rõ về gia cảnh của y.

Thẩm Thăng Y nói:

- Y là một đứa trẻ mồ côi, Thái Ất chân nhân truyền thụ kiếm thuật cho y đã mất rồi, hiện tại y không có ai để yêu thương nên gởi tình ở chốn giang hồ, coi mạng người như cỏ rác, ngay cả tính mạng của y, y cũng không tiếc.

- Muốn khống chế một người như thế, có thể ngươi có cách chứ quả nhân thì không.

Thẩm Thăng Y nói:

- Vậy hiện nay y ở đâu?

Trương Thiên Hộ nói:

- Thả người ra đây, thì chuyện giữa chúng ta kể như ổn được một nửa.

Thẩm Thăng Y nhìn Trương Thiên Hộ một cái, nói:

- Dĩ nhiên đó phải là một Ngải Phi Vũ thật.

Trương Thiên Hộ nói:

- Dĩ nhiên.

Ma Vương hỏi:

- Còn một nửa chuyện giải quyết thế nào?

Trương Thiên Hộ nói:

- Để chúng ta yên ổn ra khỏi nơi đây.

Ma Vương lại im lặng suy nghĩ, Tần Độc Hạc ánh mắt chợt di động:

- Lão đại...

Trương Thiên Hộ nói:

- Từ lúc vào đây, chỉ bị hoảng sợ chứ không bị nguy hiểm, tuy ta mất một ngón tay, cũng không phải là to tát gì lắm.

Tần Độc Hạc nói:

- Ngay cả ngươi cũng không để bụng, dĩ nhiên ta không phản đối:.

Liễu Thanh Phong nói tiếp:

- Về phía chúng ta mà nói, tới lúc Tôn Thiên Thành chết thì chuyện đã giải quyết xong, nhưng những chuyện sau này không phải vì cớ Tôn Thiên Thành.

Trương Thiên Hộ vung tay nói:

- Đúng như người ta nói, chúng ta không thể thoát được, ngay cả nói chuyện cũng không đủ tư cách, bạn của Thẩm lão đệ còn trong tay người ta, Thẩm lão đệ coi là bạn, chúng ta cũng không thể không coi là bạn.

Liễu Thanh Phong nhìn nhìn Thẩm Thăng Y, chàng cúi đầu không nói gì.

Giọng nói của Ma Vương lập tức vang lên:

- Chẳng lẽ các ngươi hoàn toàn không thích ma pháp biến người này thành kẻ khác sao?

Thẩm Thăng Y lạnh lùng nói:

- Các hạ có nói thẳng ra cũng chẳng có liên hệ gì tới chúng ta.

Ngừng một chút lại nói tiếp:

- Vả lại thuật dịch dung thì chẳng phải là chúng ta chưa thấy qua.

- Thuật dịch dung à? - Ma Vương cất tiếng cười nhạt.

Thẩm Thăng Y nói:

- Có thể các hạ còn chưa nghe tới hai người là Pháp sư Biến hóa và Phấn hầu Bạch Ngọc Lâu.

- Biến Hóa thì ra cái gì? - Ma Vương lại cười nhạt một tiếng. - Đến như Bạch Ngọc Lâu cũng bất quá được một tập Vô song phổ, về thuật dịch dung chẳng có bản lĩnh gì, cũng chẳng qua mắt được bậc danh gia.

Thẩm Thăng Y sửng sốt, té ra lão Ma Vương này cũng biết khá nhiều, thật là ngoài suy nghĩ của chàng.

Một ý nghĩ kì quái nảy ra trong đầu, nhưng chàng không nói gì.

Ma Vương hỏi tiếp:

- Ngay cả chuyện ta định làm gì, các ngươi cũng không muốn biết à?

Thẩm Thăng Y hỏi lại:

- Chúng ta chỉ muốn biết rằng các hạ có trả lời không?

- Không...

Thẩm Thăng Y nói luôn:

- Vậy các hạ đưa người ra đi.

- Người đang ở trước mặt các ngươi.

Thẩm Thăng Y sững sờ:

- Trong pho tượng à?

- Các ngươi có thể bóc tượng ta tại đây, cũng có thể mang cả người lẫn ghế đi, trong chiếc dây lưng ngọc có hai viên thuốc, hòa với nước cho uống trong vòng nửa giờ y sẽ tỉnh lại, ngoài chuyện thân thể hư nhược chẳng có bệnh tật gì khác, cứ theo công lực của y, không đến giờ này ngày mai lại khỏe như thường.

Thẩm Thăng Y nghe rất rõ ràng, bước lên giơ tay gỡ lớp đất mỏng phủ lên người lão nhân.

Bọn Trương Thiên Hộ ba người đứng im nhưng dè dặt để ý khắp chung quanh đề phòng xảy ra chuyện bất ngờ.

Tiếp theo Ma Vương nói một câu:

- Chuẩn bị nước cho Ngải Phi Vũ.

Câu này Thẩm Thăng Y nghe rất rõ, cuối cùng chàng đã phát hiện giọng nói vang ra từ một cái lỗ trên chiếc ghế.

Cái lỗ nằm khuất trong một mảng hoa văn chạm trổ, quả là rất khó nhìn thấy, Thẩm Thăng Y cũng không đếm xỉa gì tới, mau lẹ gỡ lớp đất trên mặt pho tượng, sau lớp đất là gương mặt của một người trẻ tuổi.

Gương mặt này đương nhiên chẳng lạ đối với bọn Trương Thiên Hộ, mới rồi họ vừa giết một người giống hệt như vậy.

... Ngải Phi Vũ! Thẩm Thăng Y lại nhấc bộ tóc bạc giả trên đầu Ngải Phi Vũ xuống, cùng lúc ấy chàng đã đưa tay thăm dò hơi thở của Ngải Phi Vũ, thì thấy rất yếu ớt, cũng rất không đều.

Lớp đất chỉ phủ trên phần mặt, còn trên hai tay chỉ phủ tới cổ tay, không bao lâu đã được bóc ra hết.

Tiếng rèm ngọc khua vang, lão nhân nhỏ bé bưng một cái bàn thấp bước ra, đặt xuống cạnh Thẩm Thăng Y.

Trên bàn có một bình nước, một cái chén, lão nhân nhỏ bé đặt cái bàn xuống, rồi lui lại đứng trước rèm, thở phào một tiếng.

Thẩm Thăng Y ánh mắt di động nói:

- Ngươi không cần phải sợ.

Lão nhân nhỏ bé khua hai tay:

- Chuyện ấy ta chưa quên đâu, thúc thúc từng đuổi giết ta trong con hẻm.

Thẩm Thăng Y nói:

- Đó là vì ngươi đột nhiên phóng ám khí, suýt nữa đã toi mạng thúc thúc rồi.

Lão nhân nhỏ bé cười nói:

- Thúc thúc người lớn lượng lớn, dĩ nhiên không để bụng.

- Có lẽ...

Thẩm Thăng Y lấy trong chiếc đai ra hai viên thuốc màu xanh biếc, một tay vạch miệng Ngải Phi Vũ ra cho uống.

Lão nhân nhỏ bé nhìn nhìn:

- Không tới nửa giờ đâu mà.

Thẩm Thăng Y cười cười:

- Nói thẳng ra, y tỉnh dậy ở đây bọn ta mới yên tâm.

Lão nhân nhỏ bé cười gượng:

- Thúc thúc muốn thế nào cũng được.

Trương Thiên Hộ chợt bước đến, cười nói:

- Ngươi gọi y là thúc thúc, thì gọi ta bằng gì?

Lão nhân nhỏ bé nhăn nhó nói:

- Thì gọi là lão công công.

Trương Thiên Hộvuốt râu nói:

- Tiểu bằng hữu bao nhiêu tuổi thế?

Lão nhân nhỏ bé nói ngay:

- Đã quên cả rồi.

Trương Thiên Hộ nói ngay:

- Dường như chúng ta đã gặp nhau ở đâu thì phải.

Đôi mắt tròn xoe của lão nhân nhỏ bé chợt di động:

- Thật sao? Thế mà ta chẳng nhớ gì cả.

Trương Thiên Hộ than dài một tiếng:

- Trên sông Trường giang làn sóng sau xô làn sóng trước, bọn trẻ con các ngươi bây giờ rất nhiều kẻ thông minh.

Lão nhân nhỏ bé cười nói:

- Ta chỉ ăn ngay nói thật, chủ nhân thường dạy ta rằng trẻ con không được nói dối.

Trương Thiên Hộ vừa định nói gì đó, giọng nói của Ma Vương đã vang lên:

- Không có lệnh của quả nhân, y không nói bất cứ chuyện gì với các ngươi đâu.

Lão nhân nhỏ bé ứng thanh nói:

- Chắc là công công đã nghe rõ rồi chứ?

Trương Thiên Hộ cười cười ngồi xuống một bên.

Ma Vương lại lên tiếng:

- Y tỉnh dậy rồi thì ngươi tiễn khách thay cho ta.

Giọng nói lần này mạnh mà nhỏ, chữ cuối cùng cơ hồ không còn nghe thấy nữa.

Lão nhân nhỏ bé nói:

- Các vị có cần dùng trà không?

Trương Thiên Hộ lắc đầu:

- Tiểu bằng hữu chắc không ngại gì cho bọn ta xem quanh đây một chút chứ?

Lão nhân nhỏ bé nói:

- Tùy ý mà.

Trương Thiên Hộ đứng dậy, đi vòng quanh nhìn nhìn, dĩ nhiên ông ta không nhìn ra được gì, lão nhân nhỏ bé vừa đi vừa chạy theo, không hề có chút sợ sệt.

Liễu Thanh Phong ngồi một bên, Tần Độc Hạc cũng không động đậy, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Sảnh đường im phăng phắc, chỉ có tiếng bước chân của Trương Thiên Hộ thỉnh thoảng vang lên khe khẽ.

Thời gian cũng trôi qua trong im lặng.

Cũng không rõ là bao lâu, Ngải Phi Vũ rốt lại thở nhẹ ra một hơi, từ từ mở mắt.

Đôi mắt của y dường như bị một màn sương bao phủ.

Đến khi màn sương tan đi, y mới mỉm cười kêu lên:

- Thẩm huynh...

Thẩm Thăng Y cười cười:

- Lạ lắm phải không?

- Nếu là người khác thì dĩ nhiên rất lạ, nhưng là Thẩm huynh thì không.

Ngải Phi Vũ lại cười một tiếng:

- Tiểu đệ vốn đã nghĩ nếu được cứu thì người tới cứu ngoài Thẩm huynh ra không còn ai khác.

Thẩm Thăng Y nói ngay:

- Ngươi thử vận chân khí xem có chỗ nào không ổn không?

Ngải Phi Vũ hai chân ngồi xếp bằng trên ghế, mắt nhìn xuống mũi, mũi thở theo ý, bắt đầu vận hành chân khí trong cơ thể.