Ma Đao - Hồi 16 - Phần 2

Thẩm Thăng Y vừa định hỏi gì đó, Bạch Ngọc Lâu đã nói tiếp:

- Nghe nói y là do một thương nhân Ba Tư mang tới, lại được người ta dạy cho làm trò, thương nhân Ba Tư kia vốn định bán y cho một nhà giàu, nên mới nuôi y thành mập ú như vậy.

- Nhưng rốt lại thì bán cho Ma Vương phải không?

- Nghe nói vì giá tiền khá cao. - Bạch Ngọc Lâu nghĩ ngợi. - Người này không thể nói là do trời sinh ra thế, cũng có thể là nhờ lùn tịt như thế mà được chủ nhân đặc biệt ưa thích, cũng có thể là chủ nhân phát hiện ra y được trời phú cho một khả năng hơn người, có thể huấn luyện được, nên không coi y là nô lệ, mà còn dạy võ công cho, để y làm người hầu cận.

Thẩm Thăng Y hỏi tiếp:

- Vị chủ nhân kia vốn là người nào?

Bạch Ngọc Lâu nói:

- Y họ Cẩm...

- Cái họ này ít nghe tới.

Bạch Ngọc Lâu gật đầu, nói tiếp:

- Hiện tại dĩ nhiên ít người còn nhớ, nhưng hai mươi năm trước người không biết đến Cẩm Cung Thành rất ít.

- Tại sao thế?

- Vì võ công, vì mưu trí của y. - Bạch Ngọc Lâu chợt trầm giọng. - Ba mươi năm trước y vẫn còn là một người trong võ lâm, nổi tiếng là vô địch ở Giang Bắc, nhưng y lại rất thích thú chuyện công danh phú quý, nên tuy có danh tiếng khá lớn trong võ lâm, lại cam tâm vứt bỏ hết, ghi tên lại, bắt đầu từ chức Chủ bạ, số y cũng may, mà cũng có lí do khác nữa, nên không quá mười năm đã từ chức Chủ bạ leo lên chức Thông phán phủ Cát An, Kiểm sự tỉnh Hồ Quảng, về triều làm Thái thường tự Thiếu khanh rồi Tự khanh, thăng làm Tham chính ở Trung thư sảnh, lại thăng vượt cấp, lại gặp lúc thượng cấp cáo lão, được thăng làm Tả thừa tướng Trung thư sảnh, một mình nắm đại quyền.

Thẩm Thăng Y lạ lùng nhìn nhìn Bạch Ngọc Lâu, lạ lùng ở chỗ ông ta lại nhớ khá chi tiết về người kia.

Bạch Ngọc Lâu tiếp tục:

- Lúc ấy các đại thần tả hữu của Thánh thượng người thì già nua lẩm cẩm, kẻ thì túi cơm giá áo, người thì hẹp hòi, như thế cũng phải vì thật ra chỉ có y là giỏi hiểu ý người khác, cẩn thận mọi bề, đã sâu sắc lại kín đáo.

Thẩm Thăng Y nói:

- Đó đúng là ở dưới một người mà ở trên muôn người.

- Huống chi y lại còn được đặc biệt tin yêu, có thể nói muốn làm gì thì làm, còn có điều gì là không thỏa mãn nữa đâu? Thẩm Thăng Y thăm dò:

- Chẳng lẽ y lại mong ước ngôi hoàng đế à?

- Đúng thế... - Bạch Ngọc Lâu thoáng trầm ngâm. - Y ngấm ngầm chiêu binh mãi mã, định làm phản, người tâm phúc thứ nhất của y là chỉ huy vệ Minh Châu Lâm Phóng, lúc ấy Lâm Phóng phụng chỉ ra vùng biển đề phòng bọn giặc lùn, thừa cơ câu kết với Triệu Dã ở Phù Tang, mượn một ngàn tinh binh, lại xúi cựu thần triều Nguyên là Phong Tục Kinh hội họp với Lâm Phóng, xin hoàng đế nhà Nguyên cất quân nam chinh, định nhân cơ hội triều Minh điều quân lên phía Bắc, kết hợp với tinh binh Phù Tang bất ngờ đánh chiếm kinh thành.

- Rồi sao lại thất bại?

- Y vốn đa nghi, bọn thủ hạ không ít kẻ chết oan dưới tay y, khiến một số đâm ra bất mãn, bọn người thân cận thì kiêu căng ngông cuồng, những kẻ đang chuẩn bị dốc toàn lực ra giúp, thấy y chưa thành hoàng đế đã ra vẻ hoàng đế, trong lòng đều khó chịu, nhưng thất bại lớn nhất của y là giết chết kẻ thủ hạ đắc lực nhất là Thương Trí Viễn, đó quả là một người rất thông minh, lúc Cẩm Cung Thành đang còn ở giang hồ đã theo giúp đỡ y, mà kế hoạch hành động của y nghe nói đều do người này vạch ra.

- Lẽ ra Cẩm Cung Thành phải biết rằng không có người ấy thì không được.

- Ngoài mặt thì tuy Cẩm Cung Thành không tỏ ra là một kẻ ngu ngốc, nhưng cũng không phải là một người thật thông minh, sau khi làm Tả thừa tướng lại cứ cho rằng chủ yếu là nhờ tài năng và số phận của mình.

Trương Thiên Hộ cười một tiếng nói chen vào:

- Một người mà thành công mau lẹ quá cũng không phải là chuyện hay, dễ làm cho y coi thường rất nhiều lí do giúp y thành công.

- Không may là Thương Trí Viễn lại không khéo quên như thế, càng không may là y cho rằng Cẩm Cung Thành không có y không được, nên ngôn ngữ thái độ đều có vẻ kiêu căng. - Bạch Ngọc Lâu chép miệng. - Những người thông minh đều có cái tật ấy.

Trương Thiên Hộ nói:

- Nếu Cẩm Cung Thành mà nhìn xa thấy rộng một chút, thì đã ráng nhịn.

- Tiếc là y cũng nhìn xa thấy rộng, nhưng lại cho rằng cục diện đã tới chỗ riêng một mình y cũng có khả năng giải quyết, lại mấy lần muốn khởi sự đều bị Thường Trí Viễn cản trở, nên cho rằng y mang dị tâm, trong một cơn giận, giết chết y luôn.

Thẩm Thăng Y lắc đầu:

- Thật là giết không đúng lúc.

- Cho nên rất nhiều người bất mãn, chắc y cũng biết rõ, nhưng lại cho rằng đã chuẩn bị đầy đủ, đang chờ chọn ngày tốt dấy quân, nào ngờ câu chuyện không được giữ kín, tới lúc cuối cùng lại lộ bí mật, “Cấm quân bèn tiên phát chế nhân”. - Bạch Ngọc Lâu có vẻ rất cảm khái. - Vụ này làm rất nhiều người chết, tổng cộng trong ngoài có trên ba vạn người.

Thẩm Thăng Y thăm dò:

- Chỉ huy Cấm quân tấn công, có lẽ là ngươi chứ?

Bạch Ngọc Lâu gật đầu:

- Thật ra ta vốn hi vọng chỉ bắt kẻ đầu sỏ, còn người khác thì phát lạc nhẹ thôi, nhưng kết quả là ngay cả kẻ phản Cẩm Cung Thành, tiết lộ bí mật của y cũng không thoát chết.

Thẩm Thăng Y cau mày, Bạch Ngọc Lâu nói tiếp:

- Các đại thần đều cho rằng người này vốn là kẻ phản nghịch, chẳng qua thấy việc không thể thành công mới đi tố cáo, không thể không giết.

- Nhưng Cẩm Cung Thành chạy thoát à?

- Ta chỉ huy Cấm quân xông vào phủ Thừa tướng, Cẩm Cung Thành đã chuẩn bị đầy đủ, mặc long bào như là một ông vua, không ngờ trong phủ y đã đào sẵn địa đạo, điều bất ngờ là lại có nhiều người sẵn sàng liều mạng cho y, thành ra chúng ta không xông được vào đường hầm.

- Ngươi không tiến vào à?

- Có nhưng suýt nữa thì bị gã Tỳ Bà kia tính rồi, trong địa đạo đã chôn sẵn thuốc nổ, địa đạo lập tức bị lấp kín. - Bạch Ngọc Lâu vuốt nhẹ râu. - Lúc ấy ta vừa ra lệnh quân sĩ bao vây vài trăm dặm quanh kinh đô, vẽ hình truy nã, vừa ra lệnh theo địa đạo đào tới suốt đêm, kết quả là được ba dặm thì lên tới một gian mật thất trong một phủ đệ, tìm được một bộ xương trắng khoác long bào, đội mão vàng, khám nghiệm thì thấy rõ là bị thuốc độc làm tiêu tan hết da thịt, lúc ấy ai cũng cho rằng Cẩm Cung Thành thất bại tuyệt vọng nên uống thuốc độc tự tử, mà các nơi khám xét đều không tìm ra chút manh mối nào, cũng không thấy y xuất hiện nữa.

Thẩm Thăng Y nói:

- Ngươi cũng nghĩ như thế à?

Bạch Ngọc Lâu lắc đầu:

- Ta rất nghi ngờ bộ xương ấy, nhưng về sau không có tin tức gì về Cẩm Cung Thành nên cũng nghĩ rằng đó chính là y.

- Thật ra thì ngươi không tin, nếu không đã không lập tức nghĩ ngay đến y.

Bạch Ngọc Lâu chép miệng:

- Ta cũng không rõ vì sao chuyện này đã lâu rồi, mà vẫn không hề yên tâm về con người này.

Thẩm Thăng Y nói:

- Con người này thật đáng sợ, có thể kiên nhẫn chờ đợi trong bốn mươi năm.

Bạch Ngọc Lâu nói:

- Cũng có thể trong thời gian ấy y luyện thành một thanh Ma Đao, chờ thời cơ hành sự.

Thẩm Thăng Y gật đầu:

- Nếu ta đoán không lầm, từ đó đến nay chắc y trú ngụ ở nước ngoài.

Bạch Ngọc Lâu nói:

- Đúng ra phải là thế, nếu không thì với tính nết không chịu yên phận của y mà ở lại Trung Nguyên, thì lại gây chuyện nữa rồi.

Thẩm Thăng Y nói:

- Tuy là sau nhiều năm y mới quay trở lại, nhưng tính nết cũng không thay đổi bao nhiêu.

- Núi sông dễ đổi, tính người khó thay. - Bạch Ngọc Lâu cười cười. - Đó là một câu nói quá cũ, nhưng rất có lí.

Thẩm Thăng Y nói:

- Lần này y ra tay đối với ngươi, ngoài phần công việc phải làm, còn có ý trả thù nữa.

Bạch Ngọc Lâu “ờ” một tiếng:

- Chắc chắn là thế.

Thẩm Thăng Y vội hỏi:

- Quan hệ giữa các ngươi ra sao?

Bạch Ngọc Lâu nói:

- Rất tốt, y cho rằng ta là kẻ trẻ tuổi rất có tương lai, ta cũng thấy con người này rất không đơn giản. Cũng nhờ thường ngày có khi bất chợt qua lại, nên rất rõ tính nết của y, mới có thể chặn đứng toàn bộ quân cứu viện ngoài phủ Thừa tướng, mau lẹ tiến chiến sào huyệt của y.

- Ngươi trí dũng song toàn, sao y lại không thích thú, tìm cách chiêu mộ người để sử dụng?

Bạch Ngọc Lâu nói:

- Có lẽ vì thứ người có bản lĩnh như ta thì y không thấy có tư cách gì để làm Ma Vương.

Bạch Băng nhăn nhăn mũi cười nói:

- Bản lĩnh của cha hiện tại, thì ai biết được so với bao nhiêu năm trước khác nhau bao nhiêu? Bạch Ngọc Lâu trợn mắt:

- Bây giờ thì cô cứ coi thường cha cô đi, đến khi lấy chồng rồi, mới biết tôn trọng cha.

Bạch Băng đỏ bừng mặt, núp sau lưng Thẩm Thăng Y, Thẩm Thăng Y nói luôn:

- Cũng chẳng lạ gì Băng nhi lại như thế, ngay ta cũng thấy ngờ vực.

Bạch Ngọc Lâu làm ra vẻ tức tối:

- Dĩ nhiên y không nói rõ ra, nhưng nhiều lần nói rằng rất hi vọng được hợp tác với ta, ta cũng vì thế mà thấy ngờ vực y.

Thẩm Thăng Y nói:

- Lẽ ra y phải coi ngươi là cùng một loại với y.

Bạch Ngọc Lâu nói:

- Cho nên về sau y lộ vẻ không thích ta tới chơi, khi ta đem Cấm quân đánh chiếm phủ Thừa tướng, tuy y biết đại cuộc đã hỏng vẫn còn lớn tiếng nói rằng sẽ tìm ta tính sổ.

Thẩm Thăng Y nói:

- Hiện tại địa vị vủa ngươi còn quan trọng hơn năm xưa, lại thêm có một món nợ cũ, chẳng lạ gì y lại chọn ngươi làm mục tiêu đầu tiên.

Bạch Ngọc Lâu vuốt vuốt râu:

- Chuyện này thật rất nguy hiểm, nếu không có các ngươi tới, hiện giờ ta cũng chẳng biết gì, cũng chẳng biết đâu mà đề phòng.

Thẩm Thăng Y nói:

- Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, y đã biết tìm tới Tiểu Ngải, thì đối với ngươi chăc cũng hiểu biết rõ ràng.

- Đáng sợ thật. - Bạch Ngọc Lâu rùng mình một cái.

Thẩm Thăng Y trầm ngâm nói:

- Không biết việc y biến ra nhiều người giống nhau có dính líu gì tới ngươi không?

- Chuyện đó thì chưa chắc, chẳng hạn một người quân tử như Phương Trực thì ta hoàn toàn không quen biết nhưng y lại rất cần thiết, rất có thể là lợi dụng mà kêu gọi người võ lâm giúp đỡ, thậm chỉ kể cả việc tổ chức nghĩa quân.

- Có Phương Trực ra mặt, một công việc xấu xa thế này nhất định cũng sẽ trở thành có chính nghĩa, đến lúc mọi người tỉnh ngộ, thì y đã thành công rồi.

Bạch Ngọc Lâu hai hàng lông mày cau lại:

- Hiện tại ta chỉ lo...

Thẩm Thăng Y hỏi:

- Có phải lo trong phủ của ngươi đã có người của họ trà trộn vào hay không?

Bạch Ngọc Lâu gật đầu, bọn Trương Thiên Hộ ai cũng biến sắc, chuyện này không phải là không thể xảy ra.

Thẩm Thăng Y nói:

- Những người ở nơi đây chắc chắn là không ít?

- Cũng không biết có bao nhiêu, đại khái có một phân là được ghi chép tên họ rõ ràng, đủ chứng minh lai lịch lương thiện, nhưng Cẩm Cung Thành đã có thể biến ra một người hoàn toàn giống hệt, thì phần ghi chép này cũng không có bao nhiêu tác dụng.

- Trước khi tạo ra một người giả mạo, y phải biết rõ về người thật.

- Cũng không hẳn. - Bạch Ngọc Lâu lẩm bẩm. - Vả lại chúng ta cũng không có thời gian để điều tra rõ ràng về gia nhân trong nhà.

- Cẩm Cung Thành thì lại phải điều tra rõ. - Thẩm Thăng Y có vẻ kinh ngạc. - Điều làm người ta lạ lùng là sao y không cản trở chúng ta trên đường tới đây.

Bạch Ngọc Lâu nói:

- Theo ngươi thì đó là tại sao?

- Có thể là mục đích của y không phải ở chỗ này, cũng có thể y không đủ sức, mà cũng có thể quả thật là không đuổt kịp chúng ta.

Bạch Ngọc Lâu cười cười:

- Đó đều là những ý tưởng tốt đẹp.

Thẩm Thăng Ynói ngay:

- Cũng có thể y chẳng coi chúng ta vào đâu, nhưng nếu như thế thì ở Gia Hưng đã không nhường nhịn chúng ta như thế.

Bạch Ngọc Lâu lại hỏi:

- Không có cái có thể thứ năm à?

Thẩm Thăng Y nói:

- Có nhưng là chuyện của họ, có thể đã xảy ra rối loạn gì đó, y còn đang phải lo chuyện nội bộ.

Bạch Ngọc Lâu vỗ tay nói:

- Ta cũng nghĩ đến chuyện đó, nhưng chắc chắn rằng trừ phi mục đích thật của y không phải ở chỗ ta, chứ không thì bằng vào tính cách của y, nhất định không để chúng ta yên ổn đâu. - Ngừng lại một lúc, cười cười nói tiếp. - Nhưng được các ngươi tới giúp đỡ, thì ta rất yên tâm.

Trương Thiên Hộ cười gượng:

- Sợ nhất là y lại biến thành bạn bè nào đó tới đây, khiến cho chúng ta không biết đâu mà đề phòng.

Bạch Ngọc Lâu nói:

- Chuyện đó rất đơn giản, từ bây giờ trở đi, bất kể là ai cũng không tiếp.

Bạch Băng nói:

- Vậy con cũng không được ra ngoài chơi à?

- Dĩ nhiên... - Bạch Ngọc Lâu cười cười. - Nếu chẳng may cô lại để cho họ bắt đi, giả mạo một người khác thả trở về, thì làm thế nào được?

Thẩm Thăng Y nói:

- Chuyện đó thì chúng ta rất yên tâm, Băng nhi là người đẹp nhất trên đời, họ có muốn cũng không sao tạo ra một người giống hệt được.

Bạch Ngọc Lâu cười lớn, Bạch Băng lườm Thẩm Thăng Y một cái, ngoài vẻ thẹn thùng còn có nỗi vui sướng không nói lên lời.

Bạch Ngọc Lâu lập tức nói:

- Sau đây ta sẽ lập tức dặn bảo những người có trách nhiệm lưu tâm quan sát trong thành, nếu có phát hiện được chuyện gì khả nghi phải lập tức báo ngay, như thế là tốt nhất.

Bọn Thẩm Thăng Y dĩ nhiên không phản đối, Bạch Ngọc Lâu thản nhiên cười một tiếng:

- Nếu vạn nhất các vị chợt phát giác ra bản nhân có điều gì khác lạ, xin đừng khách sao, cứ bắt lấy ta để làm rõ thật giả.

Thẩm Thăng Y thở dài:

- Nếu có chuyện ấy, chỉ sợ lại là ngươi bắt lấy chúng ta, làm gì còn có chuyện chúng ta được làm rõ thật giả.

Bạch Ngọc Lâu sửng sốt:

- Đúng thế, bọn thủ hạ của ta bất kể là ta nghi ngờ gì, cũng không dám trái lệnh.

Bạch Băng nói chen vào:

- Có lẽ cha nên dặn dò họ trước, ai cũng được bắt, chỉ không được bắt bọn Thẩm đại ca, cho dù chính là cha ra lệnh.

- Biện pháp hay...

Bạch Ngọc Lâu vuốt râu cười khẽ.

- Vạn nhất là họ giả mạo chúng ta thì có gì là hay? - Thẩm Thăng Y hỏi lại.

Bạch Băng sửng sốt, đẩy nhẹ Thẩm Thăng Y một cái:

- Người ta đâu có dễ nghĩ ra một biện pháp hay như thế, lại bị anh nói gièm.

Bạch Ngọc Lâu cười nói:

- May mà chúng ta còn có thời gian, cứ bàn bạc chu đáo, chắc chắn là sẽ đề ra được một biện pháp hay.

Kế lại nói tiếp:

- Rong ruổi đường dài, chắc mọi người đều vừa mệt vừa đói, ta đã dặn gia nhân chuẩn bị chuyện cơm nước và chỗ nghỉ ngơi rồi.

Bạch Băng hỏi:

- Chỗ phòng của Thẩm đại ca chắc đã dọn dẹp chu đáo rồi chứ?

Bạch Ngọc Lâu nói:

- Dĩ nhiên họ đâu dám không nghe lệnh của đại tiểu thư.

Bạch Băng nói:

- Con đã biết thế nào Thẩm đại ca cũng tới thăm chúng ta.

Bạch Ngọc Lâu làm ra vẻ ngậm ngùi:

- Ta thì lại không biết lần này y tới với mục đích là để thăm chúng ta hay là để gây náo loạn đây.

Bạch Băng nói:

- Thật ra chuyện này có gì lớn đâu, Thẩm đại ca nhất định sẽ có cách đối phó.

Bạch Ngọc Lâu lập tức nói:

- Vậy sao cô còn chưa mau mau đưa y đi nghỉ, để y sớm nghĩ ra cách hay?

Bạch Băng nhướng mũi một cái, kéo Thẩm Thăng Y bước ra ngoài.

Thẩm Thăng Y bước chân không ngừng, ý nghĩ dường như đông cứng lại, tuy chàng đã biết chuyện này có dính líu rất nhiều tới Bạch Ngọc Lâu, nhưng không rõ Cẩm Cung Thành sẽ hành động ra sao.

Rốt lại chàng cũng chỉ là một nhân vật giang hồ, chỉ biết rất ít chuyện về triều đình, mà phần lớn cũng đều là do Bạch Ngọc Lâu kể cho.

Cho nên chàng định đem câu chuyện nát óc này đẩy luôn cho Bạch Ngọc Lâu.

Bạch Ngọc Lâu tuy ngoài miệng nói còn có thởi gian nhưng cũng thừa biết là không còn bao nhiêu thời gian để chuẩn bị.

Thật ra Cẩm Cung Thành đã tới nơi rồi.

Trước khi Bạch Ngọc Lâu hạ lệnh cho những người có trách nhiệm lưu ý, Cẩm Cung Thành và Ngọc Điệp đã ngồi trên một cỗ xe buông rèm kín mít vào thành.

Ngọc Điệp đã thay một bộ quần áo bình thường, Cẩm Cung Thành thì bên ngoài tấm long bào đã khoác thêm một bộ quần áo thương nhân, chiếc mão vàng đội trên đầu cũng có một tấm khăn cao che khuất.

Ánh mắt của ông ta cũng biến thành rất hiền hậu, kì lạ nhất lại là Ngọc Điệp, đôi tròng mắt xanh nhạt đã biến thành một màu đen láy.

Cho dù đã nhận lệnh cũng không ai để ý tới hai người như vậy.

Cỗ xe họ ngồi cũng chẳng có chỗ nào là đặc biệt.

Xe ngựa tiến vào thành, vòng qua phố lớn, Cẩm Cung Thành mới thở ra một hơi, từ khi vào thành ông ta cứ ngơ ngác nhìn cảnh vật bên ngoài, thần thái trông rất kì di.

Ngọc Điệp hỏi:

- So với lúc ngươi ra đi có khác nhiều lắm không?

Cẩm Cung Thành cười cười:

- Phồn hoa hơn nhiều.

Ngọc Điệp hững hờ nói:

- Chắc ngươi càng thích thú.

- Dĩ nhiên. - Cẩm Cung Thành lắc đầu. - Nếu là đi thẳng một mạch tới đây, quả nhân thật không ngờ rằng lại có ngày được trở về đây.

Ngọc Điệp nói:

- Nhưng theo tâm tình của ngươi hiện giờ thì có thấy gì là hay đâu.

Cẩm Cung Thành thở dài:

- Tuy quả nhân có thể biến đổi được diện mạo của một người thành khác hẳn, nhưng cũng không thể nào biến đổi được tâm tình.

Ngọc Điệp nói:

- Có thể thái độ bên ngoài của ngươi từ lúc bắt đầu có chỗ đã không hay rồi.

Cẩm Cung Thành im lặng, Ngọc Điệp nói tiếp:

- Tuy ta không biết làm vua nên có thái độ thế nào với con dân, nhưng theo dáng vẻ của ngươi, thì cũng có chỗ không hợp lắm.

Cẩm Cung Thành cười cười:

- Chủ yếu là vì quả nhân chưa làm vua thật ngày nào.

Ngọc Điệp nói:

- Đó là một chuyện rất đáng tiếc.

Cẩm Cung Thành nói:

- Lẽ ra phải tiếc là tuy ngươi nhìn thấy những nhược điểm của quả nhân mà vẫn đi theo quả nhân.

Ngọc Điệp nói:

- Không có chuyện gì hồi hộp bằng chuyện này.

Cẩm Cung Thành gật dầu:

- Quả nhân thường ngày chẳng cũng thường có cảm giác như thế này sao?

Ngọc Điệp cũng cười, cười như một kẻ ngớ ngẩn.

Xe ngựa dừng lại trước cửa một trang viện lớn, người đánh xe nhanh nhẹn nhảy xuống, kính cẩn mở cửa xe, thả chiếc thang xuống.

Ngọc Điệp đỡ Cẩm Cung Thành xuống xe, Cẩm Cung Thành bước lên bực thềm, chợt quay đầu:

- Cẩm An, cất xe ngựa xong thì ngươi cứ đi.

Người đánh xe cúi đầu nói:

- Nếu nô tài muốn đi thì đâu cần phải chờ đến hôm nay?

Cẩm Cung Thành vuốt râu cười khẽ:

- Không ngờ bên cạnh quả nhân vẫn còn có vài người trung thành.

Cẩm An im lặng, Cẩm Cung Thành nói tiếp:

- Quả nhân quyết không xử tệ với ngươi, nhưng quả nhân vẫn hi vọng ngươi suy nghĩ kĩ một lần nữa, tuy ngươi xưa nay vẫn ở đây, nhưng thấy quả nhân trở về thế này, cũng đủ biết công việc không thuận lợi.

- Kẻ nô tài đã không đi, thì hiện tại cũng nhất định không đi. - Cẩm An nói rất quả quyết.

Cẩm Cung Thành buông một tiếng:

- Tốt... Quả nhân thành công rồi, nhất đinh không xử tệ với ngươi.

Cẩm An nói:

- Tiểu nhân chỉ hi vọng được phụng sự chủ nhân trọn đời.

Cẩm Cung Thành liên tiếp nói:

- Tốt, tốt... - Rồi cất bước đi tiếp, cổng lớn của trang viện mở ra, người xuất hiện là lão nhân nhỏ bé Tỳ Bà.

Cẩm Cung Thành, Ngọc Điệp nối nhau bước vào, chờ lão nhân nhỏ bé cài then rồi mới hỏi:

- Tỳ Bà, trong thành có tin tức gì lạ không?

Tỳ Bà nói:

- Bốn người bọn Thẩm Thăng Y và Trương Thiên Hộ đã vào trong phủ Bạch Ngọc Lâu.

Cẩm Cung Thành trầm ngâm một lúc, nói:

- Nếu ta đoán không lầm, Bạch Ngọc Lâu nhất định đã sai phái những người có trách nhiệm theo dõi tung tích của chúng ta.

Tỳ Bà nói:

- Họ sẽ không phát hiện được gì đâu.

Trận đánh trong khu rừng liễu vừa bắt đầu, y đã chạy khỏi, đương nhiên đó là theo lệnh của Cẩm Cung Thành, muốn y tới đây trước để chuẩn bị mọi việc.

Y theo Cẩm Cung Thành lâu năm, cũng đã biết rõ tính nết của Cẩm Cung Thành, tuy Cẩm Cung Thành không dặn dò gì, nhưng lúc ra đi y đã biết rằng bất chợt ông ta sẽ tới đây.

Cẩm Cung Thành nhìn Tỳ Bà nói tiếp:

- Có lẽ ngươi xuất hiện càng ít càng tốt.

Tỳ Bà cười nói:

- Vì tôi chỉ cần xuất hiện một lần, người ta đã nhận ra rồi. - Kế lại nói tiếp. - Cho nên khi tôi vào thành chỉ toàn chọn lúc ban đêm, đi đường cũng toàn chọn lúc ban đêm.

Cẩm Cung Thành ngẫm nghĩ:

- Thế mà ngươi lại tới trước chúng ta.

Tỳ Bà thở dài một tiếng:

- Sự tình này đối với chúng ta rất bất lợi.

Cẩm Cung Thành gật đầu:

- Hiện tại số người chúng ta có thể dùng được đã còn rất ít, nhưng sự tình chưa đến nỗi hoàn toàn không có hi vọng.

Tỳ Bà nói:

- Lão nô muốn làm gì cũng phải làm cho chắc chắn.

Cẩm Cung Thành nói:

- Muốn tất cả cùng tới phải không?

Tỳ Bà nói:

- Vào trong mật thất chờ đã.

- Tốt lắm... - Cẩm Cung Thành thở phào một hơi, dáng vẻ vô cùng mệt nhọc.