Dấu hiệu Athena - Chương 19 - 20

The Mark of Ahena _ Chương 19

Annabeth

HỌ KHÔNG VỀ KỊP TỚI TÀU.

Nửa đường qua bến tàu, ba con đại bàng khổng lồ đáp xuống trước mặt họ. Mỗi con chở theo một biệt kích La Mã mặc áo tím quần bò với giáp vàng lấp lánh, gươm và khiên. Lũ đại bàng bay đi và tên La Mã đứng giữa, kẻ trông nhẳng nheo hơn hai gã kia nâng tấm giáp che mặt của mình lên.

“Hãy đầu hàng trước Rome!” Octavian rít lên.

Hazel rút thanh gươm kỵ sĩ của mình ra gầm gừ, “Cơ hội béo bở nhỉ, Octavian.”

Annabeth rủa thầm. Một mình gã, tên thầy bói giơ xương thì cô chả phiền, nhưng hai tên kia trông như những chiến binh dày dạn – to hơn, khỏe hơn nhiều loại mà Annabeth muốn vướng vô, đặc biệt do bởi Piper và cô chỉ được trang bị dao găm mà thôi.

Piper giương tay lên ra dấu xoa dịu. “Octavian, việc xảy ra ở trại đã bị sắp đặt. Chúng tôi có thể giải thích.”

“Chả nghe thấy cô nói gì cả!” Octavian la. “Sáp trong tai tụi này – đạt tiêu chuẩn để đấu với lũ Siren[1]. Giờ thì vứt vũ khí xuống và quay người lại từ từ để tôi còn trói tay mấy cô lại được.”

[1] Siren, những sinh vật xinh đẹp và nguy hiểm sống trên biển, thường ngồi trên các mỏm đá, dùng giọng ca mê hoặc các thủy thủ để họ đâm vào bãi đá ngầm khiến tàu chìm. Hình dạng có thể là mình chim đầu người hay thân người đuôi cá.

“Để em xiên gã một nhát,” Hazel lẩm bẩm. “Đi mà.”

Con tàu chỉ cách đó năm mươi bộ nhưng Annabeth chả thấy dấu hiệu gì của HLV Hedge trên boong. Chắc ông đang ở khoang dưới xem mấy cái chương trình võ thuật tổng hợp ngu ngốc của mình. Nhóm Jason sẽ chưa về cho tới lúc hoàng hôn và Percy chắc đang ở dưới nước, chẳng biết gì về cuộc xâm lăng. Nếu Annabeth lên được tàu, cô có thể dùng mấy cỗ nỏ phóng tiễn, nhưng chả có cách nào vượt qua được ba kẻ La Mã này cả.

Cô đang cạn dần thời gian. Lũ đại bàng lượn vòng trên đầu, kêu lên như đang báo với anh em của chúng: Này, có mấy đứa á thần Hy Lạp tươi ngon đàng này này! Annabeth không thấy cỗ phi xa[2] đâu nữa nhưng cô nghĩ nó cũng đâu đó gần đấy thôi. Cô phải nghĩ ra cái gì đó trước khi có thêm người La Mã tới.

[2] Flying chariot: xe ngựa bay, loại chiến xa có ngựa bay kéo.

Cô cần giúp đỡ… một kiểu tín hiệu báo nguy với HLV Hedge hay tốt hơn là – Percy.

“Này?” Octavian cao giọng. Hai tên bạn của gã vung gươm.

Rất chậm, chỉ dùng hai ngón tay, Annabeth rút con dao của mình ra. Thay vì thả rơi nó, cô ném nó ra xa hết mức có thể, xuống nước.

Octavian kêu lên the thé. “Làm thế làm quái gì hả? Tao có bảo ném đi đâu! Nó có thể làm bằng chứng. Hay chiến lợi phẩm nữa!”

Annabeth ngượng nghịu toét một nụ cười tóc-vàng-ngớ-ngẩn kiểu: Ối, ngu thật. Chả ai biết cô lại nghĩ cô có lúc ngu cả. Những Octavian có vẻ trúng kế rồi. Gã bực tức thở hắt ra.

“Hai cô còn lại…” Gã chĩa gươm vô Hazel và Piper. “Đặt vũ khí của các người xuống sàn bến. Không đùa đâu... ”

Quanh mấy kẻ La Mã, Cảng Chaleston bắn tung như một đài phun nước Las Vegas trong giờ diễn. Khi tường nước biển hạ xuống, ba tên La Mã đã bay ra vịnh, lắp ba lắp bắp và cố gắng điên cuồng để nổi lên trong bộ áo giáp. Percy đứng trên bến tàu, cầm con dao của Annabeth.

“Cậu đánh rơi này,” cậu nói, mặt tỉnh bơ như không.

Annabeth quàng tay ôm cậu. “Mình yêu cậu!”

“Mọi người,” Hazel ngắt ngang. Cô nở một nụ cười trên mặt. “Bọn mình phải nhanh lên.”

Ở dưới nước, Octavian hét to, “Cho tao lên khỏi đây! Tao sẽ giết mày!”

“Trông thích thật,” Percy gọi với xuống.

“Gì hả?” Octavian thét lớn. Gã đang bám vô một trong hai cận vệ của mình, người đang gặp rắc rối với việc giữ cho cả hai nổi được.

“Chả gì cả!” Percy thét trả. “Đi thôi mọi người.”

Hazel nhăn mặt. “Bọn ta có thể không dìm họ chết chìm được không?”

“Không chìm đâu,” Percy hứa. “Anh đã khiến nước chảy quanh chân họ rồi. Ngay khi ta thoát khỏi vòng nguy hiểm anh sẽ cho họ vô bờ.”

Piper nhếch mép. “Hay đấy.”

Họ trèo lên boong tàu Argo II và Annabeth chạy ngay tới chỗ bánh lái. “Piper, xuống dưới. Dùng cái bồn trong bếp gửi thông điệp Iris[3]. Cảnh báo Jason về đây ngay!”

[3] Iris, nữa thần cầu vồng và người đưa tin của các vị thần trong thần thoại Hy Lạp.

Piper gật đầu rồi phóng đi.

“Hazel, đi tìm HLV Hedge và bảo thầy ấy vác cặp chân lông lá lên boong ngay!”

“Phải thế rồi!”

“Và Percy – cậu với mình cần đưa con tàu tới Đồn Sumter.”

Percy gật đầu và chạy tới chỗ cột buồm. Annabeth giữ bánh lái. Tay cô lướt trên bảng điều khiển. Cô mong mình biết đủ để vận hành chúng.

Annabeth từng thấy Percy vận hành một thuyền buồm cỡ lớn trước kia chỉ bằng sức mạnh ý chí. Giờ đây, cậu không làm cô thất vọng. Dây thừng tự bay lên – tháo nút buộc khỏi bến, tự kéo neo. Buồm giương lên đón gió. Trong khi ấy, Annabeth nổ máy động cơ. Các mái chèo duỗi ra với tiếng kêu như súng máy và tàu Argo II rời khỏi bến, hướng tới hòn đào phía xa.

Ba con đại bàng vẫn lượn vòng trên đầu, nhưng chúng không cố gắng đậu lên tàu gì cả, có lẽ bởi đầu tàu Festus cứ phun lửa mỗi khi chúng tiến gần. Thêm nhiều con đại bàng nữa đang bay theo đội ngũ tiến tới đồn Sumter – ít nhất một tá. Nếu mỗi con mang theo một á thần La Mã… thì có nhiều kẻ thù lắm đây.

HLV Hedge thình thịch lên thang với Hazel theo sau guốc.

“Bọn chúng đâu hả?” Ông hỏi. “Tôi giết ai đây?”

“Không giết chóc gì hết!” Annabeth ra lệnh. “Chỉ phòng vệ cho con tàu mà thôi!”

“Những chúng phá ngang một bộ phim của Chuck Norris!”

Piper xuất hiện từ khoang dưới. “Gửi được một tin nhắn tới Jason rồi. Mờ mờ thôi, nhưng cậu ấy đã lên đường về rồi. Hẳn là phải - ồ! Kia rồi!”

Nhô lên trên thành phố, đang hướng lại phía họ là một con đại bàng đầu trắng[4] khổng lồ, không giống lũ chim vàng La Mã.

[4] Bald eagle, một loại đại bàng dũng mãnh, biểu tượng nước mỹ, cũng là biểu tượng của thần Zeus.

“Frank!” Hazel nói.

Leo đang bám vô một chân đại bàng và dù là ngay từ trên thuyền, Annabeth cũng nghe thấy cậu đang la hét chửi rủa.

Phía sau họ là Jason đang cưỡi gió mà bay.

“Chưa bao giờ thấy Jason bay trước đây cả,” Percy càu nhàu. “Cậu ấy trông như Siêu nhân tóc vàng ấy.”

“Không phải lúc đâu!” Piper la cậu. “Trông xem, họ đang gặp rắc rối đó!”

Chắc chắn rồi, cỗ phi xa La Mã đã hạ xuống từ một đám mây và đang đi xuống hướng tới phía họ. Jason với Frank trệch ra khỏi đường bay, bay vụt lên để tránh bị lũ Pegasus đạp phải. Những người đánh xe bắn cung. Mũi tên rít gió ngay dưới chân Leo khiến cậu lại chửi rủa la hét lắm thêm. Jason với Frank buộc phải vượt tàu Argo II và bay tới đồn Sumter.

“Ta sẽ xử chúng!” HLV Hedge hét to.

Ông quay cỗ nỏ phóng tiễn bên mạn trái. Trước khi Annabeth có thể thét, “Đừng ngốc thế!” Hedge đã khai hỏa. Một mũi hỏa tiễn phóng vụt về phía cỗ phi xa.

Nó phát nổ trên đầu những con Pegasus và khiến chúng hoảng loạn. Không may là nó cũng làm xém cánh của Frank và khiến cậu mất kiểm soát. Leo tuột khỏi vuốt cậu. Cỗ phi xa bắn về phía đồn Sumter, nã đạn vào Jason.

Annabeth kinh hãi nhìn Jason – rõ ràng đang choáng váng và đau đớn – lao về phía Leo, chộp được cậu và vật lộn mãi để đạt được độ cao thích hợp. Cậu chỉ xoay sở làm chậm cú rơi của họ được thôi. Họ biến mất sau bức tường pháo đài. Frank nhào xuống ngay sau họ. Sau đó, cỗ chiến xa rớt xuống đâu đó chỗ đấy luôn với một tiếng RẮC! ghê người. Một bánh xe bắn vào khoảng không.

“Huấn Luyện Viên!” Piper hét toáng.

“Gì chứ?” Hedge cao giọng. “Chỉ là một cú bắn cảnh cáo đấy thôi!”

Annabeth rồ máy động cơ. Thân tàu rung lên khi họ tăng tốc. Các bến tàu trên đảo giờ chỉ cách có vài trăm thước nữa thôi, nhưng một tá đại bàng nữa đang vọt tới trên không, mỗi con quắp một á thần La Mã đằng móng.

Đoàn người tàu Argo II sẽ bị áp đảo số lượng ba đánh một.

“Percy,” Annabeth nói, “bọn mình sắp gặp khó khăn lắm lắm đấy. Mình cần cậu điều khiển nước để chúng không tràn vào boong. Một khi đến được đó rồi, cậu sẽ phải cầm chân những kẻ tấn công. Những người còn lại giúp cậu ấy giữ thuyền nhé.”

“Nhưng... Jason!” Piper nói.

“Frank và Leo nữa!” Hazel thêm vô.

“Chị sẽ tìm bọn họ,” Annabeth hứa. “Mình phải tìm ra tấm bản đồ ở đâu. Và mình chắc là chỉ mình mới tìm được nó thôi.”

“Trong đồn toàn người La Mã,” Percy cảnh báo. “Cậu sẽ phải phá vây xông vào, tìm bạn tụi mình – đảm bảo cho họ ổn – tìm tấm bản đồ và đưa mọi người sống sót trở về. Mình cậu làm tất ư?”

“Ngày báo thù mà.” Annabeth hôn cậu. “Dù cậu có làm gì thì cũng đừng để họ chiếm con tàu này nhé!”

The Mark of Athena _ Chương 20

Annabeth

CUỘC NỘI CHIẾN MỚI ĐÃ BẮT ĐẦU.

Leo, bằng cách nào đó, đã thoát khỏi cú rơi mà không hề hấn gì. Annabeth nhìn thấy cậu tránh né từ mái hiên này sang mái hiên khác[1], cho nổ mìn vào những con đại bàng khổng lồ sà xuống chỗ cậu. Các á thần La mã cố gắng đuổi theo nhưng vấp phải đống đạn của súng thần công và phải luồn lách qua đám khách du lịch, những người đang la hét và chạy theo vòng tròn.

[1] Mái hiên (từ tiếng Ý) là một cổng vòm dẫn đến lối vào của một tòa nhà, hoặc mở rộng như một hàng cột, với một cấu trúc mái nhà trên một lối đi, được hỗ trợ bởi các cột hoặc được bao bọc bởi những bức tường. Ý tưởng này đã được sử dụng rộng rãi trong Hy Lạp cổ đại và có ảnh hưởng đến nhiều nền văn hóa, bao gồm cả các nền văn hóa phương Tây.

Hướng dẫn viên tiếp tục gào lên, “Đó chỉ là tái hiện!” Mặc dù họ có vẻ không chắc lắm. Màn Sương Mù chỉ có thể làm thay đổi những gì mà người thường nhìn thấy.

Ở giữa sân, một con voi trưởng thành – có thể là Frank? – giận dữ ruổi quanh cột cờ, rượt các chiến binh La Mã chạy tán loạn. Jason đứng cách đó khoảng năm mươi mét, đấu kiếm với một sĩ quan trông chắc nịch, môi son màu đỏ anh đào, như máu. Có thể là một con ma cà rồng, hoặc một con quái vật Kool-Aid[2]?

[2] Kool-Aid là một nhãn hiệu thức uống sỡ hữu bởi Kraft Foods.

Khi Annabeth trông thấy, Jason hét lên, “Xin lỗi chuyện này, Dakota!”

Cậu nhảy thẳng qua đầu cậu sĩ quan như một diễn viên nhào lộn và nện cán kiếm vào đầu cậu La Mã. Dakota ngã gục.

“Jason!” Annabeth gọi.

Cậu nhìn một lượt chiến trường trước khi nhìn cô.

Cô chỉ vào nơi tàu Argo II neo đậu. “Đưa những người khác lên tàu! Rút lui!”

“Còn cậu thì sao?” Cậu hỏi.

“Đừng đợi tớ!”

Annabeth lao đi trước khi cậu lên tiếng phản đối.

Cô gặp khó khăn lúc đi qua đám đông khách du lịch. Tại sao có nhiều người muốn xem Đồn Sumter vào mùa hè nóng nực thế này cơ chứ? Nhưng Annabeth nhanh chóng nhận ra đám đông đang cứu mạng cô. Nếu không có sự hỗn loạn của những người đang sợ hãi này, người La Mã chắc đã bao vây hết bọn cô rồi.

Annabeth chạy vào căn phòng nhỏ, chắc chắn là một phần của các đơn vị đồn trú. Cô cố ổn định hơi thở. Cô tưởng tượng mình là một người lính Liên Minh trên hòn đảo này vào năm 1861. Bị bao vây bởi kẻ địch. Cạn kiệt lương thực và quân nhu, không có tiếp viện.

Một số quân Liên Minh là con Athena. Họ đã giấu tấm bảng đồ quan trọng ở đây – thứ gì đó mà họ không muốn để rơi vào tay kẻ thù. Nếu Annabeth là một trong số những á thần đó, cô sẽ để nó nơi nào?

Đột nhiên các bức tưởng trở lấp lánh. Không khí trở nên ấm áp. Annabeth tự hỏi liệu cô có đang gặp ảo giác hay không. Cô sắp sửa chạy đến lối ra ngay khi cánh cửa đóng sầm lại. Vữa giữa nhưng phiến đá phồng lên. Bong bóng nổ lốp bốp và hàng ngàn con nhện nhỏ trồi lên.

Annabeth không thể di chuyển. Tim cô như ngừng đập. Những con nhện bao trùm các bức tường, bò lên nhau, dàn ra khắp sàn nhà và từ từ bao vây lấy cô. Không thể nào. Điều này không phải là thật.

Nỗi sợ nhấn chìm cô vào kí ức. Đó là khi cô lên bảy, ở một mình trong phòng ngủ ở Richmond, Virginia. Những con nhện đến vào ban đêm. Chúng bò từng lớp từ tủ quần áo của cô và chờ trong bóng tối. Cô hét gọi cha cô, nhưng ông ấy đã đi công tác. Ông ấy dường như luôn luôn đi công tác.

Thay vào đó, mẹ kế của cô bước vào.

Em không ngại làm một mật thám xấu xa, bà đã một lần nói với cha cô, khi bà nghĩ Annabeth không nghe thấy.

Nó chỉ là tưởng tưởng của con, mẹ kế của cô nói về những con nhện. Con đang làm các em trai sợ đấy.

Chúng không phải các em, Annabeth cãi lại, điều đó làm biểu hiện của mẹ kế trở nên gay gắt. Đôi mắt của bà gần như trở nên đáng sợ như những con nhện.

Đi ngủ ngay, mẹ kế của cô nhấn mạnh. Không la hét nữa.

Những con nhện quay trở lại ngay khi mẹ kế của cô ra khỏi phòng. Annabeth cố gắng trốn dưới chăn, nhưng không khả thi lắm. Cuối cùng cô ngủ thiếp đi vì kiệt sức. Cô thức dậy vào buổi sáng, phủ đầy những vết cắn, mạng nhện bao quanh mắt, mũi, miệng cô.

Những vết cắn biến mất khi cô thay quần áo, cho nên cô không có gì cho mẹ kế cô thấy ngoại trừ mạng nhện, nhưng bà nghĩ chúng là trò đùa tinh quái.

Không được nói về nhện nữa, mẹ cô cứng rắn nói. Con đã lớn rồi.

Đêm thứ hai, bọn nhện lại đến. Mẹ kế của cô tiếp tục làm tên mật thám xấu xa. Annabeth không được phép gọi cho cha cô và làm phiền ông bởi những điều vớ vẫn. Không, ông ấy sẽ không về nhà sớm.

Đêm thứ ba, Annabeth trốn khỏi nhà.

Sau đó, ở trại Con Lai, cô biết được tất cả những đứa con của Athena đều sợ nhện. Rất lâu về trước, Athena dạy cho một thợ dệt người thường là Arachne một bài học nặng nề – nguyền rủa bà ta vì thói kiêu ngạo bằng cách biến bà ta thành con nhện. Từ đó, bọn nhện ghét con cái Athena.

Nhưng điều đó không làm cô vượt qua nỗi sợ dễ dàng hơn khi đối mặt với chúng. Một lần, cô đã suýt giết chết Connor Stoll ở trại vì bỏ một con Tarantula[3] vào giường cô. Nhiều năm sau, cô gặp phải một cuộc tấn công kinh hoàng ở công viên nước ở Denver, khi Percy và cô bị tấn công bởi con nhện máy. Và vài tuần sau đó, Annabeth vẫn mơ thấy những con nhện đấy hằng đêm – bò khắp người cô, làm cô ngạt thở, quấn cô trong đống mạng nhện.

[3] Nhện tarantula được coi là một trong những loài nhện lớn và lông lá nhất thế giới. Chúng có thể đạt đến độ dài trên 10cm khi trưởng thành. Tên của nhện tarantula dựa trên một điệu nhảy tarantella của người da đỏ vùng Amazon. Sở dĩ nó có tên như vậy là vì khi bị nó cắn, người ta đau đớn phát điên lên và nhảy chồm chồm như lên cơn dại để quên đi sự đau buốt mà dường như giảm được rất nhiều khi cộng thêm với sức nóng của đống lửa.

Bây giờ, cô đang đứng trong doanh trại ở Đồn Sumter, cô bị bao vây. Cơn ác mộng đã trở sự thật.

Một giọng nói ngái ngủ thì thầm trong đầu cô: Sẽ sớm thôi, con gái. Ngươi sẽ gặp người thợ dệt đó sớm thôi.

“Gaea?” Annabeth thì thầm. Cô sợ câu trả lời, nhưng vẫn hỏi: “Ai... người thợ dệt nào?”

Lũ nhện trở nên phấn khích, bò ngập trên tường, xoáy quanh chân của Annabeth như một xoáy nước màu đen lấp lánh. Annabeth chỉ hy vọng nó là ảo ảnh để giữ cô thoát khỏi nỗi sợ.

Ta hy vọng ngươi sống sót, cô gái, giọng người phụ nữ nói. Ta thích ngươi làm tế vật cho ta hơn. Nhưng chúng ta phải để người thợ dệt trả thù…

Giọng của Gaea mờ đi. Trên tường, ở trung tâm đám nhện, một biểu tượng đỏ rực: hình con cú như cái trên đồng bạc drachma, nhìn thẳng vào Annabeth. Sau đó, cứ như trong cơn ác mộng của cô, Dấu hiệu của Athena cháy trên tường, thiêu rụi lũ nhện cho đến khi căn phòng trống rỗng, ngoại trừ mùi tro ngột ngạt.

Đi đi, một giọng nói khác – giọng của mẹ Annabeth. Trả thù cho ta. Lần theo Dấu hiệu.

Biểu tượng con cú sáng rực mờ dần. Cánh cửa đồn trú mở bật ra. Annabeth đứng sững sờ ở giữa phòng, không chắc là cô đã nhìn thấy thứ gì đó thật, hay chỉ là ảo ảnh.

Một vụ nổ làm rung chuyển tòa nhà. Annabeth nhớ lại các bạn cô đang gặp nguy hiểm. Cô đã ở đây quá lâu.

Cô buộc bản thân phải di chuyển. Vẫn còn run rẩy, cô nhìn ra ngoài. Đại dương giúp cô thoải mái hơn. Cô liếc về cái sân – qua những người khách du lịch đang hoảng sợ và những á thần đang đánh nhau – đến rìa chiến trường, nơi một cây súng cối lớn đang chỉ ra ngoài biển.

Có thể Annabeth tưởng tượng, nhưng khẩu pháo cũ có màu đỏ rực. Cô chạy về hướng đó. Một con đại bàng tấn công cô, nhưng cô cúi nhanh xuống và tiếp tục chạy. Không thứ gì làm cô sợ hãi bằng những con nhện.

Các á thần La Mã lập hàng ngũ và đang tiến về phía tàu Argo II, nhưng một cơn bão nhỏ đã tụ lại trên đầu họ. Mặc bầu trời vẫn quang đãng quanh họ, sấm sét ầm ầm, chớp lóe lên phía trên đám người La Mã. Mưa gió cản họ lại.

Annabeth không dừng lại để nghĩ về nó.

Cô đến được cái súng cối và để tay lên mũi nó. Trên cái chốt đóng mở, Dấu hiện Athena sáng lấp lánh – đường viền màu đỏ xung quanh con cú.

“Trên cái súng cối,” cô nói. “Dĩ nhiên rồi.”

Cô gỡ các chốt. Không may. Khốn thật, cô rút con dao găm của mình. Ngay khi Đồng Thiên Thai chạm vào cái chốt, nó co lại và nới lỏng. Annabeth kéo nó ra và xọc ngón tay vào trong ống pháo.

Ngón tay cô chạm vào thứ gì đó lạnh ngắt, láng mịn và làm bằng kim loại. Cô lấy ra một cái đĩa nhỏ bằng đồng có kích thước bằng một đĩa trà, được khắc chữ tinh tế và có hình minh họa. Cô quyết định xem xét nó sau. Cô để nó trong ba lô của mình và quay lại.

“Đang vội sao?” Reyna hỏi.

Vị pháp quan đứng cách đó khoảng ba mét, chiến giáp đầy đủ, tay cầm lao vàng. Hai con chó săn kim loại gầm gừnhìn về phía cô.

Annabeth quan sát xung quanh. Họ dường như đơn độc. Trận chiến đã dời đến bến cảng. Hy vọng các bạn của cô xử việc ngon lành trên tàu, nhưng họ phải lên đường ngay lập tức hoặc có nguy cơ bị bắt. Annabeth phải nhanh lên.

“Reyna,” cô nói, “những điều xảy ra với trại Jupiter đều là lỗi của Gaea. Eidolon, lũ ám hồn...”

“Tiết kiệm lời giải thích của cậu đi,” Reyna nói. “Cậu sẽ cần nó cho vụ xét xử.”

Những con chó gầm gừ và tiến về phía trước. Khi đó, vấn đề Annabeth nói thật có vẻ chẳng hề quan trọng với họ. Cô cố gắng suy nghĩ một kế hoạch đào thoát. Cô tự hỏi mình có thể đấu với Reyna một-chọi-một không. Nhưng với lũ con chó kim loại, cô chẳng có cơ hội nào.

“Nếu cậu muốn để Gaea chia tách hai trại,” Annabeth nói, “bọn khổng lồ sẽ chiến thắng. Chúng sẽ hủy diệt Lã Mã, Hy Lạp, các vị thần, toàn bộ thế giới loài người.”

“Cậu không nghĩ là tôi biết điều đó sao?” Giọng Reyna cứng như sắt. “Cậu sẽ cho tôi được lựa chọn nào kia chứ? Octavian rất khát máu. Cậu ta điên cuồng thu phục các quân đoàn và tôi không thể ngăn chặn được. Đầu hàng đi. Tôi sẽ đưa các cậu về Rome Mới xét xử. Sẽ không công bằng. Các cậu sẽ bị xử phạt đau đớn. Nhưng đủ để ngăn chặn bạo lực. Octivian sẽ không hài lòng, tất nhiên, nhưng tôi nghĩ tôi có thể thuyết phục những người khác rút lui.”

“Đó không phải tại tôi!”

“Không quan trọng!” Reyna ngắt lời. “Ai đó phải trả giá cho những chuyện đã xảy ra. Cứ để người đó là cậu. Lựa chọn thế sẽ tốt hơn.”

Da Annabeth râm ran. “Tốt hơn cái gì?”

“Sử dụng trí tuệ của cậu,” Reyna nói. “Nếu cậu trốn thoát được trong hôm nay, chúng tôi sẽ không đuổi bắt nữa. Tôi nói cho cậu nghe – thậm chí ngay cả một kẻ điên cũng sẽ không vượt biển để đến vùng đất cổ xưa. Nếu Octavian không thể trả thù tàu cậu, cậu ta sẽ hướng đến Trại Con Lai. Các binh đoàn sẽ khởi quân trên vùng đất của cậu. Chúng tôi sẽ san bằng nó.”

Giết bọn người La Mã, cô nghe được tiếng của mẹ cô thúc giục. Chúng không bao giờ là đồng minh của con.

Annabeth muốn khóc. Trại Con Lai thực sự là ngôi nhà duy nhất cô từng được biết đến và để trả giá cho tình bạn, cô đã nói cho Reyna biết chính xác nơi để tìm nó. Cô không thể để trại rơi vào quyền kiểm soát của người La Mã và đi xa cách nửa vòng thế giới.

Nhưng nhiệm vụ của họ và mọi thứ cô đã trải qua để mang Percy trở lại… nếu cô không đến vùng đất cổ xưa đó, sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Không những thế, Dấu hiện Athena không phải dẫn đến phục thù.

Nếu ta có thể tìm được đường về nhà, mẹ cô đã từng nói, con đường về nhà…

Con sẽ sử dụng món quà của mình như thế nào? Aphrodite đã từng hỏi. Vì chiến tranh hay hòa bình?

Đây là câu trả lời. Dấu hiệu Athena có thể dẫn cô đến đó – nếu cô sống sót.

“Tớ sẽ,” cô nói với Reyna. “Tớ sẽ lần theo Dấu hiệu Athena đến Rome.”

Vị pháp quan lắc đầu. “Cậu không biết chuyện gì đang đợi cậu đâu.”

“Có, tớ biết,” Annabeth nói. “Mối hận thù giữa hai trại… tớ có thể hàn gắn nó.”

“Ác cảm đó đã có từ hàng ngàn năm qua. Làm sao một người có thể hàn gắn nó?”

Annabeth ước gì cô có thể đưa ra một câu trả lời thuyết phục, cho Reyna thấy chương trình 3-D hay là một sơ đồ thông minh, nhưng cô không thể. Cô chỉ biết cô phải thử. Cô nhớ đến ánh mắt hoang mang trên khuôn mặt mẹ cô: Ta phải về nhà.

“Nhiệm vụ phải thành công,” cô nói. “Cậu có thể thử ngăn chặn tớ, trong trường hợp đó bọn tớ sẽ chiến đấu đến cùng. Hoặc cậu có thể để tớ đi và tớ sẽ cố gắng cứu cả hai trại. Nếu các cậu phải khởi quân ở Trại Con Lai, ít nhất hãy thử trì hoãn nó. Làm chậm bước đi của Octivian.”

Mắt của Reyna nheo lại. “Là một cô con gái của nữ thần chiến tranh khác, tớ tôn trọng sự táo bạo của cậu. Nhưng nếu cậu rời khỏi bây giờ, cậu đã đẩy trại của cậu tới bước diệt vong.”

“Đừng quá xem thường Trại Con Lai,” Annabeth cảnh báo.

“Cậu chưa bao giờ thấy binh đoàn trong các trận chiến,” Reyna phản đối.

Ngoài bến cảng, một giọng nói quen thuộc hét lên trong gió: “Giết chúng! Giết hết chúng đi!”

Octivian đã sống sót và đang bơi trong cảng. Cậu ta núp phía sau vệ sĩ của mình, la hét cỗ vũ những á thần La Mã tấn công con tàu, giữ chặt khiên của họ để làm lệch hướng các cơn bão dữ dội xung quanh mình.

Trên boong tàu Argo II, Percy và Jason đứng cạnh nhau, kiếm họ giao nhau. Annabeth cảm nhận sự náo nức lan đến cột sống của cô khi cô nhận ra hai chàng trai đang làm việc như một, triệu hồi bầu trời và biển cả thực hiện mệnh lệnh của mình. Nước và gió khuấy vào nhau. Sóng trào dâng đánh vào thành lũy và chớp lóe lên. Những con đại bàng khổng lồ bị đánh bật khỏi bầu trời. Đống đổ nát của chiếc phi xa cháy trong nước và HLV Hedge đung đưa một cái nỏ, thực hiện mấy cú bắn bừa vào những con chim La Mã khi chúng bay trên trời.

“Cậu thấy chưa?” Reyna nói một cách cay đắng. “Ngọn giáo đã được phóng đi. Chúng ta đang có chiến tranh.”

“Sẽ không nếu tớ thành công,” Annabeth nói.

Biểu hiện của Reyna giống khi ở trại Jupiter, khi cô nhận thấy Jason đã có cô gái khác. Vị pháp quan quá cô độc, quá cay đắng và bị phụ lòng tin rằng mọi thứ có thể đúng đắn với cô một lần nữa. Annabeth chờ cô tấn công.

Thay vào đó, Reyna búng tay. Hai con chó kim loại lùi lại. “Annabeth Chase,” cô nói, “lần sau chúng ta gặp lại, sẽ là kẻ thù trên chiến trường.”

Vị pháp quan quay người và bước ngang qua thành lũy, những con chó săn theo sau cô.

Annabeth lo sợ đó là một trò đùa, nhưng cô không có thời gian để nghi ngờ. Cô chạy đến chỗ con tàu.

Những cơn gió đập vào người La Mã dường như không ảnh hưởng đến cô.

Annabeth chạy nước rút về phía họ. Octivian hét lên, “Ngăn cô ta lại!”

Một cây giáo bay ngang tai cô. Tàu Argo II đã chuẩn bị rời cảng. Piper đứng ở ván cầu, tay cô vươn ra.

Annabeth nhảy lên và nắm lấy tay Piper. Cái ván cầu rơi xuống biển, hai cô gái đổ nhào lên boong.

“Đi!” Annabeth la lên. “Đi, đi, đi thôi!”

Động cơ ầm ầm phía dưới cô. Các mái chèo khuấy động. Jason đổi hướng gió và Percy gọi một cơn sóng khổng lồ nâng con tàu lên cao hơn cả bức tường pháo đài rồi đẩy họ ra biển. Ngay khi tàu Argo II đạt vận tốc tối đa, Fort Sumter chỉ còn là một vệt mờ phía xa xa và họ đang chạy đua trên những con sóng đến vùng đất cổ xưa.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3