Tối Chân Tâm (Tập 2) - Phần 3 - Chương 107 - 108

Chương 107: Người phía sau

Đến ngày đưa tang, người của phủ Nội vụ đã chuẩn bị sẵn sàng, vương công đại thần cũng bắt đầu lục tục kéo đến, trong linh đường đốt giấy lần cuối cùng, sau đó theo thứ tự đứng yên lặng sang hai bên.

Khi Nhan Tử La nắm tay Thành Cổn Trát Bố xuất hiện ở linh đường, rất nhiều người đều tỏ ra kinh ngạc. Thành Cổn Trát Bố thấy có nhiều người lạ như thế, liền áp sát vào người Nhan Tử La, quay đầu nhìn khắp linh đường một lượt, không thấy ngạch nương của mình đâu, bèn ngẩng đầu hỏi nàng: “Cữu nương, ngạch nương ở đâu?”.

“Ngạch nương ở đây.” Nhan Tử La dắt thằng bé đi đến trước quan tài còn chưa đóng nắp. Nàng ngồi xuống, hai tay túm chặt lấy đôi vai nhỏ của Thành Cổn Trát Bố: “Bố Bố, tới cáo biệt ngạch nương nhé, ngạch nương sắp phải đi rồi”.

Thành Cổn Trát Bố gật gật đầu, để Nhan Tử La bế tới trước quan tài, thấy ngạch nương nằm im bất động bên trong. Thành Cổn Trát Bố nhìn Nhan Tử La: “Cữu nương, tại sao ngạch nương lại ngủ ở đây?”.

“Bởi vì đây là cửa thông lên mặt trăng, khi cửa đóng ngạch nương sẽ quay về với mặt trăng.” Nhan Tử La đáp.

“Ồ!” Thành Cổn Trát Bố lúc này mới hiểu, cúi đầu nhìn ngạch nương: “Ngạch nương, nếu Bố Bố thật ngoan, người quay về chơi với Bố Bố được không? Bố Bố không muốn xa ngạch nương, nhưng Bố Bố không muốn ngạch nương biến thành người xấu xí, không muốn ngạch nương buồn.” Chớp chớp mắt, “Bố Bố không khóc, ngạch nương cũng đừng khóc”. Nói thì nói vậy, nhưng cái mũi nhỏ vẫn khụt khịt. Thằng bé quay người lại ôm chặt cổ Nhan Tử La: “Cữu nương, Bố Bố muốn khóc”.

“Bố Bố dũng cảm nhất, Bố Bố không khóc.” Nhan Tử La vỗ nhè nhẹ vào lưng thằng bé, ôm nó đứng xa nơi đặt quan tài một chút. Người của phủ Nội vụ hành lễ, đóng nắp quan tài.

Sau khi quan tài được đưa vào địa cung, và cửa địa cung được đóng lại. Thành Cổn Trát Bố như mập mờ hiểu ra điều gì, nước mắt ầng ậng gọi Nhan Tử La: “Mẹ”.

Trên đường về thành, Thành Cổn Trát Bố ngủ mà khuôn mặt nhỏ cau lại, Khuynh Thành dựa vào người Nhan Tử La nhìn Thành Cổn Trát Bố.

“Ngạch nương, Bố Bố thật đáng thương. Đệ ấy nhất định sẽ rất nhớ cô cô.” Khuynh Thành khẽ nói.

“Qua một thời gian sẽ ổn thôi.” Nhan Tử La thở dài, rút tay phải ra ôm chặt Khuynh Thành.

“Ngạch nương, con biết người chết rồi sẽ không thể biến thành đom đóm, nhưng, năm đó người đã nói với Thập bát thúc như thế, sao người không nói như vậy với Bố Bố nữa? Như thế, ít nhất đệ ấy còn có cảm giác cô cô sẽ quay lại?” Khuynh Thành nghiêng đầu hỏi.

Nhan Tử La mãi không trả lời.

“Bảo bối, ngạch nương nói thế, là bởi vì Thập bát thúc phải đến thế giới bên kia. Nhưng Bố Bố thì khác, Bố Bố phải ở lại thế giới này. Với người phải đến một thế giới khác thì hãy gieo hi vọng cho họ, họ mới không cảm thấy sợ hãi. Đối với người ở lại thế giới này phải để họ đối mặt với hiện thực, họ mới có thể dũng cảm được. Ngạch nương cũng không muốn nói với Bố Bố rằng cô cô vĩnh viễn không bao giờ quay về nữa, nhưng rồi Bố Bố cũng sẽ trưởng thành, nếu đến khi ấy nó biết rằng mình bị lừa, nhất định sẽ rất buồn. Còn nữa, Bố Bố là con trai của cô cô, nó tất phải kiêu ngạo và dũng cảm, hiểu không hả?” Nhan Tử La khẽ trả lời.

Khuynh Thành gật gật đầu, “Con hiểu rồi, ngạch nương”.

Thành Cổn Trát Bố buồn bã rất lâu, ngày nào cũng nhệch miệng ra, nhưng không khóc. Một hôm nó đột nhiên nói nhớ a ma, Nhan Tử La bèn cùng Khuynh Thành đưa nó về phủ Công chúa.

Trong phủ Công chúa, chỗ nào cũng toàn vãn trướng, trắng tới nhức mắt đau lòng. Hỏi bọn người dưới, họ nói Ngạch phụ vẫn đang uống rượu.

Vẫn? Nhan Tử La nghe thấy từ này bèn cau mày, lắc lắc đầu.

Đến cửa viện tử nơi Mẫn Chỉ ở lúc sinh thời liền nghe thấy những tiếng choang choang bộp bộp vọng ra, Thành Cổn Trát Bố có chút sợ hãi, ôm chặt Nhan Tử La, Khuynh Thành lại ngẩng đầu lên nhìn nàng: “Ngạch nương, cô phụ có phải đang đập đồ đạc không!”.

“Ừm, có lẽ cô phụ uống nhiều quá, va vào đồ đạc.” Nhan Tử La bước lên thềm, cửa mở, cái bàn đối diện với cửa ra vào bày đầy rượu, mùi rượu cay nồng xộc thẳng vào mũi.

“Ngạch nương, chúng ta đừng vào nữa.” Khuynh Thành chun chun cái mũi nhỏ.

Có tiếng a hoàn vang lên từ phía sau: “Công chúa cát tường! Nhan chủ nhân cát tường!”.

“Ngày nào! Ngạch phụ cũng thế này sao?” Nhan Tử La hỏi.

“Bẩm Nhan chủ nhân, tâm trạng của Ngạch phụ không tốt, ngày nào cũng mượn rượu giải sầu, lại không cho bọn nô tỳ vào hầu hạ. Mấy vị A ca có đến, nhưng Ngạch phụ vẫn thế.” A hoàn đáp.

Nhan Tử La gật đầu, bế Thành Cổn Trát Bố đi vào trong.

Tìm quanh khắp nơi, mãi mới thấy Sách Lăng đang say bí tỉ nằm bẹp trong một góc nhà, hắn ôm vò rượu, bất động.

Nhan Tử La đi tới trước mặt hắn, lạnh lùng hỏi một câu: “Còn chưa chết?”.

Sách Lăng hé mắt nhìn: “Cút, ta đã nói không ai được đến đây!”.

“Bố Bố, con nhìn cho rõ đi, con nhìn xem đây có phải a ma con không?” Nhan Tử La khẽ hỏi Thành Cổn Trát Bố. Thành Cổn Trát Bố chớp chớp mắt không trả lời.

Sách Lăng như tỉnh táo hơn một chút, trợn mắt lên: “Tỷ mang nó đến đây làm gì? Đi, ra ngoài!”.

“Không phải ta muốn đưa nó tới, là nó nhớ a ma nó.” Nhan Tử La đáp, sau đó lại nói với Thành Cổn Trát Bố, “Bố Bố, đây là a ma con phải không? Không phải thì chúng ta về thôi”.

“Là a ma.” Thành Cổn Trát Bố khẽ nói.

“Bố Bố, a ma con sâu rượu thế này sao? A ma con xấu thế này à? A ma con yếu đuối vậy à?” Nhan Tử La hỏi Thành Cổn Trát Bố nhưng mắt lại nhìn Sách Lăng.

“Ra ngoài.” Giọng Sách Lăng lạnh lùng, “Mang nó đi”.

“Bảo bối, đi tìm cho ngạch nương con dao.” Nhan Tử La đột nhiên quay sang nói với Khuynh Thành.

“Dạ, vâng.” Khuynh Thành vâng lời, sau đó mới ngẩng đầu mở to mắt nhìn ngạch nương mình, “Ngạch nương, người cần dao làm gì?”

“Đi lấy lại đây.” Nhan Tử La nói. Khuynh Thành bèn chạy đi tìm bọn a hoàn lấy dao. Không lâu sau, dao được đưa tới, Khuynh Thành đưa dao cho Nhan Tử La trong trạng thái bất an. Tận mắt chứng kiến Nhan Tử La ném con dao tới trước mặt Sách Lăng.

“Rút dao chém xuống nước nước càng chảy mạnh, nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm. Muốn gọn một lần cho xong, ta dạy ngươi một cách hay, cầm con dao này nhắm thẳng vào tim, đâm mạnh xuống, thế là sầu nào cũng tan hết.” Nhan Tử La nói.

Sách Lăng không nhúc nhích, chỉ nhìn nàng.

“Không dám hay là không muốn?” Nhan Tử La hỏi, giọng có chút khinh miệt. “Nếu ngươi không muốn sống nữa thì chết luôn đi, đừng ở đây diễn tình sâu nghĩa nặng nữa. Chết rồi biết đâu lại được đầu thai cùng lúc với Mẫn Mẫn, hai mươi năm sau lại kết tóc thành vợ thành chồng. Nhưng tương lai con ngươi sau này không ai biết, có điều ngươi cũng chẳng phải lo. Cho dù nó có thành lưu manh ăn cắp giết người gì gì đó, cùng lắm là bị chặt đầu tru di chứ gì, dù sao hai vợ chồng ngươi đều chết cả rồi cũng không cần phải đau lòng, cả nhà lại được đoàn tụ, vui biết bao. Nhưng, ta lo, Mẫn Mẫn liệu có tha thứ cho ngươi không?”

Sách Lăng vẫn im lặng, Nhan Tử La nói tiếp: “Nếu ngươi lo làm vậy khiến Bố Bố sợ, ngươi có thể đợi chúng ta đi rồi hãy ra tay. Sau này khi nó trưởng thành, ta sẽ nói với nó, a ma con là một người rất si tình, để nó tự hào về ngươi. Thế nào?”.

“Cút hết đi!” Sách Lăng không cầm con dao đó, nhưng lại nhắm chặt mắt, khóe mắt từ từ lăn xuống một giọt nước.

“Thực ra ngươi sẽ không lựa chọn cái chết, ngươi không nỡ rời xa Mẫn Mẫn nhưng ngươi càng không nỡ vứt bỏ tính mạng mình, ngươi cũng không cam tâm tình nguyện chết khi còn chưa thấy hết thế giới này. Đã vậy thì, không cần phải làm bộ tình sâu nghĩa nặng nữa đâu, làm vậy chỉ khiến người ta nhìn vào mà buồn nôn và khinh miệt mà thôi. Hơn nữa, sau này khi ngươi lại lấy vợ sinh con, nhớ tới quãng thời gian này, ngươi có cảm thấy buồn cười không?” Nhan Tử La nói, “Nếu đã không chọn cái chết, thì hãy sống cho thật tốt, vì Mẫn Mẫn, cũng là vì con trai ngươi. Cho dù có chết, cũng nên chết ở chiến trường, khiến Mẫn Mẫn và Bố Bố tự hào về ngươi, cũng là mở đường cho tương lai của Bố Bố, coi như nó không uổng phí khi gọi ngươi một tiếng a ma”.

“Cút đi!” Sách Lăng hét.

“Một nơi bẩn thỉu lộn xộn thế này ngươi có mời ta cũng không thèm tới, tự mình ở lại mà hưởng thụ đi!” Nhan Tử La nhìn Thành Cổn Trát Bố, “Bố Bố, con xem hình như a ma ốm rồi, đợi bao giờ a ma con khỏi, chúng ta lại đến thăm được không?”.

Thành Cổn Trát Bố gật gật đầu. Khuynh Thành lập tức túm lấy vạt áo Nhan Tử La, mắt lại nhìn con dao kia, lo lắng đi theo ngạch nương mình ra khỏi cửa.

Chương 108: Ông xã tâm lý

Mấy hôm sau, Dận Chân nói phủ Công chúa bị thu lại rồi, Sách Lăng trình tấu xin ra trận. Nhan Tử La nghe xong gật đầu.

Chớp mắt đã tới trung tuần tháng Tư, theo thông lệ, Khang Hy lại tuần du tránh nóng. Lần này không cần Khuynh Thành phải giành giật giúp nàng, từ sớm Khang Hy đã ra khẩu dụ cho Nhan Tử La, Khuynh Thành và Thành Cổn Trát Bố tùy hành. Vốn không có phần của Dận Chân, nhưng chàng giở thủ đoạn để giành được một chân trong lần du lịch bằng công phí này.

Đây là lần thứ hai Nhan Tử La đi du lịch bằng công phí, nhưng không còn vui vẻ hào hứng nhiều nữa. Thành Cổn Trát Bố bám chặt nàng không rời nửa bước, Khuynh Thành cũng thường xuyên ở bên nàng, song vì lần này Đức phi cũng tùy giá, nên thỉnh thoảng lại cho người tới truyền Khuynh Thành về chỗ mình. Dận Chân do được Khang Hy “giúp đỡ” nên có nhiều thời gian ở bên nàng hơn.

Ở sơn trang tránh nóng tới trung tuần tháng Sáu, đoàn người lục tục kéo về bãi săn Hoa Mộc Lan, ngang qua hành cung nước nóng thì ở lại đó khoảng nửa tháng. Nhan Tử La thường ngâm mình trong suối nước nóng cả ngày, đến móng tay cũng bị ngâm mềm cả đi. Khuynh Thành nói nàng còn ngâm nữa da sẽ nhăn nheo hết cả. Thành Cổn Trát Bố đã vui vẻ trở lại, ngày nào cũng chạy nhảy cùng Khuynh Thành.

Đến bãi săn, khi lều trại đã bố trí xong xuôi, Thành Cổn Trát Bố không chờ được nữa vội vàng kéo Nhan Tử La và Khuynh Thành ra ngoài chơi.

Nhan Tử La ngồi trên cỏ, nhìn Khuynh Thành và Thành Cổn Trát Bố đang nghịch dưới con suối cách đó không xa. Thời gian này năm trước có Mẫn Mẫn, My My, còn có tiểu Thập bát, giờ thì chẳng còn ai nữa. My My đi rồi không biết bao giờ mới quay lại, đột nhiên nàng cảm thấy thật lạnh lẽo cô đơn, ngẩng đầu nhìn những áng mây màu sắc trên trời. Mẫn Mẫn cũng từng ngắm mây trên thảo nguyên, khi đó cô ấy đã nghĩ gì?

“Nhan Nhan, đa tạ.” Giọng nói vang lên từ phía sau. Nhan Tử La không quay đầu lại: “Tôi có gì đáng để cảm ơn, là tôi cổ vũ cậu đi vào chỗ chết”.

“Đa tạ tỷ đã mắng cho ta tỉnh lại, tỷ nói đúng, vì Mẫn Nhi và Thành Cổn Trát Bố, ta nên sống thật tốt.” Giọng Sách Lăng trở lại bình tĩnh trầm ổn như xưa.

“Cho dù tôi không mắng cậu, một thời gian sau cậu cũng sẽ hiểu ra thôi. Tôi mắng cậu, chỉ là không muốn Mẫn Mẫn vì cậu mà thêm lo lắng. Nghe nói cậu muốn ra chiến trường?” Nhan Tử La hỏi.

“Đúng, sau Thu vi[1] sẽ quay lại Tamil, Thành Cổn Trát Bố… nhờ tỷ vậy.” Sách Lăng khẽ nói, nhìn con trai đằng xa.

[1] Vi là trường thi. Là một cuộc thi có cấp thấp nhất trong khoa thi cử ba cấp thời nhà Thanh. Ba năm một lần, vào mùa thu, các tỉnh thành sẽ tổ chức cuộc thi này, còn gọi là thi hương. Vì tổ chức vào mùa thu nên gọi là “Thu thức” hoặc “Thu vi”.

“Việc tôi đã hứa, tôi nhất định sẽ làm được.” Nhan Tử La ngập ngừng rồi nói tiếp, “Ra chiến trường đừng chết sớm quá, Bố Bố còn nhỏ, nó đã không còn mẹ, không thể lại mất cha”.

Sách Lăng không lên tiếng.

Thành Cổn Trát Bố thấy a ma thì sung sướng lao tới nhào vào lòng Sách Lăng: “A ma, người khỏi ốm rồi à?”.

“Ừm, a ma khỏi ốm rồi.” Sách Lăng vò tóc con trai.

“A ma, chơi với Bố Bố được không?” Thành Cổn Trát Bố kéo tay Sách Lăng, mặt đầy kì vọng.

“Được, a ma chơi với Bố Bố.” Sách Lăng dắt tay con trai đi về phía suối.

Nhan Tử La nhìn theo bóng lưng hai cha con họ, mắt ướt ướt, “Mẫn Mẫn, họ đều rất ổn, yên tâm đi nhé!”.

“Nàng không ổn.” Một bóng người đứng sừng sững sau lưng nàng, là Dận Chân.

Nhan Tử La giơ tay ra, Dận Chân kéo nàng đứng dậy.

“Đi cưỡi ngựa đi!” Nhan Tử La cúi đầu nói.

“Được!” Dận Chân đáp.

Dận Chân cho người dắt một con ngựa tới, cùng nàng thúc ngựa chạy như bay, cảm giác từng cơn gió lạnh ập vào mặt thật dễ chịu. Không biết chạy bao xa, Dận Chân dừng ngựa, nhảy xuống, để mặc ngựa đi tìm cỏ ăn.

“Khóc ở đây không ai nghe thấy.” Dận Chân kéo nàng ngồi xuống.

“Có thể mượn vai và tay áo một lát không?” Nhan Tử La hỏi.

“Được.” Dận Chân đáp. Nàng phải khóc ra, ban ngày phải nhẫn nhịn, rất nhiều đêm chàng bị những tiếng thút thít rấm rứt của nàng đánh thức, tiếng khóc ẩn nhẫn đó thật sự nghe chẳng dễ chịu chút nào, không giống nàng.

Nhan Tử La yên tâm òa khóc. Nàng không thể khóc trước mặt Thành Cổn Trát Bố, cũng không thể khóc trước mặt Khuynh Thành, chỉ có thể khóc với chàng.

Khóc chán rồi, dựa vào vai Dận Chân lẩm bẩm như nói với chính mình.

“Khi thiếp và Mẫn Mẫn quen nhau là vừa Tết xong, thiếp ăn nhiều nên béo ra, trượt băng ngã không biết bao nhiêu lần. Mẫn Mẫn cười nhạo thiếp, sau đó bọn thiếp thi, kết quả mặt băng bị vỡ một lỗ lớn, Mẫn Mẫn rơi xuống nước. Cô ấy không biết bơi, thiếp đành phải nhảy xuống cứu. Mãi mới leo được lên bờ thì đã sắp đóng băng thành tượng cả. Cùng nhau uống thuốc suốt nửa tháng trời, trong nửa tháng đó thiếp và Mẫn Mẫn thường xuyên đấu khẩu. Những lúc thiếp thắng, bộ dạng tức tối của Mẫn Mẫn thật đáng yêu, sau này rất hiếm thấy. Tới ngày sinh nhật Mẫn Mẫn, bọn thiếp cùng làm bánh ga tô, Mẫn Mẫn suýt nữa thì đun cháy cả nồi, thật ngốc, kết quả bánh ga tô của bọn thiếp bị lão Thập tứ ăn vài miếng là hết. Sau này Mẫn Mẫn sống chết đòi làm một cái. Lần đầu tiên thiếp và Mẫn Mẫn ra phố đều dùng tiền tiêu vặt của bọn Bách Hợp. Mẫn Mẫn thấy gì cũng lạ lẫm, thậm chí cầm của người ta rồi mà chẳng trả tiền, khiến thiếp phải đi theo sau trả tiền giúp cô ấy. Lần đó, Mẫn Mẫn đánh nhau với người ta, lúc ấy thiếp mới biết, thật ra Mẫn Mẫn rất có khí phách. Lần thứ hai ra phố, bọn thiếp đóng giả đàn ông vào Lan Quế phường, mang theo năm trăm lượng bạc, kết quả Lan Quế phường lại chỉ là ca vũ phường. Có điều cũng không tệ, lần đó bọn thiếp quen My Liễm Diễm. Lại sau đó, Hoàng thượng yêu cầu cô ấy phải biểu diễn một tiết mục trong lễ mừng thọ của mình, bọn thiếp chạy tới Lan Quế phường tìm người dạy Mẫn Mẫn múa kiếm, Mẫn Mẫn khi múa rất đẹp. Mẫn Mẫn rất nghe lời, thiếp bảo cô ấy mặc thường phục là được, kết quả là cô ấy lại mặc một bộ y phục màu xanh lam. Trời thì tối như thế, mặc màu xanh nhìn không rõ, vì vậy thiếp chọn cho cô ấy một bộ màu đỏ rực và trang sức mã não, như thế mới tạo được hiệu ứng, mới khiến cho người ta khó quên. Cuối cùng cũng khiến Hoàng thượng chỉ hôn Mẫn Mẫn cho Sách Lăng. Mẫn Mẫn đi Giang Nam, hỏi thiếp thích gì, thiếp nói thích đồ ăn. Thế là cô ấy thu lượm về cả một xe, khiến bọn thiếp thời gian đó rất vất vả, thiếp còn cười cô ấy nữa. Haizz, coi như Mẫn Mẫn cũng được hạnh phúc, chỉ có điều hạnh phúc quá ngắn ngủi mà thôi.”

Dận Chân không nói gì.

“Những thứ quá đẹp đẽ sẽ không bền lâu?” Nhan Tử La hỏi.

“Mọi việc đều do con người.” Dận Chân đáp.

Nhan Tử La im lặng.

Hai người cứ ngồi như thế cho tới khi ráng chiều đỏ rực lên mới quay về, Nhan Tử La nói muốn đi dạo, Dận Chân dắt ngựa đi cùng nàng. Khi về tới trại, trời đã tối mịt. Mắt Nhan Tử La hơi đỏ và đau nên ăn uống qua loa rồi tắm rửa đi ngủ. Dận Chân xem công văn một lúc, lúc ngẩng đầu lên Nhan Tử La đã ngủ say.

Người phụ nữ như vậy sao bản thân chàng lại có thể không chú ý bao lâu như thế? Là nàng tự ẩn mình quá tốt hay mắt chàng không đủ tỉnh? Khi nàng kể lại những chuyện cũ, chàng thậm chí còn có thể tưởng tượng ra từng nụ cười ánh mắt nàng khi ấy. Nhưng chính chàng lại “bỏ rơi” nàng những năm năm… Nói chính xác thì, nàng đã tìm mọi cách để có một cuộc sống tiêu dao, tự do tự tại trong năm năm không có chàng đó. Nhảy xuống nước… Năm đó, nếu như chàng đến thăm nàng khi nàng ốm, tất cả liệu có khác đi không? Lắc lắc đầu, cho dù có đi thăm nàng, mọi chuyện vẫn sẽ diễn ra như thế. Nàng nhất định sẽ mượn cớ bệnh mà vờ ngủ, ngủ đến khi đất trời mù mịt cũng chẳng thèm nhìn chàng một cái, đấy là chiêu mà nàng thường dùng.

Khẽ nhếch môi cười, dù thế nào, giờ cũng rất tốt, chàng sẽ khiến tình trạng “rất tốt” này tiếp diễn mãi mãi, muôn sự tại người, chẳng phải thế sao?

Mười lăm tháng Bảy, dùng bữa tối xong, Khang Hy cảm thấy có chút buồn bực, bèn ra khỏi lều đi dạo xung quanh. Đi không được bao xa liền thấy Khuynh Thành và Thành Cổn Trát Bố ngồi trên một đụn đất ngắm trăng. Thành Cổn Trát Bố thỉnh thoảng lại hít một hơi thật sâu. Khang Hy tò mò, bèn đi tới gần hơn.

“Bảo tỷ tỷ, thơm quá.” Thành Cổn Trát Bố ngây thơ nói.

“Đúng thế, rất thơm, hôm nay trăng tròn mà!” Khuynh Thành gật đầu, cũng hít một hơi thật sâu.

Khang Hy nhìn trăng, hít một hơi… không thơm. Hai đứa trẻ này đang nói gì thế?

“Nhưng không nhìn thấy cây quế.” Giọng Thành Cổn Trát Bố nghi hoặc.

“Ừm, Bố Bố, cây quế trên trời là của thần tiên, người phàm chúng ta không nhìn thấy được đâu. Biết chưa hả? Khuynh Thành vỗ vỗ đầu Thành Cổn Trát Bố nói.

“Thật không?” Thành Cổn Trát Bố vẫn nghi ngờ.

“Đương nhiên là thật rồi. Nhưng đệ ngửi thấy mùi thơm, điều đó chứng minh có cây quế đúng không nào?” Khuynh Thành hỏi.

Một lúc sau Thành Cổn Trát Bố mới gật gật đầu.

Khang Hy chau mày, càng nghe càng không hiểu. Chuyện vớ vẩn gì thế này? Chuyện cổ tích hình như không kể vậy.

“Bảo nha đầu, hai con đang làm gì thế?” Khang Hy hỏi. Hai đứa trẻ quay lại, ngọt ngào thỉnh an.

“Hoàng gia gia, chúng con đang ngắm trăng.” Khuynh Thành chạy đến, một làn hương quế xộc thẳng vào mũi.

Thì ra trên người nha đầu này đeo túi thơm mùi quế, giở trò gì không biết?

“Hoàng ngoại tổ[2], chúng con ngửi hoa quế, Thành Cổn Trát Bố đứng bên cạnh cũng nói.

[2] Ông ngoại.

Khang Hy nhìn Khuynh Thành, Khuynh Thành chớp chớp mắt.

“Ừm, rất thơm!” Khang Hy cười nói với Thành Cổn Trát Bố.

“Hoàng gia gia, hôm nay người rảnh ạ?” Khuynh Thành nghiêng đầu hỏi.

“Hoàng gia gia không thể nghỉ ngơi một lát sao?” Khang Hy cốc đầu tiểu nha đầu.

“Người cần phải nghỉ ngơi nhất chính là Hoàng gia gia mà, ngày nào người cũng trăm công nghìn việc, thật sự rất mệt.” Khuynh Thành cười hi hi nói, “Hoàng gia gia, cùng ngắm trăng với con được không ạ?”.

Khang Hy gật đầu, cùng hai đứa trẻ ngồi xuống đụn đất… ngắm trăng.

Trẻ con chẳng thể tập trung được lâu. Thành Cổn Trát Bố ngồi một lúc thì đòi về với mẹ, Khang Hy bèn cho người đưa nó về.

“Nha đầu, giở trò gì thế?” Thành Cổn Trát Bố đi rồi, Khang Hy hỏi.

“Hoàng gia gia, ngạch nương sai con đưa Thành Cổn Trát Bố đi ngắm trăng, ngửi hoa quế.” Khuynh Thành lấy túi thơm từ tay áo ra, “Chính là cái này”.

“Ngạch nương con lại thêu dệt chuyện gì rồi?” Khang Hy nghe Khuynh Thành nói thế thì hỏi.

Khuynh Thành gật gật đầu, “Dạ, ngạch nương con nói với Bố Bố rằng, khi trăng tròn cô cô sẽ đứng trên mặt trăng rắc hoa quế, vì vậy khi trăng tròn không khí sẽ có hương thơm”.

“Thì ra là vậy.” Khang Hy nói, lòng hiểu ra.

“Hoàng gia gia, ba tháng nay mỗi khi trăng tròn con đều phải đeo túi thơm hương hoa quế cùng Bố Bố ngồi ngắm trăng, vất vả lắm.” Khuynh Thành ôm cánh tay Khang Hy nũng nịu.

“Ngạch nương con không kể câu chuyện đom đóm nữa sao?” Khang Hy hỏi tiếp.

“Ngạch nương nói là vì Thập bát thúc phải tới thế giới đó, cho thúc ấy hi vọng, thúc ấy mới không sợ. Nhưng Bố Bố phải ở lại thế giới này, nên đệ ấy phải đối mặt với hiện thực mới có thể dũng cảm. Đúng không ạ? Hoàng gia gia?” Khuynh Thành hỏi lại.

Khang Hy không đáp, chỉ gật đầu. Ông đã nghe nói, Nhan Tử La dám bế Thành Cổn Trát Bố tới trước quan tài của Mẫn Chỉ, nhưng không cho thằng bé khóc. Thì ra là thế, Mẫn Chỉ đã trông cậy đúng người.

“Ngạch nương con còn nói gì nữa?” Khang Hy hỏi.

“Ngạch nương còn bảo Ngạch phụ cô phụ chết đi… Nhưng, Hoàng gia gia, ngạch nương không phải thật lòng muốn Ngạch phụ cô phụ chết đâu. Hoàng gia gia, người đừng để Ngạch phụ cô phụ ra chiến trường thì sẽ không sao cả.” Khuynh Thành đáp. Ít nhất bây giờ Sách Lăng cô phụ vẫn đang sống tốt mà!

Khang Hy gật đầu. Cách khuyên giải này cũng thật là… đẫm máu, nhưng, rất có ích.