Ba nụ hôn đổi lấy một đời chồng - Chương 06 phần 1

Chương 6: Trước bao con mắt của mọi người lại bị anh ta lợi dụng

1

Mạch Khiết gấp chiếc áo comple sau khi đã được giặt khô rất gọn gàng để vào trong túi giấy màu café để trên bàn Lý Mộng Long. Lý Mộng Long chỉ ngẩng đầu miệng mím chặt, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn cô một cái rồi lại cúi đầu lặng lẽ làm việc.

Thần thái đó, trông rất giống như một cô con dâu chịu đầy nỗi oan ức.

Một chàng trai khôi ngô tuấn tú, hàng lông mi dài giống như lông vũ màu đen khẽ lay động, dùng ánh mắt vô tội và bi thương chăm chú nhìn bạn, lòng người dù có cứng rắn đến đâu có lẽ đều sẽ trở nên mềm nhũn. Nếu là Lâm Đại, lúc này chỉ e là đã lao thẳng đến trước mặt anh ta, giơ tay ra vuốt ve mái tóc mềm mại đen bóng của anh ta, nói đầy xót xa:

- Đừng giận nữa nhé!

Không đúng, Lâm Đại vốn không bao giờ nổi nóng với anh ta.

Còn Mạch Khiết thì lại chỉ đi lướt qua như thể không nhìn thấy gì cả.

Cuộc chiến chốn công sở giống như là sự biến dị của đấu trường La Mã cổ đại, đeo chiếc mặt nạ gian ác, mình khoác áo giáp đỏ tươi, tay cầm ngọn giáo dài sắc nhọn, có cả thiên sứ khuôn mặt tươi cười, mái tóc dài và tà áo tung bay, nhưng bất luận là ma quỷ chốn địa ngục hay là thiên sứ, thực ra đều là đấu sĩ, chỉ cần lơ đễnh một chút là có thể sẽ làm cho bạn phải lăn lộn dưới bánh xe.

Trong cuộc sống có rất nhiều người diễn bộ mặt vô tội đáng thương, nhưng giả thì vẫn là giả thôi.

Lý Mộng Long, rõ ràng là quả bộc phá bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ mà Tưởng Văn đã gài lại ở M Beautiful.

Mạch Khiết nhắc nhở mình, nhất định phải thận trọng hơn nữa.

Mạch Khiết đã viết rất nhiều bản kế hoạch, cũng lướt qua những phương án mà những người cấp dưới đưa tới, nhưng hiện thời vẫn chưa có bản kế hoạch nào khiến cô hài lòng.

Còn về Lý Mộng Long, anh ta còn chưa nộp một bản kế hoạch nào cả. Mạch Khiết nghĩ đầy giễu cợt, chỉ số tình cảm cao hơn nữa thì sao chứ, thì vẫn là một lọ hoa để phô bày, dựa vào khuôn mặt và tính cách khéo léo nịnh bợ để sống, khi vừa đứng dưới ngọn đèn hoa sen lập tức hiện nguyên hình.

Sau khi tan làm, Mạch Khiết về nhà, phát hiện ra một bóng người quen thuộc đang đi đi lại lại dưới tòa nhà chung cư của cô.

Vừa nhìn thấy Mạch Khiết, anh liền bước vội tới. Thì ra là Châu Vũ Mân.

Thần sắc của anh hơi căng thẳng, không nói gì mà giơ ngay ra một phong bì thư:

- Cô Mạch Khiết, phiền cô đưa cái này cho chị gái cô, tôi... tôi có lỗi với cô ấy...

Trong đầu Mạch Khiết nổ “đoàng” một tiếng như thể quả lựu đạn bị nổ tung, anh ấy có lỗi với chị gái, anh ấy đã làm việc gì có lỗi với chị mình? Nhưng anh không giải thích, nhét phong thư vào tay cô rồi bước đi ngay, phía sau lưng chiếc áo phông màu lam đầy vệt mồ hôi.

Mạch Khiết mở phong thư ra, bên trong là năm tờ tiền màu phấn hồng[1].

[1] Tờ tiền mệnh giá 100 tệ.

Mạch Khiết ngẩn người, sao anh ấy lại nhờ mình chuyển 500 tệ cho chị gái nhỉ?

Mạch Khiết vội vàng lấy di động ra gọi cho chị gái, điện thoại vừa được kết nối đã nghe thấy tiếng kêu “ối, ối” thảm thiết từ đó truyền tới, rồi liền nghe thấy tiếng của chị gái:

- Tiểu Khiết, chị đang ở phòng bấm huyệt.

Mạch Khiết suýt hỏi:

- Chị sao vậy? Lại bị đánh rồi à?

Giọng của chị gái đột nhiên nhỏ hẳn xuống:

- Không phải chị... là Trần Hạo.

Qua điện thoại nói cũng không rõ ràng được, Mạch Khiết đành nói:

- Em đến tìm chị ngay đây!

Khi Mạch Khiết đến nhà chị gái thì họ đã quay về rồi, Trần Hạo nằm trong phòng ngủ ở tầng 2 kêu than, chị gái đang ở trong nhà bếp tầng 1 bận rộn nấu cơm.

Mạch Khiết khẽ hỏi:

- Anh rể bị người ta đánh à? Có phải là lại nợ nặng lãi không?

Trần Hạo đã quen thói cờ bạc, thường xuyên nợ tiền người ta để đánh bạc cho nên cũng thường xuyên bị đánh đòn, lần nào như vậy Mạch Khiết cũng đều lo lắng thay cho chị gái bởi vì chị gái sẽ trở thành bầu trút giận của anh ta. Những người đàn ông kém cỏi có một đặc điểm chung, chính là đánh vợ.

Chị gái cô nói:

- ... Không phải!

Mạch Khiết không nói gì, vén ống tay áo của chị gái lên, muốn xem vết thương trên người chị gái, nào ngờ chị đẩy Mạch Khiết ra, mặt thoáng ửng hồng:

- Đừng ngốc nữa!

Mạch Khiết cảm thấy bây giờ mình sắp biến thành phản xạ có điều kiện rồi, chị gái có bất cứ chuyện gì toàn thân cô đều căng thẳng, chân tay run lẩy bẩy, ai bảo nhà họ chỉ có hai chị em gái chứ! Không có anh em trai, bố lại mặc kệ bọn họ, có thể để mặc cho tên đàn ông thối tha đó ức hiếp chị gái.

Mạch Khiết rút từ trong túi ra số tiền mà Châu Vũ Mân nhờ cô đưa cho chị gái.

- Người khách thuê phòng mà em giới thiệu cho chị bảo em đưa số tiền này cho chị, có phải là anh ấy đã nợ tiền thuê nhà của chị không?

Chị gái ngẩn người, vội vàng đẩy ra:

- Tiểu Khiết, số tiền này không thể nhận được, em hãy trả lại cho anh ấy, còn nữa... – mặt cô càng đỏ ửng thêm – bảo anh ấy lần sau ra tay không nên quá nặng...

A! Mạch Khiết đã kịp phản ứng lại, chỉ lên trên tầng trên:

- Ý chị là... là do Châu Vũ Mân đánh?

Chị gái thở dài, gật đầu:

- Thực ra lỗi do chị cả.

Thì ra hôm đó anh rể nằm ườn tới tận trưa mới dậy, đồ ăn chị gái cô nấu không hợp khẩu vị của anh ta, anh ta nổi xung lên túm lấy chị gái cô tát liền mấy cái, vừa vặn đúng lúc Châu Vũ Mân đi qua cửa, hét lên:

- Sao anh lại đánh phụ nữ chứ?

Nói qua nói lại một lát, hai người đã động thủ. Trần Hạo chỉ biết đánh phụ nữ đâu có thể là đối thủ của Châu Vũ Mân được, loáng cái đã nằm vật xuống sàn nhà không nhúc nhích nổi nữa.

Mạch Khiết đã hiểu rồi, số tiền này chắc là Châu Vũ Mân nhờ cô chuyển tới chị gái cô để trả tiền mát xa bấm huyệt.

Chị gái nói:

- Thực ra còn phải cám ơn sự giúp đỡ của anh ấy, anh ấy cũng là người tốt, mới đến đây ở mấy hôm mà đã sửa hết cửa kính hỏng của nhà chị, bóng đèn cháy cũng được sửa và thay hết cả.

Mạch Khiết nghĩ thầm, thảo nào hôm nay sau khi bước vào cảm giác trong phòng sáng hơn trước nhiều.

Mạch Khiết nói:

- Em sao dám giới thiệu bừa người thuê phòng cho chị được chứ? Chị ở nhà một mình trong thời gian dài chẳng khác gì người độc thân, có một người đàn ông còn chẳng bằng nuôi một con chó, nếu khách thuê phòng trọ mà không tốt thì lại chẳng khác gì dẫn sói vào nhà sao?

Mạch Khiết nghĩ đến con bé Tiểu Ngọc lần trước chẳng khác gì một con sói cái.

Chị gái nói:

- Châu Vũ Mân thích ăn thịt băm xào khoai tây, hôm nay chị đặc biệt làm cho anh ấy, cũng không biết anh ấy có về ăn cơm không...

Con người chị gái, tính cách rất kín đáo, mặc dù ngoài miệng chị không nhắc đến Châu Vũ Mân đánh Trần Hạo, nhưng chị đã đặc biệt nấu món ăn mà anh thích ăn đã chứng tỏ lập trường trong nội tâm của chị rồi.

May mà trong di động của Mạch Khiết đã lưu lại số điện thoại của Châu Vũ Mân, Mạch Khiết vội vàng ra ngoài gọi điện thoại cho anh.

Điện thoại vừa mới kết nối đã vang lên giọng nói đầy căng thẳng của Châu Vũ Mân:

- Cô Mạch, chị cô có phải là rất tức giận hay không? Tiền có đủ không?

Mạch Khiết dùng giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng nhất trên đời nói:

- Châu Vũ Mân, anh mau trở về ăn cơm đi, chị tôi đã nấu món thịt băm xào khoai tây mà anh thích ăn. Còn nữa, đừng gọi tôi là cô Mạch, nghe xa lạ quá, cứ gọi tôi là Tiểu Khiết được rồi! Phải rồi, lần sau nếu người đàn ông thối tha đó còn đánh chị gái tôi nữa, anh hãy thay tôi đánh cho hắn một trận tơi tả, tôi thay mặt chị tôi cảm ơn anh, hành vi của anh quá cao thượng, anh làm tôi cảm thấy, Lôi Phong vẫn chưa rời khỏi chúng tôi, tinh thần của anh ấy vẫn mãi mãi tồn tại.

Điện thoại trầm mặc giây lát, rồi mới truyền tới giọng nói mắc cỡ của Châu Vũ Mân:

- Nếu chị cô không tức giận, vậy thì hôm nay tôi có thể trở về phòng mình ngủ được rồi chứ?

Một con người quá thật thà chất phác! Mạch Khiết cảm thấy mình kích động đến độ suýt rơi nước mắt:

- Đương nhiên là được, nếu như anh có yêu cầu gì, ví dụ như muốn tôi đốt pháo hoặc là đánh đàn hoan nghênh anh đều được cả.

Mạch Khiết dường như nhìn thấy, một cây cột sắt cao to lừng lững vững chãi ở bên cạnh chị gái, sau này cô có thể yên tâm được rồi.

2

Lâm Mạnh đặt cốc café Starbucks không đường xuống bàn Mạnh Khiết, nhưng lại không cúi đầu lặng lẽ bước ra khỏi văn phòng như mọi khi mà ánh mắt bất định, đứng bồn chồn ở trước bàn làm việc của cô.

Ánh mắt Mạch Khiết rời khỏi màn hình máy vi tính, lấy làm lạ hỏi:

- Vẫn còn chuyện gì sao?

Lâm Mạnh mặc một chiếc váy kẻ ca rô đơn giản, đã chịu mọi sự coi thường và chế giễu ở trong M Beautiful đầy thế lực, Mạch Khiết cũng không hề giúp đỡ cô ta việc gì cả. Lúc còn trẻ phải chịu đựng một chút oan ức cũng không phải là việc xấu, cũng có thể nhanh chóng hiểu ra được rằng cái xã hội này không phải là kẹo cao su thổi ra bong bóng, cũng không phải là toàn lâu đài rực rỡ sắc màu giống như trong truyện cổ tích, nơi đây đâu đâu cũng xuất hiện bà hoàng hậu và phù thủy tàn ác, nếu như bạn không muốn làm nàng Bạch Tuyết bị phong ấn, vậy thì bạn cũng phải làm một bà hoàng hậu lạnh lùng vô tình biết chế ra quả táo độc.

Cô ta suy nghĩ hồi lâu, chậm rãi mở miệng:

- Khi em đưa café đến cho Lạc Bình nhìn thấy phần lưu trữ cuộc trò chuyện trên máy vi tính của chị ta.

Mạch Khiết ngẩn người, lập tức thấy hứng thú, dùng ánh mắt khích lệ cô ta nói tiếp:

- Thực ra em cũng không phải cố ý nhưng nội dung nói chuyện để ngỏ ở đó, toàn bộ đều là những động tĩnh gần đây của M Beautiful phiên bản mới rất tỉ mỉ. Hơn nữa, ID của đối phương viết Vu Môn - Đàm, em không biết là ai nhưng chắc chắn là người của Vu Môn.

Có lẽ cảm thấy việc cáo mật hơi xấu xa, khuôn mặt trắng ngần của cô bỗng ửng hồng.

Cửa sổ kính được bật lên, một bà hoàng hậu mới giơ ra khuôn mặt kiều diễm của bà, quay mặt ra vườn hoa lê nở rộ, cắn một quả táo đỏ tươi, quả táo chảy ra chất dịch màu đen nhỏ xuống bệ cửa sổ kính, bà hoàng hậu không sợ táo độc.

Mạch Khiết mỉm cười hài lòng, cảm thấy rất vui vì trong biển người mênh mông mình đã tuyển dụng được một cô công chúa Bạch Tuyết có sự cảm ngộ tốt để trở thành bà hoàng hậu.

- Chị biết rồi, em đi làm việc của mình đi! – Mạch Khiết lạnh lùng nói, cánh cửa khẽ khép lại.

Mạch Khiết lập tức hành động, nhanh chóng tìm ra được tài liệu về Lạc Bình trong kho hồ sơ nhân viên mà chỉ những người quản lý cấp cao mới được phép tìm kiếm.

Lạc Bình, 27 tuổi đến M Beautiful 5 năm, đây là một nhân viên văn thư có năng lực bình thường, đánh giá của Tưởng Văn là có công lao chăm chỉ làm việc.

Thì ra quả lựu đạn là ở chỗ này.

Thảo nào cô ta rất vui mừng gia nhập đội ngũ M Beautiful phiên bản mới, bởi vì cô ta rất có khả năng nhận được hai phần lương. Đương nhiên Mạch Khiết không phải là người manh động, Mạch Khiết chỉ ném ra một quả lựu đạn để khiến cho đầu óc người ta quay cuồng mà thôi.

Sau khi tan ca, Mạch Khiết gọi Tiểu A – cao thủ vi tính đến, rất nhanh chóng dò ra được phần ghi chép cuộc trò chuyện của Lạc Bình. Mạch Khiết in nó ra, trên khóe môi nở nụ cười hết sức lạnh lùng tàn khốc.

Ngày hôm sau, Lạc Bình được gọi đến văn phòng làm việc của Mạch Khiết, Mạch Khiết không nói gì cả, chỉ ném phần tài liệu cô đã in ra xuống trước mắt cô ta.

Miệng cô ta há hốc ra vẻ kinh ngạc:

- Sao cô lại điều tra những việc cá nhân của tôi, đây là phạm pháp đấy!

Mạch Khiết lạnh lùng nhướng mày:

- Vậy thì cô có thể thoải mái tiết lộ những điều cơ mật cho đối thủ cạnh tranh được sao? Như vậy có bị tính là tội phạm thương nghiệp hay không? – Không đợi cô ta trả lời, lại bổ sung thêm một câu – Cô có tin tôi có thể làm cho cô nổi danh thiên hạ, từ nay về sau không có một công ty nào dám tuyển dụng cô không?

Cô ta hít thở một hơi mạnh:

- Cô đang uy hiếp tôi? Cô muốn đuổi việc tôi?

Mạch Khiết nói đầy ngạo mạn:

- Đúng là tôi đang uy hiếp cô, nhưng cô yên tâm, tôi sẽ không đuổi việc cô, bởi vì theo như quy định nếu đuổi việc cô thì chúng tôi phải bồi thường cho cô một tháng lương, như vậy rất không đáng. Tôi cho cô hai lựa chọn, một là cô tự từ chức, hai là cô viết một bản kiểm điểm dán ở phần thảo luận của công ty, tiêu đề là “Tôi là một gián điệp thương nghiệp”.

Trong thế giới này, việc khiến cho những thanh niên trong giới văn nghệ đau khổ nhất không phải là mất đi trinh tiết mà là mất đi da mặt. Lạc Bình cầm lấy tài liệu, mặt xám xịt bước ra ngoài, 10 phút sau, một lá đơn từ chức được đặt ngay ngắn trên bàn của Mạch Khiết. Mạch Khê chẳng thèm nhìn đã kí tên ngay.

Quả lựu đạn đã được trừ khử rồi.

Mạch Khiết tay cầm cốc café hài lòng đứng trước cửa sổ, cúi nhìn xuống thế giớ ở bên dưới, ánh nắng rạng rỡ, gió thổi du dương, chim nhạn xòe rộng đôi cánh bay liệng, bầu trời xanh thẫm phía đằng xa có đám mây trắng trôi lững lờ, nhẹ nhàng và đẹp đẽ.

Tại sao cô lại vui mừng như vậy? Là bởi vì quả lựu đạn đó không phải là Lý Mộng Long sao?

Mạch Khiết nghĩ một lát, ấn chuông nói:

- Hãy đến văn phòng của tôi một lát!

Một phút sau Lý Mộng Long đẩy cửa bước vào. Lý Mộng Long mặc áo sơ mi màu trắng, khi anh ta bước vào trong căn phòng làm việc nho nhỏ, cả căn phòng bỗng chốc rực rỡ huy hoàng.

Anh ta lặng lẽ đứng trước mặt Mạch Khiết, đôi môi mỏng mím chặt, ánh mắt tràn đầy sự phòng bị, giống như mèo đen cảnh sát trưởng đang dựng đứng lông lên.

Mạch Khiết bật cười:

- Thực ra, cũng không có việc gì chỉ là... ở chỗ tôi có café Brazil, anh có muốn uống một cốc không?

Không biết tại sao, vừa nhìn thấy anh ta, lời xin lỗi đã chuẩn bị từ trước không thể nào nói ra được, đành phải đi đường vòng.

Anh ta nói đầy cảnh giác:

- Uống café? Trong giờ làm việc gọi người tới chỉ là để nói mời uống café.

Mạch Khiết phì cười phụt ra cả café đang ngậm trong miệng, vội vàng lấy giấy ăn lên lau miệng.

- Anh đã nghĩ quá nhiều thì phải, quả nhiên tư duy logic của nam thanh niên trong giới văn nghệ đúng là không giống với phần đông mọi người.

Gặp phải người cấp trên như cô thì cần phải thận trọng một chút.

Thật đúng là thấy mình có lý nhất định không chịu tha cho người khác, thế mà anh ta vẫn còn nhớ cô là cấp trên của anh ta cơ đấy. Đã là cấp trên thì đương nhiên không cần xin lỗi, không cần phải giải thích với cấp dưới. Đây chính là cái lợi của việc làm cấp trên, nếu không thì sao bao nhiêu người liều mạng chen lên làm gì chứ?

Ánh mắt anh sáng rực:

- Cô lại lơ đễnh gì vậy? Lại trăn trở xem làm thế nào để đối phó với người khác à?

Mạch Khiết nghĩ đầy ủ dột, sao con người anh lại không lấy lòng tôi được chứ? Vốn dĩ thực lòng muốn mời anh uống café, nhưng bây giờ cũng không mời nữa.

Mạch Khiết nghiêm mặt:

- Bản kế hoạch của những người khác đều cũng nộp rồi, ngay cả cô gái Lâm Mạnh vừa tốt nghiệp đại học cũng nộp rồi, còn của anh thì sao?

Anh ta nhún nhún vai, nói tỉnh bơ:

- Thiên vương đều là bài hát cuối cùng, cao thủ đều là tiết mục áp chót, đừng vội, đợi chuyên đề của Kha Đậu gửi đến thì tôi sẽ đưa cả cho cô một thể luôn.

Mạch Khiết rút từ trong ngăn kéo ra hai nghìn tệ trả cho anh ta:

- Cám ơn anh! Anh có thể đi ra được rồi!

Anh ta cầm tiền, nói:

- Sau này không có việc gì thì đừng có gọi tôi, tôi cần phải né tránh. Chẳng phải là cô cho rằng tôi là gián điệp nằm vùng sao?

Mạch Khiết lạnh lùng nói:

- Sự việc đó đã làm rõ ràng rồi, không có liên quan gì tới anh cả.

Anh ta vốn định rời khỏi đó, một bàn chân đã nhấc lên rồi lại lùi trở lại, quay người nói với Mạch Khiết:

- Chỉ mỗi câu nói không liên quan gì tới anh sao? Không có gì nữa à?

Đôi đồng tử sáng trong màu café của anh ta dần dần toát tra một tia giận dữ, ánh mắt rừng rực chằm chằm nhìn cô.

Mạch Khiết hơi kinh ngạc:

- Lẽ nào anh muốn tôi phải nói gì? Anh muốn nghe câu này hay muốn nghe một câu khác – “có liên quan tới anh” sao?

- Việc này là cô đã nợ tôi, cô đã nghi oan cho tôi, cô cần phải trả lại sự công bằng cho tôi, nếu không tôi sẽ nói với mọi người bí mật cô dùng kem đánh răng Oravive.

Mạch Khiết bị sặc café.

Anh nhướng cao mày nhìn thẳng vào cô vẻ thách thức.

Qua câu nói này cả hai người đều tự hiểu, sự kiện nụ hôn ở trước cửa cầu thang máy ở khách sạn bán đảo Thượng Hải vẫn còn chưa trôi qua.

- Tổng biên tập Mạch, đối phó với loại người như cô, lấy nhu khắc cương không có tác dụng gì cả, cần phải lấy cương khắc cương thì mới được.

Mạch Khiết tức giận đến độ toàn thân run rẩy không nói được câu nào cả, cô gái Mạch Khiết ăn nói sắc sảo gặp phải tên Lý Mộng Long ăn nói khắc nghiệt, thực sự đúng là chỉ còn nước giơ tay chịu trói sao?

- Anh... muốn thế nào?

Ánh mắt anh giống hệt như con mèo vừa bắt được chuột:

- Còn chưa nghĩ xong, khi nào nghĩ xong sẽ nói cho cô biết.

Anh ta cười ngọt ngào ung dung bước ra ngoài. Mạch Khiết uể oải dựa người vào cửa sổ cảm thấy cả bầu trời rạng rỡ ánh nắng, chỉ có mình cô là có thể nhìn thấy mây đen.

Lý Mộng Long bước ra khỏi phòng làm việc của Mạch Khiết, khẽ thở phào như thể đã giải quyết xong một việc lớn, toàn thân cảm thấy khoan khoái lạ thường.