Quyến Rũ Người Đẹp - Chương 11 - Phần 1

Chương 11

“Anh ta là ai, Venetia?”

Venetia giật mình. Cô quay sang em trai. “Sao em lại hét vào tai chị thế?”

Con tàu đang tiến đến hú còi văng vẳng, có thể là con tàu chờ Millie và Helena về nhà. Những người bảo vệ đề nghị đám đông trên sân ga tránh xa đường ray, để nhường chỗ cho những người sắp xuống tàu.

“Bởi vì, chị thân yêu,” Fitz nói bằng giọng bình thường. “Em đã hỏi chị câu hỏi này ba lần rồi và chị vẫn không nghe thấy.”

Cô yếu ớt mỉm cười. “Xin lỗi. Em đang nói gì nhỉ?”

“Anh ta là ai, người đàn ông chị đang nghĩ đến ý? Em đã quan sát kể từ khi chị quay lại, Chị hầu như không ăn. Chị chưa bao giờ thêu được hơn hai mũi. Một phút chị cúi đầu mỉm cười, phút sau đó chị cố gắng để không bật khóc. Và chớ quên rằng, sáng nay em đứng cạnh ghế chị đúng năm phút, và chị hầu như không có chút ý niệm nào là em đang đứng ở đó.”

Cuối cùng anh phải đập vào vai chị mình, giật cô ra khỏi giấc mơ ban ngày sống động đến phi thường. Trong giấc mơ, món ăn đầu tiên của bữa tiệc mừng sinh nhật Christian nguội dần khi họ âu yếm nhu ở trên bàn.

Nếu khách sạn Claridge không bị phá đi để xây dựng lại, cô đã thuê một phòng ở đó trong suốt mùa lễ hội, và Fitz sẽ không biết được những triệu chứng của bệnh đau tim này. Nhưng vì khách sạn vẫn đang xây, và họ lại cần thêm một cặp mắt để theo dõi Helena, cô chấp nhận lời mời đến ở lại nhà của Fitz.

“Tất cả là do lo lắng cho Helena thôi. Chị đang rối bời,” cô mệt mỏi nói.

Fitz đã nói đúng về một điều: Mọi lúc cô gần như đều muốn bật khóc.

Đôi khi chuyến vượt biển trên tàu Rhodesia dường như xa xôi như chuyện ngày xửa ngày xưa, cái thời mà ngọn hải đăng vĩ đại ở Alexandria vẫn còn dẫn đường cho các thủy thủ. Đôi khi cô tự hỏi liệu có phải cô đã không tưởng tượng ra người đàn ông đã yêu cô vì con người cô, chứ không phải diện mạo của cô hay không.

Hằng đêm những ký ức về từng nụ hôn của anh bùng cháy trong cô. Mỗi sáng thức dậy cô vươn tay tìm anh, chỉ để nhớ ra rằng anh sẽ không bao giờ là của cô lần nữa. Sự cô đơn, bấy lâu nay vẫn lá một tình trạng có thể chịu đựng được, đã bắt đầu bóp nghẹt cô như một cây leo phát triển nhanh đang đàn áp thân cây chủ.

Như thể không nghe thấy cô, Fitz nói. “Em biết anh ta không phải là người Mỹ, chị đã tìm kiếm đống báo Debrett cũ của Millie.”

Cô có thể đọc thuộc lòng bài báo dài về công tước Lexington.

“Vậy anh ta là ai? Và tại sao anh ta chưa phá cửa nhà em để cầu hôn chị?”

Cô không muốn nói dối Fitz. Nhưng cô cũng không thể giãi bày chuyện đã xảy ra trên tàu Rhodesia.

“Chẳng mấy chốc Millie và Helena sẽ kể với em chuyện gì đã xảy ra với chị. Chuyện không giống như em nghĩ đâu.”

Cô nghi ngờ rằng Millie đã phải nói gì đó với Fitz trong những lá thư qua lại gần như hàng ngày của họ, vì Fitz đã không một lần hỏi Venetia tại sao cô bỏ hai người kia ở lại và quay về một mình.

Fitz đặt tay lên vai cô. “Em xin lỗi nếu chuyện không phải như em nghĩ. Em thích nghĩ rằng chị đang yêu. Chị đã khép mình quá lâu rồi.”

Mắt cô nhức nhối. Cô chớp mắt để kìm lại nước mắt. “Ồ, nhìn kìa. Chị nghĩ rằng đó là tàu chở họ.”

*

* *

Venetia đề nghị tất cả bọn họ đến khách sạn Savoy ăn trưa. Một ý tưởng ác độc: Bây giờ cô có thể tái hiện những chi tiết về bữa tối cô sẽ không bao giờ có cùng với Christian thật tỉ mỉ.

Và vì khách sạn có rất nhiều phòng ăn tối riêng, ngày nào đó cô có thể yêu cầu một chuyến tham quan đến phòng ăn tối anh đã đặc biệt chọn cho cô, để sự bài trí bữa tiệc tưởng tượng của cô không những thật chi tiết, mà còn giống chính xác với thực tế.

Bữa trưa của gia đình diễn ra tốt đẹp. Millie và Helena thuật lại những tuần lễ ở Mỹ. Fitz kể cho họ nghe những tin tức liên quan đến bạn bè và người quen. Venetia mải mê nghi nhớ những họa tiết của giấy dán tường và hoa văn hình vòng hoa trên cán dĩa.

Không ai hỏi những câu hỏi tiềm tàng nguy hiểm và gây bối rối. Helena đã ngập ngừng hỏi han sức khỏe của Venetia, nói rằng cô có vẻ bơ phờ bất thường. À, những trái tim đổ vỡ không gây ồn ào, nhưng sự mệt mỏi và yếu ớt là tất nhiên. Venetia lẩm bẩm điều gì đó về việc thức muộn đọc sách vào đêm hôm qua.

Cô quay lại cỗ xe độc mã của Fitz, xe đang chạy ra khỏi lề đường thì cô nhìn thấy Christian bước xuống xe ngựa. Anh mặc đúng chiếc áo khoác ngoài màu xám mà anh đã mặc trong lần đi dạo đầu tiên và cầm đúng chiếc ba-toong cán nạm ngà đó. Nhưng anh đã gầy đi, má anh đã hóp lại. Và mắt anh có những quầng thâm mờ mờ, như thể anh cũng đã không thể ngủ được vào buổi đêm.

Cơn nhức nhối trong trái tim cô biến thành một nỗi đau buốt giá. Anh ở đây, ở Luân Đôn. Và nếu cô rời khỏi bữa trưa chậm hơn một phút, họ đã chạm mặt nhau.

Cô sợ hãi đợi Millie hay Helena lên tiếng. Nhưng Millie đang nghiêng đầu về phía chồng mình, mê mải lắng nghe anh phân tích về vấn đề gì đó trong nhà. Và Helena đang nhìn ra ngoài xe, răng cắn vào môi dưới. Không ai nhìn thấy anh.

Sự lơ đãng của cô bốc hơi; một nguồn năng lượng không thể kìm nén rung lên trong cô. Khi cỗ xe chạy đến một khúc ngoặt và anh biến mất khỏi tầm nhìn, tất cả những gì cô có thể làm là không nhảy khỏi cỗ xe đang chuyển động này.

Nhìn thấy anh đúng là một cơn sốc. Một cơn phấn khích như điện giật. Và một sự trống rỗng, vì bây giờ anh lại biến mất.

*

* *

Helena nhìn chằm chằm vào lưng Venetia khi chị cô đang bỏ đi.

Ở sân ga, chị cô trong thật mệt mỏi. Lúc ở khách sạn Savoy, chị cô đã nhìn chằm chằm vào ly uống rượu và những đường viền trần nhà như thể bị thôi miên, hầu như không chú ý đến những chuyện đang diễn ra. Nhưng bây giờ, khi họ đang bước lên cửa chính, chị cô đã chạy ngược lại, lẩm bẩm những lời vô nghĩa về việc để quên quạt ở khách sạn.

Chị cô đã không mang theo quạt. Mà thực ra nếu có, chị ấy có thể cử người đi lấy về. Helena chỉ có thể nghĩ ra được một lý do duy nhất cho hành vi kỳ lạ của Venetia – cho đến ngày hôm nay, chị cô vẫn không thể chịu được việc đời tư của mình bị soi mói ở Harvard.

Và đó là lỗi của Helena, ít nhất là một phần.

“Và đây là bà Wilson cùng với cô hầu gái mới của em,” Fitz nói.

Cô ngẩng phắt đầu lên. “Em có hầu gái từ lúc nào thế?”

“Từ ngày hôm qua, anh tin là thế. Venetia nói em cần.”

Cô hầu gái đi theo bà Wilson vào phòng khách trạc tuổi Helena, trông đĩnh đạc và sắc sảo. Cô ta không có vẻ gì giống như người dễ dàng bị mua chuộc bằng cách cho nghỉ buổi chiều, hay bỏ đi chơi với một anh chàng nào đó nếu có sự khuyến khích nho nhỏ. Không, cô hầu gái này thể hiện rõ mồn một hình ảnh của một nữ quản gia đầy trách nhiệm trong tương lai.

“Susie Burns, thưa bà chủ, thưa cô,” bà Wilson nói.

Cô hầu gái nhún gối chào Millie, sau đó chào Helena.

“Hành lý của cô Fitzhugh lẽ ra phải ở trong phòng rồi,” Millie nói với Susie. “Cô hầu gái của tôi sẽ chỉ cho cô biết cách sắp xếp đồ đạc như thế nào.”

Trước khi Susie có thể nói “Vâng, thưa cô,” Cobble, người quản gia đi vào phòng và thông báo, “Ngài Hastings.”

Và người đàn ông chịu trách nhiệm cho mọi chuyện lao vào phòng.

Trong đầu Helena, Hastings vẫn là một tên vô lại gầy gò, lùn tịt mà Fitz đã đưa về nhà lần đầu tiên khi họ lên mười bốn tuổi. Đôi khi cô thừa nhận rằng hắn ta không còn lùn và gầy gò nữa, nhưng hắn ta vẫn và luôn là một tên vô lại.

“Bà Easterbrook đi đâu mà vội vàng thế? Cô ấy gần như xô tôi sang một bên,” Hastings nói, hiên ngang đi về phía Millie. “Và gặp lại em sau một thời gian dài như thế thật là tuyệt, quý bà Fitz. Em trông quyến rũ đến lạ thường.”

Hắn ta nắm lấy tay Millie và lần lượt hôn lên hai mu bàn tay. Millie mỉm cười. “Không bao giờ sánh được với anh, Hastings à.”

Helena chẳng thể nào thấy được sự quyến rũ của hắn ta. Hắn ta là một kẻ lăng nhăng không biết xấu hổ, một kẻ phóng đãng, lười biếng và, cô phát hiện ra khi đã quá muộn, một kẻ phản bội.

Hắn ta quay sang cô. “Cô Fitzhugh, tôi nhớ em làm sao khi em săn đuổi những nữ học giả khắp nước Mỹ. Em chắc phải thấy họ buồn tẻ lắm.”

“Cho phép tôi nhắc anh nhớ rằng tôi cũng học hành quá nhiều và buồn tẻ như họ, thưa quý ngài.”

“Bậy bà nhảm nhí nào, tất nhiên không phải em. Chúng ta đều biết rằng em đi đến trường Lady Margaret Hall chỉ là cho đúng mốt mà thôi.”

Hắn ta có một biệt tài là không bao giờ phải nói quá hai câu mà không khiến cô muốn với lấy một dụng cụ sắc nhọn.

Cobble đã biến mất khỏi phòng khách. Bà Wilson và Susie cũng kín đáo bỏ đi.

“Susie, cứ để hành lý của tôi ở nguyên đó. Là những chiếc váy tôi không mang theo trước đi nhé.”

Thông thường, chủ nhân không bao giờ nói chuyện với người làm khi đang có sự hiện diện của khách khứa, việc đó khiến cho người khách có ấn tượng là người làm trong nhà không biết việc của mình. Nhưng Helena hy vọng sẽ giấu những lá thư bí mật của Andrew ở nơi kín đáo hơn trước khi có người sắp xếp đồ đạc của cô.

“Vâng, thưa cô,” Susie nói.

Mệnh lệnh của cô không thoát khỏi sự chú ý của Fitz và Millie. Họ trao nhau một cái nhìn.

“Em có muốn đi một vòng trong vườn với tôi không, cô Fitzhugh?” Hastings hỏi.

Đây là sự mở đầu mà cô cần. “Tất nhiên. Để tôi thay sang một đôi giày thoải mái hơn đã.”

Nếu Hastings có thể tự do đi lại trong nhà nhờ vào tình bạn bao năm với Fitz, Helena cũng không cần phải khách sáo. Cô chạy vội lên phòng, cử Susie ra ngoài mua thứ gì đó không cần thiết, mở khóa rương quần áo và gom lấy những lá thư của Andrew. Sáng mai cô sẽ mang chúng đến văn phòng của công ty; bây giờ cô khóa chúng trong ngăn kéo cạnh giường.

Hastings đã đợi ở chân cầu thang khi cô đi xuống.

“Thư tình,” hắn ta lẩm bẩm. “Nhận được thì vui đấy, duy trì sự tồn tại tự nhiên của chúng lại thật phiền phức.”

Cô giả vờ không nghe thấy. “Thật vui là anh tìm thấy thời gian ghé thăm chúng tôi trong thời khóa biểu tán gái và lang chạ bận bịu của mình, Hastings.”

Hắn ta đưa tay ra cho cô; cô phớt lờ và đi trước.

Phía sau dinh thự Fitzhugh là một khu vườn riêng được các ngôi nhà liền kề dùng chung. Trong một vài tuần nữa, những cây tiêu huyền sẽ đâm chồi nảy lộc, mang đến bóng râm xanh mát lốm đốm chấm sáng. Nhưng bây giờ những chiếc lá chỉ là những nụ xanh bé xíu quá e thẹn để mờ bung ra. Những con chim sẻ nhảy từ cành cây trơ trụi này sang cành cây trơ trụi khác, mổ vào những viên sét bọc hạt cây từ năm ngoái. Một đài phun nước ba tầng kiểu Ý lấp lánh trong ánh mặt trời.

“Ồ, này Penny,” Hastings hào hứng gọi.

“Hastings, anh bạn già,” ngài Vere, một trong những người hàng xóm của họ trả lời, anh ta đang ngồi trên mép đài phun nước. “Một ngày tuyệt vời trong tháng Mười, đúng không?”

“Giờ đang là tháng Tư, Penny.”

“Vậy sao?” Ngài Vere có vẻ lúng túng. “Năm nay hay năm ngoái?”

“Năm nay, tất nhiên.”

“Hừm,” ngài Vere cáu kỉnh, “Tôi không biết mình làm gì ở đây trong tháng Tư. Ai cũng biết rằng tháng Tư lúc nào cũng mưa. Chúc một ngày tốt lành, Hastings. Chúc một ngày tốt lành, cô Fitzhugh.”

Hastings nhìn theo ngài Vere quay trở lại nhà. “Em nên đồng ý khi anh ta cầu hôn năm ngoái. Nếu em là quý bà Vere, việc em ngủ đêm với ai là chuyện của riêng em chứ chẳng phải của ai khác.”

Tất nhiên, tiếp cận với chủ đề này theo cách trơ tráo như thế đúng là kiểu của Hastings. “Tôi không kết hôn với người không biết bây giờ là tháng mấy.”

“Nhưng em vui vẻ ăn nằm với một người đàn ông ve vãn những cô gái trong trắng.”

Cô phớt lờ lời khiêu khích đó. Đây là hành động đạo đức giả ở mức độ cao nhất, khi một người đàn ông ngủ với mọi thứ chuyển động lại chỉ trích một người chấp nhận mạo hiểm vì tình yêu. “Và bây giờ anh vui chứ khi đặt gia đình tôi trong hoàn cảnh như thế này?”

“Em sẽ làm gì trong hoàn cảnh của tôi? Nếu em gái của người bạn thân nhất ngấp nghé bên bờ vực bị hủy hoại danh tiếng?”

“Tiết kiệm lời nói cường điệu của anh đi. Tôi chưa bao giờ ngấp nghé bờ vực bị hủy hoại. Và nếu đó là em gái người bạn thân nhất của tôi, chắc chắn tôi sẽ không chơi trò hai mang.”

Hastings nhướng mày. “Cho phép tôi nhắc lại cho em nhớ, cô Fitzhugh. Tôi hứa không tiết lộ danh tính người tình lén lút của em để đổi lại một nụ hôn. Tôi không hứa sẽ giữ kín những hành động sai trái đó với gia đình em.”

“Cũng thế thôi,” cô nói, dành cho hắn ta nụ cười giả tạo nhất, “Anh là con lợn dối trá.”

“Thừa nhận đi, em thích nụ hôn đó.”

“Tôi thà ăn một con sên sống còn hơn chịu đựng chuyện đó một lần nữa.”

“Ồ, ồ,” hắn ta lẩm bẩm, mắt sáng lên vẻ suy tính. “Có hay không có vỏ?”

Cô búng ngón tay. “Tiết kiệm những gì anh nghĩ là sự hài hước để dành cho cô nàng nào đó nhẹ dạ cả tin hơn đi. Anh muốn gì ở tôi, Hastings?”

“Tôi chưa bao giờ muốn gì ở em, cô Fitzhugh, tôi chỉ muốn được phục vụ em mà thôi.”

Cô khịt mũi, đây là lời nói của tên nhóc đã từng cố gắng dụ cô vào tủ búp-phê và ăn trộm những nụ hôn.

“Nhận thấy tôi là người giới thiệu Andrew Martin với em,” hắn ta tiếp tục. “Tôi cảm thấy có trách nhiệm nặng nề đối với hạnh phúc của em. Trước nguy cơ gây tổn hại đến sức khỏe của mình, tôi đã quyết định xung phong chăm sóc những nhu cầu của em.”

Cô đã phải kiềm chế từ giây phút hắn ta đến, nhưng cô không thể kiềm chế thêm được nữa: Mắt cô đảo tròn theo đúng ý muốn của chúng. “Lòng vị tha của anh thật đáng kinh ngạc, Hastings. Tôi sốc vì anh vẫn chưa được phong thánh đấy.”

“Tôi rất đồng tình với ý kiến của em, cô Fitzhugh thân mến.” Hắn ta nghiêng người và hạ thấp giọng. “Niềm đam mê của một quý cô chưa chồng có thể gạt bỏ mọi luật lệ và nhảy lên giường với một người đàn ông? Nhu cầu của em có thể sẽ làm tôi què quặt.”

Một luồng hơi nóng lan trên cổ họng cô. Cô bước nhanh hơn và giọng lạnh đi. “Tôi cảm động bởi sự hy sinh tự nguyện của anh. Dù sao tôi vẫn phải từ chối lời đề nghị rộng rãi và hào hiệp này thôi.”

Hắn ta bám sát cô. “Thật không may mắn, cô Fitzhugh. Vì tôi là một lựa chọn tốt hơn trong vấn đề này, vẫn chưa là chồng của một người đàn bà khác.”

“Quá tệ là một không có điểm gì khác đến tán dương mình, thưa ngài.”

“Như tôi nghĩ, em vẫn chưa hoàn toàn hiểu ra. Thôi được rồi, nếu em không nghĩ đến mình, hãy nghĩ đến người em yêu. Mẹ anh ta không phải là người vị tha và anh ta luôn co rúm người lại vì sợ bà ta nghĩ xấu về mình. Tưởng tượng xem bà ta phản ứng như thế nào khi biết rằng con mình đã làm hại một trinh nữ?”

Andrew luôn kính nể và sợ mẹ mình đến chết khiếp, không thể tranh cãi điều đó.

“Đừng lừa dối mình mà nghĩ rằng bởi vì mẹ anh ta không phản đối em, bà ta sẽ tha thứ cho hành động đó của anh ta. Bà ta sẽ không tha thứ và sẽ nghiền nát anh ta bằng sự khinh miệt.”

Helena cắn má trong. “Bọn tôi không định để lộ chuyện này.”

“Tôi chắc là em không định thế, nhưng em đã cân nhắc kỹ về thiên hướng đánh hơi ra mọi điều sai trái của bà Monteth chưa?”

Mà Monteth là chị gái của vợ Andrew, một người luôn tự cho là mình đúng đắn, sống để vạch trần những sai lầm và điểm yếu của những người sống quanh mình.

“Nếu em yêu anh ta, hãy để anh ta yên.” Giọng nói rề rà của Hastings đã trở nên cứng rắn, cô vẫn còn ngạc nhiên vì giọng hắn ta có thể biến đổi nhanh như thế, từ nuông chiều mềm mỏng sang cứng rắn lạnh lùng. “Hoặc là, hãy nhớ lời tôi, em sẽ khiến anh ta sống trong khổ sở suốt phần đời còn lại.”

Hắn ta cúi đầu chào. “Giờ tôi đã xong việc. Chúc em một ngày tốt lành, cô Fitzhugh.”

Trước khi bước lên bậc thềm vào nhà hắn ta quay lại, một nụ cười chế giễu trên môi, đúng y như hình ảnh của một kẻ trác táng. “Và đề phòng trường hợp em tò mò, lời đề nghị của tôi vẫn có hiệu lực.”

*

* *