Tarzan - Đứa con của Rừng xanh - Quyển VIII - Chương 7
Chương 7: Một Mình
Trong Rừng Sâu
Tambuda – người vợ già của thủ lĩnh Ganoda dẫn Tarzan luồn
rừng đi tìm Rôcốp. Bàn chân của Tambuda bước chậm chạp, chệch choạng. Con đường
mòn đã ngoằn ngèo, Tambuda lại làm cho nó ngoằn ngoèo thêm. Vì nhiều tuổi rồi,
đôi chân bà trở nên ngang bướng, không chịu phục tùng ý chủ.
Trong khi Tarzan dang nóng lòng nóng ruột bước theo bà Tambuda
thì Ganoda đã phái người đi đến chỗ Rôcốp. Hắn muốn báo cho Rôcốp biết rằng: Gã
khổng lồ da trắng đang tìm đường đến khu trại.
Còn trong khu trại của những người da trắng lúc này đã xảy ra
một cảnh náo loạn. Trời vừa hửng sáng, những thủy thủ da trắng phát hiện ra
Rôcốp đang nằm bất tỉnh, gục mặt giữa bãi máu khô. Hóa ra nữ huân tước của Anh
quốc không ngủ trên giường mà đã biến đi lúc nào không biết. Ít phút sau Rôcốp
tỉnh dậy, biết Potorova đã chạy trốn Rôcốp tức sùi bọt mép. Với một khẩu súng
đầy đạn, hắn lồm cồm, lúc bò lúc chồm, đi tìm bọ lính gác da đen. Hắn muốn
trừng phạt bọn gác đêm vì tội để sổng cô gái. Bọn lính gác rất tức. Sau vụ chạy
trốn tập thể của người đồng tộc, chúng đã phải gánh chịu sự trừng phạt oan
uổng. Đến bây giờ, bị mất người đàn bà, giận cá chém thớt, lại định đánh đập
chúng thì thật quá đáng! Những người da đen gác đêm giận dữ, trừng mắt nhìn ông
chủ da trắng. Thấy tình thế căng thẳng, đám thủy thủ tàu Kinxây vội đuổi theo
Rôcốp và tước súng của hắn. Đúng lúc ấy, mấy người do Ganoda cử đi đã xuyên
rừng chạy tới nơi và thông báo ngay là: người khổng lồ da trắng đang trên đường
tới trại để báo thù.
Nghe tin ấy, cả khu trại hoảng hốt. Những người da đen rùng
mình nghĩ tới cảnh con quỷ trắng cùng một đàn hổ báo, đười ươi ào ào xông tới.
Họ lặng lẽ tản về các lều bạt của mình. Một lát sau, đồng bọn của Rôcốp sực
tỉnh, đi tìm thì các lều bạt đã trống rỗng, những người khuân vác cuối cùng đã
trốn sạch vào rừng và không quên cầm theo những thứ đồ quý giá.
Rôcốp và bảy thủy thủ của hắn bỗng chốc bị bỏ rơi và bị mất
cắp giữa rừng. Theo thói quen, Rôcốp lại la hét. Chửi rủa, đổ hết tội lỗi cho
cánh thủy thủ. Tất nhiên đàn gấu biển ấy chẳng im lặng được lâu trước những lời
lẽ tục tỉu của Rôcốp. Chờ tới lúc Rôcốp lồng lên như hóa dại, một thủy thủ rút
súng, chẳng nói một câu chĩa thẳng vào phía Rôcốp, bóp cò. Nhưng trong cơn bực
tức, gã thủy thủ đã bắn quá tồi. Viên đạn đã sượt qua trán Rôcốp và chỉ thủng
tấm bạt. Sau phát đạn, Rôcốp không kịp nhìn vết thủng, co cẳng chạy tuột về
trại của mình. Bầy thủy thủ chạy đi tìm súng để vây bắt Rôcốp. Nhưng chưa chạy
vào được trại, Rôcốp đã cảm thấy ở ngoài hàng rào có chuyện không lành. Hắn
định thần quan sát và nhận ra một kẻ thù còn nguy hiểm hơn gấp bội lần đám thủy
thủ nổi loạn. Từ rừng già hiện ra mỗi lúc một rõ cái bóng dáng kinh hồn của
người khổng lồ da trắng cởi trần!
Chui vào được trại, Rôcốp hoảng hốt tìm một góc ẩn náu. Hắn
phát hiện ngay ra một lỗ thủng trong góc trại. Hóa ra Potorova
đã thoát bằng đường này. Mừng quá, Rôcốp nhoài người chui qua lỗ thủng. Đúng
lúc ấy, Tarzan cũng đỡ bà Tambuda vượt qua hàng rào, bước vào khu trại.
Đám thủy thủ nhận ra Tarzan, vội vã bỏ chạy tháo thân. Vì thấy
trong đám thủy thủ không có cái người mà mình cần tìm, Tarzan mặc kệ cho chúng
chạy. Mục tiêu trước mắt của chàng lúc này là Rôcốp. Chắc chắn là Rôcốp đang
rúc đâu đó trong trại. Chàng phải tìm hắn bằng được. Đám thủy thủ đồng bọn của
hắn thì có thể để cho đàn thú của chàng thanh toán. Điều này chàng đã đoán
không nhầm. Vì sau đó, đàn thú của chàng chỉ để sót một đứa…
Bước vào tới nơi, Tarzan thấy chiếc trại của Rôcốp trống rỗng
không một bóng người. Chàng định chạy ra xung quanh truy tìm dấu vết nhưng
Tambuda vội chặn lại. Bà cho rằng Rôcốp không biết con đường nào khác ngoài con
đường dẫn tới làng của Ganoda.
- Nó đã chạy thoát rồi đấy. – Bà già nhắc lại – Nếu ông muốn
tìm thấy nó thì ông với tôi phải quay về làng ngay!
Cảm thấy bà Tambuda nói có lý, Tarzan lập tức quay ra rừng,
lên đường trở lại ngôi làng cũ, bỏ mặc bà Tambuda tập tễnh sau lưng. Chàng tin
rằng cho tới lúc này Potorova của chàng vẫn
còn sống và đang còn bị Rôcốp bắt giữ. Nếu đúng như thế, việc giải thoát Potorova không phải là chuyện khó. Tuy vậy, chàng
biết gã thủ lĩnh Ganoda là kẽ rất gian xảo, lì lợm. Hắn và Rôcốp cũng không dễ
đầu hàng. Chỉ tiếc là Sêta, Mugambi và đàn thú trung thành không có mặt bên
chàng lúc này.
Về tới làng, Tarzan rất ngạc nhiên vì không thấy chút dấu vết
của Rôcốp lẫn vợ mình đâu cả. Bọn chân tay của Ganoda nói với chàng nhí nhố đủ
điều, nhưng chàng chẳng thèm để tai. Không tin chúng, nên chàng không bỏ công
tìm kiếm. Thoắt một cái chàng lại rời làng ra đi. Chàng đến rồi ra đi nhanh tới
mức gã thủ lĩnh da đen không kịp trông thấy chàng.
Như một con ác điểu, chàng lượn vun vút qua những ngọn cây.
Lúc chạy trên bãi trống, lúc thì vươn người chuyền qua các cành cây, chàng
hướng thẳng tới khu trại của Rôcốp. Chàng tiếc là đã nhẹ dạ nghe lời Tambuda.
Nếu như tìm dấu vết của Rôcốp và vợ chàng thì chàng không thể không bắt đầu lần
tìm từ khu trại.
Tới khu trại bỏ trống, chàng thận trọng kiểm tra chân hàng rào
và các bụi gai xung quanh. Cuối cùng chàng đã tìm thấy một lỗ hổng ở chân rào.
Từ lỗ hổng mới phá ấy, có một người nào đó mới mở đường đi vào rừng sâu. Những
vết máu khô trên lá cây và những bụi cỏ bị giẫm nát giúp chàng đi tới một phán
đoán chính xác cả Potorova lẫn Rôcốp đều thoát
khỏi trại theo hướng này!
Không một giây uổng phí, Tarzan lao mình qua những lối mòn
đuổi theo. Nghĩ tới Potorova phía trước gót
chân chàng nóng lên như bị dính lửa.
o O o
Ở một khoảng rừng già phía trước, Potorova
cũng đang guồng cẳng chạy... Cô chạy để khỏi phải nghe thấy những tiếng động
đầy bí hiểm của rừng sâu. Hình ảnh bộ răng thú dữ và bộ mặt những kẻ ăn thịt
người thấp thoáng hiện lên trong đầu cô càng thôi thúc cô lao về phía trước.
Chạy theo hướng, cô hi vọng gặp những vùng đất mà cô đã đi qua trước đó. Quả
nhiên, sau vài dặm đường mòn cô trông thấy dưới một gốc cây to có một bó lá
rừng. Cái bó lá rừng ấy sau này in đậm mãi trong trí nhớ của cô. Bởi vì đây
chính là nơi mà Anđecxen đã dùng bó lá để che thêm vào chỗ ẩn nấp của cô. Anh ta
đã định giấu cô cùng đứa bé bằng bó lá rừng rồi vì sự sống của cô mà thản nhiên
đi đón cái chết.
Nhìn bụi cây rậm rạp, Potorova
chợt nhớ tới khẩu súng và băng đạn mà Andecxen đã trao cho cô trước khi ra gặp
Rôcốp. Đúng là cô đã để quên chúng trong bụi cây. Mặc dù trong tay cô lúc này
vẫn có khẩu súng mà cô giật được của Rôcốp, nhưng ổ đạn chỉ có một vài viên.
Với vài viên đạn ấy, khó lòng mà tự vệ hoặc săn bắn thú rừng. Cô quyết định
dừng lại tìm khẩu súng của Andecxen với hi vọng là nó vẫn còn nằm nguyên chỗ
cũ. Cô thọc tay vào bụi cây, sờ soạng rồi thở dài nhẹ nhõm. Tay cô đã chạm vào
đầu nòng của khẩu súng săn và chiếc dây lưng găm đạn.
Thắt lưng đạn vào lưng, cầm chác báng súng, Potorova cảm thấy tự tin hơn. Nằm nghỉ vài phút cô
lại tiếp tục lên đường. Đêm hôm đó, cô ngủ một giấc trên ngọn cây. Cô cũng
không ngờ đã học được cách ngủ này từ chồng mình một cách xuất sắc đến thế.
Sáng sớm hôm sau, cô lại tiếp tục cuộc hành trình cho tới lúc gặp một khoảnh
rừng đốn. Ở đó cô trông thấy một con vượn to lớn đang phăm phăm chạy tới. Cô
nhanh nhẹn nấp ngay vào bụi rậm bên cạnh rồi vừa quan sát con vượn, vừa đặt
ngón tay vào cò súng.
Con vượn vẫn tiến về khoảng rừng đốn, vừa đi vừa quay cổ đánh
hơi hết hướng này tới hướng khác. Hình như nó đang tìm kiếm một cái gì đó.
Nhưng con vượn chỉ đánh hơi và tiến được dăm mét, sau lưng nó lại xuất hiện hai
con vượn khác. Rồi không phải hai con mà là ba, bốn, năm con nữa. Potorova cố gắng trấn tĩnh, nín thở quan sát và nắm
chặt báng súng. Đàn vượn tụ lại giữa khoảng trống rồi ngoái cổ lại phía sau.
Hình như đàn vượn có ý chờ đợi một thành viên nào đó của chúng ở phía sau. Potorova cảm thấy tình thế rất nguy hiểm. Cô nghĩ
rằng phải cấp tốc thoát khỏi khoảnh rừng đốn. Bởi vì nếu đàn vượn đánh hơi phát
hiện được thì cô khó lòng kháng cự nổi nanh vuốt của chúng, ngay cả khi cô có
súng trong tay.
Potorova đảo mắt nhìn quanh,
cố tìm hướng thoát. Nhưng cô không nhìn thấy lối đi nào cho mình mà chỉ nhìn
thấy cái vật mà đàn vượn đang chờ đợi. Từ một bụi cây rậm rạp gần đó đã hiển ra
cái thân thể uyển chuyển dũng mảnh của một con báo hoa. Potorova nghĩ rằng đàn vượn trông thấy con báo sẽ bỏ chạy tung
tóe. Nhưng thật kỳ lạ! Con mèo khổng lồ ấy cứ thông thả bước lại gần đàn vượn
với thái độ hết sức thờ ơ. Đàn vượn khi trông thấy con báo bước tới cũng chỉ
lắc đầu có ý trách móc rồi lại nằm lăn ra nghỉ, thậm chỉ có con lại liếm liếm
mấy nhát vào lưng con báo.
Potorova hết sức ngạc nhiên
vì hai loài thú dữ cư xử với nhau có vẻ rất bạn bè. Nhưng cô chưa hết ngạc
nhiên vì đàn thú dữ thì lại giật mình nín thở vì trông thấy một người da đen
cao lớn xuất hiện trên bãi cỏ. Người đàn ông da đen có vẻ như không trông thấy
đàn thú dữ, anh ta cứ thản nhiên bước về phía con báo, chẳng khác gì một người
mắc bệnh thông manh.
Lo cho người đàn ông da đen bị đàn thú xé xác. Potorova khẽ nhổm mình từ từ dương súng lên. Cô cảm
thấy cần phải cứu người đàn ông bất hạnh nọ. Nhưng ngay sau đó, cô nhận ra rằng
người đàn ông có quen biết đàn thú. Thậm chí anh ta còn nói với chúng mấy tiếng
gì đó. Một phút trôi qua cả cái cộng đồng hai chân và bốn chân kỳ quái ấy cùng
đứng dậy rồi biến mất trong rừng sâu.
Potorova thở dài nhẹ nhõm.
Đất rừng châu Phi thật lắm diều kỳ quặc! Nhưng dù sao thì cô cũng phải nhanh
chân mà lánh khỏi chốn nay, càng nhanh càng tốt. Gỡ vạt áo ra khỏi mấy cành
gai, cô rảo chân bước tiếp. Nhưng cũng đúng lúc ấy, cách Potorova không đấy một dặm, từ sau một tổ kiến khổng
lồ cũng nhô ra một người ẩn náu khác. Kẻ ấy vừa trải qua một cơn sợ đứng tim,
kẻ ấy chẳng ai xa lạ mà chính là Rôcốp. Vừa trông thấy đàn thú và người da đen
đi tới, Rôcốp biết ngay là đạo quân khủng khiếp của Tarzan. Rôcốp nhanh chân
nấp vào sau tổ kiến. Chờ cho đàn thú đi qua, hắn rút cổ chạy thục mạng.
Khi Potorova chạy tới bờ sông
và đang tìm cách vượt sông ra biển thì Rôcốp cũng cách cô chẳng mấy đoạn đường.
Đứng bên bờ sông cô trông thấy chiếc thuyền độc mộc khá to. Chiếc thuyển đã nhô
hẳn đáy lên khỏi mặt nước và bị níu giữ bằng một sợi dây buộc ở gốc cây gần
nhất. Cô chỉ cần đẩy được nó xuống nước là có quyền hi vọng tới ngày tự do.
Potorova tháo đầu dây khỏi
gốc cây rồi dồn hết sức lực đẩy con thuyền xuống nước. Nhưng sức cô chẳng thấm
tháp vào đâu. Con thuyền nằm ì ra như đã mọc rễ. Cô cảm thấy xương sống của
mình cứng đờ. Ngẫm nghĩ một lát, cô túm lấy thuyền đẩy qua đẩy lại cho tới khi
con thuyền nhúc nhích. Chiếc thuyền không vướng đá nhưng dọc bờ sông có rất
nhiều cành cây nằm lẫn trong đất phù sa. Potorova
kiếm một khúc cây là đòn bẩy. Loay hoay với chiếc đòn bẩy trên vai cuối cùng cô
đã đẩy được đáy thuyền tách khỏi mặt bùn. Và một lúc sau, chiếc thuyền đã từ từ
ngã đáy xuống mặt nước.
Mải mê với công việc Potorova
không phát hiện thấy một người đàn ông đang đứng dưới gốc cây cách đó không xa,
hắn đứng quan sát từng hành động của cô. Trên khuôn mặt đãm mồ hôi của hắn chợt
bừng nở một nụ cười đắc ý.
Trong lúc đó Potorova đã đẩy
được con thuyền ra khỏi lớp đất sét ven bờ. Chỉ còn một đoạn nữa là cô có thể
cầm tới mái chèo đang nằm lăn lóc ở đáy thuyền. Như có linh tính mách bảo, cô
ngẩng đàu nhìn một lát về phía bìa rừng. Hình như phía ấy có một con thú đang
chăm chú rình rập cô.
Vừa trông thấy thân hình người đàn ông trong bóng cây, Potorova thét lên kinh hãi. Cô đã nhận ra Rôcốp. Khi
biết cô gái đã trông thấy mình. Rôcốp vừa chạy cà nhắc, vừa cất tiếng gọi hắn
bảo cô phải chờ hắn xuống thuyền, nếu khong hắn sẽ bắn. Thật ra hắn không có
súng, nhưng từ phía xa Potorova không nhận ra điều đó. Vì không biết chuyện gì
mới xảy ra với Rôcốp trong khu trại, Potorova
nghĩ rằng sau lưng Rôcốp lúc này còn có đồng bọn của hắn. Tuy nhiên cô kiên quyết
không để rơi vào tay hắn lần nữa. Chẳng thà cô bị chết còn hơn là đầu hàng
Rôcốp! Chỉ còn một tí nữa là chiếc thuyền nổi hẳn trong lòng nước. Nếu cô thoát
khỏi bờ kịp thời, cô sẽ bỏ được kẻ truy đuổi phía sau. Bởi vì quanh đó không có
một một chiếc thuyền nào khác và Rôcốp thì không có gan nhảy xuống bơi trên một
dòng sông đầy cá sấu như dòng sông này.
Gã người Nga đã nhận ra tình thế nguy hiểm của mình. Hắn
chuyển sang giọng cầu xin, thề thốt để Potorova
chờ cho hắn xuống thuyền. Hắn thề thốt đủ kiểu nhưng đột nhiên hắn im miệng.
Hắn đã có một cách chặn kẻ chạy trốn mà chẳng cần đe dọa hoặc van lơn làm gì.
Potorova dồn hết sức lực đẩy
thuyền, chỉ cần có cố gắng một tí nữa là đáy thuyền chạm mặt bùn, Rôcốp đã chạy
tới gần, đưa tay ra phía trước. Chuẩn bị túm mũi thuyền trở lại.
Potorova đã căng thẳng tới tộ
độ. Cô cảm thấy đã kiệt quệ cả sức lực lẫn tinh thần. Cái ý nghĩ đầu hàng, phó
mặc cho số phận đã thoáng hiện trong đầu cô. Nhưng thật ơn Chúa! Chiếc thuyền
đã trôi tuộc xuống nước. Cô nhảy vội vào thuyền, thở một hơi dài nhẹ nhõm rồi
chộp lấy mái chèo, đẩy mạnh xuống bùn. Con thuyền như giật mình lùi ra xa. Potorova hối hả khua nước. Nhưng liếc mắt nhìn
Rôcôp, cô thấy hắn cười. Rồi đột nhiên cô chao mình mất thăng bằng, ngã dúi
xuống lòng thuyền. Cô cảm thấy toàn bộ sức lực của mình quá vô nghĩa. Có một
lực nào đó đã cản đứng con thuyền trở lại. Cái vật gây lực cản đó chính là đầu
dây buộc thuyền mà Rôcôp đã chộp được trong tay. Hóa ra trong khi tháo dây buộc
thuyền ở gốc cây, cô đã không vứt đoạn dây vào lòng thuyền. Con thuyền như có
một chiếc đuôi dài lượt thượt quệt trên mặt bùn nên đã bị Rôcôp túm đuổi kéo
lại.