Thứ nữ - Chương 091 phần 1

Chương 91

Bà tử nghe xong liền hét lên với Yên Nhi: “Càn rỡ, không được nói lung tung”. Nhìn về phía Lãnh Hoa Hiên trong mắt lại lộ ra một tia khinh bỉ, nói tiếp: “Tam thiếu gia, mời ngài trở về đi, nơi này là chỗ của đám người hạ đẳng, không dám để người cao quý như ngài ở lại, cả nhà nô tỳ… sợ tổn thọ mất”.

Lời này có thể nói là đủ chua ngoa, xem ra, nương của Yên Nhi cũng không phải là quả hồng mềm, ừ, trong phủ, sẽ còn có trò hay để nhìn đây.

Lãnh Hoa Hiên đang muốn nói gì, thì đã nghe bên ngoài truyền đến liên tiếp thanh âm: “Ai nha nha, Nhị tẩu, trong phủ ngươi sao lại ồn như vậy a, ta cũng mới nghe được tin tức, cố ý tới an ủi ngươi đây.”

Cẩm Nương nghe lời này xong thì thấy thú vị, xoay người nhìn ra cửa, hẳn là Tam thái thái cùng Tứ thái thái cùng nhau tới, người nói chuyện chính là Tứ thái thái, lời kia nghe có chút mùi vị hả hê, suy nghĩ kỹ chút, thì vị Tứ thái thái này e còn sợ thiên hạ không loạn a, nàng ta chỉ ước gì cả Vương phủ hỗn loạn thành một đoàn đây.

Lãnh Hoa Hiên ở trong nhà nghe cũng nhíu lông mày, hắn thấy phiền nhất chính là Tứ thái thái này, chanh chua không nói, ở nơi nào có chuyện cũng muốn nhảy vào, rất đáng ghét.

Nghĩ tới nếu đi ra ngoài sợ là thành đối tượng cho các nàng cười, ở chỗ này lại làm cho mẹ con Yên Nhi hận, nhìn lại Tố Cầm trên giường, vốn là dung nhan kiều diễm, hôm nay trở nên tái nhợt gầy gò, nàng… đối với mình vẫn rất tận tâm, là mình có lỗi với nàng a... Trước kia có nói với nàng, hài tử kia… nàng chỉ cần chịu bỏ đi, đợi mình sau khi đám cưới xong, sẽ thăng nàng làm di nương, nhưng nàng lại quá bướng bỉnh, nhất quyết bảo vệ hài tử…

Bất quá, tâm tình hắn bây giờ cũng rất phức tạp, nhìn bụng nàng từng ngày to lên, trong lòng có một loại cảm giác khác thường, rất phong phú cũng có rất ngọt ngào cùng kiêu ngạo, chẳng lẽ đó chính là cảm giác được làm cha sao?

Hắn đột nhiên cảm thấy may mắn vì Tố Cầm kiên trì, nếu thật bỏ đi hài tử kia, trong lòng mình sẽ ray rứt a, chẳng lẽ mình còn không dũng cảm bằng một nô tì như nàng sao?

Vừa nghĩ như thế, hắn liền đối với bà tử kia nói: “Dung ma ma, ngươi cũng không cần nói như thế, chung quy hài tử trong bụng Tố Cầm là của ta, ta ắt sẽ đối xử tử tế với nàng, một hồi ta liền đi bẩm báo với bá nương, để nàng thay ta làm chủ, thu Tố Cầm là được”.

Lời này nói ra, hắn liền cảm thấy rốt cục có thể thở phào nhẹ nhõm, cả người cũng thả lỏng, mặc kệ Tứ thẩm bọn họ muốn gì, nói gì, sau này, hắn chỉ muốn là một người phụ thân tốt, không thể gặp chuyện lại né tránh.

Dung ma ma vừa nghe, hai mắt ảm đạm lập tức sáng lên, lúc trước nàng cũng có dùng một ít phương pháp, đơn giản cũng chỉ nghĩ là ép Tam thiếu gia chịu trách nhiệm, không ngờ rốt cục đã nghe được hắn nói một câu kia, lại còn ở trước mặt Nhị thiếu gia cùng Nhị thiếu phu nhân nói, nàng tất nhiên mừng rỡ, bận rộn tới gần Lãnh Hoa Hiên quỳ lạy, “Tạ ơn Tam thiếu gia, tạ ơn Tam thiếu gia ân điển, Tố Cầm… nàng được cứu rồi”. Rồi lại quay ngược lại, hướng về phía Tố Cầm còn đang bất tỉnh: “Tố Cầm, ngươi đã nghe chưa? Tam thiếu gia… hắn rốt cục chịu thu ngươi”. Thanh âm vừa nói, nước mắt cũng lã chã rơi xuống.

Lãnh Hoa Hiên nhìn cũng rất cảm động, thì ra là gánh vác trách nhiệm làm cho người ta cảm kích, cảm giác lại tốt đến như vậy.

Cẩm Nương thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể trợ giúp chút ít đối với Tố Cầm, áy náy trong lòng liền giảm đi không ít, vừa chuyển mắt liền thấy tướng công mình đang yên lặng chăm chú nhìn mình, trong mắt phượng đẹp đẽ có nồng đậm ân cần cùng thương tiếc, trong lòng Cẩm Nương nóng lên, cảm thấy chột dạ, dù sao rất ít khi thiết kế hại người, lương tâm vẫn còn có chút băn khoăn, tuy nói Nhị thái thái rất ghê tởm, nhưng mẹ con Tố Cầm không có lỗi gì, nếu thật bị mình hại chết, vậy ban đêm cũng không thể ngủ yên a.

"Đi thôi, nương tử." Lãnh Hoa Đình đưa tay dắt nàng, thanh âm êm dịu nói.

Cẩm Nương liền nhìn Lãnh Hoa Hiên một cái, lại thấy hắn đang lẳng lặng nhìn Tố Cầm trên giường, căn bản không có nghe được lời của Lãnh Hoa Đình.

Lúc này liền cười gật đầu với Lãnh Hoa Đình, đẩy hắn ra cửa, Yên Nhi ở phía sau cũng đi ra ngoài, Cẩm Nương trong lòng rùng mình, lần này Tố Cầm không có chuyện gì rồi, sáng mai Yên Nhi cũng không cần chuẩn bị món thịt xào củ ấu kia cho Tố Cầm ăn nữa, ăn nhiều sẽ không tốt, nhưng lời này phải nói như thế nào a…

Ra khỏi cửa, Yên Nhi liền quỳ xuống trước Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình: “Nhị thiếu phu nhân, kính xin người cứu tỷ tỷ”.

Lúc này không chỉ Cẩm Nương, ngay cả Lãnh Hoa Đình nghe được cũng ngẩn ra, mới nãy Lãnh Hoa Hiên không phải đã nói muốn thu Tố Cầm sao? Kết quả như vậy, hẳn là cả nhà các nàng đều mơ tưởng a, làm sao lại tới cầu người?

Yên Nhi biết bọn họ không hiểu được, thì hít một hơi thật sâu rồi nói ra: “Nhị thiếu gia, Nhị thiếu phu nhân, mới nãy Tam thiếu gia cùng thái thái ầm ĩ một trận ở chánh đường các người cũng đã thấy được, tính tình Tam thiếu gia từ trước đến giờ rất lãnh đạm, đây là lần đầu tiên cùng thái thái mạnh miệng, lại là vì tỷ tỷ… Nô tỳ sợ a…”

Lời này cũng nói rất có lý, lấy tính tình Nhị thái thái kia, mới vừa rồi đã bị Lãnh Hoa Hiên làm cho giận đến suýt ngất, con mình là không nỡ đánh, nhưng kẻ làm mình cùng nhi tử tranh luận tất nhiên sẽ là mục tiêu số một để trả thù, chớ nói chi Tố Cầm chỉ là một nha đầu, cho dù nàng là con dâu đứng đắn, nhưng khiến cho nhi tử mạnh miệng gây lộn với bà, cũng sẽ làm cho bà hận, rồi sẽ tìm cớ để trị Tố Cầm, nhưng chuyện này, muốn mình giúp thế nào a…

Cẩm Nương nhất thời cảm thấy nhức đầu, vốn là không đến nỗi, chẳng lẽ phải đem Tố Cầm đến viện mình đi, nhưng nàng là tiểu thiếp Lãnh Hoa Hiên nha, đi tới viện của mình thì thế nào coi được, căn bản là không thể nào.

Thấy Cẩm Nương chần chờ, Yên Nhi lại ở trên mặt đất lạy, Cẩm Nương trong lòng còn áy náy vì lợi dụng nàng cùng tỷ tỷ nàng, giờ nhận một lạy này làm sao mà không thấy xấu hổ, vội đỡ nàng nói: “Ngươi nói xem, muốn ta giúp nàng như thế nào, chỉ cần ta có thể làm được ta sẽ hết sức tìm cách”.

Yên Nhi ánh mắt sáng lên, đứng dậy nhỏ giọng nói với Cẩm Nương: “Một hồi nếu Tam thiếu gia tới cầu Vương phi, kính xin Nhị thiếu phu nhân nói giúp tỷ tỷ, trong phủ có thôn trang, chuyện của tỷ tỷ dù sao cũng không phải quang minh gì, cầu xin Nhị thiếu phu nhân nói với thái thái, để cho tỷ tỷ tới thôn trang, rời xa nơi này, ở đó cũng thanh tĩnh nhiều lắm, hết thảy chờ sinh hạ hài tử xong rồi hãy nói a.”

Cẩm Nương không nghĩ tới Yên Nhi lại thông minh như vậy, không khỏi nhìn nàng một cái, việc này cũng không phải là khó giúp, nên liền đáp ứng, vừa từ trong ngực lấy ra mười lượng bạc đưa cho Yên Nhi, “Tỷ tỷ nhà ngươi bị bệnh dạ dày rồi, củ ấu là thứ có mang hàn khí, cũng đừng cho nàng ăn thêm, đi mua chút ít thứ khác bồi bổ cho nàng đi”.

Yên Nhi lúc này làm thế nào cũng không chịu nhận, cảm động đến nước mắt chảy ròng ròng,”Nhị thiếu phu nhân, hôm qua đã thưởng bạc cho nô tỳ rồi, hôm nay cái này nô tỳ thật không thể nhận nữa, ngài… hay là lấy về đi.”

Lãnh Hoa Đình bình tĩnh nhìn, đối với Yên Nhi quát: “Nói ngươi cầm thì cầm đi, dài dòng lắm điều làm cái gì, đi thôi, nương tử, nương còn đang trong nhà chờ đấy”. Vừa nói vừa đoạt bạc trong tay Cẩm Nương ném vào trong ngực Yên Nhi.

Cẩm Nương còn muốn cùng Yên Nhi nói vài lời, đã bị hắn giật làm lảo đảo, đây cũng là trong viện Nhị thẩm thẩm, quá mức thì cũng không hay, nên không thể làm gì khác hơn là đứng thẳng người, giúp hắn đẩy xe lăn.

Đến khi Nhị thái thái trong nhà biết đựơc, không chỉ Tứ thái thái tới, mà Tam thái thái cũng đã ngồi đó rồi, khó được khi tất cả chủ mẫu trong nhà đều đến đông đủ, giống như họp gia đình, ngươi một câu, ta một câu vô cùng náo nhiệt.

Nhị thái thái hôm nay khó có thể giữ vững bộ dáng trong trẻo lạnh nhạt ngày thường, lúc này mặt như tảng băng có vết nứt.

Cẩm Nương đi vào, vừa lúc nghe Tứ thái thái đang nói chuyện: “Nhị tẩu a, cũng đã mang thai rồi, ngươi không thể quá ác tâm đi, dù thế nào cũng là cốt nhục của Vương phủ a, hiện tại trong phủ còn không có ai sanh đâu, khó có được Hiên Nhi nhà ngươi đi trước, cũng là một chuyện vui, thế nào cũng phải giữ lại a, làm sao ngươi lại xuống tay a”.

Tứ thái thái cũng không sợ đắc tội Nhị thái thái, lời kia nói ra giống như mũi nhọn đâm vào tim, Nhị thái thái giận đến hai mắt ứa ra hỏa, nhưng nàng hôm nay có nỗi khổ không nói ra lời, chỉ có thể trừng mắt nhìn Tứ thẩm.

Tam thái thái vừa nghe không ngờ cũng phụ thêm vào: “Ta nói Nhị tẩu, Lão tứ của người đã nói để cho tiểu thiếp thông phòng, đóng cửa lại cũng chỉ là nô tỳ, người lớn ta bất kể, nhưng kẻ nhỏ là đời sau của Lãnh gia, nếu thật là bé trai, thì đây chính là Trưởng Tôn trong Vương phủ, ngươi cứ xem cháu dâu đi, vợ của Đình Nhi còn chưa có mang thai đâu? Không nói đến chuyện vợ Đình Nhi tuổi còn nhỏ, lại mới xuất giá hai tháng, không có động tĩnh cũng là chuyện thường, nhưng Hiên ca nhi của ngươi thì có rồi, ngươi còn… hạ nặng tay, chỉ sợ Hiên ca nhi sẽ không có được hôn sự tốt, nếu nghĩ kỹ cũng còn có biện pháp khác, nha đầu kia sau khi sinh có thể gửi nuôi dưới danh nghĩa chủ mẫu, mà con dâu của ngươi còn chưa vào cửa, đã có được con trai để nuôi, còn không vui mừng chết sao, càng sẽ không tìm ngươi ầm ĩ, ai nha nha, Nhị tẩu, chuyện này ngươi thật là suy nghĩ không chu đáo a, danh tài nữ thường ngày của ngươi để đâu rồi, chẳng bằng chúng ta… này”.

Nhị thái thái thật bị các nàng làm tức giận tới mức cơ mặt co rút, xanh mặt, hồi lâu nói không ra lời, bên kia Tứ thái thái lại nói, “Nhị tẩu nha, nếu thật ngươi không muốn, vậy khi đứa bé kia sinh ra hãy đem tới cho vợ Đường Nhi đi, nàng nhất định sẽ rất thích, cũng đã gả được gần một năm rồi, một chút tin tức cũng không có, cũng không biết có thể sinh hay không”.

Lời này vừa chuyển, lại kéo đến người Thượng Quan Mai, đoán chừng nếu Thượng Quan Mai có đây, sợ cũng bị tức chết đi, Tam thái thái lại còn muốn nói theo, Vương phi cuối cùng nhìn không được nữa, vội đổi đề tài nói: “Vợ Lão Tam, vợ Lão Tứ, các ngươi cũng mấy khi tới phủ, đừng có nói vấn đề này nữa… này, không bằng chúng ta đánh mấy vòng Mã Điếu đi?”

Tam thái thái lần trước ở trong nhà Vương phi thắng lớn tiền, vừa nghe lời này cười đến hai mắt híp lại, hưởng ứng đầu tiên nói: “Tốt, một chút Nhị tẩu chuẩn bị cơm, chúng ta chơi từ sáng tới xế chiều nha”.

Nhị thái thái giận đến muốn hôn mê, nào có tâm tình cùng các nàng chơi, trầm mặt không nói chuyện, nhất thời Vương phi cũng cảm thấy không có mặt mũi, vừa lúc Cẩm Nương tiến vào, Vương phi liền hướng Cẩm Nương hỏi: “Mới vừa rồi ngươi đi nhìn, nha đầu kia thế nào rồi?”

Cẩm Nương cười đẩy Lãnh Hoa Đình đi vào, nha hoàn trong nhà Nhị thái thái cầm đệm thêu cho Cẩm Nương ngồi, Cẩm Nương vẫn đi tới bên cạnh Lãnh Hoa Đình ngồi, đối với Vương phi nói: “Mới rồi đại phu có xem rồi, nói là ăn trúng đồ không sạch sẽ, nên trúng độc, may nhờ phát hiện kịp thời, đã không còn lo lắng tính mạng nữa, ăn mấy thang thuốc sẽ không có chuyện gì, nương, ngài yên tâm đi”.

Vương phi nghe thấy mới thở phào nhẹ nhõm, Tứ thái thái liền niệm: “A di đà Phật”. Tam thái thái cũng bộ dạng như là thật cao hứng, nói: “May quá a, may quá, cái này Hiên ca nhi sẽ không cần náo loạn nữa.”

Ánh mắt Nhị thái thái càng thêm tối tăm, nhìn Tam thái thái một cái, cái nhìn kia âm hàn như lưỡi dao, làm cho Tam thái thái không nhịn được khẽ rùng mình, co cổ lại, đem thân thể núp vào trong ghế, Tứ thái thái thấy hừ lạnh một tiếng, đối Cẩm Nương nói: “Vậy đại phu có nói hài tử bảo vệ được hay khó giữ được a?”

Cái này Cẩm Nương cũng không có nghe, nhất thời mê man nhìn về phía Lãnh Hoa Đình, người nọ căn bản không thèm nghía nàng, hai mắt nhìn trời, cũng không biết là đang nhìn gì, trần nhà Nhị thái thái cũng không có thêu hoa nha, Cẩm Nương không có cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là thật thà thuật lại: “Cái này…phải hỏi Tam đệ mới được, cháu dâu cũng không có nghe thấy”.

Tứ thái thái nghe liền mở to mắt nói: “Có thể sẽ không giữ được hay không a, nhất định vậy, đại phu nhìn thấy Hiên ca nhi ở đó, sợ hắn nghe thấy thương tâm, cho nên, chưa nói lời nói thật, ai nha, thật vất vả cho phủ chúng ta có một đứa bé, nhưng không ngờ lại… Ai nha, Vương gia cùng Nhị ca trở lại có thể bị thương tâm hay không đây, sách sách sách, chuyện này nha, Nhị tẩu, ngươi là người khôn khéo như thế, làm sao lại phạm lỗi này, ai, nữ nhân a, vẫn không thể quá mức ích kỷ, ngươi nhìn xem, Tam tẩu chính là người khoan dung độ lượng.”

Tam thái thái nghe thế tâm tình mới tốt lên một chút, nhưng ánh mắt Nhị thái thái đảo qua, nàng lại rút về.

Nhị thái thái rốt cục chịu không được Tứ thái thái nữa liền quát tháo, cả giận nói: “Nhà Lão Tứ, ngươi cũng rảnh rỗi quản quá nhiều chuyện đi, quá rảnh rỗi thì không bằng ngươi về quản con trai bảo bối của ngươi, suốt ngày đấu gà nuôi chim, không ra cái dạng gì, văn không được, võ không xong, tử tôn trong bốn phủ, không có tiền đồ nhất chính là nhà của ngươi rồi, làm dơ bẩn danh tiếng Giản Thân Vương phủ”

Tứ thái thái nghe trên mặt lúc trắng lúc xanh, nàng chỉ có một nhi tử bảo bối, từ nhỏ được nuông chiều vô cùng, tính tình lại như được truyền thừa từ Tam Lão gia, cho tới bây giờ cũng không chịu luyện võ, vừa không chịu đi học, ngày ngày ở ngoài lêu lổng, quả thật làm Tứ Lão gia vô cùng đau lòng, nhưng Tứ thái thái bao nhiêu năm cũng chỉ được có mình hắn, cho nên tận tình nuông chìu, Tứ Lão gia nói hắn một câu, Tứ thái thái liền tìm Tứ Lão gia náo loạn một trận, cho nên nhi tử lại càng được thế, càng lớn càng loạn, hôm nay so sánh với Tam Lão gia chỉ có hơn chứ không kém, đã sớm thành hôn, thế mà tiểu thiếp thông phòng trong nhà không biết là bao nhiêu cho đủ, hôm nay lại càng chơi hoang, để cho Tứ Lão gia giận đến thiếu chút nữa hộc máu, lời phê bình này của Nhị thái thái cũng chính là đâm vào đúng chỗ đau, Tứ thái thái giận đến chỉ thiếu không có từ trên ghế nhảy dựng lên.

Nàng hít sâu vài ngụm lấy khí, mới nghiêng mắt qua liếc nhìn Nhị thái thái hừ lạnh nói: “Bân Nhi của ta, dù có cưới về nhiều phòng hơn nữa, ta cũng không có vì vậy mà hạ thủ một người nào, ta không giống những người khác, lòng dạ độc ác, ngay cả cháu ruột của mình cũng muốn hại chết…”

Vương phi sợ các nàng ầm ĩ, bận rộn khuyên nhủ: “Ai, không phải nói tới khuyên sao, làm sao các ngươi lại ầm ĩ, vợ Lão Nhị, vợ Lão Tứ cũng là hảo tâm, có hơi nói thẳng chút, ngươi cũng đừng tức giận, vợ Lão Tứ, Bân nhi cũng nên phải quản, lần trước Vương gia về có nói, hắn đánh công tử nhà ai đó, náo tới tận Thuận Thiên phủ cũng không phải là chuyện tốt nha, biết là Bân Nhi vẫn còn nhỏ, tính tình có chút trẻ con, nhưng người ngoài không biết lại nói Giản Thân Vương phủ ỷ thế hiếp người”.

Những lời này như đều đánh năm mươi đại bản cả hai bên, Nhị thái thái cùng Tứ thái thái lúc này mới coi là miễn cưỡng tắt hỏa, chẳng qua là giương mắt nhìn nhau chằm chằm. Tam thái thái lúc này đã đàng hoàng hơn, những lời Nhị thái thái nói, nàng đều nghe được, câu kia là nói Tam Lão gia, nhưng hiện tại nàng cũng không muốn gặp chuyện không may nữa a.

Một hồi sau Lãnh Hoa Hiên tiến vào, thần sắc nếu so với lúc trước đã khá hơn nhiều, ánh mắt cũng khôi phục lại ôn nhuận ngày thường, chẳng qua nếu nhìn kỹ sẽ thấy đáy mắt có nhiều hơn một tia kiên định.

Hắn bước vào, đầu tiên là hướng Vương phi cùng Tam thái thái, Tứ thái thái hành lễ, sau đó mới cung kính hướng Nhị thái thái hành lễ, đàng hoàng quỳ gối trước mặt Nhị thái thái nói: “Nương, lúc trước là nhi tử không tốt, nhi tử không nên vô lễ với nương của mình, kính xin mẫu thân tha thứ cho nhi tử.”

Hành động này khiến mọi người trong nhà giật mình, lúc trước bộ dáng hùng hổ còn muốn liều mạng với Nhị thái thái, giờ lại là thành nhi tử hiếu thuận nho nhã lễ độ, Cẩm Nương ngồi một bên nhìn thấy cảnh này làm cho sợ run mắt, Lãnh Hoa Hiên này có thể nhận tượng vàng Oscar nha, diễn xuất thiên phú a, một người tại sao trong cùng một ngày khí chất có thể biến hóa nhiều như vậy?

Nhị thái thái là bị hành động của nhi tử làm cho đỏ mặt, nàng sinh khí từ sáng sớm, nay nhi tử rốt cục chịu tới nhận lỗi trước mặt nàng rồi, còn làm trò trước mặt Tam thái thái cùng Tứ thái thái, lúc trước mất mặt thoáng cái lượm về không ít, hai vị kia thế nào cũng không có được người con trai xuất sắc như nàng, không phải là lấy tỳ nữ thôi sao? Không phong lưu không phải là thiếu niên, chỉ cần nhi tử không cùng nàng gây sự, so sánh với cái gì cũng hơn cả...

Chẳng qua là không thể cứ như vậy dễ dàng tha thứ cho hắn, lúc trước cái tiểu súc sinh này làm khó mình trước mặt Vương phi, không dạy dỗ hắn, khó tiêu mối hận trong lòng.

Nhị thái thái liều mạng nghiêm mặt nhìn sàn nhà, không để cho mình lộ ra một tia vui mừng, giơ tay lên liền hướng về phía Lãnh Hoa Hiên đánh: “Tiểu súc sinh a, tiểu súc sinh, ngươi... ngươi thiếu chút nữa tức chết nương rồi, nuôi dưỡng ngươi lớn như vậy, cho ngươi đi học văn tập võ, ngươi học được một bụng rồi, thật không ngờ lại bất hiếu a...”

Nhị thái thái liên tiếp đập vài cái, Lãnh Hoa Hiên đều nhận lấy, không nhúc nhích, Nhị thái thái cuối cùng cũng không nỡ đánh con mình, lại thêm Vương phi ở một bên khuyên lơn, đánh mấy cái cũng ngừng tay, đem Lãnh Hoa Hiên đỡ lên, nhìn ánh mắt nhi tử cũng rơm rớm nước, mới cầm khăn giúp hắn lau nước mắt, vừa nói: “Có cha mẹ nào không đau lòng con mình, chớ nói vi nương không có làm chuyện kia, dù có làm, cũng là vì tốt cho ngươi a, ngươi... sau này nên sửa lại tính tình bướng bỉnh này”.

Lãnh Hoa Hiên biết điều gật đầu, chờ Nhị thái thái nói xong hắn mới hướng Nhị thái thái một lạy nói: “Nương, nhi tử cầu xin người, để cho nhi tử thu Tố Cầm đi”.

Nhị thái thái còn tưởng hắn nghĩ thông suốt, sẽ không nhắc lại chuyện này, không nghĩ tới hắn là làm trò trước mặt toàn bộ người trong phòng mà nói, còn chính thức nói được như thế, nếu nàng không đáp ứng, sợ là mấy cái e thiên hạ bất loạn lại sẽ ở bên cạnh ồn ào, nếu đáp ứng, hẳn phải đối mặt với hôn sự cùng Trữ Vương phủ, Lãnh Uyển cũng không phải là người có thể bao dung, còn chưa có gả tới đã nghe tin nhi tử nạp thiếp, vậy còn không ầm ĩ một trận sao, không biết chừng lại mang hôn sự này phá bỏ, nàng cùng với Nhị Lão gia là mất thật nhiều tinh lực mới kiếm được mối hôn sự này, tuyệt không thể ở thời điểm mấu chốt này lại để một tiện nô làm hỏng.

Thấy Nhị thái thái chậm chạp không có trả lời, Lãnh Hoa Hiên lại cung kính lạy một cái nói: "Cầu xin Nương thành toàn, Tố Cầm trong bụng đã có hài tử, nhi tử muốn cho mẫu tử các nàng một thân phận."

Hắn là muốn ép Nhị thái thái trả lời chắc chắn, bộ dáng kia tựa hồ nếu Nhị thái thái không đáp ứng, hắn sẽ tiếp tục cầu xin, Nhị thái thái mới cảm thấy trấn an một chút lại lập tức bị hắn làm cho bốc lửa, lạnh mặt nói với hắn: “Chuyện này để sau hãy tính, hôm nay nương không muốn nói nữa”

Lãnh Hoa Hiên nghe xong vẫn tiếp tục cầu xin: “Cầu xin nương thành toàn”.

Nhị thái thái cũng không nhịn được nữa, giơ tay lên hướng trên mặt Lãnh Hoa Hiên một cái tát, nổi giận nói: “Ngươi càn rỡ”.

Nhất thời trên khuôn mặt tuấn dật của Lãnh Hoa Hiên nổi lên ấn hình năm ngón tay, hắn đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt hiện một tầng sương mù lạnh lẽo, hừ nhẹ một cái nói: “Nương đánh đi, đánh đi, nhi tử không cầu ngài, trong nhà trưởng bối cũng không ít, nhi tử cầu xin bá nương.”

Xoay người, Lãnh Hoa Hiên phất áo bào, hướng Vương phi thẳng tắp quỳ xuống, đập đầu lạy: “Cầu xin bá nương làm chủ cho Hiên Nhi, Hiên Nhi không muốn hài tử vừa ra đời sẽ không có thân phận đứng đắn, Hiên Nhi lúc trước có lỗi, thẹn với Tố Cầm, hôm nay Tố Cầm cuối cùng cũng nhặt về được một mạng, Hiên Nhi làm nam nhân, nhất định phải gánh vác trách nhiệm với mẹ con nàng, xin bá nương thành toàn.”

Vương phi bị hắn làm cho quay cuồng, làm sao phiền toái lại bay đến đầu mình rồi, nếu mình đáp ứng, tất nhiên Nhị thái thái cùng Nhị Lão gia sẽ hận mình, nếu không đáp ứng thì mất tấm chân tình của đứa nhỏ Hiên ca nhi này, thật sự nàng không đành lòng đả thương tim hắn, bé trai phạm sai lầm không sao, biết sai có thể thay đổi mới là tốt...

Nhất thời không có chủ ý, Vương phi liền nhìn về phía Tam thái thái cùng Tứ thái thái, Tam thái thái bị Nhị thái thái mắt lạnh trấn áp, rụt cổ không dám nói lung tung, Tứ thái thái cũng là cười lạnh nói: “Nhị tẩu, giáo dục nhi tử đúng là so với ta tốt hơn nhiều nha, biết vì con của mình mà đòi danh phận, ai, ta nói Vương tẩu, người có thấy mẫu tử các nàng thấy đáng thương không, đáp ứng Hiên ca nhi đi, người nói xem, một nha đầu không danh không phận, ở trong viện lại lớn bụng, cho dù không bị giết chết sợ cũng bị nước bọt dìm chết nha, người ta nói cứu một mạng người hơn xây bảy cái chùa, tóm lại là làm chuyện tích đức, sẽ không có sai, một hồi Nhị ca trở lại, sợ còn phải cảm kích người nha, trong phủ vẫn không có một đứa cháu nào, Nhị tẩu thật là không biết nhận phúc, nếu là ta có cháu, ta liền vui mừng tới trời nha, làm sao có thể ra tay độc ác muốn bỏ đi chứ”.

Lời này nói ra giống như mắng ngược Nhị thái thái lòng dạ độc ác, Nhị thái thái giận đến tím mặt, nhi tử lại không biết chuyện, dám làm trò trước mặt mình đi van cầu Vương phi, đây cũng là chuyện nhà trong Đông viện, Đông viện là do nàng làm chủ định đoạt, hắn làm thế là coi như mình đã chết sao?

Vương phi nghe Tứ thái thái nói... ánh mắt ngưng lại, nhìn mắt Lãnh Hoa Hiên ửng đỏ, tâm không khỏi cũng mềm nhũn, liền lại dìu hắn: “Hiên Nhi, hài tử ngoan, đứng lên rồi hãy nói, chuyện này bá nương sẽ cho ngươi một lời, một hồi cha ngươi cùng Vương bá trở về, hỏi ý tứ bọn hắn, nếu bọn họ đáp ứng với ngươi, ta cũng sẽ không phải đối”. Lời này nói ra cũng là cho hắn không ít hy vọng, tuy không có hoàn toàn đáp ứng, nhưng so với Nhị thái thái một ngụm cự tuyệt thì tốt hơn.

Lãnh Hoa Hiên vừa muốn tạ ơn Vương phi, đã nghe Nhị thái thái cười lạnh nói: “Vương tẩu, làm phiền ngươi phí tâm, chuyện này không thể đồng ý được, Lão gia nhà ta đã mời bà mai tặng mang thiệp đi Trữ Vương phủ cầu hôn Lãnh Uyển Quận chúa, ngươi không cần quan tâm tiểu súc sinh này, hắn càng ngày càng không có quy củ, cả gan làm loạn.”

Vương phi nghe xong trên mặt không khỏi chìm xuống, trong lòng rất là khó chịu, mình vừa rồi cũng không có đáp ứng hoàn toàn, như thế là nể mặt rồi, Nhị thái thái này lại còn làm trò trước mặt vợ Lão Tam, vợ Lão Tứ không cho mình chút mặt mũi, hừ, chuyện này, mình cũng lười quản.

Nàng đang muốn đứng dậy, thì Lãnh Hoa Hiên nhanh tay lẹ mắt kéo chân Vương phi: “Bá nương, ngài không thể đi, xin người giúp Hiên Nhi một chút.”

Nhị thái thái tức giận, lấy chổi lông gà trên vách hướng hắn mà đánh: “Đánh chết ngươi, đồ vô dụng, ngươi… ngươi muốn tức chết vi nương sao?” Vừa đánh vừa khóc, Lãnh Hoa Hiên cũng không phản kháng, vẫn kéo Vương phi nói: “Xin bá nương khai ân.”

Vương phi thật sự không chịu được Nhị thái thái lớn lối phát hỏa, Lãnh Hoa Hiên cũng đang cầu xin mình, dù thế nào cũng không thể làm trò trước mặt mình đánh người, đây là nửa điểm cũng không còn đem mình để vào trong mắt a.

Bàn tay trắng nõn của nàng giương lên, muốn đoạt chổi lông gà trong tay Nhị thái thái, lại không ngờ sức đánh thật lớn, ngược lại còn bị Nhị thái thái quất một cái, đau đến rơi nước mắt.