Thứ nữ - Chương 109 phần 1

Chương 109

"Xác thực là quen biết cũ, chỉ là thiếp thân đều ở trong khuê phòng, lâu không cùng ngoại nhân gặp mặt, Vương gia lại là quý nhân, cấp bậc lễ nghĩa là tuyệt đối không thể thiếu được." Vương phi cười nhạt nói với Dụ Thân Vương, khoát tay, nói với Thanh Thạch: "Dụ Thân Vương là khách quý của quý phủ, nhanh mau mang trà lên."

Vương phi không kiêu ngạo không siểm nịnh, khách khí hữu lễ, hai chữ ngoại nhân này lại làm cho Dụ Thân Vương nghe được trì trệ, trên mặt mang nụ cười khổ, nhưng lại vẫn tiêu sái ngồi xuống dưới tay Vương gia.

Nhất thời Thanh Thạch dâng trà lên, Vương gia làm thủ thế mời với Dụ Thân Vương, Dụ Thân Vương cười bưng trà uống một ngụm, nâng mắt lên nhìn thấy Lãnh Hoa Đình cùng Cẩm Nương đang ngồi ở chính đường, liền cười nói: "Tiểu Đình hôm nay quả nhiên là càng ngày càng tuấn tú, đệ nhất mỹ nam của Đại Cẩm danh tiếng quả thật không phải giả. A, đây chính là thê tử của Tiểu Đình sao? Nhìn xem tuổi cũng không lớn."

Vương gia nghe xong vẫy tay nói với Cẩm Nương: "Tới chào với Dụ Thân Vương gia, Dụ Thân Vương gia hôm nay chính là đặc biệt vội tới chúc mừng cho con đó." Hai chữ Vương gia này đặc biệt gằn giọng, rõ ràng muốn nói là Dụ Thân Vương chuyện bé xé ra to, nửa điểm ý tứ hoan nghênh cũng không có.

Cẩm Nương vâng lời đẩy Lãnh Hoa Đình cùng tiến lên trước, vợ chồng đồng thời thành lễ với Dụ Thân Vương, rồi lui lại về chỗ cũ.

Dụ Thân Vương thật sự cảm thấy con dâu này của Giản Thân Vương cũng không có gì đặc biệt, rất là bình thường, tướng mạo này so sánh với Tiểu Đình, thật đúng là một người trên trời một người dưới đất, giống như cây kim hoa cắm trong chậu cúc dại, thật không tương xứng, nhưng mà, trên mặt lại khen nói: "Vương huynh quả nhiên thật có phúc khí, có được một người con dâu có khả năng như vậy, tiểu đệ nghe Thái tử điện hạ cũng khen nàng thú vị."

Lời này khiến cho Lãnh Hoa Đình nghe rất không thoải mái, cái gì gọi là thú vị, Thái tử tuy nói là địa vị cao, nhưng cũng là nam tử, sao có thể nói thê tử người khác thú vị? Mà Dụ Thân Vương lại ở trước mặt phụ vương mình nói lời này, rõ ràng chính là cho Cẩm Nương mặt mũi, nhưng lại có ý tứ như là Cẩm Nương cùng Thái tử điện hạ có gì đó gút mắc.

"Vương thúc khen nhầm, ngày đó chỉ vì nghe Thái tử điện hạ nói Thế tử quý phủ quá mức nghịch ngợm, chất tức liền đùa giỡn nói đó là giả ngây thơ, để trêu chọc cho Thái tử điện hạ cùng Thái tử phi vui thôi." Cẩm Nương nghe xong không nóng không vội, khuôn mặt cười dịu dàng đáng yêu, bộ dạng hồn nhiên ngây thơ nói, nhưng trong lời nói, đồng thời đem quan hệ của mình cùng Thái tử điện hạ thanh minh rõ ràng, lại tiện thể châm chọc Dụ Thân Vương.

"Giả ngây thơ!" Lãnh Hoa Đình nghe vậy phì cười, nâng mắt cười nhìn Cẩm Nương, trong mắt lộ vẻ sủng nịnh, ngay cả Vương gia nghe vậy cũng sững sờ, sau đó nghĩ lại, liền cười ha ha lên, nói với Dụ Thân Vương: "Giả ngây thơ cái từ này quả nhiên thú vị, Thanh Dục đứa nhỏ kia vẫn là tâm tính tiểu hài tử, thích hồ nháo sao?"

Dụ Thân Vương nghe xong lời nói của Cẩm Nương đầu tiên là khẽ giật mình, rồi đôi mắt ngưng trọng lên, cũng không quản Vương gia trêu chọc, xông miệng hỏi: "Nguyên lai từ giả ngây thơ là do cháu dâu nói ra?"

Cẩm Nương nghe xong vội vàng vâng lời giải thích: "Chỉ là nói đùa, còn xin vương thúc đừng nên trách cứ."

Dụ Thân Vương nghe xong liền một lần nữa đánh giá Cẩm Nương, trong mắt dẫn theo một tia xem kỹ cùng bất đắc dĩ, "Không sao, không sao, Thanh Dục tiểu tử kia vốn thích hồ nháo, vương thúc như thế nào sẽ vì việc này mà tức giận." Nói xong liền thở dài, nói với Vương gia: "Vẫn là Vương huynh có phúc khí tốt, nuôi được hai người con trai tốt, Hoa Đường tuấn nhã lỗi lạc, tài hoa hơn người, lại ổn trọng thủ lễ, có thể nói đại tài, ngay cả Hoàng Thượng cũng đối với hắn tán thưởng có thêm, Hoa Đình cũng là công tử tuyệt thế giai nhân, cả Đại Cẩm này, còn tìm không ra một người có thể vượt qua Hoa Đình, ai nha nha, không hổ là thân sinh của Vương tẩu, đem toàn bộ dung nhan nghiêng nước nghiêng thành này truyền cho Hoa Đình."

"Vậy cũng đúng, Vương tẩu ngươi xác thực dung mạo thiên tiên, năm đó nhiều thanh niên tài tuấn ngưỡng mộ nàng như vậy, nhưng nàng lại chỉ coi trọng có Vương huynh ta, trong mắt của nàng, người khác cũng chỉ coi như là gió mây, chỉ có Vương huynh ta, cũng là một đời một thế làm bạn với nàng." Vương gia nói đến vẻ mặt kiêu ngạo, Dụ Thân Vương càng ở trước mặt hắn ca ngợi Vương phi, hắn càng đắc ý ba phần, tình địch năm đó, hôm nay cũng đã là người thất bại, hắn là muốn biểu hiện mình cùng Vương phi thâm tình, có thể tức chết Dụ Thân Vương là tốt nhất.

Nói xong, Vương gia còn thâm tình chân thành nhìn Vương phi nói: "Nương tử, nàng nói vi phu có nói đúng không."

Vương phi đối với lời nói trẻ con của Vương gia rất là bất đắc dĩ, ám giận liếc hắn, nhưng cũng ôn nhu nói: "Đều là nhiều năm vợ chồng, còn nói những lời này làm cái gì, cũng không sợ bọn nhỏ chê cười." Mặt mày giống như còn hờn giận, khiến cho Dụ Thân Vương nhìn liền ngưng mắt, nghiêng đầu đi.

"Như thế nào chỉ thấy Tiểu Đình, Tiểu Đường đâu, sao không thấy hắn nhanh tới chúc lễ với vương thúc ta." Dụ Thân Vương duỗi duỗi chân, ngửa người tựa trên ghế đại sư, lớn tiếng nói.

Vương gia nghe xong sắc mặt khẽ biến thành tối, gượng cười nói với Dụ Thân Vương: "Đường Nhi bị bệnh, sợ là không thể tới gặp khách, lần sau để hắn tự mình tới cửa bái phỏng vương thúc ngươi."

"A? Bị bệnh, nha, sáng sớm nay thấy Lãnh đại nhân đi thái y viện mời ngự y, nói là quý phủ có người trúng độc, không phải là Tiểu Đường chứ?" Dụ Thân Vương vẻ mặt kinh ngạc nói.

Vương gia nghe xong liền nở nụ cười lạnh: "Vương đệ tin tức của ngươi thật đúng là linh, Đường Nhi xác thực đúng là bị trúng độc, nhưng mà, đã giải, đa tạ vương đệ quan tâm."

"Ai nha, giải là tốt rồi, giải là tốt rồi, ai, Vương huynh chỗ ở của ngươi thật đúng là không yên ổn a, bệnh của Tiểu Đình mới ổn định, như thế nào lại đến phiên Tiểu Đường... Có phải là có người nào đó tác yêu tác quái, đẩy Đường Nhi vào chỗ hiểm, nghĩ đoạt đi Thế tử vị này, ai, nhà chúng ta như vậy, nhi tử ít cũng không được, nhiều nhi tử cũng không được, luôn nghĩ muốn tranh đến đoạt đi, thật sự là phiền não." Dụ Thân Vương nghe xong liền tỏ ra cảm khái lớn, ngược lại lại nói: "Hôm kia trước mặt Hoàng Thượng còn có người góp lời, nói là này chuyện tình phía nam cũng không thể để một mình Vương huynh ngươi chống, thật sự hao tâm tổn trí lại cố sức, không bằng sớm đem Thế tử dẫn theo đi ra ngoài, dạy dỗ tốt, ngày khác Vương huynh tuổi già tinh lực không đủ, cũng có người nối nghiệp có khả năng đem căn cứ này phát dương quang đại, đó mới là phúc khí của vương triều Đại Cẩm chúng ta nha."

Vương gia nghe xong lời này thì khiếp sợ, quả nhiên hắn ta hôm nay có mục đích tới đây, nhưng mà, mục đích là muốn Đường Nhi tiếp nhận Hắc ngọc sao? Là Đường Nhi hay là Đình Nhi tiếp nhận, thì có liên quan gì đến Dụ Thân Vương hắn chứ, cũng không có nửa phần chỗ tốt cho hắn, lời này của hắn lại có thâm ý gì?

"Vương đệ cũng biết là người phương nào ở trước mặt Hoàng Thượng nói loạn nói huyên thuyên vậy chứ? Ngươi cũng biết, Hắc ngọc từ trước đến nay chỉ do một người chấp chưởng, trong nội tâm bổn vương hướng về Đình Nhi, Đường Nhi nha, sau này tiếp tục kế tục bổn vương là được, những người này thật sự là nhiều chuyện, đây là chuyện nhà của bổn vương, đâu có quan hệ gì tới bọn họ, sao lại ở trước mặt Hoàng Thượng nói ra nói vào, chẳng lẽ chuyện trong nhà của bổn vương còn phải trình bày với bọn họ sao?" Vương gia ngữ khí bất thiện nói với Dụ Thân Vương.

Dụ Thân Vương nghe xong trên mặt liền dẫn một tia cười lạnh, "Vương đệ cũng biết, Vương huynh sớm đã ở trước mặt Hoàng Thượng khen ngợi Tiểu Đình, mà Hoàng Thượng cũng đồng ý Vương huynh đầu năm dẫn theo Tiểu Đình đi đến phía nam, Tiểu Đường Tiểu Đình đều là con của ngươi, trong lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, huynh để Đường Nhi kế vị, để Đình Nhi chưởng ngọc, một chén nước chia đều, không bất công với bất kỳ một đứa con trai nào, việc này cũng không có gì sai, nhưng mà, ngươi nói Hắc ngọc là chuyện nhà của Vương huynh, lời ấy vương đệ ta không đồng ý, Hắc ngọc quan hệ tới mạch máu kinh tế của Đại Cẩm, trong triều hơn phân nửa tiền là thu từ trong thương đội phía nam, nhiều năm như vậy, nếu không có Hắc ngọc không ngừng liên tục cung cấp số lượng tiền tài cùng phú quý tới, Đại Cẩm như thế nào có thể chống đỡ Tây Lương cùng các quốc gia khác quấy nhiễu? Cho nên, chọn người chưởng quản Hắc ngọc chính là chuyện quốc gia đại sự, không thể một mình Vương huynh ngươi có thể định đoạt."

Vương gia nghe xong tâm hỏa bốc lên, cười lạnh nói: "Vương đệ lời nói không sai, chuyện chọn người chưởng quản Hắc ngọc có thể xác định suy tính kỹ càng, nhưng mà, đừng quên, từ thánh tổ đến nay, Hắc ngọc đều do Giản Thân Vương phủ chưởng quản, Giản Thân Vương phủ đều đã chưởng quản mấy đời, vì Hắc ngọc dốc hết tâm huyết, trả giá ít nhiều tâm huyết, nếu không có phạm phải thiếu sót lớn, ngay cả Hoàng Thượng cũng không thể chiếm quyền chưởng quản Hắc ngọc của Giản Thân Vương phủ, Hắc ngọc một ngày do Giản Thân Vương chấp chưởng, chọn ai kế tiếp nhận, đương nhiên là do bổn vương định đoạt, điểm này, lịch đại Quân Vương cũng không có phản đối qua, như thế nào hiện nay vương đệ lại có ý phản đối?"

Dụ Thân Vương bị Vương gia nói đến sắc mặt có chút xấu hổ, hắn cười cười nói: "Vương huynh ngươi đừng hiểu lầm, tiểu đệ cũng chỉ là lo lắng thân thể Tiểu Đình mà thôi, Hắc ngọc là Giản Thân Vương phủ ngươi chưởng quản, đúng vậy, nhưng cái đó quan hệ rất lớn không thể... Không thể để người thân tàn tật có thể tiếp chưởng Hắc ngọc a, tiểu đệ cũng không phải là dòm ngó dò xét Hắc ngọc này, chỉ là cảm thấy, Tiểu Đình thân thể không tiện để tiếp chưởng tiếp quản, Hắc ngọc có thể so sánh với chức một Vương gia an nhàn, một khi tiếp nhận, một năm hơn phân nửa thời gian đều bôn ba ở ngoài, nếu có chuyện không tốt, còn phải theo thương đội xuôi xuống Nam dương, nhưng mà Tiểu Đình... Tiểu Đình, vương thúc không phải kỳ thị ngươi, ngươi ngồi lên xe lăn... Thật sự là không có phương tiện, cho nên, ta nói, để Tiểu Đình tiếp chưởng Hắc ngọc thật là không hợp lý, Vương huynh, ngươi cũng đừng khiến Tiểu Đình mệt mỏi suy sụp, một hài tử tuấn mỹ như thế, ngươi không đau lòng, vương đệ cũng đau lòng thay cho ngươi."

"Cái này cũng không nhọc đến vương đệ quan tâm, Tiểu Đình chỉ là đi đứng không tiện, Giản Thân Vương phủ không có ít người hầu hạ hắn, chỉ cần Tiểu Đình thông minh có thể chưởng quản là được, mở đại sự giả, muốn chính là đầu óc cơ trí, lòng mang quốc gia đại lợi trí tuệ, chỉ cần có bổn lãnh quản tốt người phía dưới, đem căn cứ này cùng thương đội quản lý tốt là được, làm tốt cho thánh thượng là được." Vương gia khinh thường nói với Dụ Thân Vương.

Dụ Thân Vương thấy khuyên bảo vô dụng, thật cũng không muốn lại tiếp tục tranh chấp tiếp, cười cười nói: "Vương huynh nói vậy cũng có lý, a, hôm nay đến thật là có chuyện chính sự, tiểu đệ vừa mới đi qua cầu thánh thượng, xin Vương huynh đầu năm, cũng đem nhi tử bất tài Thanh Dục của ta đi theo ra ngoài học hỏi kinh nghiệm, miễn cho hắn suốt ngày ở trong phủ, chơi bời lêu lổng, không làm việc đàng hoàng, còn bị người ta nói là tứ chi phát triển, đầu óc ngu si. Chỉ biết giả ngây thôi, Vương huynh coi như đáng thương tiểu đệ, giúp tiểu đệ dạy dỗ đứa nhỏ kia."

Cẩm Nương nghe xong không khỏi che miệng cười, vài câu này của Dụ Thân Vương đúng là những câu lúc trước mình mắng Lãnh Thanh Dục, không nghĩ tới, hắn thật đúng là một chữ cũng không bỏ sót mà nói cho phụ thân hắn, người nọ thật đúng là tiểu hài tử chưa trưởng thành, chẳng lẽ là bị mắng không phục, muốn cho phụ thân hắn đến đòi công đạo sao?

"Ngươi đã cầu qua thánh thượng, lại còn nói nhiều như vậy làm cái gì, chỉ cần thánh thượng đáp ứng, bổn vương tất nhiên là nghĩa bất dung từ, ngươi cũng biết, ngoại trừ con cháu của Giản Thân Vương phủ, bất kể là người thanh quý cỡ nào, không được đặc biệt chỉ định, là không cho phép tham dự việc phía nam. Đây chính là quy củ tổ tiên truyền xuống."

Vương gia vẫn là không mặn không nhạt nói, lời nói này nhìn như khách khí, lại đem Dụ Thân Vương cầu xin chặn lại, hơn nữa, hắn tính toán Dụ Thân Vương vừa đi, liền lập tức tiến cung, chuyện Tiểu Đình tiếp chưởng Hắc ngọc rất cấp bách, một hai người ở bên ngoài đang định len lén nhảy vào, chờ đợi thêm nữa, sợ là việc càng ngày càng khó, không phải sợ bọn họ muốn cướp Hắc ngọc, dù sao mình chưởng quản Hắc Ngọc nhiều năm như vậy, cẩn trọng, cũng không ra cái bẫy lớn nào, sợ là, bọn họ lấy vết thương ở chân Tiểu Đình viết sớ tấu lên, ép chính mình đem Hắc ngọc truyền cho Đường Nhi, mưu đồ cùng tâm huyết của mình lâu như vậy sẽ thất bại, đến lúc đó, thực là có lỗi với Tiểu Đình, càng có lỗi với Vương phi.

"Vương huynh... Thánh thượng nếu đã chuẩn, tiểu đệ cần gì phải đến van cầu ngươi, ngươi nể tình giao hảo giữa hai nhà nhiều năm, coi như thêm một đứa con trai, dạy dỗ Thanh Dục, giúp tiểu đệ quản giáo hắn." Dụ Thân Vương cười thỉnh cầu nói.

"Vương đệ, việc này Vương huynh không làm chủ được, ngươi vẫn nên thỉnh cầu Hoàng Thượng đi, Vương huynh cũng không thể vì Thanh Dục làm hỏng quy củ." Vương gia không chút nào khách khí cự tuyệt.

Dụ Thân Vương nghe xong liền nở nụ cười lạnh, khóe miệng dẫn theo một tia trào phúng: "Vương huynh, ta biết ngươi tất nhiên là không chịu, ngươi luôn mồm nói quy củ, cũng đừng quên, năm đó, thánh tổ cũng hạ một đạo mật chỉ, nếu như Giản Thân Vương phủ chọn ra người chưởng quản Hắc ngọc khiến người ta nghi ngờ, làm tổn hại tới lợi ích của triều đình, Hoàng Thượng có thể chọn trong hoàng thất một vị khâm sai đại thần, đến giám sát Giản Thân Vương phủ, ngươi nói, tiểu đệ nếu là dùng biện pháp này đi nói với Thái Hậu nương nương, để Thái Hậu nương nương nói với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng có thể chuẩn sao?"

Vương gia nghe xong liền giận dữ, trầm mặt nói với Dụ Thân Vương: "Được Dụ Thân Vương, ngươi có tâm này tới tìm bổn vương, ngươi lại nói bổn vương làm tổn hại lợi ích của triều đình? Đến, đến, ta với ngươi bây giờ đi diện kiến Hoàng Thượng, không nói rõ ràng chuyện này, bổn vương quyết không bỏ qua, đi, ta ngay bây giờ sẽ tiến cung." Nói xong liền muốn đứng dậy kéo Dụ Thân Vương.

Chương 109.2

Dụ Thân Vương nhưng lại cười lóe lên, vung tay ra, liền nói: "Ai nha, Vương huynh, làm sao huynh dễ tức giận như vậy, bất quá chỉ là hai ba câu chọc cười trẻ con thôi, đã chọc giận ngươi, Vương tẩu a, đáng thương cho tẩu nhiều như vậy năm, cùng bình dầu hỏa bạo sinh hoạt chung một chỗ, tẩu ngàn vạn lần nên cẩn thận, đừng để cho hắn có một ngày đem tẩu đốt." Nói xong, chơi xấu vung vạt áo lên trốn tránh: "Tiểu đệ không cần cùng huynh đi diện kiến Hoàng Thượng, một lát nữa Hoàng Thượng lại nói tiểu đệ khiêu khích huynh, lại mắng ta, Vương huynh, huynh cái gì cũng tốt, nhưng lại không chịu được người khác kích thích."

Vương gia càng nghe càng tức, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đều đã mấy chục tuổi rồi, ngươi còn cho rằng ngươi là tiểu hài tử, còn có thể đùa giỡn không ra gì, nói chuyện tuyệt không cần suy nghĩ, ngươi tiếp tục uy hiếp bổn vương xem, bổn vương sẽ cùng ngươi động thật."

Dụ Thân Vương nghe xong vẫn là cười, liền nói: "Được, được, được, không nói, tiểu đệ ta cũng không thể vì nhi tử suy nghĩ sao, huynh dẫn theo Thanh Dục đi xem, học một ít, tiểu tử kia là một kẻ không nên thân, dù học thế nào, cũng không thành được việc lớn, ngươi sao phải sợ hắn đoạt đi quyền chưởng quản Hắc ngọc chứ?"

Vương gia nghe xong liền liếc mắt nhìn hắn, dở khóc dở cười nói: "Với tính tình này của ngươi sao có thể dạy ra nhi tử tốt chứ, Thanh Dục ngày bình thường đều bị ngươi dạy thành vô lại, hừ, ngươi rõ ràng muốn chen chân vào chuyện tình căn cứ ở phía nam, nhưng lại không tìm được lý do, bổn vương vẫn là câu nói kia, ngươi có thế để cho Hoàng Thượng ân chuẩn, ta sẽ không nói cái gì, cũng để cho tiểu tử Thanh Dục kia đi xem một chút thì như thế nào, hắn nếu như có bản lĩnh, liền đoạt Hắc ngọc từ trong tay Tiểu Đình đi, không có bản lãnh, thì đợi cúp cái đuôi xám xịt mà hồi kinh để tiếp tục chơi bời lêu lổng thôi."

Dụ Thân Vương vừa nghe ngữ khí của Vương gia có chút buông lỏng, cười to nói: "Được, muốn đúng là lời này, một lát nữa tiểu đệ phải vào cung diện thánh, đến lúc đó, Hoàng Thượng nếu đáp ứng, huynh không được đổi ý a."

Vương gia nghe xong liền nhìn thoáng qua Lãnh Hoa Đình, thấy đôi mắt đẹp đẽ của nhi tử, trong mắt hàm chứa một tia khinh thường cùng vẻ kiên nghị, trong nội tâm liền an lòng, hắn rất tin tưởng con của mình, tin tưởng Đình Nhi nhất định có thể giữ được phần gia nghiệp của tổ tông truyền xuống này.

Từ ngày Tiểu Đình cùng mình chân thành nói chuyện một lần, Vương gia trước sau suy nghĩ rất nhiều, rốt cục cũng minh bạch, bản thân mình thua thiệt Tiểu Đình quá nhiều, con trai trưởng duy nhất đáng thương bị buộc giả ngu hơn sáu năm, phần kiên nhẫn cùng kiên nghị này, cũng không phải người bình thường có thể làm được, tuy là đau lòng nhưng thực sự vui mừng, mấy năm này, khổ cũng là khổ tôi luyện ý chí của Tiểu Đình, đưa hắn từ một Thiếu gia ngây thơ đơn thuần rèn thành làm một nhân tài cán có tâm cơ có mưu lược, Dụ Thân Vương, hắn còn tưởng rằng Tiểu Đình là tiểu hài tử trong quá khứ và là một đứa trẻ nửa ngốc nghếch sao? Cho là mình để Tiểu Đình tiếp nhận Hắc ngọc chỉ là trò đùa sao? Cho rằng con của hắn có thể nhất định mạnh mẽ so với Tiểu Đình của mình sao? Cuối cùng có một ngày, Tiểu Đình sẽ làm cho bọn họ mở rộng tầm mắt, bởi vì, Tiểu Đình còn có một Cẩm Nương, đó là một thê tử kỳ tài.

"Bổn vương quyết không hối hận, hừ, không phải ta xem thường ngươi, cho dù bổn vương chắp tay đem Hắc ngọc này để cho Dụ Thân Vương phủ các ngươi, kể cả phụ tử Dụ Thân Vương ngươi tài giỏi như thế nào, cũng khó có thể chèo chống ba năm, việc này, chúng ta sau này nhìn sẽ biết." Vương gia giọng điệu mỉa mai nói với Dụ Thân Vương.

Dụ Thân Vương nghe xong trong mắt hiện lên một tia âm lệ, nhưng lập tức lại là vẻ mặt vô lại cười: "Ai ai, ta đã nói Vương huynh lòng dạ hẹp hòi, chỉ là để Thanh Dục tiểu tử kia tôi luyện mà thôi, ngươi không cho rằng tiểu đệ ta muốn đoạt bảo bối của nhà ngươi chứ, ai, yên tâm đi, ta Dụ Thân Vương cam đoan sẽ không đánh chủ ý với khối Hắc ngọc này, bản vương thích nhất là tiêu diêu tự tại, nếu có thể cùng người thương, gắn bó làm bạn, tuấn mã kị binh, du sơn ngoạn thủy, lang thang giang hồ, không phải sống thoải mái sao?" Nói xong, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Vương phi, thần sắc hơi chút thương cảm cùng bất đắc dĩ.

Vương phi hơi có chút đỏ mặt, đôi mi thanh tú cau lại, không được tự nhiên quay đầu đi, né tránh ánh mắt nóng rực này của Dụ Thân Vương.

"Tốt lắm, mỗi lần bất kể như thế nào Vương huynh thấy ta đều nổi giận, ta cũng vậy sẽ không chơi xấu phá rối bữa cơm này của nhà ngươi, tiểu đệ đi Đông phủ xin bữa cơm, hừ, cũng không đến mức tất cả huynh đệ của ngươi đều ghét bổn vương." Dụ Thân Vương đứng lên, vừa chắp tay với Vương gia, vừa nhấc chân muốn đi ra ngoài.

Vương gia cùng Vương phi nghe được lời này, kinh ngạc liếc nhau, nhất thời đều không biết cản trở hắn như thế nào, một nhà Nhị lão gia đều bị thương, chuyện Nhị phu nhân hạ độc dù sao cũng là chuyện xấu trong nhà, Nhị lão gia lại là quan to tứ phẩm, nếu như làm lớn chuyện ra, cũng sẽ tổn hại thanh danh của Giản Thân Vương.

"Vương thúc đã đến đây, sao có thể tới Đông phủ dùng cơm, nói ra, người khác có thể sẽ nói Giản Thân Vương phủ đãi khách không chu toàn, nghe ngài nói, là cố ý vội tới chúc mừng cháu dâu, vậy cháu dâu tự mình xuống bếp, làm vài món ăn cho ngài nhắm rượu như thế nào?" Cẩm Nương mắt thấy Dụ Thân Vương một chân sắp bước ra khỏi cửa, vội vàng vừa cười vừa nói.

Dụ Thân Vương nghe xong xoay đầu lại, hừ nhẹ một tiếng nói: "Đa tạ ý tốt của cháu dâu, vương thúc ta hôm nay sẽ không ăn, miễn cho cha chồng ngươi nhìn thấy bổn vương ăn không ngon."

Vương gia nghe được vừa tức vừa buồn cười, lại không muốn bỏ xuống mặt mũi lưu hắn lại, đành phải xin giúp đỡ nhìn Vương phi, Vương phi tức giận liếc Vương gia, lại mở miệng nói: "Vương gia, đã đến đây, làm sao có thể không ở lại ăn cơm mà đi, đều là bạn tốt nhiều năm, làm gì so đo ít chuyện này, thiếp thân sẽ tự mình xuống bếp làm vài món ăn cho Vương gia." Vương phi thanh âm dịu dàng động lòng, nhu hòa như tia nước nhỏ, Dụ Thân Vương thân thể ngưng nhẹ, chậm rãi xoay người lại, yên lặng chăm chú nhìn Vương phi nói: "Vương tẩu... Chịu vì tiểu đệ xuống bếp?"

Ở trong mắt Dụ Thân Vương, Vương phi giống như cửu thiên tiên nữ cao quý thanh nhã, không nhiễm một hạt bụi trần, phiêu dật thanh tao thoát tục, sao có thể chịu được khói lửa trong phòng bếp? Nàng ngày thường tất nhiên không phải xuống bếp, không nghĩ tới, hôm nay lại vì mình xuống bếp, đáy lòng một dây cung bị phủ bụi bao lâu nay lại bị người nhẹ nhàng kích thích, phảng phất trong đôi mắt đen xẹt qua một đạo ánh sáng, giờ khắc này, bỗng nhiên đốt sáng lên hi vọng của hắn sớm bị phá hủy, khóe miệng của hắn không khỏi hiện lên một nụ cười ôn nhu, xoay người, đi nhanh trở về.

"Đã có Vương tẩu cùng cháu dâu thành tâm tương lưu, vậy bổn vương cũng không khách khí nha, a nha nha, Vương huynh, huynh sẽ không bày bộ mặt này cho ta xem đấy chứ, đây chính là Vương tẩu chính miệng giữ ta a, ngươi nha, coi như đây là phúc của ta, có thể ăn một bữa Vương tẩu tự mình xuống bếp làm món ăn." Dụ Thân Vương trên mặt lại khôi phục lại thần sắc vô lại, cười hì hì ngồi trở về trên ghế Thái Sư, rõ ràng là một trung niên mỹ nam tử tuấn nhã, lại cứ ngồi rung đùi, khom vai ưỡn bụng, bày ra hai cái chân thon dài ngồi ở trên mặt ghế thái sư, cười tủm tỉm nhìn Vương phi.

Thấy Vương gia tâm hỏa ứa ra, lại không tốt muốn đánh hắn, đành phải mặt đen nói với Vương phi: "Nương tử, tùy tiện làm vài món ăn là được, gần đây nàng cũng đã quá bận, đừng làm bản thân mình mệt mỏi."

Vương phi biết trong nội tâm của Vương gia cũng không thoải mái, bất đắc dĩ thở dài, xoay người đi vào phòng bếp, Cẩm Nương cũng vội vàng đi theo.

Trong phòng chỉ còn lại Vương gia cùng Lãnh Hoa Đình và Dụ Thân Vương, Vương phi đi rồi, Dụ Thân Vương ngược lại thu liễm bộ dạng vô lại kia, ngược lại ngồi thẳng một ít, thu chân, cười nói với Vương gia: "Một lát nữa mời Lãnh lão Nhị lên đây, huynh đệ chúng ta cũng đã lâu rồi không ngồi cùng nhau uống vài chén rượu, hôm nay khó được Vương tẩu chịu xuống bếp, chúng ta hôm nay phải uống thật say như thế nào?"

Vương gia nghe xong liền hừ nhẹ nói: "Không phải nói còn muốn đi cầu thánh thượng sao? Uống say bí tỉ, ngươi lại muốn bị mắng sao?"