Thứ nữ - Chương 126 phần 1

Chương 126

Nàng sợ tới mức thét một tiếng chói tai, Lãnh Hoa Đình lập tức chặn ngang đem nàng ôm lấy, nhưng máy móc này một khi chuyển động, sức kéo đâu chỉ ngàn cân, Lãnh Hoa Đình lại ngồi ở trên xe lăn, ngay tiếp theo thân thể cùng xe lăn lập tức bị kéo đi theo, cánh tay dài của hắn vẫn giữ chặt, liều mạng giữ chặt một góc trên bàn điều khiển, mới miễn cưỡng kéo được Cẩm Nương, một bên Lãnh Khiêm rút đao cắt đi mép váy của Cẩm Nương, nhưng thời gian quá nhanh, lúc này mắt thấy góc váy đã bị cuốn vào rất nhiều, nếu còn cắt, thì phải phạm vào thân thể của Cẩm Nương, một đao hạ xuống, sợ là sẽ cắt vào da của Cẩm Nương, nhất thời mọi người vừa vội lại hoảng sợ, Bạch tổng đốc liều mạng giữ chặt Lãnh Hoa Đình, sợ hắn cũng bị cuốn đi vào.

Mà Diệp Nhất vội vàng chạy tới chỗ chốt mở, nhưng không ngờ phát hiện, chốt mở này lại không nhạy, sợ là sớm đã có người động tay chân, trong lòng của hắn quýnh lên, quát to: "Đi phòng điều khiển, đóng lại chốt tổng."

Một bên, Diệp Nhị giống như điên khùng chạy đi, nhưng hiển nhiên phòng lái cách nơi này khá xa, quần áo của Cẩm Nương đã bị cuốn vào càng ngày càng nhiều, phảng phất nửa thân thể đều dán lên dây dây cô roa chuyển động, tình huống cực kỳ nguy hiểm, Lãnh Hoa Đình thấy vậy, mắt như muốn nứt ra, tim như muốn từ lồng ngực nhảy ra ngoài, gắt gao ôm lấy Cẩm Nương, tuyệt không buông tay, nếu như ông trời lúc này thật muốn mang nàng đi, hắn cũng sẽ cùng theo nàng đi vào dây cô roa này, cho dù là bị cắn nát, vậy thì cùng bị cắn đi, thành thịt nát, đó cũng là trong nàng có hắn, từ đó sẽ không cần phân chia ra nữa.

"Xé y phục của nàng!" Bạch Thịnh Vũ hô lớn, nhảy lên cũng không quan tâm nhiều được nữa, vừa kéo áo ngoài của Cẩm Nương, vừa mở miệng, cái gì lễ giáo cấm kỵ, đều chẳng quan tâm, cứu người quan trọng hơn.

Lãnh Thanh Dục cũng là bị dọa đến hồn đều bay mất ba phần, trước mắt là một đám người luống cuống tay chân cứu người, biện pháp cũng không có dùng, thân thể Cẩm Nương còn không có được cứu ra, mắt thấy bộ dáng nhỏ nhắn xinh xắn này từng chút từng chút bị nuốt vào máy móc lạnh như băng, lòng của hắn giống như bị dao cắt vậy, đau đến khó có thể hô hấp, trong đáy lòng bỗng nhiên nổi lên nhiệt huyết, đột nhiên cầm lấy bên người một cây sắt lớn phi thân nhảy lên, chặn ngang trên chiếc bánh răng lớn đang chuyển động, hai chân thon dài vừa vặn quặp vào một cây trụ khác, thân thể liền treo trong không trung, lập tức bánh răng đang chuyển động tạm thời bị mắc kẹt, dây cô roa kéo lực theo đà quán tính quay ngược lại một chút.

Lãnh Khiêm nhân cơ hội một đao hạ xuống dưới, cắt đi quần áo của Cẩm Nương...

Lãnh Thanh Dục chỉ có thể thoáng đem bánh răng này ngừng lại một chút, lực lượng cá nhân cho dù lớn, cũng vô pháp so sánh cùng với máy móc, cây sắt lớn trong tay hắn rất nhanh lại bị này bánh răng nghiền theo chuyển động tiếp, hắn liều mạng ôm đứng trụ, bất đắc dĩ khí lực không đủ, thân thể lại đang treo giữa không trung, rất nhanh, hắn liền chống đỡ không nổi, cảm giác này giống như mình cũng sẽ theo thiết côn này bị cuốn vào trong bánh răng, trên mu bàn chân đau nhức một trận, sợ là bị rách da đi, hắn gắt gao kiên trì, không chịu buông tay, cũng không muốn buông tay, nếu vì vậy mà chết đi, nàng có thể vì chính mình mà khóc hay không? Có thể cũng có chút đau lòng hay không, rất nhiều rất nhiều năm từ nay về sau, nàng có thể ngẫu nhiên nhớ tới hay không, có một nam tử bị nàng mắng là giả vờ ngây thơ, đã từng đã cứu nàng một lần không?

Tất cả, nói thì chậm, nhưng lúc đó rất nhanh trong nháy, động tác vài người cơ hồ là đồng thời tiến hành, một tiếng vải rách thanh thúy vang lên trong không trung, khiến cho tất cả mọi người thở dài một hơi, Lãnh Khiêm cắt xong quần áo của Cẩm Nương, dây xích kéo một cái, cuốn theo một đống lớn quần áo, nguy cơ cuối cùng giải trừ.

"Thanh Dục, buông tay!" Tim còn chưa hoàn toàn rơi xuống, một tiếng thét kinh hãi khác cất lên khiến tim của mọi người lại treo lên, Lãnh Thanh Dục treo giữa không trung gắt gao nắm lấy cây gậy sắt kia, nguy cơ được giải trừ mà hắn vẫn chưa chú ý tới, mắt thấy chân của hắn đang đứng bị di chuyển, thân thể cùng gậy sắt chuẩn bị cuốn vào trong bánh răng, Bạch Thịnh Vũ ngẩng đầu liền nhìn thấy một màn nguy hiểm này, sợ tới mức hét lớn.

Nhưng Lãnh Thanh Dục giống như không nghe thấy, cả người ngây ngốc, như lá cây khô rơi vào dòng nước, cứ mặc cho nước xoáy cuốn lấy, để cho bánh răng này đưa hắn vào máy móc...

Bạch Thịnh Vũ đang muốn thả người bay lên, thì một sợi dây liền bay về phía Lãnh Thanh Dục, quấn quanh eo của hắn, kéo một cái, Lãnh Thanh Dục liền bị lôi trở lại mặt đất, Bạch Thịnh Vũ vội vàng bước lên vài bước, một tay nắm eo của hắn, giúp hắn giảm bớt lực quán tính rơi xuống đất, Lãnh Thanh Dục lúc này mới lảo đảo đứng vững.

Hắn còn có chút mơ hồ chưa có phục hồi tinh thần, vừa rồi đầu óc có chút ngu ngơ, chỉ muốn vì Cẩm Nương chết cũng tốt, có lẽ, nàng có thể nhớ kỹ hắn một ít, lúc này người vừa rơi xuống, nâng mắt lên, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn Cẩm Nương tái nhợt, cặp mắt to kia hơi nước mịt mờ, đang ân cần nhìn mình.

Hắn đột nhiên cảm thấy mây đen đầy trời toàn bộ tản đi, trong nội tâm tràn đầy đều là vui sướng, bất chấp trên chân mình đau nhức, giọng khàn khàn hỏi: "Ngươi có bị thương hay không?"

"Ngốc tử! Ngươi muốn tự sát sao?" Cẩm Nương phẫn nộ mắng.

Nàng vừa từ trong tay tử thần được cứu đi ra, tim lập tức lại níu lấy, lúc quần áo vừa bị cuốn vào, nàng cực kỳ tỉnh táo, không có tiếp tục giãy dụa, bởi vì nàng biết rõ, loại tình huống này, giãy dụa, chỉ tạo thêm nhiều phiền toái cho người cứu, nàng cố gắng bảo hộ lấy chính mình, không loạn đụng bất kỳ vật gì, càng không có khóc, yếu ớt chỉ càng tạo thành khủng hoảng lớn cho mình cùng người khác, nhưng nhìn thấy Lãnh Thanh Dục vì cứu nàng mà thiếu chút nữa bị cuốn vào trong máy móc, nước mắt của nàng liền chảy ra, nếu như Lãnh Thanh Dục thực vì cứu nàng mà chết, đó chính là bứt rứt cả đời của nàng, nàng sợ nhất chính là thiếu ân tình của người khác. Lúc này thấy Lãnh Thanh Dục được cứu xuống, không khỏi mở miệng liền mắng.

Nàng quở trách nhưng nghe vào trong lỗ tai Lãnh Thanh Dục giống như tiếng nhạc tiên, nhất thời bị hạnh phúc ngoài ý muốn chồng chất tràn đầy trong lòng, nàng quan tâm mình sao, nàng vì chính mình thương tâm mà khóc sao, hắn thấy rất may mắn vừa rồi mình đã dũng cảm đi làm chuyện kia, nếu không như vậy sao có thể hấp dẫn được ánh mắt của nàng?

Lãnh Thanh Dục ha ha cười ngây ngô, chỉ là ngây ngốc nhìn xem Cẩm Nương, không nói câu nào, Lãnh Hoa Đình thu lại sợi dây, một tay ôm lấy Cẩm Nương vào trong ngực, chăm chú ôm nàng, dư âm sợ hãi vừa rồi còn không có tiêu tán, chỉ thiếu một chút nữa, kém một chút nữa hắn liền mất đi nàng, trời biết, vừa rồi hắn sợ hãi đến cỡ nào, lại hoảng hốt đến cỡ nào, trái tim như bị từng nhát từng dao đâm vào, đau đến sắp chết lặng, cũng may ông trời có mắt, Cẩm Nương một chút cũng không có bị thương, nàng vẫn còn rất tốt, thật may mắn.

Nước mắt nhịn không được liền rớt xuống, ở trước mặt một đám nam nhân, hắn một chút cũng không cảm thấy mất mặt, mặc cho ai đã trải qua tình hình vừa rồi, cũng sẽ kìm lòng không được a.

Một đám đại nam nhân cũng không có người đi chê cười Lãnh Hoa Đình, vừa rồi một màn kia quá mức khủng bố mạo hiểm, nếu không có Lãnh Thanh Dục kịp thời chặn lại bánh răng một chút, chỉ sợ Cẩm Nương đã bị nghiền nát, nàng chính là hi vọng của cả căn cứ, hi vọng của Đại Cẩm, còn hoàn thành đã phải đi, cả đám người ở đây đều sẽ thoát không khỏi liên quan.

"Thiếu gia, quần áo của Thiếu phu nhân bị rách, sẽ bị cảm lạnh." Giọng nói nguội lạnh của Lãnh Khiêm nhất thời vang lên bên tai.

Lãnh Hoa Đình lúc này mới đem Cẩm Nương buông ra, kỳ thật, bây giờ là đầu mùa xuân, Cẩm Nương mặc trên người cũng nhiều, vừa rồi chỉ là kéo hỏng váy vải bông bên ngoài, ở trong còn mặc quần áo trong, cái này ở hiện đại thật đúng là không coi vào đâu, nhưng trong này, chính là dung nhan không ngay ngắn, có điểm thất lễ.

Lãnh Hoa Đình lập tức cởi ngoại bào trên người mình, choàng trên người Cẩm Nương, lúc này, Diệp Nhị đã đem chốt mở trong phòng điều khiển đóng lại, Bạch tổng đốc cũng phục hồi lại tinh thần, lập tức để Diệp Nhất mang người đem trọn cái nhà máy tất cả đều vây lại, hắn vừa mới cũng Diệp Nhị đi chỗ phòng điều khiển, lúc này mới phái người trong trong ngoài ngoài sưu tầm.

Lãnh Hoa Đường từ lúc sự việc xảy ra, có chút ngẩn ngơ, lông mày nhíu chặt, lúc làn váy của Cẩm Nương bị cuốn vào dây cô roa, trong lòng của hắn có điểm sợ, lại nhìn thấy Tiểu Đình gắt gao ngăn chặn Cẩm Nương, một bộ dáng muốn đồng quy vu tận, hắn liền vừa tức lại ghen, hơn nữa vừa lo lắng cùng sợ hãi, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, chỉ có Tôn Cẩm Nương mới có thể cải tạo căn cứ, nếu như Tôn Cẩm Nương chết, hai bệ máy móc này thật sự sẽ trở thành sắt vụn a, vậy đối với cả Giản Thân Vương phủ chính là một đả kích trầm trọng...

Nhưng Tiểu Đình sao có thể đối với nữ nhân kia si tình như thế, nàng coi như là có chút kỹ xảo thông minh thì như thế nào, tướng mạo lại rất bình thường, so với Mai Nhi còn kém thật xa, Tiểu Đình... Thật là không có ánh mắt.

Hắn ngẩn ngơ, trong đầu miên man suy nghĩ một hồi, lúc Bạch tổng đốc nói muốn dẫn người thanh tra, mới kịp phản ứng, chắp tay nói với Bạch tổng đốc: "Đại nhân, việc này quá mức kỳ quặc, Hoa Đường nguyện cùng vài vị Thế tử tham dự tra xét, nếu căn cứ này không có một mảnh bình an thanh bình, đệ muội cũng rất khó thi triển tài học, nhất định phải bắt được người phía sau màn độc thủ, cho những công nhân chết đi cùng đệ muội ta một câu trả lời thỏa đáng."

Không chỉ là Bạch tổng đốc, ngay cả mấy người Bạch Thịnh Vũ cùng Lãnh Khiêm nghe xong lời này đều khẽ giật mình, mọi người nhất tề nhìn về phía hắn, không biết ý hắn muốn như thế nào, trong ánh mắt rõ ràng không tín nhiệm.

Lãnh Hoa Đường bất đắc dĩ cười khổ nói: "Đại nhân, mặc kệ ta cùng với Tiểu Đình quan hệ như thế nào, ta còn là Thế tử của Giản Thân Vương, thân là Thế tử, tương lai trên người của ta nhận là chức trách của Giản Thân Vương phủ, mà Giản Thân Vương phủ trông cậy lớn nhất vào nhà máy cùng hai bệ máy móc này, có thể nói, căn cứ xảy ra vấn đề, Giản Thân Vương phủ ta liền mất đi căn cơ, ta dù muốn tranh quyền đoạt thế, cũng sẽ không ở trong lúc mấu chốt này mà dùng thủ đoạn, tự chui đầu vào rọ, Hoa Đường cho dù ngu dốt cũng sẽ không làm."

Những lời này rất thẳng thắn thành khẩn, hắn đem bản thân mặt mũi hoàn toàn ném đi, cũng liều mạng ném đi thể diện của Giản Thân Vương phủ cũng muốn để cho người nghe tin tưởng, mình thật sự vô tâm hại Cẩm Nương, hoặc là nói, hắn không biết vào lúc này, ở đây ai lại gia hại Cẩm Nương.

Hơn nữa, lời này của hắn cũng nói cực kỳ hợp tình hợp lý, năm đó Giản Thân Vương sở dĩ có thể ở trong phần đông hoàng tộc đệ tử, tìm được cái phong hào Thiết Mạo Tử Vương này, nhân tố tối quan trọng chính là cưới được vị Diệp cô nương kia, tiếp nhận Hắc ngọc, hôm nay nếu như căn cứ bị tổn hại, không thể chèo chống tài chính cho triều đình Đại Cẩm tiếp, như vậy, Giản Thân Vương phủ sẽ dần dần suy bại xuống dưới, hắn được cái Thế tử vị kia thì có ý nghĩa gì?

Bạch tổng đốc liếc nhìn Lãnh Hoa Đình, Lãnh Hoa Đình mặt không biểu tình, chỉ là trong mắt lộ ra một tia nghi hoặc, không nói gì thêm.

Ngược lại Bạch Thịnh Vũ thở dài nói: "Nhị tỷ phu nghĩ như vậy là tốt nhất, như vậy, thúc thúc, để cho Nhị tỷ phu tham dự đuổi bắt gian tặc đi, có lẽ... Nhị tỷ phu càng rõ, chi tiết chỗ gian tặc?"

Lãnh Hoa Đường nghe hắn nói huỵch toẹt như thế, thì lông mày nhíu lại, từ trước đến nay hắn rất không thích Bạch Thịnh Vũ, càng chán ghét Bạch Thịnh Vũ đi theo bên người Tiểu Đình, thân mật chặt chẽ, càng nhìn trong nội tâm càng cố nén giận, lời này của hắn ta nói ra càng khiến mình bị hiềm nghi, nên định nổi giận muốn trách cứ Bạch Thịnh Vũ vài câu, lại nghe Bạch Thịnh Vũ nói tiếp: "Dù sao Nhị tỷ phu cùng vài vị Thế tử gia tới trước mấy ngày, tình huống so với chúng ta quen thuộc hơn một ít, không phải sao?"

Thật sự là đánh một bạt tai lại cho một viên kẹo đường, nhưng hắn vẫn đem lời trách cứ cứng rắn nuốt trở vào, chỉ hung ác trừng mắt nhìn Bạch Thịnh Vũ, vừa chắp tay, đi theo thuộc hạ là một viên Đại tướng của Bạch tổng đốc.

Lãnh Thanh Dục vẫn ngơ ngác đứng ở bên người Cẩm Nương, trên mặt vẫn mang nụ cười nhàn nhạt, một bên Lãnh Tốn thực sự nhìn không được, nhẹ nhàng giật ống tay áo của hắn: "Thế tử gia, chân của ngài đang đổ máu, vẫn là tranh thủ thời gian đi trị liệu đi."

Lãnh Hoa Đình nghe xong rũ mắt xuống liếc nhìn chân của Lãnh Thanh Dục, thấy đôi giày da hươu của hắn đã bị rách nát, bên ngoài còn thấm máu, không khỏi nhíu mày, lạnh lùng nói với hắn nói: "Thanh Dục huynh, đa tạ!"

Lãnh Thanh Dục nghe được khẽ giật mình, trong lòng cũng rất không tư vị, hắn cứu Cẩm Nương, không cần người nam nhân này đến thay nàng nói lời cảm tạ, hắn là cam tâm tình nguyện, không oán không hối.

"Hoa Đình huynh khách khí." Hắn vẫn chắp tay đáp lễ, biết mình không có cách nào khác cùng Lãnh Hoa Đình so sánh, ai bảo người ta là phu quân của Cẩm Nương chứ.

"Nhưng vừa rồi ta cũng cứu Thanh Dục huynh một mạng, chúng ta coi như là huề nhau, Thanh Dục huynh vẫn nên sớm đi trở về trị liệu chân bị thương đi, nếu như chuyển thành bệnh, chưa chừng vương thúc sẽ trách tội Hoa Đình." Lãnh Hoa Đình nhướng một bên lông mày, tựa tiếu phi tiếu nói.

Lời này của hắn ý tứ rất rõ ràng, ngươi đừng tưởng rằng đã cứu Cẩm Nương một lần, nàng cần phải đối với ngươi cảm kích, cố ý lộ ra cái chân bị thương không đi trị, là muốn giả bộ đáng thương, lấy được sự cảm kích cùng đồng tình của nương tử nhà ta, hừ, đừng hòng có cửa, cửa sổ đều không có, bên ta vừa mới cứu ngươi, chúng ta huề nhau, không thiếu nợ lẫn nhau, nên tranh thủ thời gian, đi đi.

Lãnh Thanh Dục nghe thấy vậy trên mặt xấu hổ một hồi, nếu còn lưu lại, chưa chừng Cẩm Nương thực sẽ hiểu lầm mình đang khoe thành tích, ai, chân thật sự đau quá a, đi thôi, dù sao hôm nay thu hoạch cũng không nhỏ, nàng chẳng phải khóc vì mình sao.

Nâng mắt lên lại rời liếc nhìn Cẩm Nương không muốn xa, nhưng nàng lại đang cau mày nhìn chằm chằm dây xích vừa rồi thiếu chút nữa muốn lấy mạng của nàng một cách hứng thú, căn bản cũng không có nghe được đối thoại giữa Lãnh Hoa Đình cùng mình, càng không biết mình giờ phải rời đi, hắn không khỏi ảm đạm thở dài, quay người lại, bám lên bả vai của Lãnh Tốn, ăn vạ nói: "Không muốn ta trở về cáo trạng với Thái tử ca ca, vậy ngươi hiện tại đưa ta đi ra ngoài."

"Ngươi muốn ở đâu? Ta đưa ngươi đi là được." Lãnh Tốn bất đắc dĩ vỗ vỗ bờ vai của hắn nói.

Chương 126.2

Lãnh Thanh Dục vừa quay đầu lại, thấy Cẩm Nương đang nhìn máy móc, hoàn toàn không có ý tứ nhìn hắn, thì không khỏi lớn tiếng nói: "Tất nhiên là ở biệt uyển của Giản Thân Vương thúc, vết thương của ta chính là do thế tẩu mà thành, cần phải tìm vài nha đầu lanh lợi hầu hạ ta chứ."

"Ách, đúng nha, đúng nha, đi đi, ở trong biệt viện, vừa vặn U Lan muội muội cũng ở đó, chỗ Trung Lâm thúc nói không chừng cũng có thuốc trị thương ốt." Lãnh Thanh Dục đang muốn ảm đạm rời đi, lại nghe Cẩm Nương thình lình quay đầu lại nói, hai mắt rạng rỡ sinh huy, còn mang theo vẻ mặt buôn chuyện, ở đâu mà nhìn thấy nửa điểm kinh hoảng trong mắt do mới từ chỗ chết sống trở về đây.

Lòng của hắn lại chua xót một chút, nhịn không được quay đầu lại trừng mắt với Cẩm Nương, rồi khập khiễng bám vào Lãnh Tốn đi ra.

"Thiếu chủ, ngài phát hiện vấn đề gì sao?" Diệp Nhất nhịn không được hỏi.

"Đúng vậy, vừa rồi sau khi thiết bị này bị mở ra, lẽ ra, cho dù những bộ phận truyền lực này không có vỏ ngoài phòng hộ, cũng không thể đem người cuốn vào dây cô roa mới đúng, vừa rồi ta mới cẩn thận xem xét một phen, phát hiện bánh răng mà dây cô roa tiếp xúc này bị người ta động tay động chân, bánh răng vốn chuyển động ngược kim đồng hồ, bây giờ lại là cùng chiều kim đồng hồ, cho nên, lúc máy khởi động, người cách gần đó, không cẩn thận, sẽ bị cuốn đi vào." Cẩm Nương vừa nhìn vừa trịnh trọng nói.

"Ngài là nói... Cái bánh răng này bị phá hỏng?" Diệp Nhất kinh hãi, vô ý thức liền đi ra, hai mắt hắn nhìn chằm chằm chỗ Cẩm Nương nói, trong mắt đục ngầu già nua hiện lên một tia sáng lợi hại, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng lên.

"Đúng vậy, Diệp Nhất, có thể thấy người này đối với máy dệt của xưởng này rất quen thuộc, hơn nữa, nhất định hiểu được nguyên lý cấu tạo cơ giới, lúc trước ta nghe nói, ngày hôm qua hai cái máy dệt có phải là bị hỏng hay không? Ai sửa?" Cẩm Nương đứng lên, con mắt không hề chớp nhìn Diệp Nhất, thần sắc rất nghiêm túc.

Cẩm Nương nhìn như bình thản nhưng trong ánh mắt mang theo một tia xem kỹ cùng uy nghiêm, đây chính là cái nhìn soi mói, Diệp Nhất ở trong nội tâm không khỏi liền hốt hoảng một hồi, thấp đầu nói: "Hồi bẩm thiếu chủ, hôm qua xác thực là bị hỏng, vừa vặn lại chính là dây cô roa kéo lực này, là... là con trai của Diệp Nhị, Diệp Tiểu Mao đến sửa, lúc tổ tiên Diệp Nhị đi theo Diệp cô nương, Diệp cô nương từng đã dạy hắn biện pháp đơn giản để đổi dây cô roa kéo lực, trải qua nhiều năm như vậy, một nhà Diệp Nhị tay nghề so với năm đó còn tốt hơn, trải qua mấy đời, cũng biết một ít sửa chữa đơn giản, nhất là đối với mấy cái dây cô roa kéo lực, càng tinh thông... Thiếu chủ, chẳng lẽ là Diệp Nhị..."

"Người đâu, mang Diệp Nhị tới, lập tức đem Diệp Tiểu Mao bắt tới." Bạch tổng đốc nghe xong cũng không đợi Cẩm Nương nói chuyện, lớn tiếng mệnh lệnh quân sĩ.

Diệp Nhất nghe được chấn động, giọng điệu run rẩy nói với Cẩm Nương: "Không có khả năng, thiếu chủ, Diệp Nhị cùng lão nô giống nhau, một nhà nhiều thế hệ trung với Giản Thân Vương phủ, hắn làm sao có thể làm việc này hại thiếu chủ? Thiếu chủ, nếu không chứng cứ rõ ràng, đừng hoài nghi Diệp Nhị, sẽ làm lạnh lòng những người liên can như lão nô."

Cẩm Nương nghe xong trong mắt liền lộ ra một tia thương cảm, có lẽ, năm đó Diệp cô nương rất biết cách lấy lòng người, thủ hạ nô tài đều từng bước từng bước đối với nàng trung thành và tận tâm, hơn nữa, Diệp cô nương đã dạy bọn họ một ít kỹ thuật, vậy địa vị mấy người bọn họ ở trong căn cứ này sẽ không phải nói đùa, đãi ngộ khẳng định cũng không phải nô tài bình thường có thể có được, mấy đời vẫn tiếp tục, bọn họ trên danh nghĩa là nô tài của Giản Thân Vương phủ, nhưng trên thực tế, trong nhà chỉ sợ cũng là gia tài bạc triệu, thân phận địa vị tại vùng này cũng rất được tôn sùng đi.

Một người phú quý, lòng sẽ sinh biến, sẽ có càng nhiều dục vọng cùng không cam lòng, ích lợi điều khiển, thì có cái gì không thể làm ra, huống chi cánh rừng lớn thì loài chim nào chẳng có, mấy gia phó Diệp gia ở chỗ này sinh sống vài thế hệ, gia tộc chỉ sợ cũng phát triển cành lá rậm rạp, trong nhóm con cháu, sẽ có người thấy tiền sáng mắt, dục lợi mờ tâm, đó là khẳng định.

"Diệp Nhất, ngươi đã gọi ta một tiếng chủ tử, vậy thì xin ngươi tin tưởng phán đoán của ta, người ta nói, lời nói sẽ có lúc nói dối, nhưng máy móc là vật chết, nó sẽ không biết dối, một lát nữa ngươi để cho người ta đến, đem cái dây cô roa kéo lực này sửa lại một lần, xem ta nói có phải thật vậy hay không."

Kiếp trước Cẩm Nương ở trong một xí nghiệp nhà nước trải qua không ít năm, mặc dù không có thao tác thực tế qua máy móc, nhưng nguyên lý vẫn là biết rõ rất nhiều, do nàng đã làm vài năm ở khâu mua sắm linh kiện cung ứng, đối với linh kiện máy móc rất quen thuộc, cái máy móc này bởi vì kỹ thuật chế tạo lạc hậu, kỳ thật xếp đặt rất đơn giản, rất nhiều linh kiện tinh vi không cách nào sản xuất ra, liền dùng một ít vật thô sơ đến thay thế, cho nên, loại dây cô roa kéo máy móc kết cấu đơn giản, Cẩm Nương vẫn là thấy rõ ràng.

Diệp Nhất nghe xong cũng hiểu được có lý, quay đầu mắt lại nhìn Diệp Tam sau lưng khoảng bốn mươi mốt tuổi, hai vị này nhẹ gật đầu, sau đó nhíu mày nói: "Hồi thiếu chủ, công nhân tất cả đều bị nhốt ở trong nhà kho đằng sau, người xem..."

Cẩm Nương lúc này mới nhớ tới vấn đề này, nàng quay đầu lại mắt nhìn Lãnh Hoa Đình, Lãnh Hoa Đình nhíu mày hỏi Diệp Nhất: "Bọn họ hiện tại tâm tình như thế nào? Còn muốn náo loạn không?"

Diệp Nhất nghe xong thở dài nói: "Bọn họ bất quá là bị dọa sợ thôi, cái máy móc này đã vận chuyển rất nhiều năm, mặc dù cũng biết có công nhân bị thương, nhưng chưa bao giờ giống như lần này, đem người sống kéo vào nghiền nát, sợ hãi đương nhiên sinh ra."

Cẩm Nương nghe xong cũng nói: "Vậy ngươi dẫn chúng ta đi, ta đi nói cho bọn hắn biết, cái gì yêu ma quỷ quái, tất cả đều là lời nói vô căn cứ."

Diệp Tam, Diệp Tứ cũng nghe được lời của Cẩm Nương nói, bọn họ cũng có chút hiểu rõ, dù sao đã cùng ở với đống máy móc này cũng có vài chục năm, có vài chuyện này nọ, chỉ nói một chút liền hiểu, nhưng bọn hắn từ trước đến nay đã quen việc Diệp Nhất cầm đầu, cho nên, đều không nói lời nào, chỉ nhìn Diệp Nhất.

Cẩm Nương nhìn thấy thì nhíu mày, bọn họ những người này, trong miệng nói là lấy mình làm chủ tử, kỳ thật, đã sớm kết thành một phái của riêng bọn hắn, hơn nữa mọi chuyện trong này đều được Diệp Nhất quyết định, một khi Diệp Nhất có chút ít tâm tư, cái căn cứ này sẽ trở nên khó thu thập, không biết Vương gia quản lý bọn họ như thế nào, nhưng xem ra, mấy người này ở trong căn cứ có quyền nói chuyện cũng không nhỏ, Lãnh Hoa Đường là một người mạnh mẽ như vậy, cũng không dám thật sự đưa mấy lão nhân toàn bộ cấm túc, đối với bọn họ cũng là cực kỳ cung kính a.

"Nhanh chóng mang Thiếu phu nhân đi, các ngươi còn đang chờ cái gì?" Lãnh Hoa Đình cũng nhìn ra mờ ám giữa mấy người kia, ngữ khí rất là nghiêm khắc.

Diệp Nhất nghe được khẽ giật mình, trên mặt đầy nếp nhăn mang theo một tia khó chịu cùng cao ngạo, cụp đầu xuống, che giấu suy nghĩ chợt lóe lên trong mắt, hắn cử động nhưng không có lên tiếng, nếu như lại chần chờ, thì càng giống như phản kháng âm thầm.

Cẩm Nương thấy vậy khẽ mỉm cười nói: "Năm đó lúc Diệp cô nương mới tới, sợ là rất nhiều nam tử đều không có đem nàng nhìn ở trong mắt a, từ xưa đến nay nữ tử không tài chính là đức, cho nên, nam tử xem thường nàng, nhưng nàng lại dùng những nam tử không có trí tuệ như các ngươi để sáng tạo ra kỳ tích cho thế giới này, mà tổ phụ của các ngươi, đúng là Diệp cô nương một tay bồi dưỡng dạy dỗ, các ngươi bất quá cũng chỉ là thừa kế nghiệp cha mà thôi, năm đó Diệp cô nương có thể dạy ra một nhóm người mới, chẳng lẽ bổn phu nhân thì không thể sao, thế giới này, sẽ không vì thiếu bất cứ ai, mà mặt trời sẽ không mọc ở hướng đông nữa, các ngươi không tin, thì đại khái có thể mỏi mắt chờ xem."