Thứ nữ - Chương 126 phần 2

Vẻ mặt Cẩm Nương thong dong cùng bình tĩnh, mang trên mặt sự tự tin chói lọi, ngữ khí bình thản, nhưng lại leng keng hữu lực, lời nói kiên quyết lại chân thật đáng tin.

Mấy người Diệp Nhất nghe xong sắc mặt biến hóa, thần sắc cũng túc mục lên, Diệp Nhất rủ người xuống, hành lễ với Cẩm Nương nói: "Lão nô không dám, lão nô mang thiếu chủ đi qua."

Cẩm Nương nhìn mấy người bọn họ bị buổi nói chuyện của mình làm cho tạm thời kinh sợ, còn đáy lòng có chịu phục hay không cũng không biết, nhưng hôm nay đúng là lúc dùng người, nàng cũng không muốn làm quá mức, nhưng xem ra người như vậy, giữ lại không được.

Diệp Nhất mang theo đoàn người Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình đi vào trong kho hàng phía sau nhà máy, quả nhiên trong lúc này có tiếng ồn ào, không ít người đang hô to: "Thả chúng tôi đi ra ngoài, chúng tôi phải về nhà, thả chúng tôi đi ra ngoài." Kho hàng cùng nhà xưởng bởi vì phòng ngừa sự cố cháy nổ, nên cách cực kỳ xa, vì vậy lúc này tiếng nói chỉ mơ hồ truyền đến phía trước một chút, một cánh cửa sắt thật to đem trên trăm công nhân đều nhốt ở trong kho hàng, có người duỗi tay, ở trong cửa sổ kêu gọi.

Một đội quân sĩ gác ở ngoài cửa kho hàng trong nhà máy, phòng ngừa công nhân phá cửa sổ ra, Cẩm Nương để cho người ta mở cánh cửa sắt ra.

Cửa vừa mở ra, công nhân ở trong liền xông ra bên ngoài, nhưng rất nhanh bị quân sĩ ngăn lại, Cẩm Nương dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, cái đầu nho nhỏ bị bọn ngăn đón, căn bản không cách nào nhìn thấy công nhân, cũng vô pháp để cho công nhân gặp nàng, nàng liền làm cho người ta chuyển cái bàn lớn đến, chính mình đứng trên mặt bàn.

Lãnh Hoa Đình muốn đi kéo nàng xuống, trong mắt lộ ra một tia không đồng ý, Cẩm Nương biết rõ ý tứ của hắn, ở thời đại này, nữ tử xuất đầu lộ diện đã rất vi phạm lễ giáo, nàng đường đường một Thiếu phu nhân của Giản Thân Vương phủ lại đứng ở chỗ cao để cho bách tính hạ đẳng nhìn thấy, thật sự rất kỳ cục.

Cẩm Nương cười cười trấn an hắn, con mắt sáng ngời lại thấu triệt, còn mang theo một tia kiên quyết cùng tự tin, Cẩm Nương như vậy khiến trong nội tâm của Lãnh Hoa Đình bay lên một cảm giác không dám khinh thường, vô ý thức liền buông lỏng tay, gật gật đầu, chính mình ôm nàng, phi thân một cái, liền đem nàng đưa đến trên bàn.

Cẩm Nương nhìn xem công nhân phía dưới đang rục rịch, hắng giọng một cái, lớn tiếng nói: "Các công nhân trong nhà máy, các ngươi chịu khổ."

Thanh âm của nàng réo rắt mà du dương, rất nhiều công nhân đang cùng quân sĩ ồn ào, đột nhiên nhìn thấy trên mặt bàn đứng một nữ tử, bên cạnh đại quan tất cả đều nhìn xem nàng, nghe nàng nói chuyện, tuy là rất ngạc nhiên, nhưng lại lại minh bạch, thân phận nữ tử này sợ là không đơn giản, lại nghe nàng nói chuyện có hòa khí, đối với bọn họ không phải cao cao tại thượng quát tháo, trong lời nói tất cả đều là tôn trọng cùng quan tâm, nên không ít công nhân liền đình chỉ ồn ào, lẳng lặng nhìn Cẩm Nương.

Cẩm Nương thấy bọn hắn an tĩnh lại, liền lại nói: "Ta là người nối nghiệp tân nhậm, Hắc ngọc nằm ở trên tay của ta, tất cả những chuyện trong này, do ta định đoạt, xin mời mọi người nghiêm túc nghe ta nói."

Lời vừa nói ra, các công nhân lại bắt đầu nghị luận lên, có chút người giống như Diệp gia, đều đã làm việc ở trong này mấy thế hệ, căn cứ xảy ra chuyện bọn họ cũng biết một hai, Diệp cô nương lúc trước thần kỳ đến cỡ nào, từ tổ tông họ, từng đời từng đời liền truyền lưu chuyện của Diệp cô nương, Diệp cô nương thành thần trong lòng bọn hắn, hôm nay đột nhiên lại xuất hiện một vị nữ chủ tử, bọn họ trong nội tâm liền không tự chủ được nhớ tới Diệp cô nương, một loại sùng kính tự nhiên sinh ra, nhưng có ít người cũng không như vậy, bọn họ bắt đầu xì xào bàn tán, nhưng rất nhanh liền bị một số người khác ngăn trở.

Rất nhiều người sẽ không phục mình, đây là chuyện Cẩm Nương dự liệu được trong lòng, nàng lại nói tiếp: "Công nhân của nhà máy, nghe nói ngày hôm qua máy dệt xảy ra sự cố, đã xiết chết hai vị công nhân, đối với chuyện này, triều đình rất xem trọng, cũng thật lấy làm tiếc, ta hôm nay đến, chính là muốn giải quyết chuyện này."

Nhóm công nhân chính vì chuyện này trong nội tâm bị khủng hoảng, nghe Cẩm Nương nhắc tới, rất nhiều người lại kích động, có người hô lớn: "Có quỷ, có yêu quái a, máy dệt này đã hơn trăm năm, hấp nhiều linh khí, ở trong máy dệt có ma."

"Đúng vậy a, đúng vậy a, có yêu ma, trước kia chưa từng thấy được máy móc nuốt người, một người đang sống, bị xoắn thành thịt nát, làm cơm canh cho yêu ma, các hương thân, chúng ta vẫn là tranh thủ thời gian trốn đi."

"Đúng vậy a, ngay cả Diệp Nhất bọn họ đều không có thể nhìn ra, vậy nhất định là có quỷ, chúng ta nhanh lên lấy chút ít đồ rời xa nơi này, bằng không, ma dệt thành hình, có thể bay rời khỏi nhà máy, khắp nơi ăn thịt người."

Cẩm Nương rất bất đắc dĩ nghe những lời nói ngu muội này, nhưng nàng biết rõ, lúc này không thể tức giận, chỉ có thể tâm bình khí hòa nói với bọn họ, càng phải xuất ra căn cứ chính xác thiết thực, chứng minh nàng nói đúng, làm cho bọn họ tin tưởng, yêu ma quỷ quái căn bản không tồn tại.

"Công nhân nhà máy, xin yên lặng một chút, xin hãy nghe ta nói, ta cũng mới bị máy dệt xoắn cuốn vào, quần áo bị xé nhỏ, nhưng mà, ta bình yên vô sự, nếu thật có ma quỷ, làm sao có thể buông tha cho ta?"

Trên người nàng bọc ngoại bào rộng thùng thình của Lãnh Hoa Đình, nhìn xem có điểm quái dị, nhưng lúc trước tâm tư tất cả công nhân đâu có đặt ở đây, nên cũng không chú ý sự khác lạ này, lúc này vừa nghe nàng nói, ngược lại chăm chú nhìn kỹ, thấy nàng quả nhiên ăn mặc rất kỳ quái, tóc cũng có chút tán loạn, nhìn thấy có chút chật vật, trong nội tâm liền tin vài phần, Bạch tổng đốc ở bên cạnh lại lớn tiếng nói: "Chuyện này là bản quan cùng mọi người tận mắt nhìn thấy, mọi người không tin, có thể hỏi mấy vị Diệp Nhất cùng Diệp Tam."

Chương 126.3

Nhóm công nhân liền đem ánh mắt toàn bộ chuyển đến trên người Diệp Nhất cùng Diệp Tam, trước mắt bao người, Diệp Nhất cũng đã không thể trầm mặc, hắn thanh khái một tiếng, lớn tiếng nói: "Việc vừa rồi, là lão phu tận mắt nhìn thấy, thiếu chủ xác thực bị dây cô roa cuốn đi vào, nhưng lại tìm được đường sống trong chỗ chết."

Lời này lại làm cho nhóm công nhân một trận khủng hoảng, nếu như máy dệt có nguy hiểm, bất kể có yêu ma quấy phá hay không, chỉ cần thao tác tiếp thì vẫn có người bị chết đó mới là đáng sợ, trong đám người lại là một hồi bạo động.

Cẩm Nương lúc này lớn tiếng nói: "Ta đã dò xét rõ ràng, là có người ở trên dây cô roa máy động tay chân, đem dây cô roa kéo bánh răng truyền lực đảo ngược lại, mới có thể gây thành thảm họa như thế, hiện tại, ta tới, chính là muốn mời vài vị sư phó đi ra, đem bánh răng này đảo ngược lại một lần, rồi mở lại máy, mọi người có thể tận mắt chứng kiến, lời nói của ta có phải thật hay không, nếu như lại xuất hiện nguy hiểm, các ngươi có thể đến hỏi tội ta."

Có công nhân không tin “Dây cô roa máy này chính là Diệp Nhị tự mình xem xét, nhà bọn họ đều trải qua mấy thế hệ, như thế nào lại nhìn sai?"

"Đúng vậy a, một nhà Diệp Nhị là người lão luyện sửa dây cô roa máy, làm đã vài thế hệ, như thế nào lại phát sinh sơ hở lớn như thế?"

"Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, hiện tại xin mời phái mấy vị có khả năng đại biểu cho công nhân đi ra, mọi người trước tiên ở chỗ này chờ, đợi máy móc bình thường, liền cho các ngươi tự mình đi xem." Cẩm Nương còn mỉm cười nói thêm, lời của nàng thân thiết hiền hoà, không có nửa điểm mang theo ý cao cao tại thượng, mà nhẹ nhàng giống như nói chuyện nhà cùng công nhân vậy.

Nhóm công nhân cảm thấy nàng nói cũng rất có lý, liền đẩy mấy người đi ra, theo Cẩm Nương một lần nữa trở về xưởng, dưới sự chỉ đạo của Cẩm Nương, công tác đem dây cô roa chỉnh sửa lại lần nữa, sau đó Cẩm Nương lệnh cho tất cả mọi người đều lui ra, ít nhất cách máy dệt ở khoảng cách hai thước, lại cho người ta mở máy móc lên, lúc này mọi người đều không có dự liệu được, nàng lẳng lặng, thong dong đi về phía dây cô roa đã xảy ra sự cố...

Lãnh Hoa Đình sợ tới mức tim đều muốn nhảy ra ngoài, đã nghĩ muốn đưa tay kéo nàng lại, nhưng Cẩm Nương quay đầu lại tự tin nhìn hắn một cái, ý bảo hắn không phải sợ, Lãnh Hoa Đình biết rõ, nàng nhìn giống như nhu nhược, kì thực rất kiên cường, đành phải thả xuống tay, chờ đợi và lo lắng nhìn xem nàng từng bước một đi về phía đài máy móc này.

Tất cả mọi người bị sự lớn mật, tự tin, cùng dũng cảm của Cẩm Nương chấn trụ, ngay cả Bạch tổng đốc, Lãnh Khiêm đều là hán tử xem sinh tử nguội lạnh như vậy, cũng bị sự dũng cảm của Cẩm Nương thuyết phục, nhóm công nhân thì tim càng treo cao, có người nhịn không được hô lên: "Không cần a... Sẽ chết người."

Cẩm Nương nhàn nhạt quay đầu lại cười, đến gần dây cô roa kết nối máy móc chuyển động, nhẹ nhàng sờ tay lên bàn điều khiển, lại cố ý lần lượt đến gần dây cô roa thêm một ít, nàng mặc áo bào thật dài của Lãnh Hoa Đình, ở trước mặt dây cô roa chạy tới chạy lui, nhưng lại không xuất hiện việc dây cô roa cuốn lấy quần áo, đem người kéo vào nghiền nát.

Cẩm Nương đi một vòng sau, quay đầu nói với Diệp Nhất cùng mấy vị công nhân mới được mang tới: "Mọi người đã có thể tin chưa, không có cái gọi là yêu ma, nguyên nhân sự cố phát sinh, toàn bộ là có người giở trò, đây không phải thiên tai, mà là nhân họa."

Trên mặt Diệp Nhất rốt cục lộ ra vẻ phẫn nộ, trong mắt của hắn tất cả đều là áy náy cùng tự trách, càng nhiều hơn, là khâm phục, hắn kéo vạt áo, bịch một tiếng quỳ xuống, bái lạy với Cẩm Nương nói: "Thiếu chủ, lão nô sai rồi, lão nô không nên hoài nghi năng lực của thiếu chủ, xin thiếu chủ trách phạt a."

Diệp Tam, Diệp Tứ thấy vậy cũng quỳ xuống theo, dập đầu với Cẩm Nương, ngẩng đầu lên, mấy công nhân theo tới vừa thấy, cũng đều quỳ xuống, la lớn: "Đa tạ phu nhân."

Cẩm Nương cười nâng Diệp Nhất dậy, nói với Diệp Nhất: "Ngươi đã tin, liền đi cùng mấy vị công nhân nói rõ ràng, nếu như bọn họ còn muốn ở lại chỗ này công tác, ta rất hoan nghênh, nếu có người muốn rời đi, ta sẽ để Thiếu gia cho mỗi một vị phí an gia, để cho bọn họ tự mình lựa chọn. Bất quá, hai vị công nhân bị chết này, mỗi người sẽ nhận được từ trong kho của căn cứ một ngàn lượng vàng, dùng phụng dưỡng cùng an trí người nhà của bọn họ, việc này, xin mọi người cùng nhau làm a." Địa vị cùng danh vọng của Diệp Nhất trong lòng mọi người, tạm thời Cẩm Nương còn muốn dùng đến, nếu thật phát hiện trong lòng hắn còn có ý tưởng khác, đợi mấy ngày nữa...

Những lời này khiến cho những công nhân kia nghe được chấn động, trong nội tâm bay lên một cỗ cảm kích, thiếu chủ là người rộng rãi thiện lương, chỉ mới mười mấy tuổi, lại chưa từng tới căn cứ, dù là nam nhân cũng không hiểu nguyên lý máy móc này, nhưng nàng lại hiểu, chẳng lẽ, nàng là Diệp cô nương chuyển thế? Hoặc là, nàng cũng là thần tiên hạ phàm, đặc biệt đến cứu vớt căn cứ sao?

Trong lúc nhất thời, lòng của bọn hắn trở nên thành kính, nhìn về phía Cẩm Nương, trong ánh mắt tất cả đều là sùng bái cùng kính ngưỡng.

Cẩm Nương để cho Diệp Nhất mang theo nhóm công nhân trở về kho hàng, đem những công nhân đang bị giam giữ toàn bộ thả ra, có công nhân vừa mới trở về cùng nhau nói chuyện, lại nghe Diệp Nhất nói biện pháp xử trí mọi người của Cẩm Nương, rất nhiều công nhân đều yên tĩnh trở lại, có mấy người vẫn là sợ hãi, Cẩm Nương liền sai người thật sự phát an gia phí cho bọn họ, đại bộ phận công nhân giữ lại, nơi này là chỗ dựa cho cuộc sống của bọn họ, mỗi tháng thu vào so với làm ruộng còn nhiều hơn gấp bội, bọn họ có một gia đình lớn toàn bộ đều nhờ vào tiền công nơi này mà nuôi sống, cho nên, cũng không nỡ bỏ phần công tác này.

Cẩm Nương lại tìm ra mấy chỗ trục trặc của máy dệt, sai Diệp Nhất dẫn người sửa chữa tốt, có rất nhiều linh kiện cần thay thế và đổi đi, nhất thời làm cũng không kịp, nàng liền dùng bút ghi lại, tính toán về nhà vẽ tốt bản vẽ, sau đó cho người đi làm.

Lúc này, Lãnh Hoa Đường quả nhiên dẫn người đem Diệp Nhị cùng Diệp Tiểu Mao bắt đến, nhóm công nhân vừa thấy, toàn bộ liền xúc động, mắng to Diệp Nhị một nhà táng tận thiên lương, lang tâm cẩu phế, ngay cả Diệp Nhất, Diệp Tam mấy người cùng Diệp Nhị tương giao nhiều năm, cũng đối với hắn hận đến cực hạn, Diệp Nhị vừa bị mang tới, liền bị Diệp Nhất hung hăng quăng một cái tát, mắng: "Ngươi là tên súc sinh vong ân bội nghĩa, ngươi vì sao phải làm như thế?"

Gương mặt Diệp Nhị vẻ xấu hổ, lão già tuôn rơi, đau lòng lại tuyệt vọng nhìn xem con của hắn Diệp Tiểu Mao, bất đắc dĩ cúi thấp đầu xuống, một câu cũng không nói, rất nhiều công nhân chỉ vào Diệp Nhị chửi bới.

Cẩm Nương chờ bọn hắn tức giận xong xuôi, mới lệnh cho bọn họ toàn bộ tản ra.

Mấy người Lãnh Hoa Đường cũng đối với phụ tử Diệp Nhị hận thấu xương, bọn họ đến đây đang tốt lành, nguyên nghĩ có thể được một phen làm nên công trạng, kết quả không có vài ngày liền náo loạn ra chuyện lớn như vậy, khiến cho công tức giận không nói, còn khiến cho dân chúng gây sự, thiếu chút nữa gây thành đại họa, nếu không phải còn không có tìm được thủ phạm phía sau, thật muốn một kiếm giết hai người kia.

Thế tử Hòa Thân vương cùng Thế tử Vinh Thân vương lần này thật đúng là đối với Cẩm Nương tâm phục khẩu phục, càng cảm kích hơn là bọn họ lần đầu tiên làm chuyện trọng đại như thế, liền gặp phải khốn cảnh nặng nề khó giải quyết. Nếu không có Cẩm Nương thông tuệ cơ trí, chỉ mất một hai canh giờ liền đem một hồi đại họa biến mất tiêu tán, bọn họ thực sẽ khó tránh khỏi chịu tội, cũng mất hết thể diện của phụ vương ở trong kinh, việc này qua đi, Thế tử Hòa Thân vương và Thế tử Vinh Thân vương trước đây cùng Lãnh Hoa Đường quan hệ thân mật, ngược lại hiện giờ đã cùng Lãnh Hoa Đường giữ vững khoảng cách, mình thật sự đối với máy móc dốt đặc cán mai, Tôn Cẩm Nương người ta là bản lĩnh thật sự, tranh cãi đoạt về mà không làm được cũng quá mất mặt mũi và càng không có ý nghĩa, nên hai người ngoan ngoãn rời khỏi căn cứ, thoái vị nhường chức cho người tài năng.

Bọn họ nguyên chính là hoàng tôn công tử, lại có vài phần tài học, cùng Lãnh Hoa Đình cũng nói chuyện rất là hợp ý, trong lúc nhất thời, hai người cũng không chịu hồi trạm dịch, giống như Lãnh Thanh Dục, cười nói ở lại vào trong biệt viện của Giản Thân Vương phủ.

Bạch đại tổng đốc suốt đêm thẩm vấn phụ tử Diệp Nhị, nghiêm hình tra tấn, rốt cục tra ra, là người Tây Lương mua chuộc Diệp Tiểu Mao, cố ý ở trong máy móc giở trò quỷ, tạo thành hỗn loạn, cũng chính là Diệp Tiểu Mao tránh ở trong phòng lái âm thầm khởi động máy, chuẩn bị giết chết Cẩm Nương, bọn họ khai ra căn cứ cứ điểm của người Tây Lương, Bạch tổng đốc tìm hiểu nguồn gốc, sau đó một lần đem căn cứ của người Tây Lương giấu giếm ở chung quanh thành Giang Hoa toàn bộ bắt được, nhưng đầu đảng tội ác là Văn Phong đã đào tẩu, khiến cho Bạch tổng đốc vừa cao hứng, đồng thời, lại bóp cổ tay thở dài.

Việc này về sau Lãnh Hoa Đình cùng Bạch Thịnh Vũ phân tích, người Tây Lương đầu tiên là nghĩ bắt Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình, muốn buộc vợ chồng hắn xây một cái trụ sở mới cho Tây Lương, về sau ba phen mấy bận tất cả đều thất bại, liền một làm, hai là bỏ, muốn dứt khoát giết Cẩm Nương, để căn cứ của Đại Cẩm cũng theo đó hủy luôn, phá hủy cây trụ cột kinh tế của Đại Cẩm, coi như là một thu hoạch thật to.

Cẩm Nương mạnh mẽ dùng tinh thần ở trong căn cứ vội vàng chống đỡ vài canh giờ, lúc trở về, vừa đến trên xe ngựa liền nằm ở trong ngực của Lãnh Hoa Đình ngủ. Tỉnh lại, đã là buổi sáng ngày hôm sau, đã đói bụng đến kêu ọt ọt, mắt còn không có mở liền hô: "Tướng công, ta đói chết."

Lại nửa ngày không nghe thấy tiếng trả lời, mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền chạm vào đôi mắt phượng xinh đẹp của Lãnh Hoa Đình, đang thâm tình chăm chú nhìn nàng, trong mắt lại hơi hơi có chút ẩm ướt.

Cẩm Nương khẽ giật mình, trong đầu lập tức tỉnh táo, đột nhiên ngồi dậy di chuyển về phía hắn.

"Chớ lộn xộn, nàng hiện tại không thể lộn xộn." Lãnh Hoa Đình vừa thấy vội vàng hấp tấp từ trên xe lăn đứng lên, ngồi vào bên người nàng, một tay ôm lấy nàng vào trong ngực.

Cẩm Nương chóng mặt ô ô a a một tiếng, vẫn là không rõ ràng nhìn Lãnh Hoa Đình, cẩn thận lau đi nước mắt nơi khóe mắt của hắn, mềm nhẹ hỏi: "Tướng công chàng làm sao vậy? Lại có chuyện gì không vui sao? Chân có đau hay không? Hay là trong căn cứ xảy ra chuyện gì? Không phải chỗ phụ vương có tin tức gì không tốt chứ?"

Lãnh Hoa Đình mỉm cười nghe nàng hỏi nhỏ, bàn tay to trìu mến vuốt ve trán của nàng, giọng nói vốn thuần hậu như tiếng đàn vi-ô-lông-xen hôm nay càng thêm bay bỗng, lẫn theo khàn khàn từ tính nhưng vẫn nhu ôn như cát mịn, càng tăng thêm vài phần mị hoặc động lòng người: "Nương tử, chúng ta thực sự có."

"A, có, có cái gì tướng công." Đầu óc của Cẩm Nương còn không có vận chuyện xong, bị giọng nói hay như tiếng nhạc kia mê hoặc, mà ngây ngốc hỏi thăm.

Lãnh Hoa Đình nghe xong cười, đem nàng ôm càng chặt hơn, trong thanh âm dẫn theo tia nghẹn ngào, còn có một tia sợ hãi, một tia vui sướng sau khi sống lại: "Ngốc nương tử, chúng ta có cục cưng nha, nàng không phải đã biết rồi?"

"A, cục cưng a... cái gì? Chàng nói cái gì tướng công?" Cẩm Nương mệt mỏi, nên có chút thờ ơ a một tiếng, đột nhiên kịp phản ứng lại kích động đến từ trong lồng ngực của hắn chui ra, lớn tiếng hỏi.

Lãnh Hoa Đình buồn cười lại không chấp nhất mà lấy ngón tay chỉ trán nàng: "Thật không biết nên nói nàng là quá thông minh hay quá hồ đồ, đại phu nói, cũng sắp hai tháng, nàng cũng không biết? Ngốc nương tử của ta nha, nàng sắp làm ta sợ muốn chết, ta rốt cuộc sẽ không cho nàng làm những việc nguy hiểm kia nữa, ông trời phù hộ, nàng gặp được nhiều kiếp nạn như vậy, lại để con của chúng ta bình yên vô sự, cảm tạ ông trời." Nói đến phần sau, hắn đúng là vì vui quá mà khóc.

Cẩm Nương rốt cục minh bạch là chuyện gì xảy ra, trong đầu lập tức trống rỗng, thật sự có hài tử, nàng ngầm thấy vui vẻ, lại thấy sợ hãi, đều nói nữ nhân sinh con là dạo chơi một hồi ở quỷ môn quan, thân thể mình mới mười lăm tuổi, phát dục cũng không quá đầy đủ, lại thêm ở nơi này điều kiện chữa bệnh không tốt, nếu như gặp khó sinh gì, chỉ sợ cái mạng cũng mất đi đi.

Nhưng mà, tướng công hắn vui vẻ như thế, hạnh phúc như thế, hắn mong muốn có đứa bé này lâu rồi, chỉ vì lúc trước mình có chứng bệnh bất túc, cho nên, một mực không có nói tới, sợ nói ra sẽ khiến mình khổ sở a, hắn từ nhỏ đã cô độc, nhìn xem cẩm y ngọc thực thế kia, nhưng quanh thân tất cả đều là chỗ hiểm, người người đều âm mưu muốn giết chết hắn, mới chỉ mười hai tuổi đã bị người hạ độc, bị độc dược tra tấn hơn sáu năm, còn từ một nam tử tướng mạo đường đường vĩ ngạn biến thành một người tàn tật đáng thương, hắn thậm chí bởi vậy ngay cả cha mẹ ruột cũng không tin, không hề tin tưởng bất luận kẻ nào, vài năm này, thế giới của hắn tất cả đều là u ám cùng bất lực, hơn nữa còn tịch mịch cùng thê lương, hắn rất muốn có một đứa con thuộc về hắn, nàng biết rõ, đó là căn cứ chính xác chứng minh tình yêu của bọn họ, một đứa bé, có thể làm cho lòng của hắn trở nên an tâm cùng an bình, càng có thể làm cho hắn khôi phục tất cả tôn nghiêm và lòng tin thuộc về hắn.

Sinh a, Tôn Cẩm Nương, vì người nàng yêu, vì nam nhân này yêu nàng thâm sâu, dũng cảm tiếp nhận tiểu sinh mệnh trong bụng, vui vẻ nghênh đón bé đến.