Thủy Tú Sơn Minh - Chương 03 - 04

Chương 3

Qua buổi trưa, tuyết rơi lác đác dần dần biến thành trận tuyết to. Đến tối, tuyết rơi càng lớn hơn nữa, chôn vùi tất cả các tiếng động, chỉ còn một mảnh im lặng trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Úy Trì Minh Nguyệt ngồi trên nhuyễn tháp ở Noãn các, đắp một cái chăn lông cáo trắng, tay cầm ly điềm tửu (rượu ngọt) ấm, đang suy nghĩ những chuyện ban ngày. Đang yên lành, như thế nào lại đột nhiên biến ngốc? Nếu nói là biến ngốc, võ công lại một chút cũng không suy giảm, này không khỏi cũng quá kỳ quái... Nàng trái lo phải nghĩ, như thế nào cũng nghĩ không ra nguyên nhân.

Đúng lúc này, lại có tỳ nữ đẩy cửa tiến vào, bẩm: “Tứ tiểu thư, đã xảy ra chuyện.”

Úy Trì Minh Nguyệt xa cách lên tiếng, “Úy Trì sơn trang gặp chuyện không may có quan hệ gì với ta.”

“Có a có a.” Tỳ nữ nói, “Người mình mới đi ngang qua chỗ ở của Địch tổng quản, nhìn thấy vài vị Đường chủ đem theo nhiều người, hình như là muốn thẩm vấn hắn!”

“Bắt hắn thẩm vấn? Thẩm cái gì?” Úy Trì Minh Nguyệt khó hiểu.

“Đương nhiên là tung tích của ‘Trấn hồ’.”

Úy Trì Minh Nguyệt nghe được giọng nói này, hơi hơi kinh ngạc, “Tiên sinh?”

Người nói chuyện, đúng là tiên sinh dạy học Mai Tử Thất. Hắn cười dài đi vào, nói: “Sáng nay ngươi không nghe thấy sao, ‘trấn hồ’ bị trộm chỉ sợ đúng là Địch tổng quản một tay bày ra, nay biết tung tích ‘trấn hồ’ chỉ có một mình hắn. Mọi người đều hoài nghi hắn giả ngây giả dại, có mưu đồ khác. Ban ngày Úy Trì trang chủ xướng mặt trắng, buổi tối liền từ bốn vị đường chủ xướng cái mặt đen.”

Úy Trì Minh Nguyệt nghe vậy, hơi suy tư, “Người là nói, bắt người thẩm tra trong đêm là cha ta phân phó?”

Mai Tử Thất giờ gật đầu nói: “Trừ hắn ra, còn ai có năng lực điều động vài vị đường chủ xuất thủ đây?”

Úy Trì Minh Nguyệt bày ra vẻ mặt khinh thường, nói: “Không hổ là tác phong của Úy Trì sơn trang, thực không lẫn vào đâu được.”

Mai Tử Thất cười cười, nói: “Tiểu Tứ a, ngươi không tới xem sao?”

“Hắn trộm ‘trấn hồ’, nay hắn bị thẩm vấn cũng phải thôi. Ta đi làm cái gì.” Úy Trì Minh Nguyệt uống điềm tửu trong tay, không thèm để ý tới.

Mai Tử Thất vỗ nhẹ chiết phiến (quạt giấy) trong tay, cười nói: “Tiểu Tứ a, nhìn chuyện sáng nay, ngươi còn không hiểu sao?”

“Cái gì?” Úy Trì Minh Nguyệt khó hiểu.

“Hắn có khờ thật hay giả ngốc tạm thời không nói đến. Sáng nay bị người vây công, trừ ngươi ra, hắn chưa từng nương tay với kẻ nào, hiển nhiên sớm không biết tôn ti cố kỵ. Nay bốn vị đường chủ bắt hắn thẩm vấn, không tránh được một phen ngoan cố chống lại, chỉ sợ hắn không đến mức cá chết lưới rách (hai bên đều bị thương tổn), sẽ không bỏ qua a...”

Úy Trì Minh Nguyệt chìm vào suy nghĩ, cúi đầu không nói.

“Tiểu Tứ, tay phải của hắn, ngươi từ bỏ?” Mai Tử Thất cười hỏi.

Úy Trì Minh Nguyệt nghe xong, đứng dậy, “Người đâu! Theo ta đi xem!”

...

Úy Trì sơn trang có tứ đại đường: Thăng Vân, Bộ Yên, Lăng Phong, Hành Đào. Tứ đường chia ở chung quanh Úy Trì sơn trang, hộ vệ sơn trang.

Khi Úy Trì Minh Nguyệt mang theo một đám tôi tớ đuổi tới, chỉ thấy ánh đuốc sáng như ban ngày. Tứ đại đường chủ trừ Bộ Yên đường đường chủ bệnh nặng trong người, người thay quyền ở ngoài, còn lại ba người đều tự mình ra trận, đem theo mười mấy tên cao thủ thân tín, trận trận như vậy, chỉ vì tróc nã một mình Địch Tú.

Đợi Úy Trì Minh Nguyệt nhìn đến tình trạng người nọ, lại sinh ra tình cảm thương hại không hiểu từ đâu đến.

Hắn bị một đám cao thủ vây quanh, hơn mười tay cung thủ kéo cung ở vòng ngoài, phong kín hành động của hắn. Hắn cánh tay phải cùng chân trái bị trúng tên, máu tươi đỏ sẫm thấm ra ngoài quần áo đơn bạc, từng giọt nhỏ xuống, nhiễm hồng tuyết trắng. Tóc hắn tán loạn, chau mày. Chắn hẳn trước đó đã có một trường ác đấu. Chắc là vì đau đớn cùng rét lạnh, hơi thở hắn hỗn độn, thân hình khẽ run. Dưới tình thế như vậy, hắn vẫn như trước không có chút ý định nhượng bộ.

“Địch Tú, còn không thúc thủ chịu trói!” Mở miệng, là Thăng Vân đường đường chủ, Phạm Kì.

Địch Tú mắt điếc tai ngơ (làm lơ), ngược lại ra chiêu đánh về phía người cách hắn gần nhất. Cung tiến thủ thấy thế, lập tức bắn tên, đem hắn bức lui.

Song phương lại lần nữa giằng co, không khí phi thường khẩn trương.

Đúng lúc này, Úy Trì Minh Nguyệt cao giọng mở miệng, nói: “Tay phải hắn là của ta!”

Mọi người nghe được lời này, đều cả kinh.

Phạm Kì tiến lên, ôm quyền hành lễ nói: “Tứ tiểu thư, nơi này nguy hiểm, mời trở về đi.”

Úy Trì Minh Nguyệt cũng không để ý tới, chỉ nói: “Ta muốn làm cái gì, không tới phiên ngươi quản.”

Phạm Kì có chút bất mãn, nói: “Tứ tiểu thư, người này trộm ‘trấn hồ’, tội không thể tha. Ta đang muốn bắt hắn thẩm vấn, xin tứ tiểu thư không cần nhúng tay vào việc này.”

Úy Trì Minh Nguyệt khinh thường, nói: “Sáng nay cha ta đã phân phó toàn trang trên dưới, không được quấy nhiễu Địch tổng quản dưỡng thương. Xin hỏi các vị trang chủ dựa vào cái gì tới nơi này bắt người?”

Phạm Kì nhất thời nghẹn lời.

“Tứ tiểu thư, vậy người đến đây là vì sao? Người luôn miệng nói muốn lấy tay phải hắn, chẳng lẽ không phải gây hấn báo thù sao?” Lăng Phong đường đường chủ Cừu Vũ Phong ở một bên mở miệng, hỏi như thế.

Úy Trì Minh Nguyệt thần sắc tự nhiên, nói: “Ta chẳng qua tuyên bố tay phải hắn là của ta, khi nào muốn tìm cớ gây sự báo thù?... Cho dù ta muốn gây hấn báo thù, cũng sẽ quang minh chính đại làm, đừng đem ta và các ngươi đánh đồng!” Nàng khinh miệt liếc nhìn mọi người một cái, nói, “Ngày thường thấy hắn, các ngươi ai mà không cung kính cẩn thận, a dua xu nịnh. Cho tới bây giờ, lại một đám tranh nhau lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, bỏ đá xuống giếng (thấy người gặp nguy, thừa cơ hãm hại), uổng cho các ngươi đường đường nam nhi bảy thước, vô sỉ!”

Mọi người nghe vậy, không khỏi trầm mặc.

Úy Trì Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, tiếp đó cao giọng hỏi: “Là ai bắn tay phải hắn! Đứng ra cho ta!”

Lời này vừa nói ra, đám cung tiễn thủ bỏ cung cúi đầu, ai cũng không dám mở miệng trả lời. Không khí càng thêm ngưng trọng, song phương lạnh lùng giằng co.

Lúc này, Mai Tử Thất mở miệng, nói: “Chư vị đường chủ bình tâm chớ nóng, nghe kẻ hèn này nói một lời.”

Mọi người đem ánh mắt dời về phía hắn, chỉ thấy hắn tay cầm chiết phiến, ý cười trong suốt, tư thế tự nhiên, hiển nhiên là tính trước kỹ càng. Hắn thấy mọi người không mở miệng, thong thả đi về phía trước vài bước, nói: “Kẻ hèn mặc dù đến Úy Trì sơn trang không lâu, nhưng quy củ sơn trang kẻ hèn cũng biết. Tài vật quyền vị, người có tài có thể được. Theo thiển ý của kẻ hèn này, hôm nay, các vị Đường chủ muốn giết Địch tổng quản thật dễ dàng, nhưng bắt giữ hắn cũng không dễ dàng...”

“Mai tiên sinh đến tột cùng muốn nói cái gì?” Phạm Kì mở miệng, hỏi.

Mai Tử Thất cười cười, lấy chiết phiến trong tay chỉ vào Địch Tú, nói: “Rất đơn giản, nếu hôm nay tứ tiểu thư có thể chế phục người này, người này liền thuộc sở hữu của tứ tiểu thư. Muốn giết muốn thẩm, tùy tứ tiểu thư định đoạt.”

Nghe được lời này, Úy Trì Minh Nguyệt kinh ngạc, sững sờ tại chỗ, các vị Đường chủ hai mặt nhìn nhau.

“Tứ tiểu thư chính là con gái của Tình Quân quận chúa, hòn ngọc quý trên tay Nam Lăng Vương. Người này to gan lớn mật, liên tiếp mạo phạm tứ tiểu thư, đã sớm đáng chết. Muốn xử lý người này, vốn cũng không cần phiền toái như vậy. Nếu tứ tiểu thư mở miệng, Úy Trì trang chủ đương nhiên không thể bao che một tên hạ nhân, bẻ cong đạo lý của tứ tiểu thư. Lại càng không nói việc này nếu rơi vào trong tai Vương gia, đừng nói là Úy Trì sơn trang, cho dù là đương kim hoàng thượng, cũng không cản được người thay cháu ngoại trút giận. Nay, chư vị đường chủ có gì phải cố kỵ chứ?” Mai Tử Thất nói, “Đương nhiên, chư vị đường chủ cũng có thể không tiếp thu đề nghị của kẻ hèn này... Song, chúng ta chỉ sợ phải ở tại nơi gió tuyết này tiếp tục giằng co. Aiz, các vị chẳng lẽ không cảm thấy lạnh?” Mai Tử Thất khoa trương hít mấy hơi, tỏ ra cực kì lạnh.

Mấy vị Đường chủ trao đổi ánh mắt, Phạm Kì nói luôn: “Được, nếu hôm nay tứ tiểu thư có thể chế phục người này, liền giao cho tứ tiểu thư xử lý.”

Úy Trì Minh Nguyệt nghe được lời này, quay đầu nhìn Mai Tử Thất, cắn răng phun ra hai chữ: “Tiên, sinh.”

Mai Tử Thất như trước cười đến quan đạo rộng mở, hắn mở cây quạt ra, tiến đến bên cạnh Úy Trì Minh Nguyệt, nhẹ nhàng thì thầm vài câu. Chỉ thấy Úy Trì Minh Nguyệt mở to hai mắt, vẻ mặt khó có thể tin, vẻ mặt kia khiếp sợ giống như là gặp mãnh thú hồng thủy.

Mai Tử Thất lại cười, vẫy vẫy cây quạt, nói với đám cao thủ: “Chư vị nhường đường một chút a.”

Mọi người lập tức mở ra một con đường, chờ xem Úy Trì Minh Nguyệt thi thố tài năng như thế nào.

Trong Úy Trì sơn trang, vô luận nam nữ đều tu tập võ nghệ, nhưng Úy Trì tứ tiểu thư này là ngoại lệ. Mọi người đều biết, Nam Lăng Vương cực kỳ bất mãn việc nữ tử học võ, nhất là nữ nhi, cháu gái ông ta, cũng từng nói: Hòn ngọc quý trên tay bổn vương nếu muốn tập võ tự bảo vệ mình, vậy trăm ngàn mãnh tướng của bổn vương còn dùng vào việc gì!

Vì thế, Úy Trì tứ tiểu thư không học qua võ công, chỉ học nữ hồng.

Lúc Úy Trì Minh Nguyệt đi đến trước mặt Địch Tú, tất cả mọi người đều ngừng hô hấp, chờ việc trước mắt phát triển.

Úy Trì Minh Nguyệt ngước mắt, nhìn người trước mặt.

Trên vai hắn đã sớm phủ đầy bông tuyết, tuyết tan làm ướt đẫm quần áo, dần dần kết băng. Mỗi một lần hắn thở dốc đều thả ra sương trắng đầy trời. Nghe được, hô hấp của hắn hơi run run, chắc đã lạnh vô cùng. Hắn đề phòng nhìn Úy Trì Minh Nguyệt, nhưng không công kích, cũng không tránh né.

Úy Trì Minh Nguyệt do dự một lát, thanh thanh cổ họng, có chút không tình nguyện nói: “Ta sẽ bảo vệ ngươi.”

Năm chữ, đơn giản trực tiếp.

Khi mọi người xung quanh nghe năm chữ này, vẻ mặt liền giống Úy Trì Minh Nguyệt vừa rồi, khó có thể tin, kinh ngạc phi thường.

Yên tĩnh, làm cho Úy Trì Minh Nguyệt không khỏi cảm thấy xấu hổ. Trời giá rét đông lạnh, nàng không ngủ được chạy đến nơi hỗn độn này làm cái gì a! Hơn nữa, Mai Tử Thất này, rõ ràng là muốn vô giúp vui, tìm việc vui. Liên tưởng đến chuyện ban ngày, nàng vô cùng xấu hổ. Nàng tốt xấu gì cũng đường đường là cháu gái Nam Lăng Vương, thế nhưng lại cùng đối thủ một mất một của mình không nói lý như vậy, về sau còn ra uy như thế nào a!

Nàng đang cảm thấy mất mặt, chuẩn bị quay đầu chạy lấy người, chợt nghe hắn mở miệng, nói một tiếng:

“Đau...”

Nàng dừng bước chân, vừa muốn nói cái gì, lại chứng kiến cảnh tượng trước mắt làm kinh hãi. Hắn nhìn nàng, lại rơi lệ, trong thần sắc, tràn đầy ủy khuất bất lực. Thanh âm hắn hơi hơi nghẹn ngào, ai oán nói: “... Đau quá...”

Nàng trợn mắt há mồm, chân tay luống cuống, hơn nữa ngày vẫn chưa có phản ứng.

Hắn cất bước muốn chạy lại gần nàng, trước mắt lại lảo đảo một cái, ngã về phía trước. Nàng không nghĩ ngợi nhiều, vội vươn tay đỡ hắn. Đợi hắn đứng vững, nàng vừa đưa mắt, liền nhìn thấy đôi mắt hắn.

Trong chớp mắt, trong lòng nàng run lên.

Trong ánh mắt hắn, như có muôn vàn oan ức, vạn loại khổ sở muốn thổ lộ hết, nhưng hắn không mở miệng, chỉ rơi lệ, lẳng lặng nhìn nàng. Một khắc kia, nàng lại cảm thấy, mình là nơi duy nhất để hắn dựa vào...

Ý thức được ý niệm đáng sợ này, Úy Trì Minh Nguyệt cuống quít dừng lại. Nàng dời tầm mắt, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Đi thôi.”

Nghe được những lời này, mặt hắn giãn ra mỉm cười, lên tiếng: “Ừm.”

Lúc này, Mai Tử Thất một bên cười, cất cao giọng nói: “Chư vị đường chủ, vậy đáp án đã rất rõ ràng rồi.”

Mọi người kinh ngạc cứng ngắc lúc này mới phản ứng lại, bốn vị đường chủ lại một lần hai mặt nhìn nhau, cuối cùng, yên lặng rút lui.

Chương 4

Đợi tình thế bình ổn, mọi người trở lại Nam uyển Noãn các, Úy Trì Minh Nguyệt hồi tưởng sở tác sở vi (hành động thực hiện) mới vừa rồi, cảm giác xấu hổ thẹn thùng lập tức làm nàng sống lại. Nàng ngơ ngác ngồi trên nhuyễn tháp, hơi có chút cứng ngắc.

Bên cạnh nàng, Mai Tử Thất cười vui vẻ vô cùng, “Tiểu Tứ ngươi xem, ta nói đúng chứ, ha ha ha...”

Úy Trì Minh Nguyệt liếc hắn một cái, tức giận nói: “Cái gì mà đúng! Mười phần sai! Ta là muốn phế tay phải hắn! Không phải cứu hắn!”

“Cứu hắn trước mới có thể phế hắn nha, tiến hành theo tuần tự, tiến hành theo tuần tự thôi, ha ha ha...” Mai Tử Thất cười vô cùng sung sướng, “Chậc chậc, bất quá ta nói tiểu Tứ a, thoạt nhìn, hắn là thật sự thích ngươi nha.”

“Nói bậy!” Úy Trì Minh Nguyệt lập tức phản bác.

“Ta nào có nói bậy a.” Mai Tử Thất vươn một bàn tay chỉ đến, cười nói, “Một câu. Chỉ dùng một câu ngươi liền chế phục được ‘Địch tổng quản’ làm mỗi người nghe nhắc đến đều biến sắc. Nếu không phải hắn đối với ngươi có tình ý, chẳng lẽ là ngươi tu thành tuyệt thế thần công sao?”

“Không có khả năng!” Úy Trì Minh Nguyệt cũng không biện giải nhiều, chỉ chém đinh chặt sắt (vô cùng kiên quyết) phủ định.

Mai Tử Thất cười quạt, nói: “Đừng vội phủ định. Ngươi thử nghĩ về chuyện của hắn, nói không chừng có thể nghĩ ra manh mối gì đó.”

Úy Trì Minh Nguyệt tuy không vui, nhưng vẫn thành thành thật thật nhớ lại. Vừa nghĩ nghĩ, lại nhớ đến chuyện xảy ra khi lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn.

Đó là tháng giêng năm nàng mười bốn tuổi, Úy Trì gia phái sứ giả đến gặp Nam Lăng Vương, nhắc tới việc cho nàng về nhận tổ quy tông. Song phương thương nghị nửa ngày, Nam Lăng Vương cuối cùng cũng đồng ý. Ba ngày sau, liền chỉ định người hầu tùy tùng, chuẩn bị xa mã đồ đạc, đưa nàng đi Úy Trì sơn trang.

Có điều, nàng tuổi tuy nhỏ, chuyện cha mẹ nàng cũng có biết.

Năm ấy, hội đèn lồng vào tiết nguyên tiêu ở kinh thành, Úy Trì Tư Nghiễm cùng Tình Quân quận chúa gặp gỡ bất ngờ, nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu). Mặc dù không mai mối, lại tư định chung thân. Hai người môn đăng hộ đối, lại là trai tài gái sắc, cha mẹ hai bên tuy có tức giận, nhưng cuối cùng cũng đồng ý hôn sự. Nhưng mà, sau khi Tình Quân quận chúa vào cửa nửa năm, nàng lại phát hiện Úy Trì Tư Nghiễm sớm đã có một thê một thiếp. Vì thú (cưới) nàng vào cửa, Úy Trì Tư Nghiễm đình thê hưu thiếp (bỏ vợ và thiếp), thậm chí đem con cái đưa tới phần đất bên ngoài giáo dưỡng. Mà việc này, Úy Trì sơn trang cao thấp biết rõ, lại không một người nào nói cho nàng. Tình Quân quận chúa tâm sinh ngờ vực vô căn cứ, phái nhiều người đi điều tra, mới biết năm đó tại hội đèn lồng gặp nhau, là do Úy Trì Tư Nghiễm một tay bày ra, chân tình giả ý không thể nhận. Rồi sau đó, Úy Trì Tư Nghiễm uyển chuyển nhắc tới việc muốn cầu làm đệ nhất mười quận Nam Lăng. Tình Quân quận chúa lúc này phẩy tay áo bỏ đi, trở về Nam Lăng vương phủ. Ít ngày sau, sai người đưa thư hòa li (li thân của người trong hoàng tộc).

Úy Trì Minh Nguyệt còn nhớ rõ, lúc mẫu thân nói việc này, cũng không có vẻ thương tâm phẫn hận, chỉ khinh miệt ngạo nghễ đọc vài câu thơ: Tử huệ tư ngã, kiển (khiên) thường thiệp trăn, tử bất ngã tư, khởi vô tha nhân, cuồng đồng chi cuồng dã thả*.

* Là bài thơ của Trịnh Phong

Tử huệ tư ngã,

Kiển (khiên) thường thiệp trăn.

Tử bất ngã tư,

Khởi vô tha nhân,

Cuồng đồng chi cuồng dã thư (thả).

Anh nhớ em, vén xiêm em lội,

Qua sông Trăn em vội em sang.

Nhưng anh chẳng chịu ngó ngàng,

Trên đời khối kẻ hoàn toàn hơn anh.

Sao anh vẫn thói trẻ ranh?

Đến sau này khi nàng hiểu được ý tứ những câu kia, liền thầm hạ quyết tâm, tuyệt đối sẽ không nhận kẻ tiểu nhân dối trá kia. Biết được ngoại công đáp ứng sứ giả Úy Trì gia, nàng lòng tràn đầy hờn giận. Nhưng thân là con cháu luân thường đương nhiên phải vâng theo, nàng đành không tình nguyện khởi hành. Đi tới nửa đường, nàng bỗng nhiên nghĩ ra một trò thú vị. Nàng tìm một tỳ nữ tuổi xấp xỉ nàng, trao đổi quần áo, chơi trò tráo giả thành thật. Người hầu đồng hành đều là người Nam Lăng vương phủ, đương nhiên là mặc nàng quậy phá, không bàn cãi gì.

Khi đến đình cách Úy Trì sơn trang chừng mười dặm, người nghênh đón đã sớm chờ từ lâu. Nàng tươi cười giảo hoạt đứng giữ bên xe ngựa, nhìn sự việc phát triển trước mắt.

Mà kẻ ngày đó nghênh đón nàng, chính là Địch Tú.

Năm ấy, hắn chùng mười tám mười chín tuổi, mặc áo thanh sam, cài trâm ngọc bích, thoạt nhìn trong sáng lỗi lạc. Nhưng ánh mắt lại ẩn ẩn mang theo khí sắc âm trầm lãnh liệt.

Hắn đi đến phía trước xe ngựa, thở dài hành lễ nói: “Cung nghênh tứ tiểu thư hồi trang.”

“Tứ tiểu thư” trong xe theo sự phân phó lúc trước của nàng hàn huyên vài câu, hắn vẫn chưa phát hiện khác thường, cung kính dẫn mọi người khởi hành.

Nàng thấy tình hình như vậy, vô cùng cao hứng, nghĩ rằng: Úy Trì sơn trang mọi người là đứa ngu ngốc.

Mọi người đi được một lát, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một đội nhân mã. Cầm đầu, là một nam tử khoảng ba mươi tuổi, thân cẩm y da cừu, chắc là người có uy tín danh dự. Hắn dừng lại trước xe ngựa, xoay người xuống ngựa, hành lễ hô một tiếng: “Cung nghênh tứ tiểu thư.” Tiếp đó lạnh lùng liếc nhìn Địch Tú một cái, mở miệng nói, “Địch phó tổng quản vất vả, đoạn đường còn lại liền để ta làm thay cho.”

Địch Tú cười cười, lãnh đạm trả lời: “Nghênh đón tứ tiểu thư hồi phủ, là trang chủ thân mệnh, Địch mỗ không dám tự tiện, xin Lí đường chủ thứ lỗi.”

“Địch phó tổng quản, đừng tưởng rằng trang chủ coi trọng ngươi, ngươi liền kiêu căng tự đại, không coi ai ra gì!” Nam tử được xưng là “Lí đường chủ” trách mắng.

Trong ánh mắt Địch Tú xẹt qua một tia sát khí. Nhưng hắn lại chỉ cúi đầu ôm quyền, nói: “Địch mỗ không dám.”

“Hừ.” Lí đường chủ khinh miệt nhìn hắn một cái, bước đến trước xe ngựa, giọng nói ôn hòa, “Tứ tiểu thư, tại hạ Lí Quỳnh, chính là đường chủ Bộ Yên đường trong Úy Trì sơn trang. Xin để cho tại hạ giúp ngài dẫn đường.”

Hắn dứt lời, xoay người đẩy Địch Tú ra, xoay người lên ngựa, dẫn mọi người xuất phát.

Địch Tú không nhiều lời nữa, đưa tùy tùng của mình rời đi. Trước khi chuẩn bị đi, hắn lại quay đầu, cố ý vô tình liếc nhìn Úy Trì Minh Nguyệt một cái.

Hành động này, Úy Trì Minh Nguyệt nhìn thấy rõ, lại không biết dụng ý. Nàng cũng lười suy nghĩ, thầm nghĩ Lí đường chủ này cũng không phân biệt được thật giả, quả nhiên đều là kẻ đần độn ngu ngốc.

Nàng lòng tràn đầy vui mừng tiếp tục đi, sau một thời gian dài, mọi người đến Úy Trì sơn trang. Bên trong trang giăng đèn kết hoa, trang phục người hầu đều là hoa phục, cung nghênh đã lâu. Vài bà nhũ mẫu đi đến trước cỗ xe ngựa, nâng tỳ nữ giả trang tứ tiểu thư, hướng tông miếu mà đi.

Úy Trì Minh Nguyệt xen lẫn trong đám người hầu, đi theo sau, trong lòng mặc dù rất cao hứng cũng không khỏi mơ hồ lo lắng. Nhận tổ quy tông là đại sự, nàng tìm người thay thế, chung quy không ổn. Nhưng nàng lại nghĩ, chuyện đã tới nước này, thì còn sợ gì, tệ lắm là nhận sai bị phạt thôi.

Nàng đang nghĩ ngợi, chợt nghe có người quát to một tiếng: “Tặc nhân phương nào, dám giả mạo tứ tiểu thư!”

Nàng trong lòng cả kinh, ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy trước mắt, là một nam tử khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm mặc tử bào (áo khoác màu tím). Hắn vẻ mặt tức giận, cao giọng hô: “Địch phó tổng quản!”

Nghe hắn gọi, Địch Tú đi ra khỏi đám người, cung kính nói: “Có thuộc hạ.”

Tử bào nam tử kia cả giận nói: “Ngươi phụng mệnh hộ tống tứ tiểu thư hồi trang, lại sơ suất như thế, phải bị tội gì!”

Địch Tú quì một gối, nói: “Đại thiếu gia minh giám, thuộc hạ xác thực phụng mệnh hộ tống tứ tiểu thư, nhưng nửa đường, đã bị Lí đường chủ thay thế.”

Lí đường chủ đứng một bên nghe vậy, sắc mặt xanh mét.

Nam tử được tôn là “đại thiếu gia” kia lớn tiếng hỏi: “Lí Đường chủ, ngươi giải thích thế nào?!”

Lí Đường chủ vô cùng kinh ngạc bối rối, chỉ nói: “Này... Việc này, ta hoàn toàn không biết gì cả!”

“Hoàn toàn không biết gì cả?” Địch Tú nghe vậy, đứng dậy, từ trong lòng lấy ra một cuộn tranh, ở trước mặt Lí đường chủ mở ra, nói, “Đây là bức họa tứ tiểu thư, Lí Đường chủ chẳng lẽ không có thấy qua?”

Không đợi Lí Đường chủ phản bác, Địch Tú lại nói: “Ta lúc trước còn hoài nghi, vì sao Lí Đường chủ cố ý muốn hộ tống tứ tiểu thư hồi trang, thì ra, ngươi là có mưu đồ khác. Ngươi tìm người giả mạo tứ tiểu thư, nhiễu loạn đại điển nhận tổ, đến tột cùng có mục đích gì?! Còn không thành thật khai ra!”

Úy Trì Minh Nguyệt nhìn đến đây, nhớ tới việc lúc trước chứng kiến, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra kỹ xảo nho nhỏ kia của mình sớm bị người nhìn thấu. Nay, người này còn lợi dụng điểm ấy, vu hãm người khác.

Lí Đường chủ vừa sợ vừa giận, cắn răng nói: “Họ Địch, hôm nay rõ ràng là ngươi tính kế với lão tử!” Hắn rút đao ra khỏi vỏ, quát: “Lão tử làm thịt ngươi!”

Địch Tú cũng không e ngại, rút bội kiếm ra, âm thanh lạnh lùng nói: “Lí đường chủ, ngươi đây là thẹn quá thành giận, muốn giết người diệt khẩu sao? Địch mỗ phụng bồi!”

Theo hai người trở mặt, không khí xung quanh thoáng chốc ngưng trọng, chiến cuộc hết sức căng thẳng.

Úy Trì Minh Nguyệt thấy thế, phẫn nhiên (căm phẫn, đột nhiên) tiến lên, cao giọng nói: “Dừng tay!”

Tử bào nam tử vốn muốn quát lớn, khi hắn thấy rõ mặt của nàng, không khỏi kinh ngạc, nói: “Tứ muội? Muội như thế nào lại...”

Úy Trì Minh Nguyệt cũng không để ý tới hắn, mở miệng nói: “Dịch trang thay đổi người, đều là ta làm, mọi việc không có liên quan gì tới Lí đường chủ.”

Địch Tú nghe vậy, thu kiếm hành lễ, nói: “Tứ tiểu thư không cần lo lắng, thuộc hạ biết ngài nhất định là bị Lí đường chủ uy hiếp, mới bị bức bách đổi người. Nay đã ở trong phạm vi sơn trang, ngài không cần cố kỵ người này nữa.”

Giọng điệu của hắn tuy là cung kính khiêm tốn, nhưng Úy Trì Minh Nguyệt nghe ra, là âm trầm quỷ dị. Nàng nhíu mày, nói: “Lời nói của ta, ngươi nghe không rõ? Là ta làm, không có liên quan tới người khác!”

Tử bào nam tử nghe vậy, nhíu mày trách mắng: “Tứ muội! Đừng vội nói bậy!”

Úy Trì Minh Nguyệt ngước mặt, nghĩa chính ngôn từ nói: “Ta không có nói bậy!”

Tử bào nam tử đang muốn nói cái gì đó, lại nghe một giọng nói khác vang lên, nói: “Tứ tiểu thư Úy Trì sơn trang ta chính là hậu nhân của danh môn, tiểu thư khuê các, sao lại làm ra chuyện hoang đường buồn cười, làm nhục gia phong như thế.”

Chỉ thấy một nam tử khoảng chừng bốn mươi tuổi chậm rãi từ trong tông miếu đi ra, nhìn hắn quần áo uy nghi, tất nhiên là Úy Trì sơn trang trang chủ Úy Trì Tư Nghiễm không thể nghi ngờ.

Úy Trì Tư Nghiễm nhìn Úy Trì Minh Nguyệt, nụ cười hiền lành: “Minh Nguyệt, con không cần sợ hãi, phụ thân chắc chắn thay con làm chủ, ai cũng không dám bức hiếp con.” Hắn quay đầu, lại nhìn phía Lí đường chủ, lạnh lùng nói, “Lí đường chủ, chuyện tới nước này, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, ngươi tự kết liễu đi.”

Lí đường chủ sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hắn khẽ run, chậm rãi giơ con dao nhỏ trong tay lên, đưa ngang cổ mình.

“Chậm đã!” Úy Trì Minh Nguyệt mở miệng, quát bảo ngưng lại.

“Minh Nguyệt.” Úy Trì Tư Nghiễm liếc nhìn nàng một cái, lạnh giọng cảnh cáo.

Úy Trì Minh Nguyệt cũng không nhượng bộ, nàng tiến lên vài bước, nói: “Ta chính là hoang đường buồn cười, như thế nào?” Nàng vẻ mặt ngạo nghễ, cả vú lấp miệng em, “Dịch trang thay đổi người, là ta không đúng. Cho dù bị nhạo báng trách phạt, ta cũng dám làm dám chịu. Hoang đường buồn cười, cũng là việc của một mình ta, có cái gì ‘làm nhục gia phong’.”

Nàng ngước mắt, liếc nhìn Địch Tú ở bên cạnh, tiếp tục nói, “Nếu hôm nay ta vì giữ thể diện, tùy ý cho người đem sai lầm của ta để viện cớ hãm hại người khác, mới thật sự làm nhục gia phong!

Địch Tú nghe vậy, hơi hơi kinh ngạc. Mắt hắn không hề nhìn nàng.

Úy Trì Tư Nghiễm có vẻ không vui, “Minh Nguyệt, đừng làm càn nữa!”

Úy Trì Minh Nguyệt nhướng mày cười, “Làm càn?” Giọng nàng mang theo vẻ khinh miệt, “Nếu không phải ta làm càn, ta còn không biết, trên đời còn có chuyện đổi trắng thay đen như vậy. Càng không biết, thì ra ở Úy Trì sơn trang, vì thể diện, có thể thị phi chẳng phân, coi mạng người như cỏ rác. Hừ, tông này, không nhận cũng được!” Nàng dứt lời, phất tay áo xoay người, “Người đâu! Dẹp đường hồi phủ!”

Một đám tôi tớ Nam Lăng vương phủ lập tức lên tiếng, chuẩn bị trở về.

Úy Trì Tư Nghiễm thấy thế, không khỏi kinh ngạc vạn phần.

Dòng tộc thấy thế, cuống quít tiến lên giữ lại, lựa lời khuyên bảo. Thật vất vả, cuối cùng mới khuyên được nàng nhận tổ quy tông. Trò hài đổi người, từ đó bỏ qua.

Không lâu sau, Úy Trì Minh Nguyệt nghe nói, bí tịch tuyệt học “Tỏa Tâm Thoái” của Lí đường chủ bị trộm. Một năm sau, Úy Trì Minh Nguyệt lại đến sơn trang, thì Lí đường chủ đã nhiễm bệnh nặng, nằm trên giường không dậy nổi. Tuy rằng không có chứng cớ gì, nhưng nàng biết, việc này, nhất định là “Địch phó tổng quản” kia gây nên.

Nàng nghĩ đến đây, nhíu mày lẩm bẩm, nói: “Thì ra là kết thù lúc đó a...” Nàng gật gật đầu, “Khó trách hắn cho tới nay đều đối với ta không tốt...”

Bởi vậy, nàng vô cùng khẳng định, cái gì thích không thích, nhất định có trá. Nàng không khỏi lòng đầy phẫn nộ, cắn răng nói: “Muốn gạt ta, hừ! Nằm mơ!”

Mai Tử Thất lại cười giảo hoạt, không ngừng lắc đầu thở dài.

Lúc này, hai tỳ nữ bước nhanh đến. Chỉ thấy hai người kia thần sắc chật vật, đều là một bộ khóc không ra nước mắt. Tỳ nữ đi đến hành lễ, cố nén cười, nói: “Khởi bẩm tứ tiểu thư, Địch tổng quản không cho chúng ta thay hắn chữa thương. Nếu không thì, tứ tiểu thư người tự mình đi?”

Úy Trì Minh Nguyệt đang tức giận, nghe được lời này, giận dữ càng tăng, “Lớn mật! Làm càn! Được một tấc lại muốn tiến một thước! Xem ta giáo huấn hắn như thế nào!”

Nàng dứt lời, hấp tấp lao ra cửa đi.