Người Đàn Ông Mỹ Cuối Cùng - Chương 09 - Phần 3

Chủ nghĩa chuyên chế rất tuyệt trong chuyện làm cho vô khối công việc được hoàn thành, nhưng khi các chủ nghĩa chuyên chế va chạm nhau thì đó có thể là một vụ đâm xe lửa dữ dội chết người. Đó là lý do tại sao Eustace và em gái chưa bao giờ xích lại gần nhau được. Càng buồn hơn khi cả hai người đều mong muốn có được một mối quan hệ đúng nghĩa. Nhung họ chỉ gây nỗi bực mình cho nhau. Eustace tin rằng anh đã cố gắng tận lực để tôn trọng các giá trị và cuộc sống được lập trình chặt chẽ của Martha bằng cách báo trước nhiều lần cho cô rồi mới tới thăm và đọc các câu chuyện trong Kinh thánh cho con cô và cố không làm đảo lộn ngôi nhà thân yêu của cô. Thế mà, cô buộc tội anh là thô lỗ và luôn tự cho mình là trung tâm, điều này càng khiến anh tổn thương hơn, bởi anh nhận thức được rằng Martha - vốn chỉ đưa gia đình mình lên Đảo Rùa có hai lần, bất chấp những lời mời liên tục - dường như không hề quan tâm tới cuộc sống của anh. Martha, trái lại, luôn cảm thấy tổn thương trước điều cô trông thấy: một người anh độc đoán đòi cả thế giới phải dừng lại quỳ dưới chân anh để tôn thờ anh mỗi khi anh lướt qua thị trấn. Vì lòng kiêu hãnh, vì thói quen, Martha từ chối nghiêng mình.

Thế nên, không, mối tương tác của Eustace với gia đình không lấy gì làm thỏa mãn. Trên bình diện nào cũng vậy. Anh không thể vượt qua chuyện này. Tuy nhiên, điều khiến anh thậm chí còn phiền muộn hơn là anh vẫn chưa xây dựng gia đình riêng. Từ ba mươi tuổi tới giờ, anh thường nhìn quanh đế chế của mình và bàng hoàng nhận ra rằng, mặc dù anh đã thành công rất nhiều chỉ bằng sức mạnh của ý chí, anh vẫn chưa có vợ con. Tới thời điểm này trong đời đáng lý anh đã phải ổn định trong cuộc sống gia đình, tiến xa trong quá trình nuôi dạy con cái và sung túc vui vầy với ự vững chắc của hôn nhân. Eustace đã sai ở đâu trong chuyện này? Anh không thể hiểu nổi.

Một hôm Eustace và tôi lái xe xuống núi để thăm cố vấn về ngựa của anh, ông chủ trại già miền núi và là người huấn luyện thú kỳ tài, Hoy Moretz. Chúng tôi đã có một buổi chiều vui vẻ trong gian bếp nhà Hoy, ăn bánh mì ngô với bà Bertha vợ ông, nghe những câu chuyện khoác lác ngông cuồng thời xưa, và lật giở cuốn album ảnh của Hoy chẳng có gì khác ngoài ảnh la, bò mộng, ngựa. Hoy rất vui tính và láu cá. (Khi gặp ông lần đầu, tôi nói, “Chào ông, ông thế nào ạ?” ông liền đáp, “Béo và lười. Cô thì sao?”) Ông không biết đọc sách - bố ông bắt ông chăn những đoàn bò mộng đưa gỗ về xưởng cưa từ khi ông mới lên sáu - nhưng ông là một chủ trại đầy năng lực. Ông có ba trăm mẫu đất với những bãi chăn thả và những cánh đồng gọn gàng xinh xắn nhất trần đời. Hoy không có con, thế nên bên chiếc bàn trong gian bếp ngày hôm đó, Eustace đã hỏi ông chuyện gì sẽ xảy ra cho mảnh đất tươi đẹp kia sau khi cả ông và Bertha qua đời. Hoy nói ông không biết chính xác, nhưng ông tưởng tượng “Chú Sam sẽ tiếp quản rồi bán nó cho mấy tay chủ thầu vừa mới dựng chín trăm căn nhà ngay tại sườn bên kia ngọn núi của tôi.”

Khi lái xe về, tôi hỏi Eustace liệu sau này anh có muốn đất của Hoy không. Trang trại Moretz chỉ cách Đảo Rùa bốn mươi lăm phút chạy xe, và nó rất lộng lẫy, Eustace liền nói tất nhiên là anh sẽ muốn có nó và tất nhiên anh ghét phải thấy nó phát triển thành một nghĩa địa toàn những ngôi nhà ngoại ô hiện đại.

“Nhưng đó là hình mẫu rập khuôn của thế giới,” anh nói tiếp. “Đầu tiên xuất hiện đường rồi xuất hiện nông trang rồi những người chủ trại bán đứt mảnh đất cho những tay chủ thầu rồi lũ này bằm nhỏ nó ra và xâm hại nó và xây thêm nhiều đường sá trên đó cho tới khi nó bị nhai vụn. Tôi không thể cứu mọi mẫu đất ở Bắc Carolina được. Tôi không có khả năng làm việc đó.”

“Nhưng anh sẽ làm gì với đất đai của Hoy nếu anh có?” tôi hỏi, thầm nghĩ anh có thể sử dụng mảnh đất ấy làm đồng cỏ hoặc làm nơi chăn thả vương quốc ngựa đang gia tăng không ngừng của anh.

“Tôi sẽ để dành nó rồi trao cho một trong số các con trai của tôi khi nó trưởng thành để nó có thể biến mảnh đất thành một nông trang cổ truyền,” Eustace nói.

Câu nói đó lơ lửng giữa không một lúc lâu. Có nhiều giả định xuất hiện ở đây: một ngày nào đó Eustace sẽ có một lũ con; sẽ có nhiều con trai trong số đó; một cậu con nào đó lớn lên sẽ hứng thú với việc làm trang trại cổ truyền; Eustace sẽ không xem các con trai của anh là nỗi thất vọng ê chề (“đối lập hoàn toàn với đứa con mà tôi mong đợi!”) như ông ngoại và bố anh đã xem các con trai của họ; tất cả đất đai của anh sẽ vẫn còn nguyên vẹn đó trong vòng hai lăm năm nữa. Đến cả Eustace dường như cũng thấy những nỗi băn khoăn này.

“Con trai tôi,” cuối cùng anh lên tiếng với giọng điệu tự mai mỉa bản thân. “Nghe tôi nói kìa. Tôi kiếm đâu ra con trai chứ?”

Đúng vậy, từ đâu? Và ai làm người mẹ? Đây là một câu hỏi đáng giá tỷ tỷ đô la trong cuộc đời Eustace, một câu hỏi ám ảnh không chỉ mình anh mà tất cả những người quen biết anh, đến mức chẳng khác gì một trò giải trí tầm cỡ quốc gia khi mọi người túm tụm lại đoán định xem ai là người (hoặc liệu có khi nào) Eustace sẽ kết hôn. Trong mấy năm qua, mọi thành viên trong gia đình Conway đều kéo riêng tôi ra một lúc nào đó để thổ lộ hy vọng âm thầm của họ rằng Eustace sẽ không bao giờ kết hôn và tất nhiên sẽ không bao giờ có con, bởi vì anh sẽ, như Martha vẫn lo lắng, “là một người cha quá đáng sợ.”

Nhưng có những người bạn khác của Eustace vẫn luôn cố gán ghép anh với hình ảnh một cô gái có bản tính hiện đại, làn da nâu sẫm, yêu hòa bình, giỏi trèo núi. Một số nghĩ anh nên quay lại Guatemala và cưới thiếu nữ Maya mười bốn tuổi lặng lẽ và xinh đẹp nhất anh có thể tìm thấy. Những người khác nghĩ anh cần cô gái cứng rắn và cường hào nhất thế gian tới trị anh ở Đảo Rùa một thời gian. Và anh có một người bạn, một nữ họa sĩ quen ăn nói bỗ bã không bao giờ ngừng thách thức anh với lời buộc tội này: “Ê, Eustace. Sao không thừa nhận quách đi là thật ra anh chẳng thích trẻ con? Hễ chúng ở cùng phòng với anh là anh lập tức vắt chân lên cổ chạy tránh xa chúng.”

Cũng như ai, tôi có những ý kiến của riêng mình về cuộc sống tình cảm của Eustace. Với tôi thì dường như thứ anh thực sự cần là một người phụ nữ vừa mạnh mẽ vừa chịu phục tùng. Giờ đây điều này có thể nghe như một điều mâu thuẫn, nhưng ngày xưa thì không phải lúc nào cũng thế. Mạnh mẽ kết hợp với phục tùng ở phụ nữ là điều bình thường trong suốt nhiều thế kỷ, đặc biệt là ở vùng biên nước Mỹ. Nhìn lại một lần nữa trường hợp vợ của Davy Crockett, năng lực phi thường trong rừng hoang của bà chỉ sánh được với sự phục tùng của bà trước người chồng. Đó là điều Eustace cần. Thế nhưng đó là năm 1780. Thời thế, như chúng ta ai cũng thấy, đã thay thế nên theo ý riêng của tôi thì Eustace Conway sẽ không có nhiều cơ may tìm được cho mình một người vợ (hay, như đôi khi anh vẫn gọi, “một người bạn đời”) - Như có lần một cậu bạn người thành thị của anh đã than tiếc với giọng giả lè nhè kiểu dân quê, “Một thế kỷ cái phong trào nữ quyền chết tiệt đã làm hỏng hết tất cả cô dâu rồi!”

Giống như nhiều Người Mang Sứ Mệnh phi thường trước anh, duy chỉ trong hoạt động quan hệ thân mật tinh tế nhất này Eustace mới không thành công. Tất cả sức lực và tất cả tài năng của anh đều trở nên vô dụng khi đối diện như Meriwether Lewis bất hạnh từng viết cho người bạn thân William Clark mấy năm sau khi họ chu du khắp lục địa này để lập bản đồ, “Bây giờ tôi là một kẻ góa bụa hoàn toàn trong chuyện tình yêu. Tôi cảm thấy được tất cả nỗi thao thức, sự bồn chồn, cái gì đó khôn tả rất quen thuộc với những ông lão độc thân ấy, thứ mà, người anh em thân mến của tôi, tôi không thể không nghĩ là xuất phát từ khoảng trống ấy trong tim chúng ta, cái khoảng trống mà tốt hơn có lẽ, hoặc nên, được lấp đầy. Do đâu mà thành ra thế tôi thật chẳng biết, nhưng điều này là rất rõ ràng, tôi chưa bao giờ cảm thấy mình ít giống một người hùng bằng lúc này. Chúa mới biết chuyến phiêu lưu tiếp theo của tôi có thể là gì, nhưng điều này thì tôi nhất quyết: tìm một người vợ.”

Không phải là Eustace không có nhiều sự lựa chọn. Người đàn ông này gây tác động vô cùng mạnh mẽ đến phụ nữ và có thể tiếp cận rất nhiều người trong số họ, cho dù thế giới của anh có vẻ cô biệt đến đâu. Có không biết bao nhiêu nữ nhi đầy mộng tưởng xinh đẹp mắt sáng như sao tới tung tăng khắp Đảo Rùa mỗi năm với vai trò trại viên, người học việc, người đi dạo, nhiều người trong số đó sẽ vô cùng sung sướng được ngả vào vòng tay của một sơn nhân đích thực, nếu được mời. Nếu tất cả những gì Eustace theo đuổi trong cuộc đời là sự thỏa mãn tình ái, anh có thể dễ dàng chọn cho mình một nguồn cung cấp người tình bất tận, như thể hái quả mọng từ trong bụi rậm vậy. Tuy nhiên, phải ghi nhận rằng anh không bao giờ sử dụng Đảo Rùa như một Địa Đàng Tình Ái Tự Do của cá nhân. Anh không bao giờ lợi dụng nhóm phụ nữ trẻ đẹp đó cho khoái lạc ngắn hạn. Ngược lại, anh luôn cố ý tránh xa rất nhiều những cô gái trẻ xem anh như thần tượng vì hình ảnh khắc nghiệt của anh, bởi vì anh không nghĩ rằng lợi dụng sự tôn thờ của họ là thích đáng. Thay vào đó, điều anh không ngừng tìm kiếm là sự hòa hợp một vợ một chồng bất khả xâm phạm có những chiều kích thần thánh giữa hai nhân vật anh hùng. Đó là một cuộc tìm kiếm thấm nhuần ý niệm về tình yêu lãng mạn vẫn còn giữ được một cách bền bỉ - nói cho đúng là một cách vô cùng tha thiết và khó tin và gần như bạo liệt - sự ngây thơ

“Quả thực vô cùng say đắm khi được gặp em và có cơ hội chia sẻ cùng em,” anh viết trong lá thư thuở ban đầu cho một cô gái chẳng lưu lại đủ lâu để có thể hợp thức liệt vào danh sách bạn gái của Eustace Conway. “Anh không biết chính xác em nghĩ gì về anh, nhưng anh hy vọng chúng ta sẽ có một cơ hội để hiểu nhau. Anh đang tìm kiếm một người bạn đời - một người năng nổ, thông minh, ưa phiêu lưu như em thực sự vô cùng lôi cuốn anh. Anh muốn sống mãi trong những mộng ảo của mình về một mối quan hệ thiêng liêng đầy tình yêu và sự chăm sóc yêu thương và sự thấu hiểu trọn đời. Anh muốn có mối quan hệ 'kỳ ảo' mơ mộng kiểu Mỹ 'hoàn hảo' tràn đầy tình yêu đó, nếu em sẵn lòng. Anh không đón đợi điều gì kém vẹn toàn hơn thế... Anh đã muốn kết hôn mười năm nay rồi. Anh đã tìm kiếm nhưng vẫn chưa tìm thấy 'người phù hợp'... Nếu em có nhãn kiến để nhìn và có niềm quan tâm để tìm hiểu, em sẽ thấy anh là một người sâu sắc và chu đáo, một người có thể và sẵn lòng dâng cho em nhiều hơn những gì em từng mơ ước cho một mối tâm giao giàu ý nghĩa trong suốt hành trình sống này, 'cuộc thử nghiệm nhân sinh', Anh dâng em điều đó. Xin em hãy xem xét nghiêm túc chuyện này và đừng để một cơ chế bảo vệ nào ngăn không cho em tìm thấy trong anh điều trái tim em thực sự khao khát. Với tình yêu anh có thể dâng cho em, những cảm nghĩ chân thành nhất, Eustace.”

Nhưng phương pháp tiếp cận “hãy-đứng-trong-đường-hầm-thử-nghiệm-tình-yêu-của-anh” này cũng không ăn thua. Và nó hủy hoại Eustace, sự thiếu vắng này, sự mất mát, sự thất bại trong việc tạo dựng một gia đình lý tưởng để xóa đi hình ảnh tuổi thơ tàn khốc trong anh. Anh ý thức rất rõ rằng anh đang cạn dần thời gian. Mới gần đây, anh có quan hệ với Ashley, một phụ nữ hippy hai mươi bốn tuổi anh quen đã nhiều năm. Cô ấm áp và đáng yêu hơn bất kỳ ai tôi từng gặp. Eustace gặp cô lần đầu cách đây sáu năm, tại một bữa tiệc, anh nhìn cô chằm chằm suốt đêm, quan sát cô nói chuyện với những người khác, thầm nghĩ rằng “cô ấy quá ư sống động, tràn ngập tình yêu, giống như một thác nước đổ xuống cả căn phòng với làn sương khói cuộn lên quanh cô, quá cuốn hút. Chỉ vừa nhìn thấy cô ấy tôi đã nghĩ, Đây chính là người ấy. Mình cần cưới cô gái này.”

Nhưng Ashley, bấy giờ mới tròn mười tám tuổi, đã có người yêu. Cô sắp rời thành phố, bước vào thế giới để thực hiện một số chuyến chu du và cuộc phiêu lưu ngông cuồng, và không hề sẵn sàng trở thành người phụ nữ của Eustace Conway. Nhưng mới đây cô trở về Boone và hiện nay cô chưa có ai. Eustace lại yêu cô lần nữa, và cô yêu anh.

Eustace nghĩ Ashley là một thiên thần, và chẳng khó để hiểu tại sao. Con người cô tỏa ra bản chất tốt và lòng nhân hậu. Một chiều Ashley đang chở tôi đi quanh Boone thì một người đàn ông vô gia cư tiến tới xe cô đang chờ đèn đỏ để xin tiền. Ashley, vốn chật vật sống sót suốt những năm qua nhờ vào phiếu trợ cấp thực phẩm và niềm hy vọng, liền lục khắp xe để tìm tiền, nhưng chỉ kiếm được mấy xu nhỏ.

“Tôi không thể cho ông nhiều tiền,” cô xin lỗi người vô gia cư, “nhưng tôi hứa sẽ cho ông tất cả lời cầu nguyện của tôi.”

“Cảm ơn cô,” ông ta nói, mỉm cười như thể ông vừa nhận được một trăm đô la. “Tôi tin ở cô.”

Ashley có một trái tim bao la đủ hấp thu tất cả tình yêu, nhu cầu và khao khát mãnh liệt Eustace trao cho cô mà thậm chí không hề do dự. Nhưng có một trục trặc với Ashley. Đâu đó trên các hành trình của mình, cô đã có ba đứa con nhỏ - một cậu con trai năm tuổi và hai cô con gái sinh đôi mới chập chững.

Khi nghe về bọn nhỏ, tôi nói, “Eustace, tôi nghĩ anh đã luôn muốn mười ba đứa con. Với tôi thì có vẻ như ở đây anh đã có một khỏi đầu tốt, bạn thân mến ạ. Xong ba, còn mười nữa thôi!”

Eustace cười lớn. “Chắc chắn rồi, nhưng khái niệm mười ba đứa con cực kỳ khác so với thực tế có ba đứa con.”

Ashley điềm đạm, trìu mến, vui tính, chú tâm và bền bỉ. Cô mang lại cảm giác thanh bình và mến khách vốn vô cùng cần thiết cho Đảo Rùa. Và cô có thể nhẹ nhàng xoay xở cách sống đó. Cô đã trải qua mấy năm sống ở một cộng đồng Rainbow Gathering ưa gây gổ, thế nên với cô Đảo Rùa chẳng khác gì Hilton Resort. Đây là một người phụ nữ đã trải qua hai lần mang thai mà không hề đến bác sĩ khám. (“Khi khỏe mạnh là ta biết ngay,” cô giải thích, “và tôi không cần ai nói với tôi rằng tôi đang ổn cả.”) Đây là một phụ nữ đã sinh hai cô con gái sinh đôi ngoài trời vào lúc nửa đêm trên nền đất lạnh ở Colorado, chỉ che mỗi một tấm bạt bên trên. Đây là một phụ nữ đương nhiên có thể xoay xở cuộc sống với những việc như mổ lợn và Bới Thùng Rác.

Eustace thề rằng anh sẽ cưới Ashley ngay lập tức nếu cô chưa có gia đình. Anh vô cùng e ngại chuyện nuôi những đứa con vô tổ chức của một người đàn ông khác, đặc biệt khi gã đó là một tayppy và vẫn còn hiện diện đáng kể trong cuộc sống của con cái anh ta. Eustace không muốn có một ảnh hưởng vô kỷ luật như thế ở bất kỳ nơi đâu gần những đứa trẻ mà có thể một ngày nào đó anh sẽ nuôi dạy. Tuy nhiên có thể nói, anh không thấy e ngại hai cô con gái sinh đôi của Ashley bằng cậu con trai nhỏ đầy năng lượng và ương bướng của cô.

“Làm sao tôi có thể nhận nuôi đứa con đó khi nó đã bắt đầu hình thành nhân cách? Nó đã chứng kiến quá nhiều điều xấu xa mà tôi không thể kiểm soát hay tẩy bỏ được. Tôi có quan hệ vô cùng tồi tệ với cha mình, thế nên nếu sau này có con trai, tôi phải đảm bảo rằng mối quan hệ là hoàn hảo ngay từ đầu. Tôi không muốn có một khoảnh khắc giận dữ hay rắc rối nào giữa chúng tôi. Theo những gì tôi biết, tôi có thể mất mười năm chỉ cho con trai của Ashley lối đi đúng, để rồi khi mười bốn tuổi nó sẽ quay sang chống đối tôi và nói, 'Thôi im đi bố, con sẽ hút cần sa.'”

“Eustace,” tôi nói, “chẳng ai có thể dám chắc với anh là những đứa con ruột của chính anh sẽ không nói những lời như thế một ngày nào đó. Thật ra, tôi hầu như có thể dám chắc với anh là chúng sẽ nói thế. Anh biết rõ vậy mà, đúng không?”

“Nhưng khả năng đó sẽ khó xảy ra với con ruột của tôi hơn, bởi vì tôi sẽ ở đó ngay từ đầu để dạy dỗ chúng hành vi nào được chấp nhận còn hành vi nào không thể chấp nhận. Khả năng đó chỉ có vẻ không sáng sủa với các con của Ashley. Giờ chúng đã vô kỷ luật lắm rồi. Ashley là một người mẹ tuyệt vời nhưng các con cô điều khiển cô và gây ra đủ kiểu phá phách và hủy hoại. Thực sự rất khó thở nếu lúc nào cũng có mấy đứa nhỏ đó bên cạnh, bởi vì chúng không được huấn luyện. Chúng luôn quấy nhiễu mọi thứ và đòi Ashley phải chú ý. Cô ấy đưa bọn chúng lên đây và tôi làm một số việc với chúng, ví như cho chúng cưỡi ngựa, nhưng không vui. Vui với chúng nhưng không vui với tôi.”