Mộng đẹp Tuyền Cơ - Chương 004 - 005

Chương 4: Vũ khí đầu tiên: ghế xếp

Lúc này, bên ngoài có tiếng đập cửa gấp gáp, Trương mẫu mở cửa ra xem, thấy một nam nhân cao to nửa người đầm đìa máu, sắc mặt tái xanh đứng ngoài cửa, bà ta hoảng hốt kêu lên: “Lý thị vệ.”

Nam nhân gọi là Lý thị vệ kia một tay chống lên cạnh cửa, hơi thở hồng hộc nặng nề, đứt quãng:

“Địch nhân... đã tấn công tới thành Nam... chúng tôi được phái đi tìm cứu viện... những huynh đệ cùng đi... đều bị giết...”

Ông ta vừa dứt lời, thân không trụ được nữa, cả người đổ ập về phía trước, may có một nam nhân khác đứng phía sau chụp ông ta lại kịp thời.

Những nữ nhân kia cả đời chưa từng thấy nhiều máu như vậy, có người hét lớn lên, nhưng ngay lập tức bị những người khác xúm lại bịt miệng.

Dù có ngu dốt lắm cũng biết, hiện thời Vương phi đang rất tức giận, la hét lớn tiếng như vậy, ác tặc còn chưa đến giết, Vương phi đã giết tươi bọn họ rồi.

Vương phi bây giờ đã không để ý tới lễ nghĩa nam nữ khác biệt, hạ lệnh tóm những người không phận sự quẳng vào một góc, mặt khác bảo người gọi thống lĩnh thị vệ tới nghị sự.

Vân Ca đứng cạnh cửa, nhìn người thị vệ được dìu đi ngang qua, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn lắm, nàng lẳng lặng lùi lại vài bước, ngồi cách xa người thị vệ kia hơn.

Thống lĩnh thị vệ đi tới bên cạnh Vương phi, nhìn bên ngoài ông ta là một người mạnh mẽ, độ khoảng trên dưới năm mươi tuổi, cao to vạm vỡ, làm cho người ta có cảm giác là một người rất lợi hại.

Ông ta thì thầm thảo luận với Vương phi một vài câu, chỗ Vân Ca đứng không cách xa bọn họ lắm, có thể nghe được loáng thoáng như là “buổi tối, leo tường” và đại khái những câu tương tự. Nhìn theo cảnh trời hiện tại, đoán là bọn họ đang lo lắng khi mặt trời lặn, tặc nhân sẽ thừa dịp trời tối tấn công lần nữa, có thể sẽ dùng vũ khí để leo tường vào, lúc đó trời tối sợ không biệt được ai là địch ai là người mình, tình hình sẽ càng thêm loạn. Trong lòng nàng không nhịn được thầm than khổ, thật đúng là trời giáng tai họa mà.

Tiếp theo Vương phi cùng thống lĩnh thị vệ không bàn được cái gì nữa, tiếng la hét chém giết càng lúc càng ồn ào, chỉ đành ra lệnh cho bọn họ tập trung nhân lực cố thủ tiểu viện.

Thống lĩnh thị vệ kia do dự nhìn tới đám nữ nhân bên này, Vương phi hiểu được ý của ông ta, cười khinh bỉ một tiếng nói:

“Đám nữ nhân chân yếu tay mềm này, làm sao tổn hại được đến bổn cung.”

Thống lĩnh thị vệ trầm ngâm một thoáng, rồi dẫn những nam tử cường tráng đi bố trí ở những nơi có phòng thủ yếu, đề phòng tặc nhân đánh lén những nơi đó.

Ông ta nghiêng người nói nhỏ vài câu với hai thị vệ đang đứng bên cạnh, sau đó quay người thỉnh lệnh Vương phi, rồi cũng rời đi hiệp trợ phòng thủ.

Vương phi đi tới đi lui vài bước, rồi có vẻ như đã quyết định sẽ làm những gì, ngoắc một tên thái giám đến, thì thầm vài câu.

Người này khào khào trả lời: “Lão nô biết.”

Vân Ca giật mình, ngay lập tức hiểu được người này không đơn giản chỉ là một thái giám bình thường, hèn gì thấy tác phong bọn họ có chút kỳ quái.

Tên thái giám này bước nhanh ra khỏi đại sảnh, chỉ một lát đã trở lại, trên tay cầm một cái khay, trên khay đựng khoảng hơn hai mươi ly rượu nhỏ, hương rượu ngọt ngào cay nồng lan tỏa ra.

Vân Ca còn đang tự hỏi nó dùng để làm gì, đã nhìn thấy những nữ nhân đứng bên cạnh biến sắc, bộ dạng kinh hoàng nhìn chằm chằm những ly rượu kia, có vẻ như là sợ những ly sành kia sẽ bất ngờ xông ra một con rắn độc cắn bọn họ một phát vậy.

Thái giám đặt cái khay lên một cái bàn hình vuông giữa đại sảnh, hướng tới Vương phi hành lễ một cái, rồi lui xuống đứng cạnh một thái giám đang đứng thủ ở cửa.

Vương phi quan sát bầu trời càng lúc càng trở nên tối dần, những âm thanh chém giết ồn ào vẫn còn vang tới, cũng không có thị vệ chạy tới thông báo tin tức, trong mắt đã ánh lên vẻ kiên quyết, xoay người đi tới bên bàn, lạnh lùng nói:

“Hôm nay ác tặc chiếm thế thượng phong, có lẽ sẽ không bao lâu nữa, bọn họ sẽ tấn công vào đây, để bảo vệ thanh danh của Vương gia và sự trinh liệt của các ngươi, nếu thật phải đến thời điểm đó, ta muốn các ngươi hãy tự mình uống ly rượu kia, chớ ham sống mà chịu ô nhục, kiếp sau đầu thai làm người sẽ được vinh hoa phú quý.”

Các nữ nhân bị một trận thất kinh hồn vía, Vân Ca cũng cảm thấy lạnh cả ruột gan phèo phổi, chẳng lẽ tự dưng cả lũ phải ôm nhau chết chùm một cách lãng nhách như thế này.

Lúc này đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng quát của thống lĩnh thị vệ:

“Các huynh đệ, trấn thủ tiền viện, liều chết cũng phải bảo vệ những người bên trong.”

Tiếp sau đó, một tràng cười gàn dở vang lên: “Ha ha ha, sớm đã nghe nói Vương gia cất giấu trong đại viện không ít giai nhân tuyệt sắc, gọi bọn họ ra đây cho ta mở mang thêm kiến thức đi, Vương gia không có đủ khí lực để chiều chuộng các nàng, nhưng ta thì có thừa, bảo đảm sẽ làm cho bọn họ hài lòng, thỏa mãn.”

Rồi tiếp theo đó nhiều tràng cười phá lên phụ họa, có ai đó hét lớn:

“Bọn thị vệ các ngươi xuống âm phủ trước mà chờ đợi đi, khi bọn ta hưởng thụ đủ, nhất định gởi các mỹ nhân kia xuống dưới làm bạn đồng hành với các ngươi.” Âm thanh khào khào nghe thật khó ưa.

Vân Ca nghe thấy, nhịn không được nắm chặt bàn tay, xem ra hy vọng duy nhất cũng đã tan thành mây khói, dù Vương phi không bức các nàng tự vẫn, những tên ác tặc này cũng không để cho các nàng sống sót.

Nàng đã không tiên đoán được chuyện này, hoàn toàn không dự liệu những điều tặc nhân vừa nói ra, xem ra, Vân Ca sẽ phải suy tính một kế hoạch khác.

Vương phi đã giận đến đen thui cả mặt, bà ta bước tới cửa sổ như muốn xem xét tình hình bên ngoài.

Ngay đúng lúc này, tên thị vệ họ Lý bị thương hồi nãy đang đứng gần bên cửa bỗng nhảy chồm tới, tay cầm đao chém về phía Vương phi, mọi người kinh hoàng gào lên. Muốn cứu cũng không kịp.

Khi mọi người đã cầm chắc Vương phi sẽ không tránh được kiếp nạn, bỗng nhiên một tiếng “bốp” khô khốc vang lên, rồi tên Lý thị vệ kia ngã xuống, cùng với những mảnh ghế bể nằm lăn lóc.

Không cần phải đoán, người chọi cái ghế xếp[1] vào đầu tên Lý thị vệ không ai khác hơn ngoài Vân Ca.

[1] 折凳: Ghế xếp

Hai người thái giám vội vã lao tới phía trước, một người đứng che chắn bảo vệ cho Vương phi, còn người kia bước tới kiểm tra hơi thở của Lý thị vệ, rồi thấp giọng nói: “Hắn còn thở.”

Lúc này Vương phi đã kịp định thần lại, hạ lệnh: “Trói hắn lại.”

Sau đó Vương phi dùng ánh mắt thâm trầm liếc qua Vân Ca một cái, gã thái giám kia đã lùi lại đứng bên cạnh chỗ bà ta ngồi.

Còn chưa kịp nói tiếp điều gì, đã nghe thấy giọng thống lĩnh thị vệ reo lên mừng rỡ: “Vương gia! Các huynh đệ! Là Vương gia mang binh tới cứu viện.”

Nghe thấy, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy vui mừng khôn xiết.

Vân Ca cũng nhẹ nhõm thở phào một cái, tốt quá, xem ra số kiếp của nàng vẫn chưa tận, trong cái xui có cái hên.

Tặc nhân bên ngoài nhìn thấy tình thế đảo ngược, rất thất vọng, cái giọng gàn dở khó ưa hồi nãy lại vang lên:

“Lý Khải, ta cho ngươi cơ hội báo thù cho anh ngươi, ngươi đang làm cái quái gì trong đó chứ?”

Thống lĩnh thị vệ kinh hoàng, cái gì, tên nội gián Lý Khải đang ở trong đại sảnh? Vậy thì Vương phi... Suy nghĩ còn chưa dứt, cánh cửa chính của tiểu viện đột ngột mở ra, tên Lý thị vệ bị ném thẳng ra ngoài như một con chó chết.

Hộ vệ Vương phủ thấy thế, phấn chấn hẳn lên, tinh thần chiến đấu dâng cao. Tên cầm đầu thấy tình hình hoàn toàn bất lợi, nhanh chóng quay người bỏ trốn.

Hắn vừa mới chạy tới trước cửa đại viện, trước mắt đột ngột lóe lên ánh bạc, một cơn gió lạnh thổi thốc vào mặt, theo trực giác lập tức nghiêng người tránh qua bên trái, nhưng đã quá muộn, bên vai phải nhói lên đau khủng khiếp, cả cánh tay phải đã bị chém đứt rời, máu tuôn ra xối xả. Hắn ta hét rống lên đau đớn, ngã vật xuống đất ngất lịm đi.

Phía trước cửa viện đứng sừng sững dáng một nam nhân, chiếc áo choàng tím mà hắn đang mặc phất phơ tung bay theo gió, nếu không phải bàn tay kia cầm thanh đao đẫm máu, thì không ai có thể tưởng tượng một vị công tử có ánh mắt hiền lành và nụ cười ấm áp kia, lại có thể lạnh lùng chém người một cách tàn nhẫn như vậy.

Bọn tặc nhân thấy tên cầm đầu đã bị hạ, thì như rắn mất đầu, không còn tinh thần chiến đấu gì nữa, chưa tới một giờ cả bọn đã bị quân binh của Vương gia hoàn toàn khống chế.

Vị công tử kia tiện tay đưa thanh đao cho người thị vệ bên cạnh, rồi đi thẳng một mạch tới trước cửa viện, cất cao giọng:

“Nhi thần đến trễ, thỉnh mẫu phi thứ tội!”

Chương 5: Đại họa đầu tiên

Cánh cửa tiền viện mở ra, dưới ánh trăng lung linh, một thân màu tím đập thẳng vào ánh mắt của mọi người, tim ai cũng nhảy tưng lên một cái, các cô nương đần người ngơ ngẩn, ai nấy đều bị nét tuấn tú anh dũng của vị ân nhân cứu mạng kia hút mất cả hồn vía. Khỏi hỏi cũng biết hắn chính là Thất Vương gia Triệu Kiến Thận, là chủ nhân của các nàng, rồi đột ngột các nàng rộ lên xôn xao vừa ngạc nhiên vừa vui sướng.

Vân Ca cũng tia mắt liếc xem người kia một cái, không nhịn được thầm lẩm bẩm: “Tai họa.”

Triệu Kiến Thận nhìn lướt qua khay rượu độc trên bàn, không ngó ngàng gì tới đám nữ nhân đang xôn xao loạn xạ ở bên này, hắn vội vã phi thẳng tới chỗ Vương phi dập chân quỳ xuống trước mặt bà ta, Vương phi cũng đang run rẩy đưa tay ra đỡ lấy hắn. Một cảnh tượng mẫu tử trùng phùng.

Cho dù người nào có tâm sắt đá đến mấy, cũng không khỏi cảm động khi chứng kiến cảnh này.

Vương phi đưa tay vuốt tóc con trai, mỉm cười sung sướng:

“Ta không sao, ta không sao, ngươi đến là tốt. Có ngươi ở đây, không ai có thể làm tổn thương đến bổn cung được.”

Trương mẫu nhìn cảnh tượng mẫu tử tình thâm này, nhịn không được đưa tay lau nước mắt. Nghĩ đến cảnh hỗn loạn của tiểu viện, ngay lập tức bà lấy lại tinh thần, dặn thống lĩnh thị vệ dàn xếp cho người hộ tống các cô nương trở về hậu viện nghỉ ngơi.

Vân Ca bị căng thẳng cả buổi trời, vừa nghe nói tới việc được trở về nghỉ ngơi, lập tức quay người đi theo thị vệ, không chú ý tới vài ánh mắt thâm trầm đang quan sát nàng sau lưng.

Về đến tiểu viện của bọn họ, thị vệ đi vào kiểm tra an ninh, xác nhận không có tặc nhân ẩn núp trong viện, sau đó thì rời đi.

Vân Ca rất muốn đi ngủ ngay lập tức, nhưng nhịn không được việc đi nấu thùng nước nóng tắm một phát cho thoải mái.

Nàng mơ màng ngẫm nghĩ, làm thế nào để cho nước tắm nóng sẽ không mau như vậy nguội đi, chà, là một phát minh rất tuyệt vời à nha, khi có tiền nhất định phải nghiên cứu chế tạo ra cái vật dụng tiện lợi kia, tuy mùa đông ở đây ngắn, nhưng cũng bất tiện lắm.

Ủ mình trong chăn nệm ấp áp, Vân Ca từ từ ngủ thiếp đi, lần này nàng suôn sẻ tìm được Chu Công để trò chuyện.

Tiểu nhân vật có thể an tâm ngủ, đại nhân vật thì không hạnh phúc được như vậy.

Sau khi hầu hạ Vương phi nghỉ ngơi, Triệu Kiến Thận lập tức cho vời thuộc hạ tới hỏi thăm cục diện ngày hôm nay.

Bởi vì cả đại sơn trang chỉ còn tiểu viện phía Nam này tạm coi là chỉnh tề nhất, vì thế Triệu Kiến Thận tạm thời biến chỗ này thành thư phòng chính.

Nghe xong thống lĩnh thị vệ báo cáo chi tiết thương tích của các thị vệ, kết quả thẩm vấn bọn tặc nhân, Triệu Kiến Thận đột nhiên cau mày một cái, quay người hỏi Trương mẫu dâng đồ ăn khuya vừa mới mở cửa bước vào:

“Có người thường đến đây đọc sách?”

Trương mẫu ngẩn người, nhìn theo ánh mắt của Triệu Kiến Thận, thấy quyển Kỹ thuật Nông Gia đang đặt trên cửa sổ, bà ta ngại ngùng nói:

“Lão nương dọn dẹp không gọn gàng, là cô nương trong viện tên Vân Ca đã đọc.”

Triệu Kiến Thận mỉm cười trấn an:

“Trương mẫu không cần tự trách, ngày hôm nay đã làm cho người chịu khổ.”

Trương mẫu cúi đầu xúc động, nghĩ đến Vương gia cũng quan tâm đến bà, biết bà chạy đôn chạy đáo cực khổ, cảm thấy rất xúc động.

“Vân Ca? Là nữ nhân hôm nay đã cứu mẫu phi ta?” Triệu Kiến Thận lơ đễnh gõ gõ ngón tay lên bàn, mắt vẫn không rời quyển sách kia.

Nữ nhân mà cũng thích đọc sách, đúng là lạ thật.

Trương mẫu hiểu ý, cúi xuống nhặt quyển sách đã gấp lại phân nửa kia, phát hiện phía trên có một quyển sách khác đè chồng lên, tiện tay đem cả hai quyển tới đặt trên bàn Vương gia.

Triệu Kiến Thận cầm cả hai quyển lên, bâng quơ lật vài trang, phát hiện vài trang đầu có kẹp một tờ giấy nhỏ, trên đó phác họa ẩu tả một cái mặt quỷ mắt trừng lên, lưỡi lè ra, nhìn rất buồn cười.

Trương mẫu cũng nhìn thấy tờ giấy đó, vô tình khóe miệng nhếch lên mỉm cười.

“Vân Ca này tính tình như thế nào?”

Trương mẫu ngẫm nghĩ, thận trọng nói:

“So với người bình thường thì nàng ta hơi lập dị...”

Ngẩng đầu lên thấy Vương gia có vẻ chú ý lắng nghe, Trương mẫu tiếp tục nói:

“Lý nhị tẩu phụ trách chăm sóc nàng ta, nói nàng chỉ thích ngủ, không màng thế sự, không màng trưng diện, mỗi ngày trừ lúc cùng các cô nương khác đánh bài, thì thường đọc sách, còn hay nhờ Lý nhị tẩu tìm người phụ giúp nàng làm ra những vật dụng quái dị, không thân thiết đặc biệt với cô nương nào, nhưng các cô nương kia ai cũng đều thích gần gũi nàng ta.”

“Đánh bài?” Triệu Kiến Thận nghe thấy một từ mới lạ.

Trương mẫu thở dài một cái, ngượng ngùng lấy trong túi áo ra một xấp bài:

“Là cái này, Vân Ca cô nương đã dạy cho các cô nương khác cách chơi, thỉnh thoảng lão nương cũng có tham gia.”

Triệu Kiến Thận nhìn tới một xấp bài trên đó vẽ lung tung đủ các hình thù, một cái cũng không hiểu nó có nghĩa gì, nhưng Trương mẫu là lão nô thâm niên nhất trong Vương phủ, có chuyện gì mà chưa từng nhìn thấy, có thể làm cho bà ta chú ý, người đó chắc hẳn có nhiều điểm thú vị.

“Ai đã đưa nàng ta đến?”

Trương mẫu trả lời ngay:

“Thương buôn nước Sở, cùng với một vạn lạng bạc, nàng ta đến đây cũng đã được bảy tháng.”

“Ngươi có thấy nàng ấy đáng ngờ?”

“Vân Ca khi được tiến cống đến đây thì nàng đang trong cơn bạo bệnh, một thời gian lâu sau mới bình phục được. Theo điều tra của ta và lời kể của những người quen biết nàng trước đây, thì hiện tại bây giờ nàng như một người hoàn toàn khác.”

“Vậy sao? Trừ ngày hôm nay ra, lúc trước nàng ta hoàn toàn không có điểm gì đáng nghi ngờ?”

“Hôm nay?”

“Hôm nay Vân Ca cứu Vương phi, phản ứng kịp thời của nàng lúc đó... quá nhanh.”

“Vương gia nghĩ Vân Ca từ sớm đã đề phòng Lý thị vệ?”

Trương mẫu do dự một chút, trong lòng bà thật sự không muốn tin rằng Vân Ca có dụng ý xấu, nhưng vì sự trung thành đối với Vương phủ, bà nói một cách chắc chắn:

“Có thể lắm.”

“Hôm nay mọi người vất vả rồi, Trương mẫu quay về nghỉ ngơi sớm đi.” Triệu Kiến Thận đổi đề tài.

Nhìn theo dáng Trương mẫu lui ra, Triệu Kiến Thận khẽ mỉm cười, xem ra Trương mẫu thật sự đánh giá cao vị cô nương Vân Ca này, thật thú vị.

***

Khi Vân Ca ngủ dậy, đã là giờ cơm trưa, nàng dật dựa đi ra lấy khay thức ăn Lý nhị tẩu đã để sẵn ngoài cửa.

Ôi, thơm quá, chắc là món sườn xào củ cải.

Khi Trương mẫu đến, nhìn thấy vẻ mặt rạng ngời hạnh phúc của Vân Ca khi nhìn thấy khay đồ ăn, mười phần là vẻ mặt của một đứa trẻ con, không khỏi phì cười một cái. Bây giờ đã gần trưa, chẳng lẽ cô gái này vừa mới ngủ dậy?

“Cô nương, Vương gia truyền gọi cô, có việc muốn hỏi.”

“A? Ngay lúc này? Ta nghĩ không nên quấy rầy Vương gia ăn cơm trưa.”

Vân Ca nhìn chằm chằm đĩa đồ ăn, vẻ mặt tiếc nuối. Nếu biết rõ nàng, thì có thể hiểu ý của nàng là: “Không nên quấy rầy ta ăn cơm trưa.”

Nhìn thấy vẻ miễn cưỡng của nàng ta, Trương mẫu thầm nghĩ, lấy thân phận Vương gia, truyền gọi bất cứ cô nương nào, đừng nói là chậm trễ bữa trưa, cho dù là một hai ngày chờ đợi với cái dạ dày trống rỗng, các nàng còn cầu không được nữa kìa, nàng này thật sự không thèm quan tâm hay giả bộ làm cao? Cho dù thế nào, nàng cũng thật không nên như vậy.

“Vương gia cho gọi cô, hãy mau nhanh đi đi.” Giọng đã có chút bực bội.

Vân Ca thở dài, miễn cưỡng bỏ hộp thức ăn xuống, đi thì đi.

Trương mẫu nắm tay nàng kéo lại: “Cô nương cứ như vậy mà đi?”

Vân Ca nhìn lại bản thân, đột nhiên hiểu được, trang phục nàng bình thường, tóc tai còn chưa sửa soạn, cũng chưa đeo trang sức, nếu như vậy mà đi diện kiến Vương gia, quả thật quá tùy tiện.

“Cô nương mau đi thay đổi xiêm y, chọn cái khá một chút.” Trương mẫu khẩn trương nói. Trong Vương phủ tùy tiện chọn một nha hoàn, cũng còn khá hơn nàng ta, ai nói người đẹp thì không bê bối. Nếu để Vương gia nhìn thấy nàng ta bây giờ, chắc còn tưởng bà ngược đãi những nữ nhân này quá.

Vân Ca nháy mắt một cái, bảo Trương mẫu vui lòng chờ ở bên ngoài, rồi ôm hộp thức ăn vào phòng thay đồ.

A, tuyệt quá, có thể lén ăn vụng một chút, há há!

Đi gặp đại nhân vật thật là phiền phức.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3