Không khoan nhượng - Chương 023 - 024 - 025 - 026 - 027
CHƯƠNG 23
Trong khi chiếc máy bay quân sự của khu Núi Elk lao về phía Coronado, trong đầu Harvath vẫn như in những gì gã Lùn đã nói trong phòng chát.
Finney cho rằng máu cừu trên cửa nhà Harvath rất “giống trong kinh thánh”. Harvath không tán thành, nhưng từ khi nó xảy ra anh không thể liên hệ nó với bất kỳ chuyện gì khác – ít nhất là sao cho có nghĩa một chút. Giờ đây, khi mẹ anh bị tấn công và bằng một loại châu chấu với “Số lượng rất lớn”, cũng “giống trong kinh thánh”.
Harvath bật chiếc máy tính xách tay của Finney trên máy bay và truy cập Internet. Anh gõ máu cừu và châu chấu để tìm kiếm. Thu được trên nửa triệu kết quả. Kết quả thứ nhất từ Wikipedi và dòng tóm tắt đã cho thấy tất cả. Harvath mở đường địa chỉ kết nối.
Tai ương châu chấu đó được nhắc tới trong cuốn Exodus1. Đó là một trong mười tai ương Chúa trời giáng xuống Ai Cập để buộc các Pharaông phải thả những nô lệ người Do Thái.
1. Exodus: Sự kiện người Do Thái rời bỏ Ai Cập trong kinh thánh.
Tai ương đầu tiên là các dòng sông ở Ai Cập và các nguồn nước khác bị biến thành máu đỏ. Sau đó, các loài bò sát hay chính xác hơn là ếch đầy trên mặt đất. Rồi đến là một loại dịch bệnh là những ung nhọt không thể lành được, tiếp đến là mưa đá lẫn với hỏa hoạn. Rồi đến châu chấu và bóng đêm và cuối cùng là cái chết của tất cả các hài nhi là con trai, trừ những người Do Thái, những người mà ở cửa nhà họ có sơn máu cừu trong lễ Phục sinh.
Chắc chắn kẻ tấn công Tracy và mẹ anh đang dùng mười tai ương đó như một kiểu sách giải trí quái đản, những theo thứ tự đảo lộn. Tai ương thứ mười là giết chết tất cả bé trai mời ra đời ở Ai Cập. Chỉ những gia đình Do Thái có bôi máu cừu trên cửa là được cứu. Chúa trời sẽ bỏ qua nhà họ và lễ Quá Hải cũng xuất phát từ đây. Nó đánh dấu sự kiện những người Do Thái được giải phóng khỏi gông cùm của các Pharaông và từ đây đất nước Do Thái ra đời. Cách chúng xử đối với Harvath và việc bắn Tracy Hastings có vẻ đã dần hé rạng hơn.
Rõ ràng, tay bắn tỉa đó xem mình như thiên thần chết. Hắn đã bỏ qua nhà Harvath, hắn đã tha cho anh nhưng thay vào đó là Tracy.
Tai ương thứ chín có liên quan đến bóng tối vì vậy hắn đã làm mù mắt mẹ anh. Chúa trời đã truyền cho Moses1 để vươn cánh tay mình qua Ai Cập và gây ra một tai họa, đó là bóng đêm kéo dài trong suốt ba ngày.
1. Moses: Một lãnh tụ tôn giáo trong Kinh thánh, nhà tiên tri quan trọng trong Do Thái Giáo, Theo cuốn Exodus, Moses được một trong những phụ nữ Do Thái sinh ra và đã được giấu đi khi vị Pha-ra-ông lúc đó yêu cầu giết tất cả các bé trai sơ sinh Do Thái và cuối cùng được con gái nhà vua nhận làm con nuôi trong gia đinh hoàng gia Ai Cập. Sau khi giết một chủ nô lệ người Ai Cập, ông bỏ trốn và trở thành người chăn cừu. Sau đó, ông tuân lệnh Chúa trời đưa người Do Thái thoát khỏi cảnh nô lệ.
Tai ương thứ tám, đại dịch châu chấu, có nghĩa là “làm trái tim Pharaông
cứng rắn”. Lúc này, trái tim cũng như lòng kiên quyết của anh chẳng cần phái cứng rắn thêm chút nào nữa. Chúng nhằm vào Tracy và mẹ anh đã quá đủ rồi. Mặc dù đã có những lời của ngài Tổng thống hay bất kỳ ai khác nói gì anh đã quyết tâm rồi. Cho dù là ai đứng sau những vụ tấn công này không chỉ là phải dừng lại mà còn phải chết và đó chính là những gì anh sẽ làm.
Harvath tiếp tục đọc. Những tai ương còn lại cũng kinh khủng không kém và anh chẳng muốn hình dung xem những tai ương thời hiện đại của chúng sẽ thế nào. Hy vọng duy nhất của anh là ngăn được kẻ nào đó đứng sau những vụ tấn công này trước khi hắn lại ra tay.
Điều này dẫn anh tới một suy nghĩ còn tệ hơn. Mục tiêu tiếp theo sẽ là ai nhỉ? Đầu tiên là Tracy. Rồi đến mẹ anh. Liệu gã này chỉ nhằm vào những người phụ nữ gần với hắn, hay cả những người đàn ông nữa? Liệu Harvath có nên cảnh báo tất cả bạn bè anh hay không nhỉ? Nhưng nếu muốn anh sẽ phải nói gì? Có một tai ương giống trong kinh thánh gắn với tên anh? Không, vấn đề là phải ngắn gã này lại trước khi hắn có thể ra tay tiếp. Nhưng để làm thế, họ cần phải có cơ hội – một cơ hội lớn.
CHƯƠNG 24
Khi Harvath bước vào phòng bệnh và nhìn thấy mẹ anh nằm đó, anh phải kiềm chế cơn thịnh nộ, mặt bà méo mó và thâm tím. Kẻ quái nào có thể làm thế này?
Mặc dù muốn ào đến bên mẹ, nhưng anh không thể. Cảm giác của anh về kẻ đã gây ra sự việc này và nỗi tức giận thậm tệ. Harvath cảm thấy nghẹt thở. Những giọt nước mắt lặng lẽ chảy dài trên gò má.
Cuối cùng, anh bước tới bên giường bà. Nhìn khuôn mặt sưng vù của mẹ, Harvath dịu dàng cầm tay bà và nói, “Mẹ, con xin lỗi mẹ”.
Anh cứ đứng như vậy vài phút rồi mới kéo ghế ngồi cạnh giường bà. Một ký ức ảo giác không mấy dễ chịu trào lên trong anh. Hệt như hôm ở trong phòng bệnh Tracy.
Vì lý do gì mà chuyện này cứ tiếp diễn như vậy? Tại sao khi anh tìm được nửa còn lại của cuộc đơi thì có ai đó cứ cố phá vỡ?
Đó là câu hỏi anh luôn tự đặt ra từ khi Tracy bị bắn.
Trong tất cả những thành công của anh trong cuộc đời này, không hề có các mối quan hệ với phụ nữ. Đã lâu lắm rồi, anh vẫn cho rằng đó là vì nghề nghiệp và yêu cầu của công việc đặt lên vai mình, nhưng khi gặp Tracy, anh đã thề không để công việc là lý do làm đổ bể một mối quan hệ nữa.
Anh cũng từng cho rằng đó là vì nỗi ám ảnh trước những căng thẳng mà nghề nghiệp của cha anh đã gây ra đối với mẹ anh. Những trong thực tế, họ đã có một cuộc hôn nhân hoàn mỹ mặc dù nghề nghiệp của ông rât nguy hiểm và thỉnh thoảng ông lại biến mất một vài tuần, thậm chí, hàng tháng trời đằng đẵng.
Rồi một đêm, khi Tracy nằm ngủ cạnh anh thật bình yên, Harvath tự mình suy ngẫm để tìm ra lý do vì sao anh cứ đẩy bất kỳ người phụ nữ tốt nào rời xa anh mỗi khi họ bước chân vào cuộc đời anh. Anh nhìn thấy gương mặt của Meg Casidy như ẩn hiện trước mắt. Nhưng với Tracy, họ đã gặp nhau trong những tình huống thật đặc biệt. Với Meg đó là một vụ không tạc. Sau đó, họ được giao nhiệm vụ trong một chiến dịch cực kỳ khó khăn. Với tất cả những dự định và mục đích đó đáng lẽ ra họ phải là một cặp hoàn hảo bên nhau – Có lẽ là hoàn hảo như anh và Tracy từng như vậy. Nhưng rồi cũng chẳng đi đến đâu. Cô là một người phụ nữ kỳ lạ và là người Harvath cảm thấy tiếc thương sâu sắc khi anh đã để mất.
Tuy nhiên, đó chỉ là một hình ảnh lãng đãng mà thôi vì Meg vẫn đang có cuộc sống riêng của cô. Cô đã gặp một người mới và chẳng bao lâu nữa sẽ làm đám cưới. Đầu óc anh nhanh chóng bị rơi vào góc tối mà anh thường cố hết sức để tránh xa. Anh đã đúng. Anh biết điều đó sau những cảm giác khủng khiếp anh từng trải qua trong những ngày tăm tối nhất của cuộc đời mình.
Đó là nhiệm vụ thứ hai của anh với Đội II của SEAL. Học được cử tới Phần Lan vào một trong những mùa đông khắc nghiệt nhất từng có trong lịch sử. Đội của anh tách ra thành nhiều nhóm khi họ tiến gần đến mục tiêu.
Tuy nhiên, chúng đã săn lùng và lật ngược tình thế, đánh úp họ từ phía sau. Làm sao chúng biết đội của SEAL đang ở đó, Harvath không thể quyết định.
Khi trận chiến kết thúc, anh nhìn lại qua vai mình và người đồng đội đã chết của anh bị một viên đạn xuyên qua đầu.
Mặc dù cố gắng để hạ hết các tay bắn tỉa, nhưng anh vẫn chưa thấy hài lòng. Cảm giác tội lỗi vẫn quá lớn trong anh. Người đồng đội của anh có một vợ và hai con nhỏ.
Harvath quyết tâm rằng anh sẽ là người báo tin cho vợ của người đồng đội ấy. Cô là vợ của một sỹ quan Hải quân tốt và mạnh mẽ, song vẻ mặt cô khi nhận được tin xấu đã làm trái tim Harvath tan vỡ. Anh sẽ không bao giờ gây đau khổ kiểu như vậy cho vợ ngừoi khác nữa.
Đã nhiều năm nay, Harvath cho rằng điều đó có nghĩa là tất cả những người bạn của anh sẽ sống sót trở vê. Đó là một mục tiêu cao cả, nhưng trong chiến đấu đôi khi có những người chẳng bao giờ có thể trở về được nữa, đó là mất mát lớn lao nhất trong những gì họ đã làm đế cống hiến cho cuộc sống, đó chính là lý do vì sao Harvath thích làm việc một mình bất cứ khi nào có thể.
Nằm đó, bên cạnh Tracy cuối cùng Harvath cũng hiểu ra vì sao anh lại đẩy những người phụ nữ tốt đẹp rời xa cuộc đời anh. Và cũng chính lúc ấy, tự anh đưa ra lời nguyền mới. Nếu Tracy chính là người phụ nữ của đời anh, anh sẽ không bao giờ để cô phải ra đi.
Dòng suy nghĩ của Harvath bị ngắt quãng khi chiếc Black Berry ở hông anh rung lên với một cuộc gọi đến. “Harvath nghe”, anh vừa giơ chiếc điện thoại lên tai vừa nói.
“Scot, Ron Parker đây, chúng tôi có thứ anh nên xem”.
“Gì vậy?”.
“Anh giải quyết chỗ San Diego Marriont nhanh thế nào?”.
“Người đàn ông trên vịnh ấy à?” Harvath nhìn mẹ anh và hỏi.
Bác sỹ nói với anh rằng mặc dù bà đã ổn định, những họ vẫn định dùng thuốc an thần cho bà nốt tối nay. “Có lẽ là khoảng mười lăm phút nữa. Sao vậy?”
“Khi nào tới, anh sẽ thấy. Một trong số những người liên lạc của tôi đang chờ anh. Hãy hỏi Thám tử Gold”.
CHƯƠNG 25
Giữa đêm khuya thanh vắng. Khách sạn Sandiego Marriot và Marina đẹp kỳ lạ bởi sự kết hợp kỳ quái giữa kim loại và kính cong. Những tia sáng xanh đỏ từ những chiếc đèn xe cảnh sát nhấp nháy đang tô điểm thêm cho mặt tiền hoành tráng.
Sau khi chạm trán với một nhân viên cảnh sát có vẻ khá khó bảo cuối cùng Harvath cũng tìm thấy vị thám tử họ Gold. Không hiểu sao Parker lại quên không lưu ý thêm với anh rằng tên anh ta là Alison. Nếu không anh gặp đã không gặp một chút phiền hà nào với nữ thám tử này đúng là bỏ qua một chi tiết thật buồn cười.
Biết rõ về Ron, Harvath tìm ra Gold là một người khách ở Valhalla và rằng có lẽ cô và Parker có mối quan hệ tình cảm nào đó. Không để ý rằng cô là một phụ nữ, đó chính là cách mà Ton cố gắng để chứng minh rằng cô là một cảnh sát có năng lực và là người Harvath có thể tin tưởng. Không cần thiết phải nhưu vậy. Chỉ cần Gold ổn với Parker là ổn với Harvath. Rất nhanh chóng, người phụ nữ có chiều cao lý tưởng và mái tóc màu đỏ quyến rũ mà Harvath đoán là hơn ba mươi tuổi đã chứng minh rằng cô rất xứng đáng với mong đợi của Parker và Harvath.
Sau khi giới thiệu bản thân và xin lỗi vì nhân viên cảnh sát khó chịu lúc trước, Alison dẫn Harvath tới chỗ một chiếc xe tải chở hàng màu trắng, không có cửa sổ của hãng chuyển phát nhanh Chevy Express. Cửa sau đã mở và bên trong là một đội chuyên gia đang thu thập chứng cứ.
“Theo một nhân chứng đang cho chó đi dạo gần nhà mẹ anh, ngay trước khi xảy ra vụ tấn công, có một chiếc xe tải màu trắng đỗ trên phố. Chúng tôi đã tìm ra dấu hiệu từ tính trong chiếc xe tải khá là khớp với miêu tả của nhân chứng đó về những gì cô ta nhìn thấy”.
Gold gõ vào một bên chiếc xe tải để một kỹ sư để ý và yêu cầu anh ta minh họa cho Harvath thấy những gì cô đang nói.
“Bất kỳ ai nhìn thấy chiếc xe tải cũng nghĩ rằng đường ống trong nhà mẹ anh bị hỏng hay có gì đó cần phải sửa. Cảnh sát Coronado đã kiểm tra tất cả các đơn vị kinh doanh Serpro trong khu vực và không đơn vị nào có yêu cầu phục vụ ở khu vực gần nhà mẹ anh”.
Harvath không ngạc nhiên. “Thế còn chiếc xe tải?”.
“Nó được thuê từ một công ty cho thuê ở Los Angeles. Chúng tôi đang kiểm tra đây, nhưng không hy vọng là tìm được gì nhiều nhặn”.
Harvath cũng vậy.
“Sở Cảnh sát Coronado cũng không tìm thấy gì trong nhà bà”.
“Và tôi nghĩ là chúng sẽ tiếp tục”, Harvath nói.
“Sao vậy?” Gold hỏi.
“Gã này rất chuyên nghiệp”.
Vị thám tử rướn mày đáp lời anh.
“Tôi không biết Ron đã nói với cô nhiều không, nhưng cách đây vài ngày, một người bạn của tôi đã bị bắn ngay bên ngoài nhà tôi ở D.C và chúng tôi tin rằng đó cũng chính là người đã tấn công mẹ tôi”, Harvath trả lời.
“Vâng, Ron đã nói với tôi rất nhiều, về chuyện đó. Anh ấy cũng bảo tôi đừng có hỏi anh nhiều về việc anh đã tệ bạc với ai đó thế nào mà hắn phải tấn công những người xung quanh anh như vậy”.
Harvath nhìn cô, nhưng không trả lời.
“Cũng được”, Gold nói tiếp, chấp nhận sự im lặng của anh. “Tôi đã tới Núi Elk. Tôi hiểu”.
Cô không biết một nửa sự việc đang diễn ra ở đó, nhưng Harvath mặc kệ. Parker cũng giống như Finney, không bao giờ bê một chút gì liên quan tới vấn đề an ninh quốc gia khi nói chuyện riêng. Đổi đề tài, Harvath hỏi, “Cô thấy chiếc xe tải thế nào?”.
“Dựa trên miêu tả của nhân chứng, chúng tôi kiểm tra lại đoạn băng quay camera trên cầu. Chúng tôi thấy chiếc xe tải đi qua đó và tới từ Coronado. Với băng quay camera giao thông, chúng ta có thể lần theo chiếc xe ở đây”.
Đó là công việc rất tốt của người cảnh sát, nhưng tất cả những gì Harvath phải làm là nhìn ra phía bến du thuyền và hàng trăm con thuyền đang đỗ dọc bến để biết rằng hắn ta đã cao chạy xa bay rồi. Anh có một ý tưởng rất hay, nhưng vẫn phải hỏi. “Vậy hắn vứt chiếc xe tải ở đây, rồi sau đó?”.
Gold đánh đầu về phía chiếc camera theo dõi của một khách sạn. “Chúng tôi đã lấy ra những thước phim. Đúng như lời anh nói, gã này là một tay chuyên nghiệp. Hắn biết là chúng ta sẽ lấy băng ra nên không bao giờ nhìn thẳng về hướng camera. Tôi sẽ cho anh bản sao mọi thứ. Nhưng tôi không nghĩ là sẽ có ích gì nhiều. Hắn đội một cái mũ đánh bóng chày kéo xụp xuống mặt tới mức anh không thể nhìn thấy mặt mũi hắn thế nào. Bên cạnh đó, hắn còn mặc một bộ áo liền quần và bước đi khom người để chúng ta không thể xác định được dáng đi và chiều cao của hắn”.
“Hắn có đi xe chờ không hoặc có đi xuống bến tàu không?”.
“Hắn có đi xuống bến tàu”, vị nữ thám tử trả lời. “Những người ở cảng du thuyền khá là nghiêm ngặt trong việc ghi sổ nhật ký về việc tàu nào ở chỗ nào, số đăng ký và tất cả, nhưng...”
“Nhưng đến lúc này, có lẽ hắn đang ở Mexico rồi”.
Gold tán thành. “Nếu là tôi, tôi đã có một chiếc xe chờ ở Ensenada, nếu không phải là một nơi xa hơn ngoài bờ biển và từ đó tôi sẽ biến mất”.
Cô đã đúng. Đó là chính xác những gì Harvath sẽ làm. Họ chỉ chậm hơn gã đàn ông đã bắn Tracy và mẹ anh vài tiếng, nhưng cũng có thể là vài ngày. Với một con thuyền và khoảng gần hai ngàn dặm bờ biển trên bán đảo Baja gã đàn ông này có thể ở bất kỳ đâu.
Điều duy nhất Harvath biết chắc chắn là hắn không biến mất một cách dễ dàng như vậy. Hắn sẽ quay trở lại và một khi hắn đã quay trở lại sẽ không phải là chuyện nhỏ.
Hai người sẽ gặp nhau tại một điểm nhất định và một khi đã chạm mặt nhau chắc chắn chỉ còn một người có thể còn mạng sống mà bước đi.
CHƯƠNG 26
ANGRA DOS RÉI, BRAXIN
Gã Lùn nhìn vào danh mục và gạt mảnh giấy đi. Chỉ một từ, gã đã choáng váng.
Càng giữ danh mục đó, gã càng gần với điều không thể mà gã đã thấy. Gã có rất ít để thương thảo và bây giờ gã buộc phải gọi để giúp đỡ một người nào đó đang cần thông tin cực kỳ nóng và thực ra đó là phóng xạ.
Một khi có được thông tin đó gã có đủ tiền để theo tiếp những gì gã đang tìm kiếm thực sự. Mặc dù Harvath đã gần như lấy hết mọi thứ của gã, gã Lùn vẫn còn sót lại đôi chút và gã sẽ đá quả bóng này cực kỳ khéo léo.
Gã nhấc tách cà-phê không lên, tượt xuống khỏi ghế và đi vào bếp. Một làn gió lạnh thổi vào căn nhà mang theo lời hứa của một cơn mưa sắp tới. Có lẽ đây là một trong số rất nhiều khó chịu trên thiêng đường của hòn đảo riêng này. Trời rất ít khi mưa nhưng một khi đã mưa sẽ là những cơn mưa như trút nước. Điều này có nghĩa tất cả đường truyền qua vệ tinh của gã sẽ bị treo lại cho tới khi nào tạnh mưa.
Tách cà-phê Thổ Nhĩ Kỳ như đang thiêu đốt dạ dày gã. Gã dọn chỗ đồ ăn còn thừa, quay lại với cái bàn nhìn lại danh mục lần nữa.
Hàng triệu điều khác nhau đang lơ lửng quanh đầu gã và gã thấy khó mà mà tập trung được. Với một chút xíu gã đã phát hiện ra mọi thứ càng trở nên rối rắm hơn.
Một trong những thông tin thú vị nhất mà gã đã phát hiện ra là cách đây khoảng hơn sáu tháng người Mỹ đã bí mật thả năm tù nhân nguy hiểm nhất mà họ giam giữ tại vịnh Guantanamo.
Họ đã sử dụng một chất đồng vị phóng xạ đưa vào máu của chúng để theo dõi nhưng lại thất bại và người Mỹ đã mất dấu chúng.
Sựu việc này đã tạo nên vế cái gì của phương trình. Còn những gì mà gã Lùn không thể ghép lại với nhau được chính là vế tại sao.
Liệu đó có phải là một kiểu giao dịch bí mật hay không? Nếu đúng, thì là với ai và tại sao phải theo dõi những người này? Liệu họ có hy vọng bắt chúng trở lại không? Và nếu có thì bắt từ ai? Ai là người muốn bắt chúng trước?
Theo gã Lùn thấy không thể liên lạc với những tù nhân này.
Chúng thuộc nhiều tổ chức khác nhau – thậm chí nhiều nước khác nhau. Chẳng có ý nghĩa gì.
Gã cho rằng có lẽ có một mối liên kết của Al Qaeda giữa năm tù nhân này nhưng không phải theo cách thả cả năm người như vậy. Và chắc họ không được thả vì họ là những kẻ tạm giữ do tình nghi hoặc bị bỏ tù nhầm. Không đây là những người đàn ông rất cứng rắn và rất nguy hiểm
Trong hồ sơ của họ liệt kê nhiều vụ trốn tù cũng như nhiều vụ tấn công bảo vệ của Lực lượng đặc nhiệm liên quân Guantanamo. Thả những tù nhân này ra có lẽ người Mỹ phải trả giá rất đắt.
Đó là giả thuyết của gã Lùn, nhưng dù cố gắng đến mức nào để tìm ra đường kết nối gã vẫn không thể. Có một hố đen thông tin – một hiện tượng tình báo cực kỳ hiếm khi xảy ra đặc biệt với trình độ của gã. Thông tin không thể che giấu được nhưng không bao giờ bốc hơi một cách đơn giản.
Thực tế rằng hắn đã cố gắng hết sức để đào bới những gì đang ở phía trước cho thấy một điều – Nước Mỹ chưa bao giờ muốn nói lời thả năm tù nhân này ra.
Những tên lính liên quan đến vụ thả tù nhân vào cái đêm mưa cách đây gần sáu tháng hẳn đã được thăng chức và thả ra khỏi Guantanamo. Nước Mỹ đã rất giỏi trong việc liên kết lại tất cả các đầu mối lỏng lẻo, nhưng tại sao lại như vậy nhỉ? Họ đang che giấu điều gì? Gã để câu hỏi đó luẩn quẩn trong đầu một chút rồi tập trung vào một vấn đề khác có vẻ chẳng liên quan gì lắm – điệp vụ Scot Harvath.
Trong vài tiếng đồng hồ vừa qua, rõ ràng là Harvath đã có trong tay một số nguồn tin đặc biệt nhưng không thuộc về chính phủ Mỹ.
Ngược lại vì lý do nào đó nước Mỹ lại xem anh ta như một món nợ phải trả và theo ngồn tin của gã, Mỹ không cho phép Harvath theo đuổi cuộc điều tra xem ai đã bắn Tracy Hastings. Harvath làm việc đơn lẻ.
Cũng có thể, nhưng rõ ràng là anh chàng có nhiều bạn bè – và là nhưng người rất xuất chúng trong lĩnh vực này. Gã Lùn vẫn tự chửi mắng mình vì tội đế mất mọi thứ. Dữ liệu của gã, tải sản của gã tất cả.
Ban đầu, gã rất khoái ý tưởng đưa ra một hợp đồng với Harvath nhưng như thế không chỉ là rất tốn kém mà nếu có gì xảy ra với Harvath rất có thể gã sẽ không bao giờ nhìn thấy tiền và dữ liệu của mình lần nữa được. Gã không còn lựa chọn nào khác ít nhất là đến thời điểm này chỉ có thể mặc kệ. Trong tương lai nếu có cơ hội lúc đó gã sẽ có phương án tiếp theo. Nhưng lúc này, trong mọi động tĩnh gã vẫn phải tỏ ra là gã cũng đang tham gia vào trò chơi.
Gã với qua bàn, đầy mảnh giấy về phía mình và nghiên cứu lại năm cái tên. Bước tiếp theo của gã sẽ là gì nhỉ?
Một tiếng sấm rền lên đâu đó ngoài vịnh, gã Lùn mở bút gạch chéo cái tên đầu tiên trong danh sách rồi gửi trở lại phòng chát. Những gì Harvath không biết sẽ không giết chết anh.
CHƯƠNG 27
CHƯƠNG TRÌNH TÌNH BÁO SARGASSO
KHU NGHỈ MÁT NÚI ELK
MONTROSE, COLORADO
Sau khi nói chuyện với bác sỹ của bà, Harvath lại ngồi bên giường bà trông bà ngủ. Còn quá sớm để kết luận rằng liệu bà có bị mù vĩnh viễn không nhưng người ta vẫn hy vọng có thể nhanh chóng phục hồi thị lực cho bà. Điều các bác sỹ lo lắng nhất tại thời điểm này chính là cú đánh vào tinh thần bà trong cuộc tấn công đó và họ muốn giữ bà lại tí nhất trong vài ngày nữa để kiểm tra và theo dõi thêm.
Một lúc sau, Harvath đứng dậy. Anh yêu quý mẹ anh vô cùng nhưng dù muốn đến đâu đi nữa anh cũng không thể chỉ ngồi bên giường bà rồi chờ xem những người khác bị tấn công. Anh cần phải hành dộng. Đã có đám bạn của bà sẵn dàng thường trực bên giường bệnh nên anh lại lên máy bay của Tim Finney trở về Colorado.
Mặc dù chuyến đi rất dễ chịu nhưng Harvath không thể chợp mắt được chút nào. Tracy thì nằm đó gần chết, còn mẹ anh thì bị tấn công và tra tấn. Với những gì đã xảy ra với cả hai người có lẽ cả đời anh sẽ phải sống trong nỗi ám ảnh kinh hoàng. Anh thoáng nghĩ liệu đó có phải là một phần của kế hoạch. Ý nghĩ này khiến men chua trong dạ dày anh trào lên làm anh cảm thấy khé cả cổ.
Harvath đang không có một đầu mối nào để điều tra và anh biết rất rõ. Anh không phải là người dễ dàng bị tình cảm chi phối nhưng lần này lại khác. Nạn nhân đều là những người thân yêu của anh. Vậy còn có những người khác không? Có lẽ vậy. Liệu kẻ tấn công có trở nên mạnh tay hơn và sẽ giết người không? Đó là một khả năng – một khả năng lớn đến mức Harvath thậm chí chẳng muốn nghĩ tới nhưng anh vẫn phải để tâm.
Những kẻ khác dù thế nào cũng đê lại dấu vết. Còn gã này rõ ràng là gã để lại dấu vết nhưng chẳng dấu vết nào trong đó giúp Harvath tìm ra gã là ai và làm thế nào để ngăn hắn lại.
Harvath nghĩ ngợi suốt chặng đường đến khi nghỉ mát. Khi anh tới đó, Finney và Parker đang chờ sẵn. “Anh có kịp chợp mắt chút nào trên đường không?” Finney hỏi. Harvath lắc đầu, không.
Người bạn đưa cho anh một cái thẻ mở cửa trong một túi nhỏ với số phòng trên đó. “Sao anh không nghỉ một chút đi?”.
“Thế còn gã Nhỏ con từ Ipanema tới, đang ở Braxin?”.
“Chúng tối có nghe được tín hiệu của anh ta trước khi có cơn bão đổ bộ vào. Hiện tại, anh ta đang bế tắc. Chúng tôi sẽ để ý. Khi nào thời tiết thay đổi, chúng tôi sẽ tới đón anh”.
Harvath cảm ơn những người bạn và đi về phía phòng mình. Đến cửa, anh quyết định không suy nghĩ gì nữa và cố gắng vứt bỏ mọi thứ ra khỏi đầu mình. Ngủ là một thứ vũ khí. Giấc ngủ ngon giúp cho anh tỉnh táo và bây giờ anh cực kỳ cần đến nó.
Mở cửa ra, anh đá văng giầy đi và quẳng mình lên giường. Khu nghỉ mát này vốn nổi tiếng là chăn ấm, nệm êm nhưng Harvath chẳng buồn chú ý gì nữa. Tất cả anh cần bây giờ chỉ là một giấc ngủ sâu.
Trong giây lát, lời cầu nguyện của anh được đáp lại và anh không còn biết gì nữa anh đang rơi vào một giấc ngủ sâu nhât say nhất từ trước đến nay.