Nạn Nhân Thứ Tư - Chương 06 - Phần 1

SÁU

Catherine đi rất nhanh trong phòng cấp cứu, mặt tái xanh, căng thẳng. Mái tóc đỏ như đồng của cô xõa rối trên vai. Cô nhìn Moore khi anh bước vào phòng.

- Tôi nói đúng không? - Cô hỏi.

Anh gật đầu.

- Posey 5 là tên của mạng Internet. Chúng tôi đã kiểm tra máy tính của cô ấy. Giờ hãy cho tôi biết tại sao cô biết chuyện này?

Cô nhìn quanh phòng cấp cứu nói.

- Hãy đến phòng họp nào đó!

Căn phòng cô đưa anh đến như một cái hang nhỏ tối tăm, không có cửa sổ, chỉ có một chiếc giường, một cái ghế và một cái bàn có ngăn. Với một bác sỹ mệt mỏi và chỉ muốn chợp mắt thì căn phòng đã đầy đủ và dễ chịu rồi. Moore nhận thấy không gian đó nhỏ hẹp mức nào. Anh tự hỏi sự gần gũi bắt buộc đó có khiến cô cảm thấy bất tiện như anh không. Họ đều nhìn quanh, tìm một chỗ ngồi xuống. Cuối cùng, cô ngồi trên giường, còn anh ngồi trên ghế.

- Tôi thực sự chưa từng gặp Elena. - Catherine nói. - Tôi còn không biết tên cô ấy. Chúng tôi chỉ cùng một phòng chat trên mạng. Anh biết phòng chat là gì chứ?

- Đó là cách nói chuyện trực tiếp trên máy tính.

- Đúng vậy! Một nhóm người lên mạng cùng lúc để có thể gặp gỡ trên đó. Đây là phòng nói chuyện riêng tư, chỉ dành cho phụ nữ. Anh phải biết từ khóa chính xác để vào được đó. Tất cả những gì anh thấy trên máy tính là những cái tên ảo. Không có tên hay mặt thật, vì vậy chúng tôi đều vô danh. Điều đó khiến chúng tôi cảm thấy an toàn và có thể chia sẻ những bí mật. - Cô dừng lại. - Anh chưa bao giờ dùng phòng chat sao?

- Tôi e là tôi không có hứng thú nói chuyện với những người lạ mà không biết mặt.

- Đôi khi. - Cô khẽ nói. - Một người lạ không rõ mặt là người duy nhất anh có thể nói chuyện.

Anh nhận thấy nỗi đau đớn trong câu nói đó và không nghĩ ra điều gì để nói.

Một lúc sau, cô hít sâu, không nhìn anh mà nhìn hai bàn tay mình đan vào nhau, đặt trên đùi.

- Chúng tôi gặp gỡ một lần một tuần, vào đêm thứ tư, lúc chín giờ tối. Tôi vào mạng, nhấp biểu tượng phòng chat rồi đánh các chữ cái viết tắt là PTSD, sau đó là phụ nữ giúp nhau. Và tôi vào được. Tôi nói chuyện với các phụ nữ khác bằng cách gõ lời thoại, rồi gửi qua mạng. Lời nói của chúng tôi hiện trên màn hình, chúng tôi có thể thấy nó ở trên đó.

- PTSD là gì? Tôi nghĩ nó là viết tắt của…

- Rối loạn thần kinh sau chấn thương. Đó là một thuật ngữ y khoa khá hay dùng để miêu tả những gì phụ nữ ở đó đang mắc phải.

- Chúng ta đang nói về những chấn thương gì vậy?

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh.

- Bị cưỡng bức.

Từ đó lơ lửng giữa họ một lúc. Âm thanh của nó làm xao động không khí. Đó là hai âm độc ác, nó tác động như một cú đấm thực sự.

- Và cô tham gia vì Andrew Capra. - Anh nói khẽ. - Vì chuyện hắn gây ra cho cô.

Cô hấp háy mắt, nhìn xuống.

- Đúng vậy. - Cô thì thầm. Cô lại nhìn hai bàn tay của mình. Moore nhìn cô. Anh cảm thấy phẫn nộ vì những chuyện đã xảy ra với Catherine và vì những gì tên Capra đã cướp mất từ tâm hồn cô. Anh tự hỏi cô là người thế nào trước khi bị tấn công. Ấm áp và cởi mở hơn chăng? Hay cô vẫn luôn trốn tránh tiếp xúc với người khác? Liệu cô có như một bông hoa bị bọc trong sương giá?

Cô ưỡn thẳng người lên, cố nhìn về phía trước.

- Đó chính là nơi tôi đã gặp Elena Ortiz. Tôi không biết tên thật của cô ấy, tất nhiên rồi! Tôi chỉ thấy biệt hiệu của cô ấy là Posey 5.

- Có bao nhiêu phụ nữ trong phòng chat đó?

- Tùy theo tuần. Vài người trong số đó bỏ cuộc. Rồi vài cái tên mới xuất hiện. Vào bất cứ đêm nào, ở bất cứ đâu, chúng tôi có thể có từ ba đến hơn mười người.

- Sao cô biết nó?

- Từ một tờ rơi dành cho nạn nhân bị cưỡng bức. Nó được phát cho các phòng khám và bệnh viện nữ khắp thành phố.

- Vậy những phụ nữ trong phòng chat này đều sống ở Boston?

- Đúng vậy!

- Và Posey 5 là một vị khách thường xuyên chứ?

- Cô ấy đã có ở đó, lúc có lúc không trong vòng hơn hai tháng. Cô ấy không nói nhiều nhưng tôi thấy tên cô ấy trên màn hình và tôi biết cô ấy có ở đó.

- Cô ấy có nói về vụ cưỡng bức của mình không?

- Không. Cô ấy chỉ lắng nghe. Chúng tôi gõ chữ chào cô ấy. Nhưng cô ấy không nói về bản thân, như thể cô ấy sợ làm vậy. Hoặc cô ấy quá xấu hổ nên không nói gì.

- Vậy cô không chắc là cô ấy có bị cưỡng bức hay không?

- Tôi biết cô ấy đã bị.

- Sao cô biết?

- Vì Elena Ortiz đã được điều trị trong phòng cấp cứu này.

Anh nhìn cô chằm chằm.

- Cô thấy hồ sơ của cô ấy chứ?

Cô gật đầu.

- Tôi chợt nhớ ra là có thể cô ấy đã được chăm sóc sức khỏe sau lần tấn công. Đây là bệnh viện gần chỗ ở của cô ấy nhất. Tôi đã kiểm tra máy tính bệnh viện. Nó có tên của từng bệnh nhân đã được chăm sóc trong phòng cấp cứu này. Tên cô ấy có trên đó. - Cô đứng lên. - Tôi sẽ cho anh xem những ghi chép về cô ấy.

Anh đi theo cô ra khỏi phòng nghỉ, trở lại phòng cấp cứu. Hôm đó là tối thứ sáu, những người bị thương đang được đưa vào cửa. Nạn nhân trong tình trạng say túy lúy, lóng ngóng giữ chặt túi khí, áp vào khuôn mặt đã bị dập nát. Đây là một tay đua còn trẻ đã thua cuộc vì đèn vàng. Vào đêm thứ sáu nào cảnh sát cũng phải làm việc vất vả và chứng kiến máu đổ. Trung tâm y tế Hành Hương là một trong các trung tâm cấp cứu đông bệnh nhân nhất ở Boston. Moore có cảm giác anh đang đi vào trung tâm một cuộc hỗn loạn khi anh đâm sầm vào mấy cô y tá và xe đẩy hay dẫm lên một vũng máu.

Catherine dẫn anh đến phòng lưu trữ hồ sơ của phòng cấp cứu. Nó rộng bằng một nhà vệ sinh, bốn bức tường xung quanh là các giá chứa tập hồ sơ được đóng gáy cẩn thận.

- Đây là nơi họ lưu trữ tạm thời các ca họ đã xử lý. - Catherine nói. Cô lấy ra một tập có chữ: ngày mùng bảy đến ngày mười bốn tháng năm. - Mỗi khi có bệnh nhân được đưa đến phòng cấp cứu, chúng tôi đều ghi lại vào một tờ đơn. Nó thường dài cả một trang, có ghi chú của bác sỹ và hướng dẫn điều trị.

- Không có hồ sơ bệnh án cho mỗi bệnh nhân sao?

- Nếu bệnh nhân chỉ đến một lần thì sẽ không cần đến hồ sơ bệnh án của bệnh viện. Ghi chép duy nhất chỉ là một tờ giấy ghi chú. Những tờ giấy này cuối cùng sẽ được chuyển tới phòng ghi chép của bệnh viện. Ở đó chúng tôi sẽ quét và lưu lại trên ổ đĩa. - Cô mở tập hồ sơ của ngày ngày mùng bảy đến ngày mười bốn tháng năm. - Đây rồi!

Anh đứng bên cạnh, nhìn qua vai cô. Mùi thơm trên tóc cô lập tức khiến anh phân tâm. Anh phải cố tập trung vào trang giấy. Lần nhập viện đó xảy ra ngày mùng chín tháng năm, lúc một giờ sáng. Tên, địa chỉ và thông tin về các hóa đơn của bệnh nhân được ghi trên đầu, phần còn lại là các ghi chép bằng tay. Chữ viết tắt của y khoa, anh nghĩ, vì anh cố giải mã từng từ, cố hiểu nội dung của đoạn đầu do một cô y tá viết:

Một cô gái gốc Tây Ban Nha hai mươi hai tuổi, bị cưỡng bức cách đây hai giờ. Không bị dị ứng, không bị chảy máu. Huyết áp 105/70, nhịp tim 100, mạch đập 99.

Phần còn lại trên tờ giấy anh không hiểu nổi.

- Cô sẽ phải dịch cho tôi thôi. - Anh nói.

Cô quay lại nhìn anh. Đột nhiên mặt họ gần nhau đến nỗi cô cảm thấy hơi ấm từ hơi thở của anh.

- Anh không đọc được à?

- Tôi đọc được các ghi chép về sức khỏe và huyết áp. Phần này tôi không đọc được.

- Đó là chữ viết của Ken Kimball. Tôi nhận ra chữ ký của anh ấy.

- Tôi không nhận ra đây là tiếng Anh.

- Với các bác sỹ khác thì chữ viết này hoàn toàn dễ đọc. Anh phải biết các ký hiệu.

- Họ dạy cô khi cô học trường y à?

- Họ dạy cả những cách bắt tay bí mật và hướng dẫn giải mã từ chiếc nhẫn.

Dù là người lạ mặt đi chăng nữa thì họ cũng sẽ cảm thấy bất ngờ khi nghe những lời châm biếm hài hước về công việc nghiêm túc nhất thốt ra từ miệng bác sỹ Cordell. Đây là lần đầu tiên anh thoáng thấy bóng dáng người phụ nữ ẩn sau lớp vỏ. Anh thấy hình ảnh của cô trước khi tên Andrew Capra hủy hoại cô.

- Đoạn đầu tiên viết về các khám nghiệm bên ngoài - Cô giải thích - Anh ấy dùng chữ viết tắt của ngành y. HEENT nghĩa là đầu, tai, mắt, mũi, và cổ. Cô ấy có một vết bầm tím ở má bên trái. Phổi sạch, tim không có âm thanh như ngựa phi nước đại.

- Điều đó nghĩa là?

- Hoàn toàn bình thường.

- Một bác sỹ không thể viết: “Tim bình thường” sao?

- Tại sao cảnh sát lại dùng từ ‘xe cộ’ thay cho từ ‘ô tô’?

Anh gật đầu.

- Lời giải thích được chấp nhận.

- Bụng phẳng, mềm, không có chất gì bất thường. Nói cách khác thì…

- Vẫn bình thường.

- Anh đang hiểu vấn đề đấy. Tiếp đó, anh ấy miêu tả… khám nghiệm khung xương chậu, ở đó các bộ phận không bình thường. - Cô dừng lại. Khi nói tiếp, giọng cô nhỏ hơn và không còn âm điệu hài hước nữa. Cô hít sâu, như thể thu hết can đảm để tiếp tục. - Có máu trong âm hộ. Các vết cào xước và thâm tím hai bên đùi. Có một vết rách âm đạo theo hướng bốn giờ trên đồng hồ. Điều đó chứng tỏ đây không phải là hoạt động tình dục tự nguyện. Lúc này, bác sỹ Kimball nói anh ấy dừng kiểm tra.

Moore chú ý vào đoạn cuối. Đoạn này anh đọc được. Nó không có chữ viết tắt của y khoa.

Bệnh nhân bị kích động, không chịu để chúng tôi thu thập những chứng cứ về vụ cưỡng bức. Không chịu hợp tác và không cho chúng tôi chạm vào cô ấy. Sau khi đường vạch ranh giới của bệnh HIV, bệnh giang mai và bệnh lậu được thu xong, cô ấy mặc quần áo và bỏ đi trước khi chúng tôi gọi cho những người có thẩm quyền.

- Vậy là vụ cưỡng bức không được thông báo. - Anh nói. - Họ không dùng gạc lau âm hộ, không thu được mẫu ADN nào.

Catherine im lặng. Cô đứng cúi gằm xuống. Tay ôm chặt tập hồ sơ.

- Bác sỹ Cordell? - Anh nói và chạm vào vai cô. Cô giật mình như thể anh vừa làm cô bị bỏng. Anh nhấc tay ra ngay. Lúc đó có những tia lửa giận dữ tỏa ra từ cô khiến cô như muốn đánh anh.

- Bị cưỡng bức vào tháng năm, bị chôn cất vào tháng bảy. - Cô nói. - Đó là một thế giới thật tốt đẹp cho phụ nữ, phải không?

- Chúng tôi đã nói chuyện với từng người trong gia đình cô ấy. Không ai nói gì về vụ cưỡng bức.

- Vậy thì cô ấy không cho họ biết.

Bao nhiêu phụ nữ đã im lặng? Anh tự hỏi. Bao nhiêu bí mật đau đớn mà họ không thể chia sẻ với người họ yêu quý? Khi nhìn Catherine, anh nghĩ về sự thật rằng cô cũng đã tìm kiếm sự an ủi từ những người lạ mặt.

Cô lấy ghi chép trong tập hồ sơ, photo cho anh. Khi cầm lấy nó, anh nhìn tên bác sỹ và một ý nghĩ khác chợt lóe lên trong đầu anh.

- Cô có thể cho tôi biết đôi điều về bác sỹ Kimball không? - Anh nói - Người đã kiểm tra Elena Ortiz đó?

- Anh ấy là một bác sỹ xuất sắc.

- Anh ta thường làm ca đêm phải không?

- Đúng vậy.

- Cô có biết vào đêm thứ năm tuần trước anh ta có trực không?

Mất một lúc cô mới hiểu ý nghĩa của câu hỏi đó. Khi cô hiểu ra, anh thấy cô rùng mình vì ẩn ý của anh.

- Thực sự anh không cho là…

- Đó là một câu hỏi theo thói quen. Chúng tôi xem xét toàn bộ những người mà nạn nhân đã tiếp xúc trước đó.

Nhưng đây không phải là một câu hỏi bình thường. Cô hiểu điều đó.

- Andrew Capra cũng là bác sỹ. - Cô khẽ nói. - Anh nghĩ là lại một bác sỹ khác…

- Khả năng đó đã xảy ra một lần.

Cô quay đi, thở gấp.

- Ở Savannah, khi những cô gái khác bị giết, tôi luôn nghĩ là tôi không biết tên sát nhân. Tôi nghĩ nếu tôi đã từng gặp hắn thì tôi sẽ biết ngay và sẽ cảm thấy ngay. Andrew Capra đã dạy cho tôi biết là tôi sai mức nào.

- Đó là tính chất bình thường của cái ác.

- Đó chính là điều tôi đã học được, rằng cái ác rất bình thường, rằng người đàn ông tôi gặp hàng ngày, chào hỏi hàng ngày có thể cười với tôi. - Cô khẽ nói thêm. - Và cùng lúc đó, hắn đang vạch ra đủ cách để giết tôi.

Trời đã sẩm tối khi Moore đi bộ ra chỗ để xe. Nhưng hơi nóng ban ngày vẫn phả ra trên mui xe màu đen. Chắc chắn đêm nay lại là một đêm khó chịu. Khắp thành phố, các cô gái sẽ ngủ và mở cửa sổ để hứng lấy chút gió nhẹ của ban đêm. Đó chính là tội ác trong đêm.

Anh dừng lại, quay về phía bệnh viện. Anh thấy ánh đèn màu đỏ của phòng cấp cứu sáng như ngọn hải đăng. Đó là một biểu tượng của sự hy vọng và lành lặn.

Liệu đó có phải là khu đi săn của ngươi không, ở chính khu mà những cô gái được cứu chữa?

Một chiếc xe cứu thương lao đi trong đêm, đèn nhấp nháy. Anh nghĩ về những người đã vào phòng cấp cứu vào thời điểm nào đó trong ngày. Đó là các EMT, các bác sỹ, hộ lý và nhân viên trực bệnh viện.

Và các cảnh sát. Một khả năng anh không muốn nghĩ đến nhưng cũng là khả năng anh không thể loại trừ. Nghề hành pháp có sức hấp dẫn với những người muốn đi săn lùng kẻ khác. Súng, phù hiệu là những biểu tượng mạnh nhất của sự kiểm soát. Và nếu có quyền hành cao hơn, một người có thể tra tấn, thậm chí là giết người khác hay không? Với một tay săn mồi như vậy thì cả thế giới là một khu đồng bằng rộng lớn, đầy những con mồi.

Tất cả những gì hắn cần làm là chọn con mồi nào.

Chỗ nào cũng có sự hiện diện của trẻ con. Rizzoli đứng trong bếp và ngửi thấy mùi như mùi sữa và bột hòa tan khi cô chờ Anna Garcia lau dọn xong chỗ nước táo trên sàn nhà. Một đứa bé đang tập đi bám vào chân Garcia, đứa khác đang lôi vung nồi từ khay bếp và gõ chúng vào nhau như một cái chiêng. Một đứa bé đang ngồi trên ghế cao. Nó cười, miệng dính đầy bột rau. Trên sàn, một đứa bé khác, đội mũ xộc xệch đang bò quanh, tìm bất cứ vật gì nguy hiểm để nhét vào chiếc miệng nhỏ xinh, tham ăn. Rizzoli không quan tâm đến trẻ con và cô thấy bồn chồn khi chúng vây quanh cô. Cô cảm thấy mình như Diana Jones rơi vào ổ rắn.

- Chúng không phải là con tôi cả đâu. - Anna giải thích nhanh gọn khi cô cúi về phía bồn rửa. Đứa bé vẫn bám chặt lấy cô như một quả bóng buộc xích. Cô vò mạnh giẻ rửa bát rồi lau tay. - Chỉ đứa này là con tôi thôi. - Cô chỉ vào đứa bé đang bám vào chân mình. - Đứa bé cầm vung nồi và đứa ngồi trên ghế là con của chị gái tôi, Lupe. Còn đứa bé đang bò quanh thì tôi trông hộ cho anh họ. Chỉ cần tôi ở nhà với con tôi thì tôi nghĩ tôi có thể trông thêm vài đứa nữa.

Đúng vậy, lại thêm một việc đau đầu nữa phải không? Rizzoli nghĩ. Nhưng điều buồn cười là trông Anna không hạnh phúc chút nào. Thực sự thì cô không thèm chú ý đến quả bóng bằng thịt và sợi dây xích đang bám vào chân hay tiếng cheng cheng khi vung xoong đập xuống sàn. Tình trạng đó khiến Rizzoli bồn chồn đến khó chịu, còn Anna thì có vẻ mặt cau có của một người phụ nữ đang ở nơi cô mong muốn. Rizzoli tự hỏi nếu một ngày nào đó Elena Ortiz cũng như vậy nếu cô còn sống thì trông cô sẽ như thế nào? Một bà mẹ trong bếp, vui vẻ lau dọn nước cam và nước tiểu của trẻ con. Anna trông rất giống cô em gái chụp trong những bức ảnh, chỉ mập hơn một chút. Khi cô quay về phía Rizzoli, ánh đèn trong bếp chiếu thẳng vào trán cô. Rizzoli thấy lạnh người và có cảm giác như thể cô đang nhìn vào chính khuôn mặt đã nhìn cô trên bàn khám nghiệm tử thi.

- Khi những đứa bé này quẩn quanh, tôi phải làm những việc vặt mãi thôi. - Anna nói. Cô đặt đứa bé lên đùi, vỗ vỗ rất chuyên nghiệp lên mông nó - Rồi, để tôi xem nào. Cô đến vì chiếc vòng cổ. Chờ tôi đi lấy hộp nữ trang nhé! - Cô ra khỏi nhà bếp. Rizzoli cảm thấy hoảng loạn khi bị bỏ lại cùng ba đứa bé. Một bàn tay nhớp nháp sờ vào mắt cá chân cô. Cô cúi xuống, thấy đứa bé tập bò đang nhai ngấu nghiến gấu quần mình. Cô lắc mạnh để nó nhả ra và nhanh chóng lùi xa để tránh cái miệng nhỏ xinh đó.

- Đây rồi! - Anna nói. Cô trở ra, mang theo chiếc hộp, đặt lên bàn. - Chúng tôi không muốn bỏ nó lại trong căn hộ của em tôi khi những người lạ mặt sẽ đi vào đi ra để lau dọn căn hộ. Vì vậy các anh tôi nghĩ tôi nên giữ chiếc hộp cho đến khi cả nhà quyết định xem chúng tôi nên làm gì với đống nữ trang - Cô mở nắp, một giai điệu ngân lên. Bài hát“Tình yêu của tôi ở nơi xa”. Anna dường như ngạc nhiên vì âm thanh đó. Cô ngồi im, mắt đẫm lệ.

- Cô Garcia?

Anna nuốt nước bọt.

- Tôi xin lỗi! Chồng tôi chắc đã vặn nó lên. Tôi không nghĩ là mình sẽ nghe thấy…

Điệu nhạc chậm dần thành những nốt ngọt ngào cuối cùng và dừng lại. Anna im lặng cúi nhìn số nữ trang. Đầu cô gục xuống như đang than khóc. Cô lưỡng lự, mở một trong các ngăn có viền nhung và lấy ra chiếc vòng cổ.