Phi Đao Hựu Kiến Phi Đao - Hồi 1 - Phần 3

Hắn không ngờ chừng như đang đắm chìm trong suy nghĩ.

Bởi vì hắn không hiểu, lại chừng như có bộ dạng đã biết một chút, bởi vì lúc hắn đào thoát, hắn xem chừng đã thấy một bóng trắng nhạt nhẽo, bóng trắng nhạt nhẽo giống như ánh trăng, lướt qua bên thân người hắn, không khác gì ánh trăng và gió núi nhẹ nhàng lướt qua người hắn.

Hắn quả thật thấy bóng người đó như vậy, bởi vì lúc đó hắn cũng nghe được một người, một nữ nhân dùng thanh âm mỹ miều mảnh mai như ánh trăng:

- Bọn ngươi đều phải đứng yên, để cho Lý Hoại đi...

Lý Hoại không phải đang nằm mộng, từ lúc hắn còn rất bé, đã không còn nằm mộng.

Hắc quả thật đã nghe được thanh âm người đó nói.

Nhưng hắn lại càng không hiểu.

Nếu quả thật hắn có thể dễ dàng chạy thoát như vậy là nhờ Nguyệt Thần chặn đứng truy binh giùm hắn, thì Nguyệt thần tại sao lại phải làm như vậy?

Ánh lửa lấp lóe, càng ngày càng đỏ rực.

- Ta đã quyết định - Khả Khả bỗng thốt:

- Ta hoàn toàn đã quyết định, tuyệt đối đã quyết định...

Giọng nói của nàng rất kỳ quái.

- Nàng quyết định cái gì? - Lý Hoại hỏi.

- Ta đã quyết định làm một chuyện. - Khả Khả đáp:

- Ta quyết định phải làm chuyện làm cho ngươi vui vẻ thoải mái phi thường, hơn nữa đối với ta lại càng cảm kích phi thường.

- Chuyện gì?

Khả Khả dùng ánh mắt chứa chan tình cảm phi thường nhìn gã nam nhân đó, nhìn rất lâu, sau đó dùng một thứ thanh âm chứa chan tình cảm phi thường mà đáp lời hắn:

- Ta biết sau khi ngươi nghe ta nói, nhất định sẽ cảm động phi thường, ta chỉ hy vọng sau khi ngươi nghe được, đừng có khóc, đừng cảm động đến mức phải chảy nước mắt.

- Nàng đừng lo, ta không khóc đâu.

- Ngươi thế nào cũng khóc.

Lý Hoại chịu thua:

- Được, không cần biết sau khi ta nghe có bị nàng làm cảm động thành bộ dạng nào đi nữa, nàng ít ra cũng nên kể chuyện gì nàng đã quyết định làm cho ta nghe đi chứ.

- Được, ta kể cho ngươi nghe. - Bộ dạng của Khả Khả quả thật đã có hạ quyết tâm:

- Ta quyết định tha thứ cho ngươi.

Nàng dùng thứ thái độ kiên quyết cơ hồ giống như lúc Gia Cát Lượng hạ quyết tâm phải giết Mã Tốc mà nói:

- Không cần biết ngươi đối với ta ra sao, ta đã quyết tâm tha thứ cho ngươi, bởi vì ta biết ngươi cũng có nỗi khổ của ngươi, bởi vì ngươi cũng còn muốn sống.

Nàng bỗng chạy tới, ôm cổ Lý Hoại.

- Ngươi cũng bất tất phải giải thích. - Khả Khả thốt:

- Ta đã tha thứ cho ngươi, ngươi bất tất phải giải thích.

Lý Hoại không giải thích.

Có những lời mình không muốn nói, cũng không thể nói, người khác lại nói giùm mình, bởi vì những lời đó chính là lời người khác muốn nghe, cũng là lời muốn mình nghe.

- Ta biết ngươi tuyệt không phải là người vong ân phụ nghĩa, lấy oán báo ân, ngươi làm vậy với ta, chỉ bất quá muốn sống còn.

Khả Khả giải thích giùm Lý Hoại.

- Không cần biết là bất cứ người nào trong tình huống ngươi gặp, đều làm như ngươi. Một người nếu còn muốn nắm tay người mình yêu thương, tất phải muốn sống còn.

Khả Khả cười vui sướng:

- Trong tình huống đó, ngươi nếu không dùng phương pháp đó để mang ta bỏ chạy, thì còn dùng được phương pháp nào khác nữa chứ?

Nụ cười của nàng càng lúc càng thỏa mãn:

- Cho nên ta không thấy kỳ quái chút nào, bởi vì ta hoàn toàn hiểu rõ ý tứ của ngươi, ngươi quả thật là một tên lưu manh phá hoại, cũng may ta cũng không phải là tốt đẹp gì.

Nụ cười của nàng càng toe toét, bởi vì lời nàng nói chính là những lời chính nàng thích nghe nhất.

Cho nên nàng căn bản không chú ý đến trong tròng mắt của Lý Hoại đã xuất hiện một bóng trắng lợt lạt.

Có phải người từ trong trăng giáng hạ lại đã xuất hiện? Hơn nữa đã xuất hiện trước mắt Lý Hoại?

- Ta phải đi. - Lý Hoại chợt thốt.

- Ngươi phải đi? - Khả Khả giật mình hỏi, - Ngươi phải đi đâu?

- Ta không biết.

- Ngươi vì sao lại phải đi?

- Ta không biết.

- Ngươi cái gì cũng không biết sao?

- Đúng, ta cái gì cũng không biết. - Lý Hoại đáp:

- Ta chỉ biết hiện giờ ta nhất định phải đi.

Tên hư hỏng Lý Hoại đó vốn là một người thông minh tuyệt đỉnh, hiện tại trên mặt không ngờ lại có biểu tình si si ngốc ngốc, cả ánh mắt của hắn cũng dâng đầy thứ biểu tình đó.

-- Bóng người áo trắng giống như trong mộng đó, đương nhiên cũng còn trong mắt hắn như trước.

Khả Khả nhìn hắn, xem chừng giống như một người đang chìm dưới nước thấy một khúc cây đang muốn bấu víu, bỗng bị sóng nước xô dạt.

Nàng lần theo ánh mắt của Lý Hoại mà nhìn ra ngoài cửa.

Nàng hoàn toàn vô năng vô lực.

Ánh trăng bên ngoài cửa như mặt nước.

Dưới trăng có người, bạch y nhân, người giữa sương khói trăng nước sơn thôn.

Người tĩnh lặng.

Thậm chí so với sơn thôn trong sương khói trăng nước còn tĩnh lặng hơn, chỉ tĩnh lặng nhìn Lý Hoại.

Y không nói một tiếng.

Nhưng Lý Hoại lại giống như nghe thấy một thứ chú ngữ thần bí.

Y không ra dấu, cả động cũng không động.

Nhưng Lý Hoại lại giống như đã tiếp thụ một thứ ma lực hấp dẫn thần kỳ nhất giữa thiên địa.

Y không kêu Lý Hoại đi theo y.

Nhưng Lý Hoại đã rời bỏ nữ nhân đáng yêu nhất bên người mà bước qua, bước vào dưới ánh trăng lạnh lẽo như mặt nước, bước về phía y.

Lần này Lý Hoại xem chừng không có một chút hư hỏng, không những không hư, hơn nữa còn nghe lời còn hơn cả đứa trẻ nghe lời nhất.

Tên hư hỏng nhất lại có bộ dạng này trước mặt một người, có lẽ đó là nỗi bi ai lớn nhất của đám hư hỏng.

- Ta tịnh không kêu ngươi tới.

- Ta biết.

- Ngươi vì sao lại phải tới?

- Ta không biết.

- Ngươi biết được cái gì?

- Ta chỉ biết hiện tại ta đã tới đây, ta cũng biết ta một khi đã tới đây thì không thể đi được nữa. - Lý Hoại đáp.

- Không cần biết ở đây là chỗ nào, ngươi đều không đi?

- Ta tuyệt không đi.

- Ngươi không hối hận?

- Ta tuyệt không hối hận, chết cũng không hối hận.

Cho nên Lý Hoại đã đi đến thế giới đó.

Thế giới đó là một thế giới từ xưa đến nay chưa có người đến, cũng không thuộc về loài người.

Trong thế giới xa xăm vừa thần bí vừa mỹ lệ đó, tất cả mọi thứ đều thuộc về trăng.

Không có ai biết nó ở đâu.

Không có ai biết ở đó hình thái và phong mạo của sông núi ra sao.

Thậm chí không có ai biết nó tồn tại.

Cho nên Lý Hoại từ nay về sau đã ly khai thế giới loài người.

Tuyết xuân đã tan, trên núi cao đã có dòng suối trong vắt chảy xuống.

Nhưng ở đỉnh núi thâm sơn mịt mùng mây trắng, tuyết vẫn còn tồn đọng từ bao đời. Vẫn lóe sáng ánh ngân quang.

Trong thế giới một màu trắng bạc đó, vạn sự vạn vật đều rất ít có biến hóa, thậm chí có thể nói không có biến hóa.

Chỉ có sinh mệnh mới có biến hóa.

Nhưng ở nơi đó, cơ hồ hoàn toàn không có sinh mệnh.

Lúc Lý Hoại đến nơi đó, đã cảm thấy được điểm đó.

Hắn không để ý tới.

Bởi vì hắn đã có một thứ cảm tình thần bí mà trong mộng cũng không tưởng nỗi, cũng có một nữ nhân hắn chưa bao giờ mộng tưởng qua, đã giúp hắn đạt được một sinh mệnh mới.

Hắn đã mang sinh mệnh đến thế giới đó.

Nhưng sáng sớm hôm nay đối với Lý Hoại mà nói, tất cả vạn sự vạn vật giữa thiên địa đều đã bị hủy diệt.

Lý Hoại đã trải qua một trăm mười bảy ngày ở đây, một ngàn bốn trăm lẻ bốn canh giờ.

Mỗi một ngày, mỗi một canh giờ, mỗi một khắc, đều nồng nàn nhu tình mật ý không rời.

Trăng tịnh không lạnh.

Sự ấm áp dịu dàng của ánh trăng bọn phàm phu tục tử vĩnh viễn vô phương lãnh hội được.

Lý Hoại tự hào, cũng tự kiêu, bởi vì hắn đã đón nhận được cái người khác vô phương đón nhận.

Bảo kiếm có hai cạnh, mỗi một chuyện đều có hai mặt chính phản.

Đạt được vật mình trân quý nhất, thông thường cũng có thể đánh mất vật mình trân quý nhất. Mình đạt được càng nhiều vật quý, đánh mất thông thường cũng càng nhiều hơn.

Trong trăm ngàn thứ nhu tình, Lý Hoại thường đột nhiên có cảm giác mình đã có một nỗi thống khổ từ đó đến giờ chưa từng có.

Hắn sợ mất.

Hắn sợ mất nữ nhân yêu thương nhất trong sinh mệnh hắn.

Từ lúc ban đầu, hắn đã có một thứ cảm giác sớm muộn gì hắn cũng mất nàng.

Sáng sớm hôm nay, cảm giác đó của hắn đã linh nghiệm.

Sáng sớm hôm nay, cực kỳ tĩnh mịch, cực kỳ lạnh, cực kỳ đẹp, hoàn toàn không khác gì một trăm mười bảy buổi sáng sớm trước đây.

Điểm khác biệt là, sáng sớm hôm nay, đã không còn ai bên cạnh Lý Hoại.

Người đâu?

Người đã đi, đi như giấc mộng, như làn khói, như hơi sương.

Không để lại một lời, không để lại một chữ, như vậy mà đi.

- Nàng thật sự đi như vậy sao?

Thật, mỗi chuyện đều thật, tình cũng thật, mộng cũng thật, tụ cũng thật, ly cũng thật.

Giữa nhân thế có cái gì chân thật hơn so với ly biệt?

Lý Hoại bắt đầu hư.

Lý Hoại ăn, Lý Hoại uống, Lý Hoại ghẹo, Lý Hoại bài bạc, Lý Hoại say. Hắn ăn, ăn không vô, hắn bài bạc, bài bạc không thắng, hắn ghẹo gái, cũng có người khác ghẹo gái của hắn.

Cho nên hắn chỉ còn say. Nhưng làm sao say? Có nguyện say hoài không tỉnh, đó cũng chỉ bất quá là giấc mộng của thi nhân.

Có ai có thể say hoài không tỉnh chứ?

Lúc tỉnh dậy, liền có hư không và tịch mịch như cơn gió lạnh quất vào mặt, còn ai có thể hiểu chứ?

Một lãng tử không có cội rễ, luôn hy vọng có chút cội rễ thuộc về mình.

Cho nên Lý Hoại lại quay trở lại Sơn Thành.

Sơn Thành nho nhỏ đó cũng giống như tuyết trắng cổ xưa trên đỉnh núi không bao giờ tan chảy, luôn luôn rất ít có biến hóa.

Nhưng lần này khi Lý Hoại quay về, đã hoàn toàn biến đổi.

Sơn Thành đã biến đổi.

Vẫn là vùng núi xa xôi, đá trắng cây xanh hoa đỏ cát vàng dưới núi vẫn còn đó.

Nhưng Sơn Thành đã không còn.

Người trong Sơn Thành cũng không còn.

Tòa thành đó phảng phất từ xa xưa cho đến nay đã luôn luôn tồn tại trong tâm trong mắt Lý Hoại. Sơn Thành vĩnh viễn còn tồn tại đó, hôm nay đã đột nhiên không còn.

Sơn Thành không ngờ đã biến thành một tòa tử thành.

Một con gà chết, một con chó chết dở, một cái lá rụng bị gió đẩy đưa trên con đường cát vàng tĩnh lặng như chết, tiếng song cửa gãy ‘cộp cộp’ va đập, một cái lò lửa nguội lạnh, một hồ rượu rớt tan tàn, nồi lật úp trên đất, không có cái bánh bao nào.

Người cũng đã gần chết như con chó.

Người đó là người duy nhất Lý Hoại thấy được khi hắn quay trở về Sơn Thành.

Hắn nhận ra người đó, hắn đương nhiên nhận ra người đó.

Bởi vì người đó là Trương lão đầu chủ tiệm bán bánh bao.

- Nơi đây tại sao lại biến thành như vầy? Mọi người ở đây đâu rồi? Chuyện gì mà ra nông nỗi như vầy?

Lý Hoại phí công tra hỏi Trương lão đầu, vẫn hỏi không ra một kết quả nào.

Trương lão đầu đã giống như con chó ngoài đường kia, đói đến mức xem chừng sắp chết tới nơi.

Lý Hoại đem hết tất cả đồ ăn thức uống trong gói hành lý cho người và chó ăn, cho nên hiện tại chó đã bắt đầu có thể rên ư ử, người cũng bắt đầu có thể nói.

Chỉ đáng tiếc lời người nói chỉ có một chữ. Tuy chữ đó lão không ngừng lặp lại, cũng vẫn chỉ có một chữ, một chữ ‘khả’:

- Khả Khả, Khả Khả, Khả Khả, Khả Khả...

Chữ đó lão nói đi nói lại không ngừng, cũng không biết đã nói bao nhiêu lần, cũng không biết còn muốn nói bao nhiêu lần.

Lý Hoại thiếu điều muốn nhảy dựng.

Hắn đã rất lâu không nghe đến cái tên đó, Trương lão đầu vì sao lại muốn lặp đi lặp lại không ngừng gọi tên nàng?

Sơn Thành đã chết, trong tử thành đó, trừ Trương lão đầu ra, không còn có ai khác có thể may mắn sống sót.

- Khả Khả -, Lý Hoại hỏi, - Nàng còn sống không?

Trương lão đầu ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt già nua si ngốc mê mang, đột nhiên lóe qua một ánh sáng.

Vì vậy Lý Hoại chung quy lại gặp được Khả Khả.

Phương gia hậu viên đã trở thành hoang vu, trong đình viện hoang vu, giữa đình đài lạnh lẽo, nơi sâu hút cây cỏ điêu linh, có căn nhà tùng mộc tiểu trúc ba gian.

Đêm đã rất khuya.

Trong hoang viên chỉ có một ánh đèn.

Lý Hoại từ chỗ Trương lão đầu đi tới, nhìn thấy căn nhà nhỏ đó.

Đèn trong nhà, người dưới đèn.

Một người ốm o cơ hồ hoàn toàn biến hình, một khuôn mặt trắng nhợt si mê.

Khả Khả.

- Lý Hoại, ngươi là tên tiểu quỷ, ngươi quả thật hư đáng chết.

Miệng của nàng, lặp đi lặp lại ba câu đó không ngừng, tâm của nàng đã hoàn toàn tan vỡ, vạn sự vạn vật trên thế gian cũng đều đã tan vỡ thành từng mảnh nhỏ theo tâm nàng. Trừ ba câu đó ra, nàng đã vô phương liên tưởng đến bất cứ cái gì khác trên thế gian này.

Một người tim tan vỡ, tư tưởng cũng theo đó mà tan vỡ.

Tâm Lý Hoại cũng tan vỡ, nhưng trên mặt hắn lại vẫn mang theo nụ cười vừa khả ái vừa khả hận muôn thuở.

Giây đó phút đó tình đó cảnh đó, hắn không cười thì còn có thể làm gì, muốn hắn khóc sao?

- Khả Khả, ta là Lý Hoại, ta là tên tiểu quỷ hư hỏng đáng chết, ta đã hư hỏng đến mức cả ta cũng muốn chết đi cho rồi. - Lý Hoại thốt:

- Hư hỏng đến mức này, đã không còn có thể tìm ra người thứ hai hư hỏng như vậy, cho nên ta tin rằng nàng nhất định còn nhận ra ta.

Khả Khả lại xem chừng hoàn toàn không nhận ra hắn.

Khả Khả nhìn hắn, xem chừng đang nhìn một bóng dáng nàng chưa từng gặp mặt.

Lối nhìn của Khả Khả, căn bản không giống nhìn một người, mà chừng như đang nhìn một đống phân chó.

Sau đó Khả Khả lại tát.

Cái tát đó quả thật đã đập vào mặt Lý Hoại, Lý Hoại vẫn cười, còn cười rất thoải mái.

- Nàng còn nhận ra ta, ta biết nàng nhất định còn nhận ra, nếu không nàng không đánh ta.

- Ta nhận ra ngươi? - Bộ dạng của Khả Khả vẫn còn si si mê mê, - Ta nhận ra ngươi?

Lý Hoại gật đầu.

Lúc hắn gật đầu, hắn đã nhận thêm một cái tát.

Hắn thích bị nàng đánh, cho nên hắn mới chịu đựng mấy cái tát của nàng.

Hắn cũng biết cho dù nàng có tát hắn tám trăm bảy chục lần, hắn cũng cam tâm tình nguyện chịu đòn.

Bởi vì đó là những cái tát si mê cuồng điên. Lúc cái tát thứ ba của Khả Khả tiểu thư chạm đến mặt hắn, ngón tay cái của nàng cũng đồng thời điểm lên ‘Nghênh Hương huyệt’ dưới mũi hắn.

Vì vậy Lý Hoại lại hư hỏng.

Khách sảnh cổ lão, đình viện thâm trầm, trong vẻ lạnh lẽo thê lương vẫn mang đậm một thứ ý tứ trang nghiêm tôn kính khó nói.

Hồng mai vạn điểm, phòng ốc hàng hàng, đình đài lâu các lớp lớp, giữa không gian lẫn lộn đó, một lão nhân tịch mịch ngồi một mình dưới mái vòm, phảng phất đã cách biệt với thế giới đó lâu rồi.

Tịnh không phải thế giới đó phải cách biệt lão, mà là lão muốn cách biệt thế giới đó.

Một lão nhân cao lớn uy mãnh, cũng đầu tóc bạc trắng như lão ta, cước bộ cơ hồ khinh xảo như ly miêu, đang đi xuyên qua tiểu viện nhuộm đầy tuyết trắng.

Trên tuyết cơ hồ hoàn toàn không lưu hạ một dấu chân.

Lão nhân cao lớn uy mãnh đi đến trước mặt lão ta, đột nhiên phảng phất đã biến thành nhỏ bé đi rất nhiều.

- Bọn tôi đã có tin tức của thiếu gia.

- Dẫn hắn về đây. - Lão nhân tịch mịch, trong ánh mắt già nua đột nhiên phát sáng, - Không cần biết hắn đang ở đâu, không cần biết ngươi dùng phương pháp gì, ngươi nhất định phải mang hắn về.

Lý Hoại lần này quả thật hư hỏng đến mức chính hắn cảm thấy kỳ diệu. Hắn chưa bao giờ tưởng tượng được hắn cũng có một ngày rơi vào tình huống hư hỏng như vầy.

Bị một cô gái dùng một phương pháp không quang minh cũng không lỗi lạc điểm vào - Nghênh Hương huyệt - dưới mũi, đã là một chuyện hư hỏng hết sức.

Càng tệ hơn, cô gái đó còn là cô gái hắn tín nhiệm nhất, hơn nữa còn bị nàng điểm cả mười bảy, mười tám huyệt đạo khác trên người.

Cho nên lần hư hỏng này không thể có lần nào so sánh nỗi đối với Lý Hoại tiên sinh, hiện tại cũng chỉ còn nước quy quy củ củ thành thật ngồi trên cái ghế gần lò lửa đỏ rực, đợi người ta đến tu chỉnh hắn.

Có ai có thể đến tu chỉnh hắn? Làm sao để tu chỉnh hắn?

- Khả Khả, nàng vì sao lại đối với ta như vầy?

- Ta hận ngươi, hận ngươi tới chết.

- Ta đã làm chuyện gì đắc tội với nàng?

- Ngươi căn bản vốn không phải là người, là con quỷ sống, cho nên ngươi cũng chỉ thích nữ quỷ sống đến từ mặt trăng.

Lý Hoại cười, cười hư hỏng.

Lúc đó hắn không ngờ còn có thể nở nụ cười, cũng thật là chuyện làm cho người ta không thể không phục.

- Ngươi cười cái gì?

- Ta cười nàng, nguyên lai là nàng đang ghen.

Kỳ thực hắn không nên cười.

Kỳ thực hắn cũng nên biết sự ghen tuông của con gái tuyệt đối không phải là một chuyện có thể cười.

Con gái đang ghen tuông thường thường đều có thể ăn cả mạng người.

Lý Hoại lần này cũng biết cái mạng của hắn sẽ sớm bị tống điệu, bởi vì hắn đã thấy Phương lão bản và Hàn Tuấn từ bên ngoài bước vào.

Hàn Tuấn không ngờ cũng đang cười.

Gã đương nhiên có lý do nên cười, vụ trọng án hoàng khố bị mất vàng, hiện tại cuối cùng đã có thể kết liễu.

Thủ phạm chính ăn cắp vàng ròng, hiện tại coi như đã bị trói mình quy án.

Lý Hoại dùng một thứ thanh âm rất ôn nhu chưởi thề toáng lên:

- Con rùa đen ngươi, ngươi trộm số vàng đó, lại muốn bắt ta chịu tội cho ngươi, ta cũng có thể tha thứ cho ngươi, bởi vì nếu quả ta là ngươi, ta không chừng cũng làm như vậy, nhưng ngươi vì sao phải nhất định muốn lấy mạng ta?

- Bởi vì ngươi hư hỏng.

Hàn Tuấn từ hồi năm tuổi chưa bao giờ cười được như vậy:

- Người hư hỏng như ngươi, nếu quả không chết, sau này ta có ngày được ngủ yên được sao?

Phương lão bản đương nhiên cũng cười.

Lý Hoại nhìn lão, đột nhiên dùng một thanh âm rất thần bí nói với lão:

- Nếu quả ta là lão, hiện tại ta nhất định cười không nổi.

- Tại sao?

Thanh âm của Lý Hoại càng nhỏ, càng thần bí:

- Lão có biết con gái của lão có con không?

Nụ cười của Phương lão bản lập tức cứng đơ, xoay tay tát vào mặt hắn một chưởng.

Nụ cười trên mặt Lý Hoại vẫn không biến chuyển.

- Lão đánh ta cũng không có gì, chỉ tiếc lão vĩnh viễn đánh không được đứa nhỏ trong bụng con gái lão. - Lý Hoại thốt:

- Nàng hận ta như vậy, hại ta như vầy, bởi vì đã có mang với ta, ta lại không để ý tới nàng.

Mặt Phương Thiên Hào xanh dờn, chợt xoay người xông ra ngoài.

Nụ cười của Lý Hoại càng hư hỏng, hắn biết lão muốn kiếm con gái để hỏi cho rõ, hắn cũng biết thứ chuyện đó nhảy xuống sông biển cũng rửa không sạch.

Lỡ có mang, hơn nữa lại là đứa con hư hỏng của tên lưu manh, tiểu cô nương nếu quả bị gia gia bắt được, tình huống đó cũng không đẹp đẽ gì.

Lý Hoại có cảm giác mình cuối cùng cũng báo thù được một chút.

Lý Hoại quả thật là hư hỏng, nhưng hắn báo thù thông thường đều không dùng tới thứ phương pháp tàn khốc ác độc đó.

Hắn không phải là loại người như vậy.

Chỉ tiếc khi một người đang xui xẻo, chừng như mưa gió sấm sét không bao giờ ngừng đổ lên người hắn.

Phương Thiên Hào vốn đã xông ra ngoài, không hiểu sao đột nhiên lại quay trở lại.

Vừa quay trở lại, biểu tình trên mặt xem chừng không khác gì đụng phải ôn thần.

Lý Hoại nhìn không ra tình huống bên ngoài, nhưng cho dù hắn có nghĩ tới lòi con mắt cũng nghĩ không ra bên ngoài đã phát sinh ra chuyện gì mà làm cho Phương Thiên Hào giật mình như vậy.

Dưới tình cảnh hiện tại của Phương Thiên Hào, chuyện có thể làm cho lão thất kinh thành ra bộ dạng như vậy quả thật không có nhiều.

Tâm hiếu kỳ của Lý Hoại giống như xuân tâm của một thiếu nữ mười bảy bắt đầu phát động trong một ngày xuân.

Bên ngoài cửa có cái gì? Chuyện gì đã phát sinh? Không những Lý Hoại nghĩ không ra, ai ai cũng đều nghĩ không ra.

Mỗi người đều bắt đầu khẩn trương.

- Người nào? - Hàn Tuấn trầm giọng, như mũi tên phóng ra ngoài, tả quyền hữu chưởng múa may, phát ra toàn những chiêu trí mệnh.

Nghĩ không ra ngay lúc đó gã cũng đột nhiên thoái lui trở lại, bộ dạng quay trở về không khác gì Phương Thiên Hào, trên mặt cũng ngập tràn biểu tình kinh hoàng sợ hãi.

Sau đó ngoài cửa có một lão nhân cao lớn uy mãnh râu tóc bạc trắng từ từ bước vào nhà.

Tâm Lý Hoại chùn xuống liền.

Nếu quả trên thế giới này còn có một người hắn vừa thấy đã nhức đầu, đại khái chính là người đó.

Lão nhân tóc bạc trắng, y phục cũng láp lánh ánh bạc, cả thắt lưng cũng dùng bạc nguyên chất làm thành.

Lão cũng không phủ nhận mình là người xa xỉ tỉ mỉ phi thường, đối với y phục cũng xa xỉ tỉ mỉ, mỗi một chi tiết cần thiết trong đời đều xa xỉ tỉ mỉ phi thường.

Ai ai cũng đều biết khuyết điểm đó của lão, nhưng ai ai cũng không thể phủ nhận ưu điểm của lão còn hơn nhiều so với khuyết điểm.

Điểm quan trọng nhất, lão tuyệt đối có tư cách hưởng thụ tất cả những gì lão ưa thích.

Lão nhân chắp tay sau lưng, từ từ bước vào giữa đại sảnh. Hàn Tuấn, Phương Thiên Hào lập tức dùng một thái độ chân thành kính sợ xuất từ trong nội tâm, cúi người hành lễ.

- Đại tổng quản, cơ hồ đã gần mười năm không bước chân vào giang hồ, hôm nay sao lại quang lâm tệ xá? - Phương Thiên Hào hỏi.

- Lão trang chủ gần đây thân thể vẫn an thái chứ? - Hàn Tuấn cung kính hỏi:

- Bệnh tình của thiếu trang chủ gần đây có khỏe hơn không?

Lão nhân chỉ cười lạt, không nói tiếng nào, Lý Hoại lại đã xen lời nói lớn:

- Thân thể lão trang chủ càng ngày càng tệ, thiếu trang chủ đã bị bệnh gần chết, bọn ngươi hỏi lão, lão biết nói gì đây?

- Vô lễ ngang ngược.

Họ Phương và họ Hàn đồng thanh giận dữ hét lớn, Hàn Tuấn đã xuất thủ, gã vốn đã có ý giết người diệt khẩu, đây là cơ hội khó bỏ qua.

Gã đương nhiên dùng chiêu thức trí mệnh.

Trong giang hồ cũng không biết đã có bao nhiêu người chết dưới một chiêu đó.

Một người đã bị người ta điểm mười bảy mười tám trọng huyệt trên người, ngoại trừ chịu chết ra, còn ca xướng gì được nữa.

Nhưng Lý Hoại biết hắn vẫn còn có thể ca xướng, đem bài ca hắn ghét nhất mà rống.

Hàn Tuấn tận toàn lực đánh một chiêu, nhất kích lưỡng điểu. Không những tiêu diệt tang chứng, cũng có thể lấy lòng vị đại tổng quản đại nhân vật đương thế vô song.

Một chiêu xuất thủ đó, nhất định phải thành.

Không tưởng được ngân quang vừa lóe lên một cái, người của gã đã bị chấn động văng ra phía sau, càng không tưởng được đạo ngân quang vừa lóe chớp đó không ngờ là bộ râu dài thượt của đại tổng quản.

Phương Thiên Hào kinh hoàng.

Càng làm cho người ta kinh hoàng hơn, vị tổng quản mà ai ai cũng cúi đầu tôn kính lại đi đến trước mặt Lý Hoại, dùng thái độ tôn kính mà người ta dùng để đối xử với lão hồi nãy, để cúi mình hành lễ với Lý Hoại.

Phương Thiên Hào và Hàn Tuấn cơ hồ không thể tin vào mắt mình, chuyện đó có thể xảy ra trên thế giới này sao?

Càng làm cho bọn chúng không thể tin vào tai mình, bởi vì vị lão nhân ngân y toàn thân sáng lạn uy mãnh như thiên thần đó, hiện tại không ngờ lại dùng giọng điệu của một nô bộc khiêm tốn mà nói với Lý Hoại:

- Nhị thiếu gia, tiểu nhân phụng mệnh trang chủ, đặc biệt đến đây thỉnh nhị thiếu gia trở về.

Trở về?

Một tên lãng tử không có nguồn cội, một tên tiểu lưu manh không có nhà, không có thân nhân, không có cơm ăn, có thể trở về đâu?

Trường đình phúc đoản, hà xứ quy trình?

Khả Khả đột nhiên xuất hiện trước cửa, ngăn chận lão nhân tóc bạc mà hồi nãy không ai dám ngăn trở.

- Lão là ai? Lão có phải là lão ma đầu sát nhân Thiết Ngân Y của hai mươi năm trước?

- Chính là ta.

- Lão tại sao lại phải đem hắn đi?

- Ta phụng mệnh làm vậy.

- Phụng mệnh ai?

- Lý lão trang chủ mà anh hùng thiên hạ đương thế không ai không tôn kính.

- Lão ta bằng vào cái gì mà muốn đem hắn đi? Ta cứu mạng của hắn, vì hắn mà ta hy sinh cả hạnh phúc cuộc đời ta, ta lại mang trong bụng hài tử của hắn. Lần này phí bao tâm can mới bắt được hắn, thậm chí không do dự để cái thành trấn nơi ta sinh trưởng từ nhỏ biến thành một cái tử thành.

Thanh âm của Khả Khả khản giọng hò hét.

- Tại sao ta không thể giữ gã lại? Lý lão trang chủ đó bằng vào cái gì mà bắt lão đem gã đi?

Thiết Ngân Y trầm mặc một hồi lâu, mới gằn từng tiếng:

- Bởi vì Lý lão trang chủ là phụ thân của hắn.

- Phụ thân của hắn? - Khả Khả cười cuồng dại, - Phụ thân của hắn đã làm qua chuyện gì cho hắn? Từ nhỏ đã không cần, không để ý tới hắn, hiện tại lấy tư cách gì mà muốn mang hắn quay về?

Trong tiếng cười của Khả Khả đã có tiếng khóc, dụng hết sức kéo áo Lý Hoại.

- Ta biết ngươi không trở về, người từ nhỏ đã là một hài tử không ai cần tới, không ai lo lắng tới, hiện tại vì sao lại phải trở về?

- Ta phải trở về.

- Tại sao?

Lý Hoại cũng trầm mặc một hồi lâu mới gằn từng tiếng:

- Ta cũng không biết, ta quả thật không biết.

Kỳ thực hắn biết.

Mỗi một người không có nguồn cội, đều hy vọng có thể tìm ra một nguồn cội thuộc về mình.

Ngày đó có trăng sáng.

Lúc đó, dưới minh nguyệt, cũng có người rơi lệ như Khả Khả, kéo tay áo lẳng lặng quệt nước mắt, ngấn lệ thui thủi lang thang dưới ánh trăng.