Thế Giới Nghịch - Chương 091 - 092 - 093

CHƯƠNG 091

Quá trưa một chút, Frank Burnet bước vào dãy văn phòng hết sức hiện đại của nhà đầu tư mạo hiểm Jack Watson. Mọi thứ cũng giống như những gì ông thấy trong những lần viếng thăm trước đây. Nội thất gỗ theo kiểu Mies, kiến trúc hiện đại - một bức tranh Alexander Đại đế của Warhol, một quả bóng bay nghệ thuật của Koons, một bức tranh của Tansey vẽ cảnh người leo núi được treo phía sau bàn làm việc của Watson. Những chiếc điện thoại câm tiếng, những tấm thảm màu be - và tất cả những người phụ nữ bốc lửa ấy nữa, di chuyển một cách trật tự, một cách hiệu quả. Một phụ nữ đứng bên cạnh Watson, tay cô ta đặt trên vai hắn.

“À, Frank.” Watson nói. Hắn không đứng dậy. “Anh gặp Jacqueline Maurer chưa?”

“Tôi tin là chưa.”

Cô ta bắt tay ông. Rất sành điệu, rất thẳng thắn. “Ông Burnet.”

“Và ông biết thiên tài công nghệ thường trú của chúng tôi đấy, Jimmy Maxwell.” Watson gật đầu về phía một thằng nhóc trong độ tuổi hai mươi, đang ngồi cuối phòng. Thằng nhóc có cặp kính gọng sừng dày cộm và mặc một chiếc áo khoác hiệu Dodgers. Cậu ta rời mắt khỏi chiếc laptop rồi vẫy tay với Burnet.

“Ông khỏe không?”

“Chào.” Burnet nói.

“Tôi mời anh vào đây,” Watson vừa nói vừa rục rịch thân mình trong ghế. “là bởi vì chúng tôi chỉ còn chút xíu nữa là xong xuôi toàn bộ mọi chuyện. Cô Maurer vừa thương thảo được một bản hợp đồng cấp phép với Đại học Duke. Với điều khoản hết sức có lợi cho ta.”

Người phụ nữ mỉm cười. Một nụ cười như tượng nhân sư. “Tôi nói chuyện rất hợp với các nhà khoa học mà.” Cô ta nói.

“Còn Rick Diehl,” Watson tiếp tục. “đã từ chức chủ tịch BioGen rồi. Winkler và những nhân viên lâu năm còn lại đã đi theo ông ta. Phần lớn trong số đó phải đối mặt với nhiều rắc rối về pháp lý, và tôi buồn là công ty không có khả năng hỗ trợ cho họ. Nếu anh phạm luật chính sách bảo hiểm y tế của công ty sẽ không chi trả gì cho anh. Vì vậy nên họ phải tự lo lấy.”

“Thật đáng tiếc.” Jacqueline Maurer nói.

“Chuyện là vậy.” Watson nói. “Nhưng trước tình hình khủng hoảng hiện tại, ban giám đốc BioGen đã yêu cầu tôi tiếp quản, và vực dậy công ty. Tôi đã đồng ý làm vậy, đổi lại phải có mức điều chỉnh lương bổng phù hợp.”

Burnet gật đầu. “Vậy thì mọi chuyện theo đúng kế hoạch rồi.”

Watson ném cho ông một cái nhìn lạ lẫm. “Ờ, phải. Dù sao thì Frank, không còn gì có thể ngăn cản ông trở về với gia đình của ông nữa. Tôi chắc là con gái và cháu của ông sẽ mừng lắm khi gặp lại ông.”

“Tôi hy vọng vậy.” Burnet nói. “Con gái tôi có lẽ sẽ giận lắm. Nhưng dần dà mọi chuyện cũng sẽ ổn. Lúc nào cũng vậy mà.”

“Đúng đấy.” Watson nói. Vẫn yên vị trong ghế, hắn chìa tay ra, mặt nhăn lại một chút.

“Mọi thứ đều ổn chứ?” Frank nói.

“Không vấn đề gì. Hôm qua chơi golf lâu quá, chắc tôi bị thương chỗ cơ nào rồi.”

“Nhưng thỉnh thoảng ông cũng nên nghỉ phép.”

“Đúng lắm.” Watson nói, phô bày nụ cười nổi tiếng của hắn. “Cực kỳ đúng.”

CHƯƠNG 092

Brad Gordon theo đám đông vây quanh Mighty Kong, chiếc tàu lượn siêu tốc khổng lồ trong công viên Cedar Point ở Sandusky, bang Ohio. Nhiều tuần nay hắn đã ghé qua nhiều công viên giải trí; công viên này là công viên lớn nhất và tốt nhất ở Mỹ. Hắn cảm thấy đỡ hơn; hàm hắn bây giờ gần như hoàn toàn không còn đau nữa.

Chuyện duy nhất làm hắn bận tâm là cuộc nói chuyện trước đó với luật sư của hắn, Johnson. Johnson có vẻ khôn lanh, nhưng Brad vẫn thấy không yên. Tại sao chú hắn không trả tiền mướn luật sư hạng nhất chứ? Trước đây chú hắn luôn làm vậy mà. Brad có một linh cảm mơ hồ là mạng của hắn đang nằm trên lưỡi dao nào đấy.

Nhưng hắn đẩy những suy nghĩ ấy sang một bên khi nhìn thấy đường ray ở xa tít trên đầu, và thấy người ta thét lên khi toa tàu của họ chạy ngang qua. Chiếc tàu lượn siêu tốc này đây! Mighty Kong! Cách mặt đất hơn 122 mét, nó làm người ta hét toáng lên cũng phải. Hàng người cầm vé háo hức rộn rã với bao nhiêu mong đợi. Brad chờ đợi, như thói quen hắn vẫn làm, cho tới khi hai cô bé rất dễ thương ngồi vào hàng. Hai con bé là người địa phương, được nuôi lớn trong bình sữa, mạnh khỏe, làn da hồng hào, bộ ngực phổng phao nhỏ nhắn và gương mặt xinh xắn. Một cô bé đeo niềng răng, trông thật đáng yêu. Hắn ở phía sau họ, vui vẻ lắng nghe cuộc trò chuyện vô nghĩa the thé giữa hai người. Rồi hắn thét lên cùng với những người còn lại, khi hắn tham gia vào cú lượn hay tuyệt ấy.

Chuyến tàu lượn làm hắn run rẩy với bao nhiêu adrenalin và hào hứng bị dồn nén. Hắn cảm thấy hơi yếu người một chút khi leo ra khỏi toa tàu và nhìn thấy cặp mông tròn lẳn nhỏ nhắn của hai cô bé khi họ bước ra khỏi chiếc tàu lượn đi về phía lối ra. Khoan đã! Tụi nó sẽ đi tiếp nữa! Tuyệt! Hắn theo họ, vào xếp hàng lần thứ hai.

Hắn cảm thấy như đang mơ, vừa bắt kịp hơi thở vừa để cặp mắt trôi dạt khắp đường cong mềm mại của mái tóc và những đốm tàn nhang trên bờ vai hai nàng, do hai chiếc áo yếm để lộ ra. Hắn bắt đầu mường tượng sẽ như thế nào nếu được gần một trong hai nàng - mẹ kiếp, với cả hai nàng chứ - thì một người đàn ông bước tới nói: “Làm ơn đi với tôi.”

Brad chớp mắt, thấy tội lỗi vì cơn mơ màng.

“Ông nói gì cơ?”

“Anh đi với tôi được không?” Đó là một gương mặt tự tin, điển trai, một gương mặt mỉm cười khích lệ hắn. Brad nghi ngờ ngay lập tức. Thường thì mấy tay cớm có cử chỉ thân thiện và lịch sự lắm. Hắn chưa làm gì với những cô gái này cả, hắn chắc chắn như vậy. Hắn chưa chạm vào họ, chưa nói điều gì…

“Thưa anh? Tôi cần anh bước lại đây… Ngay chỗ này…”

Brad nhìn qua một bên và thấy vài người đang mặc quần áo trông như sắc phục, có lẽ là sắc phục bảo vệ, và vài người mặc áo khoác trắng, như những người từ viện điều dưỡng vậy. Và có một đội ngũ truyền hình, hoặc là một đội ngũ quay phim nào đó, đang ghi hình. Và bỗng dưng hắn thấy mình như mắc chứng hoang tưởng.

“Thưa anh,” Người đàn ông điển trai nói. “xin anh, chúng tôi rất cần anh...”

“Tại sao các người cần tôi?”

“Anh, xin anh...” Người đàn ông đang giật giật khuỷu tay của Brad, rồi chộp mạnh hơn. “Thưa anh, chúng tôi có ít người lớn lặp lại quá…”

Người lớn lặp lại. Brad run rẩy. Bọn họ biết. Và giờ thì cái gã này đây, cái gã đẹp trai, có duyên, miệng dẻo ngọt này đây đang dẫn hắn về phía những người đang mặc áo khoác trắng. Bọn họ rõ ràng biết chuyện của hắn, và hắn giật người ra, nhưng người đàn ông điển trai giữ hắn lại.

Tim Brad đang đập thình thịch và hắn cảm thấy nỗi sợ hãi cuồn cuộn khắp người. Hắn cúi xuống rút khẩu súng ra khỏi vỏ.

“Không! Thả tao ra!”

Người đàn ông điển trai trông vô cùng sửng sốt. Một vài người thét lên. Người đàn ông đưa hai tay ra.

“Bình tĩnh nào.” Ông ta nói. “Mọi chuyện sẽ...”

Khẩu súng trong tay Brad nhả đạn. Đến khi thấy người đàn ông lảo đảo sắp ngã, hắn mới hoàn hồn. Ông ta nắm chặt lấy Brad, bám chặt hắn, và Brad bắn lần nữa. Người đàn ông ngã ngửa ra. Mọi người la hét tán loạn. Một người hét lên:

“Hắn bắn bác sĩ Bellarmino rồi! Hắn bắn bác sĩ Bellarmino rồi!”

Nhưng lúc này Brad đang rối trí; đám đông đang chạy tán loạn, hai cặp mông nhỏ nhắn dễ thương ấy đang chạy; mọi thứ đều bị tàn phá; và khi có thêm nhiều người đàn ông mặc sắc phục nữa quát tháo hắn kêu hắn bỏ súng xuống, hắn bắn luôn cả họ. Và thế giới đột nhiên tối sẫm một màu.

CHƯƠNG 093

Tại buổi họp vào thu của “Tổ chức các nhân viên chuyển giao công nghệ của trường đại học” (OUTT), một hiệp hội chuyên về cấp phép sử dụng những công trình khoa học của các trường đại học, nhà hảo tâm Jack B. Watson đọc một bài diễn văn lớn gây xúc động. Ông ta sử dụng những chủ đề quen thuộc của mình: Sự phát triển ngoạn mục của công nghệ sinh học, tầm quan trọng của việc bảo hộ sáng chế gien, không quên đề cập đạo luật Bayh-Dole[27]và sự cần thiết của việc bảo tồn nguyên trạng sự thịnh vượng của doanh nghiệp và tài sản của các trường đại học. “Sự thịnh vượng và của cải của các trường đại học của chúng ta phụ thuộc vào những đối tác mạnh về công nghệ sinh học. Đây là chìa khóa dẫn đến trí thức, và là chìa khóa dẫn đến tương lai.”

[27] Một đạo luật cho phép các trường đại học, doanh nghiệp nhỏ, và tổ chức phi lợi nhuận được quyền sở hữu sản phẩm trí tuệ từ các dự án nghiên cứu do chính phủ tài trợ. Xem ghi chú của tác giả ở cuối sách.

Ông ta nói với họ những gì họ muốn nghe, và rời khỏi sân khấu giữa tiếng vỗ tay rầm rã như thường lệ. Chỉ một số ít người để ý thấy ông ta đi khập khiễng và cánh tay phải của ông ta không đu đưa thoải mái như cánh tay bên trái.

Ở hậu trường, ông ta nắm cánh tay của một phụ nữ xinh đẹp.

“Bác sĩ Robbins đang ở nơi quái nào thế?”

“Anh ta đang chờ anh trong trạm y tế của anh ta.” Cô ta nói.

Watson văng tục rồi dựa vào người phụ nữ khi bước ra ngoài đến chỗ chiếc limousine đang đợi sẵn. Trời đêm lạnh lẽo, sương mờ nhạt.

“Mấy tên bác sĩ chết tiệt.” Ông ta nói. “Anh không làm thêm xét nghiệm khốn kiếp nào nữa đâu.”

“Bác sĩ Robbins không đề cập gì đến xét nghiệm cả.”

Anh tài xế mở cửa xe. Watson leo vào trong một cách ngượng nghịu, chân ông ta kéo lê vào. Người phụ nữ giúp ông ta vào xe. Ông ta thả người nặng nề vào ghế sau, nhăn nhó. Người phụ nữ vào xe ở cửa bên kia.

“Anh có đau lắm không?”

“Về đêm thì tệ hơn.”

“Anh muốn uống một viên không?”

“Anh uống rồi.” Ông ta hít một hơi sâu. “Robbins có biết cái bệnh quái quỷ gì đây không?”

“Em nghĩ là có.”

“Hắn có nói em biết không?”

“Không.”

“Cô nói dối.”

“Anh ta không nói cho em biết gì mà, Jack.”

“Chúa ơi.”

Chiếc limousine phóng nhanh vào màn đêm. Watson nhìn ra ngoài cửa xe, thở dốc.

Trạm y tế của bệnh viện vào giờ này rất hoang vắng. Fred Robbins, ba mươi lăm tuổi và điển trai như ngôi sao điện ảnh, đang chờ Watson cùng với hai bác sĩ kém tuổi hơn, trong căn phòng khám rộng lớn. Robbins đã sắp đặt những hộp đèn cùng kết quả X-quang, điện di và cộng hưởng từ.

Watson thả người nặng nhọc xuống ghế. Ông ta vẫy tay ra hiệu cho hai bác sĩ trẻ.

“Mấy anh đi được rồi.”

“Nhưng Jack...”

“Một mình anh nói tôi nghe thôi.” Watson nói với Robbins. “Mười chín tay bác sĩ hai tháng qua đã khám cho tôi rồi. Tôi chụp cộng hưởng từ và chụp cắt lớp nhiều đến nỗi bây giờ tôi phát sáng trong bóng tối luôn đây. Anh nói cho tôi biết.” Ông ta vẫy tay với người phụ nữ kia. “Em cũng chờ ở ngoài đi.”

Tất cả họ đều đi ra ngoài. Watson ở một mình với Robbins.

“Người ta nói anh là bác sĩ chẩn bệnh giỏi nhất nước Mỹ đấy Fred. Nói cho tôi biết đi.”

“Ừm.” Robbins nói. “Quy trình này cũng là quy trình sinh hóa bình thường thôi. Vì vậy nên tôi cần…”

“Ba tháng trước,” Watson nói. “tôi bị đau ở chân. Một tuần sau cái chân đó chỉ lết được thôi. Tôi mang giày chỉ ở mép chân thôi. Chẳng bao lâu thì tôi gặp khó khăn khi đi lên cầu thang. Giờ thì cánh tay phải tôi yếu lắm. Không nặn được kem đánh răng bằng bàn tay. Càng lúc càng khó thở. Chỉ trong ba tháng đấy! Nói cho tôi biết đi.”

“Đây gọi là chứng liệt nhẹ Vogelman.” Robbins nói. “Bệnh này không phổ biến, nhưng không hiếm. Mỗi năm có vài ngàn ca, toàn thế giới có lẽ cũng có năm mươi ngàn ca. Bệnh được mô tả lần đầu vào những năm 1890, do một bác sĩ người Pháp...”

“Anh chữa được không?”

“Vào thời điểm này,” Robbins nói. “không có cách chữa nào thỏa đáng cả.”

“Có cách chữa nào không?”

“Liệu pháp giảm đau và khích lệ, xoa bóp và dùng các loại vitamin B...”

“Nhưng không có cách chữa nào.”

“Hầu như không có, Jack. Không có.”

“Nguyên nhân bệnh là gì?”

“Cái đó thì chúng ta biết. Năm năm trước, nhóm nghiên cứu của Enders tại Đại học Scripps cô lập một gien, BRD7A, gien này mã hóa một protein có tác dụng: phục hồi lớp myelin bọc quanh tế bào thần kinh. Họ đã chứng minh được một đột biến điểm trong gien này phát sinh ra bệnh liệt Vogelman ở động vật.”

“Quỷ thật.” Watson nói. “Anh muốn nói tôi biết là tôi bị bệnh giảm thiểu gien như bất kỳ bệnh nào khác ư?”

“Phải, nhưng...”

“Người ta tìm ra được gien này cách đây bao lâu? Năm năm trước? Nếu vậy thì đây là gien thích hợp cho liệu pháp thay gien khởi động quá trình tạo ra protein đã được mã hóa bên trong cơ thể…”

“Liệu pháp thay gien dĩ nhiên rất rủi ro.”

“Tôi quan tâm gì chứ? Nhìn tôi này, Fred. Tôi còn bao nhiêu thời gian nữa?”

“Khoảng thời gian này biến thiên tùy trường hợp, nhưng…”

“Nói huỵch toẹt ra đi.”

“Có lẽ là bốn tháng.”

“Chúa ơi.” Watson hít thở. Hắn đưa tay xoa trán, hít một hơi nữa. “OK, vậy đây là tình cảnh của tôi. Ta hãy làm liệu pháp ấy đi. Năm năm sau nhất định người ta có quy trình chữa chứ.”

“Không có.” Robbins nói.

“Nhất định có.”

“Không có. Scripps đã đăng ký bảo hộ gien này và cấp phép cho Beinart Baghoff, công ty dược phẩm khổng lồ của Thụy Sĩ. Đây là một phần trong giao dịch trọn gói với Scripps, khoảng hai mươi hạng mục hợp tác khác nhau. Người ta không xem BRD7A quan trọng lắm.”

“Anh nói gì vậy hả?”

“Beinart tính phí cấp phép rất cao cho gien này.”

“Tại sao chứ? Đây là một bệnh không có tiềm năng thương mại mà, thật vô lý khi...”

Robbins nhún vai. “Họ là một công ty lớn. Họ làm gì ai mà biết lý do. Bộ phận cấp phép của họ định phí cho tám trăm gien mà họ kiểm soát. Có bốn mươi người trong bộ phận đó. Cả một bộ máy quan liêu. Nói gì thì nói, họ cùng định mức phí cấp phép cao…”

“Chúa ơi.”

“Và trong năm năm qua, không phòng thí nghiệm nào, không nơi nào trên thế giới, nghiên cứu về bệnh này cả.”

“Chúa ơi.”

“Giá quá đắt mà Jack.”

“Vậy thì tôi sẽ mua cái gien khốn kiếp đấy.”

“Không thể. Tôi kiểm tra rồi. Người ta không bán gien này.”

“Thứ nào người ta cũng bán cả.”

“Nếu Beinart muốn bán, họ phải được Scripps đồng ý, mà văn phòng chuyển giao công nghệ của Scripps sẽ không chịu xem xét...”

“Vậy quên đi, tôi sẽ tự cấp phép gien này.”

“Ông có thể làm vậy. Đúng vậy.”

“Và tôi sẽ tự mình sắp xếp vụ chuyển gien. Chúng ta sẽ cho một nhóm người trong bệnh viện này làm.”

“Tôi thật sự ước chi chúng ta làm được Jack à. Chuyển gien cực kỳ nhiều rủi ro, và ngày nay không phòng xét nghiệm nào chịu chấp nhận rủi ro đâu. Chưa có ai vào tù vì chuyển gien thất bại cả, nhưng đã có nhiều bệnh nhân tử vong rồi và...”

“Fred. Nhìn tôi này.”

“Ở Thượng Hải thì ông có thể làm vậy được.”

“Không, không. Ở đây.”

Fred Robbins cắn môi. “Jack, ông phải đối mặt với thực tế. Tỷ lệ thành công dưới một phần trăm. Ý tôi là, nếu trước nay chúng ta nghiên cứu suốt năm năm, thì chúng ta đã có kết quả xét nghiệm trên động vật, xét nghiệm vật chủ, những quy chuẩn nên miễn dịch, đủ các bước để tăng tỷ lệ thành công của ông. Nhưng nếu phải quyết định nhanh thì…”

“Tôi chỉ có thời gian để làm vậy thôi. Quyết định nhanh.”

Fred Robbins đang lắc đầu.

“Một trăm triệu đô la.” Watson nói. “Trả cho bất kỳ phòng xét nghiệm nào chịu làm. Lấy một trạm y tế tư nhân ngoài Arcadia kìa. Chỉ tôi thôi, không ai biết cả. Thực hiện quy trình chữa trị ở đó. Một mất một còn.”

Fred Robbins lắc đầu một cách buồn rầu.

“Xin lỗi Jack. Tôi thành thật xin lỗi.”