Sẽ để em yêu anh lần nữa (Tập 1) - Chương 13 - Phần 1
Chương 13
Tình yêu bắt đầu
Vĩnh Phong bước đến ôm chặt Hiểu Đồng:
- Hãy quên hết chuyện tối qua đi. Anh sẽ không để em xảy ra chuyện nữa. Từ nay anh sẽ bảo vệ em.
Nhưng Hiểu Đồng đã đẩy Vĩnh Phong ra, cô không muốn anh chạm vào thân thể ô uế của mình. Cô nhìn thấy gương mặt đau khổ của Vĩnh Phong lúng túng nói:
- Em muốn đi tắm.
- Để anh dìu em.
Lần này Hiểu Đồng không đẩy Vĩnh Phong ra. Cô không muốn làm anh đau khổ hơn. Phần thì cô vẫn còn choáng.
Vĩnh Phong đưa Hiểu Đồng đến phòng tắm rồi đến ghế sofa ngồi. Cậu ngả người nhắm mắt thở dài. Thật may là Hiểu Đồng không bị xâm phạm, nếu không thì trái tim nhỏ bé của cô liệu có còn chịu đựng được nữa không.
Khi Hiểu Đồng bước ra đã thấy trên bàn bày sẵn mấy đĩa thức ăn thơm lừng. Vĩnh Phong thấy Hiểu Đồng ra lệnh:
- Lại đây!
Hiểu Đồng ngoan ngoãn bước đến bên cạnh, Vĩnh Phong nắm tay Hiểu Đồng kéo cô ngồi bên cạnh cậu.
- Mau ăn đi, tối qua tới giờ em vẫn chưa ăn gì phải không?
Hiểu Đồng gật đầu nhưng bây giờ cô không có tâm trạng ăn uống.
- Em không muốn ăn, em muốn đến bệnh viện thăm mẹ.
Hiểu Đồng thở dài buồn rầu, cô phải trả số tiền lại cho Giám đốc Vương, vậy thì tiền phẫu thuật của mẹ cô...
- Các bác sĩ đang tiến hành mổ cho mẹ em. Bây giờ có đến thì cũng không gặp được mẹ đâu. Em ăn xong rồi hãy đến.
- Mẹ em đang được mổ à? Nhưng mà em...
- Yên tâm đi, anh đã trả toàn bộ chi phí cho ca phẫu thuật của mẹ em rồi.
- Anh... - Hiểu Đồng nhìn Vĩnh Phong vừa kinh ngạc, vừa cảm kích.
- Mau ăn đi! Nếu không anh không cho em đến bệnh viện đâu.
Hiểu Đồng đành ngoan ngoãn ngồi ăn trong cái nhìn trìu mến của Vĩnh Phong, cậu gắp đồ ăn liên tục cho cô, trong khi mình chỉ ăn qua loa mà thôi. Nhìn Hiểu Đồng ăn ngon miệng, cậu đã thấy no rồi.
Sau khi biết ca mổ của mẹ mình thành công, Hiểu Đồng vui mừng rạng rỡ. Cô nhìn nét mặt thanh thản của mẹ sau ca phẫu thuật cảm thấy thật hài lòng. Cô chạy đến nói với Vĩnh Phong:
- Cảm ơn anh, nhờ anh cho mượn tiền nên mẹ em mới được mổ kịp thời! Em sẽ cố gắng làm việc kiếm tiền trả cho anh.
Nhưng Vĩnh Phong ranh ma nói:
- Nhưng anh muốn em trả ngay bây giờ.
Hiểu Đồng nghe vậy thì lo sợ, cô run run nói:
- Bây giờ thì em không có tiền để trả anh...
Vĩnh Phong đã tiến sát vào Hiểu Đồng, ép cô vào tường, một tay vịn tường, cậu kề mặt sát tai cô. Hơi thở anh phả lên tai cô mơn trớn khiến cả người cô co lại, gương mặt của Vĩnh Phong giả bộ gian xảo lại càng quyến rũ, trái tim của Hiểu Đồng đập loạn cả lên.
- Vậy thì trả bằng thân xác.
Lần này vẻ lúng túng của Hiểu Đồng lộ rõ, gương mặt cô chuyển từ trắng bệch sang ửng hồng e thẹn.
- Đi thôi!
Vĩnh Phong kéo tay Hiểu Đồng lôi đi, gương mặt của cô đang đỏ bừng lên như một ngọn lửa. Vĩnh Phong chở Hiểu Đồng về căn nhà cũ của cô mà cậu đang sống. Cậu mở cửa vào rồi đi thẳng lên lầu về phòng mình. Hiểu Đồng âm thầm đi sau.
Vào đến phòng của Vĩnh Phong, cả người Hiểu Đồng run lên, cô thấy Vĩnh Phong đang tiến lại gần mình, Hiểu Đồng sợ hãi nói:
- Em muốn đi tắm trước đã.
Nói rồi cô quay lưng ra cửa định tháo chạy nhưng Vĩnh Phong đã đưa tay chặn cửa lại. Bàn tay của Hiểu Đồng trở nên lúng túng. Vĩnh Phong tiến sát lại, ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng mình. Hiểu Đồng thấy mình không còn chút sức lực nào hết. Anh thì thầm sau gáy cô, khiến cho những sợi tóc tơ ở đó dựng cả lên.
- Tắm ở đây đi, phòng anh cũng có phòng tắm mà! Em biết rõ phải không?
Vậy là Hiểu Đồng không thể thoái thác được rồi, cô run rẩy nói:
- Để em vào tắm đã.
- Chẳng phải lúc nãy em đã tắm ở khách sạn hay sao?
- Nhưng bây giờ em muốn tắm lần nữa.
Cô vùng vẫy muốn thoát ra nhưng lại càng bị siết chặt, cuối cùng Vĩnh Phong cũng nới lỏng tay, Hiểu Đồng nhanh chóng chạy vào phòng tắm đóng cửa lại. Cô cảm thấy tim đập bình bịch, thở hổn hển cố lấy lại hơi sức vừa tan biến của mình.
Hiểu Đồng đâu hay là bên ngoài có kẻ đang ôm bụng cười thích thú khi trêu chọc cô, càng không biết bộ dạng đáng yêu đó của cô khiến cho người khác muốn phạm tội. Nếu Vĩnh Phong không buông tay cho cô bỏ chạy thì cậu sẽ không còn tự chủ được nữa.
Khi Hiểu Đồng bước ra, trên người cô khoác chiếc áo tắm của Vĩnh Phong, Hiểu Đồng ngượng ngùng nói:
- Bộ đồ lúc nãy đến bệnh viện nên em thay cái này.
Vĩnh Phong đang nằm ngả lưng dựa tường trên chiếc giường trải ga trắng muốt, trông cậu thật quyến rũ. Cậu phẩy tay bảo:
- Lại đây!
Hiểu Đồng run rẩy tiến lại gần bên cạnh giường, Vĩnh Phong ngồi dậy kéo tay Hiểu Đồng, rồi đè cô ngã xuống giường. Mắt cậu nhìn cô đầy cuốn hút, tim Hiểu Đồng càng đập mạnh như muốn nhảy khỏi lòng ngực. Vĩnh Phong từ từ đưa sát gương mặt cậu vào mặt cô. Hiểu Đồng cảm nhận từng đợt hơi thở ấm áp của anh phả trên ngực cô.
Cô sợ hãi nhắm mắt lại nhưng một giây, hai giây... cô chẳng thấy có chuyện gì xảy ra. Từ từ hé mắt cô thấy Vĩnh Phong đang nhìn cô cười. Rồi cậu lăn qua một bên giường ôm lấy bụng cười nghiêng ngả. Hiểu Đồng mới nhận ra là nãy giờ anh đang trêu cô. Vĩnh Phong đáng ghét báo hại cô phải lo lắng.
- Thì ra đầu óc em lại đen tối như vậy. - Vĩnh Phong cười trêu chọc cô.
Hiểu Đồng thẹn cả người trách:
- Tại anh chứ bộ, đòi người ta phải trả bằng thân xác.
- Anh nói trả bằng thân xác là bắt em đến đây dọn dẹp, nấu cơm cho anh! Chỉ tại em nghĩ bậy mà thôi!
- Anh thật là đáng ghét mà! - Hiểu Đồng chộp lấy tay Vĩnh Phong cắn mạnh, lần này người bị đè xuống là Vĩnh Phong.
Hai người đùa giỡn một lúc, Vĩnh Phong mới nắm chặt hai tay của Hiểu Đồng kéo cô ngả lên người cậu, cậu nhìn Hiểu Đồng thiết tha nói:
- Làm bạn gái anh đi, được không?
Hiểu Đồng nghe Vĩnh Phong nói, cảm thấy thật ấm áp, như một khúc nhạc nhẹ nhàng đang ngân nga trong lòng. Hạnh phúc đang len lỏi đâu đây quanh cô. Hiểu Đồng rút tay ra khỏi tay của Vĩnh Phong rồi ngồi dậy, cô trầm tư suy nghĩ. Vĩnh Phong cũng ngồi dậy, cậu ôm lấy Hiểu Đồng, gác đầu lên vai cô, cậu nhắc lại:
- Hiểu Đồng! Anh yêu em. Anh biết em đang lo ngại điều gì.
Rồi cậu siết mạnh Hiểu Đồng hơn nữa trong vòng tay của cậu như sợ rằng chỉ cần cậu nới lỏng tay thì cô sẽ biến mất.
- Anh mới là người làm chủ bản thân anh chứ không phải ai khác. Mà người làm anh hạnh phúc chính là em, vì em là người con gái mà anh yêu thương nhất trên đời này. Không có em, có lẽ anh vẫn sống tốt, nhưng chắc rằng anh mãi mãi sẽ không hạnh phúc.
Nghe những lời tỏ tình đầy chân thành của Vĩnh Phong, không có cô gái nào mà không mủi lòng. Hiểu Đồng run rẩy trong bàn tay anh, những giọt nước mắt từ từ lăn xuống má cô, nóng hổi rớt vào tay Vĩnh Phong. Làm Vĩnh Phong bất giác thở dài, cậu dụi cằm vào mái tóc đen mượt thơm mùi hoa oải hương của cô, nghe tim mình thắt lại.
- Cho em một chút thời gian được không. Nếu cứ thế này đến với anh, em sẽ nghĩ mình đến với anh chỉ vì tiền. Số tiền của mẹ em bây giờ em không thể trả anh.
Vĩnh Phong từ từ xoay người Hiểu Đồng quay về phía cậu, nâng cằm cô lên để cho mắt hai người chạm vào nhau, giọng khàn đục đầy quyến rũ nói:
- Hứa với anh, đừng để anh chờ quá lâu được không?
Hiểu Đồng gật đầu.
Sáng hôm sau, tại dãy phòng trọ dành cho sinh viên, một chàng trai cực kì đẹp trai, mặc một cái quần bò màu xanh, chiếc áo sơ mi màu đen ấn tượng, đeo một cái kính mát màu đen huyền bí, đang dựa lưng trên chiếc Ferrari màu đỏ bắt mắt đang chờ đợi ai đó.
Tất cả mọi người qua lại đều phải ngoái nhìn cậu một cách ngưỡng mộ và ước ao. Những cô gái cố tình đi thật chậm trước mặt cậu, thầm cầu mong cậu chú ý đến mình dù chỉ là một cái nhìn thờ ơ. Nhưng tất cả đành ngậm ngùi thất vọng bước đi tiếp vì chàng trai chẳng mảy may nhìn họ lấy một lần.
Ánh mắt chàng trai chỉ đăm đăm nhìn vào căn phòng trọ số 4 kia, cho đến khi cánh cửa phòng mở ra, ánh mắt cậu vụt sáng. Một cô gái dáng người thanh nhã mộc mạc, tay dắt một bé gái đáng yêu như một con búp bê bước ra. Cô gái đóng cửa lại kỹ càng, chưa kịp quay người lại thì chàng trai đã đến bên cạnh cô gái.
Hiểu Đồng hơi bất ngờ khi thấy Vĩnh Phong, cô nhìn cậu một cái rồi chau mày khó chịu.
- Sao anh lại đến đây?
- Anh đến đưa em và bé Đường đi học. Em không thích à?
- Không phải chỉ là... - Hiểu Đồng thở hắt ra. - Anh đang gây sự chú ý của mọi người đó biết không?
- Mặc kệ họ, anh nhớ em, chỉ muốn gặp em thôi! - Vĩnh Phong nói, giọng hết sức trẻ con cứ như đang làm nũng khiến Hiểu Đồng bật cười.
Rồi Vĩnh Phong cúi xuống bế bé Đường lên, vuốt ve cô bé nói:
- Hôm nay anh Phong đến đưa bé Đường đi học, bé Đường chịu không?
- Dạ chịu. Em rất thích được đi học cùng với anh Vĩnh Phong và chị Hiểu Đồng.
- Vậy từ mai ngày nào anh Phong cũng đến đưa bé Đường đi học, chịu không?
- Dạ chịu.
- Bé Đường hỏi chị Đồng xem có chịu không?
Bé Đường đưa mắt nhìn Hiểu Đồng dò hỏi. Hiểu Đồng lườm Vĩnh Phong một cái rồi thở dài chịu thua:
- Chỉ biết dụ dỗ trẻ em thôi!
Vĩnh Phong cười khì khì tinh quái:
- Muốn chiếu tướng thì phải bắt tốt thôi!
Đến trường mẫu giáo, bé Đường không chịu để Hiểu Đồng đưa vào lớp mà đòi Vĩnh Phong phải đưa mình đi. Cô giáo của bé Đường là một cô giáo còn khá trẻ vừa mới ra trường, từ lần đầu tiên gặp mặt Vĩnh Phong khi cậu đến trường thăm bé Đường thì ngày nhớ đêm mong. Cô thường hỏi thăm bé Đường về Vĩnh Phong. Bé Đường ngây ngô trả lời rằng Vĩnh Phong là anh của mình, khiến cô giáo yêu mến chăm sóc bé Đường rất nhiều.
Từ xa xa nhìn thấy Vĩnh Phong - một lãng tử đẹp trai, càng đến gần thì vẻ đẹp đó càng làm cô giáo xuyến xao biết bao.
Vĩnh Phong cười chào với cô giáo, cậu không hề biết rằng nụ cười của mình có mức sát thương cao độ đến thế nào. Trái tim cô giáo đang gào thét biểu tình đòi thoát ra khỏi lồng ngực bé nhỏ kia.
Thật tội nghiệp cho cô giáo, vì ngoài việc cô là cô giáo của bé Đường thì Vĩnh Phong không hề chú ý đến cô. Ánh mắt cậu chỉ dán chặt trên nụ cười của bé Đường.
Vĩnh Phong ra đến xe thì thấy gương mặt giận dỗi của Hiểu Đồng, cậu chưa từng thấy gương mặt này của cô, trông thật đáng yêu khiến cậu chỉ muốn cắn một cái.
- Em sao vậy?
- Anh thật là đáng ghét, vừa xuất hiện đã cướp mất bé Đường.
- Ây da, chua quá đi! Sáng nay có người ăn phải dấm thì phải?!
- Có anh ăn phải dấm thì có. - Hiểu Đồng giơ tay đấm vào ngực Vĩnh Phong một đấm nhưng đã bị cậu giữ lại.
- Vậy thì em đang ghen. Em đang ghen với anh hay là đang ghen với bé Đường?
Vĩnh Phong trêu chọc Hiểu Đồng, giọng cậu thật khiêu khích, khiến hai má Hiểu Đồng ửng đỏ cả lên, cô định rụt tay lại, nhưng... nhìn gương mặt ửng hồng đáng yêu của Hiểu Đồng, không kìm lòng được, cậu chồm tới hôn lên đôi môi hồng của cô, cảm giác thật ngọt ngào.
Hiểu Đồng quá bất ngờ cô không kịp phản ứng, cả người run lên. Vĩnh Phong nhanh chóng buông Hiểu Đồng ra trong khi cô còn ngây người, cậu nổ máy.
- Anh đưa em đến trường?
Hiểu Đồng vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, giọng hơi run, hơi thở nhẹ nhàng, cô đảo mắt nhìn xung quanh xem có ai đã thấy hai người hôn nhau không. Thật may là không ai chú ý đến họ nếu không thì cô xấu hổ chết mất thôi. Vĩnh Phong thật là đáng ghét mà.
- Hôm nay em không có tiết.
- Vậy thì em định làm gì?
- Em định đi tìm một việc gì đó để làm thêm. Em cần kiếm tiền để trả cho anh.
Dù không hài lòng chút nào nhưng Vĩnh Phong biết rõ tính của Hiểu Đồng. Cô không muốn mang nợ ai bất cứ cái gì. Huống hồ cậu cũng không muốn cô ở bên cạnh mà cứ mang gánh nặng nợ nần trong lòng.
- Có một công việc em có thể làm...
Vĩnh Phong nói rồi liền cho xe phóng đi. Hiểu Đồng liếc nhìn Vĩnh Phong nhiều lần nhưng cô không thể nào đoán ra công việc mà anh nói là gì. Nhưng nhìn vẻ mặt gian xảo của vĩnh Phong, cô biết chắc chắn là có điều mờ ám.
Cuối cùng Vĩnh Phong chở Hiểu Đồng vào con đường quen thuộc rồi dừng lại trước một căn nhà vô cùng thân thuộc. Nhà cũ của Hiểu Đồng.
- Sao anh lại chở em đến đây? - Hiểu Đồng ngạc nhiên hỏi.
Vĩnh Phong tủm tỉm cười gian xảo, kề sát gương mặt tuấn tú của mình vào gương mặt của hiểu Đồng.
- Để em trả nợ cho anh.
Hiểu Đồng ôm một nỗi thắc mắc không biết tỏ cùng ai theo Vĩnh Phong vào nhà. Vừa vào đến nhà Vĩnh Phong đã ngã phịch lên ghế sofa, ngáp một cái dài lười biếng nói:
- Nấu cơm đi, anh đói rồi!
Hiểu Đồng lườm cậu, khi không tại sao cậu lại kéo cô đến đây chỉ để nấu cơm cho cậu, cô phụng phịu nói:
- Sao em phải nấu cơm cho anh ăn?
- Bởi vì từ bây giờ em là người hầu của anh.
Dù đã loáng thoáng hiểu ý của Vĩnh Phong nhưng Hiểu Đồng ngang ngạnh hỏi lại.
- Sao em lại là người hầu của anh?
- Chẳng phải là em muốn trả nợ cho anh sao?
Hiểu Đồng không còn gì để nói. Cô đành ngoan ngãn nghe lời. Thật may là tủ lạnh nhà Vĩnh Phong có đầy đồ ăn và cả bia, chẳng có lấy một chai nước nào. Hiểu Đồng chán nản nói:
- Anh định uống bia thay cho nước à... Em đã nói, em ghét người uống rượu, kể cả bia cũng ghét.
Vĩnh Phong đã đi xuống bếp từ lúc nào, cậu đến sát bên cạnh Hiểu Đồng thì thào:
- Vậy từ nay, anh sẽ không uống nữa.
Hiểu Đồng tỏ vẻ không tin. Vĩnh Phong choàng tay ôm lấy eo cô, giọng khàn khàn đầy quyến rũ khiến cho Hiểu Đồng không thở được.
- Nếu không tin thì em hãy kiểm tra.
Hiểu Đồng bị sự quyến rũ của Vĩnh Phong mê hoặc cô nói trong hơi thở, giọng đứt quãng.
- Bằng cách nào?
- Cách này.
Nói rồi Vĩnh Phong kéo Hiểu Đồng sát vào mình, giữa hai người không còn một khe hở. Cậu nhẹ nhàng chiếm lấy bờ môi cô, rồi đột nhiên tấn công như vũ bão vào khoảng trống bên trong bờ môi cô. Đầu lưỡi cậu nhè nhẹ tìm đầu lưỡi cô cuốn lấy nó, làm tê dại nó. Cả người Hiểu Đồng run lên bần bật, một luồng máu nóng tuôn chảy dào dạt trong người cô, như sắp sửa tuôn trào ra. Đầu óc cô quay cuồng, đôi tay cô dường như không còn điểm tựa, ôm chặt lấy tấm lưng to lớn của Vĩnh Phong. Đôi chân dường như nhón cao hơn một chút.
Cả không gian xung quanh hai người dừng lại. Cả hai rơi vào một không gian vắng vẻ ngọt ngào. Chẳng biết là họ hôn nhau bao nhiêu lâu. Chỉ biết thời gian lúc này dài vô tận.
Mặc dù Vĩnh Phong muốn đến đón Hiểu Đồng đi học nhưng cô dứt khoát từ chối. Cô thật sự không muốn gây chú ý. Cô còn cấm Vĩnh Phong khi ở trường không được đến quấy rầy cô nhưng... Hiểu Đồng chỉ có thể cấm Vĩnh Phong nhưng không thể nào cấm được tên nhóc con Quốc Bảo.