Thiên tài nhi tử và mẫu thân phúc hắc (Quyển 2) - Chương 532 - Phần 2

Chưởng quỹ theo phương hướng tay nàng chỉ, kinh ngạc nhìn về phía nam tử áo lam đứng ở một bên, chỉ thấy đối phương mím môi cười khẽ, khẽ vung tay, coi như là chấp nhận.

Nụ cười này của hắn, mang theo một mảnh kích diễm tao nhã, cũng đem chưởng quỹ làm cho ngẩn ngơ. Hắn ở Mộ Tinh thành nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thấy một nam tử xuất sắc như thế, một thân thanh hoa, làm người ta phải than thở. Chưởng quỹ dù sao cũng là người có bản lĩnh, nên rất nhanh thu liễm tâm thần, bắt đầu xử lý công việc trên tay.

Long Thiên Thần khiêng Độc Cô Mưu đang hôn mê như cũ, tiến vào căn thứ ba trong sáu gian phòng, đem Độc Cô Mưu tùy ý ném lên giường một cái, rồi trực tiếp bước ra khỏi cửa phòng.

Đợi cửa phòng đóng lại, Độc Cô Mưu vốn đang hôn mê trong phút chốc liền mở mắt ra, trong đôi mắt hắn lóe ra tia sáng lạnh lùng, thật giống như từng lưỡi dao sắc bén xuyên thấu mũ che màu đen trước mặt hắn. Hắn âm thầm vận công điều tức, cố gắng đem độc trên người toàn bộ bức ra ngoài.

Nữ nhân chết tiệt! Nàng rốt cuộc là đối với hắn hạ độc như thế nào?

Hắn đã phi thường cẩn thận rồi, lại còn liên tục trúng mười loại độc của nàng, chẳng lẽ nữ nhân này vốn là quái thai, xử sự thường thường ngoài dự đoán của mọi người, cho nên hắn mới phải khó lòng phòng bị?

Lại còn nghĩ uy bức lợi dụ, để cho hắn viết khế ước bán thân suốt đời nữa, nàng quả thực chính là vọng tưởng!

Chờ hắn đem độc trên người toàn bộ ép ra xong, hắn nhất định phải làm cho nữ nhân này sống không bằng chết.

Một tầng khói trắng từ trên đỉnh đầu hắn thoát ra bên ngoài, chất độc cũng từ trong khe móng tay hắn rỉ ra một chút xíu, dù ai cũng không cách nào đánh giá được Huyền giai của hắn đã đạt đến một cảnh giới kinh khủng như thế nào. Nếu không phải Vân Khê dùng kỳ độc đối phó hắn, sợ rằng ngay cả chéo áo của hắn nàng cũng không thể chạm vào.

Bức độc đang đến thời khắc mấu chốt, cửa phòng đột nhiên bị đụng mở tung, Độc Cô Mưu trong lòng thất kinh, vội vàng thu công, tiếp tục làm bộ hôn mê.

Cửa phòng xuất hiện cái bóng nhỏ, Vân Tiểu Mặc một tay ôm cái hộp đựng thức ăn, một tay nắm tay Đoan Mộc Tĩnh, từ từ đi vào gian phòng.

"Tiểu Mặc ca ca, tại sao chúng ta lại tới nơi này?” Đoan Mộc Tĩnh hiếu kỳ nói.

Vân Tiểu Mặc nhún vai, bộ dạng đương nhiên nói: "Bởi vì nơi này tương đối thanh tĩnh, không dễ dàng bị người ra quấy rầy a."

Đoan Mộc Tĩnh nghiêng đầu, trong đầu đầy thắc mắc, nàng không hiểu, tại sao nói nơi này tương đối thanh tĩnh, nơi này rõ ràng còn một người đang ngủ a? Quan trọng hơn nữa, bọn họ bất quá chỉ ăn chút điểm tâm, tại sao phải tìm một chỗ thanh tĩnh?

"Tiểu Tĩnh, ngồi ở đây!” Vân Tiểu Mặc bò lên trên băng ghế ngồi, đem hộp đựng thức ăn đặt ở trên bàn, lấy thức ăn từ bên trong ra, gắp ra từng cái một.

"Nhìn xem, rất nhiều thức ăn ngon! Mẫu thân nói, sau này muốn ăn cái gì thì theo chưởng quỹ bá bá hỏi, tự nhiên sẽ có người giúp chúng ta chuẩn bị."

"Thoạt nhìn thật là ăn ngon đấy." Đoan Mộc Tĩnh mang vẻ mặt khả ái nở nụ cười.

Hai người ngồi lên cái băng ghế, vừa nói cười, vừa thưởng thức điểm tâm.

Bên này Độc Cô Mưu đang bức độc, mới vừa tiến hành đến một nửa, trên người nóng tựa hỏa thiêu, khói trắng tỏa ra khắp người, nghe được hai đứa nhỏ cười cười nói nói ăn điểm tâm, đáy lòng hắn không ngừng kêu khổ. Hai đứa nhỏ này có phải không có mắt hay không, nơi nào không đi, không nên đến chỗ hắn để tìm thanh tĩnh?

Bất kể, dù sao cũng chỉ là hai đứa bé, bọn nó sẽ không làm gì với hắn, hắn tiếp tục việc bức độc của hắn, chỉ cần hắn đem độc trong cơ thể toàn bộ ép ra xong, hắn có thể khôi phục tự do.

"Di, Tiểu Tĩnh, muội có nghe được tiếng kỳ quái gì hay không?” Vân Tiểu Mặc đột nhiên nhận ra cái gì đó, quay đầu nhìn chung quanh.

Độc Cô Mưu nghe giọng nói của bé, một lần nữa lại gián đoạn tiến độ bức độc.

"Không có a, muội cái gì cũng không có nghe được." Đoan Mộc Tĩnh khả ái lắc đầu.

"Nga, vậy cũng có thể là ta nghe lầm rồi." Vân Tiểu Mặc nhún nhún đầu vai nho nhỏ, gầy gò, tiếp tục ăn điểm tâm.

Độc Cô Mưu hơi thở phào nhẹ nhõm, lại tiếp tục bắt đầu bức độc, không nghĩ tới hắn tung hoành giang hồ nhiều năm, còn được xưng là thiên hạ đệ nhất sát thủ, mà lại để hai đứa nhỏ làm tinh thần bấn loạn, nói ra nhất định sẽ làm cho người trong thiên hạ cười đến rụng răng. Nghĩ đến đây, đáy lòng căm hận đối với nữ nhân đầu sỏ đã hại hắn ra như thế càng thêm mấy phần.

"Tiểu Tĩnh, một tháng sau muội thật sự muốn cùng Tôn gia gia bọn họ trở về Đoan Mộc gia sao?”

"Muội cũng không biết, phụ mẫu muội cũng đã qua đời, trong nhà không có ai quan tâm muội, thương yêu muội, thật ra thì muội không muốn trở về."

Vân Tiểu Mặc nhếch miệng cười một tiếng, nói: "Vậy thì không cần trở về! Muội sau này sẽ là muội muội của ta, sẽ ở cùng một chỗ với ta cùng mẫu thân, còn có phụ thân nữa, chúng ta một nhà bốn miệng vĩnh viễn ở cùng một chỗ, vậy thật là tốt a?”

Đoan Mộc Tĩnh cũng vui vẻ cười híp cả mắt: "Thật có thể không? Muội thích ở chung một chỗ với các người a! Vân di nàng thật là đẹp, thật ôn nhu, đối với muội cũng tốt lắm, tựa như mẹ ruột của muội vậy."

"Người muội nói thật sự là mẫu thân của ta sao?” Vân Tiểu Mặc lắc lắc đầu phản đối, vẻ mặt tự tin nói, "Mẫu thân nàng rất đẹp, nhưng ta một chút cũng không thấy được nàng ôn nhu. Mẫu thân nàng thích mắng chửi người, cũng thích đánh nhau, thường xuyên ở bên ngoài gây chuyện sinh sự. Có đôi khi ta đều cảm thấy nàng một chút cũng không giống nữ tử, một cô nương nên giống như Tiểu Tĩnh muội vậy, vừa ôn nhu vừa đáng yêu."

Độc Cô Mưu chợt nghe Vân Tiểu Mặc đối với mẫu thân mình đánh giá đúng trọng tâm như thế, suýt nữa đau sốc hông, hắn rất muốn đối với Vân Tiểu Mặc mạnh dạn gật đầu, hắn nghiêm trọng tán thành suy nghĩ của Vân Tiểu Mặc, nữ nhân kia hoàn toàn từ đầu đến cuối không giống như nữ hài tử chút nào.

Đoan Mộc Tĩnh hồn nhiên lắc đầu, nói: "Không biết a, lúc muội sợ, Vân di đều rất tốt, ôn nhu an ủi muội, còn dỗ muội ngủ...”

"Có thật không? Nhưng tại sao mỗi lần trước khi ngủ, đều là ta kể chuyện xưa dỗ mẫu thân ngủ, mà không phải là nàng tới dỗ ta ngủ đây?” Vân Tiểu Mặc ngửa đầu nhìn trời, rất là khó hiểu, vuốt cằm nhỏ suy tư hồi lâu, nói, "Chẳng lẽ mẫu thân nàng trọng nữ khinh nam? Thật ra thì nàng muốn sinh nữ nhi, kết quả lại sinh ta ra ngoài, cho nên nàng tâm tình khó chịu?”

Vân Tiểu Mặc sa sút tinh thần buông thõng đỉnh đầu nho nhỏ xuống, tâm tình cũng khó chịu theo.

"Sẽ không đâu! Vân di nàng không phải là người như vậy."

"Không đúng, nhất định là đúng như ta nghĩ rồi! Bằng không tại sao mỗi lần nàng đều gọi ta là tiểu tử thúi, ta có thúi sao!” Sa sút tinh thần, Vân Tiểu Mặc bắt đầu chui rúc vào sừng trâu, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm chán chường.

"Tí tách!”

Một giọt máu độc từ trên giường rơi xuống mặt đất, vốn là tiếng vang cực kỳ rất nhỏ, nhưng vẫn để cho Vân Tiểu Mặc đang lâm vào u sầu nhạy cảm nhận ra.

Ánh mắt nho nhỏ hướng trên giường liếc qua, bé rất nhanh liền phát hiện từ trên giường một vết máu màu đen nhỏ xíu thẩm thấu đến mặt đất, ồ lên một tiếng, nện bước chân ngắn chạy tới: "Từ đâu mà lại có nhiều máu như vậy? Chẳng lẽ hắn bị thương sao?”

Ta không có bị thương! Độc Cô Mưu trong lòng âm thầm kêu khổ, hai đứa trẻ này thính giác làm sao lại bén nhạy như vậy, tiếng động rất nhỏ mà bọn chúng cũng có thể nghe được sao?

Đoan Mộc Tĩnh cũng chạy đi qua, tò mò chồm lên trước: "Máu hình như là từ móng tay của hắn chảy ra, bây giờ còn đang chảy, chúng ta nhanh lên một chút, nghĩ biện pháp giúp hắn cầm máu đi."

Cầm máu? Ta xin các người không cần nhiều chuyện có được hay không? Ta đây là đang bức độc, các ngươi ngoan ngoãn đợi một bên đi, chỉ cần không tới quấy rầy ta chính là giúp ra nhiều lắm rồi. Về phần cầm máu vân vân, ta xin các người, chớ có nhiều chuyện! Độc Cô Mưu cảm nhận được hai đứa bé đang tiến đến ngày càng gần, mồ hôi lạnh không cầm được toát ra bên ngoài.

"Tiểu Tĩnh, muội thật thiện lương!” Vân Tiểu Mặc cho Đoan Mộc Tĩnh một ánh mắt tán dương, sau đó suy nghĩ một chút, nghiêng đầu nói, "Nếu không ta đi tìm mẫu thân lấy đan dược cầm máu đến đây."

Đừng mà! Nếu là nữ nhân kia tới, còn không phát hiện hắn đang bức độc sao? Bé con ngoan, ngàn vạn lần không nên đi tìm mẹ ngươi!

"Vân di nàng đang nghiên cứu gốc cây mạt Tây, nói là không để cho chúng ta đi quấy rầy nàng, hay là chúng ta tự mình nghĩ biện pháp đi." Đoan Mộc Tĩnh bác bỏ ý kiến của Vân Tiểu Mặc.

Độc Cô Mưu nhất thời thở phào nhẹ nhõm, đúng đấy, tiểu hài tử có chuyện cũng không cần đi tìm mẫu thân trước, phải học cách tự mình suy nghĩ để giải quyết vấn đề.

Vân Tiểu Mặc suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy lời của nàng có đạo lý, mẫu thân ghét nhất là lúc nàng đang suy tư mà đến quấy rầy nàng.

"Ừ, vậy chúng ta thay hắn băng bó một chút đi." Vân Tiểu Mặc bỗng nhiên nghĩ tới ý kiến hay, liền cùng Đoan Mộc Tĩnh nổi lên hứng thú làm tiểu hộ lý, một đứa thì dùng kiếm của Độc Cô Mưu cắt tấm chăn trên giường thành một mảnh vải dài nhỏ, một đứa thì tỉ mỉ thay hắn đem mười ngón tay toàn bộ băng bó lại. Hai người phối hợp được thiên y vô phùng, đợi lúc đại công cáo thành, hai người liếc nhau một cái, cùng lộ ra nụ cười vui vẻ, rất có cảm giác thành tựu.

Đáng thương cho Độc Cô Mưu, mười ngón tay bị bó thành cái bánh chưng, nhưng lại phản kháng không được, trong lòng muốn giãy dụa nhưng lại không động đậy được. Tại sao phải đối đãi hắn như vậy? Hắn rốt cuộc đã làm sai cái gì, để bị đối đãi không ra người như thế?

"Tiểu Tĩnh, muội băng bó thật là đẹp mắt, phía trên con thắt nơ con bướm so với mẫu thân ta thắt đẹp mắt hơn nhiều."

"Tiểu Mặc ca ca, huynh cũng rất giỏi a! Khí lực của huynh ghê gớm thật, lại có thể đem kiếm nặng như vậy cầm lên."

"Ha hả, đây chỉ là chuyện nhỏ."

Hai tiểu bằng hữu khen tặng lẫn nhau xong thì tự đắc vui vẻ.

Lỗ mũi của Độc Cô Mưu hồng hộc thoát ra bạch khí.

Nơ con bướm? Bảo kiếm của hắn.

"Hô hấp của hắn nặng nề quá, giống như là rất không thoải mái vậy!” Vân Tiểu Mặc cúi đầu nhìn về phía mười ngón tay mới vừa băng bó kỹ, rõ ràng bé phát hiện có máu đen thẩm thấu qua vải, tiếp tục chảy ra như cũ.

Đoan Mộc Tĩnh hai mắt hơi mở to, kinh hô kêu: "Nha, hắn lại đang chảy máu rồi, Tiểu Mặc ca ca, làm sao bây giờ?”

Vân Tiểu Mặc nhíu đôi mày nho nhỏ lại, đành lòng quyết tâm nặng nề gật đầu, nói: "Không có biện pháp, chỉ có thể như vậy."

Bé bò lên giường, dựng hai ngón tay lên, nhìn chằm chằm Độc Cô Mưu nằm ở trên giường, cái miệng nhỏ nhắn hếch lên, nói: "Ta quên mất, cầm máu hẳn là phải điểm vào vài huyệt vị, nơi này, nơi này, hay là nơi này đây?”

Cái tay nhỏ bé của bé dao động chỉ vào vài huyệt vị, mỗi một chỗ huyệt vị đều làm cho Độc Cô Mưu cả kinh không thôi.

Tiểu đệ đệ, huyệt vị cũng không phải là nơi có thể tùy tiện điểm bậy nha, ngươi nên mang theo Tiểu Tĩnh muội muội của ngươi đi chơi đi, không nên để ý đến ta, van xin các ngươi a.

Đáy lòng Độc Cô Mưu quả thật muốn cầu xin ông nội cùng nãi nãi, mong hai tiểu ác ma này nhanh chóng cách xa hắn ra, để cho hắn ở chỗ này tự sinh tự diệt đi thôi!

Vân Tiểu Mặc ngẫm nghĩ mãi, cuối cùng thở dài, nói: "Mặc kệ, mỗi huyệt vị đều điểm, thì sẽ có một cái có thể cầm máu." Vừa nói, hai bàn tay nhỏ bé liền bắt đầu khởi công, lục tục hướng các huyệt vị trên người Độc Cô Mưu điểm xuống. (TT: ta chết vì cười quá)

Một vài tiếng điểm huyệt vang lên, rơi vào trong tai Độc Cô Mưu, quả thực tựu biến thành âm thanh chí mạng. Hắn muốn thử xông phá huyệt vị để liều mạng, nhưng lại phát hiện tiểu hài tử năm tuổi này, bên trong thân thể lại ẩn chứa năng lượng cực kỳ to lớn, mỗi một lần điểm huyệt đều mang theo Huyền lực cường đại, hoàn toàn phá nát đi ý niệm thử đột phá huyệt vị trong đầu hắn.

Hắn quả thật rất muốn khóc rồi.

Hay là thống khoái một chút, giết hắn đi! Đừng hành hạ hắn nữa!

Kế sách cố gắng bức độc của Độc Cô Mưu bị phá hư triệt để, huyệt ngủ chẳng biết lúc nào cũng bị tiểu bằng hữu Vân Tiểu Mặc điểm luôn, hắn rốt cục tạm thời quên đi đau đớn, trầm trầm rơi vào giấc ngủ.

Mấy huyệt vị trên người của hắn, Vân Tiểu Mặc đại khái đều điểm một lần, chỉ còn mấy cái tử huyệt là bé không dám thử. Bởi vì ban đầu khi bé đi theo Phong gia gia ở Từ Vân am học tập công phu điểm huyệt, Phong gia gia đã cùng bé cường điệu qua, nói mấy huyệt vị kia là tử huyệt, trăm triệu lần không thể tùy ý điểm loạn.

Lại nói, Độc Cô Mưu hẳn nên cảm tạ vị Phong gia gia chưa từng gặp mặt này, nếu không phải ban đầu ông ân cần dạy bảo, liên tục nhắc nhở Vân Tiểu Mặc không thể tùy ý điểm tử huyệt của người khác, thì đoán chừng lúc này hắn không phải chỉ trầm trầm ngủ, mà là trực tiếp chết, lềnh bà lềnh bềnh trôi về địa phủ trình diện rồi.

Đoan Mộc Tĩnh mở to hai mắt nhìn mười ngón tay Độc Cô Mưu rốt cục không chảy máu nữa, nàng ngạc nhiên đứng lên, vỗ tay kêu lên vui mừng: "Tiểu Mặc ca ca, huynh thật lợi hại! Hắn thật không chảy máu nữa rồi!”

Vân Tiểu Mặc giơ tay lên, lau mồ hôi, lộ ra hai hàm răng sạch sẽ trắng nõn, nói: "Đây chỉ là chuyện nhỏ! Giúp người làm niềm vui mà, ta chỉ là giúp hắn chút ít mà thôi."

Đoan Mộc Tĩnh vẻ mặt sùng bái.

Hai tiểu bằng hữu ở trong phòng tự đắc, vui mừng, Vân Khê thì một mình ở trong phòng thu nạp huyền khí trong Xích Huyết Linh Châu cùng Cửu Chuyển Linh Châu, kể từ khi nhận được hai quả linh châu này, nàng cũng chưa có một ngày gián đoạn việc thu nạp huyền khí.

Đúng như Long Thiên Tuyệt nói, có Xích Huyết Linh Châu dẫn dắt, mỗi một lần nàng thu nạp huyền khí, Cửu Chuyển Linh Châu bên trong sẽ từng chút thẩm thấu vào trong cơ thể nàng.

Huyền khí nàng tu luyện, có thể nói là tiến triển cực nhanh.

Mấy ngày trước nàng còn ở giai đoạn Mặc Huyền tứ phẩm, hiện nay đã bước vào ngũ phẩm chi cảnh, hơn nữa huyền khí tích lũy bên trong, mơ hồ đã chạm đến lục phẩm chi cảnh. Tốc độ tu luyện tấn thăng nhanh như thế, làm cho nàng ngoài vui mừng ra, còn càng tăng thêm lòng tin.

Trước khi đến Lăng Thiên Cung, nàng ít nhất phải đạt tới Thiên Huyền chi cảnh, nếu không căn bản giúp không được Long Thiên Tuyệt, ngược lại sẽ trở thành gánh nặng của hắn.

Nàng nhắm mắt điều tức, trong đầu một lần nữa đem toàn bộ Tàn Hoa bí lục kiểm tra lại một lần, cố gắng từ đó tìm kiếm ra phương pháp có thể giúp mau sớm tăng lên Huyền giai. Tàn Hoa bí lục là một quyển võ công bí kíp dung hợp cực cao, Ngũ Hành thuật số cùng thuật luyện đan tuyệt thế, trong đó nội công tâm pháp đúng là rất cao thâm tuyệt diệu, chỉ tiếc nàng phát hiện loại nội công tâm pháp này chỉ có đạt tới cảnh giới nào đó mới có thể phát huy ra công hiệu hữu dụng của nó.

Hiện tại Huyền giai của nàng còn quá thấp, cho dù tu luyện tiếp nữa cũng tiến bộ rất chậm, án theo nàng tính toán thì ít nhất phải bước vào Thiên Huyền chi cảnh, sau mới có thể đem nội công tâm pháp trên bí lục chân chính phát huy ra uy lực của nó. Có lẽ khi đó, so với cao thủ Thiên Huyền chi cảnh ngang hàng, tốc độ tinh tiến của nàng sẽ nhanh hơn, mất ít công sức tu luyện hơn. Mà xem đến trước mắt, phương pháp tăng lên hữu hiệu nhất, có lẽ, chính là phục dụng đan dược cùng không ngừng tìm kiếm đột phá.

Một ký tự ở trong đầu của nàng không ngừng mà bay vút, trán nàng đột nhiên nhướng lên, khóe môi từ từ giãn ra.

Đúng rồi, Băng Tuyền đan!

Băng Tuyền đan đúng lúc cần cây mạc tây làm thuốc dẫn, lại dùng Hỏa Vân Hải Diễm luyện chế, tin tưởng không cần hao phí quá nhiều thời gian cùng tinh lực, liền có thể luyện chế ra Băng Tuyền đan.

So với Đại Hoàn đan, công hiệu giúp làm tăng huyền lực của Băng Tuyền đan mạnh hơn nhiều.

Chẳng qua là, trước mắt nàng chỉ có một nhánh Cây mạc tây, vẫn chưa đủ. Nàng phải tìm cách để có thêm càng nhiều Cây mạc tây nữa, nàng tin tưởng có người có thể trồng ra Cây mạc tây, hơn nữa đem nó gửi ở tiệm thuốc bán ra, như vậy tất nhiên sẽ có nhiều Cây mạc tây để cung cấp. Phải tìm được người này, từ trong tay của hắn mua đủ Cây mạc tây, như vậy mới xem như mọi sự đã chuẩn bị xong.

Thu nạp liền mấy hiệp, Vân Khê thu hồi Xích Huyết Linh Châu cùng Cửu Chuyển Linh Châu, nàng thu công xong đứng dậy, nhớ tới lúc này cần nên đi xem Độc Cô Mưu một chút. Căn cứ theo suy tính của nàng, lúc này hắn cũng có thể khôi phục được chút ít công lực, có thể dùng để tự vận công bức độc rồi.

Khóe môi nàng khẽ nhếch lên, tạo ra một đường cong tà ác.

Muốn bức độc, cũng không có dễ dàng như vậy! Ta đã nhìn trúng ai, thì cũng đừng mơ tưởng chạy ra khỏi lòng bàn tay ta!

Từ trong bao quần áo nhặt lên một tờ giấy khế ước bán thân suốt đời, nàng cầm lấy nó làm như cây quạt, quạt mấy cái, mặt mày tỏa ra nét tươi vui xinh đẹp, quyết định tiếp tục thi hành chiến lược đánh chiếm lâu dài của nàng.

Đi tới gian phòng của Độc Cô Mưu, Vân Khê đẩy cửa bước vào, vừa nhìn liền thấy hai vị tiểu bằng hữu còn đang vây bắt Độc Cô Mưu tinh tế nghiên cứu.

"Hai tiểu quỷ các con, ở chỗ này làm cái gì?”

Đoan Mộc Tĩnh dẫn đầu, giương lên khuôn mặt nhỏ nhắn, cùng nàng hồi báo: "Vân di, mới vừa rồi trên tay vị thúc thúc này chảy máu, là Tiểu Mặc ca ca giúp hắn cầm máu."

Bị điểm danh tán dương, Vân Tiểu Mặc mang vẻ mặt thâm trầm, gật nói: "Thật ra thì ta cũng không có làm cái gì, chẳng qua là giúp hắn một chuyện nhỏ mà thôi."

Vân Khê vẻ mặt hồ nghi, chồm lên trước nhìn một chút, rất nhanh phát hiện mười đầu ngón tay của Độc Cô Mưu bị băng bó thành cái bánh chưng, vải quấn quanh bên trên còn có vết máu màu đen lưu lại.

"Đây chính là thành quả của các con mới vừa làm sao?” Vân Khê bừng tỉnh đại ngộ, thì ra tiểu tử Độc Cô Mưu này quả nhiên muốn bức độc, nhưng tại sao đột nhiên bị ngưng hẳn vậy.

Đoan Mộc Tĩnh liên tiếp gật đầu nói: "Chúng ta thay hắn băng bó vết thương, nhưng mà hắn vẫn chảy máu như cũ, sau đó Tiểu Mặc ca ca giúp hắn điểm huyệt mới cầm máu được." Đoan Mộc Tĩnh quay đầu nhìn về phía Vân Tiểu Mặc, vẻ mặt sùng bái mù quáng như cũ.

"Điểm huyệt?” Vân Khê nhướng mài, hồ nghi liếc về phía nhi tử, ở trong ấn tượng của nàng, công phu điểm huyệt của con còn chưa đủ tinh thuần để có thể giúp người ta cầm máu, như vậy nó làm sao giúp hắn cầm máu?

Vân Tiểu Mặc chống lại vẻ mặt hoài nghi của nàng, cả người nhất thời lại lâm vào trạng thái chán chường, chép chép cái miệng nhỏ nhắn nói: "Con biết mà, mẫu thân người trọng nữ khinh nam! Người nhất định là thích nữ nhi, không thích nhi tử, cho nên mới không tin Tiểu Mặc!”

Đây là cái lý luận gì a? Vân Khê không hiểu ra sao.

Nhưng vì trấn an tâm linh yếu ớt của nhi tử, Vân Khê gượng cười an ủi: "Làm sao lại có chuyện như vậy? Mẫu thân cho tới bây giờ cũng đều trọng nam khinh nữ, tại sao lại trọng nữ khinh nam? Tiểu Mặc ngàn vạn lần không nên nghe người khác nói mò, mẫu thân không phải loại người như vậy!”

"Nhưng mẹ ta lại là loại người như vậy!” Vân Tiểu Mặc tiếp tục để tâm vào chuyện vụn vặt, bé cảm giác cảm thấy sở dĩ mẫu thân đối với mình không ôn nhu, cũng bởi vì nàng không thích nhi tử.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay