Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 223 - 224

Chương 223: Phương Tung Yểu
Yểu

Đằng xa, trong đám người đang đùa bỡn vui vẻ, một nữ tử áo vàng, lụa mỏng
che mặt, nhẹ nhàng thong thả, tuy trong đám ngàn vạn người, nhưng lại dang dấp
vẫn mềm mại, đẹp không nói lên lời, trong đám đông không một ái có thể lại gần
bên người nàng.

Bút chì trong tay Lâm Vãn Vinh rơi trên măt đất, trong đầu trống rỗng, nghĩ
tới vô số tình cảnh gặp phải, nhưng khi chính thức tới, lại nhanh như thế, hắn
cũng có chút ứng phó không kịp. Ngây ngốc chăm chú nhìn hình bóng của nàng, tuy
là không thấy rõ khuôn mặt, nhưng thân thình xa la kia lại có chút thân thiết,
hắn nhịn không được trong lòng nhảy cẫng lên: ”Thanh Tuyền, thật sự là nàng
sao?”

“Ngươi làm sao rồi?” Đại tiểu thư tay cầm những dòng chữ nhỏ, nhẹ nhàng
hỏi.

Lâm Vãn Vinh nhất thời tỉnh lại, ta ngốc rồi? Sao thấy Thanh Tuyền cũng
không mở miệng. Hắn cũng bất chấp hai người tỉ muội trước mắt, phóng chân chạy
tới nơi nữ tử kia, trong miệng hô to: ”Thanh Tuyền, Thanh Tuyền, ta ở chỗ này
–“

Đại tiểu thư cầm hồng tuyết quấn lên, liếc trộm hắn, vốn trong lòng có chút
kinh hỷ, đợi tới lúc nghe tới hắn hô lên tên nữ tử, lại như bị người điểm trúng
huyển đạo, ngây ngốc như đứng ở nơi nào, nói không nên lời.

Nàng và Lâm Tam cùng nhau bị bắt, tự nhiên biết hắn trong miệng hô hào
Thanh Tuyền là ai, cũng biết hắn đi tới Kinh thành là vì Thanh Tuyền tiểu thư.
Lâm Tam tuy chưa bao giờ nói cẩn thận về bị tiểu thư này, nhưng từ trong ngôn
tử của hắn, Tiêu Ngọc Nhược liền có thể suy đoán, vị Thanh Tuyền tiểu thư này ở
trong tâm tưởng của hắn chiếm địa vị cực lớn, có ơn cứu mạng, lại có tình ân
ái, nói là quan trọng nhất cũng không quá đáng.

Chỉ là vừa mới tới kinh thành, ngay cả chân cũng chưa được nghỉ ngơi, đang
chờ hắn cùng nhau thả đèn lồng hồng tuyết này, hắn lại gặp được người quan
trong nhất trong lòng. Chẳng lẽ đây đều là thiên ý? Nhớ tới cảnh tượng lần
trước ở trên thuyền của Tô Khanh Liên bị Tần Tiên Nhi chém đứt hồng tuyến, Đại
tiểu thư nhịn không được, mắt nổi ánh lệ, đây là vận mệnh của ta sao?

Trước kia ở Kim Lăng còn chưa biết, đến kinh thành rồi. Bỗng nhiên gặp nữ
tử này, Lâm Vãn Vinh mới đột nhiên mãnh liệt nhận ra, Thanh Tuyền lại chiếm vị
trí quan trọng trong lòng mình như thế, ngay cả chính mình cũng không nhận thấy
được.

Hắn lớn tiếng hô hào, chạy tới nữ tử rất giống Thanh Tuyền kia. Chỉ là hai
người cách nhau cực xa, ở giữa người qua lại như nước, đèn như thuỷ triều, nói
cười vui vẻ không ngừng, hắn vừa mới hét ra khỏi miệng, liền bị bao phù trong
tiếng ồn ào, cách mấy trượng đều không nghe thấy tiếng của hắn.

Hắn dùng sức tách đám ngưởi ra. Không ngừng hô hoáng, dùng sức tiến về đám
đông phía trước. Vừa mới kéo một người ra. Liền lại nhanh chóng bị người khác
lấp vào, dòng người này tạo thành chuỗi không thể cắt đứt, giống như tường
người không ngừng tăng cường đàn hồi, đem hắn và nữ tử kia tách ra xa, không
thẻ tụ họp. Người đẩy người, người chen người, dù có là Đại La Kim Tiên hạ phàm
trần. Cũng không có biện pháp.

Tiếu Thanh Tuyền tay áo phất phơ, cước bộ nhẹ nhàng, cũng không quanh đầu
lại đi về phía trước, không biế nàng làm cách nào, mọi người lại không cách nào
tới gần nàng, đảo mắt liền bị bao phú trong đám người, rốt cuộc cũng không nhìn
thấy tung tích.

Ta thật ngốc, Lâm Vãn Vinh bị ép trong đám người, trong lòng giống như có
một vòng lửa thiêu đốt, hắn sớm chằng còn biết đã hô bao nhiêu tiếng, chẳng
biết gạt bao nhiêu người, nhìn bóng lưng mỹ diệu của Thanh Tuyền biến mất trong
đám người, hắn dùng khí lực toàn thân, hét lên một tiếng thê lương: ”Thanh
Tuyền –“ âm thanh xuất ra, nhưng lại chỉ có chính mình nghe được, kêu một hồi
lâu, tiếng cũng đã khàn đi.

Đứng ở trong đám đông, nhìn điểm điểm hoa đăng sáng loáng, tiếng cười không
dứt trong đám đông, hắn ngây như con gà gỗ, có một loại cảm giác không thể tin
được: ”Vừa mới nhìn thấy đúng là Thanh Tuyền sao? Ta không phải hoa mắt chứ? Dễ
dàng như thế liền gặp được Thanh Tuyền? Lại dễ dàng như thế mất đi tung tích
của nàng? Ta ngốc thật –“

Trông đợi đã lâu, chợt thấy Thanh Tuyền liền kinh hỷ, gần trong gang tấc,
cảm giác được rồi lại mất, đồng thời nổi lên trong lòng, đó dù là sắt thép kim
cương cũng chẳng chịu được. Lâm Vãn Vinh hai tay nắm chặt, đứng trên con đường
dài, đối diện với dòng người qua lại, kêu lớn “ A---- a ---“, âm thanh khàn
khàn như tiếng la nghe chói tai, lại xuất ra sự bi thương cùng đau khổ.

Đèn chiếu bên đường, dòng người như nước, có người cười vui, có người đau
buồn, Lâm Vãn Vinh ngây ngốc sững sở nửa ngày, trong lòng lạnh tới đáy, Hắn vốn
là loại gặp việc không nổi giận, nhưng chỉ xích thiên nhai (gần lại xa), cảm
giác chợt được lại mất, là loại làm tan nát cõi lòng nhất, mắc dù hắn là người
mỗi ngày cười từ miệng cho đến tận trong lòng, cũng khó có thể tiếp nhận.

“Lâm Tam, Lâm Tam ---“ Lâm Vãn Vinh đang sững sờ chợt nghe một trận hô yêu
kiều rơi vào trong tai mình, âm thanh này trong dòng người ầm ĩ cực kỳ nhỏ bé,
nếu không phải là khoảng cách gần, hắn căn bản là không nghe thấy.

“ Đại tiểu thư, nhị tiểu thư –“ Lâm Vãn Vinh nghe âm thành này, trong lòng
cả kinh, ái chà, mới vừa rồi chỉ lo tới Thanh Tuyền, quên mất các nàng.

Hăn vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía sau, đã thấy trong đám người không xa,
Ngọc Nhược nắm chặt Ngọc Sương sắc mặt đỏ bừng, lo lắng nhìn về bên này, mấy người
mặt cười cợt ô trọc đang từ từ tiền tới gần các nàng, trên mặt Ngọc Sương tỏ vẻ
hoảng sợ, Ngọc Nhược mặt tràn đầy vẻ kiên định, hai người tỉ muội dắt díu nhau
đi về phía trước, trong tay còn cầm hồng tuyến hoa đăng chưa kịp phóng.

Mẹ nó chứ, Lâm Vãn Vinh lửa trong lòng cực thịnh, chen mạnh vai quay lại,
hai ba cái liền tới bên người hai tỉ muội. Ngọc Sương nhìn thấy hắn, duyên dáng
khóc một tiếng tiến vào trong lòng hắn, cũng không muốn buông ra. Đại tiểu thư
cắn răng không nói lời nào, nắm chặt hoa đăng trong tay, không chịu buông ra.
Hoa đăng trong khi hai người chạy trong đám đông, cánh đã sớm toán loạng, chỉ
là hồng tuyến quấn vào đôi nam nữ kia vẫn chặt chẽ dựa vào một chỗ.

“Hai vị tiểu nương tử, các nàng là tiểu thư nhà ai a?” Mấy tên tiểu hỗn hỗn
chậm rãi tới gần vây quanh, đám đông xung quay thấy đám tiểu hỗn tử này, liền
như gặp phải quỷ lập tức tản ra, chửa lại một khoảng đất trống.

“Đại tiểu thư nàng có hoảng sợ không?” Lâm Vãn Vinh đưa hai nữ tử che ở sau
người, mặt không chút thay đổi nói.

“Nếu ngươi không đi, chúng ta sẽ không sợ.” Tiêu Ngọc Nhược nhẹ nhàng nói.”

“Nhớ kỹ rồi, vĩnh viễn ở cùng một chỗ, đánh chết cũng không tách ra.” Lâm
Vãn Vinh đột nhiên nhớ tới khi xuống ngựa, chình mình cùng hai nữ tử nói qua
lời này, lúc ấy hì hì hà hà, không hề nghĩ tới phải nuốt lời, vậy mà gặp được
Thanh Tiền, đầu tiên tách khỏi các nàng, lại là chính mình.

“Xin lỗi, lần này là ta sai.” Lâm Vãn Vinh áy náy, cùng đại tiểu thư quen
biết một thời gian dài như vậy đây là lần đầu tiền hắn có cảm giác xấu hổ.

Đại tiểu thư khẽ ừ một tiếng, trên mặt thoáng ửng hồng, nhỏ giọng nói: ”Lúc
này làm sao bây giờ? Chúng ta mới tới kinh thành, hay là đừng có gây chuyện.”

Tình thế trước mắt, là ta muốn gây chuyện sao? Là chuyện muốn gây với ta à,
lòng hắn đối với đại tiểu thư còn áy náy, cười khổ nói: ”Ta sẽ cố hết sức.”

Tâm tình của hắn hôm nay vô cùng không tốt, liếc mắt đánh giá bốn phía,
nhặt lên hai cây gậy gỗ rơi trên mặt đất, không phí chút sức hung hăng đồng
thời ném đi, hai cây gậy gỗ kia cùng lúc vang lên tiếng gẫy. Hắn là người trải
qua chiến trường, mấy tên hỗn hỗn này đâu thèm để trong mắt, mắt trở nên lạnh
lẽo, hung quan ẩn hiện, sát khi sinh ra.

Mấy tên hỗn hỗn kia đang vây lấy trong lòng cả kinh, trong đó một tên dáng
vẻ đầu lĩnh vội hỏi:” Ngươi, ngươi muốn làm gì? Ta, chúng ta chính là ở phủ
Thiết Thị Lang.”

Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng, sát khí đằng đằng nói: ”Binh bộ Thiết Thị Lang?
Hừ hừ, như vậy rất tốt, thứ chó má, nếu không phải Từ đại nhân không cho ta gây
chuyện, tối nay ta nhất định phế bỏ lũ tạp chủng các ngươi,”

“Từ, từ đại nhân?” Tên đầu lĩnh bộ dạng hỗn hỗn kia lặp bắp vài cái nói: ”
Từ đại nhân nào?”

Lâm Vãn Vinh đem một đoạn gậy trong tay vứt đi, nện đúng vào người tên đầu
linh kia, cả giận nói: ”Ngươi lớn gan? Dám hỏi như vậy? Khi ta cùng Từ đại nhân
tiêu diệt Bạch Liên, vậy có thứ chó má các ngươi nói chuyện?

Người có danh, cây có bóng, Từ Vị là thiên hạ đệ nhất học sĩ, đệ nhất sủng
thần của hoàng đế, lại tự mình chỉ huy tiêu diệt Bạch Liên, lúc này danh tiếng
đang thịnh, trong kinh không ai có thể địch được. Mấy tên hỗn hỗn này dựa vào
người đằng sau, bình thường quen hoành hành, thực tế chỉ là bắt nạt kẻ yếu sợ
kẻ mạnh, thấy gia định trước mắt đầy sát khí, lại nghe hắn nói tới Từ đại nhân,
trong lòng nhất thời có trực giác, nếu chọc giận người trước mắt, sợ rằng chính
mình ngay cả chết thế nào đều không biết.

“ Còn không mau cút đi.” Lâm Vãn Vinh nổi giận gầm lên một tiếng, mấy tên
hỗn hỗn đưa mắt nhìn nhau, vội vàng chạy đi mất. Vốn là một chỗ trống không,
trong nháy mắt lại đầy người, phảng phất giống như vừa rồi không phát sinh
chuyện gì.

Nhị tiểu thư nhìn hắn, trong mắt hiện lên trận trận nhu tình nói: ”Đại phôi
đản, ngươi mới vừa rồi nói thật sao? ngươi thật sự cùng Từ đại nhân cùng nhau
ra chiến trường, giết Bạch Liên rồi?”

Lâm Vãn Vinh kéo bàn tay nhỏ bé của nàng qua, hi hi cười nói: ”Giả đấy, ta
lừa gạt bọn gia hỏa kia.”

“Bại hoại gạt người.” Nhị tiểu thư khẽ gắt một tiếng, giữ chặt tay hắn,
cũng chẳng chịu buông ra.”

Lâm Vãn Vinh quay đầu nhìn lại, thấy đại tiểu thư nhìn hồng tuyến đăng tán
loạng trong tay sững sờ, vội vàng hỏi: ”Đại tiểu thư yên tâm, ta nhất định sẽ
làm hồng tuyết đăng này hoàn chỉnh không chút tổn hại bay lên trời, nàng tin
tưởng ta đi.”

Tiêu Ngọc Nhược khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve hoa đăng trong tay, ôn nhu
nói:

”Mới vừa rồi, ngươi thật sự nhìn thấy Tiêu tiểu thư sao?”

Lâm Vãn Vinh gật đầu, thần sắc buồn bã, than vãn: ” Ta thấy nàng, nhưng
nàng lại không thấy ta. Nhân sinh vô thường như thế, vô tình gặp được lại trong
vô tình mất đi.

Đại tiểu thư dịu dàng an ủi: ”Đừng ngã lòng như thế, không giống ngươi
trước đây. Nghĩ ở một góc độ khác, ngươi mới tới kinh thành, liền có may mắn
gặp được Tiêu tiểu thư, đây không phải là một khởi đầu tốt sao? Chỉ cần ngươi
cố gắng tìm, cuối cùng cũng có ngày sum họp.”

“Ta cũng nghĩ như thế.” Lâm Vãn Vinh cười ha ha “Đại tiểu thư, nếu nàng mỗi
ngày đều nói chuyện ôn nhu như thế, vậy ta có thể có phúc rồi.”

“Mồm miệng lém lỉnh”. Đại tiểu thư trên mặt đỏ lên, khẽ sẵng giọng.

Hai tiếng “ Đoàng đoàng “ liên thanh vang lên, xa xa pháo hoa vọt lên trời
bay múa, trong vòng hoa lửa màu bạc, một cặp liên hoa đăng thật lớn, từ một tửu
lâu từ từ bay lên không, chầm rãi múa lượn, hai cặp liên hoa đỏ hồng dật dờ
trong không trung, ánh sáng lấp lánh muôn phần, sáng chói rực rỡ.

Một nữ tử áo vàng phất phới đứng trên đỉnh lầu, da thịt trắng hơn tuyết,
đôi mắt đẹp khẽ đọng lại, nhìn vào liên hoa nở rộ, đột nhiên mấy giọt nước mắt
trong suốt rơi xuống, liền như tiên tử giáng trần, xinh đẹp không thể sánh
được.

Chương 224: Kiếm bóng tìm hình

Lâm Vãn Vinh cùng hai vị tiểu thư nhìn liên đăng (đèn hoa sen) nhẹ bay, ba
người đứng lặng lẽ, liền như viên đất chìm nhập vào trong biển người, chẳng ai
thấy rõ tung tích của họ.

Giương mắt nhìn vầng sáng lấp lánh như ngọc giữa không trung, nữ tử đứng
trên đỉnh lâu khe khẽ thở dài, ánh mắt vô ý đảo qua đám người ồn ã vui đùa,
nhưng chẳng chú ý đến ba hòn đất giữa biển người ngàn vạn.

Quầng mắt lệ quang long lanh, nữ tử điểm nhẹ bàn chân, trong nháy mắt hóa
thành chim hồng mỹ lệ bay dưới bóng nguyệt, biến mất giữa màn đêm mênh mông.

Nhìn đôi liên hoa đăng kia từ từ bay quá đỉnh đầu, Tiêu Ngọc Sương mừng rỡ
vỗ tay nói: “Không biết là tiểu thư nhà ai phóng hoa đăng, thật sự đẹp mắt.
Chắc rằng vị tỉ tỉ này nhất định đang tương tư về tình lang rồi.”

Liên hoa đăng càng bay càng cao, phảng phất như có ngàn vạn hương hoa tỏa
ra, khiến người ta mắt hoa hồn mê, trở thành cảnh quan đẹp nhất trong hội hoa
đăng. Vô số si nam oán nữ hai tay chắp lại, thành kính cúng bái, thần sắc cực
kỳ thành tín.

Trong cõi u minh tựa hồ như có một cỗ lực lượng kêu gọi chính mình, ánh mắt
Lâm Vãn Vinh đưa tới đỉnh lâu kia, chỉ thấy ánh trăng sáng trên không, muôn dặm
bàng bạc, chốn kia mênh mông trống trải, nào đâu thấy bóng người.

“Ngươi đang nhìn cái gì?” Đại tiểu thư thấy hắn sững sờ, vội nhẹ giọng hỏi.

“Tửu lâu kia, ta muốn đi xem sao” Lâm Vãn Vinh kiên định nói.

Đại tiểu thư ừ một tiếng: “Tửu lâu? Cũng vừa hay, đi đường nhiều ngày như
vậy rồi, rốt cục đã tới kinh thành, chúng ta liền đến chỗ nào đó hưởng dụng tử
tế một phen, coi như chúc mừng. Cho phép ngươi uống chút rượu, nhưng không được
gây chuyện.”

Lâm Vãn Vinh cười ha ha, cách quản lý của Đại tiểu thư càng ngày càng thêm
nhân tính, có tiền đồ đây.

Mấy người thấy tửu lâu kia tọa lạc chính giữa đường, vị trí địa lý cực tốt,
cao chừng năm sáu tầng, khí thế hùng vĩ, lộng lẫy huy hoàng, là tòa tửu lâu
phồn hoa nhất trên đường lớn này.

Lâm Vãn Vinh nắm hai vị tiểu thư, thật vất vả mới chen được tới trước tửu
lâu, chỉ thấy tửu lâu kia từ trên xuống dưới, khắp nơi treo các loại hoa đăng
lớn nhỏ khác nhau, chính giữa là một tấm biển vàng, trên đề bốn chữ to “Vân Lai
Tiên Cảnh”.

Trời ạ, quán ăn cũng lấy tên như vậy? Thật sự là phong nhã quá mức rồi.

Lâm Vãn Vinh cười ha ha, Đại tiểu thư kéo hắn, chỉ vào mấy chữ nhỏ trên
hoành phi nói: “Ngươi xem.”

Mới rồi chỉ thấy mấy chữ to kim quang lấp lóe mà lại bỏ qua mấy chữ nhỏ ở
góc. Được đại tiểu thư nhắc nhở, hắn ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy dưới hoành
phi kia còn đề mấy chữ nhỏ “Từ Vị đề”.

Tửu lâu này cũng được Từ lão đầu đề tự? Quả nhiên rất phong nhã, vậy càng
phải đi xem rồi, Lâm Vãn Vinh gật đầu cười nói: “Hai vị tiểu thư, chúng ta ở
chỗ này ăn uống thôi.”

Ba người đang muốn lên lầu, lại có một tiểu nhị khuôn mặt tươi cười ngăn họ
lại: “Chư vị khách quan, thật không khéo. Tối này Vân Lai Tiên Cảnh của chúng
ta được người bao trọn rồi, không thể tiếp đãi khách. Mời các vị đi tìm chỗ
khác vậy, thật xin lỗi, thật sự xin lỗi!”

Tửu lâu bị người bao hết, đây cũng là chuyện thường, huống chi một ngày lễ
lớn như hội hoa đăng này càng không phải nói nữa. Thái độ của tiểu nhị này cũng
không tệ, Đại tiểu thư gật gật đầu muốn rời đi, Lâm Vãn Vinh trong lòng còn
vướng mắc tới người thả liên hoa đăng trên đỉnh lâu, trong lòng luôn có chút
không cam chịu, phảng phất như nếu bỏ qua nơi này, sẽ bỏ qua rất nhiều thứ.

“Vị huynh đệ này, thật sự là không lên được sao? Hai vị tiểu thư nhà ta từ
xa đến, đặc biệt tới nơi đây thưởng đăng, đó là vì ngưỡng mộ danh tiếng của Vân
Lai Tiên Cảnh, lúc này ba chỗ ngồi cũng không nặn ra được sao?” Lâm Vãn Vinh
hỏi.

Tiểu nhị kia tỏ vẻ khó khăn: “Vị lão huynh này, không nói dối ngươi, hôm
nay Vân Lai Tiên Cảnh chúng ta là do các công tử tiểu thư của Kinh Hoa học viện
bao để thưởng đăng và đoán mê đăng. Bọn họ đã dặn dò rồi, không muốn những
người rảnh rỗi quấy rầy, tính khí của các công tử tiểu thư đó đều khó hầu hạ,
lão huynh ngươi không nên muốn làm khó ta nữa.”

“Kinh Hoa học viện?” Nhị tiểu thư cả kinh, lập tức hưng phấn giữ chặt tay
Tiêu Ngọc Nhược hỏi: “Tỉ tỉ, Kinh Hoa học viện này chẳng lẽ chính là nơi ta
muốn xin học phải không?”

Đại tiểu thư gật đầu nói: “Trong kinh thành nghĩ rằng chỉ có một Kinh Hoa
học viện, hẳn là đúng rồi.”

Ngọc Sương nhất thời trở nên hưng phấn, Tiêu phu nhân cho phép nàng tới
kinh thành cầu học, liên hệ cho nàng Kinh Hoa học viện này. Lâm Vãn Vinh cũng
sửng sốt một chút, Kinh Hoa học viện? Đây chẳng phải đại học trong truyền
thuyết sao? Bọn quái quỷ này hẳn có rất nhiều tiền, vừa ra tay đã bao cả một
tửu lâu lớn như thế.

Ba người vốn có thể tùy tiện tìm một quán rượu để giải quyết vấn đề cơm
nước, nhưng bây giờ nghe đến tên Kinh Hoa học viện, Nhị tiểu thư lòng tràn đầy
mong đợi, Lâm Vãn Vinh cũng có nỗi lo nghĩ, muốn lên lầu xem sao. Đang khi mấy
người đang chần chừ, bên ngoài đi tới một vị công tử thân mặc áo hoa, mang theo
hai gã sai vặt lên thẳng trên lầu.

Tiểu nhị kia vội vàng tiến lên chào hỏi: “Điền công tử, ngài tới rồi? Các
vị công tử tiểu thư đều chờ ở bên trên.”

Thanh niên kêu là Điền công tử này phong lưu lỗi lạc, tiêu sái bất phàm,
gật đầu ừ một tiếng nói “ Chỉ Tình tiểu thư và Điệp công tử đã tới chưa?”

Tiểu nhị vội vàng đáp: “Hai vị ấy còn chưa đến, bất quá các công tử tiểu
thư khác sớm đã tới rồi.”

Điền công tử ừ một tiếng, đang muốn đi lên lầu, khi ngang qua bên người hai
vị tiểu thư, vô ý liếc qua một cái, nhất thời trong mắt sáng lên, cước bộ dừng
lại, vuốt lại y phục vài cái, xoay người lại tiêu sái hành lễ nói: “Xin hỏi hai
vị tiểu thư cũng là tới tham gia hội hoa đăng của Kinh Hoa học viện sao? trước
đây ta thế nào chưa hề gặp qua hai vị?”

Mắt hắn hiện nét cười, sắc mặt ân cần, phong độ khí thế đều là bất phàm,
ánh mắt hòa nhã hạ xuống trên mặt hai vị tiểu thư, làm cho người ta vừa thấy đã
sinh ra hảo cảm. Những kẻ khác tự nhiên đều bị hắn bỏ rơi ra ngoài.

Xinh đẹp luôn luôn là tốt a, khắp nơi đều có người chào hỏi. Lâm Vãn Vinh
trong lòng khinh bỉ, nhưng lại không làm gì được, cũng không thể tiến lên đánh
bẹp tên khỉ gió dám mạo muội đặt câu hỏi này xuống đất.

Đại tiểu thư vui vẻ cười đáp: “Công tử quá thủ lễ rồi, tỉ muội chúng ta
không phải là người kinh thành mà mới ở xa đến, từ lâu nghe đại danh của Vân
Lai Tiên Cảnh, hôm nay lại vừa gặp Tết nguyên tiêu, liền muốn đến xem hội hoa
đăng náo nhiệt.”

Điền công tử ồ dài một tiếng, ân cần nói: “Nguyên lai là vậy, hai vị tiểu
thư xinh đẹp như thế, tựa tiên tử thoát trần, không biết là từ đâu đến, chẳng
lẽ là Hằng Nga trong cung trăng hạ phàm?”

Nhị tiểu thư tuổi còn nhỏ, nghe vị công tử này trước mặt mọi người tán tụng
hai nàng, trên mặt không khỏi nóng lên, ngượng ngùng cúi đầu.

Ngất, da mặt so với lão tử còn dày hơn a. Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng, lão bà
của ta cần ngươi tới khen đẹp sao. Ngọc Sương len lén kéo kéo tay hắn, khuôn
mặt tươi cười hé ra, ôn nhu nói: “Tên xấu xa, ta vẫn thích ngươi khen ta xinh
đẹp.”

Đại tiểu thư cười thản nhiên: “Công tử khen sai rồi, ngu tỉ muội từ Kim
Lăng đến.”

Điền công tử kia cả kinh: “Nguyên lai là Giang Nam giai lệ (tươi đẹp), khó
trách tươi trẻ thoát tục, tướng mạo bất phàm như thế. Hai vị tiểu thư vì sao
không lên lầu ngắm hoa đăng?”

“Ồ, hai vị tiểu thư của ta vừa muốn lên lầu ngắm hoa đăng, chỉ là vị huynh
đệ này nói, tòa tửu lâu này đã bị ngươi cùng đồng bạn bao rồi, cho nên chúng ta
mới không lên.” Lâm Vãn Vinh hì hì cười nói.

Điền công tử kia vốn muốn cùng hai vị tiểu thư nói chuyện, nhưng thấy lúc
này một tên gia đinh tiến đến xen miệng vào, cắt đứt lời nói của tiểu thư, nhịn
không được nhướng mày, thầm nghĩ tên hạ nhân này thật không có quy củ.

Nhưng thấy hai vị tiểu thư người ta không có nói gì, hắn cũng không tiện
phát tác, chỉ đành cười xấu hổ: “Đường đột! thật sự đường đột với giai nhân a!
Chuyện này tất nhiên có chút hiều lầm, tại hạ Điền Văn Kính, cùng chư vị hảo
hữu của Kinh Hoa học viện hẹn tối nay đến đây thưởng đăng, mới bao hết tửu lâu
này, một là tránh được người khác quấy rầy, hai là đoán đăng mê (câu đố trong
đèn), chơi đùa vui vẻ. Dựa theo quy củ của chúng ta, người nào đoán được đăng
mê đều có thể lên lầu thưởng đăng, không nghĩ tới bởi vậy làm phiền hai vị tiểu
thư, thật sự lỗi quá lỗi quá. Tại hạ hướng tới hai vị tiểu thư bồi tội, cũng
xin mời hai vị tiểu thư lên lầu cùng thưởng hoa đăng.”

Đại tiểu thư nhìn Lâm Vãn Vinh một cái, tuy không biết hắn vì sao phải lên
Vân Lai Tiên Cảnh, nhưng nếu hắn muốn vậy tự nhiên là có đạo lý, huống chi muội
muội cũng muốn lên gặp những tài tử tài nữ của Kinh Hoa học viện một phen, liền
mỉm cười nói: “Nguyên lai là phải đoán đăng mê mới được lên lầu? Vậy cũng không
trách được. Hai tỉ muội chúng ta mạo muội quấy rầy đã là không nên, càng không
thể phá hoại quy củ, vậy xin mời Điển công tử lấy một hoa đăng đem lại, tiểu nữ
tử đoán thử một phen.”

“Thì ra tiểu thư còn là tài nữ, thất kính thất kính.” Điền công tử kia
trong mắt hiện lên một tia sáng, trên mặt càng phát ra nụ cười sốt sắng: “Mê
đăng này cũng chỉ là chơi thôi, tùy tiện làm ra, tiểu thư không cần để ý. Không
bằng hôm nay do Điển mỗ làm chủ, xin mời hai vị tiểu thư cùng tiến lên lầu,
thưởng thức cảnh đẹp hoa đăng và mừng năm mới thịnh vượng.”

Đại tiểu thư mỉm cười không nói gì, Lâm Vãn Vinh đưa tay kéo mấy tràng hoa
đăng treo lơ lửng bên cạnh lại, trong lòng nghĩ thầm: “Năm mới thịnh vượng? Nói
y như thật vậy. Ai mà tin nổi ngươi thì ngày mai liền quay lại thành năm cũ
mất.”

Vị Điền công tử kia thấy Đại tiểu thư thái độ kiên quyết, bất đắc dĩ gật
đầu, chỉ vào các loại hoa đăng treo trên lầu, ân cần cười nói: “Vậy xin mời
tiểu thư chọn một cái.”

Đại tiểu thư quay về Ngọc Sương phất tay nói: “Muội muội thay ta chọn nhé.”

Nhị tiểu thư gật đầu, ngón tay nhỏ nhắn duỗi ra, chỉ vào một chiếc hồ điệp
đăng (đèn bươm bướm) nói: “Vậy thì cái này.”

Tiểu nhị của tửu lâu vội vàng giơ sào trúc lấy đèn kia xuống, Điền công tử
hai tay đưa tới trong tay Đại tiểu thư ân cần nói: “Xin mời hai vị tiểu thư mở
mê diện (lời gợi ý).”

Đại tiểu thư gật đầu, lấy ra mảnh giấy trong đèn kia đưa cho tiểu nhị, tiểu
nhị lại chuyền cho Điền công tử.

Điền công tử nhìn mê diện sửng sốt một chút thì thầm: “Tiểu thư, đây là một
câu đố. Ngộ thủy tắc thanh, ngộ hỏa tắc minh (Gặp nước thì xong, gặp
lửa thì sáng). Hãy đoán một chữ.”

Cái loại đề mục lòng vòng này là thứ Lâm Vãn Vinh am hiểu nhất, hắn tính
toán trong chốc lát đã có đáp án. Nhìn lại Đại tiểu thư đôi mi thanh tú khẽ
nhíu, suy nghĩ trong một thoáng, liền nhắc tiểu nhị tửu lâu kia dâng lên một
mảnh giấy nhỏ đặt ngay ngắn trên bàn, viết lên đó một chữ nhỏ đẹp đẽ - “Đăng”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3