Sư Tử Xổng Chuồng - Chương 08

CHƯƠNG TÁM

Một chút lộn xộn

Sáng hôm sau Barry thức dậy rất muộn. Quá 8 giờ mẹ nó phải đánh thức và giục nó nhanh lên. Barry nhìn đồng hồ và nhảy ra khỏi giường.

“Ôi mẹ.” – Nó kêu lên. – “Sao mẹ lại để con ngủ muộn thế?”

“Con biết ơn mẹ phải không.” – Mẹ nói. – “Mọi sáng con thường hay than vãn bất kể mẹ đánh thức con vào mấy giờ kia mà.”

“Vâng nhưng sáng nay…”

“Được, vậy có gì đặc biệt sáng nay thế?”

“Không có gì. Con chỉ muốn dậy sớm hơn một chút. Giờ thì con chẳng còn thời gian để làm gì trước khi đến trường.”

“Con muốn làm gì?” – Mẹ nó hỏi.

“Ồ không có gì đâu. Không có gì thật mà.” – Nó đáp.

Barry chợt nhận ra câu chuyện này thật nguy hiểm cho nó.

“Ừ, nhưng sao?”

“À, con chỉ nói là… con muốn giúp Frankie Crouch trước khi đến trường.”

“Giúp nó việc gì?”

Trí tưởng tượng của Barry không được tốt lắm nên những câu hỏi vặn của mẹ làm nó phải vắt óc suy nghĩ.

“Con muốn giúp nó lấy thức ăn cho thỏ.” – Barry trả lời. – “Cây bồ công anh.”

“Ý con là Frankie Crouch yêu cầu à?” – Mẹ nó tiếp.

“Vâng đúng vậy.” – Barry trả lời mẹ.

Nó mặc quần và đứng dậy ra khỏi bàn. Bà Matthews lên tiếng:

“Đừng có nuốt thức ăn như thế, nhai kĩ đi đã. Còn về Frankie Crouch, nó đang phải nằm viện vì bị ho gà. Chỉ mới hai mươi phút trước đây mẹ đã gặp mẹ nó.”

Barry lưỡng lự một chút rồi nói:

“Vâng, chính vì thế mà con phải chăm sóc thỏ giúp nó, và nó không được khoẻ, mẹ cũng biết đấy.”

Bà mẹ không trả lời ngay, liếc nhìn nó, rồi cuối cùng mới lên tiếng:

“Để xem.”

John đã trở ra từ phòng tắm và vươn cổ làm mặt bộ nghiêm chỉnh lúc thắt nơ, nó hỏi:

“Có thẳng không hả mẹ?”

“Thẳng rồi.”

Barry liếm chỗ mứt cuối cùng trên ngón tay rồi nói:

“Giờ thì con đi đây, mẹ.”

“Trước hết con phải đánh đôi giày cho sạch đã và chải đầu đi.” – Mẹ nó nhắc. – “Hãy tự ngắm mình mà xem.”

“Đầu của mày nhiều gầu quá.” – John nói. – “Lại không còn một cái cúc nào trên áo vét nữa chứ. Và mẹ xem, quần nó bị thủng một lỗ lớn kia kìa.”

“Đâu?” – Bà Matthew hỏi giọng nghiêm khắc. – “Barry, hãy quay người cho mẹ xem nào.”

Barry thầm nguyền rủa anh mình.

“Không có gì đâu mẹ.”

“Quay người lại xem nào.”

Barry quay người lại.

“Lại lãng phí thêm năm phút nữa!” – Nó nghĩ như vậy và làm bộ mặt gầm gè với anh qua phía trên đầu mẹ. John lại tiếp:

“Em đúng là một thằng bé thô lỗ.”

Và trong lúc mẹ tìm kim chỉ để khâu lại chỗ thủng trên quần của nó thì John cầm tờ báo lên liếc qua trang nhất. Vài phút sau cậu ta lại hỏi:

“Mẹ có nhớ tên của rạp xiếc mà chúng ta xem năm ngoái không?”

“Rạp Shipperton chứ gì?”

“Vâng, họ đã bị hoả hoạn rồi.”

“Thế còn bây giờ?” – Bà Matthew hỏi.

“Tờ báo này cho biết mức độ thiệt hại là rất lớn.”

“Ôi, làm ơn nhanh lên đi mẹ.” – Barry giục. – “Chẳng ai nhìn ngó con thỏ.”

“Nếu bây giờ mẹ không khâu cho chắc chắn thì sau lại phải làm lại lần nữa đấy.” – Bà Matthew trả lời. – “Nào hãy đứng yên nếu không mẹ đâm cả kim vào con bây giờ.”

“Mẹ đã làm thế có đến trăm lần rồi, thêm lần nữa chắc cũng chẳng sao.” – Barry tiếp.

Cuối cùng thì mẹ nó cũng bảo:

“Xong rồi đấy, con thử chạy xem.”

Barry lo lắng liếc nhìn đồng hồ còn mẹ nó thì khuyên:

“Ồ, đừng lo cho con thỏ của Frankie, mẹ sẽ xem nó cho.”

Barry cảm thấy điều này sẽ gây rắc rối thầm trọng. Bây giờ đã quá muộn để đi xuống chỗ con sư tử ẩn nấp. Nó không dám đi học muộn đến hai buổi sáng trong một tuần. Nó nghĩ: “Mình cứ băn khoăn không biết Ingrid đã làm những gì. Không biết nó có mang thêm sữa đến không, hay là nó sợ vào hang một mình? Mình sẽ biết khi đến trường, thật là may mắn nếu hai đứa lại được phân công đi lấy sữa, như thế mình sẽ có cơ hội được nghe mọi chuyện.”

Sáng hôm đó Ingrid không dậy muộn. Cô bé đến nhà kho và rót sữa tươi còn đang ấm nóng từ trong xô vào can. Nó nghe được cả tiếng sột soạt của con bò đang nhai cỏ và động chân như thể chờ được vắt sữa. Không ai trông thấy Ingrid đã lấy sữa như thế nào. Nó giấu can sữa dưới bờ rào rồi trở lại ăn sáng. Mẹ nó hỏi:

“Con đi đâu về thế?”

“Con ở bên ngoài về.” – Nó đáp. – “Con có thể ngắt một ít hoa anh thảo để vào bàn ăn sáng được chứ?”

“Không còn thời giờ nữa đâu. Con ngồi xuống rồi dùng bữa sáng luôn đi.”

Ingrid đi học sớm hai mươi phút. Nó nói nó muốn gọi bạn học trên đường đi. Mẹ nó vui vẻ:

“Mẹ mừng là cuối cùng thì con cũng muốn đánh bạn với chúng nó. Tên cô bé là gì?”

“Bar…” – Ingrid vừa bắt đầu nhưng dừng lại kịp thời.

“Barbara phải không?”

“Vâng ạ”

Ingrid nhấc chiếc can sữa lên và khi vừa khuất khỏi tầm mắt mẹ là nó lập tức đi về phía đường hầm, rồi dừng lại cách cái cây đổ chừng 20 mét và chờ đợi. Nó đợi Barry trong khoảng mười phút rồi sau đó đi lên con đường nhỏ xuyên qua vườn cây về phía ngôi nhà. Chẳng thấy bóng dáng cái thằng hay chun mũi đâu cả. Thế có sốt ruột không?.

Một lát sau Ingrid lại đi về phía câu đổ. Nó không biết đã là mấy giờ nhưng cảm thấy cũng đã muộn rồi. “Không biết là đã có điều gì cản trở Barry không đến được nhỉ. Trong trường hợp đó thì sư tử sẽ không được uống sữa. Vì mình không đủ can đảm để cho nó uống sữa. Mình sẽ đếm từ 1 đến 100 mà vẫn chưa thấy Barry đến thì sau đó sẽ chạy đến trường.” Cô bé quyết định và đếm 1 đến 100 nhưng Barry chưa đến… Nó chợt nghĩ ra ý nghĩ rằng chỗ sữa thật là lãng phí. Có lẽ nó chỉ ghé nhìn vào trong cái hố và nếu con sư tử còn ở đó thì nó có thể nghiêng người và đưa chiếc can vào. Con sư tử có thể sẽ uống được một chút khi sữa đổ ra.

Cô bé bò rất nhẹ lên bên rìa cái hố và nhìn vào. Không thấy sư tử ở trong đó. Đầu tiên nó nghĩ chắc con sư tử phải nằm sâu bên trong nhưng rồi khi nó tìm thấy một chỗ mà từ đó có thể nhìn thấy rõ khắp cả hang, nhưng chẳng có gì. Sư tử không còn đó nữa.

“Tất nhiên.” – Cô bé nghĩ thầm. – “Chắc bây giờ nó đã ra ngoài rồi, nhất là khi nó thấy khoẻ hơn.” Nếu làm thật nhanh thì nó có thể trèo vào hố rót sữa ra hộp rồi lại trèo ra. “Khi sư tử trở lại sẽ thấy sữa sẵn sàng dành cho nó.”

Nó đu người vào những cái rễ cây bằng một tay còn một tay xách can sữa. Việc đó khá bất tiện nhưng nó cẩn thận không để sánh tí sữa nào ra bên ngoài. Nền hang dốc và khi nhảy vào nó thấy lúng túng và cảm thấy đau như bị trẹo chân. Nhưng Ingrid cố gắng giữ cho chiếc can vẫn thẳng và do vậy chỉ có một chút sữa bị sánh ra.

“Hừ, tốt đấy.” – Ingrid nói to. Âm vang giọng nói của nó cổ vũ thêm cho nó.

Nhưng khi cô bé thử đưa chân thêm một lần nữa thì thấy đau nhói ở mắt cá chân khiến nó thét lên. Nó ngồi xuống ngay nền đất và chăm chú nhìn nơi mắt cá. Nó nghĩ: “Mình đã gây ra điều tệ hại rồi. Mình đã làm vẹo hoặc thậm chí là gẫy xương.” Nó đau đến mức không thể đứng lên một lần nữa. Và Ingrid ngồi đó một cách bất lực, cô đơn, nước mắt bắt đầu lăn trên hai gò má.

“Ingrid Nelson, đừng như một đứa bé con thế.” – Nó tự nói với mình rồi lau nước mắt. Nhưng nước mắt vẫn cứ rơi hoài, chẳng có gì thay đổi.

Sau một lúc nó bình tĩnh lại và cố nghĩ xem mình sẽ phải làm gì. Nó nhẩm tính: “Có rất ít hy vọng là ai đó sẽ tìm thấy mình. Chỉ một người biết mình đã đi đâu là Barry. Nếu mình không có mặt ở trường cậu ta sẽ đến đây xem điều gì đã xảy ra.” Rồi nó nhớ ra là cậu ta không thể đến trước giờ ăn tối, nhưng đầu tiên điều đó không làm nó quá lo mgại. Nó uống một chút sữa và cảm thấy dễ chịu hơn, sau đó nằm xuống nền đất và nhìn vẩn vơ lên bầu trời qua lối vào cửa hang.

Đột nhiên nó ngồi dậy miệng khe khẽ rên, nó thoáng nghĩ đến con sư tử. “Chắc chắn không sớm thì muộn sư tử sẽ quay lại và khi đó thì chỉ có mình mình với nó.” Ingrid sợ hãi. Nó lê người về phía thành hố. Chỉ cần làm sao mình có thể với tay đến những cái rễ gần lối ra khỏi hang và nâng được mình lên bằng hai cánh tay và còn một bên chân còn lành là ổn. Điều đó không dễ chút nào vì mắt cá chân rất đau khi nó bắt đầu nhúc nhích. Nó lại khóc nhưng vẫn cố gắng từng cm cho tới khi đến gần lối ra. Sau đó nó nghỉ ít phút, sau đó leo lên bằng một bên đầu gối và với tay lên cao tới mức có thể. Ngón tay nó đã túm được một chiếc rễ cây. Thật là khó khăn đối với Ingrid để túm cho chặt và rồi đứng dậy run run trên một chân.

Phần tiếp theo là khó khăn nhất vì vậy nó phải nghỉ thêm một chút. Sau vài phút cô bé túm chặt lấy rễ cây bằng tất cả sức lực của đôi tay và kéo mình lên khỏi mặt đất. Nó đưa bên chân còn lành đạp mạnh vào thành đất. Nhưng khi nó định đổi chỗ túm để chộp lấy cái rễ cao hơn thì bị trượt và rơi trở lại.

Ingrid ngồi trên nền và khóc… khóc mãi rồi tiếp tục tự nhủ: “Sư tử rất thân thiện. Nó sẽ hiền lành thôi vì chúng ta đã cho nó ăn.” Nhưng thực ra nó không tin vào điều đó. Cứ mỗi giây cô bé lại ngước nhìn mảnh trời xanh từ chỗ đang nằm. Nó chờ đợi con sư tử.

Chỉ cần Barry khẩn trương lên thì chắc chắn nó sẽ đến đây khi không thấy Ingrid đi học.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3