Vụ Bí Ẩn Hang Động Rên Rỉ - Chương 06 - 07

Chương 6: Đường hầm mật

Người đàn ông già chỉ các đường hầm tối om xuất phát từ hang.

- Mấy đường hầm này đâm rất sâu vào lòng núi. - Ông già tuyên bố. - Thanh niên như các cậu rất dễ bị lạc đường.

Tia sáng không mấy thiện ý lóe lên trong đôi mắt viền đỏ của ông già lạ lùng.

- Khi lảng vảng đến đây, phải hết sức thận trọng. Tôi, thì tôi biết rõ vùng này, các cậu à! Tôi sống ở đây được bảy chục năm rồi và chưa hề bị chuyện gì. Không, các cậu à! Vấn đề là phải giữ đầu óc tỉnh táo. Biết rõ nơi mình đặt chân và đối phó với kẻ thù. Bọn da đỏ chưa bao giờ lấy được bộ tóc của tôi!

- Bác... bác từng đánh nhau với bọn da đỏ à? - Peter không tin hỏi lại. - Tại đây à?

Ông già huơ cây súng.

- Bọn da đỏ. Tôi có thể kể về bọn da đỏ cho đến ngày mai cũng chưa hết. Tôi sống với họ suốt cả đời. Một dân tộc kiêu hãnh, kẻ thù hung dữ. Bọn chúng xém lột da đầu tôi hai lần... nhưng tôi luôn thoát được!

- Cháu nghĩ bây giờ vùng này không còn da đỏ nữa, thưa bác. - Hannibal lịch sự giải thích. - Bác đừng lo, tụi cháu sẽ không bị lạc đường đâu.

Ánh mắt của ông già lạ dán vào ba thám tử, suốt một hồi ông như quên đi ba bạn để nhớ lại kỷ niệm thời xưa. Ông như nhìn thấy ba thám tử lần đầu tiên.

- Bây giờ hả? - Ông hỏi lại. - Tất nhiên là bây giờ không còn bọn da đỏ nữa! Bộ các cậu điên rồi sao? Phải điên mới đi dạo trong hang động... Chắc là các cậu không phải người vùng này!

Bây giờ giọng nói ông bình tĩnh hơn, và mắt ông không còn ngơ ngác nữa.

Bob đầu tiên trả lời:

- Dạ không, thưa bác. Tụi cháu từ Rocky đến đây.

- Tụi cháu đang nghỉ hè ở trang trại Hoang Dã, chỗ ông bà Valton. - đến lượt Hannibal giải thích.

- Tên tôi là Ben Jackson. - Ông già nói. - Nhưng cứ gọi ngắn gọn là Ben... Các cậu nói ông bà Valton hả? Hai ông bà rất tốt bụng! Tôi đang đi ngang qua hang này thì nghe tiếng kêu. Chắc là một trong các cậu gọi, phải không?

- Dạ phải, thưa bác. - Hannibal thừa nhận. - Nhưng tụi cháu không lạc đường. Bác xem này... tụi cháu đã đánh dấu dọc theo đường đi, để luôn tìm lại được hướng đi.

- Các cậu đã để lại dấu phía sau hả? Hay quá! Nếu các cậu sống thời xưa, thế nào các cậu cũng lừa được bọn da đỏ! Nhưng các cậu vào đây làm gì?

- Tụi cháu muốn tìm ra nguyên nhân gây ra tiếng rên rỉ nghe thấy từ thung lũng. - Bob giải thích.

- Nhưng tiếng rên chấm dứt khi tụi cháu vào hang. - Peter nói thêm.

Ông già đột nhiên như hóa đá tại chỗ, ánh nhìn ông lại lộ vẻ hung dữ. Trông ông như ở trạng thái báo động. Sự biến hóa hoàn toàn đến nỗi ba thám tử có cảm giác như có một nhân vật khác đứng đối diện mình.

- Tiếng rên! - Ben kêu lên bằng giọng ồ ồ. - Bà con nói rằng chính El Diablo quay về. Nhưng tôi thì tôi không tin! Không tin, các cậu à! Tôi nói đó là con quái vật! Tôi nói thế đấy… Quái vật đã sống ở đây trước khi người da trắng đến vùng đất này, thời gian không có nghĩa lý gì đối với con quái vật. Các cậu hãy tránh xa nó ra! Nếu không chắc hẳn nó sẽ bắt cóc cậu. Jeff Valton cũng nên tránh xa! Cảnh sát trưởng và người của ông ấy cũng vậy! Nếu không sẽ bị con quái vật nuốt cái một!

Lời nói của ông già vang lên như tiếng roi quất trong hang động tối tăm. Bob và Peter hoảng sợ liếc nhìn Hannibal. Mắt thám tử trưởng không rời Ben Jackson.

- Thưa bác Jackson, bác đã từng thấy nó bao giờ chưa? - Thám tử trưởng hỏi. - Ý cháu hỏi... con quái vật ấy? Bác có bao giờ thấy nó trong hang này chưa?

- Tôi thấy nó bao giờ chưa hả? - Ông già hỏi lại. - Có, tôi có thấy một cái gì đó, các cậu à! Và thấy nhiều lần nữa kìa!

Hai con mắt đầy cảnh giác của ông khám xét toàn bộ hang động, rồi đột nhiên một sự thay đổi khác nữa lại xảy ra với ông. Người ông giãn ra, ông đứng thẳng lại, ánh nhìn ông hiền lại. Ông nói chuyện bình tĩnh hơn.

- Thôi bây giờ tốt hơn là các cậu đi cùng tôi. Tôi không thể để các cậu ở lại đây la hét, các cậu hiểu không?

Hannibal gật đầu.

- Tụi cháu đã thấy bấy nhiêu cũng đủ rồi! - Hannibal nói. - Như bác nói, tụi cháu có thể bị lạc trong các mê cung đường hầm này.

Ông già lấy đèn pin, ánh sáng mạnh của đèn pin như đẩy lùi đi những hình bóng quỷ quái trong hang động.

Chẳng bao lâu, cả nhóm ra ngoài thung lũng bình yên. Ông già đưa ba thám tử đến chỗ để xe đạp. Hannibal vừa đi vừa lắng tai nghe. Nhưng không thấy tiếng rên nào phát ra từ hang động phía sau lưng. Ba Thám Tử Trẻ cảm ơn Ben Jackson đã vào hang tìm ba bạn, rồi chào ra về.

- Các cậu trẻ, thông minh và dũng cảm. - Ông già Ben nói. - Nhưng con quái vật khôn hơn tất cả. Tôi khuyên các cậu nên hết sức thận trọng. Nhờ các cậu nhắn lại Jeff Valton là phải cảnh giác. Con quái vật đang theo dõi ông Valton đấy!

Tiếng cười của ông già Ben vang lên trong đêm khuya trong khi ba thám tử đạp xe đi. Sau một hồi Hannibal đột ngột dừng lại.

- Ê! Có chuyện gì vậy? - Peter thắng gắt lại để tránh Hannibal.

- Cậu bị bể bánh xe hả? - Bob cũng thắng lại hỏi.

Nhưng Hannibal đã quay đầu xe và chạy ngược lại.

- Ba Thám Tử Trẻ không bao giờ bỏ dở một cuộc điều tra đã bắt đầu. - Thám tử trưởng dõng dạc tuyên bố. - Ba Thám Tử Trẻ phải đi đến cùng.

- Mình nghĩ ta nên trở về trang trại! - Bob nói.

- Mình cũng nghĩ thế! - Peter nói khẽ.

- Tuyệt đại đa số chống lại cậu rồi, Babal ơi! - Bob nhận xét.

Nhưng Hannibal vẫn tiếp tục, như thể không nghe gì.

Bob và Peter chờ một hồi rồi khi thấy Hannibal không thèm quay lại, đành phải đạp theo sếp. Bob và Peter biết rõ là khi Hannibal đã có một ý nghĩ trong đầu, thì không ai, không có gì có thể làm Hannibal đổi ý.

Khi Bob và Peter bắt kịp thám tử trưởng, cậu dừng lại, quan sát xung quanh:

- Đường thoáng rồi! - Hannibal thông báo. - Đi!

- Babal ơi, nhưng ta sẽ làm gì? - Bob vừa bước xuống xe vừa hỏi.

- Cậu dẫn bọn mình đi đâu vậy? - Đến lượt Peter hỏi.

- Mình đã để ý rằng con đường này đi vòng quanh núi Sừng và đi về hướng biển. - Hannibal giải thích. - Mình muốn đi coi thử xem có lối vào khác từ ngả biển hay không.

Bob và Peter đi theo bạn dọc theo con đường tối. Dưới ánh trăng, thung lũng có nhiều chỗ tối. Những hình thù mờ mờ như sắp nhảy vào những người đi dạo khuya. Mỗi khối đá, mỗi cây đều có vẻ dễ sợ.

- Tối nay, có ba vấn đề đặt ra với ta. - Hannibal vừa đi vừa nói khẽ. - Trước hết, tại sao tiếng rên chấm dứt khi ta vào bên trong hang? Mình thấy gió vẫn thổi mạnh, lúc ta trở ra bên ngoài. Vậy là tiếng động không có nguồn gốc từ gió...

- Cậu có chắc chắn là tiếng rên có nguyên nhân khác không? - Peter hỏi.

- Hiển nhiên rồi.

- Nhưng nguyên nhân nào?

- Có thể một cái gì đó hay một ai đó đã biết được rằng ta sắp đến. - Hannibal trả lời. - Điểm thứ nhì: mình có cảm giác ông Ben Jackson rất mong ta đi khỏi nơi đó. Mình muốn biết tại sao.

- Cách ông ta thay đổi thái độ làm cho mình kinh ngạc. - Bob rùng mình thú nhận.

- Mình cũng vậy. - Hannibal thừa nhận. - Đúng là một con người kỳ lạ. Mình có cảm tưởng như ông ta là hai nhân vật khác nhau sống vào hai thời kỳ khác nhau. Mình nghĩ ông ta đóng kịch với ta.

- Có thể ông ấy thật sự lo lắng cho bọn mình. - Peter nói. - Nghĩa là nếu ông ta đã thật sự... đã nhìn thấy... con quái vật…

- Có thể. - Hannibal nói. - Điều này dẫn đến vấn đề thứ ba... vật đen bóng mà chính mắt cậu đã nhìn thấy, Peter à! Mình chắc chắn những dấu vết ấy là vết nước. Tất nhiên là có thể có hồ nước ngầm trong núi. Nhưng cũng có thể hang có ngõ vào khác từ phía biển. Và ta sẽ tìm ngõ này!

Ba Thám Tử Trẻ đi bộ thêm một chút rồi đến một cổng sắt ở phía bên kia, có hai con đường mòn nhỏ chạy xuống, một bên trái và một bên phải, dọc theo vách đá. Xa phía dưới, lằn trắng trắng của sóng biển sủi bọt sáng bạc lên dưới ánh trăng.

Ba Thám Tử Trẻ leo qua cổng sắt, nhìn xuống vách đá.

- Ta sẽ đi theo con đường phía bên phải. - Hannibal quyết định. - Peter đi đầu, mình đi cuối cùng. Ta hãy cột nhau vào dây, giống như người leo núi. Như vậy, khi gặp đoạn khó đi ta sẽ qua lần lượt mà ít bị nguy hiểm nhất.

Ba bạn cột dây vào eo. Rồi Peter đầu tiên bước xuống con đường mòn chật hẹp. Ở phía dưới, sóng biển vỗ vào những tảng đá đen to. Đôi khi bọt biển bắn lên đến tận con đường mòn văng trúng ba bạn. Có ba đoạn đường thật nguy hiểm: những lúc đó phải vượt qua những chỗ đá nhô vừa đủ rộng để tiến qua. Sau đó, con đường mòn đâm nhanh xuống biển: ba thám tử đến một bãi cát trắng nhỏ. Hiện thì bãi cát vắng người, nhưng có thể dễ dàng thấy rằng thường ngày có rất nhiều khách đến: bãi cát đầy rẫy giấy dính mỡ và hộp không, là những tàn tích đáng buồn của những người đi picnic vất lại.

- Ta hãy đi theo vách đá xem có lối vào nào khác không! - Hannibal nói.

Phía bên này, vách đá bị che bởi những lùm cây gai dày rậm, những cây nhỏ và những tảng đá. Ba thám tử dùng đèn pin tìm phía sau bụi cây và đá, nhưng không thấy khe nứt nào cả trong núi.

- Có lẽ bọn mình tìm không đúng chỗ! - Peter nói.

- Vậy cậu nghĩ rằng ngõ vào thứ nhì - nếu có thật - không nằm hướng bãi biển hả? - Bob hỏi. Nhưng ngõ vào phải gần con đường mòn này chứ, vì đó là đường đi được duy nhất.

- Mình cũng nghĩ vậy. - Hannibal nói. - Bob, theo mình. Hai ta sẽ tìm xa hơn bên phải. Peter, cậu tìm bên trái!

Đá trên bãi biển phủ đầy rêu và rong tảo. Hannibal và Bob gần như bị trượt ở mỗi bước đi và rất khó khăn trong việc tiến lên. Thám tử trưởng thường xuyên dừng lại để rọi sáng vách đá, tìm ngõ vào.

Cuối cùng, Hannibal và Bob đến một nơi không thể tiến xa hơn nữa... trừ phi nhào thẳng xuống nước! Hai thám tử tuyệt vọng định quay lui thì nghe Peter kêu:

- Tìm thấy rồi!

Hannibal và Bob trèo xuống những tảng đá ướt, rồi chạy trên bãi biển. Ở đầu bên kia bãi biển, Peter đang đứng trên một tảng đá to phẳng chỉ vào vách đá... Giữa hai tảng đá to có một ngõ vào bên sườn núi khá chật hẹp và hơi cao hơn mặt nước biển.

- Dường như đang có tiếng rên. - Peter nói khẽ. - Nghe đi!

Không thể lầm được...

- Aaaaaaaaaa!... Ôôôôôôôôô!... Ô ôôôôôôôô!...

Tiếng động xuất phát từ khe nứt, khẽ hơn so với sườn phía bên kia, nhưng rất dễ nhận ra. Tiếng rên rỉ như phát ra từ lòng đất.

Peter chĩa chùm sáng đèn pin vào cái lỗ đen tối bí ẩn.

Hannibal và Bob thò cổ tới. Đường hầm như đâm thẳng vào lòng núi.

Chương 7: Tiếng động đêm khuya

- Trong đó sao mà tối thế? - Peter lầm bầm. - Và chật hẹp nữa!

- Có thể nó không dẫn đến đâu cả! - Bob nói.

- Mình không nghĩ vậy. - Hannibal phản đối. - Trái lại mình nghĩ nó dẫn vào hang động. Nếu không ta đã không nghe tiếng rên rỉ.

Thám tử trưởng ngồi chồm hỗm xuống, nhìn vào bên trong đường hầm.

- Mình nghĩ chúng ta có thể mạo hiểm vào trong đấy. - Cuối cùng Hannibal nói. - Nhưng phải thận trọng. Bob ơi, trong ba đứa, cậu nhỏ nhất. Cậu hãy cột dây quanh thắt lưng và đi tiền trạm!

- Mình hả? Chui vào trong đấy một mình hả? Mình tưởng là không nên chia nhau ra chứ.

- Xét tình hình, ở chung là chuyện tệ hại nhất. - Hannibal khẳng định. - Khi ta đến một vùng đất lạ, phái một người duy nhất đi tiền trạm là chuyện bình thường. Nếu được cột dây, thì cậu sẽ không bị sao đâu. Peter và mình ở bên ngoài, tư thế sẵn sàng để lôi cậu ra nếu có tín hiệu báo động.

- Chuyện này đúng. - Peter nói thêm. - Mình có xem bộ phim về trại tù nhân. Khi đào hầm để trốn, bọn lính luôn cột người đang ở bên trong đường hầm. Nếu người đó kéo dây, thì đám bạn bên ngoài vội vàng lôi người này ra khỏi đường hầm.

- Đúng! - Hannibal nói và cố che đậy nỗi bất bình.

Thật vậy, thám tử trưởng không thích bị người ta phát hiện rằng sáng kiến mình không phải do chính mình nghĩ ra.

Hannibal quay sang Bob:

- Nhớ nhé! Hãy kéo một cú thật mạnh khi gặp nguy hiểm. Peter và mình sẽ kéo cậu ra ngay.

Không hăng hái lắm nhưng rất dũng cảm, Bob bò vào đường hầm chật hẹp sau khi đã cột dây quanh eo.

Bên trong tối thui và mát lạnh. Cái vòm thấp không cho phép đứng thẳng người để tiến tới. Các vách bên hông ướt và trơn do có một lớp rêu biển. Bob phải bò bằng hai tay hai chân. Bob cố chiếu sáng đường đi bằng đèn pin. Cua hoảng sợ chạy tá lả trước mắt Bob.

Sau vài mét, đường hầm rộng ra. Bob đứng dậy được. Khi đó, Bob nhận thấy đường hầm vẫn đi tiếp, thẳng về phía trước, nhưng đã khô ráo và dễ đi hơn nhiều.

- Babal! Peter ơi! Ổn cả! - Bob la thật to.

Một hồi sau, Peter và Hannibal vào cùng Bob.

- Ủa, ở đây khô ráo mà! - Peter thốt lên.

- Có lẽ phần đường hầm này không bị thủy triều lên tới. - Hannibal giải thích. - Mình sẽ bắt đầu đánh dấu đường đi. Hai cậu nhớ phải lắng tai nghe xem ta tiến có đúng hướng không nhé!

Ba nhà thám hiểm trẻ lên đường. Hannibal dừng đều đặn để vẽ dấu chấm hỏi lên đá bằng phấn trắng. Sau một hồi, đường hầm đâm ra một hang động rộng lớn, giống như đã thấy nhiều trong núi Sừng. Và cũng như các hang động trước đó, xuất phát từ hang này có những đường hầm khác đâm tứ phía.

Ba Thám Tử Trẻ thất vọng nhìn nhau.

- Lại gặp phải vấn đề y như cũ! - Peter thở dài.

- Núi này toàn là đường hầm không à? - Bob tuyệt vọng nhận xét. - Làm sao mà định hướng nổi theo tiếng động, trong trường hợp như thế này?

Trong khi đó, Hannibal không quan tâm đến hang động mới và các đường hầm. Hannibal đang chăm chú lắng nghe...

- Có ai nghe thấy tiếng rên rỉ từ khi ta vào trong hang không? - Hannibal đột nhiên hỏi.

Bob và Peter mở to mắt.

- Không! - Bob trả lời.

- Lần cuối cùng mình nghe, là lúc ở bên ngoài. - Peter nói thêm.

- Mình không nghe tiếng nào lúc đang bò. - Bob nói rõ.

- Vậy, - Hannibal gật đầu kết luận, - khi ta vào bên trong núi, thì tiếng rên rỉ chấm dứt, lạ thật. Thậm chí như vậy rất là khả nghi! Một lần, thì có thể là trùng hợp... nhưng sự việc này đã tái diễn!

Peter thắc mắc hỏi:

- Cậu nghĩ rằng khi vào, bọn mình phát động một cái gì đó hả? Ý mình muốn nói... bọn mình làm thay đổi một cái gì đó mà không hay?

- Có thể! - Hannibal thừa nhận.

- Còn giả thiết kia nữa. - Bob nhắc. - Có thể có kẻ đã nhìn thấy bọn mình... Lúc trên bãi biển trong bóng tối... bọn mình có sử dụng đèn pin...

- Thú thật là chính mình cũng không hiểu gì. - Hannibal nói. - Có thể chỉ là...

Hannibal dừng đột ngột. Có tiếng chuông leng keng vang từ xa, cùng tiếng gõ của móng ngựa: lóc cóc, lóc cóc...

- Ngựa! - Bob khẽ thốt lên.

Hannibal quay đầu lại chăm chú lắng nghe. Âm thanh như chui ra từ vách đá của hang động.

- Xuất phát... từ... bên trong lòng núi! - Hannibal phát âm rõ từng từ một.

- Babal ơi, làm sao có thể như vậy được! - Bob phản đối. - Tiếng động phải đi từ điểm này sang điểm khác trong hang chứ!

Hannibal lắc đầu phản đối.

- Nếu mình định hướng không sai, thì trung tâm núi nằm ngay trước mặt ta... mà đúng chỗ đó, mình không thấy đường hầm nào hết.

- Ta nên chuồn thì hay hơn. - Peter khuyên.

- Đúng! - Hannibal thốt lên ngay. - Cậu nói đúng. Chạy đi!

Ba Thám Tử Trẻ hoảng hốt nhưng cố che giấu nỗi sợ lao nhanh theo ngõ ra của đường hầm. Peter đi trước. Bob và Hannibal bám sát.

Cuối cùng ba thám tử nhảy ra khỏi hang và lội bập bõm, nước cao đến đầu gối, cho đến tảng đá phẳng. Rồi cả ba nhảy xuống bãi cát, nằm đó nghỉ mệt.

- Không hiểu tiếng động đó từ đâu đến. - Bob phá vỡ bầu im lặng trước.

- Mình không biết. - Hannibal miễn cưỡng thừa nhận. - Dù sao đi nữa, thám hiểm tối nay như vậy là đủ rồi.

Bob và Peter chỉ mong có thế. Cả hai nhanh bước theo sếp lên con đường mòn trên vách đá. Khi đến gần cổng sắt, thì Hannibal đột ngột dừng lại. Peter sém đụng vào bạn.

- Có chuyện gì vậy, Babal?

Hannibal không trả lời, thám tử trưởng đang nhìn hai cái sừng núi Sừng phía trên cao.

- Mình vừa mới nảy ra ý nghĩ này. - Cuối cùng Hannibal nói. - Mà dường như mình có thấy một cái bóng thoáng qua trên đó!

Đột nhiên, tiếng chuông leng keng và tiếng móng ngựa kêu lóc cóc lại vang lên nữa.

- Ồ không! - Bob rên.

- Cũng cái tiếng bọn mình đã nghe trong hang. - Peter nói khẽ.

- Đúng. - Hannibal nói. - Có lẽ nó đi từ đó qua một khe hở trong núi. Đôi khi âm thanh truyền đi rất nhanh. Làm cho ta tưởng âm thanh xuất phát từ trong lòng núi.

Do tiếng lóc cóc tiến lại gần, ba thám tử núp vào lùm cây rậm gần cổng sắt. Đột nhiên một con ngựa đen xuất hiện ở khúc quẹo con đường. Nó đang chạy nước kiệu và đi ngang qua chỗ núp của ba thám tử.

- Không thấy ai cưỡi! - Bob thì thầm.

- Thử bắt nó không? - Peter đề nghị.

- Không được! - Hannibal nhanh nhẹn trả lời. - Chờ tiếp xem sao!

Thế là cả ba đứng bất động. Đột nhiên, Peter sững người lại chỉ sườn núi. Một người đàn ông đang bước nhanh đến. Khi ông đến gần sát, ba thám tử nhìn thấy rõ mặt ông dưới ánh trăng. Ông cao lớn, tóc nâu, mũi dài. Má phải của ông có một vết thẹo, còn con mắt phải thì bị che dưới cái băng vải đen.

- Bị chột mắt. - Peter thì thầm.

- Bị thẹo nữa! - Bob nói thêm.

- Mình quan tâm đến cách ăn mặc của ông ấy. - Hannibal nói. - Trang phục gì mà lạ quá! Kiểu rất cổ điển... nhưng có khẩu súng to đùng!

- Bây giờ ta đi chưa? - Peter cảm thấy lo sợ hỏi.

- Phải, ta về thôi. Nhưng chuyến đi này lý thú quá! - Hannibal thở dài.

Peter và Bob vội vàng lên đường. Vừa đi, ba bạn luôn lo lắng liếc nhìn xung quanh mình. Nhưng không thấy gì... Một hồi sau, ba bạn lên xe đạp. Trong khi đạp nhanh về trang trại, tiếng rên rỉ vang lên phía sau lưng, khắp thung lũng:

- Aaaaaaaaaa!... Ôôôôôôôô!... Ôôôôôôôôô!...