Phụng Vũ Cửu Thiên - Hồi 14 phần 1

Hồi 14: Trượng nghĩa cứu người

Cô mắng giọng cô thật lớn, nhưng Lục Tiểu Phụng chẳng nghe thấy gì, ngay cả một tiếng cũng không.

Lão Thực hòa thượng chùi mồ hôi thở ra, y cười khổ nói:

- Đây đúng là trời sinh có vật này trị vật kia.

Bỗng nghe bình lên một tiếng, một cơn sóng đánh mạnh vào chiếc thuyền nhỏ, trên trời mây đen đã che kín mịt.

Có phải gió bão sắp ùa lại?

Mặt biển càng u ám, chiếc thuyền nhỏ càng chao qua chao lại mãnh liệt, không còn sao đêm, phương hướng do đó cũng tìm không ra.

Lão Thực hòa thượng dùng hai bàn tay giữ chặt vào mạn thuyền, gương mặt y đã trắng nhợt, y không ngớt lẩm bẩm trong miệng:

- Làm sao bây giờ, hòa thượng thấy bồn tắm đã sợ rồi, ngay cả tắm còn không dám.

Tiểu Ngọc bật cười nói:

- Thì ra...

Cô nói chưa xong câu, đã có một con sóng lớn đánh mạnh vào người cô, người cô lập tức đổ ầm xuống.

Lục Tiểu Phụng lập tức chồm lại giữ tay lái, dù chàng có cầm vững đến đâu, không nhận ra được phương hướng thì có ích gì?

Lão Thực hòa thượng thở ra, y cười khổ nói:

- Hiện tại hòa thượng cũng đã hiểu ra rồi.

Lục Tiểu Phụng hỏi:

- Hiểu ra chuyện gì?

Lão Thực hòa thượng nói:

- Hiểu ra tại sao Cung Cửu đáp ứng ngươi mau mắn quá vậy.

Y than thở một hồi rồi nói tiếp:

- Gã tiểu tử đó nhất định đã tính đúng trên biển sẽ có bão, y biết chúng ta qua không nổi trận này.

Lục Tiểu Phụng nói:

- Đừng quên em gái của y hiện tại cũng đang ở trong một chiếc thuyền nhỏ, cũng chẳng lớn hơn của chúng ta.

Lão Thực hòa thượng nói:

- Đừng quên cô ta là con hồ ly tinh, còn chúng ta chỉ là một lũ vịt cạn.

Lục Tiểu Phụng trầm ngâm một hồi, bất giác cũng thở ra nói:

- Nếu có lão hồ ly ở đây, mọi chuyện đều xong.

Lão Thực hòa thượng hỏi:

- Lão hồ ly là ai?

Lục Tiểu Phụng nói:

- Lão ta cũng chăng phải là thứ gì hay ho, chẳng qua trên đời này nếu có ba trăm cách có thể lật thuyền, lão ta biết ít nhất là hai trăm chín mươi chín.

Bỗng nghe có tiếng người nói:

- Ba trăm cách ta cũng biết.

Ván thuyền bỗng có một chỗ lồi lên, một người từ dưới chui ra, đầu tóc trắng phau, cặp mắt xanh lè như mặt biển.

- Lão hồ ly?

Lục Tiểu Phụng la lên:

- Sao ông còn chưa chết?

Lão hồ ly chớp mắt, nói:

- Ông có bao giờ thấy cá bị chết đuối bao giờ chưa?

Lục Tiểu Phụng nói:

- Chưa.

Cá có thể chết dưới nước, nhưng chắc chắn không chết đuối nổi.

Lão hồ ly cười nói:

- Trên đất liền tôi là lão hồ ly, xuống dưới nước, tôi là con cá.

Tiểu Ngọc hỏi:

- Con cá loại gì?

Lục Tiểu Phụng cười lớn:

- Dĩ nhiên là lão giáp ngư?

Cuồng phong đã qua.

Thuyền có nhỏ tới bao nhiêu, sóng gió có lớn tới bao nhiêu, chỉ cần có tay hảo thủ vững tay lái, nhất định sẽ có cách vượt qua nguy hiểm.

Bàn tay của lão hồ ly vững như bàn thạch.

- Bao lâu nay, ông đã núp đi đâu vậy?

- Dĩ nhiên là ở trong nước.

Lão hồ ly đáp.

Nếu một người có thể núp được dưới nước, nơi đó quả thật là chỗ quá an toàn.

Lục Tiểu Phụng hỏi:

- Ông ăn gì sống?

- Cá lớn ăn cá bé, cá già ăn cá lớn.

Dinh dưỡng bằng cá sống, còn bổ hơn cả cá chiên, cá hấp nhiều.

Vì vậy bàn tay của lão còn vững lắm, thể lực cũng không mất đi chút nào.

- Sao ông lại lên được chiếc thuyền nhỏ này?

- Tôi thấy chiếc thuyền này đang chuẩn bị nước nôi, hình như sắp khởi hành.

Lão ta cười càng đắc ý:

- Tôi cũng biết, không đến lúc nguy hiểm, chẳng ai buồn động đến thuyền nhỏ cấp cứu.

Tiểu Ngọc đang nghe nãy giờ, nhịn không nổi thở ra một tiếng, nói:

- Thì ra người này quả thật là một con hồ ly.

Lão Thực hòa thượng cũng nhịn không nổi thở ra nói:

- Sẽ có ngày cô cũng biến thành ra hồ ly tinh thôi.

Tiểu Ngọc nhìn y, bỗng mở miệng hỏi:

- Ông không bao giờ tắm thật sao?

Lão Thực hòa thượng nói:

- Ai nói vậy?

Tiểu Ngọc nói:

- Lúc nãy chính miệng ông nói chứ ai, gặp nước là sợ, làm sao mà chịu tắm.

Lão Thực hòa thượng nói:

- Tôi sạch sẽ lắm.

Ánh tịch dương đã chìm xuống.

Ánh mắt của lão hồ ly cũng biến theo ánh tịch dương, vừa đa dạng vừa đa thái.

- Chúng ta đi đâu bây giờ?

- Lão hồ ly dĩ nhiên muốn về lại ổ hồ ly.

Lão ta cười rất khoan khoái, bởi vì lão ta biết, tay lái đang nằm trong tay mình, người khác không muốn cũng không xong.

- Ổ hồ ly là một nơi như thế nào?

- Là một nơi lại một lần, nhất định sẽ muốn trở lại lần nữa.

- Anh đã lại đó?

Lục Tiểu Phụng gật gật đầu, ánh mắt của chàng sáng rực lên.

Gian phòng mù mịt những khói, u ám, những người trực tính thô lỗ, những ly rượu cay xè muốn chảy cả nước mắt ra, những phòng tắm làm bằng gỗ không biết có bao nhiêu lỗ hổng...

Lão hồ ly tít mắt lại, nhìn chàng nói:

- Trong bụng ông có phải cũng giống tôi, muốn về lại?

Lục Tiểu Phụng không thể không thừa nhận:

- Chút chút.

Lão hồ ly hỏi:

- Chút chút hay là muốn chết luôn?

Lục Tiểu Phụng thở ra, nói:

- Muốn chết luôn.

Lão hồ ly bật cười, tùy tiện thò ngón tay ra chỉ nói:

- Ông xem đó là gì?

Lục Tiểu Phụng quay đầu lại, lập tức thấy đất liền.

Đất liền mênh mông mà khả ái, bọn họ rốt cuộc đã trở về đất liền.

Dĩ nhiên bọn họ nhất định về lại được, bởi vì bọn họ có dũng khí và có lòng tin.

Lão hồ ly phấn khởi như một đứa bé.

Bờ biển này, bãi cát này, thậm chí ngay cả một tảng đá, đều là những thứ quen thuộc của lão.

Lão đi bất kỳ nơi nào, chỉ cần nhắm mắt lại, là có thể thấy được chúng.

Lão nhắm mắt lại.

Có điều lão vừa lên bờ đã ngẩn người ra, bờ biển, bãi cát, nham thạch, tất cả đều không biến đổi, nhưng ổ hồ ly đã biến đổi.

Gian nhà cũ kỹ thấp lè tè đã biến ra mới tinh, song cửa dán đầy giấy mới trắng phau như tuyết, không còn có tiếng cười thô lỗ hào sảng từ bên trong vọng ra, cái ổ hồ ly của lão đã biến thành như mộ phần.

Lục Tiểu Phụng cũng bất ngờ quá, chàng nhịn không nổi cất tiếng hỏi:

- Ông có đi lộn chỗ không đấy?

Thật ra dĩ nhiên là chàng biết lão hồ ly không thể nào đi trật chỗ, trên đời này làm gì có hồ ly tìm không ra chỗ mình ở.

Nhưng trên đời này nhất định không thể có chuyện gì không biến đổi, ổ hồ ly cũng vậy thôi.

Lục Tiểu Phụng lại nói:

- Trước khi ông đi, ông giao ổ hồ ly lại cho ai?

Tiểu Ngọc giành nói:

- Lão hồ ly ra khỏi ổ, dĩ nhiên là giao cho hồ ly cái.

Lục Tiểu Phụng thở ra nói:

- Tôi hiểu rồi.

Lão hồ ly hỏi:

- Ông hiểu gì?

Lục Tiểu Phụng nói:

- Con hồ ly cái của ông nhất định cũng là hồ ly tinh, hồ ly tinh làm quả phụ không lâu được, bà ta ngỡ ông đã chôn thân dưới biển cả, cái ổ hồ ly của ông không chừng đã đổi chủ mới rồi.

Lão hồ ly cười nhạt nói:

- Còn ai dám đụng tới con hồ ly tinh đó, tôi cũng bội phục hắn lắm.

Bọn họ đang đứng sau một tảng đá lớn, tấu xảo nhìn thẳng lại chỗ cánh cửa mới sơn của ổ hồ ly.

Cửa bỗng mở, một người đang đi thong dong ra, mũi khoằm trán cao, ánh mắt như chim ưng.

Lục Tiểu Phụng lại thở ra, nói:

- Người khác không chừng không dám, nhưng người này chắc dám.

Lão hồ ly hỏi:

- Ông nhận ra hắn?

Lục Tiểu Phụng nói:

- Tôi cũng biết những chuyện y không dám làm cũng ít lắm.

Lão hồ ly hỏi:

- Hắn là ai?

Lục Tiểu Phụng nói:

- Ưng Nhãn Lão Thất, tổng thủ lãnh của Thập Nhị Liên Hoàn Ổ.

Lão hồ ly biến hẳn sắc mặt.

Lục Tiểu Phụng nói:

- Y tranh giành hang hốc gì của ai, tôi không kỳ lạ, nhưng tôi chỉ lấy làm lạ sao y lại đến chỗ này.

Tiểu Ngọc hỏi:

- Sao ông không lại hỏi thử y xem?

Lão hồ ly nói:

- Nơi đây là địa bàn của ta, ta lại hỏi hắn.

Lão nói đi là đi, lão vừa bước ra khỏi tảng đá, cặp mắt loang loáng của Ưng Nhãn Lão Thất đã dính vào người lão.

Lão hồ ly cũng đang tít mắt lại nhìn y.

Ưng Nhãn Lão Thất bỗng nói:

- Ê, ngươi lại đây.

Lão hồ ly nói:

- Ta đang tính lại đó.

Ưng Nhãn Lão Thất chỉ vào chiếc thuyền nhỏ hỏi lão:

- Chiếc thuyền này của ngươi?

Lão hồ ly nói:

- Vốn không phải, nhưng bây giờ thì phải rồi.

Ưng Nhãn Lão Thất hỏi:

- Lúc nãy trên thuyền có phải có bốn năm người gì đó phải không?

Ưng Nhãn Lão Thất hỏi:

- Những người kia đâu?

Lão hồ ly tít mắt nhìn y, hỏi:

- Ngươi là người trong phủ vệ?

Ưng Nhãn Lão Thất lắc lắc đầu.

Lão hồ ly nói:

- Ngươi có biết nơi đây vốn do ai cai quản không?

Ưng Nhãn Lão Thất lại lắc lắc đầu, y hỏi:

- Ai?

Lão hồ ly chỉ vào mũi mình nói:

Ưng Nhãn Lão Thất hỏi:

- Ngươi là lão hồ ly?

Lão hồ ly cười cười, nói:

- Do đó người hỏi, phải là ta, không phải ngươi.

Lão nói hỏi là hỏi ngay:

- Ngươi là ai? Lại đây làm gì? Tất cả có bao nhiêu người? Còn những người khác ở đâu rồi?

Ưng Nhãn Lão Thất lạnh lùng nói:

- Sao ngươi không quay đầu lại nhìn thử?

Lão hồ ly quay đầu lại, lập tức phát hiện ra đã có hai gã mặc kình trang áo đen đến không một tiếng động sau lưng mình.

Lão còn chưa kịp xoay hết người, hai gã đó đã xuất thủ như điện, xách người lão lên, Ưng Nhãn Lão Thất cười nhạt hỏi:

- Hiện tại ai là người nên hỏi đây?

Lão hồ ly cười khổ nói:

- Ngươi.

Ưng Nhãn Lão Thất cười nhạt quay người lại, bước vào nhà nói:

- Đem hắn vào đây.

Bình lên một tiếng, cửa đã đóng lại.

Hai gã mặc áo đen đã kéo lão hồ ly vào, sau góc tường trên ngói có bóng người thoáng qua, ít nhất có bảy tám người mặc áo đen tương tự đang mai phục ở bốn bên ổ hồ ly.

Xa xa có tiếng vó ngựa vọng lại, còn có hơn hai chục gã kỵ sĩ đang qua lại tuần tra, tất cả đều mặc đồ võ quan hàng thất phẩm.

Lục Tiểu Phụng chau mày, lẩm bẩm:

- Lão Thất biến thành ra oai phong lẫm lẫm hồi nào thế?

Hai gã lúc nãy chụp lão hồ ly, thân pháp nhanh nhẹn nhẹ nhàng, xuất thủ vừa nhanh vừa ổn.

Mai phục phía sau mái ngói góc tường, võ công chắc cũng không thua gì hai người đó, toàn bộ có thể coi là hạng hảo thủ nhất lưu.

Người có thể dùng được bao nhiêu đó cao thủ làm cảnh vệ cho mình, cũng không có mấy ai, Ưng Nhãn Lão Thất vốn không phải là hạng người có hạng như thế.

Những người kỵ sĩ đang tuần tra xa xa, bỗng có một người thúc ngựa chạy lại, phía sau góc tường cũng có một người mặc áo đen xông ra chân.

Kỵ sĩ lập tức nhảy xuống ngựa, khom lưng làm lễ.

Tuy y mặc trên người phục sắc thất phẩm, gặp gã áo đen lại lộ vẻ rất cung kính, làm như đang gặp thượng ty.

Tiểu Ngọc nói:

- Xem ra không những khí phái của y lớn, thuộc hạ của y khí phái cũng không nhỏ.

Sa Mạn nói:

- Những người mặc áo đen nhất định không phải là thuộc hạ của Thập Nhị Liên Hoàn Ổ.

Lục Tiểu Phụng hỏi:

- Sao em biết được?

Sa Mạn nói:

- Em nghe nói Thập Nhị Liên Hoàn Ổ, tuy không phải là ổ đạo tặc gì, nhưng cũng không phải là chỗ tốt lành.

Lục Tiểu Phụng nói:

- Không lẽ em cho những tên mặc áo đen đó đều là người tốt?

Thật ra chàng cũng nghĩ thầm trong bụng, những người này chắc chắn không phải là thuộc hạ của Thập Nhị Liên Hoàn Ổ, Thập Nhị Liên Hoàn Ổ trước giờ không qua lại với quan phủ.

Có điều hiện giờ tâm tình chàng không được ổn định lắm, muốn tìm một người đấu võ mồm một tí.

Phương pháp này thông thường rất hữu hiệu trong việc ổn định tâm tình của chàng.

Nhưng Sa Mạn làm lơ.

Lục Tiểu Phụng bóp vào mũi nàng một cái nói:

- Em biến thành câm bao giờ thế?

Sa Mạn làm bộ vênh mặt lên nói:

- Anh muốn em nói gì?

Lục Tiểu Phụng lại bóp mũi nàng nói:

- Anh biết em nhất định đã nhận ra bọn họ là hạng người nào.

Sa Mạn nói:

- Bọn họ dĩ nhiên không phải là người tốt.

Lục Tiểu Phụng hỏi:

- Tại sao không phải người tốt?

Sa Mạn nói:

- Bởi vì anh nói vậy.

Lục Tiểu Phụng nói:

- Anh nói gì em cũng nghe?

Sa Mạn nói:

- Em không nghe anh nói, còn nghe ai nói?

Lục Tiểu Phụng bật cười, chàng bỗng ôm lấy eo lưng nàng, hôn lên môi nàng một cái, Sa Mạn muốn vênh mặt lên cũng không xong.

Cả người nàng đã mềm ra trong lòng chàng.

Tiểu Ngọc thở ra nói:

- Các người giúp giùm một tí được không, có muốn thân mật với nhau, ít ra cũng chọn lúc, chọn chỗ chút xíu.

Sa Mạn nói:

- Nếu em nhìn khó chịu, chị để cho y cũng lại hôn em một cái.

Lục Tiểu Phụng cười nói:

- Chỉ tiếc là cái miệng của tôi bây giờ còn chưa rảnh rỗi.

Cái miệng của chàng quả thật rất bận rộn, hai người bên kia, cái miệng cũng không ngồi không.

Gã võ quan mặc áo phục sắc thất phẩm, toàn thân áo giáp bóng loáng, đang đứng khom lưng ở đó, đang nói chuyện, giọng nói rất nhỏ, gương mặt lộ vẻ nghiêm trang kính cẩn, hình như đang báo cáo chuyện quân tình gì đó rất bí mật.

Gã áo đen thì ra chiều nghe mệt không muốn nghe thêm, y đang xua tay muốn gã kia đi.

Sa Mạn hạ giọng nói:

- Người này chắc là đệ tử của Thiên Long Nam Tông.

Lục Tiểu Phụng hỏi:

- Em nhìn ra sao?

Sa Mạn nói:

- Khinh công thân pháp của Thiên Long Nam Tông rất đặc biệt, lúc nãy hai người đối phó lão hồ ly, sử dụng cầm nã thủ cũng là thủ pháp độc môn của Thiên Long Nam Tông, vì vậy em mới dám chắc y không phải là thuộc hạ của Thập Nhị Liên Hoàn Ổ.

Lần này Lục Tiểu Phụng không mở miệng, nhưng Tiểu Ngọc đang hỏi:

- Tại sao?

Sa Mạn nói:

- Đại sư huynh của Thiên Long Nam Tông là người “thiên các”, vì vậy y bèn tịnh thân vô cung làm luôn thái giám mấy năm gần đây nghe nói rất có quyền hành, y đem bọn sư huynh đệ đều tiến dẫn hết vào trong cung, vì vậy môn hạ Thiên Long Nam Tông, mười người đã hết chín người là thị vệ.

Tiểu Ngọc nói:

- Vì vậy bọn võ quan gặp họ đều phải cúi đầu?

Sa Mạn nói:

- Dù có quan hàm lớn hơn chút nữa, gặp họ cũng phải cúi đầu.

Tiểu Ngọc hỏi:

- Nhưng sao thị vệ trong cung lại đến đây làm gì? Tại sao lại theo Ưng Nhãn Lão Thất?

Sa Mạn cố ý chọc cô:

- Sao em không hỏi y thử xem?

Tiểu Ngọc chớp mắt nói:

- Nếu Mạn cô nương nói em hỏi thật, em sẽ hỏi.

Cô không hỏi.

Bởi vì gã võ quan đang đứng cúi đầu nãy giờ, đầu bỗng ngẩng lên, gã áo đen đang nghênh ngang nãy giờ bỗng ngã xuống.

Lục Tiểu Phụng hình như thấy trong tay của gã võ quan có ánh đao thoáng qua đâm vào trong bụng gã áo đen.

Gã áo đen lập tức rũ người ra, gã võ quan đỡ lấy người y đặt xuống, bước lại hướng lão hồ ly, gương mặt đang cười toe toét, miệng còn đang nói chuyện, rất tiếc gã áo đen chẳng còn nghe được gì nữa.

Từ góc độ chỗ Lục Tiểu Phụng đang đứng nhìn qua, có thể thấy được dưới sườn của y có máu ướt đầm đỏ ra cả áo.

Chỗ đó chính là nơi yếu hại trên người, nhát đao đó xuất thủ thật hiểm độc và chính xác.

Một gã võ quan thất phẩm quan hàm nhỏ xíu như vậy làm sao biết sử đao nhanh quá chừng? Tại sao y lại muốn ám sát thị vệ trong cung?

Ổ hồ ly rốt cuộc hạng người nào đang ở trong đó, có bí mật gì trong đó?

Bàn tay của Lục Tiểu Phụng đã buông Sa Mạn ra.

Tiểu Ngọc cũng không còn nhìn bọn họ.

Hiện giờ những chuyện đang xảy ra trước mắt bọn họ không những khẩn trương thích khích, mà còn thật thần bí, bọn họ đã bị thu hút hoàn toàn.

Hiện tại, gã võ quan cơ hồ đã gần tới cửa sau của ổ hồ ly, những người kỵ sĩ khác cũng đã bắt đầu rón rén thúc ngựa đi gần lại.

Sau góc nhà lại có người áo đen bước ra, gã võ quan đang gọi y, không biết đang nói gì.

Gã áo đen lập tức xông lại như mũi tên, lưỡi đao trong tay của gã võ quan lại lóe lên, lại đâm vào lưng của gã áo đen.

Nhát đao ấy đâm ra càng nhanh càng chính xác. Gã áo đen chẳng kịp hừ lên một tiếng đã ngã gục xuống. Xem ra gã võ quan thất phẩm này không những là tay cao thủ, kinh nghiệm giết người cũng cực kỳ phong phú.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Nhấp vào liên kết https://temu.to/k/ujciw7voi7k để nhận gói giảm giá 1.500.000đ!! 
Một bất ngờ khác cho bạn! Nhấp https://temu.to/k/uh1qtggbvfr để kiếm tiền cùng tôi!