Phụng Vũ Cửu Thiên - Hồi 13

Hồi 13: Đánh một ván bài

Giữa đêm, sóng
lặng gió êm.

Thuyền đi vừa
nhanh vừa êm. Với tốc độ đó, hai ngày nữa là sẽ thấy đất liền.

Trên thuyền có hai
đội thuyền phu, đội ở không đã đi ngủ mất, ra khỏi đáy thuyền, lập tức nghe
tiếng bọn họ đang ngáy.

Bất cứ là tiếng
ngáy gì, cũng đều không phải là tiếng động gì dễ nghe cho lắm, nhất là lúc ngủ,
bên cạnh có người nào ngáy, thật nghe muốn ước gì mình là kẻ điếc.

Nhưng Lục Tiểu
Phụng hiện giờ lại cảm thấy chàng đang nghe tiếng động rất êm tai, bởi vì cái
thứ tiếng động đó không những làm cho chàng cảm thấy an toàn, mà còn làm cho
chàng giữ được thanh tĩnh.

Cung Cửu đang ngủ
hay thức?

Dĩ nhiên là không
ngủ, dù y có ngủ, cũng sẽ không ngủ mê man như vậy.

Y là một người
không bình phàm, y là một siêu nhân, năng lực của y, những gì y có, nhất định
không thể bất kỳ ai có thể tưởng tượng ra.

Y có vẻ mãi mãi
bảo trì được sự thanh tĩnh.

Lập tức đi đối
diện với một người như vậy, Lục Tiểu Phụng sẽ cảm thấy trong lòng ra sao?

Những chuyện
truyền thuyết về y, chàng nghe đã quá nhiều, nhưng gặp mặt đối diện nhau, lại
hoàn toàn là một chuyện khác.

Những chuyện cơ hồ
là thần thoại đó, rốt cuộc có thật hay không?

Giữa một đêm khuya
mông lung mát mẻ như thế này, một mình y đang làm gì?

Đang tĩnh tọa trầm
tư? Hay đang hưởng thụ cái thú vị của cô độc?

Những tay thuyền
phu đang công tác, mỗi người ai làm việc đó, chẳng ai dám bỏ bê chuyện mình
đang làm.

Ngoài khoang
thuyền không có phòng vệ.

Cửu thiếu gia đang
ở đây, còn ai dám quấy rầy phá phách?

Không ai dám quấy
rầy sự yên tĩnh của Cửu thiếu gia, nhất là mỗi giữa đêm, trừ Cung Chủ ra, chẳng
ai được phép lảng vảng gần đó.

Hiện tại Lục Tiểu
Phụng đã lại.

Chàng không lảng
vảng, cũng không nhìn quanh nhìn quất, chàng biết chắc Cửu thiếu gia nhất định
sẽ ở trong khoang thuyền.

Chàng còn chưa kịp
gõ cửa, bỗng nghe trong phòng có tiếng gì thật kỳ dị vọng ra.

Một thứ gì như
tiếng thở hổn hển xen lẫn tiếng rên rỉ, giống như một con thú đang đau đớn vùng
vẫy trước khi chết.

Lục Tiểu Phụng
ngẩn người ra.

Trong phòng còn có
người nào khác không? Đang bị Cung Cửu hành hạ ngược đãi?

Trên đời này không
phải có những người lấy sự ngược đãi của người khác làm điều vui cho mình sao?

Trong phòng bỗng
có tiếng người rên rỉ nho nhỏ:

- Mau lại cứu ta,
ta đã chịu hết nổi rồi!

Lục Tiểu Phụng
cũng nhịn không nổi.

Chàng vốn rất thù
ghét những người cuồng điên lấy cái thống khổ của người khác làm niềm vui cho
mình, chàng dùng sức đẩy tung cánh cửa xông vào.

Chàng lại ngẩn
người ra nữa.

Trong khoang chỉ
có một người.

Một người trẻ tuổi
đầu tóc bù xù, gương mặt trắng bệch, đang ở trần lăn lộn dưới đất.

Thân hình của y
trắng nhợt mà ốm yếu, còn đầy những vết máu, đều là do y dùng kim đâm vào
người.

Trong tay y còn
cầm một cây kim.

Trong khoang
thuyền bố trí rất tinh nhã và hoa lệ, quần áo rớt trên sàn cũng đều là thứ tinh
trí, chất liệu cao quý thượng đẳng.

Đây chắc chắn là
phòng của Cung Cửu.

Người này là ai?

Không ai ngược đãi
y, tại sao y lại đi ngược đãi chính mình.

Thấy Lục Tiểu
Phụng bước vào, y hiển nhiên giật nảy mình lên, nhưng có thứ gì đó thống khổ và
khát vọng không chịu được, đã làm y hoàn toàn mất cả lý trí.

Y đang rên lên nho
nhỏ:

- Roi... roi...

Trên giá gỗ gần
đầu giường quả có treo một cây roi.

- Lấy roi đánh ta giùm...
Đánh cho mạnh vào.

Lục Tiểu Phụng
thấy cây roi, nhưng chàng không đụng vào, chỉ lạnh lùng đứng nhìn.

Người này cũng
đang nhìn chàng, ánh mắt đầy vẻ van lơn cầu khẩn.

- Cầu xin ngươi,
mau... mau lấy cây roi.

Lục Tiểu Phụng
ngồi xuống, ở xa xa ngồi xuống.

Hiện tại chàng đã
suy đoán ra, người này rất có thể là Cung Cửu, chàng biết trên đời này cũng có
người thích ngược đãi chính mình.

Tự ngược đãi mình
tuy là ngược đời, nhưng cũng là một cách phát tiết.

Lục Tiểu Phụng
trước giờ không thể nào hiểu được những người này, nhưng gặp Cung Cửu, chàng
bỗng hiểu ra.

Y đã được quá
nhiều, không những vậy còn quá dễ dàng, vì vậy dục vọng trong lòng y, chỉ những
lúc tự ngược đãi mình, mới chân chính được thỏa mãn.

Lục Tiểu Phụng
lạnh lùng nhìn y nói:

- Có phải ngươi
đang chờ Cung Chủ? Cô ta thích lấy roi quất người ta, còn ta thì không!

Ánh mắt của người
này bỗng biến từ van lơn ra thành cừu hận và oán độc, y thở hổn hển nói:

- Ngươi thích gì?
Ngươi thích Sa Mạn?

Y bỗng cười lớn,
cười như điên cuồng:

- Nếu ngươi cho
người đàn bà đó là thục nữ, ngươi đã lầm rồi, nó là con điếm!

Bàn tay của Lục
Tiểu Phụng đã nắm chặt lại.

Người này cười
càng điên cuồng hơn:

- Nó là con điếm
không hơn không kém, vì miếng ăn mà bò lên giường với người ta, nó mười ba tuổi
đã bò lên giường với người ta rồi.

Lục Tiểu Phụng
bỗng xông lại, cầm cây roi lên.

Người khác nhục mạ
chàng, không chừng chàng chẳng phẫn nộ như vậy, nhưng nhục mạ người chàng yêu,
chàng nhất định không thể nào chịu đựng nổi.

Bất kỳ người đàn
ông nào cũng không chịu đựng nổi.

Người này cười lớn
nói:

- Có phải ngươi
tức giận lắm không? Bởi vì ngươi biết ta đang nói thật!

Lục Tiểu Phụng cắn
chặt răng, bỗng quất một roi ra, quất vào trước bộ ngực ốm yếu trắng ởn của y.

Một roi đầu tiên
đã quất, những roi kế tiếp chẳng còn khó khăn. Ánh mắt người này sáng rực lên,
miệng không ngớt buông lời mắng chửi, roi càng quất nặng chừng nào, ánh mắt y
càng sáng, miệng y càng chửi hung dữ thêm.

Thân hình của y
bỗng quằn quại lại, rồi duỗi ra, sau đó y nằm sóng soài ra đó, chẳng động đậy một
chút nào.

Y đã thỏa mãn.

Lục Tiểu Phụng
thoái lui lại, ngồi phịch xuống. Áo quần chàng đã đẫm mồ hôi.

Cơn phẫn nộ của
chàng cũng đã được phát tiết.

Cái cảm giác đó
lại làm cho chàng cơ hồ nhịn không nổi muốn nôn mửa ra.

Chàng nhắm mắt
lại, gắng gượng khống chế lấy mình, đợi đến lúc chàng mở mắt ra, người trên mặt
đất đã không còn thấy đâu.

Trong phòng yên
lặng không một tiếng động, nếu cây roi không nằm trong tay chàng, chàng cơ hồ
muốn cho đó chỉ là một cơn ác mộng.

Chính ngay lúc đó,
một người từ trong khoanh chầm chậm bước ra, đầu tóc den nhánh không một tí bù
xù, áo quần trắng toát không một nếp nhăn, gương mặt tuấn tú như điêu khắc đượm
vẻ lạnh lùng, tàn bạo, tự phụ, mà kiên quyết, vẻ mặt sắc bén như lưỡi đao.

Người này chính là
người lúc nãy.

Có ai tin được?

Nhưng Lục Tiểu
Phụng không thể không tin.

Đây chẳng phải kỳ
tích, cũng chẳng phải ác mộng, sự thực, có lúc còn ly kỳ đáng sợ hơn cả ác
mộng, lại càng làm cho người ta nôn mửa.

Ánh mắt sắc bén
như lười đao của người này đang dính trên gương mặt chàng, y bỗng nói:

- Ta là Cung Cửu.

Lục Tiểu Phụng
hững hờ nói:

- Ta biết.

Hiện tại rốt cuộc
chàng đã biết Cung Cửu là một người như thế nào.

Y chẳng phải thần,
cũng chẳng phải siêu nhân, y chỉ bất quá là một con ốc sên thế thôi.

Bởi vì y giống như
con ốc sên núp sau cái vỏ siêu nhân của y, chỉ có lúc nào không ai nhìn, mới
thò đầu ra thở.

Cũng không chừng ở
trong cái vỏ đã quá lâu, vì vậy dục vọng trong lòng y phải được phát tiết ra
đâu đó.

Y chọn cái cách
buồn mửa nhất, bởi vì chuyện khác y làm được quá dễ dàng, chỉ có những thứ đó
mới làm y chân chính được thỏa mãn.

Hiên tại tuy y đã
giấu mình lại vào trong cái vỏ vừa mới vừa đẹp vừa lạnh vừa cứng kia, nhưng Lục
Tiểu Phụng đã hết còn sợ y.

Một người đã chân
chính nhìn rõ một người khác, y sẽ không còn có gì để sợ người đó.

Lục Tiểu Phụng
nói:

- Ngươi chính là
Cung Cửu?

Cung Cửu nói:

- Chính là ta!

Lục Tiểu Phụng
hỏi:

- Chắc ngươi không
ngờ ta lại đến tìm ngươi?

Cung Cửu lạnh lùng
nói:

- Trên đời này
người không sợ chết nhiều lắm, chẳng phải một mình ngươi.

Lục Tiểu Phụng
hỏi:

- Ta sợ chết?

Cung Cửu nói:

- Vì vậy bây giờ
ngươi nhất định đang hối hận.

Lục Tiểu Phụng
hỏi:

- Hối hận?

Cung Cửu nói:

- Ngươi hối hận
lúc nãy sao không giết quách ta.

Lục Tiểu Phụng thở
ra nói:

- Lúc nãy quả thật
ta có cơ hội giết ngươi!

Cung Cửu nói:

- Ngươi không có
cơ hội gì cả.

Lục Tiểu Phụng bật
cười, nhìn vào cây roi mình đang cầm rồi cười ruồi.

Gương mặt Cung Cửu
chẳng lộ vẻ gì xấu hổ, lúc nãy cây roi ấy hình như chẳng hề đánh vào người y.

Lục Tiểu Phụng
nói:

- Ta không giết ngươi,
đó là lỗi của ta, ta không hề muốn ngươi cảm kích, nhưng ngươi...

Giọng nói của
chàng ngưng lại, bởi vì Cung Cửu bỗng làm một chuyện rất kỳ dị.

Y bỗng cởi áo trên
người mình ra, bày ra trước ngực và sau lưng.

Nước da của y trơn
láng và trắng trẻo như bạch ngọc.

Lục Tiểu Phụng lại
ngẩn người ra lần nữa.

Những vết roi vết
máu trên người của y đã đi đâu mất hết rồi?

Chàng không hiểu.

Tuy chàng có nghe
truyền thuyết nói về một thứ công phu, luyện đến một mức độ nào đó, sẽ có sức
tái sinh rất kỳ lạ, có thể trong khoảnh khắc hồi phục những vết thương lành lặn
lại như thường, nhưng chàng vẫn cho đó chẳng qua là truyền thuyết hoang đường
thế thôi.

Cung Cửu lại mặc y
phục vào, yên lặng nhìn chàng, nói:

- Hiện tại có phải
ngươi đã hiểu?

Lục Tiểu Phụng
hỏi:

- Hiểu gì?

Cung Cửu nói:

- Lúc nãy ngươi
không lầm tí nào, bởi vì ngươi không có lấy một chút cơ hội.

Lục Tiểu Phụng
nói:

- Vì vậy ngươi
cũng chẳng cần phải cảm kích ta.

Cung Cửu nói:

- Vì vậy hiện tại
ngươi không chết không xong.

Lục Tiểu Phụng lại
bật cười.

Cung Cửu nói:

- Bất cứ người nào
đã làm chuyện không nên làm, đều không chết không xong.

Lục Tiểu Phụng
nói:

- Huống gì ta còn
thấy những chuyện không nên thấy.

Cung Cửu bỗng thở
nhẹ ra nói:

- Chỉ tiếc là bây
giờ ta còn chưa giết được ngươi.

Lục Tiểu Phụng hỏi:

- Bởi vì trước giờ
ngươi chưa giết người miễn phí bao giờ?

Cung Cửu nói:

- Vì ngươi, điểm
đó ta cũng phá lệ được!

Lục Tiểu Phụng
hỏi:

- Vậy thì người vì
chuyện gì?

Cung Cửu nhìn
chàng đăm đăm một hồi lâu, bỗng hỏi:

- Cô ta ở đâu?

Câu hỏi đó thật là
đột ngột, thậm chí “cô ta” là ai cũng không nói rõ ra.

Lục Tiểu Phụng
không ngần ngại trả lời ngay:

- Trong rương!

Cung Cửu hỏi:

- Ngươi biết ta
đang hỏi ai?

Lục Tiểu Phụng
nói:

- Ta biết.

Chàng cũng nhịn
không nổi hỏi lại:

- Ngươi cũng biết
cô ta lọt vào tay bọn ta?

Cung Cửu nói:

- Ngươi sợ chết,
nhưng ngươi lại, dĩ nhiên không phải ngươi lại nạp mạng.

Hai người nhìn
nhau một hồi, ánh mắt đầy vẻ biểu tình thật kỳ quái.

Bất kể là biểu
tình như thế nào, trong đó ít nhiều cũng có chút tôn kính.

Cái thứ tôn kính kẻ
thù địch, có lúc thậm chí còn tôn kính trang nghiêm hơn cả bạn bè với nhau
nhiều.

Một hồi thật lâu,
Cung Cửu mới chầm chậm nói:

- Ngươi tính dùng
mạng cô ta, đổi lấy hai mạng các ngươi!

Lục Tiểu Phụng
nói:

- Không phải hai
mạng, mà là bốn mạng!

Cung Cửu hỏi:

- Hai mạng kia là
Lão Thực hòa thượng và Tiểu Ngọc?

Lục Tiểu Phụng gật
đầu.

Chàng không thể
không thừa nhận người này quả có chỗ siêu nhân của y.

Cung Cửu nói:

- Ngươi muốn...

Lục Tiểu Phụng
nói:

- Ta chỉ muốn được
một tiếng đồng hồ.

Chàng lại giải thích
thêm:

- Ta đem cô ta đi,
ngươi quay thuyền lại, một tiếng đồng hồ sau, ta thả cô ta ra.

Cung Cửu hỏi:

- Hai chiếc thuyền
nhỏ người đều đem đi hết?

Lục Tiểu Phụng
nói:

- Ta biết Tiểu
Ngọc sẽ không để cho ta thất vọng.

Cung Cửu hỏi:

- Một tiếng đồng
hồ sau, ngươi sẽ để cô ta hội họp lại với ta?

Lục Tiểu Phụng
nói:

- Bốn người không
cần đến hai chiếc thuyền nhỏ, một chiếc là của cô ta đấy.

Cung Cửu nói:

- Ngươi nghĩ chu
đáo lắm.

Lục Tiểu Phụng
nói:

- Ta nói cũng rất
giữ lời.

Cung Cửu nói:

- Chỉ có những người
ít nói, mới giữ lời.

Lục Tiểu Phụng
nói:

- Ngươi xem ta có
phải là một người lắm lời không?

Chàng không giống
lắm.

Cung Cửu nói:

- Ngươi có thể
quên những gì ngươi thấy mấy ngày nay?

Lục Tiểu Phụng
nói:

- Không thể!

Những chuyện đó
vốn là những thứ chẳng ai có thể quên được.

Cung Cửu nói:

- Ngươi có thể giữ
bí mật được cho bọn ta không?

Lục Tiểu Phụng
cười cười nói:

- Chuyện các
ngươi, dù ta nói ra, có ai tin được.

Cung Cửu nhìn
chàng, ánh mắt lộ vẻ thỏa mãn, y nói:

- Xem ra hình như
ngươi là người không dễ đáp ứng người khác chuyện gì.

Lục Tiểu Phụng
nói:

- Đúng vậy.

Cung Cửu nói:

- Không dễ gì đáp
ứng người khác, sẽ không thiếu tín nhiệm.

Lục Tiểu Phụng
nói:

- Ta chỉ làm hết
sức mình thôi.

Cung Cửu nói:

- Vậy thì ta tin
là cô ta sẽ trở về bình an không xảy ra chuyện gì.

Lục Tiểu Phụng
nói:

- Nhất định!

Cung Cửu nói:

- Ta cũng tin là
thuyền nhỏ nhất định đã được thả xuống rồi.

Lục Tiểu Phụng
nói:

- Rất có thể.

Cung Cửu chầm chậm
đứng dậy, nói:

- Vậy thì ngươi
xuống thuyền rồi, sẽ thấy chiếc thuyền này quay đầu lại.

Y đứng dậy, chính
là tỏ ý câu chuyện đã chấm dứt.

Lục Tiểu Phụng
cũng đứng dậy, nhìn y, chàng mỉm cười nói:

- Giao dịch với
ngươi, quả thật là một chuyện rất khoan khoái.

Cung Cửu hững hờ
nói:

- Ta cũng thế.

Lục Tiểu Phụng
bước nhanh tới cửa, mở ra.

Cung Cửu nhìn sau
lưng chàng bỗng nói:

- Ta chỉ hy vọng
đây là lần cuối.

Lục Tiểu Phụng
nói:

- Gặp nhau lần
cuối?

Cung Cửu gật đầu
nói:

- Lần sau ngươi
gặp lại ta, ta tin là hai bên sẽ không còn khoan khoái như thế này nữa.

Mặt biển tối đen,
sóng biển đã bắt đầu nổi dậy.

Thuyền nhỏ phiêu
đãng trên biển cả, như một hột gạo trong nồi cơm sôi sùng sục.

Lục Tiểu Phụng và
Lão Thực hòa thượng sóng vai chèo thuyền, người giữ lái là Tiểu Ngọc.

Thuyền của Cung
Cửu đã quay đầu, bọn họ đã đi thật lâu một hồi trong bóng tối.

Lão Thực hòa
thượng bỗng hỏi:

- Ngươi đã gặp
Cung Cửu thật sao?

Lục Tiểu Phụng
nói:

- Phải!

Lão Thực hòa
thượng hỏi:

- Y rốt cuộc là
một người như thế nào?

Lục Tiểu Phụng
trầm ngâm.

Câu hỏi ấy chàng
vốn đã hỏi người khác nhiều lần, hiện tại lại có người hỏi chàng.

Chàng đang suy
nghĩ phải nên trả lời ra sao.

- Không biết.

Đấy chính là kết
quả của một hồi suy nghĩ.

Bởi vì chàng thật
tình không hiểu được người này.

Lão Thực hòa
thượng nói:

- Các ngươi đã gặp
mặt nhau, nói chuyện với nhau, nhưng ngươi vẫn còn chưa biết.

Lục Tiểu Phụng thở
ra nói:

- Ta chỉ biết được
một điều.

Lão Thực hòa
thượng hỏi:

- Điều gì?

Lục Tiểu Phụng
cười khổ nói:

- Ta nhất định
không muốn gặp lại y, cũng nhất định không muốn đánh nhau với y!

Tiểu Ngọc đằng sau
thuyền cũng thình lình thở ra nói:

- Chỉ tiếc là có
những chuyện dù mình không muốn làm, có lúc lại không làm không được!

Lục Tiểu Phụng
hỏi:

- Không lẽ tôi
cũng sẽ gặp lại y sao?

Tiểu Ngọc trầm
ngâm một hồi, mắt nhìn vào bóng đêm, hình như cô không nghe chàng đang nói gì.

Trong lòng cô bé
này có phải cũng ẩn tàng một bí mật nào đó?

Cô bỗng giữ tay
lái lại, dùng sức kéo chiếc thuyền nhỏ kia vào gần nói:

- Hiện tại cũng
đến lúc nên thả cô ta ra thôi.

Sa Mạn lẳng lặng
mở rương ra, Ngưu Nhục Thang còn đang trần truồng nằm cuộn người trong rương.

Ngay cả động đậy
cũng không động đậy tí nào. Ánh sao đêm lợt lạt chiếu trên người cô, nước da
của cô mềm mại trơn tuột như sóng biển.

Sa Mạn nói:

- Còn chưa chịu đi
sao?

Ngưu Nhục Thang
nói:

- Tại sao ta phải
đi? Trong rương vừa ấm vừa thoải mái!

Sa Mạn nói:

- Ngươi không muốn
về gặp lại Cửu ca của ngươi sao?

Ngưu Nhục Thang
nói:

- Nếu ta không về,
sớm muộn gì y cũng truy lại, ta chẳng gấp gáp gì!

Cô bỗng đứng thẳng
dậy, tấm thân lõa thể trong màn đêm lấp loáng, đối diện với Lão Thực hòa
thượng.

Cô chớp mắt hỏi:

- Hòa thượng bao
lâu rồi chưa thấy con gái ở truồng vậy?

Lão Thực hòa
thượng cúi đầu nói:

- Hình như... hình
như đã trăm năm rồi!

Ngưu Nhục Thang
cười nói:

- Nhà Phật nói
chuyện sắc trong mắt, vô sắc trong lòng, tại sao hòa thượng không dám nhìn tôi?

Lão Thực hòa
thượng cười khổ nói:

- Đạo hạnh của hòa
thượng còn chưa đủ.

Ngưu Nhục Thang
nhoẻn miệng cười nói:

- Không lẽ trong
lòng hòa thượng có quỷ?

Lão Thực hòa
thượng nói:

- Có một chút.

Ngưu Nhục Thang
cười ngặt nghẹo, bỗng đặt đít ngồi ngay vào lòng y:

- Ngồi trong lòng
hòa thượng, thì ra còn thoải mái hơn cả nằm trong rương nhiều lắm.

Lão Thực hòa
thượng đã thấy có mồ hôi rịn ra ở trán.

Dĩ nhiên y biết cô
đang tính quấy phá không cho chiếc thuyền nhỏ này chạy nhanh đi đâu được.

Cô mà không về, dĩ
nhiên Cung Cửu sẽ truy theo.

Nhưng tiếc là
trong lòng hòa thượng thì biết thế, nhưng không có cách gì, không những y không
dám thò tay ra đẩy cô ra, ngay cả động đậy còn không dám động đậy.

Ngưu Nhục Thang
đảo quanh tròng mắt, bỗng hỏi:

- Hòa thượng đã
bao lâu chưa sờ vào đàn bà?

Lão Thực hòa
thượng nói:

- Không... không
biết!

Ngưu Nhục Thang
hỏi:

- Không biết? Hay
là quên?

Lão Thực hòa
thượng nói:

- Quên... quên
mất.

Ngưu Nhục Thang
cười nói:

- Hòa thượng chắc
là ngay cả mùi vị sờ đàn bà ra sao cũng quên mất rồi, để tôi lại nhắc nhở giùm
cho!

Cô bỗng chụp ngay
lấy tay của Lão Thực hòa thượng, Lão Thực hòa thượng hình như sợ quá muốn la
lên, may mà chính ngay lúc đó, có một bàn tay bỗng thò lại, chụp ngay lấy cổ
tay của Ngưu Nhục Thang, vừa đẩy vừa hất qua một bên, người của cô bay lên, ùm
một tiếng, rớt vào trong nước.

Lục Tiểu Phụng
phủi phủi tay nói:

- Cắt dây buộc
chiếc thuyền kia ra, cô ta lên được cũng tốt, không lên được cũng tốt, chẳng
quan hệ gì đến mình.

Tiểu Ngọc hỏi:

- Nếu cô ta nhất
định muốn chết đuối thì mình làm sao bây giờ?

Lục Tiểu Phụng
nói:

- Mình chỉ còn
nước nhìn chứ biết làm sao.

Tiểu Ngọc nhoẻn
miệng cười nói:

- Cách này hay
quá, chủ ý thật hay.

Muốn đối phó với
hạng người như Ngưu Nhục Thang, đây quả thật là cách tốt nhất.

Ngưu Nhục Thang
không ngớt vùng vẫy trong sóng biển, cô mắng rầm lên:

- Lục Tiểu Phụng,
ngươi là vương bát đản, ta sẽ không tha cho ngươi đâu, sẽ có ngày ta bằm ngươi
ra nấu nhừ lên cho coi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3