Hai mươi năm sau - Chương 27
Chương 27
Con đường cái lớn
Họ cứ phóng như thế suốt dọc ngoại ô Saint-Antoine và con đường cái Vincennes; chẳng mấy chốc họ ra khỏi thành phố, rồi đến cánh rừng, rồi thấy làng xóm.
Các con ngựa mỗi bước chạy như càng thêm phấn khích, mũi chúng bắt đầu đó rực như những lò than hồng. D’Artagnan thúc đinh vào bụng ngựa, vượt trước Porthos hai bộ là cùng. Mouston đi sau độ hai quãng. Các lính vệ tùy xa gần tùy theo sức ngựa của họ.
Từ trên một gò cao, D’Artagnan trông thấy một nhóm người dừng lại ở bên kia bờ hào, trước mặt phần ngọn tháp trông sang Saint-Maur. Anh hiểu rằng người tù trốn qua phía ấy và có thể anh sẽ lượm được tin tức ở đó. Năm phút sau anh đã tới nơi, và bọn lính lần lượt đến sau.
Đám người ở đấy rất rộn rịch, họ nhìn sợi dây bẫy còn treo lủng lăng ở cái ụ súng và đứt ở cách mặt đất hai mươi bộ. Họ đo chiều cao của tường và trao đổi với nhau biết bao nhiêu lời phỏng đoán.
Trên bờ tường thành cao nhưng lính canh đi đi lại lại, vẻ hoảng sợ.
Một toán lính do một viên đội chỉ huy, xua đám thị dân khỏi chỗ ông quận công đã lên ngựa.
D’Artagnan phóng thẳng đến chỗ viên đội.
- Thưa ngài sĩ quan, - viên đội nói, - không ai được dừng lại ở đây.
- Lệnh ấy không phải cho tôi, - D’Artagnan nói, - đã có ai đuổi theo những kẻ chạy trốn chưa?
- Thưa có rồi, nhưng tiếc thay họ lại có ngựa tốt hơn.
- Họ có mấy người?
Bốn người khỏe mạnh và một người thứ năm bị thương được mang theo.
- Bốn người - D’Artagnan vừa nói vừa nhìn Porthos - cậu có nghe thấy không, Nam tước? Họ chỉ có bốn người thôi.
Một nụ cười làm rạng rỡ gương mặt Porthos.
- Thế họ đi được bao lâu rồi?
- Thưa ngài sĩ quan, hai giờ mười lăm phút.
- Hai giờ mười lăm phút, chẳng có nghĩa lý gì. Chúng ta có ngựa tốt hơn, phải không Porthos?
Porthos thở dài, anh nghĩ đến cái gì đang chờ đợi những con ngựa đáng thương của anh.
- Rất tốt! - D’Artagnan nói, - bây giờ hãy cho biết họ đi phía nào?
- Về điều này, thưa ngài sĩ quan, cấm nói ạ.
D’Artagnan rút tờ giấy ở trong túi ra.
- Lệnh của Đức vua, - anh nói.
- Thưa ngài sĩ quan, xin ngài gặp nói với ông tổng quản.
- Ông tổng quản ở đâu?
- Ở trong làng…
Cơn giận dữ bốc lên mặt D’Artagnan, trán anh cau lại, thái dương đỏ bừng.
- A! Tên khốn kiếp! - Anh bảo viên đội. - Ta cho là mi muốn nhạo ta đó. Đợi đấy.
Anh mở tờ giấy ra, một tay đưa cho viên đội, tay kia rút khẩu súng ở trong bao ra và lên đạn.
- Lệnh của Đức vua, ta bảo cho mi biết. Đọc đi và trả lời, nếu không ta bắn vỡ sọ. Họ đi theo đường nào?
Viên đội thấy rõ là D’Artagnan nói nghiêm chỉnh.
- Đường đi Vendômois, - hắn đáp.
- Đi ra cửa ô nào?
- Cửa ô Saint-Maur.
- Nếu mi lừa dối ta, tên khốn kiếp, - D’Artagnan bảo, - thì ngày mai mi sẽ bị treo cổ!
- Còn ông, nếu ông đuổi kịp họ, thì cũng sẽ chẳng còn về để treo cổ tôi, - viên đội lầu bầu nói.
D’Artagnan nhún vai, ra hiệu cho toán lính và thúc ngựa.
- Lối này cơ, các ông ơi, lối này cơ!- Anh vừa la lên vừa đi về phía khu vườn đã chỉ.
Nhưng lúc này khi ông quận công trốn thoát rồi, người gác cổng đã tính nên đóng chặt cửa hai lần khoá.
Thế là phải cưỡng bức bác ta mở cửa cũng như đã cưỡng bức viên đội, và lại mất thêm mười phút nữa. Vật chướng ngại cuối cùng vượt qua, toán binh sĩ lại tiếp tục phóng đi với tốc độ như trước.
Nhưng các con ngựa chẳng tiếp tục chạy với sự hăng hái như nhau; vài con không chịu đựng lâu được cuộc đua điên loạn ấy, một giờ sau ba con dừng lại, một con ngã quỵ. D’Artagnan không ngoái đầu lại nên cũng chẳng biết. Porthos nói lại với anh, vẻ bình thản.
- Miễn là còn hai chúng ta đến được, - D’Artagnan nói, - chỉ cần thế thôi, vì họ chỉ có bốn người.
- Đúng thế! - Porthos đáp.
Và anh thúc đinh vào bụng ngựa.
Trong hai tiếng đồng hồ, mấy con ngựa phi mười hai dặm không nghỉ; chân chúng bắt đầu run, bọt mép chúng sùi ra bắn cả vào áo chẽn của các kỵ sĩ, trong khi mồ hôi thấm vào dưới quần cụt của họ.
Porthos nói:
Ta hãy nghỉ một lát để những con vật khổn khổ này thở.
- Ta hãy giết chết chúng, trái lại, ta hãy giết chết chúng, và đi tới nơi, - D’Artagnan đáp. - Tôi trông những dấu vết còn mới, họ qua đây chưa đầy mười lăm phút.
Quả thật, bờ đường bị vó ngựa xới lên; những vết chân trông rõ dưới những tia nắng cuối cùng.
Họ tiếp tục đi, nhưng được hai dặm thì con ngựa của Mouston ngã lăn ra.
- Thôi! - Porthos nói, - con Phébus toi rồi!
- Tể tướng sẽ trả cậu một nghìn pistol.
- Ồ, - Porthos nói, - tôi còn trên tài nữa kia.
- Ta lại đi thôi, và phi nước đại!
- Ừ nếu chúng ta có thể.
Quả nhiên con ngựa của D’Artagnan không chịu đi xa hơn, nó không thở nữa. Một mũi đinh thúc cuối cùng đáng lẽ đẩy nó đi lên thì làm nó ngã xuống.
- A! Chết cha rồi! - Porthos kêu lên, con Vulcain bị bầm máu ở chân?
- Mẹ kiếp! - D’Artagnan vừa kêu vừa túm lấy tóc mình day lòng bàn tay, - Ta phải dừng lại vậy! Đưa ngựa của cậu cho tôi, Porthos! Ơ này? Nhưng cậu làm cái trò quỷ quái gì thế?
- Ôi, mẹ kiếp! Tôi ngã bây giờ - Porthos nói, - hay đúng hơn là con Bayard quỵ.
D’Artagnan muốn đỡ anh dậy, trong khi Porthos cố rút chân ra khỏi bàn đạp, nhưng anh trông thấy máu ộc ra ở mũi con ngựa.
- Thế là ba con rồi! - anh nói. - Bây giờ thế là hết tất cả rồi.
Vừa lúc ấy một tiếng ngựa hí vang lên.
- Sụyt! - D’Artagnan nói.
- Cái gì đấy?
- Tôi nghe tiếng một con ngựa.
- Chắc là ngựa một người nào đó trong bọn mình theo kịp.
- Không đâu, - D’Artagnan nói, - Ở phía trước cơ mà.
- Thế lại là chuyện khác.
Porthos nói và đến lượt mình giỏng tai về phía mà bạn trỏ.
Mouston sau khi bỏ lại con ngựa trên đường cái lớn, đi bộ đuổi theo chủ và vừa đến nơi nói:
- Thưa ông, còn Phébus không thể chịu đựng nổi, và…
- Im nào! - Porthos bảo.
Quả nhiên một tiếng hí thứ hai theo ngọn gió đêm thoáng qua.
- Đấy là từ phía trước chúng ta, cách đây trăm mét.
- Đúng đấy, ông ạ, - Mouston nói, - quả là ở cách ta năm trăm mét có một ngôi nhà đi săn thỏ.
- Mouston, cầm lẩy súng ngắn, - D’Artagnan bảo.
- Tôi cầm ở tay rồi, ông ạ.
- Porthos cầm lấy súng cậu ở trong bao.
- Đây rồi.
- Được! D’Artagnan nói và cũng lấy súng của mình ra. - Bây giờ cậu hiểu chứ, Porthos?
- Không rõ lắm.
- Chúng ta đi vì công việc của nhà vua.
- Thì sao?
- Vì công việc nhà vua, chúng ta đòi mấy con ngựa.
- Đúng thế. - Porthos nói.
Vậy thì không nói một lời và vào việc luôn.
Cả ba người đi trong đêm tối lặng im như những bóng ma. Đến một chỗ đường ngoặt, họ trông thấy một ánh lửa ở giữa lùm cây.
- Nhà kia rồi? - D’Artagnan khẽ nói. - Porthos, cậu cứ để mặc mình và làm theo nhé. Họ luồn lách từ cây này sang cây khác và đến cách nhà hai mươi bước mà không ai nhìn thấy. Đến đó, nhờ có ngọn đèn treo ở nhà kho, họ nhận ra bốn con ngựa rất đẹp mã. Một tên đầy tớ đang băng cho chúng.
Bên cạnh là đống yên cương.
D’Artagnan bước sấn tới và ra hiệu cho hai đồng đội đứng sau mình mấy bước.
- Tôi muốn mua những con ngựa này, - anh bảo.
Tên này quay lại, kinh ngạc nhưng chẳng nói chẳng rằng.
D’Artagnan quát:
- Mày không thấy à, đồ vô lại?
- Có chứ, - tên này đáp.
- Tại sao mày không trả lời.
- Bởi vì ngựa này không phải để bán.
- Thế thì lấy đi vậy, - D’Artagnan nói.
Và anh đặt tay lên con ngựa gần nhất. Hai đồng đội đồng thời làm theo anh.
- Ấy các ông ơi! - Tên hầu la lên - Chúng vừa mới chạy sáu dặm mà vừa mới tháo yên cương chưa được nửa giờ.
- Nghỉ nửa giờ là đủ rồi, - D’Artagnan nói, - và chúng chỉ càng thêm hăng thôi.
Tên coi ngựa gọi người ra giúp mình. Một người kiểu như quản lý ra đúng vào lúc D’Artagnan và đồng đội đặt yên lên lưng ngựa.
Viên quản lý toan to tiếng.
- Bạn thân mến ơi, - D’Artagnan nói, - nếu anh kêu một tiếng, tôi bắn vỡ sọ anh ra.
Và anh trỏ cái nòng súng ngắn mà anh đặt ngay dưới cánh tay để tiếp tục công việc.
- Nhưng ông ơi, - viên quản lý nói, - Ông có biết rằng những con ngựa này là của ông de Montbazon không?
- Càng hay, - D’Artagnan nói, - như vậy chắc hẳn phải là ngựa tốt.
Viên quản lý lùi dần mấy bước toan ra cửa và nói:
- Này ông, tôi xin báo trước là tôi sẽ gọi người nhà ra.
- Và tôi cũng sẽ gọi người của tôi, - D’Artagnan nói, - tôi là trung úy ngự lâm quân của nhà vua, tôi có mười lính đi theo, và này, anh có nghe thấy họ đang phi không? Ta xem nào.
Người ta chẳng nghe thấy gì hết, nhưng viên quản lý sợ rằng nghe thấy thật.
- Xong chưa, Porthos? - D’Artagnan hỏi.
- Tôi xong rồi.
- Còn cậu, Mouston.
- Tôi cũng vậy.
- Thế thì ta lên ngựa và đi thôi.
- Cứu tôi với! - Viên quản lý kêu - Cứu tôi với, các đầy tớ và súng ống ra đây.
- Lên đường? - D’Artagnan bảo, - sẽ có nổ súng và cả ba người phi như gió.
- Cứu tôi với! - Viên quản lý gào lên, trong khi tên coi ngựa chạy sang tòa nhà bên cạnh.
D’Artagnan cười phá ra và bảo:
- Cẩn thận không có lại bắn vào ngựa của chúng mày đấy.
- Bắn! - Viên quản lý đáp lại.
Một ánh sáng như tia chớp soi sáng đường; rồi đồng thời với tiếng nổ, ba người kỵ sĩ nghe tiếng đạn réo và tan đi trong không trung.
- Chúng bắn như những tên hầu, - Porthos nói, - Thời ông de Richelieu, người ta bắn khá hơn. Cậu còn nhớ con đường Crèvecoeur không, Mousqueton?
- A, ông ơi, cái mông bên phải nay vẫn còn đau.
- D’Artagnan ơi, cậu có chắc là đuổi đúng đường không? - Porthos hỏi.
- Mẹ kiếp! Cậu không nghe thấy họ nói gì à?
- Nói gì cơ?
- Rằng những con ngựa này là của ông de Montbazon.
- Thế thì sao?
- Ông de Montbazon là chồng bà de Montbazon.
- Sao nữa?
Mà bà de Montbazon lại là tình nhân của ông de Beaufort.
- A! Mình hiểu rồi, - Porthos nói, - bà ta đã xếp đặt các trạm thay ngựa.
- Đúng thế.
- Và chúng ta chạy theo quận công bằng những con ngựa mà ông ta vừa mới rời ra.
- Porthos thân mến ơi, cậu thật là thông minh tuyệt vời đấy! - D’Artagnan nói, giọng nửa nạc nửa mỡ.
- Ô chà! - Porthos nói - thế mà mình vẫn như thế này đấy thôi.
Họ phóng như vậy một tiếng đồng hồ, mấy con ngựa sùi bọt mén trắng xoá, và máu từ bụng chảy ra.
- Hừ! Mình nhìn thấy gì kia nhỉ? - D’Artagnan nói.
- Cậu thật là may mắn nếu cậu trông thấy cái gì đó trong đêm tối mù mịt như thế này - Porthos nói.
- Những đốm lửa.
- Tôi cũng trông thấy, - Mouston nói.
- A, a? Có lẽ chúng ta đuổi kịp họ.
- Hay! Một còn ngựa chết! - D’Artagnan vừa nói vừa kéo con ngựa của mình ra khỏi chỗ nó vừa nhảy tránh, - dường như bọn họ cũng mệt bở hơi tai ra rồi.
Porthos cúi rạp mình xuống bờm ngựa và nói:
- Hình như có tiếng một toán kỵ sĩ.
- Vô lý
- Mà đông nữa kia.
- Thế thì lại là chuyện khác.
- Lại một con ngựa nữa. - Porthos nói.
- Chết à?
- Không, ngắc ngoải.
- Có yên cương hay tháo ra rồi?
- Có yên cương.
- Thế thì đúng là họ đấy.
- Can đảm lên! Ta sẽ tóm lấy họ.
- Nhưng mà nếu họ đông, - Mouston nói, - không phải ta tóm họ, mà chính họ tóm ta.
- Ô hay? - D’Artagnan nói, - họ tưởng chúng ta mạnh hơn họ, bởi vì chúng ta truy đuổi mà, cho nên họ sẽ sợ hãi và tản mát ra.
- Chắc chắn đấy! - Porthos nói.
- A! Các cậu có trông thấy không nào? - D’Artagnan kêu lên.
- Phải rồi, lại những đốm lửa, đến lượt tôi cũng trông thấy, - Porthos nói.
- Tiến lên! Tiến lên nào? - D’Artagnan nói, giọng the thé, - sau năm phút nữa chúng ta sẽ được cười.
Và họ lại lao đi. Những con người giận dữ vì đau đớn và vì ganh đua, bay trên con đường tối, ở giữa đường người ta đã bắt đầu nhận thấy một đám đông dài dặc hơn và đen sẫm hơn khoảng còn lại của chân trời.