Hai mươi năm sau - Chương 28
Chương 28
Gặp gỡ
Họ còn phóng mười phút nữa như vậy.
Chợt có hai chấm đen tách ra khỏi mảng tối, tiến lên, to dần và càng to ra càng rõ hình thù hai kỵ sĩ.
- Ô, ô! - D’Artagnan nói, - họ tiến đến chúng ta đấy.
- Mặc xác những kẻ đi đến, - Porthos nói.
- Ai đi kia? - Một giọng ồ ồ hô lên.
Ba kỵ sĩ vẫn lao, chẳng dừng lại mà cũng chẳng trả lời tuy nhiên người ta nghe thấy tiếng kiếm rút ra khỏi vỏ và tiếng cò súng lách cách của hai bóng đen.
- Ngậm dây cương vào miệng! - D’Artagnan bảo.
Porthos hiểu ý và cả hai người lấy tay trái rút súng ngắn ở bao dưới yên ra và lên cò súng.
- Ai kia? - Lại một tiếng quát vang lên. - Không được tiến thêm một bước nếu không sẽ chết!
Porthos hầu như bị nghẹt thở vì bụi và miệng nhai dây cương như ngựa nhai hàm thiếc, đáp:
- Ghê nhỉ! Chúng ta đã thấy khối chuyện ghê gớm hơn thế!
Anh vừa dứt lời, thì hai bóng đen chặn đường lại và dưới ánh sao lấp lánh những nòng súng đang hạ thấp xuống.
- Lùi lại ngay? - D’Artagnan quát to, - nếu không chính các ngươi sẽ chết!
Hai phát súng ngắn đáp lại lời dọa ấy, nhưng hai người công kích đã xông lên nhanh đến nỗi cùng lúc đó đã nhào vào địch thủ.
Một phát súng thứ ba vang lên do D’Artagnan bắn sát đầu họng súng và kẻ thù của anh ngã gục. Còn Porthos va vào địch thủ của mình mạnh đến nỗi mặc dầu thanh kiếm của anh đã bị gạt ra, anh đã hất hắn ngã lăn ra cách ngựa anh mười bước.
- Kết liễu đi, Mouston, kết liễu đi!- Porthos bảo.
Và anh lao lên phía trước cùng bạn mình đã lại tiếp tục cuộc truy lùng.
- Thế nào? - Porthos hỏi.
- Tôi đã bắn vỡ sọ nó, - D’Artagnan đáp, - còn cậu?
- Tôi chỉ xô ngã nó thôi, nhưng này…
Một tiếng súng trường nổ: đó là Mouston khi đi qua đã thi hành lệnh của chủ mình.
- Nào! Nào! - D’Artagnan nói - Việc trôi chảy đấy và chúng ta đã tiền đầu có lợi!
- A! A! - Porthos nói, - những tay chơi khác kìa! Quả nhiên, hai kỵ sĩ khác tách ra khỏi tốp chính đã nhanh chóng xông ra chặn đường.
Lần này D’Artagnan chẳng đợi họ cất tiếng hỏi mình.
- Tránh ra! - Anh la lên trước. - Tránh ra!
- Anh muốn gì? - Một người hỏi.
- Ông quận công! - Cả Porthos và D’Artagnan cùng gầm lên.
Một tiếng cười bật ra đáp lại, nhưng nó chấm dứt ngay trong một tiếng rên rỉ: D’Artagnan đã đâm xuyên vào thân kẻ đã cười.
Hai tiếng nổ vang lên đồng thời. Porthos và địch thủ của mình đã bắn nhau.
D’Artagnan quay lại thấy Porthos bên cạnh.
- Hoan hô Porthos! - Anh nói, - hình như cậu đã giết chết nó.
- Tôi chắc rằng chỉ bắn trúng ngựa của nó thôi.
- Bạn thân mến ơi, biết làm thế nào! Chẳng ai bắn bách phát bách trúng, và khi đã đặt bạc thì chẳng nên than vãn. Ô! Mẹ kiếp! Con ngựa của tôi nó làm sao thế này?
- Nó sắp quỵ rồi, - Porthos nói và dừng ngựa mình. Quả nhiên, con ngựa của D’Artagnan vấp một cái và khuỵu chân xuống, rồi nó rên rỉ và lăn kềnh ra.
Nó đã bị địch thủ đầu tiên của D’Artagnan bắn vào ngực từ nãy.
D’Artagnan thét lên một tiếng chửi rủa to đến sập trời.
- Ông có muốn một con ngựa không? - Mouston hỏi.
- Mẹ kiếp! Có chứ, ta cần một con! - D’Artagnan reo lên.
- Đây ông. - Mouston nói.
- Làm thế nào mà cậu dắt được hai con ngựa? - D’Artagnan vừa nói vừa nhảy lên một con.
- Chủ của chúng chết rồi. Tôi nghĩ chúng có thể có ích cho ta, nên tôi lấy đi.
Trong lúc ấy Porthos nạp đạn vào súng.
Chợt D’Artagnan kêu:
- Báo động! Có hai tên khác.
- Ái chà! Thế thì chúng sẽ tiếp tục ra cho đến ngày mai chắc? - Porthos nói.
Quả thật hai kỵ sĩ khác đang tiến nhanh lại.
- Ô, ông ơi, - Mouston nói, - cái thằng mà ông quật ngã nó trở dậy.
Tại sao cậu không kết liễu như thằng trước?
- Tôi đang lúng túng vì dắt hai con ngựa, ông ạ.
Một phát súng nổ, Mouston kêu lên đau đớn:
- Ôi, ông ơi, ở bên hông kia, đúng bên mông! Cái phát bên này sẽ làm thành đôi câu đối với phát ở trên đường Amiens hồi xưa. Porthos quay lại như một con sư tử, nhào vào tên kỵ sĩ đã mất ngựa đang chực tuốt kiếm, nhưng trước khi gươm hắn ra khỏi vỏ, thì Porthos đã dùng đuôi gươm của mình giáng một đòn khủng khiếp xuống đầu hắn khiến hắn đổ kềnh ra như con bò dưới nhát búa của người đồ tể.
Mouston vừa rên rỉ vừa tụt khỏi mình ngựa, vết thương không cho phép hắn ngồi trên yên.
Trông thấy các kỵ sĩ, D’Artagnan đã dừng lại và nạp đạn vào súng ngắn, thêm nữa, con ngựa mới lại có một khẩu súng trường móc ở yên.
- Có tôi đây? - Porthos nói, - Chúng ta đợi hay là công kích?
- Công kích, - D’Artagnan bảo.
- Công kích, - Porthos nói.
Họ thúc đinh vào bụng ngựa.
Mấy kỵ sĩ chỉ còn cách hai chục bước.
- Theo lệnh Đức vua, hãy để chúng ta đi qua – D’Artagnan kêu lên.
- Nhà vua chẳng có gì để làm ở đây cả? - Một giọng âm vang đáp lại, nó như thoát ra từ một đám mây, vì rằng người kỵ sĩ đến với một cơn lốc bụi bao quanh.
- Được rồi, hãy xem nhà vua có đi qua được mọi chỗ không, - D’Artagnan lại nói.
- Nào? - Vẫn một giọng ấy nói.
Hai phát súng ngắn nổ đồng thời, một do D’Artagnan, một do địch thủ của Porthos. Viên đạn của D’Artagnan làm bay mũ kẻ thù của anh; viên đạn của địch thủ kia xuyên qua họng con ngựa Porthos, nó ngã vật ra rên rỉ.
- Lần cuối cùng, các anh đi đâu? - Vẫn giọng lúc nãy hỏi.
- Đi đến quỷ sứ! - D’Artagnan đáp.
- Được, cứ yên tâm, các anh sẽ đến đó như ý muốn.
D’Artagnan nhìn thấy nòng một khẩu súng trường hạ xuống. Anh không còn thì giờ moi bao súng ra nữa, và chợt nhớ đến một lời khuyên của Arthos hồi xưa. Anh cho ngựa chồm lên.
Viên đạn bắn trúng giữa họng con ngựa, D’Artagnan thấy hẫng dưới chân mình, và với một sự nhanh nhẹn kỳ lạ anh nhảy phắt sang một bên.
- Ái chà! Vẫn cái giọng ngân vang và châm biếm ấy nói, - đó là cái lò mổ ngựa chứ không phải một cuộc chiến đấu của con người mà ta làm ở đây. Hãy đấu kiếm! Ông ơi, hãy đấu kiếm.
Và người ấy nhảy xuống ngựa.
- Đấu kiếm, được lắm!- D’Artagnan đáp, - Đó là việc của tôi!
Và nhảy hai bước, D’Artagnan đã tới sát địch thủ và hai thanh kiếm, đã chạm nhau ngay. Với sự khéo léo thông thường của mình, D’Artagnan giơ kiếm theo thế ba cách phòng ngự anh ưa thích.
Trong khi đó Porthos quỳ sau con ngựa của mình, nó đang giậm chân trong cơn giãy chết, anh cầm mỗi tay một khẩu súng ngắn.
Cuộc chiến đấu đã bắt đầu giữa D’Artagnan và địch thủ của mình. Anh tấn công dữ dội theo thói quen; nhưng lần này anh đã gặp một cách đánh và một bàn tay khiến anh phải suy nghĩ. Hai lần trở sang thế bốn, D’Artagnan lùi một bước lại phía sau; địch thủ vẫn đứng yên; D’Artagnan tiến lên và lại xoay kiếm sang thế ba.
Hai ba nhát đánh lung tung không kết quả, lửa tóe ra thành chùm từ các thanh gươm.
Cuối cùng, D’Artagnan nghĩ đã đến lúc dùng miếng nghi binh hay nhất của mình; anh dẫn dắt rất khôn khéo, thực hiện nhanh như chớp: và đâm với sức mạnh ghê gớm mà anh tưởng như không ai chống đỡ nổi.
Nhưng nhát kiếm đã bị chặn đứng.
- Mẹ kiếp! - Anh kêu lên với cái giọng Gascon của mình.
Nghe tiếng kêu ấy, địch thủ của anh nhảy lùi lại đằng sau, và nghiêng cài đầu trần cố phân biệt qua màn đêm khuôn mặt của D’Artagnan.
Về phần D’Artagnan, sợ có một sự nghi binh, anh đứng ở thế phòng ngự.
Porthos nói với địch thủ của mình:
- Hãy coi chừng, tôi còn hai khẩu súng đã nạp đạn.
- Thêm lý do để anh có thể bắn trước, - địch thủ đáp.
Porthos bắn luôn, hai đấu thủ kia cùng kêu lên.
- Arthos! - D’Artagnan gọi.
- D’Artagnan! - Arthos gọi.
Arthos nâng kiếm lên; D’Artagnan hạ kiếm xuống.
- Aramis? - Arthos kêu lên - Đừng bắn!
- A! A! Cậu đấy à, Aramis? - Porthos nói.
Và anh quăng súng đi.
Aramis bỏ súng vào bao và nhét gươm vào vỏ.
Arthos giơ tay ra phía D’Artagnan mà nói.
- Con trai của tôi!
Đó là cái tiếng ngày xưa anh thường gọi D’Artagnan trong những lúc âu yếm.
- Arthos ơi! - D’Artagnan vặn vẹo bàn tay anh và nói, - anh bảo vệ ông ta à? Còn tôi thì đã thề rằng sẽ mang ông ta về hoặc sống hoặc chết? Ôi! Tôi bị mất thể diện rồi!
Arthos phanh ngực mình ra và bảo:
- Hãy giết tôi đi, nếu như danh dự của cậu cần thiết đến cái chết của tôi.
- Ôi khốn khổ thân tôi! Khốn khổ thân tôi! - D’Artagnan kêu la. - Ở trên đời này chỉ có một người có thể ngăn cản tôi; và chắc hẳn là định mệnh đã đặt người ấy trên con đường tôi đi. A! Tôi sẽ nói với giáo chủ thế nào bây giờ?
Một giọng nói át cả chiến trường đáp lại:
- Này ông! Ông hãy nói với giáo chủ rằng ông ta đã cử đi để chống lại tôi, hai người duy nhất có thể quật ngã bốn người, đánh giáp lá cà mà không phân thắng bại với bá tước de La Fère và hiệp sĩ De Herblay, và chỉ đầu hàng trước năm chục người thôi.
- Hoàng thân! - Arthos và Aramis cùng kêu lên và làm một cử chỉ tiết lộ quận công de Beaufort, còn D’Artagnan và Porthos lùi một bước lại phía sau.
- Năm mươi kỵ sĩ - D’Artagnan và Porthos lẩm bẩm.
- Các ông hãy nhìn xung quanh xem, nếu như các ông còn hoài nghi. - Quận công nói.
D’Artagnan và Porthos nhìn quanh mình; quả thật các anh đang hoàn toàn bị vây chặt giữa một toán người cưỡi ngựa. Quận công nói tiếp:
- Nghe tiếng các ông đánh nhau, tôi cứ tưởng các ông có hai chục người, và tôi trở ra với tất cả những người đi theo tôi, vì chạy trốn mãi cũng chán, và cũng thèm đến lượt mình tuốt kiếm ra một chút. Không ngờ các ông chỉ có hai người.
- Đúng đấy, thưa Đức ông, - Arthos nói, - nhưng ngài đã nói, hai người bằng hai mươi người.
- Nào, các ông, nộp kiếm đi? - Quận công bảo.
- Nộp kiếm của chúng tôi ư? - D’Artagnan ngẩng đầu lên và hỏi lại, anh nói, - nộp kiếm của chúng tôi ư? Không bao giờ!
- Không bao giờ! - Porthos cũng nói.
Mấy người trong đám đông động đậy.
- Đức ông đợi một chút, - Arthos nói, - cho tôi xin nói đôi lời.
Và anh đến gần hoàng thân, ông ta cúi xuống và nghe anh nói thầm mấy câu.
- Xin tùy ý bá tước, - hoàng thân nói, - tôi chịu ơn ông quá nhiều nên không thể từ chối điều thỉnh cầu đầu tiên của ông.
Rồi hoàng thân bảo những người tùy tùng của mình:
- Các ông hãy dãn ra. Còn các ông D’Artagnan và Du Vallon, các ông được tự do.
Mệnh lệnh lập tức được thi hành, và D’Artagnan cùng Porthos thấy mình là trung tâm của một vòng tròn rộng rãi.
- Bây giờ, D’Herblay hãy xuống ngựa và đến đây, - Arthos nói.
Aramis xuống và đến gần Porthos, còn Arthos đến gần D’Artagnan. Thế là cả bốn người lại đoàn tụ.
- Các bạn ơi, - Arthos nói, - các bạn có tiếc là chưa đổ máu của chúng ta không?
- Không. - D’Artagnan đáp, - tôi tiếc là trông thấy chúng mình chống lại nhau mà từ xưa chúng ta đoàn kết là thế? Tôi tiếc rằng chúng ta gặp nhau ở hai phe đối lập. Ôi! Chúng ta sẽ chẳng còn làm nên trò trống gì nữa?
- Ôi lạy Chúa! Thôi, thế là hết! - Porthos nói.
- Thế thì, hãy đi với tôi, - Aramis nói.
- Đừng nói vậy, D’Herblay? - Arthos bảo, - không ai lại đưa ra những đề nghị như thế với những người như các ông đây. Nếu các ông ấy vào phe Mazarin tức là ý thức của các ông đã thúc đẩy các ông về phía ấy; cũng như ý thức của chúng ta đã thúc đẩy chúng ta về phía các hoàng thân.
- Trong khi chờ đợi, chúng ta là kẻ thù của nhau còn gì, - Porthos nói - trời ạ! Có ai ngờ như thế này bao giờ không?
D’Artagnan không nói gì, mà buông một tiếng thở dài.
Arthos nhìn hai bạn và nắm lấy tay họ.
- Các ông ơi, - anh nói, - việc này nghiêm trọng lắm, và lòng tôi đau đớn như các ông đâm nát nó ra.
- Phải, chúng ta đă xa cách nhau, đó là sự thật hiển nhiên, sự thật đáng buồn; song chúng ta chưa hề tuyên chiến với nhau; có thể chúng ta sẽ đưa ra những điều kiện, một cuộc hội đàm cuối cùng là rất cần thiết.
- Về phần tôi tôi đòi hỏi cuộc họp đó, - Aramis nói.
- Tôi chấp nhận, - D’Artagnan nói, vẻ hãnh diện.
Porthos cúi đầu tỏ về tán thành.
- Vậy ta hẹn nhau, -Arthos nói, - Ở một nơi thuận tiện với tất cả chúng ta, và trong một cuộc hội kiến cuối cùng, chúng ta quy định dứt khoát lập trường và thái độ mà chúng ta phải giữ và cư xử đối với nhau.
- Được! - Ba người kia đều nói.
- Thế các bạn tán đồng với tôi chứ? - Arthos hỏi.
- Hoàn toàn.
- Vậy ở đâu?
- Quảng trường Hoàng gia(1) có tiện không? - D’Artagnan hỏi.
(1) Quảng trường Hoàng gia: Place Royale
- Ở Paris ư?
Arthos và Aramis nhìn nhau. Aramis gật dầu.
- Được rồi, Quảng trường Hoàng gia.
- Thế bao giờ?
- Tối mai, nếu anh muốn.
- Anh có trở về không?
- Mấy giờ?
- Mười giờ tối, được chứ?
- Hay lắm.
- Từ đấy, - Arthos nói, - sẽ ra vấn đề hòa bình hay chiến tranh, nhưng ít nhất danh dự của chúng ta được cứu vãn, các bạn ạ.
- Than ôi! - D’Artagnan lẩm bẩm, - danh dự người lính của chúng ta bị mất.
- Này, D’Artagnan ơi, - Arthos nghiêm trang nói, - tôi thề rằng cậu đã làm tôi đau lòng thấy cậu nghĩ đến điều ấy trong khi tôi nghĩ đến một điều là chúng ta đã chạm kiếm đánh lại nhau. Phải, - anh vừa đau khổ lắc đầu vừa nói tiếp, - phải đó, tai họa rơi vào chúng ta, lại đây Aramis.
- Còn chúng ta, Porthos ơi, - D’Artagnan nói, - chúng ta hãy mang nỗi nhục của mình về cho tể tướng.
- Và nhất là nói với lão ta rằng tôi không đến nỗi quá già để làm một con người hành động.
Một tiếng nói cất lên, và D’Artagnan nhận ra tiếng Rochefort.
- Này, các ông, tôi có thể làm được chút việc gì cho các ông? - Hoàng thân nói.
- Thưa Đức ông, làm chứng cho những gì chúng tôi đã làm và có thể làm được.
- Yên tâm, điều ấy sẽ được thực hiện. Xin tạm biệt các ông; sau một thời gian nữa chúng ta sẽ gặp lại nhau, tôi hi vọng như vậy, ở giáp Paris, và có khi ở ngay thành phố Paris nữa, và lúc ấy các ông có thể phục thù.
Nói xong, quận công giơ tay chào, cho ngựa phi nước đại cùng với đoàn tùy tùng biến vào trong bóng đêm, tiếng họ tan vào trong không trung.
Còn lại có D’Artagnan và Porthos trên đường cái lớn cùng với một người tay dắt hai con ngựa.
- Ô! Ai thế này? - D’Artagnan kêu lên, - Grimaud đấy phải không?
- Grimaud!- Porthos nói.
Grimaud ra hiệu với hai người bạn là họ không lầm.
- Ngựa của ai thế? - D’Artagnan hỏi.
- Ai cho chúng tôi? - Porthos hỏi.
- Bá tước de La Fère.
- Arthos, Arthos! - D’Artagnan lẩm bẩm, - anh nghĩ tới mọi điều, anh thực sự là một nhà quý tộc.
- Hay quá? - Porthos nói, - tôi đã sợ là phải cuốc bộ.
Và anh nhảy lên yên. D’Artagnan đã lên yên rồi.
- Bây giờ bác đi đâu? - D’Artagnan hỏi. - Bác từ giã chú bác à?
- Vâng, - Grimaud đáp, - tôi đi theo tử tước de Bragelonne đến đội quân ở Flandre.
Rồi họ im lặng đi mấy bước trên con đường lớn về phía Paris; nhưng bỗng nhiên họ nghe thấy những tiếng than vãn như vọng từ một cái hào.
- Cái gì thế? - D’Artagnan hỏi.
- Mouston đấy! - Porthos nói.
- Phải đấy, thưa ông, tôi đây, - một tiếng nói ai oán cất lên, trong khi một cái bóng đứng lên trên bờ đường.
Porthos, chạy ngay tới viên quản gia của mình mà anh thật sự yêu mến. Anh hỏi:
- Cậu bị thương có nguy hiểm không hả Mouston thân mến của tôi?
- Mouston à? - Grimaud giương đôi mắt kinh ngạc mà thốt lên.
- Thưa ông, tôi không thấy là không nguy hiểm đâu, nhưng vết thương rất là khó chịu.
- Thế cậu không lên ngựa được à?
- Trời ơi, ông bảo tôi cái gì vậy!
- Cậu đi bộ được không?
- Tôi sẽ cố, cho đến ngôi nhà đầu tiên.
- Làm thế nào bây giờ? - D’Artagnan nói. - Mà chúng ta phải trở về Paris ngay.
- Tôi xin đảm nhiệm Mouston, - Grimaud nói.
- Cảm ơn Grimaud của tôi! - Porthos nói.
Grimaud đặt chân xuống đất và giơ tay ra đỡ người bạn cũ của mình, anh đón bác mà nước mắt lưng tròng.
Grimaud không thể hiểu đích xác rằng những giọt nước mắt ấy là do vui mừng gặp lại bác hay là do vết thương đau quá gây nên.
Còn D’Artagnan và Porthos lặng lẽ tiếp tục con đường trở về Paris.
Ba giờ sau có một người như kiểu phu trạm mình cuốn đầy bụi vượt qua hỏi; đó là người do quận công sai mang đến cho tể tướng một bức thư như quận công đã hứa, chứng nhận những điều mà Porthos và D’Artagnan đã làm.
Mazarin trải qua một đêm thật tệ hại khi nhận được thư ấy, trong đó hoàng thân đích thân báo rằng mình đã tự do và sẽ tiến hành một cuộc tử chiến chống lại lão.
Tể tướng đọc đi đọc lại mấy lần rồi gấp thư lại và bỏ vào túi.
Ông nói:
- Điều an ủi ta là dù D’Artagnan đã bắt hụt hoàng thân, ít ra khi đuổi theo lão ta, hắn đã đè nát Broussel. Dứt khoát tên Gascogne là một người quý giá và trong tất cả những cái vụng về của hắn, hắn cũng giúp ích cho ta.
Giáo chủ ý muốn nói đến cái người mà D’Artagnan đã xô ngã ở góc nghĩa trang Saint-Jean Paris, và đấy chẳng phải ai khác là ông tham nghị Broussel.