Mùa hạ chung tình - Chương 11 - Phần 2

Chưa đến mười một giờ nhưng Hạ Dương đã ngắt mạng, nói một cách mĩ miều là ngủ một giấc ngon để tinh thần sảng khoái, ngày mai giải quyết nốt các công việc còn lại, ngày kia mới không để lỡ việc lớn trở về Thượng Hải.

Chung Lăng cười nheo mắt: “Thôi, mệt rồi thì ngủ đi, đừng có vẽ voi vẽ vượn nữa.”

Hạ Dương cười hề hề: “Em cũng ngủ sớm đi.”

“Em biết rồi, lắm điều quá.” Nhưng Chung Lăng không nghe lời mà viết xong email cuối cùng, gửi thành công rồi mới quay về phòng ngủ.

Sáng hôm sau, đến công ty được một lát thì Chung Lăng bị Hướng Huy gọi sang phòng làm việc.

“Sếp có chỉ thị gì không ạ?” Trước Hướng Huy, Chung Lăng luôn tỏ thái độ không vồn vã cũng không lạnh nhạt.

Hướng Huy không để bụng mà ra hiệu cho Chung Lăng ngồi xuống nói chuyện.

Chung Lăng nhất định không chịu: “Em đứng được rồi, có việc gì sếp cứ nói.”

Không biết làm thế nào, Hướng Huy đành phải đi thẳng vào vấn đề: “Công ty điện tử Kim Bằng ở Thanh Đảo có một hợp đồng quan trọng phải đàm phán, anh nghĩ em nên đích thân đi một chuyến sẽ rất tốt.”

“Nếu em không nhớ nhầm thì Kim Bằng là khách hàng của Đường Tranh.”

Sắc mặt Chung Lăng thay đổi rất nhanh, trực giác mách bảo cô rằng đây lại là thủ đoạn tác hợp cho cô với Đường Tranh của Hướng Huy.

“Đúng là khách hàng của Đường Tranh, nhưng em có biết tổng giám đốc của Kim Bằng là người Thượng Hải không?” Hướng Huy bình thản đáp.

Chung Lăng cười khẩy: “Việc đó thì có liên quan gì đến em?”

“Em thử nói xem?” Hướng Huy lại đá quả bóng sang cho cô.

“Bộ phận thị thường đâu phải mỗi mình em biết nói tiếng Thượng Hải.” Chung Lăng phân trần, cô thực sự không muốn dính dáng gì đến Đường Tranh nữa.

“Em thử đơn cử coi.” Xem ra Hướng Huy rất vui vẻ.

“Phương Nhiên.” Chung Lăng ngẫm nghĩ một lát: “Cô ấy đủ khả năng để đàm phán thành công.”

Hướng Huy thủng thẳng đáp: “Phương Nhiên đi Bắc Kinh từ hôm trước, em quên rồi à?”

“Thế Tiểu Từ thì sao, cậu ấy hoàn toàn có thể làm được.”

“Tiểu Từ đang nghỉ sau đám cưới, em là người ký giấy phép mà, lẽ nào em định lôi cậu ấy từ Malpes[1] về ư?” Hướng Huy cười đầy ẩn ý.

[1] Là một quốc đảo gồm nhóm các đảo san hô tại Ấn Độ Dương.

Chung Lăng miễn cưỡng mỉm cười: “Thế...”

“Còn ai nữa?” Hướng Huy nhướng mày, ý như muốn nói nếu có người phù hợp hơn thì đã không cho gọi cô.

“Đinh... Khiết.” Khi nói ra cái tên này, bản thân Chung Lăng cô cũng thấy băn khoăn.

Hướng Huy liền hỏi: “Em chắc chắn là cô ấy nói được không?”

Chung Lăng cứng họng, cô thực sự không dám chắc.

Hướng Huy mỉm cười, nét mặt hết sức bình thản.

Dường như, có vẻ rất khó tìm được người phù hợp, Chung Lăng thực sự đau đầu.

Hướng Huy đã nhận ra vẻ băn khoăn của cô, liền nói: “Chung Lăng, em không phải là người không tách bạch được việc công và việc tư.”

Rõ ràng là chiêu khích tướng, cô cũng chỉ có thể bấm bụng đớp mồi. “Vâng, để em đi.”

“Đây là tất cả tài liệu.” Hướng Huy đưa cho cô một túi giấy tờ màu đen. “Hẹn với tổng giám đốc Kim Bằng chín giờ sáng mai.”

Chung Lăng thở phào, nếu mọi việc thuận lợi, chiều mai chắc là quay về được, vẫn kịp tổ chức sinh nhật cho Hạ Dương.

“Vé máy bay ở chỗ thư ký của anh, lát nữa anh sẽ bảo mang sang sang cho em. Khách sạn cũng đã đặt rồi, cô ấy sẽ báo với em.”

“Cảm ơn anh.” Chung Lăng nghiến răng ken két, rõ ràng là âm mưu do anh ta sắp đặt. Anh ta tin chắc chắn cô sẽ đồng ý ư? Cảm giác bị người ta nhìn thấu khiến cô thực sự khó chịu.

Buổi chiều Chung Lăng về nhà lấy ít quần áo mang đi, cho cả laptop vào chiếc va li kéo nhỏ. May mà chỉ ngủ lại Thanh Đảo một đêm, không cần phải chuẩn bị quá nhiều đồ đạc.

Bắt một chiếc taxi ra sân bay, sau khi đã yên vị trên máy bay, Chung Lăng tắt di động, lấy một cuốn tạp chí giải trí ra xem.

Nội dung bên trong đã thu hút toàn bộ sự chú ý của cô, Tiểu thiên vương Chung Khải chuẩn bị tổ chức live show cá nhân đầu tiên ở quê hương. Chung Lăng cười thầm, thằng nhóc này bắt đầu nổi tiếng thật rồi.

Một người chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cô, Chung Lăng quay sang, nụ cười lập tức sững lại: “Đường Tranh?”

Đường Tranh mỉm cười: “Anh đây.”

“Anh cũng đi gặp Kim Bằng hả?” Sự thật đã quá rõ ràng.

“Kim Bằng vốn là khách hàng của anh mà.” Đường Tranh đáp rất thản nhiên.

Dường như Chung Lăng không tìm được lý do nào để phản bác.

Sau khi xuống máy bay, trên đường về khách sạn, Chung Lăng đã nhận được điện thoại của Hạ Dương. Cô liếc Đường Tranh đang ngồi ở ghế trước trên taxi, hạ thấp giọng nghe máy: “A lô.”

“Vừa nãy anh gọi thì em tắt máy, làm anh lo quá.” Hạ Dương cười nói.

Chung Lăng cười hỏi: “Anh lo cái gì?”

“Sợ em lại bị kẻ nào đó bắt cóc đi mất.” Hạ Dương nửa đùa nửa thật, cũng không biết là sợ thật hay nói đùa.

Theo phản xạ, Chung Lăng vội liếc Đường Tranh một cái. “Đừng nói linh tinh.” Rồi cô cụp mắt nhìn xuống: “Em đi công tác, vừa nãy ngồi máy bay.”

“Đi đâu?”

“Thanh Đảo.”

Hạ Dương vờ như hỏi vô tình: “Đi một mình à?”

“Không, có cả Hiểu Lam nữa.” Không phải cô cố tình giấu Hạ Dương, nhưng dường như cái tên Đường Tranh đã trở thành điều cấm kỵ giữa họ. Cô không thể tưởng tượng Hạ Dương sẽ có phản ứng thế nào nếu biết cô và Đường Tranh đi công tác cùng nhau, và cô cũng không muốn mạo hiểm như thế, nếu đã như vậy thì hà cớ gì phải gây ra những rắc rối không cần thiết.

Dường như Hạ Dương thở phào ở đầu bên kia điện thoại: “Đi mấy ngày?”

“Ngày mai em về.” Chung Lăng thấy may vì không khai thật với Hạ Dương, nếu không chắc chắn lại xảy ra một trận cãi nhau. Mặc dù cuối cùng chắc chắn Hạ Dương sẽ làm lành, nhưng nếu thường xuyên cãi nhau sẽ ảnh hưởng đến tình cảm. Và những gì cô đã sắp đặt hết sức kín kẽ, chỗ Đới Hiểu Lam thì về cô nói một câu là ok.

Hạ Dương dịu dàng nói: “Bên này anh cũng đang bận, chắc phải muộn muộn anh mới gọi cho em được.”

“Vâng.” Chung Lăng cúp điện thoại, nhắm mắt lại để được yên tĩnh trong giây lát.

Cô không thể ngờ Đường Tranh nở một nụ cười đầy ẩn ý, ánh mắt lộ rõ vẻ nham hiểm.

Sau khoảng bốn mươi phút ngồi xe, họ đã có mặt tại khách sạn Crowne Plaza.

Lúc check in Chung Lăng đã đề nghị chọn hai phòng ở xa nhau, nằm ở hai đầu cùng tầng, cô lấy một tấm thẻ phòng, chui vào phòng không muốn ra ngoài nữa. Cô không biết chuyến đi công tác đến Thanh Đảo lần này rốt cuộc là sự sắp đặt theo ý Hướng Huy hay là ý đồ của Đường Tranh. Nếu là của Đường Tranh thì cô càng phải cẩn thận hơn.

Chung Lăng nhắn tin cho Đới Hiểu Lam số phòng của cô để nếu có việc gì tìm cô sẽ tiện hơn. Sau đó lấy tài liệu Hướng Huy giao cho cô ra đọc, cửa phòng có tiếng gõ nhẹ.

“Có việc gì không?” Chung Lăng đứng chặn trước cửa, ánh mắt lộ rõ vẻ cảnh giác, không có ý định cho Đường Tranh vào phòng.

Vẻ mặt Đường Tranh rất bình tĩnh: “Đi ra ngoài ăn cái gì đi...”

“Em không đói, anh cứ đi ăn đi.” Chung Lăng từ chối ngay.

“Anh không có ý khác.” Đường Tranh phân trần. “Hay là em cảm thấy ngay cả bạn bè chúng ta cũng không thể làm được?”

Chung Lăng vẫn tưởng rằng cô rất hiểu Đường Tranh, nhưng những việc mà anh ta làm trong thời điểm hiện tại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô. Anh ta đã từng nói rằng, giữa đàn ông và phụ nữ rất khó có tình bạn trong sáng, và hiện tại anh ta đã phủ nhận kết luận trước đây.

Thấy Chung Lăng đứng yên không nói gì, Đường Tranh thay đổi sách lược: “Chúng ta có thể vừa ăn vừa thảo luận công việc ngày mai, đây được coi là việc công chứ nhỉ.”

“Vâng.” Chung Lăng cân nhắc hồi lâu, cuối cùng đồng ý.

Đang thời điểm Festival bia được tổ chức ở Thanh Đảo, đường phố vô cùng đông vui, náo nhiệt.

Đường Tranh lặng lẽ nhìn cô: “Hồi bọn mình ở Anh...”

Chung Lăng bực bội ngắt lời: “Em không muốn nghe nữa.”

Đường Tranh cau mày nhưng không nói thêm gì nữa.

Hai người bước vào một cửa hàng ăn nhẹ sạch sẽ, Đường Tranh gọi mấy món, toàn là những món Chung Lăng thích ăn.

“Anh không nên như vậy.” Chung Lăng không kìm được tiếng thở dài.

“Không sao, bao nhiêu năm cũng thấy quen rồi.”

Vẻ mặt Chung Lăng trầm tư và không nói gì thêm nữa.

Gọi xong món, Đường Tranh lại gọi hai chai bia, cười nói: “Chẳng mấy khi đến Thanh Đảo, lại đúng dịp Festival bia, cũng phải uống cho có không khí chứ.”

Chung Lăng cố cười gượng.

Đường Tranh châm một điếu thuốc nhưng không hút mà chỉ kẹp ở ngón tay, đợi đến khi gần cháy hết mới rít một hơi rồi búng tàn thuốc lá.

Trước đây anh không bao giờ động đến rượu và thuốc lá, đột nhiên Chung Lăng cảm thấy con người Đường Tranh ngày càng khó hiểu.

Uống hết mấy cốc bia, tửu lượng của Chung Lăng không thành vấn đề, nhưng bụng cũng đã hơi căng.

“Sorry, em vào WC một lát.” Cô nói.

Ý cười thoáng qua trong mắt Đường Tranh: “Ừ.”

Chung Lăng vừa đi ra, anh ta lập tức vớ ngay lấy túi xách của cô, móc ra chiếc điện thoại Nokia nhỏ xinh. Mở nhật ký cuộc gọi ra xem thì người liên lạc cuối cùng là Hạ Dương.

Chính là anh chàng trẻ trung, tràn đầy sức sống đó.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên trong không gian yên tĩnh.

Tên Hạ Dương nhấp nháy trên màn hình.

Vẻ giễu cợt hiện rõ trong mắt Đường Tranh, anh ta bấm nút nghe: “A lô.”

Hạ Dương ngập ngừng: “Xin lỗi, chắc tôi gọi nhầm.”

“Cậu không gọi nhầm đâu, cậu tìm Chung Lăng đúng không?” Ánh mắt Đường Tranh toát lên vẻ khinh miệt, nhưng giọng vẫn rất lịch sự.

“Anh là?” Hạ Dương thầm giật thột, đột nhiên một linh cảm chẳng lành ập tới.

“Tôi là Đường Tranh, hiện tại Chung Lăng không tiện nghe máy, cậu có nhắn gì tôi sẽ nhắn giúp.” Anh ta cố tình nói với giọng mờ ám, lòng cảm thấy rất hả hê vì đã có dịp trả thù.

Hạ Dương im lặng một lát rồi đáp: “Không cần đâu.”

Đường Tranh xóa đi hiển thị cuộc gọi của Hạ Dương trong điện thoại, gập máy lại rồi cười khẩy.

Việc đầu tiên Chung Lăng làm sau khi trở về chỗ ngồi là giở điện thoại ra xem. Vừa nãy đứng trong nhà vệ sinh nghe loáng thoáng có tiếng chuông điện thoại, nhưng kiểm tra thì không thấy có cuộc gọi nhỡ, chỉ có thể kết luận chắc là ảo giác do sức ép công việc quá lớn.

“Sao em không ăn nữa?” Đường Tranh hỏi rất quan tâm.

Chung Lăng liền cười: “No rồi.”

“Có phải do mệt quá không?”

“Không đến mức đó.”

Đường Tranh ngừng một lát, từ tốn nói: “Thôi về đi, ngủ sớm cho có tinh thần, ngày mai em còn phải lo giải quyết vụ Kim Bằng nữa.”

“Vâng.”

Đi bộ trong con ngõ nhỏ, ánh trăng tỏa xuống, khuôn mặt vốn rất ưa nhìn của Chung Lăng trở nên thanh thoát hơn bao giờ hết.

Đột nhiên Đường Tranh bật cười: “Trăng đêm nay đẹp thật.”

Chung Lăng nhìn anh ta rồi gật đầu phụ họa cho qua chuyện: “Đúng vậy.”

“Anh vẫn còn nhớ tối hôm đầu tiên em đồng ý đi chơi với anh, trăng cũng sáng như hôm nay.”

Chung Lăng liền cắn môi nói: “Anh lại bắt đầu rồi đấy.”

“Ok, anh sẽ không nói nữa.” Đường Tranh vui vẻ đáp, giọng rất bình thản.

Sau khi trở về khách sạn, Chung Lăng tắm rửa và thay sang bộ quần áo ngủ thoải mái, đợi mãi điện thoại của Hạ Dương mà không thấy, cô liền chủ động gọi cho anh.

Nhưng lúc thì điện thoại không gọi được, lúc lại không có người nghe máy, Chung Lăng đoán anh đang bận, liền tắt điện thoại sạc pin và yên tâm đi ngủ.

Nằm được một lúc thì cô bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Trước đó không để ý, căn phòng cô ở có gác xép nhỏ, cửa sổ nằm trên gác xép, vì Chung Lăng mắc chứng sợ độ cao nên có yêu cầu khá chặt chẽ về không gian. Cô nằm trằn trọc trên giường hồi lâu mà không tài nào ngủ được, cứ cảm thấy khó thở, tức ngực.

Cô ngồi dậy gập chăn, gọi điện thoại cho quầy tiếp tân xin đổi phòng, nhưng nhân viên trực quầy nói do có Festival bia nên đã hết phòng trống.

Chung Lăng không biết phải làm thế nào, biết sớm thì đã chọn phòng Đường Tranh đang ở. Bây giờ cách duy nhất là đổi phòng cho Đường Tranh, nhưng với mối quan hệ như họ hiện nay, đưa ra yêu cầu này e rằng hơi thất lễ chăng?

Chung Lăng đang ngần ngừ thì có tiếng gõ cửa khe khẽ.

“Ai đó?” Muộn thế này rồi, không thể không đề phòng.

“Anh đây.” Giọng Đường Tranh cất lên.

Chung Lăng bực bội nói: “Em ngủ rồi, có việc gì mai trao đổi.”

Hình như Đường Tranh đang cười: “Mở cửa đi, anh không ăn thịt em đâu mà sợ.”

Chung Lăng cảm thấy đầu càng đau hơn.

Đường Tranh thở dài nói: “Anh chỉ muốn đổi phòng cho em thôi mà.”

Anh ta nói cái gì vậy, Chung Lăng sững lại.

“Anh biết em không quen ở phòng kiểu đó, nếu em ngủ không ngon thì ngày mai không có tinh thần làm việc, anh cũng là vì lo cho công ty thôi, đây không bị coi là việc tư chứ.” Đường Tranh mím môi, thể hiện vẻ rất thoải mái.

Cổ họng Chung Lăng như bị ai dùng vật gì đó chặn lại, một lúc lâu sau cô mở cửa ra.

“Mang ít đồ cá nhân sang đó thôi, còn lại mai hãy sắp xếp.” Đường Tranh hảo tâm nhắc, phụ nữ thường mang những độ lặt vặt mà trong mắt đàn ông thì hoàn toàn không cần thiết.

Chung Lăng ngần ngừ hồi lâu: “Cảm ơn anh.”

“Cho dù chúng ta không còn yêu nhau nhưng vẫn có thể làm bạn, bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện thường tình, em không cần phải khách sáo như vậy.” Nụ cười chân thành của Đường Tranh khiến Chung Lăng càng áy náy: “Xin lỗi anh, em...”

“Đừng xin lỗi nữa, em không có lỗi gì với anh mà chỉ là không yêu anh nữa mà thôi.” Sắc mặt Đường Tranh trầm hơn.

Chung Lăng cũng cảm thấy buồn, nhưng đã giấu đi mọi tâm trạng và đổi thẻ phòng cho Đường Tranh, cô nói: “Good night.”

“Good night.” Nụ cười trên môi Đường Tranh vụt tắt, vẻ mặt u ám thật đáng sợ.

Không biết thời gian đã trôi qua bao nhiêu lâu, tiếng chuông chói tai phá vỡ không gian tĩnh mịch trong căn phòng.

Đường Tranh nở một nụ cười nham hiểm, để chuông kêu mấy hồi mới nhấc máy: “A lô.”

Đầu bên kia không nói gì, chỉ có tiếng thở và cơn thịnh nộ cố kìm chế.

“Có phải Hạ Dương không?” Đường Tranh hỏi với giọng rất chắc chắn, bình thản.

“Tôi đây, phiền anh gọi hộ Chung Lăng nghe máy.” Hạ Dương cố gắng giữ cho giọng thật bình tĩnh.

Đường Tranh liền mỉm cười: “Cô ấy ngủ rồi.” Dường như ám chỉ điều gì đó, Hạ Dương nhếch mép: “Phiền anh gọi hộ, tôi có việc muốn nói với cô ấy.”

“Có việc gì nói với tôi cũng như nhau mà.”

“Anh nói thế có nghĩa là sao?” Hạ Dương rất khâm phục mình đến nước này rồi mà vẫn giữ được phong độ của người quân tử, không tung ra những câu nói ác ý.

Đường Tranh cười càng thoải mái hơn: “Sự việc mười mươi như thế rồi mà cậu còn chưa nhận ra ư? Chung Lăng cảm thấy có lỗi với cậu nên không dám trực tiếp nói, để tôi nói hộ.”

Lúc này Hạ Dương có thể tưởng tượng ra vẻ đắc ý tột độ của Đường Tranh, chỉ hận mình không thể cho hắn một quả đấm rụng hết răng. “Anh bảo cô ấy nghe máy, bất kể cô ấy đưa ra quyết định gì, tôi muốn cô ấy trực tiếp nói với tôi.”

“Cô ấy sẽ không nghe điện thoại của cậu đâu.” Giọng Đường Tranh lộ rõ vẻ châm biếm: “Là đàn ông thì phải vui vẻ chấp nhận thua cuộc chứ, từ nay tốt nhất anh đừng quấy rầy cô ấy nữa.”

“Tôi không tin.” Mặc dù nói vậy nhưng tâm trạng Hạ Dương bắt đầu rối bời.

“Cậu đừng ngốc nữa, nếu Chung Lăng không cho phép thì tôi dám có mặt trong phòng cô ấy vào thời điểm này không?” Đường Tranh tiếp tục tung lựu đạn, mục đích của anh ta rất rõ ràng, tốt nhất là phá đám được tình cảm của Chung Lăng và Hạ Dương, nếu không được thì cũng phải gây chuyện để họ hiểu lầm nhau.

Cần phải biết rằng, kẻ thù lớn nhất của tình yêu là không tin tưởng tuyệt đối vào đối phương.

Nét mặt Hạ Dương vô cảm, hàng mi run rẩy. Điều anh lo ngại nhất cuối cùng đã xảy ra. Có thể Chung Lăng về nước là vì cãi nhau với Đường Tranh, hiện tại nhân vật chính đã quay về, vai phụ như anh còn đến làm gì nữa. Bọn họ yêu nhau đã lâu, tình cảm sâu đậm, anh làm sao đọ nổi. Từ trước đến nay anh luôn là người tự tin, nhưng trước mặt Chung Lăng, sự tự tin của anh hoàn toàn biến mất.

Hạ Dương chậm rãi cúp máy, toàn thân cứng đờ, bàn tay cầm điện thoại từ từ nắm lại.

Đường Tranh cười lớn trong bóng tối, nhưng sau khi cười xong, anh ta không hề cảm thấy vui.

Cuộc đàm phán với công ty điện tử Kim Bằng diễn ra rất thuận lợi, lúc đầu hai bên cũng có bất đồng về giá cả, nhưng sau khi Chung Lăng trao đổi với tổng giám đốc của Kim Bằng bằng tiếng Thượng Hải lưu loát, ông ta đã vui vẻ ký hợp đồng.

Giải quyết xong hợp đồng, được quay về Thượng Hải tổ chức sinh nhật cho Hạ Dương đúng giờ, Chung Lăng vô cùng phấn chấn. Cô thu dọn hành lý xong xuôi từ sớm, mua một ít đặc sản của Thanh Đảo cho mọi người cùng công ty ở siêu thị gần đó rồi giục Đường Tranh ra sân bay.

Đường Tranh biết cô đang nhớ Hạ Dương, trong lòng càng hậm hực. Nhưng anh ta không nói gì, tích cực phối hợp với Chung Lăng, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi bắt xe ra sân bay.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay