Hung thần và đam mê - Chương 19 - Phần 1

Chương 19"

“Quỷ tha ma bắt, bọn này còn quá trẻ”. Gareth lầm bầm. “Không một tên nào quá mười chín tuổi cả”.

Chàng quan sát gương mặt của bốn tên hiệp sĩ đi theo Lucretius khi bọn chúng được giải vào sảnh đường để thẩm vấn. “Tại sao tên phù thủy chết tiệt đó lại chỉ chọn những thằng bé để thực hiện kế hoạch của hắn nhỉ?”

“Chúng nó đâu còn là những thằng bé nữa mà là đàn ông”. Ulrich nhún vai, “Và anh cũng biết câu trả lời rõ như tôi mà”.

“Phải”. Gareth lấy tay chống cằm ngả người trên chiếc ghế bành làm bằng gỗ sồi đặt trên đại sảnh đường. Chàng chưa bao giờ cảm thấy thích thú với công việc thẩm vấn này. “Những gã đàn ông trẻ tuổi như bọn chúng thì dễ kiểm soát hơn và gây ấn tượng hơn là những tên đã có tuổi và từng trải. Bọn chúng cũng không thắc mắc nhiều về mệnh lệnh hay những ngón nghề bịp của một tên phù thủy”.

“De Valemort chắc chắn đã vừa dọa dẫm vừa vẽ ra tương lai rực rỡ để dụ dỗ bọn chúng phục vụ mình. Một mánh lới điển hình để tuyển mộ đám lính mới”. Ulrich nói.

“Vợ tôi muốn tôi gia ân tha cho bọn chúng”. Gareth nhìn đám tù binh vẻ đăm chiêu, “Cô ấy đã gây sức ép buộc tôi phải trả tự do cho chúng”.

“Tôi cũng nghe nói thế. Thật vậy thưa chủ nhân, sáng nay cả lâu đài đã biết về... à, yêu cầu của phu nhân Clare”.

“Tôi biết cô ấy không thể nào giữ cho việc này ở mức độ giải quyết riêng tư mà”.

“Tôi lại tin những lời xì xào loan ra khi sáng nay một cô hầu phòng tìm thấy phu nhân Clare đang thiếp ngủ trong phòng thay đồ”.

Gareth gõ gõ đầu ngón tay lên cằm không nói gì.

Ulrich lịch sự đằng hắng phân tích, “Có lẽ phu nhân tốt bụng của ngài cảm thấy thương hại vì tuổi của bọn chúng chẳng hơn Dalian là bao. Nhưng tôi cũng bất ngờ vì cô ấy cũng khoan dung với cả những tên trộm cướp chúng ta bắt được trên bến cảng. Chẳng có lý do gì để thương xót bọn chúng cả”.

“Cô ấy muốn tôi trục xuất bọn chúng, như vậy khác nào lại trao cho lũ cướp đó một cơ hội khác tiếp tục cuộc đời trộm cắp của mình”.

“Những phụ nữ có trái tim nhân hậu thường dễ mủi lòng như vậy, đặc biệt khi họ chẳng có chút kinh nghiệm nào đối mặt với tội ác cả”.

“Cô ấy nói không muốn nữ trưởng tu Helen đến thăm hòn đảo xinh đẹp này mà phải nhìn thấy bảy thi hài đu đưa trong gió”.

“Điều gì đó mách bảo tôi rằng nữ trưởng tu đáng mến của chúng ta sẽ còn phải chứng kiến cảnh tượng còn tệ hơn ấy chứ”. Ulrich lầm bầm.

“Rất đúng. Trong mọi trường hợp chắc chắn chúng ta phải dọn dẹp sạch những xác chết đó trước khi bà trưởng tu đến”. Gareth nhìn bốn tên hiệp sĩ đang dừng lại trước mặt chàng.

Bọn chúng không chỉ trẻ mà còn đang khiếp sợ và cố tỏ ra can đảm bằng những biểu hiện thách thức tên gương mặt. Gareth gật đầu với mội người lính gác, anh này vội bước lui xuống một bước. Chàng nhìn thẳng vào mặt tên có vẻ già dặn nhất trong hội,

“Tên ngươi là gì?”

“Robert”.

“Nhà ngươi ở đâu?”

Robert lưỡng lự rồi nhún vai, “Tôi không có nhà kể từ khi ông chủ Lucretius chết”.

“Không gia đình?”

“Không”.

“Thế còn cha mẹ ngươi đâu?”

Robert trông có vẻ như bối rối trước hàng loạt câu hỏi của chàng. “Tôi chưa bao giờ được biết cha mình là ai còn mẹ tôi đã chết khi sinh ra tôi”.

Gareth liếc nhìn tên hiệp sĩ trẻ bên cạnh. “Còn ngươi, tên ngươi là gì? Nhà ở đâu?”

“Tên tôi là John”. Giọng John có vẻ run run, hắn ta hít một hơi dài để cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi. “Tôi là người đã tuyên thệ trung thành với tên phù thủy. Và giờ đây khi ông ta đã chết, tôi không còn nhà”.

“Tôi tin mình đang nghe cùng một môtíp chuyện quen thuộc”. Ulrich mềm mỏng nói.

“Phải”. Gareth nhìn vào hai tên còn lại, “Cả hai bọn ngươi đều có nhà chứ?”

Cả hai lắc đầu.

“Nếu điều này có làm ngài vui lòng, thưa ngài”. Robert tiến một bước lên phía trước.

Gareth liếc nhìn hắn, “Gì vậy?”

“Không một ai trong bọn tôi còn người thân hay bạn bè để trả tiền chuộc chúng tôi cả. Tất cả những tài sản bọn tôi có đều thuộc về tên phù thủy. Áo giáp sắt và gươm là những thứ giá trị nhất mà chúng tôi sở hữu”. Miệng Robert mím chặt lại tàn nhẫn, đôi mắt ánh lên niềm tự hào sôi sục cũng như phản chiếu nỗi sợ hãi cùng cực, “Và nếu như ngài đã tước vũ khí của chúng tôi, ngài có thể giữ lấy nó sau khi bọn tôi đã bị treo cổ”.

“Sẽ đến lúc, ngài Robert ạ, sẽ đến lúc thôi. Cái chết luôn đến sớm đối với hầu hết chúng ta”. Gareth ra hiệu cho người lính giải những tên hiệp sĩ trở lại phòng giam tạm thời.

Ulrich chắp tay sau lưng kiên nhẫn đợi cho đến khi đại sảnh dường như trở lại yên ắng một lần nữa. Sau đó anh mới nhìn Gareth, “Anh còn muốn thẩm vấn những tên cung thủ chúng ta bắt được ở bến cảng không?”

“Không. Sẽ chẳng biết được gì mới thêm từ bọn trộm cướp điển hình như chúng đâu. Lũ giết người sẵn sàng nghe theo lệnh của một tên phù thủy chỉ dựa trên lời hứa suông về việc cho bọn chúng thỏa sức cướp bóc của dân làng”.

“Những kẻ vô chủ”.

“Phải”. Gareth đứng dậy. “Những tên đàn ông không gia đình, không nhà cửa”.

“Những kẻ như vậy luôn nguy hiểm. Giải pháp hay nhất là treo cổ bọn chúng lên càng sớm càng tốt và chúng ta sẽ hết phải bận tâm”.

“Phải”. Gareth bước đến chiếc bàn gần đó, chàng trải ra tất cả những thứ đồ ma thuật mà chàng và Dalian đã tìm thấy trong áo choàng của Lucretius de Valemort, “Anh đã bao giờ nhìn thấy những thứ này chưa, Ulrich?”

“Chưa”. Ulrich lại gần và nhìn xuống một nhúm kim loại nhỏ đang dập dềnh trong chiếc bát đầy nước, “Chúng là cái gì vậy?”

“Dalian nói với tôi rằng Valemort gọi chúng là những con cá thép. Nhìn nhé”. Gareth nhúng một ngón tay xuống bát nước và khuấy một vòng tròn. Khi mặt nước đã tĩnh lặng trở lại, lũ cá kim loại cũng đứng yên. “Anh có thấy bọn chúng đều chỉ về cùng một hướng như trước khi tôi khuấy bát nước không?”

Ulrich cau mày, “Chúng là gì thế?”

“Bọn chúng đều chỉ về hướng Bắc, bạn của tôi. Luôn luôn là hướng Bắc. Đây chính là dụng cụ ma thuật mà tên phù thủy đã dùng để chỉ dẫn cho lũ cướp đột nhập vào hòn đảo trong sương mù. Chắc chắn hắn ta sẽ lại sử dụng nó khi tẩu thoát.”

“ ‘Cá thép ư?’ đã từng nghe về nó từ vài năm trước”. Gareth trả lời, “Trong cuốn sách của ngài Humprey cũng nói về chúng nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy chúng phát huy tác dụng trong thực tế. Ấn tượng không?”

“Phải”. Ulrich cũng tò mò nhúng một ngón tay xuống nước và làm gợn sóng lăn tăn. Anh ngạc nhiên ngắm nhìn lũ cá lại tự động quay đầu về một hướng, “Thật là kì lạ”.

“Trong cuốn sách ngài Humprey nói phát minh này đến từ Trung Quốc, cũng như công thức trộn bột lưu huỳnh và than đá mà chúng ta đã sử dụng khiến lũ người của Valemort khiếp vía”.

“Thế những thứ còn lại này là gì?” Ulrich nhấc lên một quả cầu bóng loáng, trong suốt.

“Một tấm gương, Dalian nói Valemort sử dụng nó để ra hiệu cho lũ tay chân trên bờ”. Gareth nhấc lên một chiếc nhẫn hình thù kì quái như một chiếc chìa khóa, “Hắn sử dụng cái này để mở tất cả mọi ổ khóa”.

“À. Vậy chúng ta đã hiểu tại sao hắn đột nhập được vào cổng tu viện cũng như thư viện”.

“Phải”. Gareth thả chiếc chìa khóa trở lại bàn. “Và cũng sáng tỏ việc hắn ta khóa lại cửa nhà bà ẩn sĩ sau khi mang trả xác bà ấy vào phòng”.

“Thật thú vị hết sức, thưa ngài. Và nếu tôi không nhầm thì anh sẽ định dành cả ngày để nghịch những món đồ ma thuật của tên phù thủy, phải không? Thế nhưng về phần mình, tôi biết làm gì với đám tù binh bây giờ? Hay là kết liễu chúng luôn đi cho xong? Không, đợi chút đã. Biết đâu tôi lại chẳng nghĩ ra vài điều cần hỏi thì sao?”

Gareth nhận thấy Ulrich rõ ràng là đang nghĩ đến một điều gì khoái chí lắm khi liếc nhìn chàng rồi rời khỏi sảnh đường. Như thường lệ, chàng lại không mấy hiểu những chuyện như vậy.

Màn sương mù dày đặc bao trùm hòn đảo suốt hai ngày qua rốt cuộc cũng tan biến để bầu trời trong xanh lộ dần ra. Trên sân mọi hoạt động trở lại tấp nập như ngày thường.

William và Dalian đang đi đi lại lại, bê giúp bác Eadgar và những người giúp việc khác những món đồ. Khi đi xuống bậc tam cấp, Gareth thấy hai chiến binh của chàng đang đi tới cánh cổng mở rộng. Họ đang ôm đầy tay những bó hoa tươi khổng lồ. Cảnh tượng những chiến binh thô ráp của chàng ôm đầy hoa tươi mới nở làm chàng bất giác cười toe toét.

Niềm vui thích của chàng nhạt dần khi băng qua sân trong để đến xưởng làm việc của Clare.

Tất nhiên chàng đã có thể buộc nàng phải quay trở lại giường tối hôm qua. Chàng to lớn và mạnh khỏe hơn nàng nhiều nên việc nhấc bổng nàng trở lại giường với chàng là điều rất dễ dàng. Nhưng lúc đó chàng quá bực mình nên không làm vậy. Chàng tự nhủ rằng việc phải ngủ một đêm trên sàn cứng và chỉ đắp một tấm chăn mỏng sẽ dạy cho nàng một bài học.

Nhưng thật không may, cô hầu gái đã bước vào phòng thay đồ sớm hơn thường lệ và lúc đó Clare vẫn còn đang say ngủ.

Tuy nhiên Gareth thì đã thức dậy. Tự trách mình nên tối qua chàng chỉ ngủ được rất ít. Chàng đã thức dậy ba lần, rón rén lại gần phòng thay đồ kéo tấm chăn mỏng lên che kín vai nàng.

Chỉ vì một bài học chàng mới để cho nàng ngủ trên sàn đá cứng, nhưng vô vàn sự day dứt khác khiến chàng không thể chợp mắt. Chàng lo sợ nàng sẽ bị cảm lạnh. Chàng không thể để nàng đánh liều với sức khỏe của bản thân chỉ vì trận chiến xảy ra giữa họ. Trách nhiệm của một người chồng không cho phép chàng để nàng bị ốm bởi những hành động dại dột của nàng.

Sáng nay nàng có vẻ bình tĩnh đáng kinh ngạc và hành động như thể nàng đã giành chiến thắng vẻ vang trong cuộc chiến này. Điều duy nhất nàng còn phải chờ đợi là lời tuyên bố đầu hàng của chàng.

Gareth tự hỏi liệu nàng có nhận ra chàng chưa bao giờ chịu đầu hàng trước bất kì ai trong cuộc đời không?

Chàng tiến về phía lán trại đầu tiên trong chuỗi xưởng làm việc dài của nàng và bước vào cửa. Mùihoa, vani và bạc hà tỏa ra êm dịu như thể một chiếc khăn lụa ngát hương quấn quanh cổ chàng.

“Clare?”

“Em ở đây, thưa ngài”, giọng Clare vọng ra từ chiếc lán kế bên.

Gareth bước qua phòng trộn và phòng sấy khô hoa. Chàng nhìn thấy nàng đang đứng bên một chiếc bàn rộng. Hình bóng nàng làm thức dậy niềm khao khát tận đáy lòng chàng.

Chàng đã suýt nữa để mất nàng ngày hôm qua, cãi nhau với nàng là điều cuối cùng chàng muốn hôm nay, Gareth thở dài. Chàng có thể làm tốt tất cả mọi việc trừ việc tỏ ra mình yếu đuối.

Clare bốc một nắm đầy hoa khô đưa lên mũi, đôi mắt nàng nhắm nghiền như thể đang tập trung vào những mùi hương. Ánh mặt trời gọi qua khung cửa sổ đằng sau nàng như một vầng hào quang lấp lánh bao quanh gương mặt xinh đẹp của nàng.

Nàng là thứ kì diệu của cuộc đời chàng, Gareth nghĩ. Nàng đã cho chàng một mái nhà của riêng mình.

Chàng lắc đầu xua đuổi những cảm xúc lẫn lộn về nàng mà nhất thời chàng không thể hiểu rõ.

“Em đang làm gì thế?” Chàng hỏi cốt để bắt chuyện với nàng hơn là tò mò.

“Em đang tổng hợp một loại phấn thơm đặc biệt cho bà trưởng tu”. Clare mở mắt ra, “Một công thức rất đặc biệt chỉ dành riêng cho bà ấy. Anh có nghĩ bà ấy sẽ thích không?”

“Chắc chắn rồi”. Gareth lưỡng lự, “Anh thấy toàn thể gia nhân đang tất bật chuyện gì đó”.

“Bà ấy sẽ đến đây vào bất cứ lúc nào, có lẽ chỉ trong chiều nay thôi”.

“Đúng vậy, Clare. Anh biết em rất háo hức với cuộc viếng thăm”.

“Em vui lắm. Nữ trưởng tu Helen đã vô cùng tốt bụng khuyên bảo em nhiều điều bổ ích trong thư. Em nóng lòng được đáp lại lòng tốt của bà ấy”.

“Có lẽ anh phải nói với em điều này...”

“Anh đã thả những tù binh ra chưa?”

“Chưa”.

“Em biết anh sẽ làm điều đúng đắn trước khi ngày hôm nay kết thúc”.

“Quỷ tha ma bắt, đàn bà, treo cổ bọn chúng là việc đúng đắn nhất”.

“Không phải với những người này. Anh đã nhìn kĩ gương mặt những tên hiệp sĩ phục vụ Lucretius chưa? Bọn chúng đâu có lớn hơn Dalian là bao”.

“Phải, thế còn những tên trộm cướp chuyên nghiệp mà Ulrich đã bắt giữ trên bến cảng thì sao?” Gareth đáp trả. “Bọn chúng đâu có trẻ tuổi non nớt gì để mà thương xót. Một trong số chúng đã bốn mươi tuổi rồi và chắc hẳn đã dành cả cuộc đời để cướp của hại người”.

“Phải, nhưng nếu chúng ta trả tự do cho những người khác, chúng ta có thể gia ân luôn cho hắn. Em không muốn dù chỉ một người bị treo cổ trên những cánh đồng hoa xinh đẹp của em”.

“Clare, em là phụ nữ và đã sống cả cuộc đời được che chở yên lành trên đảo Ước Mơ này. Nếu em...”, Gareth bị ngắt lời bởi những âm thanh huyên náo từ đằng xa.

“Phu nhân Clare, phu nhân Clare, khách của phu nhân đã tới”. Một gia nhân gọi to. “Phu nhân Joanna nói mời bà chủ tới đây ngay”.

“Nữ trưởng tu Helen đang ở đây”. Clare vội thả những đóa hoa khô rơi trở lại chiếc bát.

“Clare, đợi đã”. Gareth bắt hụt nàng khi nàng vội vã lướt ngang qua chàng.

Clare mở tung cánh cửa hướng ra sân trong, “Chị Joanna? Trưởng tu viện đâu rồi? Có lẽ bà ấy sẽ dừng chân tại tu viện thánh Hermione để trò chuyện với Xơ Margaret. Lạy thánh Hermione phù hộ, chúng ta chưa chuẩn bị xong. Em muốn mình phải hoàn hảo nhất khi bà ấy đến đây”.

Gareth bước chậm rãi ra khỏi phòng xông khô và thấy Ulrich đang đứng gần đó. Họ cùng nhau quan sát cảnh bận rộn tất bật diễn ra trước mắt.

“Bà trưởng tu đã đến rồi à?”

“Phải. Bà ấy vừa đi qua Seabern không lâu với một đoàn hộ tống kèm theo. Một người của ta vừa đi từ làng về đã thông báo như vậy”.

“Một đoàn hộ tống ư?” Gareth nhướng mày ngạc nhiên hỏi.

“Có vẻ như Đức ngài Thurston xứ Landry cùng ba hiệp sĩ tùy tùng tình cờ cũng đi du lịch trên lộ trình của bà trưởng tu. Họ đã đề nghị được hộ tống bà ấy cùng những người đi theo. Tất cả sẽ tới đây trong vài phút nữa”.

“Vừa đúng lúc tôi cần”, Gareth nói.

Một tiếng kêu thất thanh cất lên ngay giữa sân. Gareth nhìn thấy Clare lúc này đang khua chân múa tay có vẻ mất hết tinh thần.

“Chị nói thế nghĩa là sao, Đức ngài Thurston xứ Landry cũng đang trên đường tới đây ư?” Clare la lên với Joanna. “Thật không thể nào. Ông ấy không thể tới hòn đảo này được”.

“Bình tĩnh lại nào Clare,” Joanna nói. “Chúng ta sẽ thu xếp được mà”.

Clare cau mày giận dữ. “Sao Đức ngài Thurston có thể làm việc này với em? Ông ấy không cần báo trước một câu ư? Em đang định đón tiếp bà trưởng tu vào tối nay, em không thể bị quấy rầy bởi một ngài lãnh chúa dớ dẩn được”.

“Chúng ta sẽ thu xếp ổn thỏa mà”. Joanna dỗ dành.

“Không, chuyện này là không thể được. Ông ấy đã phá hỏng tất cả mọi thứ rồi. Làm sao em có thể đối phó với cha chồng của em trong khi tối nay em định tiếp đãi một nữ trưởng tu cao quý theo đúng nghi thức trang trọng dành cho bà ấy?”

“Một câu hỏi tuyệt vời đúng người đúng việc”, Gareth nhận xét với Ulrich.

“Anh đang mỉm cười kìa. Anh biết thừa chuyện đó sẽ làm tôi cảm thấy không thoải mái mà”. Ulrich ngập ngừng. “Thế còn những tên tù binh thì sao?”

“Tốt nhất anh cứ nên nhốt chúng lại trong hầm thêm một vài ngày nữa. Đã có quá đủ sự náo động ở đây rồi, treo cổ thêm một mớ trộm cướp nữa sẽ chỉ làm sự việc tệ hơn thêm”.

“Phải”, Ulrich nói. “Buổi tối hôm nay sẽ thú vị lắm đây”.

Có tiếng kêu từ trên đài quan sát và một đám bụi mù bốc lên từ đằng xa báo hiệu những vị khách cùng tùy tùng đã tới.

“Họ đến rồi”. Người nào đó hét lên. “Bà trưởng tu và Đức ngài Thurston xứ Landry đã đi tới cửa”.

Clare hiên ngang tiến tới bên chàng. “Thật là quá đáng! Ít nhất thì cha anh cũng nên gửi lời báo trước việc ông ấy sẽ tới đây chứ?”

“Anh ngờ rằng ông ấy mới chỉ đưa ra quyết định ngay lúc biết bà trưởng tu viện đang trên đường tới Ước Mơ thôi”.

“Nhưng thật vô lý? Tại sao ông ấy lại làm vậy?” Clare im bặt khi tiếng ồn ào của những vị khách đã đến tới cửa. Một quang cảnh thật tấp nập và lộn xộn khi những người hầu vội vàng chạy ra đỡ ngựa cho các vị khách.

“Đi theo anh nào, Clare. Chúng ta phải tiếp đón các vị khách của mình”. Gareth nắm lấy tay nàng và cả hai cùng tiến ra phía cửa.

“Quý bà cưỡi con ngựa trắng là nữ trưởng tu Helen”. Sự cáu kỉnh của Clare đã nhanh chóng nhường chỗ cho niềm phấn khích. “Bà ấy trông có vẻ khỏe mạnh tuyệt vời”.

“Nói chung bà ấy luôn khỏe mạnh như vậy”.

“Anh nói thế nghĩa là sao?”

“Không có gì”. Gareth ngắm ngài Thurston đang xuống ngựa và lịch thiệp bước tới đỡ bà trưởng tu. Bọn họ cùng tiến lên phía trước để gặp gỡ hai vị chủ nhà.

“Bà trưởng tu đáng kính”. Clare hấp tấp lao ra phía trước để hôn lên chiếc nhẫn của người đàn bà xinh đẹp, cao và thanh mảnh trong bộ đồ tu sĩ dòng Benedictine. “Chúng tôi rất hân hạnh được chào đón bà đến với Ước Mơ”.

“Thật vui được gặp lại cô, phu nhân Clare”. Nữ trưởng tu Helen mỉm cười, “Tôi luôn rất vui mừng được đến thăm cô”.

“Bà thật quá tốt bụng!” Clare miễn cưỡng quay sang Đức ngài Thurston. “Thưa ngài, thật vinh hạnh cho chúng tôi khi được đón tiếp ngài”.

Sự lạnh nhạt trong giọng nói của nàng có vẻ khiến Đức ngài Thurston rất vui thích. “Sau từng ấy năm, tôi rất trông đợi được gặp lại cô, phu nhân Clare ạ”.

“Thật tiếc là ngài đã không báo trước để chúng tôi có thể đón tiếp ngài trịnh trọng hơn”, Clare lầm bầm.

Ngài Thurston cúi xuống hôn tay nàng với một điệu bộ hết sức lịch thiệp, hào hoa ông thường thể hiện trước mặt phụ nữ. “Xin thứ lỗi cho quyết định bất chợt của tôi. Cho phép tôi được bộc lộ niềm vui mừng khi biết con trai mình đã đáp ứng tất cả những yêu cầu của cô”.

“À, phải. Lúc đầu tôi không chắc chắn lắm, nhưng về sau anh ấy đã tỏ ra là người phù hợp tuyệt vời cho vị trí này”.

“Tôi đã hi vọng là như vậy”.

Gareth thích thú ngắm nhìn cảnh Clare sốt ruột rút tay ra khỏi bàn tay đang cầm chặt của cha chàng. Rất ít phụ nữ có thể miễn dịch được với sự duyên dáng, hào hoa của Đức ngài Thurston xứ Landry. Rõ ràng Clare của chàng nằm trong số đó.

Đôi lông mày của Clare sáp lại thành mũi tên trên trán. “Thưa đức ngài, tôi không muốn tỏ ra thô lỗ nhưng tôi buộc phải cảnh cáo ngài nếu ngài định triệu vời ngài Gareth đi khỏi Ước Mơ vì vài mục đích nào đó thì ngài chỉ đang phí thời gian thôi”.

“Tôi ư?”

“Phải, ngài sẽ không thể có anh ấy được. Chúng tôi ở đây rất cần đến anh ấy. Ngài đã gửi anh ấy đến với tôi và tôi phải nhấn mạnh rằng tôi được quyền giữ anh ấy lại. Có rất nhiều việc quan trọng ở đây và hòn đảo này đã thiếu vắng một ông thủ thật sự nhiều năm nay rồi”.

“Tôi hiểu”. Ngài Thurston khẽ liếc nhìn Gareth thích thú.

“Nếu ngài muốn lãnh địa này giữ được lợi nhuận vốn có...”, Clare dừng lại cân nhắc, “Hay thậm chí là thu được nhiều lợi nhuận hơn, thì ngài phải để ngài Gareth ở lại đây với chúng tôi”.