Umi - Chương 20 - 21 - 22 - 23

20.

Tôi nhận được một loạt những điểm số đáng chán sau
những bài kiểm tra đầu học kỳ ngoại trừ môn Quốc ngữ và Ngoại ngữ.
Thầy chủ nhiệm Sakamoto là một người đàn ông khá tế nhị và lịch
thiệp. Thầy viết cho tôi một mẩu giấy hẹn kẹp trong đống bài kiểm
tra được trả về đó hẹn tôi đến văn phòng gặp thầy sau giờ học. Đằng
nào cũng chẳng trốn tránh được chuyện này nên tôi để cho Makoto đi
với mấy đứa bạn mới của cậu ấy còn mình thì vừa đi vừa thơ thẩn
nghĩ linh tinh vài chuyện trên đường đến gặp giáo viên chủ nhiệm.

Thầy Sakamoto vốn rất được lòng hội nữ sinh, ý tôi
là thầy ấy rất được hâm mộ. Ở cái độ tuổi ba mươi đối với tôi mà
nói thì đó là độ tuổi vừa đủ trẻ và vừa đủ phong độ của đàn ông,
thầy Sakamoto cũng vậy, đĩnh đạc, công việc ổn định, nghiêm khắc với
học trò vừa đủ, đẹp trai vì tôi không biết dùng từ nào khác để miêu
tả và còn có cả mái tóc đẹp nữa.

Khi tôi đến đến phòng giáo viên thì bên trong chỉ còn
thầy chủ nhiệm của tôi cùng với bác Yukari làm điều dưỡng ở phòng y
tế. Thầy Sakamoto luôn mặc vest, tôi thường hay gọi thầy trong đầu là
“trưởng phòng” nhiều hơn cụm từ “giáo viên chủ nhiệm”.

“Ngồi đây đi Akiyama.” Thầy nói, chỉ vào chiếc ghế
đối diện.

Tôi bỏ cặp ra đặt tựa vào chân ghế rồi ngồi xuống,
liếc qua chiếc bàn làm việc chẳng có lấy một khung ảnh gia đình nào.
Tôi nghe đồn rằng thầy Sakamoto đã ly dị vợ từ vài năm về trước,
chẳng hiểu sao tôi có cảm giác rằng người vợ của thầy thật ngớ
ngẩn.

“Uống trà không Akiyama?”

“Dạ có, em cảm ơn.” Tôi đáp.

“Thường thì chẳng có ai trong số các bạn em đồng ý
uống trà với tôi cả.” Thầy nói rồi đặt trước tôi một tách trà vẫn
còn nóng toả mùi hoa sen.

“Thơm quá.” Tôi hít hà: “Nhưng em thích mùi hoa mộc tê
hơn.”

“Lần sau tôi sẽ lưu ý về chuyện đó.”

Tôi cầm tách trà lên xoay xoay miệng chén trong tay rồi
uống một ngụm, nó ngon hơn trà hoa mộc tê nhiều.

“Em biết dạo này kết quả học tập của mình không
được tốt lắm.” Tôi tự mở lời trước: “Điều đó làm phiền đến thầy
ạ?”

“Phiền đến tôi ư?” Thầy Sakamoto tỏ ra hơi ngạc nhiên:
“Không, tôi không nghĩ vậy.”

“Vậy là thầy thấy nó phiền cho em rồi, nhưng tin em
đi, em hoàn toàn không đặt quá nhiều phiền muộn của mình vào kết
quả học tập đâu.”

“Trong đánh giá của tôi từ trước tới giờ thì em luôn
mà một học sinh cần phải lưu tâm đến Akiyama ạ. Tôi không nghĩ em thực
sự không phiền muộn nếu kết quả của em không tốt, bởi suốt ba năm em
vẫn luôn cạnh tranh theo một cách khác với môn Quốc Ngữ và Tiếng Anh,
em chưa tụt xuống dưới hạng một của hai môn đó bao giờ.”

“Em chỉ làm tốt những thứ mà em cho rằng mình cần
mà thôi.” Tôi trả lời, uống thêm một ngụm trà nữa.

“Tôi còn nhớ trước kỳ nghỉ hè vừa rồi tôi đã phát cho
cả lớp phiếu điều tra hướng nghiệp, và chỉ có mỗi mình em là chưa nộp
nó.” Thầy nói tiếp.

“Chắc em bỏ quên nó ở đâu đó thôi.” Tôi nhún vai:
“Phiếu của Makoto đã viết gì vậy thưa thầy?”

“Tôi thấy hai em chơi rất thân với nhau, Shibata không
nói gì với em sao?”

“Cậu ấy nói là cậu ấy sẽ suy nghĩ thêm về những gì
em nói.”

“Vậy là em khuyên cậu ấy ký hợp đồng với công ty sản
xuất âm nhạc?”

“Vậy là Makoto đã làm rồi?”

“Gần như tất cả các học sinh của tôi đều đã có định
hướng sau khi tốt nghiệp rồi, chỉ trừ em thôi Akiyama ạ. Giờ vẫn chưa
phải là cuối kỳ hạn nộp hồ sơ thi đại học đâu nhưng cũng không còn
dư dả thêm thời gian cho em suy nghĩ thêm nữa. Em thật là một học trò
khó hiểu.”

Tôi thích cái cách thầy gọi tôi là “một học trò khó
hiểu”. Điều đó nghe có cảm giác rất bí ẩn mà bí ẩn thì khiến tôi
vui.

“Em đã từng cân nhắc việc đi du học.” Tôi nói: “Nhưng
bây giờ thì em không muốn nữa, em định sẽ làm một nhà văn nhưng…”

Tôi bỏ lửng câu nói của mình. Tôi không biết nên tiếp
tục như thế nào cả.

“Tôi tin chắc rằng đó là điều mà em có thể làm tốt
nhất.” Thầy Sakamoto tiếp lời tôi: “Đặc quyền của tuổi trẻ là thời
gian, không có gì phải hoang mang khi em bối rối trước tương lai của
mình. Trường đại học thì sẽ luôn ở đó chờ em thôi nhưng trước hết em
phải vượt qua trường cấp ba đã.”

“Em cũng nghĩ vậy.” Tôi gật đầu.

“Vậy em có muốn đi du học không?”

“Cách đây vài tháng em đã nghĩ rằng đó là điều cần
thiết cho mình, em đã nghĩ rất nhiều về cách sống của mình và thật
lòng mong muốn chuyện đi du học sẽ cho nó một cơ hội để thay đổi.”

Tôi gần như không kiểm soát được những điều mà mình
nói với thầy Sakamoto. Không hiểu vì lý do gì tôi lại có thể một
cách thoải mái nói chuyện về mình với thầy chủ nhiệm, thậm chí
còn nhiều hơn cả những gì về tôi mà bố tôi được biết. Có lẽ mọi
chuyện luôn dễ dàng hơn khi ta trút tâm sự lên một người ngoài cuộc.

“Em đang thay đổi rồi, rất nhiều đấy Akiyama ạ. Nếu
là em của một năm về trước thì có lẽ chúng ta sẽ không được nghe
thấy em nói gì với tôi nhiều hơn vài câu chào hỏi.”

“Vậy là nó thay đổi theo một hướng tích cực?”

“Đúng vậy, chỉ là em còn đang ngỡ ngàng bởi chính
những thay đổi trong tâm tư của mình và cũng kèm theo một phần chưa
sẵn sàng vượt thoát ra khỏi nó mà thôi.”

“Em cũng cho là vậy.” Tôi đáp nhỏ.

“Em có nhận ra rằng em đang không dám nhìn nhận những
cảm xúc thật sự của mình hay không?”

Tôi im lặng. Có chứ, thẳng thắn mà nói thì tôi cũng
luôn mơ hồ nghĩ về nó nhưng tôi cũng chưa chắc chắn về bất kỳ điều
gì thì làm sao có thể?

“Giờ thì em sẵn sàng nói về kết quả học tập của
mình rồi thưa thầy.” Tôi cúi nhặt chiếc cặp sách đồng phục của mình
lên. “Em sẽ cố gắng cải thiện chúng trong những bài kiểm tra sau, đủ
để có được cái bằng tốt nghiệp loại khá. Và em cũng sẽ cố tìm
lại phiếu điều tra hướng nghiệp để nộp lại cho thầy nữa.”

“Tôi đoán rằng em đang chờ tôi nói với em câu ‘giờ em
có thể về’ có phải không?”

“Có ổn không ạ?”

“Được.” Thầy cười: “Giờ thì em có thể về và hẹn em
vào một buổi khác.”

“Em thành thực hy vọng rằng buổi khác là ở trên lớp
chứ không phải ở đây.”

“Em thực là một đứa trẻ thú vị đấy Akiyama ạ.”

“Gọi em là Umi được rồi.”

“Và một học sinh bình thường thì luôn không thích bị
người lớn coi mình là đứa trẻ.”

“Vậy thầy cứ cho là em bất bình thường đi.” Tôi đáp:
“Hơn nữa được làm một đứa trẻ xét cho cùng đôi khi cũng là giấc mơ
không thể trở thành hiện thực của người lớn. Em thì rất vui lòng
được làm giấc mơ không thành của thầy.”

Nói rồi tôi quay lưng bước ra khỏi phòng giáo viên,
chạy thật nhanh qua hành lang rồi vui vẻ rộng miệng cười.

21.

Tối hôm đó tôi nằm mơ thấy thầy Sakamoto. Và cả vài
đêm sau nữa, phần nhiều toàn là những chuyện tầm phào mà tôi chẳng
nhớ lại được nhưng rõ ràng là tôi đã nằm mơ thấy thầy ấy.

“Nói lại ông thầy ấy bao nhiêu tuổi đi Umi.” Yuu hỏi
lại sau khi nghe tôi kể chuyện.

“Chừng ba nhăm.”

“Chỉ là mơ vì quá mệt thôi Umi, ông ấy hơn em mười
tám tuổi đấy.”

“Em đâu đã nói gì đâu, sao anh phải sốt sắng thế?”

“Nói chuyện với James này!”

Tôi nghe đầu dây bên kia lạo xạo một lúc rồi James bắt
máy.

“Yuu vừa kể với tôi là Umi phải lòng thầy chủ nhiệm
già hả?”

“Không đâu, anh ấy nói linh tinh đấy!” Tôi bảo.

“Hỏi cô ấy xem ông ta hơn cô ấy bao nhiêu tuổi đi.” Tôi
nghe loáng thoáng giọng Yuu nói với James.

“Được rồi,” James trở lại với tôi: “thế thầy chủ
nhiệm đó hơn em bao nhiêu tuổi vậy?”

“Mười tám.”

“Tuyệt! Giỏi lắm Umi!” James cảm thán khen tôi. Thế là
hai chúng tôi lại cười như nắc nẻ.

“Đưa điện thoại đây nào!” Và lại là Yuu nói với tôi
từ dầu dây bên kia: “Umi, đừng mơ như thế nữa, nếu không thì anh sẽ
gọi điện đánh thức em mỗi ba mươi phút một lần trong đêm đấy.”

“Thôi nào Yuu, em chỉ đang kể mấy chuyện thường ngày
bình thường như chúng ta vẫn làm thôi mà. Nó đâu có gì quan trọng, em
đâu nghĩ được đến mức đấy!”

“Em vẫn còn phải làm cô dâu tương lai của anh đấy.” Yuu
lại nói với tôi bằng giọng dịu dàng.

“Thật sao?” Tôi giả vờ ngạc nhiên, chẳng xác định nổi
mình đang giả vờ đùa hay giả vờ thật nữa.

“Rồi em sẽ sớm phải thừa nhận điều đó thôi, giờ thì
học bài đi Umi để còn ngủ sớm.”

Sau khi tắt điện thoại, tôi quẳng nó sang một bên rồi
nằm phịch xuống giường hướng ánh mắt lên trần phòng trắng. Đôi khi
những con người mà mình vốn quen lâu nay lại thú vị hơn mình tưởng,
tôi gần như có cảm giác mình đã tiến gần hơn đến hội những người
thần tượng thầy Sakamoto rồi. Mà tên thầy là gì nhỉ? Phải rồi,
Sakamoto Namiki.

Bắt đầu công cuộc thực hiện lời hứa với thầy chủ
nhiệm, tôi tạm ngưng việc viết lách và bắt đầu học bài tử tế mỗi
ngày đến tận nửa đêm. Tôi chẳng hiểu Makoto làm thế nào mà vẫn duy
trì được học lực tốt trong khi chơi với tôi suốt như vậy. Bình thường
nếu như có học bài tôi cũng chẳng bao giờ hoàn toàn học hết những
gì cần phải học, tôi thường chọn những phần đơn giản đủ để duy trì
điểm số trung bình hơn vì làm như thế tôi vừa không phải thi lại, vừa
tiết kiệm được thời gian để làm việc khác.

Kể từ dạo tôi bắt đầu học hành tử tế ấy, dần dần
mối liên kết giữa tôi và Makoto cũng nới lỏng bớt đi. Chúng tôi không
còn ra chỗ bờ sông sau giờ tan trường nữa, và cũng có nhiều hôm tôi
tự đi bộ về một mình còn Makoto thì tụ tập cùng những đứa con trai
khác. Điều đó cũng không đến nỗi quá tệ nhưng đôi lúc tôi cũng có
cảm thấy tủi thân. Dẫu vậy cậu ấy vẫn luôn ở bên cạnh tôi mỗi giờ
ăn trưa, chúng tôi không bao giờ rời nhau vào giờ ăn trưa cả.

“Dạo này Suzuran có nói chuyện với cậu không?” Tôi
hỏi trong một bữa trưa trên sân thượng như mọi ngày.

“Thỉnh thoảng.” Makoto đáp: “Tối hôm trước cô ấy cũng
đi cùng với một nhóm lớp mình hôm mọi người rủ tớ đi hát Karaoke.”

“Cậu cũng đi chơi đêm hả?”

“Dạo gần đây thôi, tớ đang tập làm quen dần.”

“Tớ thì bắt đầu học.”

“Rõ ràng rồi.” Makoto không tỏ ra làm ngạc nhiên mấy.
“Lâu rồi cậu chẳng còn dùng đến vở bài tập của tớ để chép lại
mỗi sáng nữa.”

“Này,” Tôi cười: “biết đâu đến cuối năm điểm của tớ
lại cao hơn cậu đấy.”

Lần này thì Makoto dừng hoạt động ăn uống lại mà
nhìn tôi nghi ngại, cậu ta bảo: “Chuyện đó không thể nào xảy ra được
đâu Umi.”

Tôi nhận ra những cuộc nói chuyện giữa tôi và Makoto
dần thoải mái trở lại. Cảm giác giống như là cả hai đang quay trở
về khoảng cách đây chừng một hai năm trước khi tình bạn vẫn còn đang
phát triển từ những cuộc tranh luận vậy. Chúng tôi đều đang thực sự
dần mở rộng thế giới quan của mình bằng những mỗi quan hệ bạn bè
khác. Những ngày chỉ có Umi và Makoto, Makoto và Umi đã không còn
nữa. Và mặc dù Makoto có nhiều bạn hơn hẳn tôi nhưng tôi cũng hài
lòng với sự cởi mở dần dần của mình hơn với những người xung quanh.
Cứ như vậy biết đâu sau này sẽ giúp tôi có thể sáng tác dễ dàng
hơn. Tôi đặt rất nhiều hy vọng vào điều đó, và cũng hoàn toàn quên
mất tờ phiếu hướng nghiệp cần phải nộp cho thầy Sakamoto.

22.

Thầy Sakamoto quả thật vẫn rất ý nhị. Tôi lại tìm
thấy một một mẩu giấy hẹn khác kẹp trong sổ liên lạc được trả sau
tiết sinh hoạt đầu giờ với thầy chủ nhiệm. Vẫn là cuối buổi tại
phòng giáo viên kèm thêm một ghi chú được gạch chân hai lần là: “Nhớ
mang theo phiếu điều tra hướng nghiệp”.

Tôi thậm chí còn chẳng nhớ mình đã vứt tờ phiếu đó
ở đâu nữa.

Những tiết học buổi chiều trôi qua cũng nhanh, tôi lại
làm y như lần trước, thơ thẩn đi chầm chậm đến phòng giáo viên trong
khi đầu đang nghĩ nên nói với thầy làm sao cho mạch lạc chuyện tôi
không tìm thấy tờ giấy.

“Cảm ơn Shimura, em có thể về được rồi.”

Tôi nghe tiếng thầy vọng ra khi đang chuẩn bị bước
vào. Shimura Kanade vừa đặt một xấp giấy lên bàn rồi cúi chào thầy
xin phép ra về.

“Ồ, chào Umi!” Cô ấy vui vẻ chào khi nhận ra tôi đứng
trước cửa.

“Chào buổi chiều.” Tôi đáp, đầu thầm nghĩ Shimura có
nụ cười tươi thật.

Tôi đứng nhìn thầy Sakamoto bỏ xấp giấy lại vào trong
cặp xách của thầy xong rồi tôi mới bước vào, lại đặt cặp tựa vào
chân ghế rồi ngồi xuống chiếc ghế đã được đặt sẵn ở đó như lần
trước.

“Em mang theo thứ mà tôi bảo chứ?”

“À…”

“Hay tại tôi không thông báo trước cho em một ngày nên
em không chuẩn bị kịp?” Thầy nhướn mày hỏi.

“Đúng thế ạ.” Tôi chớp lấy ngay câu nói mà thầy vừa
gợi ý: “Nếu như thầy nói từ hôm qua thì em đã bỏ vào cặp rồi.”

“Thật chứ?”

Thầy nhìn thẳng vào mắt tôi, và tôi đọc được mấy
chữ “cứ nhận đi” hiện ra trong đầu mình. Tôi đành thở dài.

“Chắc em làm mất nó rồi, bao nhiêu ngày soạn sách vở
đi học em đều không thấy đâu cả.”

“Tôi cũng đoán vậy.” Thầy gật gù, đoạn mở ngăn kéo
bàn lấy ra một tờ phiếu khác. “Đây, em có thể ngồi điền ngay bây
giờ.”

“Ngay bây giờ ạ?”

“Đúng, ngay bây giờ.” Thầy gật đầu, “Trà nhé?”

“Vâng, em cảm ơn.”

Thầy đi đến góc pha đồ uống trong phòng giáo viên rồi
bắt đầu pha trà, khi quay trở lại, thầy đặt trước mặt tôi một tách
trà thơm ngát rải hoa mộc tê khiến tôi cứ nhìn nó chằm chằm.

“Cảm ơn thầy.” Tôi nói lần nữa, nhấp một ngụm cố
tránh nuốt phải hoa.

“Nhờ em mà tôi biết đến loại trà này đấy, mùi thơm
của nó rất dễ chịu.” Thầy nói, trên tay thầy vẫn là một tác trà
hương sen.

“Vâng,” Tôi đáp: “Nhưng dạo gần đây em thích uống trà
chanh mật ong hơn, nó tốt cho cổ họng. Thầy phải giảng bài nhiều nên
em nghĩ nó sẽ hợp với thầy hơn đấy.”

“Tôi sẽ lưu tâm điều đó.” Thầy đáp rồi uống một ngụm
trà.

Lấy bút ra khỏi cặp, tôi bắt đầu điền vài thông tin
cơ bản vào tờ phiếu điều tra: họ tên, trường lớp… rồi đến lúc phải
điền vào mục chính thì tôi dừng lại chẳng biết nên viết thế nào
nữa. Nên đánh vào ô học tiếp lên đại học hay đi du học hay tìm việc
làm? Tôi ngẩng đầu lên nhìn thầy.

“Em bỏ qua phần này có được không ạ?”

“Không được.” Thầy đáp.

Nhưng tôi vẫn chưa biết nên đánh vào đâu nên tạm để
đấy rồi điền chữ “nhà văn” vào dòng nghề nghiệp mong muốn trong tương
lai.

“Em đã có kha khá thời gian để suy nghĩ rồi đó chứ,
vẫn chưa thông được sao?” Thầy Sakamoto lên tiếng. Khi ngẩng đầu lên, tôi
thấy thầy mắt vẫn không rời khỏi tờ báo mà nói với tôi.

“Em đã học rất chăm chỉ suốt nhiều ngày nay. Thầy
chẳng nói rằng cứ lo tốt nghiệp cấp ba trước đã còn gì.”

“Điều đó không có nghĩa là em được quên lời hứa sẽ
nộp lại phiếu điều tra cho tôi. Mà em thậm chí còn chẳng tìm thấy
nó.”

Đến đây thì tôi chẳng nói lại được gì nữa.

“Em có quen Shimura chứ?” Thầy lại hỏi tiếp.

“Bọn em học cùng lớp hồi năm đầu, cô ấy có nụ cười
dễ chịu.”

“Phải rồi.” Thầy lật tờ báo sang trang khác: “Em nên
thử kết bạn lại với cô bé ấy, cô ấy sẽ có ảnh hưởng tốt tới tâm
trạng của em đấy.”

“Em sẽ xem xét sau.” Tôi nhún vai: “Em có thể về được
không?”

“Em chưa hoàn thành mẫu đơn.” Thầy tiếp tục lật báo.

“Nhưng em không muốn đánh dấu bừa vào mà nộp.”

“Tôi biết.”

“Thế thì thầy sẽ mất thời gian ngồi đợi em lắm.”

“Không sao, tôi không có kế hoạch gì trong nốt ngày hôm
nay cả.”

Tôi lại ngồi im một lúc nghĩ. Tôi hoàn toàn có thể
viết bừa vài cái rồi bịa ra vài câu nói với thầy nhưng vì một lý
do nào đấy chưa nghĩ ra mà tôi thích tranh cãi với thầy hơn là tìm
cách rút êm.

“Mai em còn có bài kiểm tra đấy.” Tôi nói.

“Không, tôi đã kiểm tra lịch của lớp mình rồi, ngày
mai em không có bài kiểm tra nào cả, ngày kia mới có bài kiểm tra
một tiết môn Vật lý.”

“Ngày kia có bài kiểm tra môn Vật lý sao?” Tôi thốt
lên, thiếu một chút là nói thêm vài từ không hợp thuần phong mỹ tục
nữa nhưng may kìm lại được.

“Đó luôn là môn có quá nhiều thứ cần phải ôn thầy
ạ. Nếu thầy cho em về thì lần sau trở lại em hứa sẽ nộp cho thầy
bản đầy đủ của tờ phiếu điều tra.”

Thoạt đầu tôi không thấy thầy Sakamoto nói gì, thầy
vẫn nhìn vào tờ báo một lúc chừng mười giây, sau cùng thầy đột
ngột gấp tờ báo lại rồi đặt lên bàn.

“Vậy cũng được.” Cuối cùng thầy cũng đồng ý. “Cầm
tờ phiếu này về và lần này đừng để mất nữa đấy Akiyama.

“Vâng,” Tôi nhét bản phiếu điều tra vào trong túi: “và
thầy nhớ lần sau báo trước cho em một ngày nhé?”

“Akiyama này.”

“Dạ?”

“Bốn ngày nữa là hạn cuối nộp hồ sơ vào trường đại
học Waseda, tôi muốn em cân nhắc về khoa Khoa học xã hội và Khoa học
nhân văn rồi gửi hồ sơ đến đó.”

“Trường Waseda ạ?”

“Đúng vậy.”

“Em sẽ ghi nhớ điều đó.”

“Được rồi, đi đường cẩn thận. Nhớ đừng chạy trên
hành lang như lần trước.”

“Em chào thầy.”

Tôi ngoan ngoãn cúi đầu rồi ngay khi bước chân ra khỏi
phòng, tôi lại chạy thật nhanh trên hành lang y như lần trước.

23.

Tôi không kể chuyện về cuộc gặp sau giờ học của mình
và thầy Sakamoto cho Yuu hay bất cứ ai nghe nữa. Tách trà hoa mộc tê
chiều hôm ấy đã khiến tôi cảm thấy rất vui vẻ nhưng tôi cũng không
còn mơ thấy thầy khi đi ngủ. Tôi coi đó là điều đáng mừng.

Tôi nộp hồ sơ vào Waseda coi như một phương án dự bị
và học rất nhiều, khoảng thời gian thức đêm của tôi ngày càng tăng
lên, đôi khi tôi thức đến bốn giờ sáng để ôn tập cho bài kiểm tra
ngày hôm sau. Hoàn toàn không đến trung tâm học thêm, chỉ tự ôn tập và
mặc dù việc này vất vả hơn rất nhiều vì không có người hướng dẫn
nhưng tôi vẫn hoàn toàn hài lòng về những gì tôi đạt được. Kết quả
học tập của tôi tăng lên rõ rệt, mà một khi đã đứng ở vị trí tốt
như vậy thì con người ta không có ý định để bị tụt xuống.

Thỉnh thoảng vào giờ cơm tối bố vẫn hỏi tôi đã
quyết định về chuyện đi du học hay chưa? Bố đã thay tôi tìm hiểu về
rất nhiều trường đại học có khoa Văn học tốt mà tôi có khả năng vào
được nhưng tôi nghe mà chẳng cảm thấy có hứng thú nhiều.

“Nếu con đi thì bố sẽ phải ở nhà một mình đấy.” Tôi
nói.

“Vậy thì cứ coi như có đứa con gái đi lấy chồng cũng
được mà.” Bố tôi cười xoà. “Hơn nữa dạo này bố cũng nghiên cứu được
cách dùng Skype rồi, việc liên lạc chẳng phải không thành vấn đề hay
sao?”

“Nếu như trước khi tốt nghiệp mà con viết được một
cuốn sách hay để xuất bản thì tốt. Như vậy thì có thể bắt đầu làm
nhà văn luôn mà chẳng cần đến chuyện du học tốn kém nữa.”

Tháng mười chuẩn bị tới và trôi qua hơi chậm chạp
với cái lạnh mới chớm. Tờ phiếu điều tra của tôi vẫn được kẹp
phẳng phiu trong một cuốn tập và để ở trong cặp sách mang tới trường
hàng ngày kể cả khi lúc này nó chẳng còn cần thiết nữa. Dẫu vậy,
vẫn chưa có thêm bất cứ cuộc hẹn trước nào được gửi cho tôi cả. Vẫn
như bình thường, cả tôi và thầy Sakamoto chẳng bao giờ có vẻ giống
như trò cưng thầy giỏi khi ở trường. Mà vốn dĩ từ trước đến giờ tôi
vẫn luôn là một đứa học trò ít được các thầy cô để ý đến.

Về phần Makoto, dạo gần đây cậu ấy bắt đầu theo học
một lớp sáng tác. Mỗi giờ ăn trưa cậu ấy đều lôi một cuốn sổ nhỏ
cùng cái bút chì ra và bắt đầu viết các nốt nhạc rồi ngâm nga.
Thỉnh thoảng Makoto cũng rủ tôi ra dốc bờ cỏ ven sông ngồi, chúng tôi
nằm dài và Makoto tiếp tục viết nhạc. Cậu ấy bảo ở đây cậu ấy gặp
nhiều cảm hứng hơn, đặc biệt là lúc chiều tà khi trời chạng vạng
ánh hồng cam.

Tôi nhìn Makoto rồi lại nhìn mình, tôi muốn tiếp tục
viết lách trở lại. Có lẽ mỗi đêm tôi sẽ cắt bớt thời gian học ra
chừng một hai tiếng để viết một câu chuyện nào đó.

Bút danh mà tôi dùng để đăng những mẩu truyện mà tôi
viết trên các diễn đàn mạng là Umi-The-Blue. Nghe có vẻ hơi ăn theo
Gandalf The Grey trong Chúa Tể Của Những Chiếc Nhẫn nhưng tôi hoàn toàn
không có ý đó. Biển xanh, đó mới là điều mà tôi nghĩ đến.

Phần nhiều những thứ tôi viết ra chính bản thân tôi
cũng cảm thấy nó hơi vô nghĩa. Tôi không biết nên truyền tải những ý
nghĩa hay thông điệp tốt đẹp nào đó vào trong câu truyện của mình như
thế nào, tôi chỉ viết những gì mà mình cảm thấy muốn viết. Nếu là
trước kia thì tôi sẽ nghĩ rằng thế là đủ, nhưng bây giờ tôi không
muốn chỉ dừng lại ở mức độ như vậy mà muốn làm được nhiều hơn thế
nữa. Có vẻ như càng ngày tôi lại càng trở nên tham vọng hơn trước rất
nhiều thì phải?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3