Đại mạc dao (Tập 2) - Chương 10 phần 1

Chương 10: Nụ hôn giận dữ

Hoắc Khứ Bệnh chỉ mới hai mươi tuổi đã có quyền thế rất lớn trong thành Trường An, gần như ai đi theo hắn đều sẽ được vinh hoa phú quý, tiền đồ xán lạn, phong hầu bái tướng.

Cách Hoắc Khứ Bệnh hành sự ngày càng ngông cuồng, dữ dội, lấn át người khác, thái độ mọi người trong triều đối với hắn cũng không giống nhau, ngưỡng mộ có, căm ghét có, oán hận có, đố kỵ có, nịnh bợ có, xa lánh có, nhưng bất luận vương hầu hay đại thần, không một ai dám công nhiên chống lại sự sắc sảo và tài năng của hắn.

Trái lại, Vệ Thanh hành sự ngày càng lặng lẽ cẩn thận. Vệ Thanh ở trong quân doanh đã mười mấy năm, binh và tướng như chân như tay, có tình cảm đồng đội với đám quan binh cùng nhau sinh tử chốn sa trường, lại thêm uy tín nhân nghĩa, độ lượng vẫn cao như núi, vững chãi không thể lay chuyển, hoàng đế đối với chuyện này cũng không thể làm gì được.

Tôi nâng một thẻ tre lên, như thể đang đọc, thực ra tâm tư hoàn toàn không đặt vào đấy. Ngày hôm đó bị Hoắc Khứ Bệnh bắt gặp lúc tôi đang khóc lóc trên vai Cửu gia, sau khi hai người về phòng, hắn chỉ ôm tôi ngồi im trong bóng tối, không nói không rằng, dường như đã hóa đá.

Rất lâu rất lâu sau, hắn nhẹ nhàng đặt tôi lên giường, rồi nằm xuống bên cạnh. Tôi thật ra rất sợ vẻ trầm mặc của hắn, đang định mở miệng nói, thì hắn che miệng tôi lại: “Ta không muốn nghe gì cả, ngủ một giấc đi.” Ngữ khí thoáng vẻ căng thẳng và sợ hãi.

Qua mấy ngày sau, hắn coi như chưa hề có chuyện gì xảy ra, đối xử với tôi vẫn y hệt như trước đây, chỉ là mỗi tối, nếu hắn không thể đến vườn nhà tôi, thì nhất định sẽ sai người sang đón tôi qua dinh thự của hắn.

Bởi vì hiện giờ mỗi lần hắn lên triều thường hay bị hoàng đế giữ lại, hắn lại thường uống đến say bí tỉ mới về, nên tôi tám chín phần chỉ còn cách nghỉ ngơi trong phủ hắn.

“Ngọc nhi…” Hoắc Khứ Bệnh gọi.

Hắn vào phòng lúc nào, tôi hoàn toàn không biết, trong lòng run lên, vội đặt thẻ tre trên tay xuống: “Có chuyện gì thế?”

Hắn ngồi xuống bên cạnh tôi: “Hôm nay trong cung có yến tiệc, ta…”

Tôi hỏi: “Lại uống say mèm rồi?”

Hắn nhìn tôi với vẻ áy náy, tôi nói: “Không thể lần nào cũng dựa vào say rượu để bệ hạ không nói nổi câu nào.” Tôi đưa hắn một cuộn giấy lụa.

Hắn mở ra liếc nhìn một cái, mặt lạnh như băng: “Bất ngờ truyền nàng vào cung đấy.”

Bầu trời mát mẻ trong lành, giống như một mảnh vải lụa màu xanh vừa được giặt sạch, vài áng mây bồng bềnh trôi qua giúp tăng thêm mấy phần sinh động. Các phu nhân tiểu thư đến tham gia yến tiệc quây quần thành từng nhóm, tiếng cười tiếng nói lan trong gió, hòa với hương kim quế.

Tôi dựa vào gốc cây, ngẩng đầu nhìn lên trời, bỗng cảm thấy có ánh mắt của ai đó đang chằm chằm nhìn mình, tôi nhìn lại thì thấy một nam tử vóc dáng cao ráo, dung mạo anh tuấn, vận áo gấm đai ngọc đang nhìn mình chăm chú, trong đôi mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc và nghi hoặc. Tôi nhìn về phía hắn, từ từ mỉm cười, sự ngạc nhiên lẫn hoài nghi trong mắt hắn đều biến mất, niềm vui ùa ra, còn có cả nước mắt rưng rưng.

Một lúc sau, hắn lấy lại vẻ điềm tĩnh, im lặng nhìn quanh một lượt, rồi lại nhìn tôi, không nói câu nào quay người rời đi.

Không biết Lý Nghiên từ đâu đi ra, tươi cười nhìn tôi: “Kim cô nương hình như đi đến đâu cũng có người ngưỡng mộ, một vị tướng quân của Đại Hán triều yêu ngươi thẳm thiết, hôm nay một vị tân quý tộc đang rất được trọng vọng, Quang Lộc đại phu, hình như cũng động lòng với ngươi, Kim Nhật Đê đến Trường An chưa được bao lâu, nhưng vì ngày đó Hoắc tướng quân đi đón những người Hung Nô đầu hàng, nghe nói quan hệ của hắn và Hoắc tướng quân không tệ chút nào.”

Tôi giật mình, làm sao cái gì cũng lọt vào mắt nàng ta cả vậy? Vừa cười vừa đưa mắt nhìn về hướng Lý Cảm phía xa: “Nương nương ở trong cung cũng lâu rồi nhỉ? Trái tim hình như chỉ còn toàn những chuyện nam nữ trong bức tường thành này. Đừng có lúc nào cũng suy bụng ta ra bụng người như thế.”

Lý Nghiên liếc nhìn Lý Cảm, ý cười cũng lạnh đi: “Kim cô nương nhìn có vẻ gầy đi không ít.”

Tôi thờ ơ trả lời: “Nương nương trông cũng có mấy phần hốc hác đấy!”

Lý Nghiên muốn để Lý Quảng Lợi lấy tôi, dĩ nhiên đối với tôi vừa hận vừa sợ, nhưng quan trọng hơn chính là nàng ấy muốn lợi dụng mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt của tôi để thăm dò tâm tư hoàng đế, thử gián tiếp đối đầu với Vệ thị một lần xem sao. Đáng tiếc, Lưu Triệt dù gì vẫn là Lưu Triệt, tuy vô cùng sủng ái nàng trong chốn hậu cung, nhưng vẫn không làm theo ý nàng, không hề nâng Lý chèn Hoắc, chỉ xuất phát từ lợi ích cá nhân, cân bằng kiềm chế quyền lực của Hoắc Khứ Bệnh.

Lý Nghiên cười khẩy: “Cục diện đã định, nếu ngươi bằng lòng sau này ngày ngày dập đầu hành lễ với một vị công chúa, trơ mắt nhìn bọn họ ân ái thì làm thiếp đi. Nhưng Kim Ngọc, sao phải khổ thế? Tính cách ngươi có chịu được không? Chi bằng rút lui trước.”

Vệ hoàng hậu đi đến bên cạnh chúng tôi, cười hỏi: “Đang nói gì mà cao hứng thế?”

Lý Nghiên vội hành lễ, Vệ hoàng hậu giơ tay ra hiệu cho nàng đứng dậy: “Nghe nói muội dạo này không khoẻ, sau này không phải lúc nào cũng hành đại lễ thế. Lúc rảnh rỗi thì đọc ít sách y học, học hỏi cách chăm sóc điều dưỡng cơ thể, quan trọng nhất là không nên nghĩ ngợi quá nhiều, những gì buông tay được thì nên buông tay.”

Lý Nghiên cười nói: “Tỷ tỷ dặn dò rất đúng ạ, muội muội xin lĩnh giáo, cứ theo mấy lời tỷ tỷ nói thì muội thực sự phải cẩn thận hơn nhiều.” Đoạn Lý Nghiên liếc tôi: “Muội còn phải bái phục sự độ lượng bao dung của tỷ tỷ, vì không hề để tâm đến những chuyện trước đây.”

Vệ hoàng hậu cười dửng dưng, quay sang dặn Vân di: “Kim Ngọc không quen với cung đình, ngươi chăm sóc Kim Ngọc nhé.” Nói rồi nắm tay Lý Nghiên rời đi: “Mấy muội muội đều rất tò mò về kiểu tóc muội mới làm gần đây, kêu ta đến nói giúp một câu, nhờ muội dạy cho bọn họ xem sao.”

Vân di dịu dàng giúp tôi chỉnh lại mấy sợi tóc xõa ra: “Cháu và Hoắc Khứ Bệnh đều gầy đi.”

Tôi gọi khẽ “Vân di,” lòng tràn ngập một nỗi chua xót, một câu cũng không nói nên lời.

“Từ lúc đi theo hoàng hậu nương nương vào cung, bao nhiêu năm nay nhìn thấy quá nhiều vui buồn đau khổ, tuổi đã cao, trái tim cũng đã nguội lạnh, rất muốn khuyên hai cháu nếu không mất gì thì lùi một bước đi, đàn ông không thể tránh được cảnh tam thê tứ thiếp, chỉ cần trong trái tim hắn còn có cháu đã coi như hiếm thấy rồi, dù sao thì bệ hạ không phải không cho cháu lấy Hoắc Khứ Bệnh, huống hồ chính thê là công chúa, để cháu làm thiếp cũng không có gì oan uổng, đổi thành các cô gái khác đã vui mừng vâng lời rồi, chỉ buồn rằng cháu không hiểu chuyện, trong hoàn cảnh phức tạp thế này mà vẫn không biết tiến lùi, khiến mọi người đều khó xử.”

Tôi biết Vân di có thiện ý khuyên nhủ, đa phần các cô gái đều nên lùi một bước, nhưng đây đã là thỉnh cầu duy nhất của tôi.

Vân đi nói: “Lúc nghe Khứ Bệnh nhắc đến cháu, cảm thấy quả là một con người sôi nổi, nhưng thấy bộ dạng của cháu ngày hôm nay, lại chợt thấy bọn ta không nên làm cháu khổ não. Có lẽ hai cháu giống như giấc mộng nữ nhi của chúng ta hồi trẻ, ‘mong người lòng chỉ một, bạc đầu chẳng xa nhau’, nhưng thế gian này có mấy cô gái đạt được tâm nguyện đây? Giống như khúc nhạc Phượng cầu hoàng lưu truyền năm ấy, Tư Mã đại nhân chẳng phải cuối cùng vẫn có niềm vui mới, phụ lòng Trác Văn Quân đấy sao? Con người suy cho cùng luôn phải học cách cúi đầu trước hiện thực.”

Tôi nói: “Cháu vĩnh viễn không học nổi cách cúi đầu trước hiện thực.”

Vân đi than thở: “Tính cách của Khứ Bệnh thì không nói làm gì, không ngờ cả tính cách của cháu cũng cứng cỏi như thế!”

Hoắc Khứ Bệnh vừa vào cung đã bị một đám võ tướng trẻ tuổi quây lại như sao vây quanh trăng, thân phận của tôi và hắn xa vời như mây và bùn, vốn không thể sánh vai, hắn thấy Vân di một mực ở bên cạnh tôi, vẻ mặt cũng nhẹ nhõm đi nhiều.

Hai người nhìn nhau giữa ánh đèn đuốc, tiếng cười nói hoan hỉ khắp cung điện, yến tiệc linh đình, vàng bạc trân châu lấp lánh, tất cả đều biến mất trong đôi mắt của chúng tôi. Trong khoảnh khắc, tôi cảm thấy chúng tôi rất gần nhau, gần đến nỗi muôn tiếng nghìn lời trong lòng hắn tôi đều hiểu hết, nhưng chúng tôi cũng rất xa nhau, xa đến nỗi tôi có giơ tay ra vẫn không thể nắm được tay hắn.

Lưu Triệt cười nói với Hoắc Khứ Bệnh: “Trẫm sớm đã lệnh cho người ta xây dựng một phủ đệ đẹp nhất thành Trường An cho khanh rồi, mấy ngày nữa là hoàn tất, có nhà mới, nhưng lại vẫn thiếu một nữ chủ nhân…”

Tôi cúi đầu nghịch chén rượu trên tay, cảnh này tôi đã lường trước, không thể nào tránh được, và cũng đã âm thầm cảnh cáo bản thân vô số lần, nhưng không biết vì sao tay vẫn cứ run bần bật, từng giọt rượu bắn ra ngoài, rơi xuống chiếc váy mới tinh, từng giọt từng giọt, thành một vệt ướt mờ, như nước mắt của người ra đi. Có lẽ ngày mai tôi nên rời khỏi thành Trường An nơi vương hầu khanh tướng tụ tập này, thành trì lớn nhất, phồn hoa nhất này chứa đủ mọi người từ khắp năm châu bốn biển đổ về, nhưng lại không chứa đựng nổi hạnh phúc của tôi…

Có lẽ đúng như Lý Nghiên nói, tôi thuộc về thảo nguyên đại mạc, chỗ đó mặc dù không có những đóa mẫu đơn hay thược dược được trồng trong các đình viên lộng lẫy đường hoàng, nhưng lại đầy những bãi cỏ xanh ngút mắt có thể ngẩng đầu nắm trời xanh…

Đầu mải nghĩ đến vẻ đẹp của thảo nguyên đại mạc, song máu trong người thì cứ đông mãi lại, đông lạnh đến nỗi tôi không sao kiềm chế được, người cứ run lên, rượu trong chén, tí tách từng giọt, không ngừng rớt xuống.

Sự ngưỡng mộ, đố kỵ, khinh thường của tất cả những người dự tiệc đều đổ dồn vào Hoắc Khứ Bệnh, nhưng hắn vẫn lạnh nhạt trầm tĩnh chịu đựng nỗi đau. Lưu Triệt cười nhìn về hướng bàn tiệc nơi các công chúa ngồi, đang định mở miệng, thì Hoắc Khứ Bệnh bỗng dưng đứng dậy, tiến lên trước mấy bước, quỳ xuống trước mặt Lưu Triệt, dập đầu liên tục, giọng nói tựa vàng vụn ngọc vỡ: “Thần khấu tạ long ân của bệ hạ, nhưng thần sớm đã có tâm nguyện, Hung Nô chưa diệt hết, việc nhà đáng chi? Thật không dám nhận phủ đệ.”

Một lời của Hoắc Khứ Bệnh lại chính là lời thề cả đời sẽ không lấy vợ. Trong khoảnh khắc ấy, cả bữa tiệc lặng như tờ, tiếng kim rơi cũng có thể nghe rõ. Mặt mày mỗi người mỗi vẻ khác nhau, thắc mắc nhìn một Hoắc Khứ Bệnh xưa nay xa xỉ lại đi từ chối một phủ đệ. Hắn bình thường đã nhận bao nhiêu phần thường đáng quý hơn cả phủ đệ từ Lưu Triệt. Đối với kẻ từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng như Hoắc Khứ Bệnh, đánh Hung Nô thì liên quan gì tới một căn phủ đệ?

Tôi vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hoắc Khứ Bệnh, trong lòng có vài phần mừng rỡ, nhưng nhiều hơn lại là nỗi đau, niềm vui kia chầm chậm biến thành thương xót và đau đớn. Chén rượu cầm trên tay bị bóp vỡ, trái tim quá đỗi đau đớn, nhưng tay trái lại không đau chút nào, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng rực, máu tươi từng giọt cứ thế rơi xuống váy, may mà hôm nay mặc một chiếc váy màu đỏ, trong bóng tối không thể nhìn rõ.

Lý Nghiên vừa ngạc nhiên vừa rúng động. Vệ hoàng hậu chau mày, khóe môi lại thoáng một nụ cười nhạt. Chỉ có Lưu Triệt vẫn bình tĩnh như trước, tươi cười nhìn Hoắc Khứ Bệnh: “Cổ nhân nói ‘thành gia lập nghiệp’, có gia đình trước, rồi mới nói đến lập nghiệp, khanh đã đánh cho Hung Nô đại bại rồi, công tích vô cùng lớn lao, đủ để lưu danh nghìn đời rồi. Còn chuyện diệt sạch Hung Nô, đến trẫm còn chưa từng nghĩ tới, chỉ định đánh đuổi bọn họ khỏi Mạc Nam, Mạc Bắc, để họ không còn khả năng xâm phạm đến dù một cọng cỏ lá cây của Đại Hán ta mà thôi.”

Hoắc Khứ Bệnh ngẩng đầu nhìn Lưu Triệt, dáng người như đêm thu hôm nay, ý lạnh sóng sánh, bóng hình trầm lắng: “Tâm ý của thần đã định rồi ạ.”

Lưu Triệt trừng mắt nhìn Hoắc Khứ Bệnh, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao, khí thế của đế vương hiển lộ rất rõ ràng, trong mắt của ông ta, tất cả mọi người đều phải cúi đầu, song Hoắc Khứ Bệnh lại ngẩng lên nhìn Lưu Triệt, sắc mặt lãnh đạm thản nhiên. Trong sự yên tĩnh cực độ ấy, không khí bốn bề dường như đều ngưng tụ lại, trở thành một loại sức ép càng lúc càng mạnh mẽ, một lúc lâu sau, Lưu Triệt bỗng dưng bật cười: “Quên đi! Như ý khanh vậy. Trẫm vẫn để dành phủ đệ, đợi đến khi nào khanh cho là đã diệt sạch Hung Nô, trẫm lại ban thưởng nó cho khanh.”

Tôi từ từ thở dài một hơi, Lưu Triệt nhường bước, Hoắc Khứ Bệnh thắng rồi, nhưng đây được coi là loại thắng lợi gì chứ? Lồng ngực đau buốt, mắt cay sè, nước mắt ngập mi. Nhưng làm sao có thể để cho bọn họ thông qua tôi mà nhìn thấu được Hoắc Khứ Bệnh? Ngửa đầu nhìn lên, vầng trăng như một chiếc móc câu vàng nhạt, treo lơ lửng một góc trời, vài ngôi sao lấp lánh nhạt nhoà, nước mắt lại cứ từng chút một ùa ra, trái tim như muốn hóa thành hồng nhạn, nhẹ nhàng vỗ cánh bay đi, nháy mắt có thể ra khỏi chốn quan ải trùng trùng này, bay về hướng thảo nguyên nơi chúng tôi từng sóng vai cưỡi ngựa, ngày ấy cho dù bị truy binh đuổi theo bắn giết, nhưng chúng tôi vẫn rất vui vẻ…

Một tiếng thở dài nhẹ nhàng như thể truyền đến từ một nơi cực kỳ xa xôi, Vân di yếu ớt nói: “Khứ Bệnh quả là nói được làm được, không phải cháu, ai cũng sẽ không lấy.”

Da tiệc tàn rồi, Vân di đưa tôi ra tận cổng cung, Hoắc Khứ Bệnh đã đợi bên cạnh xe ngựa, chúng tôi đăm đăm nhìn nhau, qua dòng người xe nườm nượp.

Lòng tôi nổi sóng, nước mắt chứa chan, đêm nay là đêm nào, mà như đã xa cách mấy đời.

Vân di không nói câu nào, lẳng lặng quay người rời đi.

Tôi trấn tĩnh, nhảy lên vẫy tay với hắn, nở một nụ cười rạng rỡ, chạy nhanh về phía hắn, cũng không để ý xem xung quanh có người hay không, bổ nhào vào lòng hắn, ôm ngang lưng hắn, khe khẽ nói: “Đồ ăn trong cung không ngon, thiếp ăn chưa no. Chúng ta mau mau về nhà, rồi bảo nhà bếp nấu mấy món ngon cho thiếp ăn.”

Hoắc Khứ Bệnh ôm chặt lấy tôi, cũng mỉm cười, vẻ mặt đang âm u như đêm tối, trong khoảnh khắc ấy đã lại rực rỡ như ánh dương: “Chúng ta sẽ về nhà ngay.”

Các quan đều né người đi qua, sợ gây chuyện nên không dám nhìn lâu, chỉ liếc qua rồi vội vàng đi luôn. Đám văn quan hằng ngày ưa đàm tiếu đều tỏ vẻ khinh miệt, riêng Kim Nhật Đê mặc dù không tỏ rõ thái độ, nhưng ánh mắt lại tươi cười ấm áp. Có người hạ giọng rất nhỏ, nhưng vẫn cố ý để người ta nghe thấy: “Ở nơi đông người, còn ra thể thống gì?”

Hoắc Khứ Bệnh lạnh lùng, nhìn về hướng người vừa nói, người kia lập tức sợ hãi đến co rúm, rồi lại bày ra bộ dạng ta đây tuyệt đối không sợ ngươi.

Tôi nắm tay Hoắc Khứ Bệnh, nhăn mũi cười nhìn hắn, lại nói với giọng đủ để người ta nghe loáng thoáng được: “Không biết là chó điên từ đâu chạy đến, sủa loạn khắp nơi. Người không cẩn thận sẽ bị chó điên cắn cho một phát, mà không thể nào cắn lại bọn súc sinh được, tạm thời cứ để bọn chúng ăng ẳng đi! Chúng ta nghe cũng vui tai.” Nói rồi còn cố tình làm ra vẻ chút ý lắng nghe. Người kia muốn mở miệng, nhưng nếu nói thì chẳng phải tự nhận mình là súc sinh sao? Hắn đành hậm hực trừng mắt nhìn tôi.

Hoắc Khứ Bệnh cười khẽ chạm vào má tôi, nắm tay tôi lên xe rời đi.

Tôi hé rèm, nhìn ra ngoài thật nhanh rồi lại hạ rèm xuống. Hoắc Khứ Bệnh hỏi: “Nhật Đê nhận ra nàng rồi ư?”

“Huynh ấy rất cẩn thận, chỉ nhìn thiếp một lát là đi luôn.”

Hoắc Khứ Bệnh ôm tôi tựa vào vai hắn: “Vì hắn có lòng yêu quý trân trọng nàng như thế, ta cũng nên mời hắn một chén rượu.”

Chợt nhìn thấy vết máu trên váy tôi, hắn biến hẳn sắc mặt, lập tức kéo bàn tay vẫn giấu trong ống tay áo của tôi ra: “Nàng… đây là…” Giọng hắn nghẹn lại ở cổ họng.

Tôi cười cười, muốn giải thích, nhưng không viện được cớ nào thích hợp, thật ra lấy cớ nào thì cũng không thể qua mặt hắn được, nên chỉ ngẩng lên nhìn hắn, ý bảo không phải lo lắng. Hoắc Khứ Bệnh lặng lẽ nhìn tôi, trong mắt tràn ngập đau đớn và tự trách, ngón tay nhẹ nhàng phủ lên trên nụ cười của tôi, cúi đầu hôn xuống lòng bàn tay tôi, dịu dàng đưa môi dọc theo vết thương, từ từ chạm vào.

Khứ Bệnh, có chàng chăm sóc thiếp thế này, thiếp không hề tủi thân.

Hồng cô nói: “Ngọc nhi, có một vị phu nhân muốn gặp muội.”

Thấy Hồng cô lộ vẻ căng thẳng, tôi cũng không dám xem thường: “Ai thế?”

Hồng cô đáp: “Là… là Trần phu nhân.”

Tôi sững sờ trong giây lát rồi mới hiểu ra. Hai ngày nay toàn ở Hoắc phủ, không hề về nhà, hôm nay vừa mới vào cửa, Vệ Thiếu Nhi đã đến nhà thăm, xem ra bà nắm bắt rất rõ mọi hành tung của tôi, mà cũng đặc biệt không để cho Hoắc Khứ Bệnh biết.

Tôi đi đến trước gương soi mình đoạn nghiêng đầu nói với Hồng cô: “Mời Trần phu nhân vào đi! Ngoài kia tai vách mạch rừng không tiện nói chuyện.”

Hồng cô không đi ngay, mà nhìn tôi một lát, nói: “Tiểu Ngọc, mọi chuyện trong cung ta đã nghe ngóng được ít nhiều, Hoắc tướng quân vì sao không nhận phủ đệ do bệ hạ ban thưởng, còn nói cái gì mà ‘Hung Nô chưa diệt hết, việc nhà đáng chi’? Bọn ta nghe rồi, mặc dù rất khâm phục chí khí của hắn, nhưng Hung Nô làm sao có thể bị tiêu diệt nhanh như thế? Chẳng lẽ chỉ cần ngày nào Hung Nô còn tồn tại, hắn sẽ không lấy vợ sinh con sao? Vệ Thanh đại tướng quân đã có ba người con rồi, vợ cũng đã thay hai vị, còn có một vị là công chúa, nhưng cũng đâu có thấy Vệ Thanh đại tướng quân không được xông pha sa trường đánh Hung Nô đâu?”

Tôi chưa kịp đáp lại Hồng cô, đã nhìn thấy Tâm Nghiễn ấm ức dẫn một phu nhân trung niên xinh đẹp đi vào. Bà ta nhoẻn miệng cười, nhìn tôi: “Cô nương chính là Kim Ngọc, phải không? Hồng cô mãi không thấy ra, ta sợ cô không muốn gặp ta, nên tự mình vào.”

Tôi vội tiến lại, cung kính hành lễ: “Thất lễ với phu nhân rồi, đang định mời phu nhân vào đây nói chuyện, yên tĩnh hơn ngoài kia.” Hồng cô và Tâm Nghiễn đều hành lễ với Vệ Thiếu Nhi rồi lặng lẽ lùi ra.

Vệ Thiếu Nhi nhìn quanh phòng tôi đánh giá một lượt, gương mặt lộ ý cười: “Ta không muốn nói chuyện vòng vo, có gì sẽ nói thẳng. Nếu có chỗ nào khiến cô nương cảm thấy không thoải mái, xin hãy bỏ quá cho.”

Tôi khẽ cười gật đầu, nếu vai vế của một người đủ nặng, tự nhiên sẽ khiến cho kẻ khác phải cung kính và thận trọng khi trò chuyện với họ, trong thành Trường An, tôi dù gì cũng chỉ là một cô gái cô độc, không muốn bỏ quá cũng phải bỏ quá, chi bằng cố gắng giữ vẻ ngoài hòa hảo.

“Công Tôn Ngao từng nói với ta, cô nương hành sự không biết nặng nhẹ, chỉ giỏi quyến rũ mê hoặc, Khứ Bệnh trong quân doanh hành sự không thận trọng, thiếu chừng mực, cô không những không khuyên bảo, trái lại còn cười giương mắt lên nhìn, ta nghe nói thế, trong lòng cảm thấy rất không thoải mái, tuy không mong đợi Khứ Bệnh lấy được một cô gái vô cùng hiền đức, nhưng ít nhất cũng phải biết hành sự cẩn thận, thận trọng tiến lui, trong triều có bao điều tiếng trách mắng Khứ Bệnh, người làm mẹ như ta nghe cũng phải thấy khó chịu. Ta từng hỏi ý kiến của hoàng hậu nương nương, nhưng nằm ngoài dự kiến của ta, nương nương không ngờ rất thiên vị nâng đỡ cô nương, còn dặn đi dặn lại bọn ta không được phép làm khó cô. Người có thể khiến muội muội coi trọng ắt không phải như những gì Công Tôn Ngao nghĩ. Cho nên hôm nay ta mới đến đây, chỉ với tư cách người làm mẹ, muốn bình tĩnh hòa nhã nói chuyện với cô nương vài câu.” Vệ Thiếu Nhi vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của tôi.

Tôi khom người hành lễ: “Mời phu nhân vào, Kim Ngọc xin được lắng nghe.”

Gương mặt bà thoáng nét u ám: “Thân thế của Khứ Bệnh, chắc cô nương biết rồi. Năm ấy việc ta đã làm, ta cũng không ngại nhắc đến, ta chưa gả chồng mà đã sinh ra nó, nó sinh ra chưa được bao lâu, phụ thân lại cưới người khác, Khứ Bệnh gần như chỉ sống với cữu phụ. Thật ra trong lòng Khứ Bệnh vẫn luôn mong muốn một gia đình bình thường, nhưng bây giờ cô nương lại khiến nó…” Bà gượng cười lắc lắc đầu: “Có câu ‘bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại’[1], đây không chỉ là chuyện hiếu thuận hay không hiếu thuận, nam tử hai mươi tuổi trong thành Trường An có mấy người không vợ không con? Kim Ngọc, hôm nay ta đến, chỉ là với tư cách mẹ của Khứ Bệnh, cầu xin cô nương hãy suy nghĩ lại một chút. Nếu…” Bà chăm chú nhìn tôi: “Nếu cô nương có thể rời bỏ Khứ Bệnh, ta sẽ cảm kích vô hạn.”

[1] Có ba điều bất hiếu, trong đó không có con nối dõi là nặng nhất.

Tôi trầm lặng nhìn chằm chằm xuống mặt đất, nếu là người khác, tôi có thể mặc cho đối phương nói gì cũng không cần quan tâm. Nhưng người đàn bà này là mẹ của Khứ Bệnh, không có bà sẽ không có Khứ Bệnh, đích thân mẹ hắn đang tha thiết cầu xin tôi buông bỏ, trái tim dần thắt lại, nhưng ngoài mặt vẫn không dám lộ vẻ đau đớn.

Vệ Thiếu Nhi đợi một hồi lâu, thấy tôi chỉ cúi đầu đứng yên: “Kim Ngọc, ta cũng từng trẻ tuổi bồng bột, không phải không hiểu hai đứa, nhưng làm người vẫn phải học cách cúi đầu trước hiện thực…”

“Ầm” một tiếng cửa bị mở toang ra, Hoắc Khứ Bệnh sải bước xông vào phòng, đảo mắt qua gương mặt của tôi và Vệ Thiếu Nhi một lượt, khom người hành lễ với mẫu thân: “Sao mẫu thân lại ở đây ạ?”

Vệ Thiếu Nhi nhìn sang tôi, trong mắt có mấy phần chán ghét: “Ta chưa bao giờ được gặp Kim Ngọc, cho nên đến thăm cô ấy.”

Hoắc Khứ Bệnh nói: “Mẫu thân muốn gặp Ngọc nhi, nói một câu với con là được rồi, con sẽ tự dẫn Ngọc nhi đến bái kiến mẫu thân.”

Vệ Thiếu Nhi lúng túng, nhất thời không tìm được lời nào để nói. Tôi vội cười hỏi lại: “Phu nhân đang nói chuyện với thiếp về kiểu tóc hiện lưu hành trong thành Trường An, chẳng lẽ chàng cũng muốn cùng thảo luận ư?”

Hoắc Khứ Bệnh nhìn tôi với vẻ thăm dò, rồi lại nhìn Vệ Thiếu Nhi. Vệ Thiếu Nhi gật đầu: “Nữ nhi luôn có nhiều chuyện phòng khuê để nói, ra ngoài khá lâu rồi, ta phải về đây.”