Đại mạc dao (Tập 2) - Chương 10 phần 2

Hoắc Khứ Bệnh liền theo Vệ Thiếu Nhi đi ra, ngoái đầu nói với tôi: “Ta tiễn mẫu thân về trước.”

Mặc dù đang là mùa đông, nắng vẫn tươi tắn, tỏa sáng khắp vườn, nhưng tôi nhìn theo bóng họ, lòng cứ lạnh run lên.

“Ngọc nhi, muội sao thế? Không thoải mái à? Sắc mặt sao nhợt nhạt thế này?” Hồng cô đỡ tôi hỏi.

Tôi lắc lắc đầu: “Tỷ sai người đi báo cho Khứ Bệnh?”

Hồng cô khẽ than thở: “Trần phu nhân tự nhiên không nói không rằng xuất hiện ở đây, nếu thực sự có chuyện gì, muội chắc sẽ phải chịu nhịn vì Hoắc tướng quân. Ta sợ muội bị thiệt, nên bà ấy vừa đến đây liền lập tức sai người đến Hoắc phủ.”

Tôi gượng cười: “Trần phu nhân là phụ nữ trói gà không chặt, muội làm sao mà bị thiệt được? Về sau nếu có chuyện thế này, nghìn vạn lần đừng kinh động đến Khứ Bệnh, tự muội có thể đối phó.” Vệ Thiếu Nhi hiểu lầm là tôi trì hoãn không muốn gặp bà, âm thầm thông báo cho Hoắc Khứ Bệnh, sự căm ghét đối với tôi lại nặng thêm mấy phần.

Hồng cô chần chừ trong giây lát đành bất đắc dĩ gật đầu.

Hồng cô đỡ tôi vào phòng xong, liền rót cho tôi một chén trà nóng: “Ngọc nhi, muội có biết không? Thạch phảng phân chia hết rồi.”

Tôi không còn tâm trí đâu mà uống trà, lập tức hỏi: “Chuyện gì thế?”

Hồng cô hồi đáp: “Việc kinh doanh thảo dược của Thạch phảng được giao cho Thạch Phong và Thạch Thiên Chiếu, việc kinh doanh còn lại được giao cho Thạch Lôi, Thạch Điện. Còn nữa mấy người bọn họ đều đổi hết về họ tên ban đầu, trước đây là Thạch Điện, bây giờ gọi là Chương Điện, còn nhắc đến việc muốn mua lại phường ca múa của chúng ta, nói rằng hắn muốn tự mình kinh doanh phường ca múa. Hắn còn chưa quá mười lăm tuổi, nhưng hành sự lão luyện, ứng phó cũng khéo léo thỏa đáng, đặt giá mua lại rất công bằng hợp lý, nên ta vẫn đang nghĩ ngợi, nếu muội vẫn định bán dần các phường ca múa đi, thực sự có thể xem xét bán cho hắn.”

Tôi sửng sốt ngơ ngẩn, lẩm bẩm một mình: “Sao lại thành thế này, biến cố lớn đến thế?”

Hồng cô nói: “Mấy ngày vừa rồi trong thành Trường An chắc chỉ bàn tán chuyện này, trong có vài ngày, Thạch phảng thế lực lớn mạnh nhất thành Trường An đã tan rã. Muội không biết vì Thạch phảng, giá ngọc thạch ở Trường An chỉ qua một đêm đã tăng lên gấp đôi, vì ai cũng sợ Trần Vũ kinh doanh không tốt. Dược liệu cũng liên tục tăng giá, nhưng vì bên cạnh Lục Phong còn có một trong ba chưởng quỹ giỏi nhất của Thạch phảng là Thạch Thiên Chiếu. Nhờ nỗ lực kiểm soát của Thạch Thiên Chiếu, giá dược liệu không đến nỗi lên xuống thất thường. Bây giờ nhìn hành xử của bốn người Phong, Vũ, Lôi, Điện, y như nuôi thù nuôi oán, tranh giành kinh doanh lẫn nhau không hề khách khí, cũng không hề chăm lo giúp đỡ gì cho đối phương. Bên ngoài đồn rằng do sức khỏe Cửu gia không tốt, khó có thể một thân một mình gánh vác Thạch phảng, mà đám hạ nhân lại ngấm ngầm giở trò. Ngọc nhi, muội xem chúng ta có thể tìm cơ hội nào đấy đi thăm Cửu gia không?”

Ruột gan tôi như lửa đốt, không ngờ Cửu gia nói được làm được, thực sự muốn buông tay tất cả, dứt bỏ hẳn việc kinh doanh bao nhiêu năm của gia tộc. Đột nhiên nghĩ rằng chia cắt còn chưa triệt để, vội hỏi: “Còn Thạch đại ca, và Thạch nhị ca thì sao? Sao họ không có phần chia kinh doanh?”

Hồng cô lắc đầu: “Không biết, nghe nói hình như trong lúc tranh giành chia chác tiền tài, nội bộ xảy ra mâu thuẫn, Thạch Cẩn nghe nói là người không có tầm nhìn, thiếu cân nhắc, bị mấy người còn lại chỉ trích mưu tính, trong lúc tức giận quá đã rời khỏi thành Trường An, Thạch Thận Hành với hắn thân như anh em ruột, trong lúc đau lòng thất vọng cũng dẫn theo cả gia đình đi khỏi Trường An.”

Thạch đại ca và Thạch nhị ca đều dẫn theo cả gia đình rời khỏi thành Trường An rồi, kiểu này có lẽ sẽ không quay lại, bọn họ có thể đi đâu chứ?

Hồng cô hỏi: “Chúng ta có bán không?”

Tôi ngây người giây lát, chậm rãi nói: “Thế thì bán cho Chương Điện đi! Cô nương phường ca múa đi theo hắn, muội cũng thấy yên tâm phần nào.”

Hồng cô gật gật đầu, có hơi lưu luyến đảo mắt nhìn quanh, bỗng nói: “Ta từ lúc bé xíu đã sống ở đây, muốn giữ lại khu vườn sau mà chúng ta đang ở, chỉ đem bán cho Chương Điện khu nhà đằng trước thôi, xây hai bức tường bao ngăn cách là được rồi.”

Tôi nghĩ ngợi: “Cũng được, các phòng ở đằng trước cũng đã đủ, giá cả hạ xuống một tí, Chương Điện chắc sẽ không phản đối, muội cũng quen sống ở đây rồi, ngày nào không rời khỏi thành Trường An thì cũng ngại không muốn động vào.”

Hồng cô cười nói nốt: “Chẳng lẽ gả cho người ta rồi, muội vẫn còn dựa vào chỗ này?” Vừa dứt lời, bà lập tức giật mình, lo lắng gọi: “Ngọc nhi…”

Tôi lắc đầu: “Không sao, muội không phải người nhạy cảm yếu ớt đến thế.”

Hồng cô thoáng ngây ra, than thở: “Trước đây luôn mong ngóng muội chọn được một người cao quý xứng đôi, nên thấy Hoắc tướng quân thích muội, mà muội lại đối với ngài ấy không lạnh không nóng, nên chỉ một mực mong sao muội có ngày động lòng, gả cho Hoắc tướng quân, nhưng bây giờ… ta đột nhiên cảm thấy muội đi theo ngài ấy là bị thiệt, cành cây này quá cao quá hẹp, gió lạnh và dữ, bốn phía đều có chim dữ rình rập, muội nếu có thể gả cho một người bình dị hơn, hai người cùng sống êm đềm tươi đẹp qua ngày, thì tốt hơn hiện giờ nhiều.”

Tôi nắm lấy tay Hồng cô: “Có người tỷ tỷ thế này, lúc nào cũng lo lắng cho muội, muội so với đại đa số các cô nương trong nhà đã hạnh phúc hơn nhiều rồi. Muội đâu có dịu dàng yếu đuối như thế, gió dữ gió lạnh đối với muội cũng không là gì.”

Hồng cô cười vỗ vỗ tay tôi: “Từ lúc muội bỏ đi, Thạch phảng chăm lo rất nhiều cho Lạc Ngọc phường, chuyện lần này bên ngoài tin đồn hỗn loạn rối bời, muội có muốn đi thăm xem sao không? Giúp ta chào hỏi Cửu gia một câu.”

Tôi ngoảnh đầu đi, khẽ nói: “Chuyện này muội sẽ xử lý, tỷ tỷ yên tâm đi!”

Đợt tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay chỉ lác đác chứ không lớn, lúc ngừng lúc rơi, nhưng rả rích mãi không thôi, tuyết rơi liên tục bốn ngày, mái nhà ngọn cây đều đọng một lớp tuyết không dày không mỏng. Một phần tuyết trên mặt đất tan chảy, hòa lẫn vào tuyết mới rơi xuống, từ từ biến thành một lớp băng, thường có ngươi đi đường không cẩn thận giẫm vào trượt chân ngã.

“Ngọc tỷ tỷ, ngươi rốt cuộc đi hay là không đi?” Lục Phong, mà trước đây là Thạch Phong, trừng mắt nhìn tôi quát.

Tôi nhẹ giọng đáp: “Sao tính tình ngươi vẫn cứ bộp chộp thế? Thật không hiểu ngươi làm ăn thế nào nữa.”

Lục Phong cười lạnh: “Đây đương nhiên không phải bộ dạng kinh doanh, bởi vì tỷ là tỷ tỷ của ta, ta mới thế này, nhưng ta thấy tỷ bây giờ một lòng muốn làm Hoắc phu nhân rồi, xem ra cũng không đoái hoài gì đến người đệ đệ này nữa. Dù gì gia gia ta cũng muốn gặp tỷ, nếu tỷ thực sự không muốn đi, ta đành phải nói với gia gia, để ông đích thân đến gặp tỷ, chỉ là không biết tỷ có muốn hay không muốn gặp ông ấy thôi, tỷ nói xem nào, ta cũng sẽ rõ ràng với gia gia, tránh cho ông mất công đến đây.”

Tôi ngắm mưa tuyết đang phiêu phất rơi xuống ngoài cửa sổ, trầm mặc một hồi lâu, chậm rãi nói: “Ngươi quay về trước đi! Ta lát nữa sẽ đến Thạch phủ.”

Nghĩ ông của Tiểu Phong luôn ham náo nhiệt, thích không khí vui vẻ, nên tôi đặc biệt chọn một bộ váy màu đỏ để bề ngoài có phần hứng khởi. Xe ngựa lăn bánh trên đường, băng đá trên đường vỡ thành những tiếng răng rắc, tiếng vỡ không ngừng truyền đến bên tai. Con đường này rốt cuộc tôi đã đi qua bao nhiêu lần rồi? Đã từng vui vẻ mừng rỡ, đã từng ầm thầm mong đợi, cũng đã từng đau lòng tuyệt vọng, nhưng đây là lần đầu tiên cảm thấy đau khổ giày vò thế này.

Ngoại trừ Tiểu Phong vẫn còn sống ở Thạch phủ, những người khác đều đã chuyển ra ngoài, Thạch phủ vốn yên tĩnh, nay càng vắng vẻ trống trải hơn. Bốn phía đều một màu trắng mênh mang, tịch mịch hiu quạnh.

Tôi cầm chiếc ô đỏ, mặc một bộ váy màu đỏ, đi giữa tuyết, cảm thấy mình ăn mặc chói mắt đến buồn cười, như một chấm đỏ giữa cảnh trời đất trắng xóa mịt mù.

Đi qua tiền sảnh, vừa đến bên cạnh hồ, trước mắt bỗng dưng sáng bừng, một dải xanh ngắt mênh mông trải dọc theo ven hồ, màn tuyết trắng càng tôn thêm sắc xanh sống động rộn ràng.

Thạch phảng từ lúc nào bắt đầu trồng kiểu cây cối ven hồ thế này? Bất giác đưa mắt ngắm kỹ hơn, đầu óc đau đớn, trong khoảnh khắc ấy đã rưng rưng nước, không nhìn rõ đằng trước.

Tựa như là từ rất lâu về trước, dường như là chuyện từ kiếp trước. Một người kể cho tôi hoa kim ngân có tên gọi khác là “nhẫn đông”, bởi vì vào mùa đông nó vẫn xanh tươi, song người ấy không dám nói ra một cái tên khác của nó, cũng không đồng ý cùng tôi ngắm hoa. Bây giờ bên cạnh hồ trồng toàn uyên ương đằng, lại là ai vì ai mà trồng?

Thế giới tĩnh mịch không một âm thanh, tiếng hoa tuyết rơi xuống ô cũng có thể nghe thấy rõ ràng, tôi đứng lặng trước uyên ương đằng, lá cây rung rinh dao động, từng giọt nước cứ thế rơi xuống tạo thành một lỗ nhỏ trên mặt tuyết. Mãi lâu sau, lá cây không còn dao động nữa, tôi mới ngẩng đầu nhìn về phía trước gượng nhoẻn miệng cười, giữ chặt nụ cười trên khuôn mặt, quay người đi về phía cây cầu.

Có một người đội chiếc nón trúc rộng vành màu xanh, mặc bộ áo tơi màu xanh yến tử, đang ngồi trên mặt hồ băng câu cá. Hoa tuyết phất phơ bay, cản trở tầm nhìn, người ấy lại mặc như vậy, càng khó nhìn rõ dáng dấp, tôi đoán chừng đấy là Thiên Chiếu, nên không đi qua cầu mà chống ô lại, đi thẳng qua mặt hồ luôn. Mặt băng trơn nhẫy, tôi đi vô cùng thận trọng, con đường không dài, nhưng cũng phải đi mất một lúc.

Trên mặt hồ đục một cái lỗ miệng nhỏ như miệng thùng nước, cần câu được móc trên giá đỡ, người thả câu ủ tay trong bộ áo tơi, bên cạnh còn đặt một hũ rượu, bộ dạng rất an nhàn, tôi gọi to: “Thạch tam ca, tuyết rơi từ từ, hồ đông thả câu, thanh cao quá đi!”

Người ấy nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu lên nhìn, nụ cười của tôi lập tức cứng đờ, tôi đứng ngây ra tại chỗ, tiến cũng không dám, lùi cũng không dám. Cửu gia cười rất ấm áp vui vẻ, bộ dạng vô tư, nhẹ giọng nói: “Đang đợi cá cắn câu, muội qua đây chầm chậm thôi, đừng doạ bọn nó chạy mất.”

Tôi ngơ ngẩn đứng yên một lúc, rồi nhẹ chân bước đến bên cạnh Cửu gia, thấp giọng nói: “Muội muốn đến thăm gia gia. Đa tạ huynh… huynh để Tiểu Điện tiếp quản Lạc Ngọc phường. Nếu bản thân huynh không muốn kinh doanh Thạch phảng nữa thì làm thế nào cũng được, nhưng nếu huynh… huynh vì muội, thì không cần thiết phải thế.”

Cửu gia coi như không nghe thấy câu đó, trỏ vào chiếc ghế đẩu nhỏ bên cạnh: “Ngồi đi!”

Tôi đứng yên không động dậy, Cửu gia nhìn tôi: “Sao muội vẫn ăn mặc phong phanh thế? Ta đang định về, cùng đi vậy!” Cửu gia chậm rãi nhấc cần câu lên, giơ tay với lấy chiếc nạng đã ngập một nửa trong tuyết. Vừa tì nạng đứng dậy, không ngờ chiếc nạng mới chống vào mặt băng đã trượt đi. Thấy Cửu gia sắp ngã xuống đất, tôi vội vã giơ tay ra đỡ.

Tôi một tay cầm ô, một tay vẫn luống cuống chưa ra hết sức, dưới chân như bị bôi dầu, cả người loạng choạng trượt theo, hai người lắc lư ra sức chống đỡ. Cửu gia hoàn toàn không quan tâm đến chính mình, chỉ một mực nhìn tôi chằm chằm, bỗng mỉm cười, vẫn chống nạnh, nắm lấy cánh tay tôi, ra sức kéo tôi vào lòng, tôi bị huynh ấy kéo, kêu lên một tiếng kinh ngạc, hai người đã đổ rầm xuống mặt hồ. Ô cũng văng khỏi tay, lăn trên mặt hồ.

Người đè lên nhau, mặt đối mặt, lần đầu tiên Cửu gia gần tôi đến thế, cả người tôi thoắt nóng thoắt lạnh. Hoa tuyết rơi xuống mặt tôi, huynh ấy liền giơ tay ra giúp tôi phủi đi, tôi nghiêng đầu muốn né tránh, song huynh ấy vẫn không hề lui lại mà tiếp tục chạm vào gò má tôi.

Tôi không tránh được, nghẹn ngào hỏi: “Cửu gia, huynh rốt cuộc muốn thế nào? Chúng ta đã không thể được, muội…”

Huynh ấy nhẹ nhàng đặt ngón trỏ lên môi tôi, cười lắc đầu, ra hiệu cho tôi đừng nói nữa: “Ngọc nhi, chẳng có gì không thể được. Lần này ta tuyệt đối sẽ không buông tay. Hoắc Khứ Bệnh đối với muội tốt, ta nhất định đối với muội tốt hơn, Hoắc Khứ Bệnh căn bản không thể lấy muội, còn ta có thể, Hoắc Khứ Bệnh không thể dẫn muội rời khỏi thành Trường An, nhưng ta lại có thể. Những thứ hắn có thể cho muội, ta cũng có thể cho, những thứ hắn không thể cho muội, ta lại có thể cho, cho nên Ngọc nhi, muội nên gả cho ta…” Cửu gia nhếch môi cười, vẻ đau lòng, nhưng ánh mắt vẫn hết sức kiên định: “Mùa hè năm sau, uyên ương đằng bên hồ sẽ nở hoa, lần này chúng nhất định có thể cùng nhau ngắm hoa.”

Cửu gia dứt lời, định dời ngón tay đi, nhưng mới nhấc lên lại hạ xuống, nhẹ nhàng miết qua môi tôi, lộ vẻ quyến luyến không nỡ rời, đôi mắt đen đượm nét ám muội, chầm chậm cúi đầu xuống hôn tôi.

Tôi vừa né tránh vừa đẩy Cửu gia, nhưng bàn tay run rẩy yếu ớt, hai người quấn quýt trên mặt tuyết. Môi Cửu gia lúc quệt qua gò má tôi, lúc chạm vào trán tôi, cả người tôi lộn vòng trên mặt băng.

Chợt nghe thấy tiếng mặt băng phía dưới nứt nhẹ, trong nháy mắt, lỗ câu cá nhỏ xíu ban đầu đã nhanh chóng vỡ toang ra. Tôi hoảng sợ nhận ra mặt băng đã không thể chống đỡ nổi trọng lượng của hai người, trong tình cảnh cấp bách chỉ nghĩ không được để xảy ra chuyện gì với Cửu gia, những thứ khác đến quên hết sạch. Tôi đột ngột cắn một cái thật mạnh vào cổ huynh ấy, thấy trong miệng tanh tanh ngòn ngọt, huynh ấy “gừ” một tiếng, sức mạnh ở cánh tay giảm đi rất nhiều, đôi tay ra sức đẩy huynh ấy lên, còn bản thân mình lại bị lún xuống phía ngược lại, trượt theo mặt băng trôi về phía hố, lớp băng bên cạnh hố bị va đập nên nứt vỡ càng nhanh, cơ thể tôi nhanh chóng rơi xuống hố nước lạnh băng.

Tôi ra sức ngoi lên, nhưng khối băng trơn tuột căn bản không có chỗ nào bám vào được, băng lạnh buốt xương, không lâu sau cả cánh tay và chân tôi đều tê cứng. Dưới hồ còn có dòng nước ngầm, tôi rất nhanh đã bị kéo xuống xa khỏi hố băng, trong mắt chỉ nhìn thấy một lớp băng rất cứng ở ngay trên đầu, không chạy đi đâu được mà cũng chẳng còn đường sống. Bên tai hình như nghe thấy tiếng kêu gào cực kỳ bi thương của Cửu gia. Lúc mới bắt đầu trong ngực vẫn còn cảm thấy đau tức, nhưng nín thở quá lâu, dần dần thần trí không còn minh mẫn, toàn thân trên dưới không thấy lạnh, cũng không thấy đau, chỉ có cảm giác bồng bềnh, như thể muốn bay lên.

Nụ cười của Hoắc Khứ Bệnh thoáng qua cặp mắt đang từ từ tối sầm lại, tôi lặng lẽ nói thầm: Xin lỗi, xin lỗi, có lẽ công chúa là một cô gái rất tốt.

Bỗng nhiên tay bị túm mạnh, một người ôm lấy tôi, đặt môi lên trên môi tôi, chầm chậm hà hơi cho tôi. Đầu óc tỉnh tảo thêm mấy phần, nhưng người lại thấy rất đau, tôi ra sức mở mắt, đôi mắt đen thẫm cửa Cửu gia trong làn nước nhìn lung linh sáng rực, ánh mắt nhìn tôi đầy ấm áp, khuôn mặt đã đông cứng nhợt nhạt như xác chết, cánh tay quấn lấy dây câu cá, huynh ấy đang ra sức kéo dây câu, lội ngược dòng tiến lại phía hố băng, dây câu từng tấc từng tấc cứa vào cánh tay huynh ấy, máu tươi chảy ra quanh người chúng tôi bốc lên lớp lớp đỏ thẫm.

Động tác của huynh ấy càng lúc càng chậm, sắc mặt nhợt nhạt lộ màu xanh tím, nhưng hố băng kia thì vẫn cách chỗ chúng tôi rất xa. Tôi dùng mắt khẩn cầu huynh ấy không phải quan tâm đến tôi, tự mình bám vào dây câu cá lên trước, nhưng ánh mắt huynh ấy vẫn nhìn tôi chăm chú kiên định, trong mắt chỉ có mấy chữ vô cùng đơn giản: sống cùng sống chết cùng chết!

Tôi vừa đau lòng vừa tức giận, huynh sao có thể như thế chứ? Những gì tôi vừa làm không phải là hoàn toàn vô ích sao? Trong lòng đau đớn tuyệt vọng, khó mà chống đỡ tiếp, thần trí dần chìm trong bóng tối, tôi bất tỉnh hoàn toàn.

* * *

Tuyết phủ khắp đất trời, hết thảy đều chìm trong gió lạnh vù vù, còn tôi lại nóng đến vã mồ hôi, miệng cũng khô rát khó chịu, nôn nóng không thể tưởng tượng được, bỗng dưng bừng tỉnh, nhận ra trên mình đang được đắp một lớp chăn rất dày, trong phòng đốt lửa nóng rực, cả người như nằm trong lồng hấp.

Tôi muốn ngồi dậy, song cơ thể lại cứng đờ, rất khó nhúc nhích, lấy hết sức lực toàn thân cũng chỉ nhấc nổi cánh tay. Hoắc Khứ Bệnh đang nằm bò bên cạnh giường gà gật lập tức choàng tỉnh, mặt mày mừng rỡ: “Cuối cùng nàng đã tỉnh rồi.”

Vốn tưởng rằng sẽ không gặp được hắn nữa, vậy mà lại trông thấy nụ cười của hắn, lòng tôi vừa thấy khó chịu vừa vui mừng, khàn giọng nói: “Nóng quá, khát quá.”

Hắn vội đứng dậy rót nước cho tôi, kéo tôi dựa vào người hắn, từ tốn giúp tôi uống nước: “Thầy lang nói là nàng bị đông cứng không hề nhẹ, hàn độc thấm vào người, nhất định phải bọc kín vài ngày. May mà thể chất của nàng vốn khoẻ, một trận sốt cao cũng từ từ qua đi, nếu là mấy cô gái khác, không chết thì cũng mất nửa sinh mạng rồi.”

Nghe giọng nói của hắn có chút khàn khàn, tôi thấy sắc mặt hắn cũng tiều tuỵ hốc hác của hắn, mắt tôi chợt cay sè: “Thiếp ốm mấy ngày rồi? Chàng vẫn một mực ngồi đây à? Ốm rồi sẽ khỏi thôi, sao chàng không tự mình ngủ một giấc cho ngon?”

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi, nói: “Ba ngày hai đêm, ta làm sao mà ngủ nổi? Sáng sớm hôm nay cơn sốt của nàng mới rời đi, trong lòng ta mới thở phào nhẹ nhõm được.”

Tôi nhớ đến Cửu gia, muốn hỏi nhưng lại không dám, lẩm bẩm: “Thiếp… thiếp được cứu lên như thế nào?”

Tâm tư này của tôi làm sao qua mặt được Hoắc Khứ Bệnh? Hắn trầm mặc trong giây lát, nói như không có chuyện gì: “Mạnh Cửu cố định móc câu trên cây, dựa vào dây câu từ từ xuống chỗ mặt băng bị nứt, vừa hay có hộ vệ Thạch phủ xuất hiện kịp thời, cứu được cả hai người. Mạnh Cửu có mặc áo ấm chống rét, lại bị rơi xuống nước sau nàng, chỉ là cánh tay bị thương, mất máu quá nhiều, nhưng hai ngày nay cũng khỏe lên rồi. Hắn ở ngay bên cạnh, chắc lát nữa sẽ sang thăm nàng.”

Tôi bấy giờ mới nhận ra căn phòng này chính là phòng trước đây tôi sống ở Trúc Quán: “Thiếp… thiếp sao lại nằm ở đây?”

Hoắc Khứ Bệnh cười nhạt: “Mạnh Cửu nói nàng sốt sao không thích hợp ngồi xe ngựa lắc lư di chuyển. Ta mời thái y giỏi nhất trong cung đến cũng khuyên như thế, cho nên chỉ có thể dưỡng bệnh ở đây. Ngọc nhi, nàng sao lại sẩy chân ngã xuống hố băng?”

Tôi không biết phải trả lời thế nào, đành cúi đầu nói: “Xin lỗi, sau này thiếp nhất định sẽ cẩn thận.”

Hắn bỗng ôm chặt lấy tôi: “Ngọc nhi, hứa với ta, về sau không để xảy ra chuyện thế này nữa, tuyệt đối không thể.”

Nhìn sắc mặt hốc hác của hắn, nghe giọng nói khàn khàn của hắn, lồng ngực tôi cảm thấy rất đau, chỉ ra sức gật đầu.

Cửa khẽ khàng mở ra, Tiểu Phong đẩy xe giúp Cửu gia đi vào, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Hoắc Khứ Bệnh, rồi lẳng lặng quay người bước ra.

Một cánh tay của Cửu gia được quấn băng dày đặc, nâng chênh chếnh trước ngực. Sắc mặt huynh ấy nhợt nhạt, nhìn thẳng vào Hoắc Khứ Bệnh nói: “Ta muốn bắt mạch thử xem.”

Hoắc Khứ Bệnh dịch người nhường chỗ, nhưng vẫn để đầu tôi tựa vào lòng hắn. Cửu gia nhìn chằm chằm vào Hoắc Khứ Bệnh định nói gì đó, tôi vội nhìn huynh ấy, cầu khẩn: “Nhờ huynh xem giúp muội xem khi nào thì khỏe lại, cơ thể thế này không thể cử động, lại rất nóng, thực sự khó chịu.”

Cửu gia lộ vẻ đau xót, nhẹ gật đầu, khỏe miệng Hoắc Khứ Bệnh mang ý cười, kéo tay tôi từ trong chăn ra, Cửu gia yên lặng bắt mạch, lại nghiêng đầu chăm chú nhìn sắc mặt tôi.

Tôi bỗng thấy Hoắc Khứ Bệnh run lên, nhìn Cửu gia kinh ngạc, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào cổ Cửu gia, trên đấy có một vết răng cắn vẫn còn rất rõ. Đôi mắt hắn đầy vẻ chất vấn và không tin nổi quay sang tôi, trái tim tôi đập thình thịch như muốn nhảy ra, không dám đối diện với hắn trực diện, hốt hoảng quay đi né tránh.

Cả người Hoắc Khứ Bệnh cứng đờ ra, từ người hắn truyền đến từng luồng lạnh cóng, khiến tôi vốn đang thấy nóng lại đột nhiên lạnh run, Cửu gia ngạc nhiên giơ tay toan kiểm tra trán tôi, nhưng Hoắc Khứ Bệnh đã nhanh chóng chặn lại, đẩy tay của huynh ấy ra, lạnh lùng hỏi: “Lúc nào bọn ta có thể rời đi?”

Tôi nhìn Cửu gia tha thiết cầu xin, Cửu gia thấy sắc mặt tôi rất khó coi, trong mắt tràn ngập sự thương tiếc không thể kiềm chế, do dự giây lát, đành nói với vẻ dửng dưng: “Hàn khí cũng bớt rất nhiều rồi, tìm một chiếc xe ngựa, phủ thêm mấy lớp chăn đệm, chắc có thể đưa Ngọc nhi về rồi.”

Hoắc Khứ Bệnh vừa ôm tôi lên xe ngựa, bỗng cắn một cái vào cổ tôi, máu tươi chảy ra. Tôi cắn chặt môi, không nói tiếng nào nhẫn nhịn chịu đựng nỗi đau trên cổ và nỗi đau trong lòng. Hắn ngẩng phắt đầu nhìn tôi, làn môi đang dính máu đỏ rực như lửa cháy, trong mắt cũng là lửa giận bừng bừng.

Hắn nhìn tôi chằm chằm như đang muốn tìm từ tôi một lời phủ nhận, một lời bộc bạch, một lời thừa nhận. Mắt tôi ngân ngấn lệ, nhưng một câu cũng không nói nên lời.

Đôi mắt hắn có đau đớn, có giận dữ, có bi thương, hắn cúi đầu thô bạo hôn lên môi tôi, dùng đầu lưỡi tách miệng tôi ra, máu tươi hòa giữa môi lưỡi hai người, trong mùi máu mang một vị tanh ngọt.