Đại mạc dao (Tập 2) - Chương 14 phần 2

Dạ tiệc đang náo nhiệt chỉ vì nhan sắc diễm lệ của nàng mà biến thành lặng ngắt, chỉ nghe thấy tiếng vạt váy nàng sột soạt, vòng ngọc đeo bên hông thỉnh thoảng va nhau, kêu lanh canh trong gió, tăng thêm nét hài hòa ý nhị không sao tả được.

Lý Nghiên duyên dáng đi đến trước mặt hoàng hậu quỳ xuống thỉnh an, Vệ hoàng hậu cười nói: “Miễn lễ! Muội không được khoẻ, không phải hành đại lễ, có lòng là được rồi.”

Lý Nghiên vẫn quỳ lạy đầy đủ rồi mới đứng dậy. Lúc nàng ngồi xuống, Lưu Triệt rất tự nhiên giơ tay ra đỡ tay nàng, còn thì thào hỏi han gì đó, Lý Nghiên chau mày lắc đầu, Lưu Triệt nhìn nàng, mỉm một nụ cười như bất lực, khi quay mặt lại phía hoàng hậu, tuy vẫn cười, nhưng vẻ sủng ái yêu chiều trên khuôn mặt đã tan biến.

Người nào tinh ý nhận ra không biết sẽ nghĩ gì? Lý Nghiên từ chỗ nhún nhường khép nép ban đầu đã dần để lộ sự sắc sảo áp đảo, cốt ngầm để các đại thần nhìn thấy rốt cuộc trong trái tim Lưu Triệt ai mới quan trọng hơn. Nàng ta vừa xuất hiện, đã khiến hoàng hậu người vốn là là nhân vật chính trong dạ tiệc này chìm xuống thành vai phụ.

Tôi đảo mắt nhìn quanh bàn tiệc, hiện giờ rốt cuộc có bao nhiêu người hy vọng người đạt được vương vị là Lưu Bác? Và có bao nhiêu người chỉ hy vọng Vệ thị sụp đổ, tiện cho mình ở giữa được lợi? Vệ hoàng hậu đặt bên Lý Nghiên, chỉ hơn được ở thế lực hùng hậu trong triều, nhưng đấy cũng chính là điều bất lợi của bà, có thể nhìn thấy rõ ai ủng hộ Vệ thị, nên muốn lật đổ bọn họ thì coi như mục tiêu đã rõ ràng, còn người ủng hộ Lý thị đều ngấm ngầm, bọn họ có thể âm thầm làm những chuyện quỷ quái.

Tình cơ chạm phải ánh mắt Hoắc Khứ Bệnh, hắn mấp máy miệng nói ra ba từ không thành tiếng: “Nàng đẹp nhất.” Tôi trợn mắt nhìn hắn, hếch cằm với vẻ khinh thường, ý nói hắn nói dối, tôi không thèm tin, nhưng trong lòng lại tràn ngập cảm giác ngọt ngào.

Lý Quảng Lợi ngồi một bên nhìn thấy tôi và Hoắc Khứ Bệnh nói chuyện qua ánh mắt, nặng nề hừ một tiếng, đứng dậy tâu với hoàng đế và hoàng hậu: “Vũ nữ mà các nước Tây Vực dâng tặng đều đã được dày công tuyển lựa, chọn ra mười hai người giỏi nhất, đặc biệt biểu diễn màn ca vũ Tây Vực để mừng thọ hoàng hậu.”

Lưu Triệt cười khen ngợi, nhìn sang phía hoàng hậu, Vệ hoàng hậu khẽ gật đầu: “Truyền bọn họ biểu diễn.”

Mặc dù nói là vũ đạo Tây Vực, nhưng vì để phù hợp với hoàn cảnh mừng thọ hoàng hậu nên có đan xen nhiều phong cách múa của Hán triều, đặc biệt áp chế sự quyết liệt sôi nổi của người Hồ xuống, thay bằng sự nhanh nhẹn linh hoạt tự nhiên. Cô gái dẫn đầu đội múa thân hình cao mảnh, uyển chuyển lượn vòng như bươm bướm tung bay, bay lên hạ xuống cơ hồ không có trọng lượng.

Tôi bất giác phải gật gù, đích thực là vũ nữ hạng nhất, không ngờ Lý Nghiên cũng đang nhìn cô gái kia mà gật gù. Lần đầu tiên trong đêm nay, ánh mắt chúng tôi giao nhau, đôi mắt nàng như nước mùa thu, mỹ lệ trong vắt, tưởng đâu nhìn vào có thể nhìn thấu suốt tâm địa của nàng ấy, nhớ lại sóng mắt lúng liếng lưu chuyển trong buổi đầu gặp gỡ, cứ như một người khác hẳn.

Lý Nghiên bất chợt mỉm cười, lắc đầu với tôi vẻ thương hại.

Tôi vốn định cười đáp lại, hỏi nàng, rốt cuộc ai trong chúng ta đáng thương hơn? Xong lại nghĩ, thật vô vị, hà tất vất vả dồn ép nhau? Bèn đưa mắt đi chỗ khác, không nhìn nàng ta nữa.

Lúc mọi người vỗ tay khen ngợi, tôi mới lấy lại tinh thần. Lưu Triệt rất hài lòng, vừa vỗ tay vừa cười nói: “Đáng trọng thưởng!”

Vệ hoàng hậu đang định mở miệng, Lý Nghiên đã dịu dàng nói: “Những cô gái này vượt đường xa nghìn dặm từ Tây Vực đến Hán triều, hiện giờ cô đơn một thân một mình, không nơi nương tựa. Ban thường lớn hơn nữa cũng không thể bằng một gia đình. Thanh niên tuấn tài trong thành Trường An hôm nay đều tụ tập ở đây, bệ hạ chi bằng hãy nối sợi tơ hồng, thưởng cho bọn họ một căn nhà có thể dung thân.”

Kiếp múa ca không phải là sinh kế dài lâu, nhân lúc còn trẻ tìm cho mình một nơi chốn, tuy phải làm thiếp hoặc tệ hơn, nhưng nếu có thể sinh hạ được mụn con trai, thì ở nơi tha hương này, những ngày tháng về sau sẽ có chỗ nương tựa. Các cô gái đều lộ vẻ mừng rỡ, chỉ có cô gái dẫn đầu đội múa là mắt lóe lên, đảo mắt một lượt qua các bàn tiệc.

Lưu Triệt thấy các cô gái đều mang ánh mắt ngập tràn mong đợi, thì lộ vẻ rất dịu dàng, quay sang chăm chú nhìn hoàng hậu, nhếch môi bật cười, Vệ hoàng hậu dường như cũng nhớ ra điều gì, mặt ửng đỏ, cúi đầu. Lý Nghiên lập tức chuyển tầm mắt, hơi ngửa mặt nhìn lên trời. Lý Cảm nãy giờ nửa vô tình cố ý theo dõi nàng, tay cầm chén chợt run lên, mấy giọt rượu bắn ra ngoài.

Lưu Triệt nới với các vũ nữ Tây Vực: “Nghe nói cuộc đua ngựa hằng năm ở Tây Vực là cơ hội thuận lợi nhất cho các cô gái biểu đạt tình ý của mình với nam tử trong lòng, trong lúc đuổi bắt có thể dùng dây rơi khẽ quật về phía ý trung nhân, cũng có thể ca múa để biểu đạt tấm lòng. Trẫm cũng muốn bắt chước phong tục của dân Tây Vực xem sao, cho phép các ngươi tự chọn.”

Nhạc nổi lên, đây mới thực sự là ca vũ Tây Vực, vừa bắt đầu đã ngập tràn cuồng nhiệt buông thả. Làn da như sương như tuyết, cánh tay mềm như liễu rủ, ánh mắt câu hồn đoạt phách, trong nháy mắt khắp nơi tràn nhập ý xuân.

Thấy Lý Nghiên cười nhìn tôi, tôi chợt rùng mình, bỗng đoán được ý đồ của nàng. Lưu Triệt đã ban thánh chỉ lời vàng ý ngọc, nếu lát nữa có cô gái nào chọn Hoắc Khứ Bệnh, thì…

Lần trước Hoắc Khứ Bệnh mặc dù đi ngược lại tâm ý của Lưu Triệt, nhưng lúc đó Lưu Triệt căn bản chưa hề mở miệng nói chuyện hôn sự. Hai người gần như chỉ thuận miệng nói chút chuyện phủ đệ, đã khiến Hoắc Khứ Bệnh phải thề “Hung Nô chưa diệt, chuyện nhà đáng chi.” Hôm nay trước mặt các thần tử, trước mặt khách khứa Tây Vực, Lưu Triệt đã hứa hẹn như thế, nếu Hoắc Khứ Bệnh dám công nhiên kháng chỉ… tôi không dám nghĩ tiếp, tay bấu chặt tà váy, nhìn chằm chằm vào các vũ nữ đang nhảy múa.

Hoắc Khứ Bệnh cũng đoán được ý đồ của Lý Nghiên, bèn đứng dậy định đi, hai cô gái đã múa đến trước mặt hắn chắn lối. Hoắc Khứ Bệnh đanh mặt, nhếch mép ngồi xuống, nâng chén, thản nhiên thưởng rượu, như thể bên cạnh căn bản không có hai cô gái đang nhẹ nhàng nhảy múa.

Tôi khẽ thở phào, vẫn còn tốt, vẫn còn thời gian. Nếu Hoắc Khứ Bệnh không có ý muốn thu nạp cả hai, thì họ sẽ phải tự phân thắng bại bằng dung mạo tư chất và tài nhảy múa.

Vẻ mặt Lý Quảng Lợi vẫn không giãn ra, ngược lại càng thêm ghen ghét căm giận. Tôi nghĩ chốc lát mới hiểu, đoán chừng hai cô gái này không phải là quân cờ do bọn họ thu xếp, mà thật lòng thích Hoắc Khứ Bệnh. Tôi cười buồn nhìn hai cô, không biết nên tự hào hay lo lắng.

Cô gái dẫn đầu đội múa dung mạo và thân hình đều xuất chúng, một bàn tiệc toàn công tử trẻ tuổi và trung niên đều hau háu ngắm nghía cô, nhưng cô lại dần dà nhảy theo vũ khúc tiến dần về phía Hoắc Khứ Bệnh, bầu không khí lập tức sôi động hẳn lên.

Mấy kẻ hiếu sự vô tri thì hò hét ầm ĩ, cười nói: “Giai nhân thế này cũng chỉ có anh hùng mới gánh vác được.” Thật không biết bọn họ là đang nịnh nọt Hoắc Khứ Bệnh, hay là muốn chết.

Đám võ tướng ngồi cạnh Hoắc Khứ Bệnh và Vệ Thanh đều mặt mày lạnh tanh, thậm chí có cô gái múa đến trước mặt cũng không buồn nhìn, còn Lý Quảng Lợi và đám hoàng thân quốc thích, vương công quý tộc nửa vô tình nửa cố ý vun vào, không khí bữa tiệc sôi động đến cực điểm, mà cũng kỳ quặc đến cực điểm, cứ sôi nổi một hồi, lại nguội lạnh một hồi.

Hai cô gái kia trông thấy cô gái dẫn đầu đội múa, gương mặt lộ vẻ vừa thẹn vừa giận, nhưng cũng tự biết mình không bì được, đành nhẹ nhàng xoay người tránh ra. Cô gái dẫn đầu nở nụ cười tươi như hoa, sóng mắt lúng liếng, tà váy phất ngơ như vô tình lướt qua người Hoắc Khứ Bệnh, nhưng Hoắc Khứ Bệnh chỉ lặng lẽ nhấm nháp rượu.

Để đến lúc cô ta quỳ một chân xuống trước mặt kính rượu thì cũng là lúc mà cô ta đã lựa chọn rồi. Sau này thế nào chưa thể lo đến vội, trước hết phải giải cứu tình huống trước mắt đã. Tôi không dám chần chừ thêm nữa, quay nhìn Nhật Đê. Hiểu ngay ý tôi, hắn gật đầu.

Tôi tháo giày ra, lấy cặp lục lạc thắt ở cổ tay buộc vào cổ chân. Vừa chậm rãi đứng dậy, vừa vỗ tay nhẹ nhàng ba lần, làm lạc nhịp vũ khúc Tây Vực, khiến cho mọi người đều nhìn về phía tôi. Hoắc Khứ Bệnh lộ vẻ kinh ngạc, tôi cười, nháy mắt với hắn.

Khúc nhạc vui vẻ dồn dập vang lên từ đoản tiêu của Nhật Đê, hệt như tuấn mã tung vó trên thảo nguyên, cũng tựa như chim con bay liệng trên bầu trời xanh. Tôi theo tiếng nhạc xoay người về phía Hoắc Khứ Bệnh, cứ cách một âm điệu lại nhẹ nhàng giậm chân xuống, để âm thanh lục lạc phối hợp với tiếng tiêu, lại tạo nên được một phong vị riêng.

Lúc đầu bước nhảy chưa được nhuần nhuyễn cho lắm, giậm chân sai nhịp, khiến cho mấy cô vũ nữ che miệng khẽ cười, tôi làm mặt hề với họ. Hừ! Cứ để các ngươi bỏ bẵng bảy tám năm không nhảy múa gì, mà nhảy được như ta, thì ta cho cười nhạo.

Bước nhảy dần dần nhịp nhàng, cảm giác thỏa thuê ca vũ trên thảo nguyên ngày nào quay trở lại, lại nhờ tôi có luyện võ, nên dẻo dai nhẹ nhàng hơn nhiều so với vũ nữ bình thường, diễn một vũ điệu bày tỏ tình yêu của cô gái Hung Nô, múa tuy không điêu luyện, nhưng cũng có chỗ đặc sắc riêng.

Hoắc Khứ Bệnh bật cười, nâng chén uống cạn, vẻ mặt vui sướng khó tả, còn thoáng nét đắc ý và tự hào.

Quá bất ngờ và sửng sốt, không ai biết nên phản ứng thế nào, chỉ trợn mắt há miệng nhìn tôi, giữa không khí lặng ngắt như tờ, tiếng lục lạc ở cổ chân càng lanh lảnh êm tai, phảng phất như tiếng cười của thiếu nữ trong gió xuân, khiến cõi lòng người ta bất giác mềm hẳn đi.

Vũ nữ kia lặng lẽ nhìn tôi một lúc, mỉm cười, bất ngờ thay đổi vũ hình, lại cũng là một điệu nhảy Hung Nô. Tôi và cô ta nhảy múa qua lại trước mặt Hoắc Khứ Bệnh, hắn không còn dửng dưng lãnh đạm thưởng rượu nữa, mà dạt dào hứng thú nhìn tôi, rồi nhìn cô vũ nữ, như thể đang thực sự xem giữa hai chúng tôi nên chọn ai thì hơn.

Con người này không ngờ lại y như cỏ lác trên thảo nguyên, nhìn thấy chút ánh dương đã rực rỡ cả lên. Tôi đâm ra bực mình, nhưng nụ cười lại càng tươi tắn, lúc xoay người về phía hắn, lợi dụng vạt váy rộng che đậy, tôi nhấc một chân lên đá luôn vào hắn, không ngờ hắn đã đề phòng sẵn, giơ ngay tay nắm lấy chân tôi.

Tiêu thổi dồn dập, nhưng tôi thì đứng im một chỗ, giữ nguyên tư thế và nụ cười kỳ quái, chỉ có mỗi cánh tay vẫn đang múa theo tiếng nhạc. May mà Nhật Đê từ nhỏ đã đệm nhạc cho tôi, thấy tôi khác thường, bèn thổi chậm lại, vũ nữ kia bị bất ngờ, chân đạp lệch nhịp, nhảy sai liền mấy bước, suýt nữa bị ngã. Tất cả đổ dồn mắt vào cô ta, nhất thời bỏ qua bộ dạng kỳ quặc của tôi.

Vũ nữ vừa đứng vững liền trừng mắt nhìn về hướng Nhật Đê vẻ căm giận, nhưng thật bất ngờ, nhận ra đó không phải một nhạc sư, mà là một nam tử ăn vận sang trọng phong thái hiên ngang, tóc đen quăn, mắt sâu mũi thẳng, hiển nhiên cũng là người Hồ. Nhật Đê hơi cúi mình ra ý xin lỗi, vũ nữ sững sờ trong giây lát, khuôn mặt ửng đỏ quay đi.

Tôi không thể cười được nữa, tuy vũ hình này cũng có lúc ngưng bước, chỉ cử động thân trên và đôi cánh tay, nhưng tình thế hiện giờ thì…

Hoắc Khứ Bệnh thấy mắt tôi lạnh hẳn đi, bèn miết chân tôi một cái rồi buông ra, lại nâng chén uống rượu tiếp như không có chuyện gì.

Vũ khúc vẫn như cũ, nhưng tư thế của tôi và cô gái người Hồ đều đã rối loạn, mặt cô ta đỏ bừng, mặt tôi nóng ran, cả hai còn va vào nhau. Tôi giật mình, bấy giờ mới tỉnh táo lại, trợn mắt hung dữ nhìn Hoắc Khứ Bệnh, lúc này mà chàng vẫn còn có tâm tư trêu ghẹo thiếp? Hắn thích thú nhìn trả, khóe môi nhếch lên cười.

Cô gái người Hồ cũng đã trấn tĩnh, xốc lại tinh thần, phô bày hết vẻ phong tình yêu kiều vốn có. Tôi nhìn cô với vẻ băn khoăn, nghĩ xem không biết lát nữa có cần giở trò gì cho cô ta bị thương không, chứ thi múa thì chắc chắn tôi không thắng nổi, nhưng trước ánh mắt chăm chú của mọi người, đặc biệt còn có những người tinh tường như Lý Nghiên, Lý Cảm, nhỡ bị bắt quả tang thì sao?

Nhật Đê ngưng tiêu chốc lát, rồi khúc nhạc biến đổi, là một bản tình ca được lưu truyền rộng rãi trên thảo nguyên, biểu đạt tình cảm thương nhớ mà nam tử dành cho cô gái mình ngẫu nhiên gặp gỡ một lần.

Tiếng lục lạc ở chân tôi lập tức loạn nhịp, cô gái Hồ cũng cứng đờ người, nửa ngạc nhiên nửa mừng rỡ nhìn Nhật Đê. Trên bàn tiệc người nghe hiểu bản tình ca này đều lộ vẻ ngờ vực, không hiểu đêm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Mọi người gần như đều đột nhiên phát sinh tình cảm, hay là đều phát điên rồi?

Tôi nhìn Nhật Đê với vẻ dò hỏi, nhưng Nhật Đê không hề để ý đến tôi, chỉ nhìn cô gái người Hồ. Cô ta nhìn Nhật Đê, nhìn Hoắc Khứ Bệnh, lại nhìn tôi, bỗng nhiên quyết định, uyển chuyển bước đến bàn Nhật Đê, khom người, quỳ một chân trước mặt hắn, biểu thị rằng nàng đã nhận hắn làm chủ.

Tình huống biến đổi quá nhanh, Lý Quảng Lợi lộ vẻ phẫn nộ, lập tức đứng bật dậy. Nhưng hắn chưa mở miệng, Lý Nghiên đã vỗ tay cười: “Chúc mừng hai vị.” Ánh mắt Lý Quảng Lợi chạm mắt Lý Nghiên, hắn cứng đờ người, đành ngồi xuống.

Cô gái người Hồ thông minh đã đổi ý vào tích tắc cuối cùng, quyết định đánh cược, giải thoát mình khỏi sinh mệnh của một quân cờ. Cô đặt cược bằng ánh mắt, bằng vận mạng của mình, mà Nhật Đê sẽ không để cô thất vọng, chỉ cần một ngày hắn còn, hắn sẽ chăm sóc cho cô một ngày.

Tôi khom người hành một lễ với Hoắc Khứ Bệnh, xoay người quay về chỗ ngồi của mình. Mọi người đều sững sờ nhìn tôi, Lý Nghiên cười hỏi: “Kim Ngọc, ngươi tự dưng lên sân khấu, rồi chẳng giải thích câu nào lại tự dưng đi xuống, ngươi coi đây là gì chứ?”

Ánh mắt tôi chạm ánh mắt Vệ hoàng hậu trong giây lát, cả hai như đã thấu hiểu tâm tư nhau. Dù gì Vệ, Lý đã không thể dung được đối phương, Lý Nghiên ngươi từng bước dồn ép ngặt nghèo, thế thì ta cũng không cần phải nhún nhường nữa. Tôi quỳ xuống trước mắt Lý Nghiên, nói rành mạch từng từ: “Đây dĩ nhiên là bữa tiệc mà bệ hạ đặc biệt tổ chức để mừng thọ Vệ hoàng hậu.”

Bị câu nói của tôi chọc tức, mắt Lý Nghiên lóe lên, nhưng không nói được gì. Tiểu thiếp được sủng ái đến đâu cũng chỉ là tiểu thiếp, gặp chính thất vẫn phải tuân theo quy củ, huống hồ chính thất ở đây là hoàng hậu, người đứng đầu hậu cung? Hôm nay chưa đến lượt ngươi lên tiếng.

Lưu Triệt vẫn lạnh tanh quan sát từ nãy đến giờ, lúc nghe tôi nói vậy, bèn liếc Vệ hoàng hậu, thấy bà im lặng, bèn đảo mắt nhìn Hoắc Khứ Bệnh, cười nói: “Điệu vũ của Kim Ngọc khá đấy, nên ban thưởng.”

Vệ hoàng hậu dịu dàng cười: “Thần thiếp tuân chỉ.”

Bão tố bên dưới những hương sắc thướt tha yểu điệu đã tạm thời qua đi, nhưng sự phối hợp vũ khúc lần này của tôi và Nhật Đê không biết có gây nên một trận gió bão khác không? Cuộc tranh đấu giữa hai nhà Vệ, Lý đã trở nên vô cùng rõ ràng, Lưu Triệt đêm nay thiên vị Lý thị, đây hiển nhiên lại là một đợt cân bằng quyền lực của đế vương, giống như năm xưa ông ta đã dựa vào sự giúp đỡ của Vương thị để đối kháng với Đậu thị, sau đó lại hỗ trợ Vệ thị triệt để công kích lật đổ hai tộc Đâu - Vương và ngoại thích, còn lần này, đã đến lượt Vệ thị quyền thế.

Lên xe ngựa ra về, Hoắc Khứ Bệnh cứ nhìn tôi mà cười suốt dọc đường.

Vào tới nhà, hắn vừa thay áo vừa cười sằng sặc, tôi đâm bực: “Chàng không nghĩ cách đối phó với Lý Nghiên, lại cứ cười mãi, không biết lần sau cô ta còn giở thủ đoạn gì nữa.”

Hoắc Khứ Bệnh thở dài nằm xuống giường, hai tay chắp lại sau đầu, vẻ mặt mãn nguyện: “Ta mong chờ thủ đoạn của cô ta, tốt nhất là có thể thường xuyên được như đêm nay.”

Tôi hầm hừ: “Phải rồi! Trước mặt văn võ bá quan, được cả đám con gái tranh giành ghen tị, thật là nở mày nở mặt, thật là vinh quang!”

Hoắc Khứ Bệnh vẫn cười, mắt nheo nheo như đang hồi tưởng: “Quả là thích thú. Nếu không nhờ bọn họ, ta vẫn không được biết nàng căng thẳng vì ta đến thế, cũng không thể tưởng tượng được nàng có thể nhảy múa biểu lộ tình yêu với ta.”

Tôi ngẩng mặt trợn mắt, bật cười ha hả: “Thiếp vô cùng căng thẳng vì chàng á!” Bộ dạng vô lại của hắn bây giờ thực sự làm người ta bực mình, tôi nhào vào bóp cổ hắn: “Lần sau chàng còn sờ soạng lung tung trước mặt mọi người, thiếp nhất định sẽ căng thẳng cho chàng chết luôn!”

Hắn một tay giữ lấy cánh tay tôi, một tay kéo tôi vào lòng: “Ý của nàng chỉ cần không phải trước mặt mọi người, ta có thể làm gì tuỳ thích phải không? Có thể sờ soạng lung tung hả? Thế thì ta không khách sáo nữa.”

Khinh Vũ và Hương Điệp đang bưng chậu bưng khăn vào, đúng lúc nhìn thấy cảnh chúng tôi mặn mà quấn quýt, Hương Điệp vụng về đặt luôn khăn và hộp trang điểm đang cầm xuống đất, Khinh Vũ thì vẫn bình tĩnh, cúi mình vái một vái, cúi đầu kéo Hương Điệp nhanh chân ra ngoài.

Xong rồi, hoàn toàn xong rồi! Lần này không còn một chút mặt mũi nào nữa, hình tượng của tôi trong mắt bọn họ mất sạch rồi. Tôi trừng mặt giận dữ nhìn Hoắc Khứ Bệnh, hắn lại chỉ xua tay kéo rèm xuống.

Ai là thỏ ai là hổ, rốt cuộc ai sẽ xơi tái ai, cuối cùng tôi đã hiểu rồi!