Độc y vương phi - Quyển 2 - Chương 063 - Phần 1

Chương 63: Sau này Gia tức là gà

Liên viện cách Tuyển viện của Tề vương Nam Cung Diệp không xa, chỉ ngăn cách bởi Bích hồ, một người tại đầu cầu bên này, một người tại đầu cầu bên kia.

Lúc này Nam Cung Diệp đang đọc sách trong thư phòng, nghe Nguyệt Cẩm bẩm báo xong, trên mặt không có gì thay đổi, nhưng khóe môi lại hơi nhếch lên, có vẻ tâm tình hắn cực kỳ vui sướng.

“Gia vì sao phải làm như vậy?”

Nguyệt Cẩn nhịn không được mở miệng.

Nam Cung Diệp lười biếng nâng mày, thần tình vui mừng, một thân tao nhã, còn có chút cao quý phóng khoáng.

Hắn dừng động tác lật sách, ngoái đầu nhìn về phía cửa sổ, trăng sáng vằng vặc, mịt mù một mảnh, tỏa ánh sáng lên trên mặt của hắn, trăng vàng rực rỡ, trong đôi mắt thâm sâu hiện lên đầy mê hoặc khó lường, ngoảnh mặt về chỗ tối kêu một tiếng: “Thiên Bột Thần?”

“Dạ, thiếu chủ.”

Thiên Bột Thần lên tiếng trả lời, trên người mặc hắc sắc cẩm y, nội liễm trầm ổn đứng trong thư phòng.

Nam Cung Diệp thong thả bước đến bên cạnh hắc y nhân, mở miệng nói: “Gần đây ngươi tương đối nhàn, hiện tại ta giao việc cho ngươi hoạt động gân cốt, sau này nhiệm vụ bảo vệ tiểu vương phi đều giao cho ngươi.”

“Dạ.”

Thiên Bột Thần nào dám có ý kiến gì, lập tức cung kính cúi đầu, thiếu chủ giao nhiệm vụ cho hắn khiến hắn cảm thấy rất vui vẻ sâu tận trong tâm, Thiên Bột Thần lĩnh mệnh, đang chuẩn bị rời đi, Nam Cung Diệp bỗng nhiên gọi lại: “Chờ một chút.”

Trong thư phòng, Thiên Bột Thần cùng Nguyệt Cẩn nhìn chủ tử, chỉ thấy Nam Cung Diệp chậm rãi mở miệng,

“Cách xa nàng một chút, đừng để nàng phát hiện, còn nữa nếu để nàng bị thương, bản vương sẽ không tha cho ngươi.”

“Dạ, thiếu chủ.”

Thiên Bột Thần lập tức lắc mình rời đi, Nguyệt Cẩn nhìn Nam Cung Diệp, trong đầu mù mịt chẳng hiểu gì cả, nhìn từ phương diện nào cũng đều thấy chủ tử rất xem trọng tiểu vương phi, nhưng tại sao phải làm ra chuyện khiến tiểu vương phi chịu nhục.

“Gia?”

“Nguyệt Cẩn, ta không hy vọng nàng xảy ra chuyện gì.”

Nam Cung Diệp nói xong, không nói tiếp nữa, đối với một người luôn ít nói như hắn, câu này nói ra đã khái quát được toàn bộ câu chuyện, Nguyệt Cẩn lập tức hiểu ra, hai vị vương phi trước đó đều chết bất đắc kì tử trong động phòng, nhất định là có người động thủ, tuy Vương gia đã cấp cho tiểu vương phi Phương Lê đan, nhưng nếu người động thủ với tiểu vương phi biết nàng không có việc gì, nhất định sẽ suy nghĩ động đến trên đầu Tề Vương phủ, bất quá trải qua một trận náo loạn như thế, mọi chuyện đều hỗn loạn, liền có vẻ rõ ràng rành mạch rồi.

Kế sách của Gia thật là hay, đáng tiếc tiểu vương phi lại không minh bạch tâm tư của Gia, lúc này không chừng đang tức giận mắng ngài ấy, có khi còn nghĩ cả biện pháp đối phó nữa.

Nguyệt Cẩn thực sự là một lòng vì Vương gia, bất quá đêm đã khuya, có chuyện gì cũng là chuyện sau này.

Trong Liên viện, sau khi ăn uống no đủ, Phượng Lan Dạ rửa tay rồi lên giường đi ngủ.

Trò khôi hài ngày hôm nay đã sớm bị nàng ném ra sau đầu, dù sao cũng như nguyện của nàng là tiến nhập Tề Vương phủ, bị mất mặt cũng không phải là chuyện của một người, Tề Vương phủ cũng thành trò cười, vả lại nàng cũng đã hạ độc giải hận, bất quá thần long kiến thủ bất kiến vĩ Nam Cung Diệp kia, ngươi bắt ta chờ đợi, ngược lại ta muốn nhìn xem ngươi đến tột cùng là thần thánh phương nào, cứ nhiên lại bày ra cái trò này?

Phượng Lan Dạ trước lúc đi ngủ, liền đem theo ý niệm đó trong đầu, chầm chậm tiến vào mộng đẹp.

Hoa Ngạc canh giữ ở trước giường, thẳng đến lúc công chúa đã ngủ, rốt cuộc mới nhẹ lòng, nàng rất sợ công chúa sẽ làm ra chuyện gì quá khích, cũng may là chuyện gì cũng không có.

Ngày thứ hai, Phượng Lan Dạ ngủ thẳng tới lúc mặt trời lên cao, bởi vì chuyện xảy ra tại đại hôn ngày hôm qua, cho nên trong Liên viện không ai dám kinh động tiểu vương phi, làm việc bước đi nói chuyện đều phi thường cẩn thận, mãi cho đến khi nàng thức dậy.

Đáng nhẽ, đại hôn ngày thứ hai, tân nương phải vào cung tạ ân, đáng tiếc đại hôn ngày hôm qua Tề vương không có xuất hiện, sáng sớm hôm nay liền xuất phủ, nhưng đã phân phó quản gia, sau này tất cả sự việc lớn nhỏ trong phủ đều do tân vương phi làm chủ.

Tích Đan đợi bên ngoài Liên viện, chờ tân vương phi triệu kiến.

Phượng Lan Dạ ngủ thẳng tự nhiên tỉnh, duỗi thắt lưng làm biếng ngồi dậy, nhìn trong phòng toàn màu đỏ tươi, lại nhớ tới sự việc tại đại hôn của mình ngày hôm qua, vốn cho rằng mình sẽ không ngủ được, không nghĩ tới bản thân cứ nhiên lại còn ngủ thẳng ngủ sâu, ngẫm lại cũng bởi vì chăn đệm tại đây cái nào cái nấy cũng đều là tơ lụa thượng đẳng, làm sao mà ngủ không được cơ chứ, miễn bàn đến chuyện nó còn rất thoải mái.

Hoa Ngạc đi tới hầu hạ nàng rời giường, chọn một bộ thanh sam cho nàng mặc, cài lên trên đầu một chiếc châm xanh biếc, điểm thêm vài đóa châu hoa, làm cho nàng càng xinh đẹp động lòng người.

Nàng vừa mới chỉnh đốn hoàn tất, Diệp Linh từ bên ngoài đi vào, cung kính mở miệng

“Tiểu vương phi, hiện tại mang đồ ăn sáng vào được chưa ạ?”

“Ân.” Phượng Lan Dạ gật đầu một cái, Diệp Linh đi ra ngoài, rất nhanh có người mang đồ ăn sáng vào, bày ra một bàn đầy thức ăn cùng điểm tâm, khiến người xem không biết nói gì, Hoa Ngạc ngẩn người nhìn những món ăn trên bàn, chỗ này phải cho bao nhiêu người ăn nha, Tề Vương phủ đúng là xa xỉ phung phí, lén ngắm chủ tử đang ngồi, chỉ thấy nàng nhè nhẹ chau mày, ánh mắt chợt lóe lên tia sắc nhọn, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Linh.

“Diệp Linh, sau này đồ ăn đơn giản một chút, không cần phô trương như vậy.”

Vốn nghĩ chính là đang dùng bạc của Tề Vương phủ, tốt nhất là ăn sạch của hắn, thế nhưng tính tình của nàng từ bé đã không phô trương, cuối cùng không nhịn được mở lời.

Diệp Linh lập tức gật đầu đồng ý, đối với tiểu vương phi trước mắt vừa cung vừa kính, không dám trái ý.

Đợi đến khi Phượng Lan Dạ ngồi xuống bàn dùng bữa, Diệp Linh thừa cơ bẩm báo: “Tiểu vương phi, Tích quản gia đang đợi ở ngoài, ngài có muốn gặp không ạ?”

“Cho hắn vào đi.”

Phương Lan Dạ gật đầu, vừa ăn vừa phân phó.

Cách đối nhân xử thế của Tích Đan quá tốt, đối với nàng rất cung kính, không dám có gì sơ suất, cho nên gặp hắn cũng không đề phòng, ngược lại muốn nhìn xem Tề vương kia lại muốn ra cái chủ ý gì? Có phải từ này về sau không cần gặp mặt, để cho nàng vui vẻ hạnh phúc làm nữ chủ nhân của Tề Vương phủ.

Hiện tại trong Liên viện có một vài tì nữ, một vài nha đầu chuyên để sai sử, hầu hạ bên cạnh Phượng Lan Dạ là Hoa Ngạc cũng hai người Diệp Linh, Diệp Khanh, trong tay hai nàng còn có hai nha đầu để sai vặt.

Diệp Linh đi ra ngoài, phân phó nha đầu dưới trướng đi mời Tích quản gia vào, chính mình lại xoay người đi vào trong.

Tích quản gia đứng ngoài cửa đã một canh giờ, chân đã cứng tay đã run, cũng may tân vương phi muốn gặp hắn, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ là nhấc chân còn không có chút khí lực, chính là hai người đi theo đỡ hắn đi vài bước mới tốt hơn một chút, lại dẫn người đi vào trong sân.

Phượng Lan Dạ đã dùng xong đồ ăn sáng, mấy tiểu nha đầu liền thu dọn mang đi.

Tích Đan từ bên ngoài đi vào, cung kính cấp Phượng Lan Dạ hành lễ.

Vương gia thế nhưng rất coi trọng vị tiểu vương phi này, tuy rằng chuyện hôm qua có chút ngoài ý muốn, thế nhưng Tích Đan cũng không dám sơ suất.

“Tích Đan tham kiến vương phi.”

Phượng Lan Dạ liếc mắt một cái, phất phất tay, nàng luôn không để ý tới lễ tiết, bất quá lại rất hiếu kỳ Tích Đan tới làm gì?

“Nói đi, có chuyện gì thế?”

“Bẩm vương phi, Vương gia sáng sớm đã xuất phủ, lúc gần đi có phân phó tiểu nhân, nếu như trong phủ phát sinh chuyện gì, toàn bộ giao cho vương phi xử lý, cho nên tiểu nhân qua đây bẩm báo, vương phi có muốn gặp qua hạ nhân của Tề Vương phủ không ạ?”

Phượng Lan Dạ vừa nghe Tích Đan nói, sắc mặt đen kịt, hơn nửa ngày không nói chuyện, đối với vị phu quân là Vương gia trong tin đồn thần long kiến thủ bất kiến vĩ căm hận đến nghiến răng, nam nhân này có ý gì? Ngày đại hôn khiến nàng khó xử, hiện tại còn quá thể như thế? Hắn với nàng rốt cuộc có thâm thù đại hận gì, còn có, hắn đến tột cùng là người phương nào? Từ đầu tới cuối nàng cảm nhận được hắn biết nàng, nhưng bản thân nàng không rõ mình nhận thức vị Tề vương điện hạ này lúc nào?

Phượng Lan Dạ sắc mặt âm ngao, Tích Đan không dám nói lời nào, Diệp Linh và các nha hoàn trong phòng lại càng không dám có chút động tĩnh.

Hơn nửa ngày mới thấy Phượng Lan Dạ điều hòa khí tức, phất phất tay: “Được rồi, kêu hạ nhân của Vương phủ đều tập trung đến đây, ta xem xem.”

Cho dù không có việc gì làm, nhận thức Vương phủ hạ nhân cũng tốt, không đến lúc lại chẳng biết ai với ai?

Phượng Lan Dạ phân phó, Tích Đan lập tức cung kính lĩnh mệnh, không biết vì sao, tiểu vương phi này rõ ràng là một tiểu hài tử, thân cao chưa đến bờ vai hắn, nhưng nhìn nàng lại cảm nhận được một loại áp lực.

Loại áp lực này cơ hồ không thua kém Vương gia là bao, khí thế của hai người này quả thực là đồng dạng.

Tích Đan lĩnh mệnh lui ra rồi nhưng Phượng Lan Dạ vẫn ngồi yên không nhúc nhích trong phòng, mâu quang nhìn về phía Diệp Linh, chầm chậm mở miệng.

“Diệp Linh, Vương gia của các người trụ ở đâu?”

Diệp Linh lập tức cẩn thận đáp lại: “Vương gia trụ tại Tuyển viện, ngay phía Tây của Liên viện, ở giữa là một cái hồ nhỏ, giữa hồ là cầu Bạch Ngọc, nối thẳng tới Tuyển viện.”

“Ách.” Phượng Lan Dạ gật đầu, sau đó lại quay sang hỏi Tích Đan một số việc tại Tề Vương phủ, tỷ như nơi đây có bao nhiêu hạ nhân, có tiểu thiếp hay không, cuối cùng là hỏi thăm tình hình của Vương phủ.

Trong Tề Vương phủ cho tới bây giờ đều không có tiểu thiếp nào cả, Vương phủ hạ nhân cũng không nhiều, tổng cộng chỉ có khoảng bảy, tám mươi người, so với các Vương phủ khác thì nơi này ít người nhất, bởi vì không có nữ nhân.

Tích Đan triệu tập mọi người tại phòng của chủ tử, tự mình bẩm báo, Phượng Lan Dạ dẫn Hoa Ngạc cùng Diệp Linh cờ hạ nhân của Vương phủ trùng trùng điệp điệp hướng về phòng chủ tử đi đến.

Đoàn người đi qua hành lang, giống như những ngôi sao quay xung quanh nàng.

Tuy rằng tuổi nàng còn nhỏ, thế nhưng nàng một thân cuồng ngạo bề nghễ, khiến người khác không dám coi thường, mấy người đi phía sau hết sức cẩn thận.

Hôm nay Phượng Lan Dạ mặc một kiện áo màu tím nhạt, bên hông có thêu mấy đóa hàn mai, tươi mát kiều diễm, trên cổ mang một chiếc khóa vàng nho nhỏ có dạng hoa anh đào, theo nàng đi qua đi lại, phát ra âm thanh khe khẽ, tinh tế vui tai.

Tích quản gia đi phía trước dẫn đường, đi dọc hành lang, một đường đi thẳng ra đại sảnh của Tề Vương phủ.

Trong đại sảnh, rộng rãi sáng sủa, trên mặt đất lát đá hoa cương đen bóng loáng, đôi lúc lại lóe lên hào quang sáng như vì tinh tú, trên tường treo tranh sơn thủy, hai bên đại sảnh trái phải có đặt hai chiếc ghế làm từ gỗ Tử Đàn, bốn góc tường treo sừng tê giác, trên giá bày biện rất nhiều đồ vật quý giá làm từ ngọc, đủ loại kiểu dáng đông tây kim cổ, liếc mắt một cái, đã cảm thấy được sự xa hoa quý giá.

Lúc này, mọi người tập trung đông nghịt trong đại sảnh, chia làm hai hàng, không ai dám lộn xộn.

Tuy đại hôn ngày hôm qua, Vương gia khiến tân vương phi cùng gà trống bái đường, thế nhưng rất nhiều người biết Vương gia rất coi trọng đại hôn lần này, bằng không quản gia cũng không tự ý làm chủ, gióng trống khua chiêng đi thu xếp, cho nên lúc này ai dám lên tiếng, chỉ âm thầm phỏng đoán trong lòng, tân vương phi trông như thế nào? Nghe nói nàng còn ít tuổi, thế nhưng rất can đảm và hiểu biết, ngay cả mảnh hổ cũng không sợ, hơn nữa cầm kỹ còn thập phần cao siêu, không biết những điều đó là thật hay giả.

Trong lòng mọi người đang bất an không thôi, thì nghe thấy tiếng quản gia truyền từ ngoài cửa vào: “Vương phi đến.”

Toàn bộ hạ nhân của Vương phủ đều quỳ xuống, kính kính cẩn cẩn kêu lên: “Tham kiến vương phi.”

Tiếng bước chân uyển chuyển từ ngoài đi vào, cứ một mạch đi thẳng, cũng không thèm để ý những người đang quỳ dưới kia.

Phượng Lan Dạ dẫn Hoa Ngạc cùng Diệp Linh, Diệp Khanh, còn có quản gia của Vương phủ một mạch đi vào chính giữa đại sảnh, Diệp Linh lanh trí vội mang ra một cái ghế lót da hổ, đỡ tiểu vương phi ngồi xuống.

Trong đại sảnh, tuy rằng không ai nói một lời, thế nhưng lại có một luồng hàn khí, chậm rãi tàn sát trên đỉnh đầu của mọi người, không ai thở nổi, nhưng cũng không ai dám có nửa điểm động đậy.

Phượng Lan Dạ một mực nhìn xuống dưới, liền phân chia đám người phía dưới ra thành mấy loại.

Chỗ này có khoảng bảy, tám mươi người, phía trước là một vài nha hoàn thanh tú đã lập gia đình, ở giữa là mấy người phụ trách quản lý Vương phủ, đại bộ phận đều là nam tử, thân thể cường tráng, đứng phía sau chính là thị vệ của Vương phủ, chừng hơn bốn mươi người, trong góc phòng là một vài gã sai vặt, còn có mấy người lao công.

Phượng Lan Dạ quan sát xong, chậm rãi mở miệng: “Đều đứng lên đi.”

Thanh âm dễ nghe tựa như tiếng chuông bạc, ai nghe được đều cảm thấy mới mẻ, nhịn không được ngẩng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy có một người đang ngồi trên ghế da hổ giữa phòng khách, tươi mát rực rỡ tựa như một đóa phù dung tinh khiết, khiến người ta ấn tượng, đây là một tiểu thư nhà giàu, lớn lên hết sức xinh đẹp, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng giữa trán mang theo ngạo khí, một thân xinh đẹp, tới khi nhìn kỹ, thì thấy tuy rằng tân vương phi vẫn còn nhỏ thế nhưng trong đáy mắt lộ ra tia sắc nhọn thâm khả bất trắc, lãnh lãnh đạm đạm đảo mắt qua, dọa mọi người thở mạnh cũng không dám, một chút cũng không dám sơ suất.

Quản gia Tích Đan cung kính mở miệng: “Vương gia đã phân phó, về sau mọi việc trong phủ đều do tân vương phi quản lý, cho nên mọi người cần phải biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm, đều cân nhắc ở trong lòng.”

Tích Đan sắc mặt nghiêm túc mở miệng, mọi người lập tức cúi đầu lĩnh mệnh.

“Dạ.”

Mệnh lệnh của Vương gia ai dám không nghe, lại càng không phải không muốn sống nữa, ai chẳng biết Vương gia máu lạnh vô tình, nếu làm sai sẽ bị đánh cho tàn phế rồi đuổi ra ngoài hoặc là trực tiếp đánh chết, nhưng hiện tại do vương phi quản sự, tuy rằng rất lạnh giống Vương gia, thế nhưng tốt xấu gì nàng ta vẫn còn nhỏ, chung quy sẽ không tàn nhẫn giống Vương gia.

Trong ngực mọi người đồng loạt thở dài một hơi.

Quản gia Tích Đan thấy mọi người vẫn còn biết lợi biết hại, tiếp tục nói: “Được rồi, tiểu nhân thỉnh vương phi chỉ bảo.”

Phượng Lan Dạ hơi nhăn mày, lạnh lùng liếc mắt về phía đám người đang đứng trước mặt, tuy rằng rất kính cẩn, thế nhưng muốn cho đám người này chân chính tin phục, không thể giải quyết trong chốc lát, song có vài điều mà nàng nhất định phải nói ra: “Từ nay về sau, Vương phủ gia quy điều thứ nhất, lời của vương phi chính là thánh chỉ, Vương gia ở phía sau, những gia quy còn lại vẫn như cũ.”

Trong đại sảnh, trên mặt mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc, những lời này của vương phi chính là trực tiếp khiêu khích Vương gia, chẳng lẽ bọn họ cũng phải tuân theo, bốn bề thoáng cái yên tĩnh một mảnh, Tích Đan là người phản ứng đầu tiên, liền vung tay kêu lên “Dạ, vương phi.” Mọi người phía dưới mới đồng thanh kêu theo, cho dù Tích quản gia ứng biến nhanh, nếu Vương gia trách phạt xuống thì cũng là Tích quản gia chịu đầu tiên, bọn họ chỉ theo sau thôi, mọi người trong lòng đều nghĩ như vậy, mà Tích Đan cũng bởi nghe theo mệnh lệnh của Vương gia, chuyện gì cũng phải xin chỉ thị của vương phi, cho nên đây cũng không phải chuyện của hắn.

Phượng Lan Dạ nhìn toàn thể mọi người coi như còn có chút phối hợp, thỏa mãn gật đầu: “Đều lui xuống làm việc đi.”

Tích Đan lập tức lĩnh mệnh, phất tay ý bảo mọi người lui ra ngoài, phòng khách thoáng cái trở lại an tĩnh.

Phượng Lan Dạ quay đầu quan sát, Tích Đan đã đi tới, bình tĩnh mở miệng: “Vương phi, để cho Diệp Linh đưa ngài đi thăm Vương phủ một vòng, tiểu nhân lui xuống làm việc.”

“Ân, được.”

Phượng Lan Dạ gật đầu, nàng cá tính lãnh đạm, không đụng tới nàng nàng cũng sẽ không tìm tới gây sự, cho nên phất tay cho Tích Đan lui xuống làm việc.

Trong đại sảnh, Hoa Ngạc, Diệp Linh và Diệp Khanh, mặt khác còn có hai tiểu nha hoàn, Diệp Linh nhìn mọi người đã lui ra, tủm tỉm cười đi tới, cung kính mở miệng: “Vương phi, nô tì dẫn người đi dạo chơi trong Vương phủ, tiện thể nhận thức đường nha.”

“Được.”

Phượng Lan Dạ gật đầu, dù sao cũng không có việc gì làm, cho nên đi dạo trong Vương phủ, tránh sau này bước ra khỏi cửa lại quên đường, so với các nơi khác, phạm vi của Vương phủ này dễ đến hơn mười dặm, không biết rõ ràng sao được, về sau chỗ này chính là địa phương mà nàng sinh sống, mặc dù đối với Tề vương điện hạ kia căm phẫn không ngừng, bất quá ngoại trừ chuyện xảy ra hôm qua, hắn thực sự không có làm khó nàng, trong khoảng thời gian ngắn, nàng cũng sẽ không rời đi.

Mấy người đứng dậy, đi ra ngoài.

Diệp Linh và Diệp Khanh đi trước dẫn đường, đoàn người ra khỏi đại sảnh, đi ra phía sau.

Những cảnh sắc trên đường tuy rằng đã vào đông nhưng vẫn mỹ lệ mê người.

Bên trong Tề Vương phủ lại là một mảng rực rỡ xanh tươi, cây cối khắp nơi, hoa cỏ được cắt tỉa gọn gàng, còn có những loại hoa nở rộ những ngày đông, liếc mắt nhìn lại, quả thật duyên dáng thanh thoát.

Giả thạch đá vụn xếp chồng chất một chỗ, rêu xanh phủ đầy trên đó, trong khoảnh khắc cảm nhận được sự giao thoa của thời gian, dường như là mùa xuân với hoa cỏ chim chóc, thế nhưng từng làn gió nhẹ lướt qua trước mặt, vẫn như cũ lạnh thấu xương.

Trên Bích hồ là một tầng băng mỏng, dưới ánh dương quang chiếu rọi, phản chiếu rực rỡ.

Diệp Linh đi phía trước làm người dẫn đường, thỉnh thoảng lại mở miệng giải thích đây là nơi nào.

Kỳ thực mặc dù Tề Vương phủ rất nhiều sân viện, nhưng hiện nay trong phủ chỉ có một mình chủ tử là Vương gia, cho nên nhiệm vụ của mọi người là dọn dẹp quét tước Vương phủ, còn có thủ hộ Vương phủ, cũng chẳng có gì khác.

Phượng Lan Dạ vừa đi vừa bảo Diệp Linh không cần nói nữa, cứ tùy ý dạo chơi là được.

Phong cảnh của Tề Vương phủ quả thật khá đẹp, vừa có hồ vừa có đình nghỉ mát, bên dưới cầu nhỏ nước nhẹ nhàng trôi, hai bên đường đều rải sỏi, đặt những chậu cây thơm nồng, liếc mắt nhìn, có thể nói là uyển tú vô tận.

Đoàn người mắt thấy sắp đi tới Tuyển viện, Diệp Linh và Diệp Khanh không ai bảo ai tự động dừng bước, cẩn thận từng li từng tí nhìn Phượng Lan Dạ.

“Vương phi, phía trước là Tuyển viện, là nơi ở của Vương gia, Gia đã có lệnh, địa phương này không ai được tiến vào nếu không có sự chấp thuận của ngài, nếu trái lời, nhẹ thì đánh cho tàn phế rồi đuổi ra ngoài, nặng thì trực tiếp xử chết.”

Phượng Lan Dạ ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy chếch sang phía Đông chính là Liên viện của nàng, đi sang phía Tây một đoạn thì là một tòa bạch ngọc bình kiều, hai bên thành cầu được chạm khắc tinh sảo, băng qua cầu liền thấy một biệt viện đứng độc lập, Tuyển viện này bốn phía đều là hồ, Đông Tây hai bên đều có một cây cầu, bên bờ có cây to xanh biếc, còn có một chút hoa cỏ, biệt viện rường cột chạm trổ kia nổi bật giữa ánh dương quang, nếu như vào buổi sáng có sương, sẽ thấy mọi thứ uyển chuyển trong sương, thật có bao nhiêu mỹ lệ.

Phượng Lan Dạ thở dài, chỗ ở của nam nhân này, có bao nhiêu là hưởng thụ a.

Nhưng vừa nghĩ đến sự xỉ nhục hắn cấp cho nàng tại đại hôn ngày hôm qua, sắc mặt liền đen kịt một mảnh.

Nam Cung Diệp, xem ra chúng ta nhất thiết phải gặp nhau một lần, ta ngược lại muốn xem ngươi rốt cuộc là muốn làm cái gì?

Nghĩ tới đây, vung tay, xoay người: “Trở về đi, đi dạo hơn nửa ngày, ta cũng mệt rồi.”

“Dạ, vương phi.”

Diệp Linh và Diệp Khanh vừa nghe thế, liền thở dài một hơi, trên mặt tràn đầy ý cười, vội vã quay đầu trở về, đi phía trước dẫn đường, đoàn người quay về Liên viện.

Không nghĩ mới đi được vài bước, liền nghe thấy mơ hồ có âm thanh nói truyện phía trước.

Bởi vì phía trước bị ngăn cách bởi một vài gốc cây cao to, che chắn các nàng, cho nên người đang nói chuyện phía trước không phát giác ra, thanh âm bén nhọn cao vang, còn có chút bất bình tức giận.

“Hừ, nữ nhân đó kêu cái gì mà kêu, không phải chỉ là một vong quốc nô thôi sao? Cho rằng chính mình rất giỏi à, căn bản Vương gia chỉ chơi đùa với nàng ta thôi, nếu thực sự coi trọng nàng ta, sao lại bắt nàng ta cùng gà trống bái đường.”

Lời này vừa rơi xuống, những người bên cạnh hiển nhiên thập phần hoảng sợ, lập tức có người chìa tay bịt mồm nàng ta.

“Cấn Nhi, ngươi đừng nói lung tung, bị vương phi nghe được là không xong đâu.”

Nha đầu che miệng kia lập tức bị nàng ta đẩy cho một cái, cái nha đầu gọi Cấn Nhi bất mãn kêu lên: “Ngươi làm gì thế hả? Cho dù nàng thật sự nghe thấy lời ta nói thì thế nào? Đừng quên, ta và các ngươi không giống nhau, ta là được Hoàng thượng ban cho.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay