Độc y vương phi - Quyển 3 - Chương 116 - Phần 2

Nam Cung Diệp đối với điều này có chút chần chờ, nhưng hắn nhất định sẽ khuyên phụ hoàng cho Tam hoàng huynh một cơ hội, để hắn đi chứng minh, hắn căn bản không có làm chuyện như vậy.

"Ừ, sáng mai hai người chúng ta cùng nhau đến ra mắt phụ hoàng đi."

"Ừ." Nam Cung Diệp cũng đồng ý, ngày mai cùng nhau đến gặp phụ hoàng, nhất định đem Tam hoàng huynh từ trong lao cứu ra.

Về phần khuya hôm nay, Nam Cung Diệp nửa cúi đầu, con ngươi hiện lên ánh sáng nóng bỏng, kể từ khi hai người bọn họ bận rộn chuyện trong cung, thật lâu không có thân mật rồi, hai người cũng mệt chết đi, nhưng mà hắn muốn nàng, Nam Cung Diệp chỉ mới nghĩ tới đây, liền cảm nhận thân thể cũng nóng ran hơn bình thường, nhưng trước mặt hạ nhân vẫn ẩn nhẫn đi, nhìn qua vẫn lãnh mạc và à bình tĩnh.

Ăn uống xong, hai người rót một bình trà ngồi trong khách sảnh nói chuyện phiếm, câu được câu không.

Đang nói cao hứng, thì có người từ ngoài cửa vội vàng đi tới, là Ngọc Lưu Thần, cung kính ôm quyền: "Vương gia, Vương phi, Thiên Bột Thần tới bẩm báo, Thụy Vương gia vừa tiến cung, Thiên Bột Thần bẩm báo xong cũng đã tới bảo vệ hắn."

Nam Cung Diệp lông mày cau lên, nhìn về Phượng Lan Dạ, xem ra Ngũ hoàng huynh rốt cuộc vẫn không yên lòng phụ hoàng, hắn nhất định là tiến cung để xem phụ hoàng đi.

"Không có việc gì sao? "

Phượng Lan Dạ nhẹ nhàng hỏi, một bên Nam Cung Diệp lắc đầu: "Không có việc gì, Tam hoàng huynh bị bắt vào lao, ta nghĩ người ở chỗ tối kia nhất định đang theo dõi, giờ phút này hắn không dám tùy tiện động thủ, nên Ngũ hoàng huynh an toàn, huống chi còn có Thiên Bột Thần bảo vệ hắn nữa."

"Đi xuống đi."

Ngọc Lưu Thần lui ra, trong chính sảnh, Nam Cung Diệp đứng lên, bàn tay to nhấc lên ôm Phượng Lan Dạ đi ra ngoài, động tác thật lớn, hù dọa Phượng Lan Dạ đưa tay ôm cổ hắn: "Diệp, chàng làm gì thế?"

Nam Cung Diệp cũng không nói gì, chỉ có con ngươi thâm thúy nóng bỏng, thật giống như cất giấu một đám lửa cháy lan ra đồng cỏ, phô thiên cái địa chụp xuống, hận không thể cắn nuốt Phượng Lan Dạ, mà Phượng Lan Dạ cũng sớm từ động tác của hắn mà nhìn ra, nên không nhịn được mà đỏ bừng mặt, nằm ở trước ngực của hắn mở miệng: "Ta còn chưa có tắm đâu."

"Cùng nhau tắm."

Nam Cung Diệp thật thà, gọn gàng dứt khoát mở miệng, thân thể cao lớn ôm lấy thân thể xinh xắn của Phượng Lan Dạ một đường hướng phòng tắm đi đến, tiểu nha đầu cùng thị vệ đi theo phía sau lập tức biết điều rút lui ra khỏi phạm vi, đi chung quanh tuần tra, Phượng Lan Dạ mặt đỏ như tôm luộc, tuy nói đã trải qua chuyện nam nữ rồi, nhưng nghĩ đến những hạ nhân kia có thể cũng hiểu được gì đang xảy ra, thì trong lòng liền không ngăn được đốt nóng, một đôi tay liền đập vào trong ngực Nam Cung Diệp.

"Thả ta xuống, ta chính mình tắm rửa."

"Tội gì tách ra tắm, cùng nhau tắm, ta giúp nàng."

Nam Cung Diệp một cước đá văng cửa phòng tắm, người đã bước nhanh tới, phòng tắm này cũng không phải là phòng tắm đơn độc như của Phượng Lan Dạ mà là phòng tắm lớn dùng chung, đá cẩm thạch hình bầu dục trải trong phòng tắm, lúc này đã đổ đầy nước ấm, hơi nước mông lung, cánh hoa trôi lơ lửng trên mặt nước, mùi thơm thấm lòng người.

Vừa vào phòng tắm, Nam Cung Diệp liền động thủ cởi y phục Phượng Lan Dạ ra, hơn nữa có chút khẩn cấp, theo mỗi động tác hô hấp của hắn cũng dần gấp gáp lên, ánh mắt càng phát ra đen nhánh sâu thẳm, câu hồn nhìn thiên hạ trong ngực, môi vô ý thức hơi liếm, càng mê hoặc lòng người, làm cho Phượng Lan Dạ cơ hồ không chịu được, liếc xéo hắn, người này nhất định là cố ý, lại dám câu dẫn nàng, nhìn nàng như thế nào trừng phạt hắn, nghĩ tới đây, liền bất động thanh sắc vươn tay ôm lấy cổ Nam Cung Diệp.

"Diệp, người ta muốn tự mình tắm rửa."

"Không cần, không cần, chuyện của nương tử, hẳn là phải để vi phu tới làm a."

Nam Cung Diệp cởi y phục nữ nhân còn chưa quá thuần thục, cuối cùng quýnh lên, liền dứt khoát đưa tay lên kéo đi, dẫn tới Phượng Lan Dạ một trận kinh hô, người đã chậm rãi được bỏ vào trong nước, nước ấm áp xuyên qua da thịt, thoải mái cực kỳ, sự mệt mỏi liên tiếp mấy ngày, tựa hồ được ngâm trong nước nóng mà mất đi, làm cho người ta không nhịn được mà híp lại mắt, hưởng thụ rồi phát ra tiếng ngâm khẽ.

Mà cử động vô ý của nàng, lại xinh đẹp cực kỳ, dụ Nam Cung Diệp hầu kết chuyển động, cuối cùng quần áo cũng không cởi liền vội nhanh chóng xuống nước, đưa tay ôm nàng, thân hình Phượng Lan Dạ vừa chuyển động đã rời xa khỏi phạm vi của Nam Cung Diệp, còn cười nhẹ nhàng: “Diệp, chúng ta tắm rửa riêng nhà a!”

Nói xong, nhỏ bé trắng nõn tay nhẹ nhàng kéo từ trên cổ xuống dưới, một mảng trắng nõn trơn bóng giống tuyết trắng, ẩn ẩn dưới hai gò ngực, theo gợn nước lay động, trêu chọc người ta một trận, mà kẻ chế tạo ra việc này lại mang vẻ mặt vô tội nháy mắt nhẹ nhàng mở miệng.

"Diệp, y phục cũng ướt rồi, còn không nhanh cởi a!"

"Nha đầu hư, tiểu hồ ly, lưu manh, nàng là cố ý."

Nam Cung Diệp thở hổn hển, không tự chủ được mà cởi y phục của mình, thuần thục cởi hết, thân hình vừa cử động, liền hướng phía trước đánh tới, làm Phượng Lan Dạ hét ầm lên: "Chàng làm gì?"

"Sói xám bổ nhào vào tiểu bạch thỏ."

Mỗ nam vô liêm sỉ mở miệng, sau đó chỉ một cái là bắt được tiểu hồ ly gây chuyện kia, khom lưng liền cúi đầu hôn lên môi của nàng, đầu tiên là ôn nhu mềm nhẹ, sau đó cuồng nhiệt, trằn trọc bú, nắm chặt cả thân thể của nàng đến trước ngực mình, cơ hồ hận không thể đem nàng tiến vào trong cơ thể, giờ phút này lửa nóng kích động, ngay cả nước trong ao đều sôi trào, Phượng Lan Dạ bị hôn đến thân thể mềm nhũn, không nhịn được mở miệng.

"Diệp, đây là phòng tắm."

Nam Cung Diệp mới không để ý tới nàng, lúc trước như thế nào câu dẫn hắn, hiện tại nói cái gì cũng không được, hắn dùng sức cắn cánh môi Phượng Lan Dạ mấy cái, cố ý tàn bạo nói: "Đây là trừng phạt, con thỏ nhỏ chờ chịu phạt đi."

Nói xong, đôi môi kia lại rơi vào trên vành tai Phượng Lan Dạ, cùng với tiếng thỏa mãn thở dài: "Lan nhi, ở chỗ này, ta nhớ nàng lắm, chúng ta mấy ngày đều đã không có ở cùng nhau rồi, có được hay không?"

Phượng Lan Dạ mị nhãn như tơ, lông mi dài xinh đẹp, giờ phút này nàng chính là một đóa hoa tuyệt diễm đang chờ người tới hái, đối mặt với nam nhân yêu nàng sâu như vậy, làm sao có thể cự tuyệt được, nên xoay người lại liền hôn lên lông mày hắn, thấy nàng không nói chuyện mà làm ra hành động tỏ rõ, Nam Cung Diệp mừng rỡ không dứt, ôm chặt thân thể mềm mại kia, triều dâng nhất thời, nước tắm kia kích động, một ao xuân sắc lưu luyến, triền miên ân ái, vô số mấy phen phong lưu, hành hạ đến nửa đêm mới nghỉ ngơi.

Phượng Lan Dạ mệt mỏi một chữ cũng không nói ra rồi, mà nam nhân phong hoa tuyệt đại kia thật giống như một con dã lang ăn no, hài lòng đưa tay ôm lấy nha đầu đã ngủ thiếp đi, tỉ mỉ giúp nàng chà rửa người, gội đầu tóc, khi ngón tay sờ nhẹ lên bụng nhỏ của nàng thời điểm, hắn không nhịn được dừng lại vài giây đồng hồ, giống như tương lai sẽ có một tiểu sinh mệnh được sinh ra, nên không khỏi vui sướng, vừa giúp nàng chà xát người vẫn không quên hôn nhẹ tiểu nha đầu, sau đó dùng khăn tắm lớn bao lấy nàng, mà mình thì tiện tay lau đi, mặc lên áo lót, liền ôm chặt nàng đi ra khỏi phòng tắm, hướng phòng của hai người đi đến.

Trong phòng, Phượng Lan Dạ dựa vào giường mệt mỏi ngủ đi rồi, ngay cả mái tóc còn ướt nhẹp cũng không để ý lau đi nữa, Nam Cung Diệp cầm khăn lông giúp nàng lau tóc, vừa lau vừa nhìn nàng, nụ cười tràn đầy cả gian phòng, thu thập cho Phượng Lan Dạ xong, mới thu thập cho mình, đợi đến khi xong hết, đêm đã rất khuya rồi, hai người ôm nhau mà ngủ.

Ngày thứ hai ngủ thẳng đến mặt trời lên cao, cũng may lần này, không có việc gì quấy nhiễu bọn họ, hai người ngủ ngon rồi rời giường, dùng đồ ăn rồi cùng nhau tiến cung.

Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp có chuyện muốn bẩm báo Hạo Vân Đế, không biết phụ hoàng có tin tưởng hắn hay không?

Hai người trong lòng rất lo lắng, nhưng vẫn muốn thử một lần, bên trong xe ngựa, Phượng Lan Dạ ngồi ở trên đùi của Nam Cung Diệp, nghĩ đến hôm qua hai người vô tận ân ái, ngăn không được khuôn mặt đốt nóng, Nam Cung Diệp nhìn sắc mặt nàng đỏ ửng, liền biết nàng suy nghĩ gì, cúi người dán vào lỗ tai nàng.

"Lan nhi làm sao mặt hồng như vậy a, hai người chúng ta thân mật là cực bình thường, sau này vi phu còn thường xuyên làm như vậy nữa."

Nói xong lời cuối còn mang chút ám muội, Phượng Lan Dạ càng thêm không tự nhiên, mặc dù biết, nhưng chỉ là không nhịn được, dứt khoát đem mặt vùi vào trong ngực Nam Cung Diệp, rầu rĩ mở miệng: "Chàng còn nói, chàng còn nói?"

Trong xe một mảnh vui sướng ngọt ngào ôn nhuận, bất quá hai người cũng biết, chỉ có lúc hai người bọn họ ở một mình với nhau mới vui như vậy, nếu vào cung, e rằng sẽ không an bình, Hoàng thượng đến tột cùng làm thế nào còn không biết được.

Buổi tối hôm qua, Ngũ hoàng huynh tiến cung chưa trở về, như vậy chắc là ở lại trong cung chiếu cố Hoàng thượng.

Một đường đi đến, chạy thẳng tới Tiêu Nguyên cung, hai ngày nay Hoàng thượng đều có vào triều sớm, nhưng bởi độc phấn phát tác, mặc dù hắn không biểu hiện ra ngoài nhưng là cả người gầy yếu đi một vòng lớn, nhìn qua giống như đóa hoa mau chóng khô héo, Thiên Vận hoàng triều lớn như thế, các triều thần đều đang ngắm nhìn, đầu tiên là chuyện của Mộc Miên nương nương, Thụy vương còn đang ở trong cung không biết thế nào? Một chút tin tức cũng không có truyền tới, Tam hoàng tử thì bị bắt, cho nên mọi người đều cẩn thận đề phòng, chỉ sợ rước họa vào người, lúc này chỉ một chút không cẩn thận, sẽ gặp vạn kiếp bất phục, hơn nữa còn là cái loại diệt môn vạn kiếp bất phục.

Trong Tiêu Nguyên cung, cơn nghiện lại thần sa phấn của Hạo Vân Đế lại phát tác, đang ở trong tẩm cung giãy dụa, làm cho người ta trói lại tay chân của hắn, bất quá cũng không có nhét khăn vào miệng, hai ngày nay đã nhẹ hơn nhiều so với hai ngày trước, hắn có thể khống chế được, chỉ là Thụy vương Nam Cung Duệ ở bên cạnh giờ phút này thấy phụ hoàng bị thống khổ, cũng không nhịn được nước mắt, quanh thân âm độc, cắn răng tức giận mắng.

"Mộc Miên, tiện nhân đáng chết này, Bổn vương sẽ không bỏ qua cho nàng, nhất định phải giết nàng, thậm chí ngay cả phụ hoàng cũng dám hại."

Vừa nói vừa quay người lại bên người Hạo Vân Đế, ôm lấy Hạo Vân Đế.

"Phụ hoàng, phụ hoàng, người khó chịu thì nói ra ngoài, nhi thần nhìn sẽ đau khổ trong lòng, phụ hoàng."

Trên mặt của Hạo Vân Đế đều là giọt mồ hôi, nhưng lại cắn răng nhẫn nhịn hết thảy, hắn vốn là võ tướng, định lực khác với người thường, cho nên mới có thể chiến thắng độc khí thần sa phấn, bằng không người bình thường căn bản không thể sống đi qua, bất quá chính là như vậy, Hạo Vân Đế cũng tương đương như bị lột một lớp da, nguyên khí tổn thương nặng nề, mỗi một lần thống khổ giãy dụa, hắn cũng như chết đi qua một lần, mà hắn cũng có thể cảm nhận được trong cơ thể của mình sức lực đang từ từ biến mất rồi, hắn thật nhanh không chống đỡ nổi nữa, có lẽ đại nạn nhanh đến rồi, nhưng hắn nhất định có thể chống đến khi Duệ nhi đăng cơ.

"Duệ nhi, phụ hoàng không có chuyện gì."

Hạo Vân Đế mệt mỏi mở miệng, lúc này ngoài cửa điện vang lên thái giám thanh âm: "Tề vương, Tề Vương phi đến."

Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ từ bên ngoài đi tới, nhìn một cái liền thấy Ngũ hoàng huynh đang ôm Hoàng thượng, bọn họ vừa đi vào, Nam Cung Duệ liền hướng về phía Phượng Lan Dạ kêu lên: "Thanh Nhã, ngươi mau cứu giúp phụ hoàng, người làm sao có thể chịu được những thứ này, ngươi mau giúp phụ hoàng một chút đi."

Phượng Lan Dạ không nói gì, một bên Nam Cung Diệp cũng rất khó chịu, đi tới nắm một tay khác của Hạo Vân Đế: "Ngũ hoàng huynh, thần sa phấn này chỉ có dựa vào năng lực của mình đi chống đỡ, phụ hoàng chống đỡ mấy ngày nữa sẽ không có việc gì hết."

Tiếng nói Nam Cung Diệp vừa dứt, Hạo Vân Đế đã dễ chịu nhiều, mặc dù vẫn khó chịu, bất quá so với lúc trước, không phải thống khổ, chẳng qua giãy dụa làm hắn mất đi quá nhiều khí lực, khiến cho hắn nói một câu liền lao lực, dùng sức thở hào hển, Nam Cung Diệp động thủ cỡi ra sợi dây trói ở tay hắn.

Luôn cao cao tại thượng, lôi đình chi nộ hoàng đế, hôm nay bị thành cái dạng như vậy, Nam Cung Duệ cũng không chịu nổi cảnh như vậy nữa, liền chạy nhanh ra ngoài.

"Ta muốn giết con tiện nhân Mộc Miên kia."

Thân hình Phượng Lan Dạ lui lại một chút, đưa tay ngăn trở đường đi của hắn, quát lạnh: “Nổi điên làm gì? Đừng quên nàng bây giờ còn không có khai báo chủ mưu phía sau.”

Nam Cung Duệ ngẩn người ra, dừng lại ngẩng đầu lên nhìn Phượng Lan Dạ, thấy nàng tuổi còn nhỏ, nhưng khuôn mặt thì âm trầm trấn định, thần sắc lạnh nhạt, không nhanh không chậm mở miệng, với một bộ dáng đã định liệu trước, để cho hắn an định lại, nhớ tới lúc trước phụ hoàng nói chuyện.

"Không phải là tam hoàng huynh sai sử đấy chứ?"

"Ngươi tin tưởng sao?"

Phượng Lan Dạ hỏi ngược lại, Nam Cung Duệ ngơ ngác một chút, quả thật hắn không tin Tam hoàng huynh là người như vậy, mà lại đi sai sử Mộc Miên hãm hại mình, hại phụ hoàng, hơn nữa hắn đối ngôi vị hoàng đế căn bản không thèm để ý, nếu như để ý thì sẽ không thờ ơ nhiều năm như vậy, chờ đến cuối cùng mới phản kích, hơn nữa quan trọng nhất là trong tay hắn trừ người của Nam Cung phủ ra, cũng không có binh lực cùng nhân lực khác, cho nên tuyệt đối sẽ không làm chuyện này.

"Ta nghĩ không phải hắn, nhưng vì sao hắn lại phải giết Mộc Miên?"

Tiếng nói của Nam Cung Duệ vừa dứt, Phượng Lan Dạ không nhịn được liền mở miệng: "Vì tâm tình cũng giống như ngươi lúc này."

Trong tẩm cung, tất cả mọi người đều nghe được lời nói chân thật này, đúng vậy a mới vừa rồi Nam Cung Duệ tức giận đến muốn giết người, như vậy Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp phái người tiến tới giết Mộc Miên, cũng không phải là chuyện không có khả năng, đang vẫn nhắm mắt ngủ ở trên giường lại không có khí lực nói chuyện, Hạo Vân Đế đột nhiên mở mắt nhìn mọi người bên trong tẩm cung.

"Chẳng lẽ là trẫm hồ đồ."

Giờ khắc này trong lời mang theo sự vô lực cùng già nua, Nam Cung Duệ cùng Nam Cung Diệp không muốn trả lời, là phụ hoàng thật đã già, nhưng mà không thể trách được, phụ hoàng đúng là già rồi, người già thì làm chuyện gì cũng rất dễ dàng phạm vào lỗi hồ đồ, hơn nữa gần đây hắn chịu hành hạ nhiều, nhất định là hận không thể đem người muốn hại hắn ở sau lưng kia xét nhà diệt tộc, cho nên buổi tối hôm kia vừa nghe thấy Tam hoàng huynh muốn giết Mộc Miên liền nhận định rằng hắn làm chuyện như vậy.

“Phụ hoàng, người xem chuyện này?”

“Ngươi tự giải quyết.” Hạo Vân Đế vô lực mở miệng, giờ khắc này hắn thật sự lực bất tòng tâm rồi, có chuyện gì thì phải dựa vào Duệ nhi cùng Diệp nhi hợp lực giải quyết, đem người ở sau lưng bắt được, Hạo Vân Đế nghĩ tới đây, nhìn hai nhi tử ở bên giường sau đó vươn tay kéo qua bàn tay của Nam Cung Duệ cùng Nam Cung Diệp, đem bọn họ giữ lại cùng nhau: “Các ngươi nhất định phải hợp lực giữ giang sơn của Thiên Vận hoàng triều, đây chính là tâm nguyện của phụ hoàng.”

Nam Cung Duệ cùng Nam Cung Diệp nhìn nhau, hai người đồng thời gật đầu: “Dạ. phụ hoàng, người yên tâm đi.”

Phía sau, Phượng Lan Dạ cười nhìn mọi người.

Bỗng nhiên, Nguyên Phạm từ bên ngoài chạy vào, bộ dạng sợ hãi, phịch một tiếng quỳ xuống đất, run rẩy mở miệng: “Hoàng thượng, Tây Môn tướng quân tới đây bẩm báo, Tam hoàng tử ở trong ngục tự sát rồi.”

Bên trong tẩm cung, tất cả mọi người đều nhìn về phía Nguyên Phạm, họ cho là mình nghe lầm, Nam Cung Duệ lập tức hỏi lại: “Ngươi nói cái gì?”

“Vương gia, Tây Môn tướng quân nói, Tam hoàng tử ở trong ngục tự sát.”

Nam Cung Duệ cùng Nam Cung Diệp sắc mặt bỗng chốc tái nhợt, mà Hạo Vân Đế lại một hơi ngất đi, Nam Cung Duệ cùng Nam Cung Diệp hai người không kịp nghĩ đến chuyện của Tam hoàng tử nữa, liền nhào tới trước giường Hạo Vân Đế: “Phụ hoàng, phụ hoàng.”

Phượng Lan Dạ đi tới, ý bảo hai người họ đứng lên, nàng tới bắt mạch cho Hoàng thượng, cuối cùng xác định Hạo Vân Đế không có chuyện, chẳng qua là khí huyết vọt tới đỉnh đầu, một lúc không chấp nhận được cho nên mới ngất đi: “Nguyên Phạm, lập tức truyền ngự y tới kê đơn thuốc cho Hoàng thượng, nơi này giao cho Ngũ hoàng huynh, chúng ta đi Hình bộ đại lao, xem xét đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.”

Phượng Lan Dạ trầm giọng bố trí đi xuống, Nguyên Phạm lập tức xông ra ngoài, mà tâm tình của Nam Cung Duệ trầm trọng nên cũng không nói gì nữa, ngơ ngác nhìn phụ hoàng trên giường, đây rốt cục là chuyện gì? Tại sao lại liên tiếp phát sinh những chuyện như vậy?

Nam Cung Diệp đi tới lôi tay của Phượng Lan Dạ nói: “Đi thôi.”

Hai người vội vàng vọt ra khỏi Tiêu Nguyên cung, bên ngoài cửa điện, Tây Môn Vân đang lo lắng đi qua đi lại, vừa nhìn thấy Tề vương cùng Tề Vương phi đi ra ngoài, dồn dập mở miệng: “Tam hoàng tử ở trong ngục tự sát.”

“Hắn đang yên lành tự sát làm gì? Hoàng thượng còn không có phán hắn tội chết đâu, hắn chết cái gì, chỉ sợ chưa chắc là tự sát, hôm nay có người nào đi qua phòng giam?”

Nam Cung Diệp mặt mũi thị huyết, lăng hàn ngoan lệ, bước nhanh đi ra ngoài.

Tây Môn Vân đi theo sát phía sau cùng nhau rời đi hoàng cung, vừa đi vừa nói.

“Hôm nay Sở vương điện hạ tới thăm qua hắn, Sở vương đi không lâu Tam hoàng tử liền tự sát.”

Tây Môn Vân bẩm báo, Nam Cung Diệp sắc mặt âm u, con ngươi thâm trầm giống như vực sâu vạn trượng, gằn từng chữ mở miệng: “Tại sao để cho Sở vương gặp Tam hoàng huynh, lúc đó các ngươi ở chỗ nào?”

“Chúng ta đang ở ngoài ngục, thật ra thì lúc Sở vương gặp Tam hoàng tử, toàn bộ chúng ta vẫn canh giữ ở ngoài cửa ngục, đợi đến khi hắn ra đi, Tam hoàng tử vẫn còn rất tốt, nhưng một lát sau, thì lao tốt liền phát hiện chuyện không bình thường, nói Tam hoàng tử tự sát.”

Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ không nói lời nào, ba người thật nhanh đi đến Hình bộ đại lao.

Trong phòng giam, đứng đầy quan viên của Hình bộ, lần này Tam hoàng tử tự sát, chỉ sợ bọn họ cũng không thoát khỏi tội, vừa nhìn thấy Tề vương cùng Tề Vương phi xuất hiện, Hình bộ Thượng thư Vân Hải dẫn một đám người quỳ đầy đường, sợ hãi mở miệng.

“Bọn thần đáng chết.”

“Các ngươi quả là đáng chết, người tiến vào thì còn tốt, bỗng nhiên lại nói tự sát, huống chi có phải là tự sát hay không, còn không biết, các ngươi thật đáng chết.”

Nam Cung Diệp tức giận trách mắng, sắc mặt thị huyết hết mức, Tề vương luôn luôn lãnh chìm lại lên cơn giận giữ như thế, ai trong Hình bộ cũng không nói một lời chỉ cúi đầu quỳ gối phía ngoài, có người gan nhỏ thậm chí còn run lên.

Cửa lao rộng mở, Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp bị đặt trên mặt đất, sắc mặt xanh đen một mảnh, đây là biểu hiện của việc trúng độc bỏ mình, Phượng Lan Dạ cũng không để ý tới mọi người, đi thẳng vào, ngồi xổm người xuống nhìn Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp, nhìn khuôn mặt trầm tĩnh như nước của hắn, nghĩ tới lời nói của hắn hôm qua đối với nàng.

Thanh Nhã, ngươi cùng hoàng đệ lúc này rời đi thôi, người hoàng thất sẽ không ai có kết quả tốt.

Hắn thật là tự sát sao? Nàng tuyệt đối không tin, phụ hoàng đã buông lỏng khẩu khí, hắn vốn là không có chuyện gì, nhưng bây giờ lại tự sát, Phượng Lan Dạ vươn tay kiểm tra, xem xét mí mắt, ngón tay, còn có khoang miệng, trên mặt ẩn ẩn có thi ban xuất hiện, đã chết khoảng hai ba canh giờ rồi.

"Sở vương điện hạ lúc nào tới đây?"

Phượng Lan Dạ trầm giọng hỏi, Tây Môn Vân lập tức bẩm báo: "Buổi trưa tới."

Phượng Lan Dạ tính toán xem buổi trưa tới bây giờ là giờ Thân, cùng với thời gian thi ban xuất hiện là phù hợp, ánh mắt Phượng Lan Dạ thầm chìm xuống, xoay mình nhìn về đám người ở cửa lao: "Là ai phát hiện hắn đầu tiên?"

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay