Ông trăm tuổi trèo qua cửa sổ và biến mất - Chương 13 - Phần 2

Nhưng Chúa trả lời bằng im lặng. Thỉnh thoảng Người vẫn làm như vậy, và mục sư Ferguson luôn hiểu thế có nghĩa là ông nên tự suy nghĩ. Phải thừa nhận rằng, nó không phải lúc nào cũng được việc khi mục sư phải tự nghĩ, nhưng không thể chịu thua chỉ vì lý do đó.

Sau hai ngày hai đêm cân nhắc giữa bạn hay thù, mục sư Ferguson đã kết luận rằng trong thời gian này, ông nên hòa hoãn với kẻ ngoại đạo ở giường bên cạnh. Và ông thông báo với Allan rằng ông có ý định nói chuyện lại với ông Karlsson. Allan đáp dù nó khá dễ chịu và yên tĩnh khi mục sư giữ im lặng, có lẽ về lâu dài thì có kẻ tung người hứng cũng hay hơn.

- Ngoài ra, chắc chắn chúng ta sẽ cố gắng thoát khỏi đây bằng cách nào đó, và có lẽ tốt nhất là ta có thể làm được trước khi ông trùm sát nhân trở về từ London. Chẳng có gì hay nếu mỗi người ngồi cau có một góc, theo cách đó chúng ta sẽ chẳng đi tới đâu, phải không ông mục sư?

Thật vậy, mục sư Ferguson cũng đồng ý. Khi ông trùm sát nhân trở lại thì cái chờ đón họ chỉ có thể là một cuộc thẩm vấn ngắn ngủi rồi sau đó đơn giản là thủ tiêu. Đó là những gì xảy ra mà mục sư Ferguson nghe được.

Phòng tạm giam tất nhiên không phải là một nhà tù thực sự với ổ khóa đôi ở khắp mọi nơi. Ngược lại, các lính canh đôi khi thậm chí không buồn khóa cửa. Nhưng không bao giờ có ít hơn bốn lính gác tại lối ra vào của tòa nhà, và sẽ không ai chịu đứng yên, giương mắt nhìn nếu Allan và mục sư định trốn ra.

Liệu có thể tạo ra cái gì đó hỗn loạn được không nhỉ? Allan tự hỏi. Và sau đó lẻn ra ngoài lúc lộn xộn? Việc này cũng đáng suy nghĩ đây.

Allan muốn được yên tĩnh làm việc, vì vậy ông giao cho mục sư nhiệm vụ tìm hiểu từ tụi lính gác xem họ có thời gian bao lâu.

Nghĩa là chính xác khi nào thì tên trùm sát nhân sẽ trở lại. Khi mọi thứ sẽ là quá muộn?

Mục sư hứa sẽ hỏi ngay khi mình có cơ hội. Thậm chí có thể ngay lập tức, bởi vì có tiếng lạch cạnh ngoài cửa. Người lính gác trẻ nhất và tốt bụng nhất của trung tâm tạm giam ló đầu vào với một cái nhìn cảm thông, cho biết:

- Thủ tướng đã trở lại từ nước Anh và đã đến lúc thẩm vấn. Ông nào muốn bắt đầu?

**

Người đứng đầu bộ phận tình báo và an ninh quốc gia ngồi tại văn phòng mình ở Teheran trong tâm trạng khủng khiếp.

Ông đã đến London và bị người Anh mắng nhiếc. Ông, thủ tướng (gần như là thế), người đứng đầu một bộ phận chính phủ, một trong những nhân tố quan trọng nhất của xã hội Iran, lại bị bọn Anh mắng nhiếc!

Nhà vua đã không làm gì khác ngoài việc đảm bảo rằng bọn Anh kiêu ngạo kia được vui lòng. Dầu lửa trong tay của người Anh, và chính ông phải đảm bảo trừ khử bất cứ kẻ nào cố gắng thiết lập trật tự khác ở đất nước này. Và đó là không phải là chuyện dễ dàng, bởi vì ai là người thực sự hài lòng với nhà vua? Không phải dân Hồi giáo, không phải những người cộng sản và chắc chắn không phải là các công nhân dầu mỏ địa phương đang làm rạc xương để nhận chừng một bảng Anh một tuần.

Thế mà bây giờ ông còn bị mắng nhiếc thay vì khen ngợi!

Ông trùm mật vụ biết mình đã mắc sai lầm khi trước đây đã hơi nặng tay với một kẻ quá khích không rõ nguồn gốc mà họ đã tóm được. Kẻ quá khích đã không chịu nói bất cứ điều gì khác ngoài yêu cầu phải được thả ngay, vì tội duy nhất mà ông đã phạm chỉ là đòi hỏi ai cũng phải xếp hàng ở cửa hàng bán thịt, kể cả nhân viên cảnh sát bí mật của nhà nước.

Khi kẻ quá khích trình bày trường hợp của mình, hắn khoanh tay và trả lời tất cả các câu hỏi “ông là ai” bằng sự im lặng. Cảnh sát trưởng không thích cái nhìn của kẻ quá khích (nó thực sự khiêu khích), do đó, ông chọn ra một vài phương pháp tra tấn của CIA (cảnh sát trưởng ngưỡng mộ các sáng tạo của người Mỹ). Đến tận lúc đó mới té ra kẻ quá khích là một trợ lý tại Đại sứ quán Anh, xui xẻo quá.

Giải pháp là cố gắng hết sức chỉnh đốn lại cho tay trợ lý trông ổn nhất, rồi thả hắn đi, nhưng rồi ngay lập tức hắn sẽ bị một chiếc xe tải tông và sau đó biến mất khỏi hiện trường. Đó là cách để tránh các cuộc khủng hoảng ngoại giao, cảnh sát trưởng lý luận, và hài lòng với chính mình.

Tuy nhiên, người Anh nhặt những gì còn lại của tay trợ lý, gửi tất cả các mảnh sang London, nơi họ dùng kính lúp kiểm tra lại. Sau đó cảnh sát trưởng đã được triệu tập đến đó và yêu cầu phải giải thích làm thế nào trợ lý của đại sứ quán tại Teheran thoạt tiên mất tích trong ba ngày rồi đột nhiên xuất hiện trên đường phố bên ngoài trụ sở chính của cảnh sát mật, nơi anh ta bị cán nát đến mức khó có thể phát hiện ra sự tra tấn mà anh ta đã chịu trước đó.

Tất nhiên cảnh sát trưởng đã kiên quyết phủ nhận không biết gì về vụ việc, trò ngoại giao là như thế, nhưng tay trợ lý này hóa ra là con trai của một ông lớn nào đó, bạn thân của Winston Churchill, thủ tướng vừa từ chức, và bây giờ là người Anh sẽ làm đến cùng.

Vì vậy, bộ phận tình báo và an ninh quốc gia đã bị miễn nhiệm trong chuyến viếng thăm vài tuần của chính ngài Churchill đến Teheran. Thay vào đó, đám vệ sĩ riêng nghiệp dư của nhà vua sẽ lo cho chuyến thăm này. Tất nhiên điều đó vượt quá khả năng của họ. Đây là một mất mát lớn về uy tín đối với cảnh sát trưởng. Và nó làm ông bị xa cách với nhà vua theo kiểu không hay ho gì.

Để quên đi những suy nghĩ cay đắng của mình, cảnh sát trưởng đã triệu tập tên đầu tiên trong số hai kẻ thù của xã hội nghe nói đang chờ đợi ở phòng tạm giam.

Ông tính sẽ thẩm vấn ngắn thôi, thủ tiêu nhanh chóng, kín đáo và hỏa táng tử thi theo truyền thống. Rồi ăn trưa, và vào buổi chiều, ông có thể còn thời gian cho cả tên kia nữa.

**

Allan Karlsson tình nguyện đi trước. Cảnh sát trưởng gặp ông ở cửa văn phòng của mình, bắt tay, mời ông Karlsson ngồi xuống, hỏi ông có muốn một tách cà phê và có lẽ một điếu thuốc nữa chăng?

Allan nghĩ, mặc dù trước đây chưa bao giờ gặp trùm sát nhân nào nhưng quả thật ông hình dung trùm sát nhân thì phải khó chịu hơn thế này nhiều. Rồi ông cảm ơn vì ly cà phê mà không cần thuốc lá nếu ngài Thủ tướng đồng ý?

Cảnh sát trưởng có thói quen luôn bắt đầu cuộc thẩm vấn của mình một cách văn minh. Chỉ vì sắp giết một ai đó thì không nhất thiết phải cư xử như một kẻ thô lỗ. Bên cạnh đó, cảnh sát trưởng thích nhìn hi vọng dâng lên trong mắt nạn nhân của mình. Con người nói chung rất ngây thơ.

Riêng tên nạn nhân này trông không có vẻ sợ hãi, chưa thôi. Và hắn đã gọi cảnh sát trưởng theo cách mà ông thích được gọi. Một khởi đầu tốt và thú vị.

Trong cuộc thẩm vấn “ông là ai”, Allan - thiếu một chiến lược được cân nhắc cẩn thận để tồn tại - cung cấp có chọn lọc một vài đoạn cuối trong câu chuyện đời mình: cụ thể, ông là một chuyên gia chất nổ được Tổng thống Harry S Truman cử sang Trung Quốc làm một nhiệm vụ bất khả thi là chống lại cộng sản, thế rồi ông bắt đầu đi bộ về tận quê nhà ở Thụy Điển và lấy làm tiếc rằng Iran nằm trên đường đi đó, rồi Allan buộc phải nhập cảnh vào nước này mà không có thị thực cần thiết, nhưng bây giờ ông hứa sẽ ngay lập tức rời khỏi nước này nếu ngài Thủ tướng cho phép.

Cảnh sát trưởng hỏi Allan rất nhiều câu hỏi bổ sung, cả về vụ Allan Karlsson có dính líu đến cộng sản Iran khi ông bị bắt. Allan thành thật trả lời rằng ông và mấy người cộng sản đó đã tình cờ gặp gỡ và nhanh chóng thỏa thuận giúp đỡ nhau qua dãy Hy Mã Lạp Sơn.

Rồi Allan nói thêm, nếu ngài Thủ tướng định đi bộ một chuyến như thế thì đừng có quá kén chọn người giúp đỡ vì có lên mới biết những ngọn núi đó cao khủng khiếp.

Cảnh sát trưởng không hề có ý định đi bộ qua dãy Hy Mã Lạp Sơn, mà cũng chẳng định thả người trước mặt mình. Nhưng có lẽ ông có thể dùng tay chuyên gia chất nổ có nhiều kinh nghiệm quốc tế này vào việc gì đó trước khi thủ tiêu hắn cho êm chuyện? Bằng một giọng nghe có vẻ rất quan tâm, cảnh sát trưởng hỏi lai lịch ông Karlsson là thế nào, liên quan đến việc bí mật ám sát những nhân vật nổi tiếng và được canh phòng cẩn mật.

Tất nhiên Allan chưa bao giờ làm chuyện nào kiểu như ngồi ngẫm nghĩ lập kế hoạch giết người như làm với cây cầu. Và ông cũng không muốn làm thế. Nhưng bây giờ ông phải nghĩ xa hơn. Có thể tay trùm sát nhân ngồi đối diện, đang rít thuốc liên tục kia có ý gì đặc biệt trong đầu chăng?

Allan nghĩ vài giây, lục lọi bộ nhớ của mình và trong lúc vội vàng chẳng kiếm ra cái gì hay hơn:

- Glenn Miller.

- Glenn Miller? - Cảnh sát trưởng lặp lại.

Allan nhớ hồi ở căn cứ Los Alamos tại New Mexico vài năm trước, mọi người đã sốc như thế nào lúc nghe tin ngôi sao nhạc jazz trẻ tuổi Glenn Miller đã mất tích sau khi chiếc máy bay quân sự Mỹ chở anh ta biến mất ngoài khơi bờ biển nước Anh.

- Chính thế, - Allan xác nhận với vẻ bí hiểm. - Yêu cầu là nó giống như một tai nạn và tôi đã thành công. Tôi đã đảm bao sao cho cả hai động cơ bị cháy, và anh ta bị rơi ở một nơi nào đó giữa eo biển Anh. Không ai nhìn thấy anh ta kể từ đó. Một số phận thích hợp cho kẻ đào tẩu về phe quốc xã nếu ngài hỏi tôi, thưa Bộ trưởng.

- Glenn Miller là một tên quốc xã ư? - Cảnh sát trưởng kinh ngạc.

Allan gật đầu xác nhận (và âm thầm xin lỗi tất cả thân nhân còn sống của Glenn Miller). Cảnh sát trưởng, về phần mình, cố gắng tiêu hóa cái tin người hùng nhạc jazz vĩ đại của mình lại là tay sai của Hitler.

Allan nghĩ tốt nhất mình nên chủ động nói trước khi ông trùm sát nhân bắt đầu hỏi một đống câu hỏi khác về những gì đã xảy ra với Glenn Miller.

- Nếu ngài Thủ tướng muốn, tôi sẵn sàng khử bất cứ ai, tất nhiên với sự thận trọng tối đa, đổi lại thì sau đó chúng ta chia tay nhau như bạn bè.

Cảnh sát trưởng vẫn còn choáng váng sau phát hiện không vui về giọng ca của Moonlight Serenade, nhưng đấy không phải là lý do để xử hắn theo cách cũ. Và chắc chắn không có chuyện ông sẽ chịu đàm phán về tương lai của Allan Karlsson.

- Nếu tôi muốn thì ông sẽ khử ai đó, đổi lại, tôi sẽ xem xét khả năng tha mạng cho ông, - cảnh sát trưởng vừa nói vừa nghiêng người qua bàn để dập tắt điếu thuốc trong cốc cà phê còn đầy một nửa của Allan.

- Vâng, ý tôi đúng là thế, tất nhiên, - Allan đáp, - dù tôi diễn tả hơi mơ hồ một chút.

**

Buổi thẩm vấn đặc biệt sáng nay đã kết thúc khác với thói quen của cảnh sát trưởng. Thay vì trừ khử tên (xem như là) kẻ thù của xã hội, ông đã hoãn cuộc họp để mình tĩnh tâm làm quen với tình hình mới. Sau bữa trưa, cảnh sát trưởng và Allan Karlsson gặp nhau một lần nữa và các kế hoạch đã được vạch ra.

Đấy là việc ám sát Winston Churchill trong khi ông ta được vệ sĩ riêng của nhà vua bảo vệ. Nhưng nó phải xảy ra theo cách mà không ai có thể tìm thấy bất kì liên quan gì tới bộ phận an ninh tình báo trong nước, chứ đừng nói tới ngài bộ trưởng. Vì chắc chắn là người Anh sẽ cực kì chú ý điều tra sự kiện này đến từng chi tiết, cho nên không được có bất kì sơ sẩy ở bất cứ điểm nào. Nếu kế hoạch thành công, kết quả kiểu gì cũng là lợi thế của cảnh sát trưởng.

Trước hết, nó sẽ khóa mồm bọn người Anh kiêu ngạo lại, những kẻ đã tước quyền sắp đặt an ninh của cảnh sát trưởng trong chuyến thăm này. Hơn nữa, cảnh sát trưởng chắc chắn sẽ được tín nhiệm giao phó tìm kiếm vệ sĩ sau cú thất bại này. Và khi khói tan, vị trí của cảnh sát trưởng sẽ được củng cố, thay vì đang suy yếu như hiện này.

Cảnh sát trưởng và Allan ngồi lắp ghép các mảnh của câu đố lại với nhau cứ như thể hai người bạn tốt nhất. Tuy nhiên, cảnh sát trưởng thỉnh thoảng lại dập điếu thuốc của mình trong tách cà phê của Allan mỗi khi cảm thấy bầu không khí trở nên quá thân mật.

Cảnh sát trưởng dần dần cung cấp các thông tin là chiếc xe chống đạn duy nhất của Iran đang trong garage của Bộ, ngay ở hầm dưới chân họ. Đó là một chiếc DeSoto Suburban được chế tạo đặc biệt. Màu vang đỏ và rất phong cách, cảnh sát trưởng nói. Khả năng lớn nhất là lực lượng vệ sĩ của nhà vua sắp yêu cầu lấy xe, vì nếu không thì làm sao họ có thể đưa Churchill từ sân bay đến cung điện của nhà vua?

Allan nói rằng một lượng thuốc nổ hợp lý cài ở gầm xe có thể là giải pháp cho vấn đề này. Tuy nhiên, lưu ý đến vấn đề của ngài Thủ tướng là không được để lại bất kì dấu vết nào có thể dẫn trở lại chỗ ngài, Allan đề xuất hai biện pháp đặc biệt.

Một là thuốc nổ đã nạp phải bao gồm chính xác các thành phần mà những người cộng sản của Mao Trạch Đông đã sử dụng ở Trung Quốc. Allan tình cờ có kiến thức đầy đủ về điều đó và ông chắc chắn mình có thể làm cho nó trông giống như một cuộc tấn công của cộng sản.

Bài toán kia là lượng thuốc nổ đó phải được gài và giấu trong phần trước của gầm chiếc DeSoto, nhưng nó, với các thiết bị điều khiển từ xa mà Allan cũng biết chế tạo, không nên kích nổ trực tiếp, mà phải rơi xuống để rồi phát nổ trong một vài phần mười của một giây khi nó chạm đất.

Trong thời gian đó, khối thuốc sẽ rơi đúng xuống dưới chiếc xe thứ ba đi sau, trong đó chắc chắn Winston Churchill đang ngồi hút xì gà. Cú nổ sẽ phá một lỗ ở sàn xe và gửi Churchill vào cõi vĩnh hằng, nhưng nó cũng để lại một miệng hố lớn trên mặt đất.

- Bằng cách đó, chúng ta sẽ khiến mọi người nghĩ rằng thuốc nổ đã được chôn trên đường phố thay vì ai đó đã cài vào xe. Chút mẹo này chắc chắn sẽ phù hợp hoàn hảo với ngài Thủ tướng?

Cảnh sát trưởng cười khúc khích, phấn khởi và háo hức giụi luôn điếu thuốc vừa châm vào ly cà phê mới rót của Allan. Allan nói rằng ngài Thủ tướng tất nhiên đã làm theo ý ngài với điếu thuốc lá của mình và ly cà phê của Allan, nhưng nếu ngài Bộ trưởng không hài lòng lắm với cái gạt tàn ngay bên cạnh mình, và nếu Bộ trưởng có thể tạm cho Allan ra ngoài một lúc, thì Allan sẽ đến cửa hàng, mua một chiếc gạt tàn mới, đẹp cho ngài Bộ trưởng.

Trưởng cảnh sát lờ đi chuyện Allan nói về cái gạt tàn, thay vào đó ngay lập tức duyệt ý tưởng kia và bảo ông Karlsson cung cấp một danh sách đầy đủ những thứ cần thiết để có thể chuẩn bị cái xe trong thời gian ngắn nhất.

Allan biết chính xác và ghi ra tên của chín thành phần trong công thức. Ngoài ra, ông thêm cái thứ mười - nitro-glycerine - mà ông nghĩ có thể sử dụng tốt. Và mười một - một lọ mực. Ngoài ra, Allan đề nghị mượn một đồng nghiệp đáng tin cậy nhất của ngài Thủ tướng làm trợ lý và lo chuyện mua bán, và nếu Thủ tướng cho phép bạn tạm giam của Allan, mục sư Ferguson, làm phiên dịch cho ông.

Cảnh sát trưởng lầm bầm rằng điều ông thích làm nhất với mục sư là khử ngay lập tức, bởi vì ông không thích bọn giáo sĩ, nhưng đây là trường hợp đặc biệt, vấn đề là không được mất thời gian. Vừa nói ông vừa giụi điếu thuốc vào cốc cà phê của Allan lần nữa, ra dấu là cuộc họp đã kết thúc và nhắc lại cho Allan ai là người quyết định.

**

Mấy ngày trôi qua, và tất cả mọi thứ theo đúng kế hoạch. Người đứng đầu nhóm vệ sĩ quả nhiên đã liên lạc và thông báo rằng ông ta sẽ đến lấy chiếc DeSoto vào thứ tư sau. Cảnh sát trưởng sôi lên giận dữ. Sếp của nhóm vệ sĩ đã thông báo rằng sẽ đến lấy xe chứ không thèm hỏi mượn. Cảnh sát trưởng giận đến nỗi trong một lúc, ông quên rằng thực ra thế là hoàn hảo. Thử nghĩ xem điều gì sẽ xảy ra nếu tay vệ sĩ không liên hệ với Bộ để lấy xe? Và sếp của bọn vệ sĩ đằng nào cũng bị trừng phạt nhanh thôi.

Giờ thì Allan biết mình phải chuẩn bị thuốc nổ trong bao lâu.

Thật không may, mục sư Ferguson cuối cùng cũng biết những gì sắp xảy ra. Ông không chỉ phải đồng lõa trong vụ ám sát cựu Thủ tướng Churchill mà còn có lý do chính đáng để tin rằng mạng sống của mình sẽ bị kết liễu ngay sau đó. Đi gặp Chúa khi vừa giết người không phải là điều mục sư Ferguson mong mỏi.

Nhưng Allan trấn an mục sư bằng cách nói rằng thực ra ông có một kế hoạch để giải quyết cả hai vấn đề này. Đầu tiên, Allan nghĩ đó là một cơ hội tốt để ông và mục sư bỏ trốn, thứ hai là không nhất thiết phải lấy mạng của ông Churchill.

Tuy nhiên, toàn bộ kế hoạch đòi hỏi mục sư làm đúng theo lời Allan khi thời điểm đến, và mục sư hứa sẽ làm. Ông Karlsson là hi vọng sống sót duy nhất của mục sư Ferguson, vì Chúa vẫn không trả lời những lời cầu nguyện của ông. Như thế đã gần một tháng nay. Hay là Chúa giận mục sư vì có ý liên minh với cộng sản?

**

Rồi cũng đến thứ tư. Chiếc DeSoto đã được cài đặt sẵn sàng. Chỗ thuốc nổ dưới gầm của xe hóa ra hơi lớn hơn so với nhiệm vụ yêu cầu, nhưng nó được giấu kín đến nỗi dù ai xem xét cũng không thấy bất cứ điều gì lạ ở đó.

Allan chỉ cho cảnh sát trưởng xem chiếc điều khiển từ xa làm việc như thế nào, và giải thích chi tiết kết quả cuối cùng sẽ thế nào khi thuốc nổ. Cảnh sát trưởng mỉm cười đầy hạnh phúc. Và dúi điếu thuốc lá thứ mười tám trong ngày vào ly cà phê của Allan.

Allan lấy ra một chén mới, mà ông đã cất đằng sau hộp đồ nghề, và đặt nó một cách đầy dụng ý cạnh chiếc bàn gần cầu thang dẫn đến hành lang, phòng tạm giam và cửa ra vào. Sau đó, rất tự nhiên, Allan kéo tay mục sư và rời khỏi garage, trong khi cảnh sát trưởng đi vòng vòng quanh chiếc DeSoto, rít điếu thuốc thứ mười chín trong ngày, hài lòng tưởng tượng những gì sắp xảy ra.

Mục sư hiểu qua cách Allan tóm tay mình rất chặt là đã đến lúc rồi. Đây là lúc phải tuân theo ông Karlsson một cách mù quáng.

Họ đi ngang qua phòng tạm giam và tiếp tục về phía chỗ đón tiếp. Tới đó, Allan không thèm dừng lại ở chỗ lính gác có vũ trang mà cứ tự tin tiếp tục đi thẳng qua, vẫn tóm chắc lấy mục sư.

Các lính gác đã trở nên quá quen thuộc với Karlsson và mục sư, không mảy may nghĩ đến nguy cơ họ cố tình tẩu thoát, vì vậy thật bất ngờ khi sĩ quan trực gọi to:

- Dừng lại! Các ông định đi đâu?

Allan dừng lại với mục sư ngay trên đường ranh giới tự do, trông có vẻ rất ngạc nhiên.

- Chúng tôi được thả tự do rồi. Ngài Thủ tướng chưa báo với anh à?

Mục sư Ferguson kinh hãi, gắng gượng hít một ít ôxy qua mũi mình để không ngất đi.

- Đứng nguyên chỗ đó, viên sĩ quan trực nói với giọng uy quyền. Các ông không được đi đâu cho đến khi tôi có xác nhận của ngài Thủ tướng về điều ông vừa nói với tôi.

Ba lính gác được lệnh phải canh chừng cẩn thận mục sư và ông Karlsson, trong khi viên sĩ quan trực đi xuống hành lang đến garage để xin xác nhận. Allan mỉm cười khích lệ mục sư bên cạnh mình và nói rằng chẳng bao lâu tất cả mọi thứ sẽ đâu vào đấy. Trừ khi điều ngược lại xảy ra thì mới hỏng việc.

Vì cảnh sát trưởng, trước tiên là không hề cho phép mục sư và Allan ra ngoài, và, thứ hai là cũng chẳng có ý định nào để làm như vậy, nên ông phản ứng mạnh mẽ.

- Anh đang nói gì? Chúng đứng ở cửa ra vào và nói dối trơ trẽn thế à? Mẹ kiếp, bây giờ chúng sẽ phải trả giá đẫm máu vì chuyện đó...

Cảnh sát trưởng hiếm khi chửi thề. Ông luôn luôn cẩn thận giữ gìn danh giá. Nhưng bây giờ ông đang giận quá. Và theo thói quen, ông dúi điếu thuốc lá của mình vào ly cà phê của gã Karlsson khốn kiếp trước khi đi thẳng lên cầu thang ra hành lang.

Hay nói đúng hơn, ông đã không đi xa hơn khỏi tách cà phê. Bởi vì riêng lần này, nó không chứa cà phê mà là nitro-glycerine nguyên chất trộn với mực đen. Vụ nổ lớn xé Phó Thủ tướng và viên sĩ quan trực thành muôn mảnh. Một đám mây trắng đùn ra khỏi garage và tiến dọc theo hành lang nơi đầu kia Allan, mục sư và ba lính canh đang đứng.

- Đi thôi, - Allan bảo mục sư. Và họ đi.

Cả ba lính canh quá choáng váng không có thời gian suy nghĩ xem có nên ngăn Karlsson và mục sư lại không, nhưng chỉ vài phần mười của một giây sau đó, như một hệ quả hợp lý khi garage biến thành một biển lửa - chỗ thuốc nổ dưới chiếc DeSoto, định dành cho Winston Churchill, cũng phát nổ. Điều đó chứng tỏ với Allan rằng nó đã rất chính xác để đi đến mục đích dự định. Cả tòa nhà ngay lập tức sụp xuống, và tầng trệt bắt lửa khi Allan sửa lại mệnh lệnh của mình với mục sư:

- Chạy khỏi đây ngay.

Hai trong số ba lính gác bị sức ép bắn vào tường và bốc cháy. Người thứ ba không còn đầu óc đâu để ưu tiên cho các tù nhân của mình nữa. Đầu tiên, anh ta tự hỏi trong vài giây chuyện gì đã xảy ra, rồi co giò chạy để tránh kết thúc như đồng đội của mình. Allan và mục sư đi một đằng. Người lính còn sót lại chạy đằng khác.

**

Sau khi Allan theo cách đặc biệt của mình đã sắp xếp cho bản thân và mục sư thoát khỏi trụ sở chính của cảnh sát mật, đến lượt mục sư trở nên hữu ích. Tất nhiên ông biết chỗ của hầu hết các cơ quan đại diện ngoại giao và hướng dẫn Allan suốt dọc đường tới Đại sứ quán Thụy Điển. Ở đó, Allan đã tặng mục sư cái ôm thân mật để cảm ơn ông về mọi thứ.

Allan thắc mắc mục sư định làm gì. Và dù sao, Đại sứ quán Anh ở đâu?

- Không xa đây đâu, - mục sư đáp, - nhưng mà ông có lí do gì để đến đấy đâu? Họ đều theo Anh giáo cả rồi. Không, mục sư đã nghĩ ra một chiến lược mới. Tình huống mới đây đã dạy cho ông rằng mọi thứ dường như bắt đầu và kết thúc ở bộ phận tình báo và an ninh quốc gia. Vì vậy, vấn đề là phải điều khiển tổ chức từ bên trong. Một khi tất cả những người làm việc cho cảnh sát mật, và tất cả những người đã giúp họ đều thành tín đồ Anh giáo thì sau đó việc còn lại sẽ ngon như ăn kẹo!

Allan nói rằng ông biết một cái bệnh viện khá tốt ở Thụy Điển nếu trong tương lai mục sư vẫn có những phát kiến tương tự. Mục sư trả lời rằng ông không muốn tỏ ra vô ơn, dưới bất kì dạng nào. Tuy nhiên, ông đã vĩnh viễn tìm thấy sứ mệnh của mình, và đành phải nói lời tạm biệt. Mục sư định thử bắt đầu với người người lính gác còn sống sót, người đã chạy theo một hướng khác. Về cơ bản, đó là một chàng trai dễ chịu, tử tế, và có lẽ anh ta sẽ được dẫn tới con đường của đức tin chân thật.

- Tạm biệt! - Mục sư long trọng nói rồi bước đi.

- Tạm biệt, - Allan đáp.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay