Ông trăm tuổi trèo qua cửa sổ và biến mất - Chương 13 - Phần 3

Allan nhìn mục sư biến mất xa xa, và nghĩ rằng thế giới này đủ điên để mục sư tồn tại ngay cả trên con đường mà ông ta đã chọn.

Nhưng Allan đã nhầm. Mục sư tìm thấy người lính gác, loạng choạng trong Công viên Shahr-e giữa lòng Teheran, tay bị bỏng và khẩu súng tự động tháo chốt an toàn trong tay.

- Chà, cậu đây rồi, con trai ta, mục sư thốt lên và bước đến ôm lấy anh.

- Mày! - Anh lính hét lên, - Chính là mày!

Rồi bắn hai mươi hai viên đạn vào ngực mục sư. Lẽ ra còn nhiều hơn nhưng ổ đạn đã hết.

**

Allan được phép vào Đại sứ quán Thụy Điển nhờ giọng đặc sệt Thụy Điển của mình, từ Södermanland. Nhưng sau đó mọi thứ đều rất phức tạp, vì Allan chẳng có giấy tờ tùy thân gì. Vì vậy, Đại sứ quán không thể đơn giản cấp hộ chiếu cho ông, và càng khó giúp ông trở lại Thụy Điển. Thêm nữa, Bí thư thứ ba Bergqvist nói, Thụy Điển mới áp dụng số nhận dạng cá nhân đặc biệt và nếu nó đúng thì Karlsson đã xuất cảnh nhiều năm trước, từ đó thậm chí không có một ông Karlsson nào trên hệ thống hồ sơ ở Thụy Điển.

Allan đáp lại rằng cho dù tất cả các tên người Thụy Điển bây giờ đã chuyển thành số thì ông đang và sẽ vẫn là Allan Karlsson ở làng Yxhult ngoại ô Flen và bây giờ ông muốn ngài Bí thư thứ ba vui lòng thu xếp giấy tờ cho ông.

Tạm thời, Bí thư thứ ba Bergqvist là viên chức cao cấp nhất tại đại sứ quán. Ông là người duy nhất đã không được tham dự hội nghị ngoại giao ở Stockholm. Và tất nhiên mọi thứ lại xảy ra cùng lúc. Như thể chưa đủ, vài nơi ở trung tâm Teheran vừa mới bốc cháy. Bây giờ lại mọc ra một gã chẳng ai biết, tuyên bố là người Thụy Điển. Tất nhiên có những điểm cho thấy người đàn ông này nói thật, nhưng đây là một tình huống cần phải theo nguyên tắc để không gây hại cho sự nghiệp tương lai của mình. Vì vậy, Bí thư thứ ba Bergqvist lặp đi lặp lại quyết định của mình rằng sẽ không có hộ chiếu trừ phi ông Karlsson có thể được nhận dạng chính thức.

Allan nói rằng ông thấy Bí thư thứ ba Bergqvist hết sức cứng đầu, nhưng có lẽ họ có thể giải quyết mọi thứ nếu bí thư thứ ba có chiếc điện thoại nào dùng được.

- Chà, có, Bí thư thứ ba có máy. Nhưng gọi điện thoại đường dài rất tốn kém. Ông Karlsson định gọi điện thoại đi đâu?

Allan đã bắt đầu mệt mỏi vì bị Bí thư thứ ba hoạnh họe nên không trả lời mà hỏi lại:

- Per Albin vẫn là thủ tướng ở nhà chứ?

- Cái gì? Không, - bí thư thứ ba kinh ngạc đáp. - Ông ấy là Erlander. Tage Erlander. Thủ tướng Hansson đã chết mùa thu năm ngoái. Nhưng tại sao...

- Ông có thể im lặng một lúc để chúng ta làm rõ ràng chuyện này không.

Allan nhấc điện thoại và gọi đến Nhà Trắng ở Washington, tự giới thiệu mình và đã được nối với thư ký cao cấp của tổng thống. Cô còn nhớ rõ ông Karlsson và cũng đã nghe rất nhiều điều tốt đẹp về ông từ tổng thống, nếu ông Karlsson thấy việc này thực sự quan trọng thì cô sẽ xem có thể đánh thức tổng thống không, bây giờ mới là tám giờ sáng ở Washington, ông Karlsson biết đấy, và Tổng thống Truman không hay dậy sớm.

Một thời gian ngắn sau đó, Tổng thống Truman vừa thức giấc đã gọi điện thoại và tán say sưa với ông Allan trong vài phút để cập nhật tin tức về nhau, trước khi rốt cuộc Allan đề cập đến vấn đề của mình. Liệu Harry có thể gọi điện cho Thủ tướng mới của Thụy Điển là Erlander và xác nhận Allan là ai, để Erlander có thể gọi cho Bergqvist - Bí thư thứ ba tại Đại sứ quán Thụy Điển ở Teheran và thông báo rằng Allan cần được lập tức cấp hộ chiếu.

Harry Truman tất nhiên sẽ làm việc này cho Allan, nhưng trước tiên hãy đánh vần tên bí thư thứ ba để ông nắm cho đúng.

- Tổng thống Truman muốn biết tên ông đánh vần thế nào, - Allan nói với Bí thư thứ ba Bergqvist. - Nếu ông nói trực tiếp với ông ấy thì dễ hơn.

Sau khi Bí thư thứ ba Bergqvist gần như mê mụ đánh vần từng chữ cái tên mình cho tổng thống của Hoa Kì, ông đặt điện thoại xuống và không nói gì trong tám phút. Đó chính xác là khoảng thời gian trước khi Thủ tướng Erlander gọi điện đến đại sứ quán và ra lệnh cho Bí thư thứ ba Bergqvist: 1) ngay lập tức phát hành hộ chiếu ngoại giao cho Allan Karlsson, và 2) không chậm trễ sắp xếp phương tiện để đưa ông Karlsson trở lại Thụy Điển.

- Nhưng ông ấy không có số nhận dạng cá nhân, - Bí thư thứ ba Bergqvist cố gắng nói.

- Tôi đề nghị ông, Bí thư thứ ba giải quyết vấn đề đó, - Thủ tướng Erlander đáp. - Trừ khi ông muốn trở thành Bí thư thứ tư hoặc thứ năm?

- Không có chức nào là Bí thư thứ tư hoặc thứ năm ạ, - Bí thư thứ ba gắng gượng.

- Thế ông rút ra kết luận gì từ đó?

**

Anh hùng chiến tranh Winston Churchill đã hơi bất ngờ khi thất bại trong cuộc bầu cử ở Anh năm 1945, lòng biết ơn của người dân Anh đã không kéo dài thêm nữa.

Nhưng Churchill đã lên kế hoạch phục thù và trong khi chờ đợi, ông đi khắp thế giới. Ngài cựu Thủ tướng chẳng ngạc nhiên nếu gã hậu đậu thuộc đảng Lao Động, người đang nắm giữ nước Anh, áp dụng một nền kinh tế đưa vương quốc này vào tay những kẻ không biết làm gì với nó.

Ví dụ Ấn Độ thuộc Anh bây giờ đang trên đà tan rã. Phe Ấn Độ giáo và Hồi giáo tất nhiên không thể hòa thuận được, và ở giữa là gã Mahatma Gandhi chết tiệt ngồi khoanh chân nhịn ăn vì không hài lòng với chuyện gì đó. Chiến lược chiến tranh kiểu quái gì thế không biết? Với chiến lược đó, họ sẽ đi đến đâu trước cuộc tấn công bằng bom của bọn quốc xã trên khắp nước Anh?

Đông Phi thuộc Anh còn tồi tệ hơn, chẳng sớm thì muộn những người da đen sẽ đòi tự chủ.

Churchill hiểu rằng không phải mọi thứ vẫn như xưa, tuy nhiên người Anh cần một chỉ huy có thể nói cái gì là cần thiết, và có quyền lực để thực thi. Họ không cần một tay xã hội chủ nghĩa trá hình như Clement Atlee (Winston Churchill nằm trong số những người nghĩ rằng bệ đi tiểu công cộng cũng là một hình thái tương tự chủ nghĩa xã hội).

Còn về Ấn Độ thì trận chiến đã thất bại, Churchill biết. Nó đã đi theo cách đó nhiều năm, và trong chiến tranh, việc cho phép Ấn Độ độc lập là cần thiết để người Anh giữa lúc khó khăn sinh tồn sẽ không phải đối phó thêm với một cuộc chiến tranh dân sự.

Nhưng ở nhiều nơi khác vẫn còn dư thời gian để ngăn chặn tiến trình này. Kế hoạch mùa thu của Churchill là du lịch đến Kenya và tự mình tìm hiểu nơi đó. Nhưng trước tiên ông sẽ ghé qua Teheran uống trà với nhà vua.

Không may ông đã hạ cánh trong bối cảnh hỗn loạn. Hôm trước, cái gì đó đã phát nổ tại bộ tình báo và an ninh trong nước.

Cả tòa nhà đã sụp đổ và cháy rụi. Gã cảnh sát trưởng ngu ngốc rõ ràng cũng thiệt mạng trong vụ nổ, gã chính là người ngu đến nỗi dám mạnh tay với nhân viên vô tội của Đại sứ quán Anh.

Cảnh sát trưởng mất đi không phải là một tổn thất lớn, nhưng vấn đề là chiếc xe hơi chống đạn duy nhất của nhà vua đã bị lửa thiêu rụi, và điều này khiến cuộc gặp giữa nhà vua và Churchill bị ngắn hơn nhiều so với dự kiến, và vì lý do an ninh, nó đã diễn ra ngay tại sân bay.

Tuy nhiên, cũng may là chuyến thăm viếng đã hoàn thành. Theo nhà vua, tình hình đã được kiểm soát. Vụ nổ tại trụ sở cảnh sát mật là chuyện đáng bận tâm, và cho đến nay họ chưa tìm ra nguyên nhân. Nhưng việc cảnh sát trưởng chết trong vụ nổ không làm nhà vua bị khó khăn gì. Dạo này có vẻ như ông ta đã bắt đầu xa cách dần rồi.

Tóm lại, tình hình chính trị vẫn đang ổn định. Họ đã bổ nhiệm một giám đốc an ninh mới. Và ghi nhận thành tựu của Công ty dầu khí Anh-Iran. Dầu mang lại sự giàu có tuyệt vời cho cả Anh và Iran. Nói thật ra thì chủ yếu là Anh, nhưng nó cũng không đến nỗi bất công lắm vì đóng góp duy nhất từ Iran trong dự án là lao động giá rẻ. Và tất nhiên, cả dầu nữa.

- Nhìn chung là Iran hòa bình và thịnh vượng, Winston Churchill tổng kết trong khi chào tùy viên quân sự Thụy Điển mới được lấy chỗ trên máy bay trở lại London.

- Rất vui vì ngài đang hài lòng, thưa ngài Churchill, - Allan đáp và nói thêm rằng trông ngài rất tươi tỉnh.

**

Sau khi nối chuyến tại London, cuối cùng Allan đã hạ cánh xuống sân bay Bromma ở Stockholm, lần đầu tiên trong mười một năm ông lại thấy mình đứng trên đất Thụy Điển. Đó là vào cuối mùa thu năm 1947, thời tiết bình thường.

Tại sảnh đến, một người đàn ông trẻ đang đợi Allan. Anh ta nói mình là trợ lý của Thủ tướng Chính phủ Erlander và thủ tướng muốn gặp Allan càng sớm càng tốt, nếu có thể thu xếp được.

Allan đồng ý, và vui vẻ đi theo viên trợ lý, anh ta tự hào mời Allan ngồi vào chiếc xe mới coong của chính phủ, Volvo PV 444 màu đen sáng bóng.

- Ông đã bao giờ thấy cái gì khủng thế chưa, ông Karlsson? - Viên trợ lý vốn mê xe hơi hỏi. - Bốn mươi bốn mã lực đấy!

- Tuần trước tôi thấy một chiếc DeSoto màu vang đỏ rất đẹp, - Allan đáp. - Nhưng chiếc xe của anh ở tình trạng tốt hơn.

Trên đường từ Bromma tới trung tâm của Stockholm, Allan nhìn xung quanh với vẻ quan tâm. Thật xấu hổ là trước đây ông chưa bao giờ được lên thủ đô. Đó là một thành phố xinh đẹp, quả thật vậy, với nước và những cây cầu khắp nơi, mà không cái cầu nào bị nổ cả.

Đến văn phòng chính phủ, Allan được dẫn theo hành lang tới khu của thủ tướng. Thủ tướng chào đón Allan ‘Ông Karlsson! Tôi đã nghe rất nhiều về ông!’ rồi đẩy trợ lý ra khỏi phòng và đóng cửa lại.

Allan không nói ra, nhưng thầm nghĩ mình lại không nghe nói gì về Tage Erlander. Thậm chí Allan không biết Thủ tướng theo phe Tả hay Hữu. Chắc chắn ông phải thuộc một trong hai phe đó, bởi vì cuộc sống đã dạy Allan rằng người ta nhất định phải chọn bên này hoặc bên kia.

Dù sao, Thủ tướng thích phe nào cũng được. Vấn đề bây giờ là nghe xem ông nói gì.

Hóa ra Thủ tướng đã gọi điện lại cho Tổng thống Truman ngay hôm đó và có một cuộc trò chuyện dài về Allan. Thế nên bây giờ thủ tướng đã biết tất cả về...

Nhưng rồi Thủ tướng ngừng lời. Ông mới làm thủ tướng chưa đầy một năm và có rất nhiều điều phải học hỏi. Tuy nhiên, ông biết một điều là trong những tình huống nhất định, tốt nhất là không biết gì, hay nói cách khác là không thể chứng minh rằng mình đã biết.

Vì vậy, Thủ tướng bỏ lửng câu nói của mình. Những thông tin Tổng thống Truman đưa ra liên quan đến Allan Karlsson mãi mãi sẽ là một bí mật giữa họ. Thay vào đó, Thủ tướng đi thẳng vào vấn đề:

- Tôi hiểu rằng ông không có việc gì để trở lại Thụy Điển, vì vậy tôi đã sắp xếp một khoản tiền mặt cho những đóng góp vì đất nước... có thể nói thế... Dù sao, đây là 10.000 crown cho ông.

Rồi Thủ tướng trao một phong bì tiền dày cộp và đề nghị Allan ký nhận. Mọi thứ đúng theo sách vở.

- Rất cảm ơn ngài, thưa Thủ tướng. Với sự hào phóng này, tôi sẽ có đủ tiền mua quần áo mới và chỗ ngủ sạch sẽ tối nay ở khách sạn. Thậm chí tôi có thể được đánh răng lần đầu tiên kể từ tháng Tám năm 1945. - Thủ tướng ngắt lời ngay khi Allan sắp mô tả tình trạng cái quần lót của mình, và thông báo với ông rằng tất nhiên số tiền không đi kèm bất kì điều kiện nào, nhưng ông vẫn muốn tiết lộ với ông Karlsson rằng một số hoạt động liên quan đến phân tách hạt nhân đang được thực hiện ở Thụy Điển và Thủ tướng muốn ông Karlsson nhìn xem.

Sự thật là Thủ tướng Erlander không biết phải làm gì với một số vấn đề quan trọng mà ông đột nhiên phải gánh vác khi trái tim của Per Albin ngừng đập mùa thu năm ngoái. Một trong số đó là Thụy Điển nên chọn lập trường nào trước thực tế rằng hiện nay có một thứ được gọi là bom nguyên tử. Tổng Chỉ huy Jung đã gặp ông về việc đất nước phải tự vệ chống lại cộng sản như thế nào, dù sao giữa Stalin với Thụy Điển chỉ cách có nước Phần Lan nhỏ xíu.

Có hai mặt của vấn đề. Một mặt, Tổng Chỉ huy Jung đã kết hôn vào một gia đình giàu có nền nếp và ai cũng biết rằng ông hay ngồi nhâm nhi chút rượu mạnh với vị vua già. Một người dân chủ xã hội như Erlander không thể chịu được ý tưởng rằng Gustav V thậm chí có thể mơ tưởng gây ảnh hưởng đến chính sách quốc phòng Thụy Điển.

Mặt khác, Erlander không thể loại trừ khả năng rằng có lẽ Tổng Chỉ huy đúng. Không thể tin vào Stalin và cộng sản, nếu họ có ý muốn mở rộng địa bàn của mình về phía Tây thì Thụy Điển gần một cách đáng lo ngại.

Bộ nghiên cứu quân sự Thụy Điển đã chuyển tất cả các chuyên gia năng lượng hạt nhân (ít ỏi) đến khu AB Atomenergi[12] mới xây dựng. Bây giờ các chuyên gia ngồi ở đó, cố gắng tìm hiểu chính xác những gì đã xảy ra ở Hiroshima và Nagasaki. Ngoài ra, họ có một nhiệm vụ, nói theo lối thông thường là: phân tích tương lai hạt nhân theo kiểu Thụy Điển. Nó không bao giờ được nói thẳng ra, tốt nhất là như vậy, nhưng Thủ tướng Erlander đã hiểu rằng nhiệm vụ được xây dựng một cách mơ hồ này, nói theo ngôn ngữ thông thường có thể hiểu là:

Chúng ta làm thế nào để chế tạo bom nguyên tử của chính mình, nếu nó là cần thiết?

[12] Tên tiếng Thụy Điển của một công ty năng lượng hạt nhân.

Và bây giờ câu trả lời đang ngồi ngay đối diện Thủ tướng. Tage Erlander biết điều đó, nhưng hơn hết, ông biết mình không muốn bất cứ ai khác biết là ông biết. Chính trị là quan sát xem chỗ nào để đặt chân mình vào.

Vì vậy, ngày hôm trước, Thủ tướng Erlander đã liên lạc với người đứng đầu nghiên cứu tại AB Atomenergi, Tiến sĩ Sigvard Eklund, và đề nghị ông ta đến phỏng vấn Allan Karlsson, và hoàn toàn có thể hỏi ông Karlsson xem liệu ông có thể tham gia gì trong các hoạt động của AB Atomenergi. Giả định là ông Karlsson quan tâm, Thủ tướng sẽ thấy vào ngày hôm sau.

Tiến sĩ Eklund không hài lòng lắm với chuyện thủ tướng can dự vào việc Eklund tuyển ai làm việc trong dự án nguyên tử của mình. Thậm chí ông ngờ rằng Allan Karlsson được chính phủ cử đến làm điệp viên Dân chủ Xã hội trong tổ chức. Nhưng ít nhất ông cũng đã hứa hẹn phỏng vấn Karlsson, mặc dù lấy làm lạ là Thủ tướng chẳng nói gì về trình độ của người đàn ông này. Erlander đã chỉ lặp đi lặp lại từ ‘kĩ càng’. Tiến sĩ Eklund phải hỏi ông Karlsson kĩ càng về xuất thân của ông.

Về phần mình Allan nói rằng ông không từ chối gặp Tiến sĩ Eklund hoặc bất kì vị tiến sĩ nào khác, nếu ngài Thủ tướng muốn.

**

Mười ngàn Crown là một món tiền khủng, Allan nghĩ, và đặt phòng tại khách sạn đắt tiền nhất mà ông có thể thấy.

Nhân viên tiếp tân tại khách sạn Grand nghi ngờ người đàn ông bẩn thỉu, ăn mặc lôi thôi cho đến khi Allan chìa ra tấm hộ chiếu ngoại giao Thụy Điển của mình.

- Tất nhiên chúng tôi có phòng cho ông, thưa ông Tùy viên quân sự, - nhân viên tiếp tân thông báo. - Ông muốn trả bằng tiền mặt hay chúng tôi sẽ gửi hóa đơn cho Bộ Ngoại giao ạ?

- Tiền mặt đi, - Allan đáp. - Có cần trả tiền trước không?

- Ồ, không, thưa ông Tùy viên. Tất nhiên là không ạ! - Nhân viên lễ tân cúi rạp đầu.

Nếu nhân viên tiếp tân thấy được tương lai, chắc chắn anh ta sẽ trả lời khác.

**

Ngày hôm sau, Tiến sĩ Eklund hoan nghênh Allan Karlsson, mới tắm rửa và ăn mặc khá chỉnh tề, tại văn phòng ở Stockholm của mình. Tiến sĩ mời Allan ngồi xuống và dùng cà phê, thuốc lá, giống như ông trùm sát nhân ở Teheran đã từng làm (tuy nhiên Eklund giụi thuốc lá trong cái gạt tàn của mình.)

Tiến sĩ Eklund không hài lòng với cách ngài Thủ tướng can thiệp vào quá trình tuyển dụng của mình. Đây là việc của các nhà khoa học, không phải của chính trị gia – càng không phải cho chính trị gia phe Dân chủ Xã hội!

Trên thực tế, Tiến sĩ Eklund đã có thời gian để thảo luận về vấn đề này với Tổng Chỉ huy trên điện thoại, và được ngài ủng hộ phía sau. Đó là, nếu người đàn ông mà Thủ tướng cử đến không có năng lực cần thiết thì ông ta sẽ không được tuyển dụng. Thế thôi!

Về phần mình Allan cảm thấy những làn sóng tiêu cực trong phòng và trong một lúc nó gợi nhớ về lần đầu tiên ông gặp Tống Mỹ Linh vài năm trước đó. Mọi người muốn hành xử như thế nào cũng được, nhưng Allan cho rằng nói chung không việc gì phải tỏ ra hung hăng nếu có thể kiềm chế được.

Cuộc gặp gỡ giữa hai người đàn ông khá ngắn ngủi:

- Thủ tướng đã yêu cầu tôi phỏng vấn ông thật kĩ, ông Karlsson, để xác định xem ông có phù hợp để làm việc trong tổ chức của chúng tôi không. Và đó là điều tôi phải làm, tất nhiên nếu ông cho phép, ông Karlsson!

- Vâng, được thôi, - Allan nghĩ rằng nó cũng là hợp lý nếu ông Tiến sĩ muốn biết thêm về Allan và kĩ càng là một đức tính tốt nên ông Tiến sĩ cứ hỏi đi, đừng ngại đặt bất kì câu hỏi nào.

- Vâng, thế thì, tiến sĩ Eklund nói. Liệu chúng ta có thể bắt đầu bằng nghiên cứu của ông Karlsson...

- Chẳng có gì nhiều để khoe khoang, - Allan đáp. Chỉ có ba năm.

- Ba năm? - Tiến sĩ Eklund kêu lên. - Chỉ có ba năm nghiên cứu học thuật, ông Karlsson, ông khó có thể trở thành nhà vật lý, toán học hay nhà hóa học được?

- Không, tổng cộng là ba năm. Tôi bỏ học trước ngày sinh nhật lần thứ chín của mình.

Giờ thì Tiến sĩ Eklund phải cố gắng để ngồi yên. Tức là người đàn ông này không có tí giáo dục nào! Thậm chí không biết ông ta có thể đọc và viết không nữa? Tuy nhiên, Thủ tướng đã yêu cầu ông...

- Ông Karlsson, ông có bất cứ kinh nghiệm chuyên môn nào có thể xem như có liên quan cho công việc mà ông cho rằng chúng tôi đang thực hiện tại AB Atomenergi?

Vâng, có, trong chừng mực nào đó, Allan có kinh nghiệm. Ông đã làm việc rất nhiều ở Mỹ, tại cơ sở Los Alamos, New Mexico.

Gương mặt của Tiến sĩ Eklund sáng lên. Rốt cuộc, Erlander cũng có lý do của mình. Ai cũng biết những thành tựu đã đạt được tại Los Alamos. Ông Karlsson đã làm gì ở đó?

- Tôi phục vụ cà phê, - Allan trả lời.

- Cà phê ư? - Mặt tiến sĩ Eklund tối sầm lại.

- Vâng, và thỉnh thoảng cả trà nữa. Tôi là một trợ lý chung và người phục vụ.

- Tức là ông, ông Karlsson là một trợ lý chung tại Los Alamos... ông đã bao giờ tham gia vào bất kì quyết định nào liên quan tới tổng hợp hạt nhân chưa?

- Không, - Allan đã trả lời, - lần gần nhất có lẽ là lúc tôi đã buột miệng nói điều gì đó tại một cuộc họp nơi tôi đang chịu trách nhiệm phục vụ cà phê, và không nên xen ngang.

- Ông Karlsson đã buột miệng nói gì đó tại một cuộc họp, nơi ông vốn là một người phục vụ... rồi sau đó chuyện gì đã xảy ra?

- Vâng, chúng tôi bị ngắt ngang... rồi tôi được yêu cầu rời khỏi phòng.

Tiến sĩ Eklund chán hẳn khi ngồi đó, đối diện với Allan. Thủ tướng đã cử cái giống gì đến cho ông đây? Erlander nghĩ một tay bồi bàn bỏ học trước khi lên chín tuổi có thể được tuyển dụng để chế tạo bom nguyên tử cho Thụy Điển? Ngay cả với một nhà dân chủ xã hội thì luận điểm ngu ngốc cho rằng mọi người bình đẳng cũng phải áp dụng có giới hạn thôi chứ?

Trước hết tiến sĩ Eklund tự nhủ rằng sẽ là sự lạ nếu ông thủ tướng tập sự kia có thể tồn tại đến cuối năm, rồi ông nói với Allan rằng nếu ông Karlsson không có gì nói thêm thì cuộc gặp của họ có thể kết thúc tại đây. Tiến sĩ Eklund nghĩ rằng hiện nay không có việc gì cho ông Karlsson cả. Người trợ lý, pha cà phê cho các học giả tại AB Atomenergi đúng là chưa bao giờ đến Los Alamos, nhưng Tiến sĩ Eklund nghĩ rằng cô ấy vẫn làm tốt công việc. Hơn nữa, thậm chí Greta còn có thời gian để dọn sạch văn phòng và đó là một ưu điểm.

Allan ngồi im lặng một lát, và tự hỏi liệu mình có nên khai sáng cho ông tiến sĩ một thực tế là, ngược với tất cả các học giả của tiến sĩ Eklund, và chắc chắn với cả Greta trong lĩnh vực này, ông thực sự biết cách chế tạo một quả bom nguyên tử.

Nhưng rồi Allan quyết định là Tiến sĩ Eklund không đáng được giúp đỡ nếu ông ta không đủ sáng suốt để hỏi Allan điều đó. Thêm nữa, cà phê của Greta có vị như nước rửa chén.

Allan đã không được tuyển vào AB Atomenergi, trình độ của ông thiếu hụt thảm hại. Nhưng ông vẫn hài lòng khi ngồi trên ghế đá công viên bên ngoài Grand Hotel, nhìn ra khung cảnh rất đẹp với cung điện Hoàng gia bên kia hồ nước. Mà làm sao mà không hài lòng cho được? Ông vẫn còn phần lớn số tiền mà Thủ tướng đã thân mật trao cho. Ông đang ở trong một khách sạn tuyệt đẹp, ăn nhà hàng mỗi tối và ngày đặc biệt đầu tháng Giêng này, ông ngồi ngửa mặt đón ánh nắng mặt trời, cảm thấy nó đang sưởi ấm cả cơ thể và linh hồn mình.

Tất nhiên, chỗ ông đang ngồi hơi bị lạnh mông, và vì thế thật đáng ngạc nhiên khi một người khác đến và ngồi cùng trên chiếc ghế, ngay cạnh Allan.

Allan lịch sự chào ông ta bằng tiếng Thụy Điển.

- Chào ông, ông Karlsson, - người đàn ông trả lời bằng tiếng Anh.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay