Thế hôn - Chương 237 + 238

Chương 237: Chê cười

Chỉ một câu này, đã thành công khiến Lâm Ngọc Trân cùng Lục Vân tâm nhảy nhót, mẫu tử hai người dù tức giận cũng không dám nhìn Lục lão ông, chỉ sợ hắn tiếp theo sẽ nói gì đó khiến hai người bộc phát.

May mắn Lục lão ông chỉ nói là: “Ta chỉ có một tôn nữ như con, cũng là đích tôn nữ, là hòn ngọc quý trên tay, ta vẫn mong con có thể yên vui cả đời, mọi chuyện thuận ý. Nhưng thiên chức của nữ tử là phụng dưỡng công công bà bà, giúp phu quân dạy con, để ý gia vụ, bắt đầu từ ngày mai, con sẽ giúp đỡ hai vị tẩu tử, học quản gia, tương lai gả đi cũng sẽ thành thạo hơn.”

Nếu Lục Vân có thể đi theo quản gia, không khỏi lại càng có thêm hiền danh, Lâm Ngọc Trân vui mừng chi cực, lại còn giả ý chối từ: “Công công, như vậy không tốt lắm?”

Lục lão ông thản nhiên nói: “Ta nói tốt là được rồi.” Lại ôn hòa phân phó Lục Vân: “Tương lai con gả ra ngoài, ca ca và tẩu tử của con là xương sống của con, chính là chỗ dựa của con, nên tôn kính các tẩu tử, học tập sở trường của các nàng.”

Lục Vân cẩn thận đáp ứng, biết đây là muốn nhắc nhở nàng, trừ bỏ tôn kính Lâm Cẩn Dung ra, còn không được bất kính với Lã thị.

Lục lão ông lúc này mới nhìn về phía Lâm Cẩn Dung: “Nhị thẩm nương của các con sẽ đến ở nhà cũ mấy ngày. Từ nay về sau, thê tử của Nhị lang sẽ vất vả nhiều hơn. Người trẻ tuổi không sợ chịu khổ, khố phòng bên kia con làm rất tốt, việc mua sắm con cũng nên nhanh bắt tay vào làm, thời điểm cần hỗ trợ, thì bảo A Vân giúp một tay. Không biết, thì tới hỏi tổ mẫu của con.” Một câu này đã phân rõ thứ bậc chính và phụ, Lâm Cẩn Dung là chính, Lục Vân cùng mấy người Lã thị chỉ là phụ.

Lâm Ngọc Trân càng thêm vui vẻ, này xem như địa vị của đích tôn đã được xác định. Lục lão ông đem mọi việc đều an bài thỏa đáng, cuối cùng có chút thả lỏng, chạm phải ánh mắt của Lục lão phu nhân, đều là mệt mỏi.

Gia yến hôm nay, im lặng mà nặng nề, Tống thị cùng Lã thị giống như bị đánh mất hết sức lực, cũng không có nửa điểm tức giận. Lục Kiến Trung thì còn đỡ, thế nhưng còn phải cố lên tinh thần nở nụ cười khô cằn, Lục Tam lão gia là người hiền lành, cuối cùng cũng đi theo, được thưa thớt vài tiếng cười hợp với tình hình.

Lâm Ngọc Trân ở bình phong phía sau nghe thấy, nở nụ cười một tiếng, cố ý cùng Tống thị nói chuyện: “Nhị đệ muội, Nhị thúc thực biết nói đùa. Ngay cả ta nghe xong đều buồn cười.”

Tống thị cúi mắt loan loan khóe môi: “Có thể khiến Đại tẩu nở nụ cười, có thể thấy hắn thật sự biết nói đùa.”

Lâm Ngọc Trân nói: “Cũng không phải là vậy sao? Thật hiếm có.” Đem khăn tử tao nhã lau lau khóe môi: “Ta có rất nhiều năm chưa từng thấy buồn cười như vậy. Ta nhớ rõ a, lúc còn rất nhỏ, nhũ mẫu kể lại một câu truyện cười, là kể về một tên trộm, gắn đem gạo đi ăn trộm gà, kết quả gạo bị gà ăn hết, bản thân hắn còn bị bắt, bị chém đứt một tay. Ha ha, sao ta lại nghĩ đến truyện cười này đây? Cười chết người.”

Tống thị trên trán gân xanh nổi rõ, liều mạng nhịn xuống, làm bộ như không nghe thấy, thật cẩn thận gắp thức ăn cho Lục lão phu nhân: “Thịt này mềm, bà bà ăn nhiều một chút.”

Lâm Ngọc Trân không tính buông tha nàng: “Nhị đệ muội không vội đến nhà cũ chứ? Qua mấy ngày nữa là Đoan Ngọ, Ngũ chất nữ nhi nhà ta cũng sẽ lấy chồng, vừa vặn muội tới giúp vui.”

Tống thị môi giật giật, Lục lão phu nhân cũng không ngẩng đầu lên nói: “Đương nhiên phải qua tham dự đại sự này rồi”, cho dù Tống thị cáo bệnh, cũng phải có quá trình.

Lâm Ngọc Trân nghe Lục lão phu nhân ngữ khí không tốt, lại thấy bản thân đã chế ngạo đủ, vì vậy mới ngừng lại.

Dùng cơm xong, Lâm Cẩn Dung cùng Lã thị dẫn bọn nha hoàn thu dọn bát đũa, đại nha hoàn Tố Tâm trong phòng lão thái thái vốn thông minh, đã sớm bày đồ ăn cho hai người ở cách vách, thỉnh hai người nàng qua dùng cơm.

Lã thị thử nhìn Lâm Cẩn Dung: “Trước khi ta đến đây, điểm tâm ăn hơi nhiều, lúc này cảm thấy hơi ngấy.” Ý tứ là không muốn cùng Lâm Cẩn Dung dùng bữa.

Lâm Cẩn Dung đoán nàng quả nhiên là ăn không vô, liền cười nói: “Nếu đã như thế, ta cũng không ăn. Tố Tâm nếu ngươi đau lòng chúng ta, thì sai người thu dọn đồ ăn này về phòng của chúng ta được không, đợi đến khi chúng ta đói bụng sẽ ăn.”

Tố Tâm liền cười: “Nhị thiếu phu nhân thật là, chẳng lẽ còn thiếu đồ ăn sao?”

“Hương vị đồ ăn trong phòng lão thái thái rất ngon, cái này gọi là lây tí hương a.” Lâm Cẩn Dung cười chỉ bốn món cá hầm đài sen, cà tỉa hình hoa, canh tuyết hà, bánh thủy tinh ba màu: “Ta sẽ lấy mấy món này.” Sau đó nhìn Lã thị: “Tẩu tử đừng khách khí, nếu không ăn thì thật đáng tiếc.”

Lã thị lại đa tâm, chỉ cho là Lâm Cẩn Dung ám chỉ cảnh cáo nàng đừng ở phòng bếp giở trò gian lận, trong lòng khó chịu, nhưng cũng không dám nhiều lời ở trước mặt Tố Tâm, chỉ nói: “Hóa ra Nhị đệ muội thích mấy món này, muội cũng không nói sớm, chỉ cần muội nhắc tới, ở phòng bếp ai dám chậm trễ?”

Lâm Cẩn Dung lại cười nói: “Nói đùa, hết thảy đều có định chế, sao ta có thể khiến cho mọi người thêm phiền toái? Để cho người ta biết, chẳng phải sẽ chê cười ta không có quy củ?”

Lã thị cảm thấy mất mặt, rầu rĩ rửa tay một lần rồi lại một lần.

Bên trong Lục lão ông đang nói đầy nhịp điệu, leng keng hữu lực răn dạy ba huynh đệ Lục Kinh phải biết vinh biết sỉ, chăm chỉ hiếu học, đừng khiến người trong nhà mất mặt các thứ.

Lâm Cẩn Dung không muốn làm kẻ giả chết, liền ngồi vào chỗ kia pha trà chậm rãi uống, đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, lúc này bóng đêm còn chưa buông xuống hết, trên bầu trời màu lam đậm đám mây biến ảo, ở chân trời lóe ra mấy ngôi sao, dưới hành lang hoa nhài tuyết trắng đáng yêu, u nhiên tỏa hương, nhưng lại khiến cho nàng cảm thấy trong tiếng động lớn rầm rĩ có thêm vài phần an bình tĩnh lặng.

Lã thị rửa tay đến mức làn da trắng bệch nhăn mặt, thật sự nhịn không nổi nữa, cũng chỉ đành đến ngồi xuống đối diện với nàng, pha trà uống, hai người không nói gì với nhau. Hạo lang đi đến, lập tức liền hướng tới Lâm Cẩn Dung, ghé vào trên đầu gối nàng, thưởng thức ngọc bội bên hông nàng, tò mò nghiêng đầu ra ngó nàng: “Nhị thẩm thẩm, người đang nhìn cái gì vậy?”

Lâm Cẩn Dung trước không đáp, cười nhìn Lã thị liếc mắt một cái. Lã thị vò nhanh khăn tay, đang chuẩn bị kéo Hạo Lang qua, chỉ thấy Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng sờ sờ đầu Hạo Lang, thập phần ôn nhu nói: “Thẩm thẩm đang ngắm đám mây cùng sao ở bên ngoài.”

Hạo Lang lại dụi dụi vào trong lòng nàng, đưa tay chỉ mấy ngôi sao, ngây thơ cười hỏi: “Là ở kia sao?”

Lâm Cẩn Dung mỉm cười gật đầu: “Đúng, Hạo Lang có biết đếm không? Đếm thử xem có mấy ngôi sao? Nếu đếm đúng sẽ có đường ăn nha.”

Hạo Lang quả thực ngồi đếm, Lã thị nhịn không được, một tay kéo Hạo Lang qua, sầm mặt mắng: “Con làm phiền Nhị thẩm thẩm gì vậy?” Thấy Hạo Lang muốn mếu miệng, lập tức đưa hắn cho nhũ mẫu, lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị nói: “Mang Nhị thiếu gia trở về, giáo dạy hắn quy củ!”

Nàng hành động rõ ràng, đừng nói đám người Lệ Chi cảm thấy tức giận, ngay cả Tố Tâm cũng thấy không thuận mắt. Lâm Cẩn Dung không tức giận, hơi hơi cười: “Đại tẩu dạy hài tử như vậy có chút không ổn.”

Lã thị giống như bị châm chọc, mang theo vài phần chua ngoa, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ta đây thật sự muốn chăm chú lắng nghe xem Nhị đệ muội có cao kiến gì?”

Lâm Cẩn Dung bình tĩnh tự nhiên nói: “Ta chưa từng có hài tử, ở trước mặt Đại tẩu giống như múa rìu qua mắt thợ vậy, bất quá ta thường nghe người ta nói, nói năng mềm mỏng có lý còn hơn côn bổng mắng chửi.” Nói xong phiên nhiên đứng dậy đi vào.

Lã thị hơi nhếch môi, nhìn chằm chằm mặt bàn vẫn không nhúc nhích.

Lục lão ông có chút lao lực quá độ, rất nhanh liền bảo mọi người tản đi. Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam muốn đưa Lâm Ngọc Trân trở về phòng, Nhị phòng hiện giờ suy thoái, Lục Vân cũng được cất nhắc, Lâm Ngọc Trân tâm tình tốt, nghe nói Lâm Cẩn Dung còn chưa ăn cơm, liền săn sóc bảo nàng trở về.

Phu thê hai người thả bước trên con đường rải đá trong vườn vừa đi vừa ngừng, Lục Giam cười nói: “Nghe nói hôm nay nàng cùng Ngũ đệ đập tay thề sao?”

Lâm Cẩn Dung mẫn cảm quét Quế Viên liếc mắt một cái, cười nói: “Đúng, sao chàng lại biết được?”

Lục Giam cười nói: “Sau đó hắn đến Thính Tuyết các tìm ta, nghe hắn nói.” Vừa nói, vừa cầm tay Lâm Cẩn Dung điều tra hỏi: “Tương lai nàng muốn hắn làm cái gì?”

Lâm Cẩn Dung nghe nói là Lục Luân tự nói, trong lòng đang buộc chặt liền thả lỏng một nửa, liền cười nói: “Hắn ước chừng là biết chuyện gì đó, tự động hướng ta hứa hẹn, nói là lúc nào cần đến hắn thì cứ việc mở miệng. Ta nghĩ chuyện này cùng hắn thì có gì liên quan đâu? Vì muốn khiến trong lòng hắn thoải mái chút, mới cố ý nói như thế thôi.”

Lục Giam gật gật đầu: “Hắn tâm tư thuần thiện, giống như ngọc thô, thực hiếm gặp.”

Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Đúng, không chỉ thế, hắn còn có tính trẻ con, cùng hắn ở chung một chỗ bất tri bất giác sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Cho nên Lục Thiện cùng Thận Chi đều thích chơi với hắn, tổ phụ cũng thiên vị hắn.”

Lục Giam nhìn nhìn nàng, cúi đầu đáp hưởng ứng, cầm tay nàng thật chặt, một đêm này, hắn so với ngày xưa càng thêm nhiệt tình.

Sáng hôm sau, Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam dậy thật sớm, chuẩn bị tiễn ba huynh đệ xuất môn. Vừa mới rửa mặt xong, Anh Đào liền tiến vào nói: “Đêm hôm qua Ngũ gia cùng Nhị phu nhân náo loạn một hồi, bị Nhị lão gia tát một bạt tai, nghe nói Nhị phu nhân bị chọc tức đến ngã bệnh, nửa đêm thỉnh đại phu.”

Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam liếc nhìn nhau, đều biết Lục Luân vì cái gì mà nháo loạn, lại vì cái gì mà bị đánh, nhưng biết thì chỉ là biết, ngay cả thay Lục Giam giải quyết cũng không thể. Quả nhiên Tống thị lấy cớ trên người không thoải mái không ra mặt, tiễn đưa chỉ có Lục Kiến Trung cùng Lục Thiệu, Đồ thị khóc chết đi sống lại, giống như sinh ly tử biệt vậy, Lục Tam lão gia khuyên cũng không được.

Lục Luân trong mắt tràn đầy tơ máu, vẻ mặt lệ khí, tính tình tất nhiên cũng không tốt, thấy Đồ thị khóc lóc như thế, liền hơi trào phúng cười với Lục Thiện: “Nam tử hán, đệ đã quên đêm qua tổ phụ nói gì với đệ rồi sao?”

Lục Thiện ửng đỏ mặt, mất hứng nói: “Ta đi ra ngoài học kiến thức, học bản lĩnh, tương lai không chừng còn có thể khảo thí công danh về nhà làm rạng rỡ tổ tông, nương hẳn nên cao hứng mới phải, không biết nương khóc vì cái gì? Không biết rằng thế này rất xui xẻo sao?”

Đồ thị không khỏi sửng sốt, chỉ trong chớp mắt, Lục Thiện đã bước lên xe ngựa, ngồi lui ở trong xe, không hề dây dưa ủy mị. Lục Vân thì khuyên nhủ: “Tam thẩm nương, đừng khóc, đây là việc vui. Thái Minh phủ cách nơi này cũng không tính là xa, khi nào người nhớ Lục đệ, đều có thể tới thăm hắn, rất dễ dàng.”

Lúc này Đồ thị mới ngừng khóc lôi kéo Lục Vân không ngớt khen nàng săn sóc chu đáo. Lâm Cẩn Dung lười xem vẻ ngoài đã già cỗi này của Đồ thị nhưng lại luôn không biết mệt diễn tấu tiết mục, thấy Lục Giam rời đi cũng đi theo làm việc.

Từ đó ngày, Tống thị cáo ốm, Lã thị như cũ vẫn quản phòng bếp, việc mua sắm, nhân sự đều chuyển giao tới tay Lâm Cẩn Dung, lại được Lục Vân hiệp trợ, thuận thuận lợi lợi qua tiết Đoan Ngọ. Năm ngày sau, Lục lão ông tự mình đuổi đi một đám hạ nhân, mua về một đám nha hoàn ma ma mới khác, sau nửa tháng, Lâm Ngũ gả đi, Tống thị ở tiệc cưới vội vàng lộ diện một chút, trên đường cáo ốm ra khỏi phòng lễ, ngày thứ hai được Lục Thiệu đưa về nhà cũ tĩnh dưỡng.

Chương 238: Họ hàng xa

Trải qua một chuyện này, Lục phủ rốt cục an tĩnh lại. Lâm Cẩn Dung tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội để phát triển căn cơ của mình, nàng vững chắc cẩn thận đi từng bước về phía trước, không kiêu ngạo không nóng nảy, để ý gia sự càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, mặc dù ngẫu nhiên sẽ cùng Đồ thị, Lâm Ngọc Trân bùng nổ chút xung đột nhỏ, nhưng đại để sự tình đều dựa theo kế hoạch nàng đã dự tính, không có nửa điểm sai lầm, cuộc sống của nàng bận rộn mà phong phú, tâm tình bình tĩnh vô ba.

Trà tứ thuận lợi khai trương, là nơi phong nhã có chút danh tiếng ở thành Bình châu, đám người do Ngô Tương cầm đầu gồm một đám sĩ tử yêu thích mấy thứ này tới ngâm thơ đối nghịch, có hào khách từ Giang Nam tới đây bàn việc buôn bán cũng thích tới nơi đây tiêu khiển; đất bị nhiễm mặn trồng cao lương được mùa thu hoạch, tá điền rất vừa lòng; Lâm Thế Toàn càng làm càng trở nên thành thục, cùng Lâm Cẩn Dung thương lượng, chỉ chờ Ngô Tương hỗ trợ làm cho hộ tịch xong, sẽ mở chi nhánh hương liệu ở bên kia.

Đào Phượng Đường ở Giang Nam đã an trí một tòa nhà vô cùng xinh đẹp, Lâm Cẩn Dung nhận được tin từ Lâm Cẩn Âm, thử khuyến khích nàng khuyên Đào Phượng Đường lại trí nghiệp nhiều một chút, lại tỏ vẻ Giang Nam thật sự là nơi đáng giá, cho dù không nỡ chuyển nhà qua đó, nhưng tới ở vài năm cũng là một việc thú vị nên nếm thử. Lâm Cẩn Âm có chút động tâm, nhưng cũng chưa vội đưa ra chủ ý, Lâm Cẩn Dung cũng không gấp, mỗi tháng đều gửi một phong thư thỉnh an tới Đào Thuấn Khâm hiện giờ đang tịch mịch, lơ đãng sẽ nhắc tới một chút phong tình của Giang Nam mà thôi.

Bận rộn khiến ngày luôn trôi qua rất nhanh, đảo mắt hạ đi đông đến, lại đã qua nửa năm.

Gần đông chí, chỉ qua vài ngày bầu trời rốt cục trở nên trong xanh, Lâm Cẩn Dung cùng Lâm Thế Toàn kiểm tra xong sổ sách, về nhà lại cùng các quản sự giao tế một hồi, mệt mỏi không chịu nổi, liền đem việc còn lại giao cho Lệ Chi cùng Phương Trúc đi làm, đang định nằm trên tháp phơi nắng nghỉ ngơi trong chốc lát, Quế Viên tiến vào nói: “Thiếu phu nhân, Đại phu nhân thỉnh người đi qua.”

Lâm Cẩn Dung không khỏi ngồi ngay dậy: “Có biết là chuyện gì không?”

“Không biết.” Quế Viên thật cẩn thận nói: “Nhưng vừa rồi nghe nói Đại thiếu phu nhân lại hoài thai.” Vừa nói, vừa lặng lẽ xem xét Lâm Cẩn Dung, thầm nghĩ, thiếu phu nhân vào cửa đã hơn nửa năm, mà vẫn chưa thấy có động tĩnh gì, tuy rằng ở mặt ngoài nửa điểm không biểu lộ, nhưng nghĩ đến chắc là cũng sốt ruột chăng? Khẳng định càng không thích nghe thấy loại tin tức này. Quế Viên nghĩ như thế, trên mặt liền mang theo vài phần tự cho là đúng mà vô cùng cẩn thận.

Lâm Cẩn Dung biết nàng đa tâm, vừa thấy vẻ mặt kia của nàng đã biết nàng suy nghĩ cái gì, cũng không nói thêm, chỉ thần sắc thản nhiên phân phó: “Hôm nay gia sẽ trở về nhà, nhớ rõ bảo phòng bếp tối nay đưa cơm lên, thịt dê nướng, lại chuẩn bị một bầu rượu nóng.”

Quế Viên đáp ứng tự đi an bài.

Lâm Cẩn Dung chỉnh chang xong, đứng ở cửa đánh giá Quế Viên ở hành lang phân phó tiểu nha hoàn làm việc. Quế Viên đã trưởng thành, trên mái tóc đen dài có cài trâm lưu ly hình hoa mai diễm lệ, càng làm nổi bật cần cổ tuyết trắng, trời sinh thân hình mềm mại, mặc dù là vào đông ăn mặc khá dày, xiêm y mộc mạc, nhưng cũng không thể che giấu dáng người phong lưu, đúng là độ tuổi đẹp nhất của nữ tử.

Lâm Cẩn Dung rất nhanh thu hồi ánh mắt, gọi Anh Đào, vững bước xuống bậc thang, hướng tới ngoài viện. Lúc này đã là giữa đông, bầu trời tuy rằng sáng sủa, chỗ không có ánh nắng chiếu vào vẫn thật sự âm hàn lạnh lẽo, Lâm Cẩn Dung không sợ phơi nắng, chọn nơi có thái dương xán lạn mà đi, ánh nắng ấm áp chiếu lên trên người, làm cho xương cốt như tê dại, thầm nghĩ được nằm ngủ một giấc mới tuyệt.

Anh Đào vui vẻ đi theo phía sau nàng, líu ríu nói không ngớt: “Thiếu phu nhân rất thích phơi nắng, nếu mỗi ngày đều sáng sủa không có tuyết rơi thì tốt biết bao? Trong nhà than cũng đỡ dùng nhiều hơn chút.”

Lâm Cẩn Dung cười nói: “Nha đầu ngốc, nếu mỗi ngày như vậy, không có tuyết, sang năm ngươi nên ăn không khí a.”

Anh Đào thè lưỡi, như cũ vô ưu vô lự.

Chủ tớ hai người cố ý dạo một vòng bên ngoài, phơi nắng cho người ấm áp, mới đi vào sân viện của Lâm Ngọc Trân.

Lục Vân đang ngồi bên chậu than ngẩn người, thấy Lâm Cẩn Dung tiến vào, liền vội vàng đứng dậy cùng nàng tiếp đón. Lâm Cẩn Dung mắt sắc, thấy Lục Vân ánh mắt có chút đỏ lên, Lâm Ngọc Trân sắc mặt cũng không tốt, liền không nhiều lời, im lặng thi lễ, an vị ở một bên tĩnh lặng chờ Lâm Ngọc Trân lên tiếng.

Lâm Ngọc Trân lột một vỏ quýt cầm trong tay đưa ra, ý bảo Lâm Cẩn Dung hỗ trợ cời than lên, đem vỏ quýt ném vào đó, không chút để ý nói: “Từ nay trở đi đó là lễ thành thân của Thất muội muội con.”

Vỏ quýt bị than đốt bốc lên một làn khói nhẹ, dần dần trở nên nhăn nheo đen hồng, tản mát ra mùi hương thản nhiên thơm ngát, Lâm Cẩn Dung hít một hơi thật sâu, nói: “Đều đã an bài rất tốt, cô cô còn có gì muốn phân phó không?”

Lâm Ngọc Trân nhíu lại mày nói: “Nhà Nhị cữu mẫu của con có một bà con xa thân thích muốn tới chúc mừng, không biết con còn nhớ rõ không, là họ Kim, gọi là Thừa Cấp, tính ra là chất của Nhị bá mẫu con, năm đó đã tới Bình châu, ở trong phủ non nửa tháng.”

Lâm Cẩn Dung vốn tưởng rằng nàng sẽ nói việc Lã thị mang thai, thấy nói đến việc này, lập tức có thêm tinh thần.

Tuy rằng Lâm Ngọc Trân không nói tỉ mỉ, nhưng không phải là nhắc tới phu gia tương lai của Lục Vân đó sao, chẳng qua khi đó Lâm Ngọc Trân không kiên nhẫn cùng nàng nói về chuyện này thôi, sau khi sự tình đã quyết định, nàng mới biết được. Trong đó quá trình cụ thể thế nào nàng cũng không biết, chỉ nhớ rõ việc hôn nhân này mất khá nhiều thời gian công sức mới xem như thành. Nhưng giờ phút này nàng tất nhiên không thể tiết lộ, chỉ làm bộ hoảng hốt nói: “Khi đó ta còn nhỏ, không nhớ nổi.”

Lâm Ngọc Trân cũng không để ý Lâm Cẩn Dung có nhớ hay không, nàng vốn cũng chỉ là muốn tìm người có thể tín nhiệm thương lượng một chút mà thôi: “Ta lại có thể nhớ rõ một chút, nhưng đã lâu, không thể nhớ ra diện mạo của hắn, huống hồ khi đó hắn cũng còn nhỏ, trưởng thành sẽ có biến hóa. Nghe Nhị bá mẫu con nói lời hay khen hắn tuấn tú lịch sự, cũng không biết là thật hay giả.”

Lâm Cẩn Dung thận trọng nói: “Nhị bá mẫu nhiều năm chưa từng về thăm phụ mẫu, ngày thường lại cùng Kim gia ít khi lui tới, nghĩ đến cũng là từ người bên ngoài mà biết được, có lẽ cũng không biết chắc chắn. Người này có vấn đề gì sao?”

Lâm Ngọc Trân thực không muốn nhiều lời, do dự một lát rồi nói: “Người này nay đã là Tri huyện ở Ích châu.”

Lâm Cẩn Dung ra vẻ vui mừng: “Vậy là rất khá, tuổi còn trẻ mà đã được như vậy thật không dễ dàng. Hắn hiện giờ đang làm quan, Ích châu cách chỗ chúng ta mấy ngàn dặm, thế mà hắn còn có thể tới đây chúc mừng sao?”

Lâm Ngọc Trân có chút xấu hổ nhỏ giọng nói: “Người đến không phải là hắn, là mẫu thân và Đại tẩu của hắn. Tuổi không tính là trẻ, cũng đã hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi rồi. Hắn từ trước đến nay đều tập trung đọc sách, chưa từng đón dâu, cho nên trì hoãn đến giờ. Trong nhà chỉ có một quả phụ cùng ca ca và tẩu tử, gia cảnh cũng cũng không tệ lắm, sinh kế tuyệt đối không thành vấn đề.”

Lúc này có rất nhiều đệ tử thế gia, vì tiền đồ mà trì hoãn việc hôn nhân cũng không thiếu, vị này tuy rằng tuổi hơn lớn, nhưng tốt xấu đã vất vả làm được chức quan, cũng coi như rất khá.

Lâm Cẩn Dung liền theo ý tứ Lâm Ngọc Trân nói: “Nếu chăm chỉ, nhân phẩm tốt, vậy rất được. Có điều tuổi hơi lớn, nhà cũng khá xa.”

“Cũng không tính là quá lớn, cũng biết đau lòng cho người khác… Xa thì xa, nhưng nếu muốn tìm nhà nào quanh đây vừa khá tương lai có tiền đồ cũng không thấy, cố gắng đi xa còn hơn…” Lâm Ngọc Trân càng không ngừng tìm cớ, nàng vừa nghĩ muốn gửi thư cho Lục Kiến Tân, nhưng Lục lão ông không cho liền phiền chán không chịu nổi, buồn rầu cầm vỏ quýt ném vào bát thủy tinh nói: “Ta thấy cũng không tệ lắm, dù sao A Vân tuổi thật sự là không còn nhỏ, nhưng nàng không muốn, nghe cũng không nguyện ý nghe ta nói tỉ mỉ, chỉ nói người này tuổi lớn như vậy, bên người tất có thị thiếp. Ta nói thị thiếp tính là cái gì? Bất quá chỉ như gà chó mà thôi, không thích liền đem bán, nhưng nàng không chịu. Nàng không có tỷ muội, con thay ta khuyên nhủ nàng.”

Không muốn xuất giá, phải chọn người mắt cao hơn đỉnh mới xuất giá, không có chuyện nào khó hơn chuyện này, Lâm Cẩn Dung âm thầm kêu khổ, lại không thể từ chối, đành phải nói: “Ta lúc trước chưa từng cùng A Vân đề cập qua phương diện này, cũng không biết nàng có nguyện ý nghe ta nói hay không đâu.” Người này so với Lục Vân lớn hơn gần mười tuổi, cũng không phải tài tử nổi danh, bất quá chỉ là tri huyện một huyện nhỏ trong thành, không rõ diện mạo phẩm tính như thế nào, so với Ngô Tương, thật sự là kém quá xa. Lâm Ngọc Trân nhận ra sự thật, có điều Lục Vân không như vậy, cũng có thể nói là Lục Vân hiểu ra được sự thật, nhưng không nguyện ý thừa nhận, lại càng không phục khẩu khí. Có thể bảo Lâm Cẩn Dung làm sao bây giờ?

Lâm Ngọc Trân thật sự đau đầu, đúng là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng: “Con đi thử xem là được. Ta sớm biết vậy sẽ không nói với nàng. Tốt rồi, ngay cả lễ thành thân của Thất muội cũng không chịu đi.” Người không đi, sao có thể xem tướng đây? Nếu không đi, về sau việc hôn nhân tương đối khá này biết đi đâu mà tìm? Cứ năm này qua năm khác, chẳng lẽ thật sự muốn ở nhà mẹ đẻ cả đời, khiến người ta chê cười cả đời bất thành sao? Hoặc là, nghe theo an bài của Lục Kiến Tân hay Lục lão ông sao? Khi đó căn bản không phải do mẫu tử các nàng chọn lựa, nam nhân nhìn nhận vấn đề không giống với nữ nhân, ai biết sẽ chọn ra người nào đây? Không chừng còn không bằng đối tượng hiện giờ.

Lâm Cẩn Dung đành phải đứng lên: “Ta đây đi trước thử xem.”

“Không vội, nàng vừa bực bội với ta, con đi lúc này tất nhiên nàng sẽ không chịu gặp con, con nói cũng không nghe vào tai, chờ đến buổi tối tâm tình nàng đỡ hơn thì đi khuyên nàng.” Lâm Ngọc Trân nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, ý bảo Lâm Cẩn Dung ngồi xuống: “Nghe nói Đại tẩu con lại có bầu. Lão thái gia tính mùa thua sang năm giúp Lục Kinh đón dâu.”

Lâm Cẩn Dung liền cúi đầu, thưởng thức ngọc bội phi sắc bên hông, không nói được một lời.

Lâm Ngọc Trân nhíu mày nói: “Rốt cuộc con có chuyện gì vậy? Hắn cũng không phải không chịu thường xuyên về nhà, ta thấy hắn đối đãi với con cũng khá tốt, các con là phu thê còn trẻ…” Nói tới đây, nàng cũng không nói thêm nữa, ngược lại bảo: “Lúc trước mẫu thân con bị bệnh có nhờ Thủy lão tiên sinh kia chữa trị rất tốt đúng không? Ta thấy con lần này trở về, vẫn nên nói với mẫu thân con, thỉnh hắn tới khám xem thế nào đi! Bằng không lại qua thêm thời gian nữa, đợi đến khi để thê tử Lục Kinh vào cửa rồi, ta xem con phải làm sao bây giờ!”

Lâm Cẩn Dung thấp giọng đáp: “Vâng.”

Lâm Ngọc Trân thấy nàng bộ dạng phục tùng rũ mắt, nghĩ rằng thật sự hiếm khi có thời điểm nàng nhu thuận như vậy, liền nói tiếp: “Ta thấy phu thê lão Đại chính là cố ý chọn lúc này để nói! Ta nghe nói Nhị thẩm nương con đang ở thôn trang, ngày ngày ăn chay niệm phật, quảng kết thiện duyên, thể hiện thanh danh. Cái này, có người ở trước mặt tổ mẫu con nhắc tới nàng.” Tới gần đông chí, muốn tế tổ, đầu đông, cuối đông, trong nhà đúng là thời điểm bận rộn nhất, vừa vặn Lã thị cần phải dưỡng thai, đây không phải là cơ hội để Tống thị trở về sao?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay