Thế hôn - Chương 317 + 318

Chương 317: Kiếp này

“Đã là thời loạn thế, đương nhiên phần lớn thân bất do kỉ, có lẽ mất tánh mạng, có lẽ tới chậm, đều có khả năng cả.” Lục Giam mày càng nhăn lại, đem tay áo nhẹ nhàng lau lệ trên mặt Lâm Cẩn Dung: “Nàng từ đâu nghe thấy chuyện xưa như vậy?”

Lâm Cẩn Dung không đáp, chỉ hỏi hắn: “Mẫn Hành, nếu là chàng, chàng sẽ như thế nào?” Mặc dù hiểu được Lục Giam kiếp này và Lục Giam kiếp trước không giống nhau, cũng không biết được kiếp trước Lục Giam có tâm tình thế nào, rốt cuộc gặp phải chuyện gì; Mặc dù đáp án này, nàng từ lúc biết được Lục Tích là dạng người gì, từ lúc cùng Lục Giam tách ra hơn nửa năm đã mấy lần suy nghĩ cùng cân nhắc, nàng đã ẩn ẩn đoán được, nhưng giờ phút này, nàng vẫn muốn biết hắn sẽ làm như thế nào.

Vì sao lại hỏi vấn đề này? Hắn không muốn nhắc đến chuyện xưa bi thảm, cũng không thích lôi hai người đặt vào tình cảnh như thế, Lục Giam lòng tràn đầy không thoải mái, bất đắc dĩ đến cực điểm, có tâm không muốn đáp lời, nhưng nhìn thấy ánh mắt mang lệ cùng chờ mong của Lâm Cẩn Dung, không biết tại sao lại có vài phần mềm lòng, liền ôn nhu nói: “Nếu như là ta, ta đã cưới nàng, mặc dù là không thích, cũng sẽ không làm điều bất tín bất nghĩa, không bằng súc sinh như thế.”

Dưới ánh mộ quang, ánh mắt Lục Giam đen nhuận như trân châu, trong biểu tình mang theo vài phần sủng nịch cùng không thể nề hà, ngữ khí vừa mềm mại lại ôn hòa. Lâm Cẩn Dung nhìn hắn, ngàn vạn tư vị trong lòng, ngàn vạn lời muốn nói tỉ mỉ, chung quy cũng chỉ khe khẽ thở dài, đối với Lục Giam mỉm cười: “Nói đúng, ta cũng nghĩ như thế. Rốt cuộc là do duyên bạc.” Đó là một vấn đề vĩnh viễn cũng không có đáp án, cũng là vấn đề vĩnh viễn không tìm ra chân tướng, bởi vì ai cũng không biết lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, càng không thể đi xác minh.

Sống ở kiếp này, hiện tại hắn đối đãi với nàng rất tốt. Thủy lão tiên sinh từng khuyên nàng, lấy việc nên suy nghĩ về mặt tốt của nó; Chư tiên sinh cũng nói, nhân sinh trên đời bất quá ngắn ngủi như vậy, muốn tự tại thế nào thì cứ như thế đi; Chư sư mẫu thì đã sớm giãy khỏi nhất mẫu nhị phân vụn vặt trong nhà, đem ánh mắt đặt tại thế giới bên ngoài. Nàng mặc dù không thể so với bọn họ có cơ trí có năng lực, nhưng có thể dựa vào sức lực của chính bản thân, làm nhiều việc có ích mà không phải sống uổng phí một kiếp, rồi lặng yên không một tiếng động chết đi, giống như bờ sông sắc lẹm này, bị nước bào mòn, không còn ai nhớ rõ bộ dạng của nó nữa.

Lâm Cẩn Dung nắm tay Lục Giam: “Hài của ta cùng chân váy đều ướt đẫm, khó chịu quá, đồ của chàng cũng bị ướt rồi sao?”

“Đương nhiên ẩm ướt!” Thấy nàng coi như đã khôi phục bình tĩnh, Lục Giam nhẹ nhàng thở ra một hơi, gắt gao cầm tay nàng, lôi kéo nàng trở về: “Thật không biết nàng nghĩ như thế nào, bất quá chỉ là chuyện xưa của người lạ, cũng đáng cho nàng khóc thành cái dạng này.”

Lâm Cẩn Dung cúi đầu nhìn bùn ẩm ướt dưới chân, lạnh nhạt cười. Hắn đại để vĩnh viễn cũng sẽ không biết, đây không phải là chuyện xưa của một người xa lạ.

Lục Giam ở một bên đánh giá nàng vài lần, chỉ âm thầm dắt tay nàng đi về.

Từ Giang thần miếu đến bến tàu kỳ thật không xa, ngồi xe ngựa bất quá chỉ trong nháy mắt đã tới. Bên cạnh bến tàu đã sớm trở thành một trấn nhỏ náo nhiệt, nhưng lữ điếm lại chỉ có một nhà, đó là nơi đám người Lâm Cẩn Dung rộn ràng vào ở.

Chế độ đương triều, nếu là quan viên, sĩ tử tìm nơi ngủ trọ thì khách điếm này nên chiếu cố một phòng thượng đẳng, còn sắp xếp ban đêm cảnh giới. Cho nên, đám người Lục Giam vừa mới vào điếm, đã được điếm chủ tự mình đưa đến lầu hai, lại tha thiết hỏi han một phen, đưa lên nước ấm và cơm canh, rồi mới lui ra ngoài.

Lâm Cẩn Dung bị nước lạnh thấm vào hài và váy, lúc ấy không thấy gì lúc này lại có chút không thoải mái, liền bảo Anh Đào bưng một chậu nước ấm, ngồi ở sau bình phong chậm rãi ngâm chân. Lục Giam thì thay đổi hài sạch ngay tại bên cạnh bàn ngồi uống trà chờ Lâm Cẩn Dung đi ra dùng cơm.

Cửa nhẹ nhàng vang lên hai tiếng gõ, ngay sau đó Lục Lương tiến vào nói: “Nhị gia, hành lý đã đưa hết lên thuyền, đều an trí chỉnh tề, cũng đã nhìn qua thuyền, sáng mai có thể đúng hạn xuất phát, người có cần đi xem không?”

Đi đường vất vả, xuất môn bên ngoài đương nhiên phải cẩn thận vạn sự, trước khi đi Lục lão ông từng ngàn lần dặn dò, không thể đem mọi việc giao hết cho hạ nhân làm việc, sự tình liên quan đến tánh mạng thân gia thì không thể nhàn hạ. Việc kiểm tra hành lý và toa thuyền có an toàn hay không tất nhiên phải đích thân làm mới có thể yên tâm, Lục Giam nhân tiện nói: “Muốn đi. Đợi dùng xong cơm chiều ta sẽ qua xem. Ngươi vất vả rồi, trước đi xuống ăn cơm đi, sau đó ta sẽ sai người tới gọi ngươi.”

Lục Lương đáp ứng lui ra.

Lâm Cẩn Dung nghĩ nghĩ, vội vàng đem chân lau khô, đi hài sạch, ra khỏi bình phong nói: “Ta muốn đi với chàng.”

Vừa mới ở bờ sông hóng gió lạnh, lại không hiểu vì sao khóc lóc một hồi, Lục Giam sao có thể mang nàng đi? Nhân tiện nói: “Cảnh tối lửa tắt đèn, cái gì đều thấy không rõ, nàng đi làm cái gì? Không bằng nghỉ ngơi một chút, sau đó uống canh gừng thì nằm nghỉ cho đổ mồ hôi, chớ để sinh bệnh. Đường xá còn rất xa.”

Lâm Cẩn Dung một lòng muốn đi xem hoàn cảnh xung quanh, sao có thể tùy ý hắn an bài, không khỏi thấp giọng năn nỉ: “Ta không muốn ở trong này, muốn đi theo chàng. Ta chỉ đi theo phía sau, không quấy rầy chàng là được mà.”

Lục Giam xoa xoa đầu nàng, biểu tình ôn nhu, nhưng không nhượng bộ nửa điểm: “Không được. Ban đêm gió lạnh, không phải lúc vui đùa. Nếu nàng tịch mịch, thì gọi mấy người Đậu Nhi vào cùng nàng nói chuyện, ta đi không bao lâu sẽ trở lại thôi. Ăn cơm đi.”

Lâm Cẩn Dung nhìn dáng vẻ của hắn là không thể đả động, đành phải thấp đầu rầu rĩ ăn cơm.

Lục Giam đột nhiên hỏi: “Sao lúc trước nàng lại muốn giúp vị nữ tử ở Giang thần miếu kia?”

Lâm Cẩn Dung sớm có chuẩn bị, liền đem lí do thoái thác lúc trước nhất nhất nói tới: “Làm việc thiện tích đức còn cần lý do sao? Ta thấy nàng thuận mắt, đáng thương nàng, liền muốn giúp nàng. Tiếc rằng nàng không cảm kích đâu.”

Người bình thường muốn làm việc thiện, cũng là người ta nguyện ý nhận mới vươn tay giúp đỡ, chưa từng gặp qua người như nàng, người ta rõ ràng không muốn, nàng lại đi khuyên nhủ, trăm phương nghìn kế phải giúp đỡ là sao? Vừa mở miệng, lại hứa thành toàn tâm nguyện của người ta? Lục Giam nhìn Lâm Cẩn Dung vài lần, thấy nàng thần sắc bình tĩnh, thản nhiên tự tại, cũng không có gì không thích hợp, liền gắp một miếng thịt bò vào bát nàng, nói: “Giúp người cũng phải luận duyên phận, nàng ta sợ hãi không dám nhận ý tốt của nàng, vậy thì chính là vô duyên rồi.”

“Nói đúng.” Lâm Cẩn Dung gật gật đầu, cũng không nói gì nữa. Vẫn còn có cơ hội, hơn một năm về sau nàng sẽ lần nữa trở lại nơi này, khi đó không chừng Cẩm cô sẽ cần nàng giúp đỡ chăng?!

Trong chốc lát, hai người dùng xong cơm, kêu chủ quán tới thu thập bát đũa, Lục Giam nhìn Lâm Cẩn Dung uống canh gừng, dặn dò Đậu Nhi cùng Anh Đào chăm sóc, tự mang theo người đi ra cửa kiểm tra thuyền và hành lý.

Thuyền kia là một con thuyền lớn với tải trọng hai ngàn hộc, cao năm trượng sáu thước, vừa chắc chắn lại to lớn, nhà đò cũng cực kỳ có năng lực và thành thục. Lục Giam rất vừa lòng, cẩn thận kiểm tra thực hư xong, liền yên tâm rời nhà đò, trở về lữ điếm.

Đi tới nửa đường, chợt thấy có người hô gọi: “Xác chết vùng dậy nha, xác chết vùng dậy nha!”

Ngay sau đó một tiểu tử choai choai không rõ phương hướng, thẳng tắp hướng tới bọn họ vọt qua, mắt thấy sẽ va vào Lục Giam, Lục Lương cùng Trường Thọ bước lên phía trước một bước, đem người ngăn cản, trách mắng: “Không có mắt sao? Không phát hiện nơi này có người đang đi sao? Va vào chủ nhân nhà ta, có đền được không.”

Người nọ nương theo đèn lồng thấy rõ ràng gương mặt mấy người này, lui ra phía sau, kinh hoảng bắt lấy cánh tay Lục Lương nói: “Thật sự là bị dọa quá mức rồi, đằng trước có người rõ ràng đã chết, lại đột nhiên sống dậy...”

Lời còn chưa dứt, đã bị Lục Lương đẩy ra, lớn tiếng đánh gãy lời hắn: “Câm miệng! Ai muốn nghe ngươi bịa chuyện? Nhanh tránh đường ra!” Nơi bến tàu, ngư long hỗn tạp, phần lớn là kẻ lừa đảo cùng trộm cắp, chuyên môn lừa dối lữ khách ít khi đi xa, lại có tài sản. Người này trong cảnh tối lửa tắt đèn chạy đến, thẳng tắp đã hướng tới chỗ Lục Giam, sao lại có chuyện vừa khéo như thế? Tất nhiên không phải là hạng người lương thiện. Chỉ sở Lục Giam bị hắn dỗ đi tìm tòi nghiên cứu thì sẽ ăn đau khổ, đương nhiên không để hắn tiếp tục nói.

Lục Giam mặc dù đối với chuyện người nọ nói cái gì xác chết sống dậy không có hứng thú, nhưng cũng không muốn chọc phiền toái, liền lên tiếng ngăn cản Lục Lương: “Quên đi, đừng đánh người. Đi thôi.” Nói xong bước lên phía trước.

Lục Lương cùng Trường Thọ chạy nhanh theo sau, đem Lục Giam chặt chẽ bảo hộ bên trong, vây quanh hắn đi phía trước. Đi được mười bước, Lục Lương quay đầu nhìn, nhưng vẫn thấy bóng dáng mơ hồ đứng ở chỗ đó, liền thối một ngụm: “Quả nhiên không phải người tốt! Thực bị dọa còn không chạy trối chết đi, đứng ở chỗ này làm cái gì? Năm đó hạ nhân đi theo Phạm đại quản sự vào Nam ra Bắc buôn bán, các loại kĩ xảo đều đã gặp qua. Người này không phải muốn trộm vặt thì đúng là muốn lừa gạt người.”

Lục Giam cười, thấp giọng nói: “Xuất môn bên ngoài, phải dựa vào người có tâm nhãn, giúp đỡ lẫn nhau. An toàn đến nơi, đều có trọng thưởng.”

Một câu nói khiến Trường Thọ cùng Lục Lương đều thập phần vui mừng, hầu hạ càng thêm cẩn thận. Một lát sau, tới cửa lữ điếm, xa xa chỉ thấy có mấy người vây quanh trước cửa, điếm chủ kêu khổ thanh âm sắc nhọn: “Vận khí không tốt a, quan sai nếu là đến đây, các vị khách quan cần phải làm chứng cho tiểu lão nhân a, hắn không phải khách nhân của tiểu lão nhân a, sinh tử càng không có liên quan tới tiểu lão nhân mà.”

Vừa rồi tiểu tử choai choai kia nói cái gì xác chết vùng dậy, hay là cùng chuyện này có liên quan? Lục Giam không khỏi dừng lại cước bộ, bảo Trường Thọ: “Ngươi đi nhìn xem là chuyện gì xảy ra.”

Trường Thọ cũng là người thích xem náo nhiệt, lập tức liền rẽ đám người đi lên xem, hỏi thăm người xung quanh rồi đến bẩm báo Lục Giam: “Là một hán tử, không biết từ nơi nào đến đây, vừa đi đến lữ điếm này, người khác liền hô một tiếng sắp chết rồi. Chủ điếm sợ hắn chết ở chỗ này, bảo tiểu nhị đuổi hắn đi, nhưng tiểu nhị đều ngại hắn trên người bẩn thỉu thối hoắc, lại sợ xui, không chịu động thủ.” Hắn khoa tay múa chân: “Trước ngực có lỗ thủng lớn, đều sinh giòi bọ, cũng không hiểu còn sống được bao lâu.”

Lục Giam không khỏi nhíu mày: “Chẳng lẽ là khách thương bị cường giả cướp bọc?” Hắn tuổi trẻ can đảm, lại mới vừa vào con đường làm quan, tự hỏi đối với loại chuyện này là không thể khoanh tay đứng nhìn, lập tức liền muốn đi xem đến tột cùng. Vừa rồi chủ điếm kia cũng muốn tìm hắn làm chủ, thấy hắn đến, liền thỉnh hắn đi qua: “Thỉnh cầu Lục lão gia thay tiểu nhân làm chủ.”

Một hán tử nằm ở trên đất, xiêm y sớm đã không thể nhận ra màu sắc, trước ngực có một lỗ hổng lớn, sớm thối rữa không chịu nổi, thối không thể ngửi. Lục Giam nhíu nhíu mày, lệnh Trường Thọ cầm đèn lồng chiếu lên mặt người nọ, đã thấy trên trán có vết phỏng, lại vừa trông thấy gương mặt kia, không khỏi lắp bắp kinh hãi.

Chương 318: Nhớ rõ

Sao lại là hắn! Tuy đã qua nhiều năm, nhưng vì ấn tượng lúc trước khắc sâu, Lục Giam vẫn nhớ tới thân phận của người này. Hắn căn bản không nên xuất hiện ở đây, nhưng hắn chẳng những xuất hiện, còn biến thành bộ dáng này, thật là kỳ quái. Dù thế nào, trước cứu sống người mới là quan trọng nhất, Lục Giam thoáng suy tư một lát, ra lệnh chủ điếm: “Nâng hắn vào.”

Chủ điếm kia tất nhiên là không chịu: “Lục lão gia, hắn chết hay sống, là phỉ là đạo cũng không biết, nếu nâng vào, chết ở chỗ của tiểu nhân, sẽ tổn hại đến sinh ý của tiểu nhân a. Tiểu nhân trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới còn có con thơ đang quấn tã lót, cầu người nương tay, đừng khó xử tiểu nhân.”

Tuy là lời nói khách sáo, nhưng Lục Giam nhìn thấy hắn gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, cũng thông cảm hắn sống không dễ dàng, nhân tiện nói: “Nhưng cũng không thể để hắn nằm giữa đường như vậy, cứ thế nhất định sẽ chết. Nhìn xem có chỗ nào có thể tránh mưa gió, trước nâng người vào, thỉnh đại phu đến thay hắn trị liệu, tất cả phí dụng ta bỏ ra, nếu có người tìm ngươi phiền toái, đều sẽ do ta chịu trách nhiệm, ngươi thấy thế nào?” Thấy chủ điếm còn do dự, liền tiếp lời: “Hay là ngươi muốn nhìn thấy hắn chết ngay trước lữ điếm của ngươi? Ta đây sẽ không quản.”

Chủ điếm kia vội nói: “Đi, đi, tạm nâng vào rồi tính sau.” Vừa nói, vừa xua đuổi người đang xem náo nhiệt ở bên ngoài, lớn tiếng quát gọi tiểu nhị, thu thập sài phòng (phòng chứa củi), dùng ván cửa khiêng hán tử vào, lại sai người nhanh đi thỉnh đại phu, đun nước sôi.

Lục Giam thấy loạn thất bát tao, liền lệnh Trường Thọ trông chừng, bản thân thì bước lên lầu. Vừa mới thấy Đậu Nhi từ trong phòng đi ra, liền hỏi: “Thiếu phu nhân ngủ chưa?”

Đậu Nhi đáp: “Mới vừa ngủ.”

Lục Giam mặc mặc, đi được vài bước, đè thấp thanh âm nói: “Ngươi lại đây, ta hỏi ngươi. Hôm nay Cẩm cô nói những gì với thiếu phu nhân vậy?”

Đậu Nhi không rõ: “Nói rất nhiều, nhưng không biết Nhị gia hỏi về cái gì?”

Lục Giam châm chước rồi nói: “Thí dụ như kể chuyện xưa gì đó chăng.”

Đậu Nhi nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu: “Không có. Thiếu phu nhân lúc đó và Cẩm cô một mình ở một bên nói gì đó, nô tỳ tuy rằng không biết, nhưng cũng không giống bộ dạng kể lại chuyện xưa. Nhị gia, thiếu phu nhân có gì không ổn sao? Nô tỳ nhìn thấy nàng dường như không có tinh thần.”

Lục Giam vội đáp: “Không phải nàng có cái gì không ổn, là lúc trước ở bờ sông kể lại chuyện xưa với ta, vừa nói vừa khóc, thương tâm thật sự. Ta liền kỳ quái, là loại người nào kể lại cho nàng. Nếu không phải Cẩm cô, như vậy khi ở nhà là ai đã nói với nàng chăng?”

Đậu Nhi kiên quyết phủ nhận: “Chưa từng. Khi thiếu phu nhân ở nhà, mỗi ngày trời vừa sáng đã vội vàng để ý gia sự cùng sản nghiệp, cho dù là xuất môn làm khách cũng bất quá rất hiếm khi, cũng không có người nào đặc biệt thân cận. Từ trước còn có Ngô gia tiểu nương tử cùng nàng nói chuyện, đợi đến khi Ngô gia tiểu nương tử lấy chồng, nàng cũng ít qua lại, gần đây với Tam thiếu phu nhân còn có thể nhiều lời thêm mấy câu, nhưng cũng chỉ nói về gia sự mà thôi.”

Đây thật sự là tính tình của Lâm Cẩn Dung. Nhìn như đối với ai cũng đều ôn hòa, dễ trò chuyện tâm sự, kì thực nếu muốn thân cận với nàng một chút, lại là điều không dễ dàng, hắn có thể cùng nàng đi đến hiện tại, cũng thật sự tốn không ít tâm tư cùng công phu. Lục Giam âm thầm cân nhắc một lúc, thủy chung vẫn không bắt được trọng điểm, đành phải tạm gác chuyện này xuống, phân phó Đậu Nhi: “Phía dưới có người gặp nạn, ngươi đi hỗ trợ nhìn xem, bảo phòng bếp hầm chút canh cho hắn, đại phu đến đây, cũng giúp đỡ sắc thuốc, không cần kinh động Sa ma ma.”

Đậu Nhi vội đáp ứng, tự đi gọi Hạ Diệp, cùng đi làm việc.

Lục Giam nhẹ tay nhẹ chân vào phòng, đi đến bên giường, vừa vén màn, liền chống lại ánh mắt của Lâm Cẩn Dung, không khỏi cười: “Không phải nói nàng đang ngủ sao? Tại sao vẫn thức?”

Lâm Cẩn Dung xê dịch vào bên trong: “Có chút không quen giường, ngủ không an ổn, nghe thấy chàng cùng Đậu Nhi bên ngoài nói chuyện liền tỉnh. Tại sao đi lâu như vậy? Có chỗ nào không ổn sao?”

Lục Giam ở mép giường ngồi xuống, kéo tay nàng nắm ở trong tay: “Không phải. Là ta vừa rồi ở dưới lầu gặp một người. Người này sắp chết, bị người ta chém một đao vào ngực, miệng vết thương đã thối rữa sinh giòi, chỉ còn một hơi tàn, ngã vào trước cửa lữ điếm, nhiều người vây xem mà chẳng có ai quản, ta không đành lòng, sai người nâng đến sài phòng phía sau, gọi người đi thỉnh đại phu.”

Lâm Cẩn Dung không khỏi ngạc nhiên: “Vẫn có loại loại sự tình này sao? Có hỏi rõ ràng vết thương kia của hắn vì sao mà có không?”

“Chưa tỉnh lại, cũng không biết được có thể sống sót hay không.” Lục Giam nhẹ nhàng lắc đầu: “Nói đến người này, ta và nàng cũng biết.”

Lâm Cẩn Dung càng kì quái: “Là loại người nào? Nếu đã là người quen của chúng ta, tại sao lại sai người đưa đến sài phòng? Sao không gọi chủ quán thu thập một gian phòng khác?”

Lục Giam nhỏ giọng nói: “Không phải, ta cũng khó mà nói ta quen hắn. Nàng còn nhớ rõ lúc chúng ta đi dạo các cửa hàng ở Thanh châu không, chúng ta xem náo nhiệt, nhìn thấy người tên Vương Lập Xuân mắt sắc như dao không? Chính là kẻ hung hãn vô cùng tàn nhẫn, đánh gãy chân của quan nha, sắp bị phạt nặng, thì cữu phụ đã bỏ ra tiền thay hắn cầu tình.” Hắn khoa tay múa chân một chút chỉ lên trán: “Nơi này, có khắc một chữ Đạo, những người khác tóc tai đều rối tung, chỉ có hắn cuốn gọn hết ra phía sau, lộ ra chữ Đạo kia. Nhớ không?”

Lâm Cẩn Dung lúc này mới nhớ ra, không khỏi đè thấp thanh âm nói: “Hắn không phải giết người, khắc chữ lên mặt sung quân ở đó sao? Tại sao chạy đến nơi đây? Còn thành ra như vậy? Chẳng lẽ là lại giết người?”

Lục Giam thở dài: “Không biết được. Chữ Đạo trên trán hắn không thấy đâu nữa, chỉ còn vết phỏng, ta xem là dùng thứ gì nóng là lên rồi, tất là trộm trốn tới. Nhưng ta nghĩ cữu phụ lúc trước cứu hắn, tất có đạo lý của người, huống chi hắn đã rơi vào tình trạng này, cho dù là người xa lạ cũng không thể nhìn hắn cứ như vậy chết đi, trước cứu sống rồi nói sau. Nếu hắn quả nhiên phạm vào án mạng, cũng sẽ có quan sai đến quản hắn. Coi như hắn là người xa lạ đi.”

Lâm Cẩn Dung nói: “Cũng chỉ biết làm như vậy thôi. Nhưng nhất định phải cẩn thận một chút.”

“Ta biết rồi.” Lục Giam vươn tay sờ trán của nàng: “Không có bị cảm lạnh chứ?”

Lâm Cẩn Dung hơi hơi nhắm mắt: “Không bị, uống canh gừng xong nằm trong chăn đổ mồ hôi rồi.”

“Nhị gia, đại phu đến đây, nhưng không chẩn trị, người mau đến xem sao?” Đậu Nhi ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ gõ cửa, Lục Giam nhanh đứng dậy, nói với Lâm Cẩn Dung: “Không gặp cũng phải gặp, trước sau vẹn toàn, ta đi nhìn xem. Nàng ngủ trước đi.”

Thấy Lâm Cẩn Dung theo lời nhắm mắt, Lục Giam bước nhanh ra cửa phòng đi xuống lầu, đi đến sài phòng phía sau, thấy Vương Lập Xuân dĩ nhiên đã được thu thập sạch sẽ, thay đổi xiêm y vải thô không biết chủ điếm lấy ra từ đâu, banh rộng ngực nằm ở trên một giường con tạm bợ, vẫn không nhúc nhích, giống như đã chết vậy, trên ngực vết đao kia vẫn dữ tợn chói mắt, cũng không có ai đụng đến, mơ hồ có thể thấy được màu trắng của giòi cao thấp di động. Một lang trung hơn bốn mươi tuổi đứng ở một bên, chỉ khoanh tay đứng nhìn, cũng không động thủ, thấy Lục Giam tiến vào, liền xem thường nói: “Không sống nổi, chuẩn bị hậu sự đi.”

Chủ điếm nghe vậy, lập tức cầu xin Lục Giam: “Lục lão gia, dù thế nào coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, không thể để hắn chết ở lữ điếm của tiểu nhân được, tiểu nhân tình nguyện bỏ tiền ra mua quan tài cho hắn a.”

Phụ nhân của chủ điếm cũng nhanh đi theo kêu rên, muốn gọi người tiến vào đem Vương Lập Xuân nâng ra ngoài. Đám người Trường Thọ nghe Lục Giam an bài, tất nhiên là không cho, trong phòng nhất thời một mảnh nháo loạn, Vương Lập Xuân tròng mắt dưới mí nhẹ nhàng giật giật, đầu ngón tay cũng đi theo co rúm hai cái.

Lục Giam nhìn xem rõ ràng, bước lên phía trước quát: “Nháo cái gì? Người vẫn còn chưa chết mà. Mặc dù là người đi đường sinh bệnh, chủ điếm cũng nên báo cáo quan phủ coi chừng mới phải, tại sao người ngã vào trước cửa điếm, còn không muốn quản mà bỏ mặc đấy? Là không muốn mở tiệm sao?” Lại chỉ định lang trung kia: “Ngươi nếu thấy chết mà không cứu được, không xứng làm nghề y.”

Hắn mặc dù tuổi trẻ, nhưng có một loại khí độ, trên người lại có chức quan, bát phẩm uy phong đặt trong mắt người bên ngoài cũng thập phần bắt mắt. Mọi người đều an tĩnh lại, lang trung cũng không dám rời đi, chỉ nói: “Nếu vị quan lão gia thế nào cũng muốn tiểu nhân trị thương, tiểu nhân cũng không dám không theo. Nhưng nói xui xẻo một câu, nếu xảy ra cái gì, cũng không nên đổ lên đầu của tiểu nhân.”

“Đó là tất nhiên, tẫn nhân sự biết thiên mệnh(đành phải chấp nhận số mệnh thôi), dù thế nào cũng không rơi vào trên đầu của ngươi.” Lục Giam hướng Lục Lương ra hiệu, Lục Lương vôi đưa ra một quan tiền: “Đây là tiền chẩn bệnh trước.” Lại đưa một quan tiền vào tay phụ nhân chủ điếm: “Đây là tiền trọ cho hắn. Nhanh đi sắc thuốc.”

Đến tận đây, cũng không có gì để nói, mọi người đều nhất tề chạy đi làm việc. Lang trung kia lệnh cho hai người Trường Thọ cùng Lục Lương đi đem Vương Lập Xuân đè lại, tự thay hắn tẩy trừ miệng vết thương, gạt bỏ lớp thịt thối. Vừa đặt con dao bạc đã hơ qua lửa ở trên miệng của Vương Lập cắt xuống một cái, chợt nghe Vương Lập Xuân “A” hét to một tiếng, đồng thời mạnh mở mắt.

Lang trung sợ tới mức kêu to: “Ấn nhanh.” Trên tay cũng là nửa điểm càng không ngừng đem chỗ thịt thối toàn bộ cắt bỏ sạch sẽ, lộ ra thịt non phấn hồng bên trong. Đương trường còn có vài người cảm thấy ghê tởm. Lục Lương cùng Trường Thọ làm sao gặp qua trường hợp này, lại cách quá gần, lập tức thiếu chút nữa nôn ra, chỉ nghiêng mặt gắt gao đem Vương Lập Xuân đè lại, lớn tiếng nói: “Ngươi đừng giãy giụa, đúng là đau đòi mạng, nhưng là vì tốt cho ngươi thôi.”

Xuất hồ ý liêu, Vương Lập xuân sau khi kêu lên một tiếng, lại không còn tiếng động gì nữa, toàn thân kịch liệt run rẩy, cũng không giãy giụa, chỉ cắn chặt khớp hàm, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lục Giam, trên người mồ hôi lạnh rất nhanh đã ẩm ướt cả xiêm y.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Lục Giam cũng khó chịu muốn chết, yết hầu ngứa ngáy cồn cào, bất quá hắn từ trước đến nay không chịu dễ dàng yếu thế, liền gắt gao nắm quyền, dùng sức đứng thẳng, ánh mắt cũng không chớp nhìn Vương Lập Xuân, còn an ủi nói: “Ngươi cần phải chịu đựng, bằng không chính là chết vô ích.”

Hồi lâu, lang trung mới buông tay, lau một phen mồ hôi lạnh nói: “Tốt lắm, cũng chỉ biết như vậy thôi, sống hay chết thì xem số mạng của hắn. Thừa dịp hắn tỉnh lại, trước cho uống thuốc rồi ăn gì đó.”

Trường Thọ cùng Lục Lương đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, buông Vương Lập Xuân ra, Vương Lập Xuân nhắm mắt, lại mở mắt ra, đột nhiên hướng Lục Giam kéo kéo khóe môi, khàn khàn cổ họng nói một câu.

Nếu hắn không sống nổi, đó là di ngôn, Lục Giam vội bước lên phía trước, nghiêng tai lắng nghe: “Ngươi nói cái gì? Có chuyện gì không thể bỏ xuống được thì có thể nói cho ta nghe.”

Vương Lập Xuân cực kỳ nhỏ giọng, đứt quãng nói: “Ta nhớ rõ ngươi.”

Lục Giam không nghĩ tới thế lại là một câu như thế, trầm mặc một lát, nhỏ giọng hỏi: “Sao ngươi lại thành bộ dạng này?”

Vương Lập Xuân cũng không nói chuyện. Lục Giam đợi một lát không thấy hắn có động tĩnh, lại nhìn qua, hắn đã rơi vào hôn mê.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay