Thế hôn - Chương 319 + 320

Chương 319: Cường giả

Vương Lập Xuân tuy rằng hôn mê, nhưng thuốc và cơm canh không thể không ăn. Lục Giam mắt thấy mấy người Trường Thọ đứng đó lấy chiếc đũa cạy răng của Vương Lập Xuân để bón thuốc cho hắn, cũng không hiểu được người này có thể tiếp tục sống hay không, nghĩ rằng nếu mai mình rời đi, chắc hẳn sẽ bị mặc kệ, dù là để lại nhiều tiền, chỉ sợ chẳng những không cứu mạng được hắn, ngược lại làm cho người ta sinh ra tâm tư mưu sát. Nếu không đi, thì sẽ chậm trễ, đúng là tiến thoái lưỡng nan.

Trái lo phải nghĩ, liền kêu Trường Thọ tới, dặn dò nói: “Chuyện tốt phải làm cho trót, người này nếu không có ai chăm sóc, chỉ sợ không thể sống sót, ta để ngươi lại chăm sóc hắn, đợi đến khi hắn khỏe lại, ngươi lại một mình lên kinh tìm ta được không? Con đường này ngươi đã đi qua một lần, những người khác không có ai thích hợp hơn người.”

Trường Thọ tuy rằng không thích cho lắm, nhưng từ trước đến nay cực kỳ nghe lời Lục Giam, lập tức đáp ứng. Chỉ có chút lo lắng, nhỏ giọng nói: “Nhị gia, người này bị đâm một đao, sẽ không phải là người xấu chứ? Cứu hắn sẽ không chọc phiền toái gì chứ?”

Xuất phát từ sự tín nhiệm đối với Đào Thuấn Khâm, Lục Giam cũng không lo lắng Vương Lập Xuân là người không biết phân biệt phải trái, nhưng thấy Trường Thọ không nhận ra Vương Lập Xuân, vì vậy cũng không nói rõ, chỉ bảo: “Hiện nay hắn chưa tỉnh lại, cũng không biết về sau thế nào, ngươi đề phòng chút là được. Nếu hắn có thể sống, có thể tự gánh vác, ngươi có thể rời đi, không cần hỏi nhiều, cũng không cần nhiều lời.” Thấy Trường Thọ không yên bất an, vội vỗ vỗ đầu vai hắn an ủi nói: “Giữa ban ngày, nhiều người như vậy, không cần sợ hãi, ta sẽ dặn dò người nơi đây bảo vệ ngươi.” An trí thỏa đáng, trở về phòng lại viết một phong thư, chỉ đợi hừng đông sẽ sai người đi Thanh châu gửi Đào Thuấn Khâm.

Sáng sớm hôm sau, phu thê hai người vừa dậy rửa mặt xong, Trường Thọ đã ở ngoài cửa nói: “Nhị gia, người tỉnh lại rồi, muốn gặp người.”

Lục Giam bước nhanh ra ngoài, chuyển tới sài phòng, thấy Vương Lập Xuân mặc dù mệt mỏi không có tinh thần, nhưng tốt xấu thần trí cũng thanh tỉnh, thấy hắn tiến vào cũng không lộ ra bộ dạng cảm kích rơi nước mắt gì đó, chỉ nói: “Mỗ có vài câu quan trọng muốn nói với ân công.” Sau đó không có động tĩnh gì thêm.

Lục Giam nhìn nhìn đám người Trường Thọ hầu hạ ở một bên, đoán hắn không muốn để đám người Trường Thọ biết, liền vẫy tay bảo bọn họ đi ra ngoài. Tuy rằng chỉ trong một đêm, Trường Thọ cùng Lục Lương cũng đã cảm nhận được hơi thở nguy hiểm nào đó phát ra từ người Vương Lập Xuân, rất là lo lắng nhỏ giọng khuyên nhủ: “Nhị gia, vẫn nên để nhóm tiểu nhân ở trong này hầu hạ đi?”

Vương Lập Xuân đã thành bộ dạng này, còn có thể làm được gì? Lục Giam thản nhiên nói: “Sợ cái gì? Đều ra ngoài đi.”

Đám người Trường Thọ đành phải cẩn thận nói: “Vậy nhóm tiểu nhân ngay tại cửa.”

Vương Lập Xuân nhìn Lục Giam hắc hắc bật cười: “Nói đến cũng thật là kỳ quái, ta sắp chết, tại sao còn có người sợ ta như vậy? Lục Nhị gia, người không sợ ta sao?”

Lục Giam thấy hắn sắc mặt vàng như nến, môi khô bong nứt nẻ, tròng mắt đều là ảm đạm không có tia sáng, nhưng giả bộ như không có việc gì thản nhiên nói: “Ta sợ gì một người sắp chết như ngươi chứ? Ngươi giờ phút này bất quá chỉ là mũi tên hết đà mà thôi!”

Vương Lập Xuân ngẩn ra, lập tức nói: “Nói đúng, xem ra Lục Nhị gia quả nhiên nhận ra ta là ai.”

Lục Giam thản nhiên nói: “Đương nhiên nhận ra. Nhưng dám cứu ngươi sẽ không sợ ngươi giết người diệt khẩu.”

Vương Lập Xuân thấy hắn chỉ là một thư sinh văn nhược lại dám nói như vậy, không khỏi có thêm hai phần kính ý: “Ta cũng không phải kẻ phát rồ bỏ mạng giết người làm chi? Vẫn là trước tiên nói về việc vì sao ta lại rơi vào tình cảnh này, cũng để người an tâm.” Vốn lão mẫu của hắn bệnh nặng, tháng trước nhờ người gửi thư nói muốn gặp hắn lần cuối cùng, hắn đi không xong, đơn giản xóa bỏ hình xăm trên mặt một mình đào tẩu, ban ngày không dám đi đường, lại càng không dám đi đại đạo, chuyên chọn đường nhỏ hẻo lánh mà đi. Ai ngờ lại gặp cường giả cướp đường, hắn mặc dù tự xưng là thân có tài nghệ, rốt cuộc đánh không lại nhiều người suýt nữa táng mạng. Trước đó vài ngày vẫn chịu đựng trốn tránh, cũng không dám ra đây, hôm qua chống đỡ không nổi nữa, đành phải lết ra đường xin giúp đỡ.

Hắn là một quân phạm đào tẩu, thân vô vật dư thừa, cho dù là cường giả muốn cướp đường, cũng không có đạo lý khiến hắn rơi vào tình cảnh này, chỉ sợ trong đó có điều giấu giếm, có ẩn tình gì khác. Lục Giam cũng không hoàn toàn tin hắn, chỉ nói: “Nếu có cường giả, ta sẽ thông báo với chủ điếm, bảo người đi đường cẩn thận một chút.”

Vương Lập Xuân dường như nhận ra hắn không tin mình, thoáng loan loan khóe môi, mang theo vài phần châm chọc cười nói: “Giờ phút này ta chỉ có thể nằm đây, còn làm phiền Nhị gia giúp đỡ che lấp một phen. Nếu ta có thể giữ lại tính mạng, sau khi thăm lão mẫu trở về, nên báo ân tất nhiên sẽ báo ân, nên báo thù liền báo thù, nếu mất mạng, coi như người đánh mất số tiền này đi.”

Lục Giam nghe ra ý tứ của hắn, là muốn mình đừng xen vào việc của người khác, chớ chọc phiền toái. Tốt xấu gì cũng cứu hắn một mạng, lại có thái độ này, trong lòng có chút tư vị không phải, nhưng chung quy cũng nên là thế, huống chi Vương Lập Xuân từ trước đến nay đều là một người như vậy, lúc trước nhớ ân tình của Đào Thuấn Khâm, cũng không thấy hắn đối với đám người Đào Phượng Đường giả bộ lấy lòng, liền không kiên nhẫn cùng hắn so đo. Vì thế đứng dậy nói: “Ta cứu ngươi không phải muốn ngươi báo ân, bất quá là không đành lòng mà thôi. Ngươi nói ngươi không làm chuyện thương thiên hại lí, vậy là tốt rồi, phải về nhà thăm lão mẫu, ta cũng mặc kệ ngươi. Nếu là vi phạm pháp lệnh, sẽ có người thu thập ngươi.” Nói xong rời đi.

Vương Lập Xuân thấy hắn không khỏi hờn giận, nhưng cũng mặc kệ, chỉ ngửa mặt nhìn mái ngói trên nóc nhà ngốc nghếch trong chốc lát, rồi tiếp tục vùi đầu ngủ mê mệt.

Lục Giam ra sài phòng, hơi suy tư một phen, bảo chủ điếm an bài một bàn tiệc, mời bảo tiêu đến ăn uống, trong lúc đó tất nhiên là nói đến chuyện của Vương Lập Xuân, dựa theo cách nói của Vương Lập Xuân, hắn bị cướp đường gây thương tích, tiền tài hoàn toàn biến mất, sẽ để Trường Thọ ở lại coi chừng, nhờ hắn chiếu cố nhiều hơn, lại hỏi chung quanh có cường giả hoành hành hay không, bảo tiêu kia quả nhiên nói: “Trên quan đạo là không có loại sự tình này, đi đường nhỏ thật ra ngẫu nhiên thấy được một hai người đi đường bị cướp tiền, nhưng chưa bao giờ có người bị thương đến tận đây.” Lại hướng Lục Giam cho thấy thái độ, nói là nhất định đem chuyện có cường giả chặn đường báo lên phía trên.

Lục Giam đa tạ hắn, hỏi qua đám người Lâm Cẩn Dung, thấy toàn bộ thu thập thỏa đáng, hạ lệnh đứng dậy đi đến bến tàu lên thuyền.

Từ khách sạn đến bến tàu cũng không xa, Lâm Cẩn Dung lấy cớ lên thuyền hoạt động không tiện, muốn ngắm nhìn một chút, đeo đấu lạp, đi theo phía sau Lục Giam, một đường bước vào, đem hoàn cảnh chung quanh nhìn ngắm rõ ràng. Tuy là biết tương lai mình không nhất định có thể sống sót, nhưng chưa đến cùng, vẫn còn ôm một phần hi vọng, không khỏi cẩn thận, đối với hoàn cảnh quen thuộc hơn một phần, cũng có thêm một phần khả năng sống sót.

Trường Thọ đáng thương hề hề đưa bọn họ đến bến tàu, thu góc áo không muốn trở về, thuyền khách đã khởi động đi thật xa, Lâm Cẩn Dung còn có thể từ cửa sổ nhìn thấy hắn cô đơn một mình đứng ở nơi đó nhìn xung quanh, không khỏi hỏi Lục Giam: “Vương Lập Xuân, chuyện thị phi này chàng không thể không cứu, giờ phút này lại để Trường Thọ ở lại chăm sóc, sẽ không sợ ngày sau có phiền toái sao? Hắn có nói cho chàng biết, thương thế của hắn là thế nào không?”

Lục Giam không muốn nói nhiều với nàng về chuyện Vương Lập Xuân, dù sao đều là chuyện của nam nhân, nàng là một nữ nhân cũng không giúp ích gì được thêm, bất quá là thêm lo lắng mà thôi, nhưng thấy nàng hỏi, còn thập phần cảm thấy hứng thú, cũng vẫn kể lại với nàng một lần: “Hắn nói là chỉ vì trốn về thăm lão mẫu, thà rằng tin là có còn hơn là không. Trường Thọ chăm sóc hắn mấy ngày, sống hay chết sau đó không liên quan, ta lúc trước cũng không xuất hiện cùng hắn, hắn cũng không có khả năng nói lung tung, không có trở ngại gì.”

Cướp đường cường giả nơi nơi đều có, sơn có sơn phỉ, thủy có thủy phỉ, vốn không phải chuyện hiếm lạ, Lục Giam hoài nghi vết thương của Vương Lập Xuân là do bị người đuổi bắt, hoặc là lúc trước kết thù oán gây thương tích, dù sao lúc trước một đám người bọn họ lúc đến các cửa hàng ở Thanh châu thấy nhân duyên của Vương Lập Xuân rất kém cỏi; Lại có bảo tiêu nói rõ, cho nên cũng không đem việc này là đại sự, nói rồi cho qua, cũng không để ở trong lòng.

Lâm Cẩn Dung thì không, nàng không khỏi liên hệ việc này cùng với đại loạn ba năm sau. Lúc trước, binh lính bất ngờ làm phản giết trưởng quan vốn chỉ có mấy chục người, rồi trốn vào núi rừng trộn lẫn với lưu dân cùng sơn phỉ, nhanh chóng trở nên lớn mạnh, sau đó thần không biết quỷ không hay tiến vào Bình châu. Ai có thể biết cường giả chém giết Vương Lập Xuân này ngày sau cũng tham gia vào trận bạo loạn kia hay không? Có phải là đám đạo tặc tràn đến Giang thần miếu giết người kia hay không? Nàng đột nhiên có chút đứng ngồi không yên: “Gần đây có nhiều sơn phỉ không?”

Lục Giam thấy nàng tuy rằng kiệt lực bảo trì trấn tĩnh, trong mắt trên mặt lại vô cùng bất an, nghĩ rằng tuy nàng có năng lực, rốt cuộc cũng chỉ là nữ tử khuê phòng được nuông chiều, trong lòng không khỏi mềm nhũn, vươn tay ôm nàng vào trong lòng, thấp giọng trấn an: “Nay thế đạo bình yên, làm sao có nhiều đạo tặc đến vậy? Chỉ là lời của kẻ hết ăn lại nằm, là vô căn cứ thôi. Chúng ta đi đường đều là quan đạo, không cần để ở trong lòng.”

Lâm Cẩn Dung lại thủy chung không thể buông lỏng tâm sự, đứng ở phía trước cửa sổ quan vọng cảnh sông mà yên lặng tính toán, bọn họ lần này dọc theo phía bắc sông Chử Giang vào kinh thành, mà lúc trước chạy nạn, cũng là qua sông thì coi như được an toàn. Cũng không biết phía bên kia con sông, là hoàn cảnh gì? Cuộc đời nàng có thể đi qua được bên đó hay không? Nhưng mặc dù nàng tham lam vươn dài cổ trông về phía xa, cũng chỉ nhìn thấy một mảnh mênh mang, cùng một đường chân trời mờ mịt mà thôi.

Lục Giam thấy nàng nhìn xung quanh, vẻ mặt đều là tò mò, không khỏi hưng trí bừng bừng phấn chấn, ôm lấy nàng ở phía trước cửa sổ, chỉ phong cảnh núi sông cho nàng xem, lại phân loại thuyền nói cho nàng nghe: “Hải thuyền lớn nhất có vạn hộc thuyền, có thể chứa ngàn người, tích trữ lương thực một năm, đi xa ra ngoài trùng dương; Trong số thuyền sông lại có vạn thạch đại thuyền, nhưng đa phần là loại thuyền trung đẳng mấy trăm ngàn hộc; Có thuyền hồ, chuyên dùng để du ngoạn, phá lệ xa hoa, lại có thuyền nhỏ, thuyền múa chèo, ngày sau có cơ hội, ta sẽ dẫn nàng đi xem.”

Xuất môn quả nhiên kiến thức rộng rãi, Lâm Cẩn Dung hàm chứa cười nghe hắn nhất nhất kể, lại hỏi: “Ta nghe người ta nói, đi thuyền tối kị hành khách chết trong thuyền, thường thường hơi thở chưa tuyệt liền cuốn chiếu quăng xuống nước, có chuyện này hay không?”

Lục Giam nói: “Đúng. Nàng xem, đằng trước có một con thuyền rất đẹp kìa!”

Chương 320: Nương nương sơn

Lâm Cẩn Dung nghe Lục Giam khen thuyền kia, nhanh ghé mắt nhìn lại, thấy phía trước bên trái có một chiếc thuyền lớn, dài chừng hơn năm mươi trượng, trang sức xa hoa, điêu lan họa củng, thập phần tinh xảo. Trên đó có một người nhàn rỗi ngồi ngắm cảnh, bên cạnh lại có bàn trà và một bộ trà cụ tinh xảo, một nha hoàn cùng tuổi với Đồng Nhi ngồi xổm một bên, đang cầm quạt hương bồ quạt một tiểu hỏa lò. Người ngắm cảnh kia mặc một kiện đạo bào màu trắng rộng thùng thình, trên đầu đội tịch mạo, khoanh chân ngồi ở chỗ kia, nhìn qua có vài phần tiên vị.

Lâm Cẩn Dung không khỏi hâm mộ nói: “Người này cứ như đang trải qua một cuộc sống thần tiên vậy.”

Lục Giam cười: “Sao lại nói vậy?”

Lâm Cẩn Dung liền phân tích cho hắn nghe: “Chàng xem, thuyền này thanh tịnh, không phải do hắn bao hết sao, chứng minh hắn thực giàu có; Có năng lực tự do tự tại pha trà thưởng cảnh, cũng không phải là sống một cuộc sống thần tiên sao?” Lời còn chưa dứt, chợt nghe Lục Giam bật cười.

Lâm Cẩn Dung bất mãn: “Chàng cười cái gì?”

Lục Giam nói: “Không cười cái gì. Ta chỉ là muốn, theo như lời của nàng, ta lúc này cũng coi như đang trải qua một cuộc sống thần tiên đi. Nếu nàng muốn giống như hắn pha trà chơi đùa, ngày sau ta cũng có thể thay nàng thuê một con thuyền đẹp. Nhưng nói đến tự do tự tại, chắc gì hắn đã được như vậy, áy náy tìm thanh thản mà thôi, trên đời này chân chính từ trong ra ngoài đều thấy tự do tự tại không có mấy người.”

Khi nói chuyện, dường như nước đã sôi, người nọ liền cử động, mây bay nước chảy lưu loát sinh động chích trà, nghiền trà, la trà, canh lửa, điểm trà, hành văn liền mạch lưu loát.

Lâm Cẩn Dung vừa thấy liền biết là người trong nghề, liền không hề lên tiếng, chỉ chuyên tâm nhìn động tác của người nọ, Lục Giam lại cúi đầu “Di” một tiếng: “Này không phải Mai Bảo Thanh sao?”

“Thật sự?” Lâm Cẩn Dung cuống quýt nhìn chăm chú. Nhiều năm trước tới nay, nàng nghe được tên họ cùng sự tích của người này vô số lần, năm mới từng thập phần muốn cùng nhà hắn kết giao, tạo quan hệ, nhưng mọi người chưa từng gặp qua một lần. Hôm nay lại khiến nàng may mắn gặp gỡ, sao không nhìn cho rõ ràng.

Lục Giam thấy nàng nhìn nghiêm túc, không khỏi hỏi: “Nàng nhìn cái gì?”

Hai con thuyền đi cùng một hướng, dần dần cách xa, Lâm Cẩn Dung chưa thấy Mai Bảo Thanh rõ ràng, liền dựa vào cánh tay của Lục Giam, kiễng chân hướng bên kia xem: “Kính ngưỡng đã lâu, ta muốn nhìn xem hắn có phải là người ba đầu sáu tay hay không.”

Đã thấy Mai Bảo Thanh đột nhiên bỏ tịch mạo xuống, quay đầu đối với bọn họ bên này nâng chén, Lâm Cẩn Dung hoảng sợ, nhanh cúi đầu mặt giấu ở sau lưng Lục Giam: “Dường như hắn nghe thấy được.”

Lục Giam vừa xấu hổ lại buồn cười, xa xa hướng về phía Mai Bảo Thanh ôm quyền, thấp giọng nói: “Chỉ coi như mình đang ngắm phong cảnh là được, nhưng nếu gặp, không khỏi phải lên tiếp đón. Bằng không mới là thật thất lễ.”

Bị người khác nhìn ngắm chằm chằm, chung quy là chuyện dọa người, nếu khiến người ta có ấn tượng lỗ mãng không biết lễ, vậy càng tệ hơn, Lâm Cẩn Dung mang theo vài phần xấu hổ lui đến bên một góc cửa sổ nói: “Chàng đi đi.”

Lục Giam cũng có vài phần xấu hổ, dặn dò nói: “Lần sau cẩn thận một chút.” Nói xong thoáng thu thập một chút xiêm y, đi ra ngoài phân phó nhà đò vài câu, nhà đò liền hướng tới con thuyền lớn kia, hai chiếc thuyền thật cẩn thận dựa vào gần nhau, có người móc hai chiếc thuyền vào cùng một chỗ, cầm tấm ván gỗ đặt lên, Lục Giam thật cẩn thận bước lên thuyền của Mai Bảo Thanh.

Lâm Cẩn Dung tránh ở sau cửa sổ vụng trộm nhìn lại, chỉ thấy Mai Bảo Thanh đứng ở mũi tàu chắp tay đón chào Lục Giam, ánh mắt giống như vô tình hướng nàng liếc mắt một cái, trong lòng biết ở góc độ này Mai Bảo Thanh cũng không thấy mình, liền yên tâm lớn mật đánh giá Mai Bảo Thanh. Đã thấy người này bất quá chỉ mới ba mươi tuổi, bạch diện không nói, lại còn thanh gầy, đôi mắt sắc bén vô cùng, cử chỉ tươi cười cũng thực lịch sự tao nhã, hoàn toàn không giống với tưởng tượng của nàng. Đúng là người lợi hại, không khỏi thầm than một phen.

Không được bao lâu, Đậu Nhi cầm hai bánh trà tiến vào nói: “Thiếu phu nhân, đây là cống trà uyển long phượng đoàn mới hái đầu xuân năm nay mà vị Mai Đại lão gia sai người đưa tới, Nhị gia lệnh bảo Trường Ninh mang cặp bút lông song ngọc qua làm quà tạ lễ.”

“Bên trái ở rương thứ hai, ngươi tự đem qua đi.” Lâm Cẩn Dung tiếp nhận trà, chính là trà bánh long phượng cực phẩm, đột nhiên liền sinh ra ý niệm pha trà trong đầu.

Lục Giam ở trên thuyền Mai Bảo Thanh ngây người non nửa canh giờ rồi trở về, Lâm Cẩn Dung đã xong xuôi, chuẩn bị pha trà, không khỏi cười nói: “Món quà này quả thật khiến nàng rất hứng thú.”

Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Nhân nhàn tâm nhàn còn có nhã hứng, trước nhìn thấy Mai Bảo Thanh pha trà, lại được hắn tặng trà ngon, có chút nhịn không được. Có muốn uống một chén, thử xem rốt cuộc là tay nghề của ta hơn, hay là hắn hơn không.”

Lục Giam cẩn thận nhớ lại một phen, cười nói: “Khó phân định, sàn sàn như nhau.”

Lục Giam ngồi đối diện với nàng, ngưng thần xem nàng pha trà: “Thê tử hắn năm ngoái đã qua đời.”

Lâm Cẩn Dung ngẩn ra, đột nhiên liền mất hưng trí, hơi hơi cười lạnh: “Bất quá chỉ mới mấy tháng, đã có thể trở lại cuộc sống thần tiên như vậy.”

Lục Giam không biết nàng tại sao đột nhiên thay đổi tâm tình, nhưng cũng đoán nữ tử đại khái đều không thích tình lang bạc bẽo, lão bà của Mai Bảo Thanh vừa mới chết, có thể chơi thuyền ngắm sông, thảnh thơi thích ý, sinh ý chu toàn, nghĩ đến đúng là bạc tình. Nhưng trong lòng không cho là đúng: “Cũng không thấy hắn không đau lòng, có những người khổ sở cũng không nhất định để người bên ngoài nhìn thấy.”

Lâm Cẩn Dung cúi mặt nói: “Chàng nói đúng.” Trầm mặc một lát, rót một chén trà, đưa tới trước mặt Lục Giam, lại thay đổi hé ra khuôn mặt tươi cười: “Nếm thử đi, chính là đổi lấy từ cặp bút lông của chàng a.”

Lục Giam mơ hồ cảm thấy nàng cùng từ trước hơi có chút không giống nhau, lại không bắt được trọng điểm, đơn giản bỏ qua, an tâm hưởng thụ thời gian tốt đẹp hiếm có này.

Thuyền đi lâu, cảm giác mới mẻ ban đầu trôi qua, con người có chút sốt ruột ủ rũ, buồn ngủ, Lục Giam cuộc đời này trừ bỏ lúc còn bé ra, chưa bao giờ từng thả lỏng như thế, đang cùng Lâm Cẩn Dung nói chuyện, tiếp theo đã ngủ say.

Lâm Cẩn Dung ngủ mơ mơ màng màng, nghe thấy Anh Đào ở bên ngoài thấp giọng gọi hai câu, bừng tỉnh lại, vội ngồi dậy, thấy Lục Giam ở bên người nàng ngủ say sưa, ngoài cửa sổ mấy tia nắng từ mặt sông phản xạ chiếu vào, nhảy nhót trong phòng, hơi nước được gió thổi từ từ đưa tới, tâm tình liền thư sướng vài phần, nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, mở cửa hỏi Anh Đào: “Sao vậy?”

Anh Đào nói: “Sa ma ma say tàu, thuốc mang đến đã uống cũng không có tác dụng. Lúc trước vẫn chống đỡ, lúc này không thể chịu nổi, muốn hỏi thiếu phu nhân đưa ra chủ ý.”

“Ngươi đi tìm nhà đò hỏi đơn thuốc, bọn họ đi thuyền lâu, chắc là biết.” Lâm Cẩn Dung nhanh chóng thu thập thỏa đáng, Anh Đào đi cách vách, Sa ma ma tuổi đã cao, lại là người bên cạnh của Lục lão phu nhân, điều kiện khoang thuyền cũng không thua kém bao nhiêu so với Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam, lúc này Hạ Diệp, Đậu Nhi, Song Phúc, Song Toàn đều canh giữ ở một bên, Sa ma ma khó chịu muốn chết muốn sống, thấy Lâm Cẩn Dung đi vào, còn liều mạng muốn ngồi dậy.

Lâm Cẩn Dung vội ấn bà xuống, ôn nhu trấn an, ngay sau đó một phụ nhân mập mạp ngăm đen cũng tiến vào, trước thỉnh an Lâm Cẩn Dung, thô giọng đuổi mấy người Song Phúc ra: “Đừng đứng đây, không có việc gì thì ra ngoài đi.” Lại cầm thuốc dán đen tuyền ra, nói là đơn thuốc của bản thân tự chế, đặc biệt hữu dụng, bảo Sa ma ma dán vào giữa rốn.

Sa ma ma khổ sở muốn chết, chỉ ngóng trông có đơn thuốc nào đó để bản thân đỡ khổ, cũng không quản cái gì, lại càng không dám ghét bỏ, nhanh nhờ Đậu Nhi hỗ trợ. Phụ nhân kia nói: “Lão ma ma cố chịu đựng, chỉ một chén trà nhỏ sẽ có tác dụng.” Quay đầu lại hỏi Lâm Cẩn Dung: “Thiếu phu nhân, cơm chiều muốn ăn gì?”

Lâm Cẩn Dung nhân tiện nói: “Cơm chiều nấu thanh đạm chút, trời nóng, không hứng ăn uống. Đối với lão ma ma, hầm cháo hoa với dưa muối là được rồi. Không biết vị đại tẩu họ gì?”

Phụ nhân kia cười nói: “Không dám nhận, tiểu phụ nhân phu gia họ Phó, mọi người hay gọi là Phó đại tẩu. Nương tử chọn ngồi thuyền nhà ta, đúng là lựa chọn sáng suốt.”

Phó, thanh âm của hài đi lại, Lâm Cẩn Dung không khỏi cười nói: “Đại tẩu thật biết ăn nói. Không biết đại tẩu có từng đi qua đối diện con sông bên kia không? Bên kia là tình hình thế nào?”

Phó đại tẩu cười nói: “Tất nhiên là đã đi qua, bên kia sông là thị trấn nhỏ, tên là Tức huyện, thị trấn không lớn, dân cư cũng không nhiều, nhưng vẫn có vẻ giàu có và đông đúc.”

Lâm Cẩn Dung thấy tình hình của Sa ma ma quả nhiên tốt hơn nhiều, liền thả tâm, lại hỏi: “Bên kia phong tục như thế nào?”

Phó đại tẩu đáp: “Qua sông, đó là hai loại tập tục, bên kia ấm áp hơn nhiều, nhiều người thích ăn vị ngọt, khả năng sông nước của tiểu nương tử bên đó cũng so với bên này tốt hơn, tính tình nam tử cũng ôn hòa hơn.” Nói đến chỗ cao hứng, ánh mắt chuyển đến trên người Lâm Cẩn Dung, nhỏ giọng nói: “Nương tử đã có tiểu công tử chưa? Tiểu phụ nhân xem xét bộ dáng của nương tử dường như chưa từng sinh dưỡng hài tử.”

Người này cũng quá thẳng thắn lại hơi nhiều chuyện, lời vừa nói ra, ngay cả căn bệnh của Sa ma ma cũng bị dọa chạy một nửa, tất cả đều nhìn Lâm Cẩn Dung. Lâm Cẩn Dung cúi mắt đem quạt lụa nhẹ nhàng phe phẩy hai cái mới cười nhẹ: “Chưa từng.”

“Không sợ.” Phó đại tẩu không để ý tới sắc mặt người khác, dùng sức vỗ đùi, lớn tiếng nói: “Đi thêm ba ngày, có tòa nương nương sơn, ở chân núi có nương nương tuyền, nương tử nếu muốn cầu tự, nơi đó là linh nghiệm nhất. Chỉ cần kiền tâm cầu bái, lại thả xuống hồ vài đồng tiền, uống một chén nước suối, lập tức sẽ hoài thai a.”

Đậu Nhi thấy nàng ngôn ngữ cử chỉ thô bỉ, rất sợ nói thêm gì đó sẽ khiến Lâm Cẩn Dung không khỏi hờn giận, vội dời lực chú ý của nàng: “Sắc trời đã tối muộn, không biết tối nay nghỉ tạm ở đâu đây?”

Phó đại tẩu lúc này mới nhìn nhìn sắc trời, vỗ tay lớn một cái: “Ta phải nấu cơm đây.” Nói xong hấp tấp rời đi.

Lâm Cẩn Dung lại trấn an Sa ma ma vài câu, phân phó mấy người Anh Đào chăm sóc, rồi trở về khoang. Đẩy cửa đi vào, chỉ nghe tiếng sách sột soạt, Lục Giam dựa vào trước cửa sổ, cầm một quyển sách lật giở, liền hỏi hắn: “Sao đã tỉnh lại? Cơm chiều còn chưa chuẩn bị xong mà.”

“Vị Phó đại tẩu thanh âm quá lớn, ta không thể không tỉnh dậy.” Lục Giam kêu nàng đi qua, dán vào lỗ tai nàng thấp giọng cười nói: “Nương nương sơn, nương nương tuyền có thật không? Lập tức có thể hoài thai sao?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay