27. Được sinh ra, được yêu anh là điều hạnh phúc!

ĐƯỢC
SINH RA, ĐƯỢC YÊU ANH LÀ ĐIỀU HẠNH PHÚC!

Anh nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào căn phòng
lúc nào cũng màu trắng và nặng mùi thuốc nồng, nhìn lên giường thấy vợ đang
ngủ. Khẽ khàng anh chậm rãi đến gần, cố gắng không gây tiếng động. Đặt mấy cuốn
sách lên bàn, anh ngồi xuống ghế và bắt đầu công việc ưa thích: ngắm nhìn vợ
say giấc. Mỗi ngày cứ đến giờ nghỉ trưa, anh lại vào đây âm thầm quan sát cô –
người con gái vừa kết hôn với mình chưa đầy ba năm đã hay tin mắc bệnh hiểm
nghèo. Đôi mắt lúc nào cũng tràn đầy yêu thương của anh nhìn cô thật kỹ để xem
nước da có xanh xao quá không, thân hình có gầy nhiều không và xem mái tóc dài
đen mượt đó rụng thêm bao nhiêu sợi so với ngày hôm qua. Lần nào cũng như lần
ấy, càng nhận ra dáng vẻ tiều tụy của vợ anh càng đau đớn. Cúi gầm mặt, anh cố
giấu nước mắt. Nhiều lần chàng trai tự hỏi: Vì sao lại là vợ anh mà không phải
là anh gánh chịu bi kịch này? Lý do gì Thượng Đế lại mang bất hạnh đổ lên người
cô khi chưa đến hai bảy mươi tuổi?... Anh chẳng thể có được câu trả lời.

Bàn tay mềm mại chạm vào mặt khiến anh
giật mình ngước lên. Trên giường, cô đã thức tự lúc nào chẳng những thế còn
nhìn anh thật ấm áp.

“Anh đến sao không đánh thức em?”

Đối diện, anh cười cười cất giấu nỗi
buồn thật nhanh:

“Anh muốn em ngủ thêm.”

Vừa đáp anh vừa cầm mấy cuốn sách trên bàn rồi ngồi lên giường, bên cạnh
vợ.

“Em xem, anh đã mang mấy cuốn tiểu thuyết em thích đến đây.”

Cô đón lấy sách, gương mặt hốc hác tươi tắn hẳn, mỉm cười dịu dàng:

“Tuyệt quá, cám ơn anh.”

Nhìn vợ trìu mến, anh bảo:

“Hay anh đọc em nghe nhé.”

Cô tròn xoe mắt sau đó gật đầu cười thật tươi. Tiếp, cô tựa đầu vào vai
chồng lắng nghe anh đọc dòng đầu tiên trong cuốn tiểu thuyết.

Rời khỏi phòng bác sĩ, anh lê từng bước nặng nhọc trở về với tâm trạng
đau buồn. Anh vừa được cho hay, tình hình của vợ rất tồi tệ và điều kinh khủng,
cô không sống quá hai tuần.

Đứng trước cửa phòng bệnh, anh nén nỗi đau để không khóc khi vào gặp vợ.

Mới thấy mặt anh, cô đã hỏi:

“Anh ăn tối xong rồi ư?”

“Ừ, em chưa ngủ sao? Đừng thức khuya quá, không tốt.” Dứt lời, anh kéo
chăn ra ý muốn bảo cô đi ngủ.

Cô ngoan ngoãn nằm xuống để chồng đắp chăn phủ kín người.

“Em à, em thích làm gì nào?” Vừa kéo chăn thẳng thướm, anh vừa nói.

“Dạ?”

“Ý anh là ngoài đọc tiểu thuyết em còn thích làm gì? Em cứ nói, anh nhất
định đáp ứng.”

Cô lắc đầu đồng thời thò tay ra khỏi lớp vải dày nắm lấy tay chồng:

“Chỉ cần anh ở bên cạnh thế này là đủ rồi!”

Nghe vợ trả lời như vậy, anh càng đớn đau hơn.

Thời gian chậm rãi trôi qua, cả căn phòng gần như chìm trong bóng tối, cô
đã ngủ nhưng anh vẫn thức. Anh không biết phải làm gì để vợ hạnh phúc trong
những ngày cuối đời. Hoang mang. Lo lắng. Sợ hãi. Tất cả như nuốt trọn lấy anh.
Còn đang trăn trở thì chợt, anh thấy cuốn ký họa nằm trên bàn. Đúng rồi! Cô rất
thích hội họa. Từ khi nhập viện đến nay, chưa bao giờ cô có dịp đụng vào bút
vẽ. Đắn đo hồi lâu, anh quyết định ngày mai mang bộ đồ vẽ đến cho vợ.

Sáng, cô ngạc nhiên vì thấy chồng hì hục lôi giá vẽ với bút màu cả giấy
A3 từ nhà vào bệnh viện. Chẳng để vợ hỏi, anh nói ngay vẻ mặt rạng rỡ:

“Lâu lắm rồi em không vẽ đúng không? Tự dưng hôm nay anh muốn thấy em cầm
cọ nên mang đồ vào.”

“Nhưng bỏ lâu quá, em sợ mình vẽ xấu.”

“Không sao. Anh mong em tìm thấy hạnh phúc khi cầm cọ trên tay.”

Thấy vẻ nài nỉ đến trẻ con của chồng, cô cười phì khiến cho gương mặt
xanh xao hốc hác lại trở nên tươi tắn.

Dìu vợ ra ngoài hành lang phòng bệnh, anh ngồi xuống chăm chú quan sát cô
cầm cọ và bắt đầu vẽ. Lúc trước, cô vẽ đẹp lắm nhưng giờ chỉ quẹt vài đường:
màu xanh là cỏ, màu đỏ là hoa, màu nâu là đất... Nhìn vợ vẽ khó khăn anh muốn
khóc. Dù vậy, anh tự nhủ phải mạnh mẽ, mỉm cười với cô.

“Em vẽ đẹp ghê.”

Cô dừng lại, quay qua nhìn anh nói:

“Khéo nịnh! Xấu òm!”

Dẫu chồng đang tươi cười nhưng cô đâu biết rằng, lòng anh đau vô vàn.
Nước mắt, anh để chảy vào tim. Sáng ấy là một ngày cuối đông đẹp đẽ, tinh khôi
với hàng ngàn chiếc lá úa tàn rơi rụng xuống tâm hồn chàng trai.

Vẽ vời xong, anh lại nhớ vợ từng thích âm nhạc. Đặc biệt, cô thường chơi
violon. Thế là chẳng chần chừ, qua ngày hôm sau anh mang hẳn cây đàn violon vào
bệnh viện.

“Đàn anh nghe một bản nhé.” Anh dịu dàng bảo.

“Em không biết mình nhấc nổi đàn không nữa nhưng em sẽ cố.” Cô đón lấy
đàn, nói nhỏ.

Đứng ngoài khuôn viên bệnh viện, cô đặt đàn lên đôi vai gầy yếu, tay còn
lại cầm cây vĩ rồi chậm rãi chơi một bản nhạc cũ. Giai điệu vang lên, lúc nghe
lúc không nhưng anh chẳng quan tâm điều đó mà chỉ nhìn vợ đang nhắm mắt, say
sưa chơi đàn. Chí ít, đây là điều anh muốn thấy.

Tự dưng một cơn gió thổi đến vô tình cuốn bay mũ len trùm đầu, cô lập tức
ngừng đàn lấy tay che mái tóc rụng gần hết. Còn anh thì mau chóng đuổi theo,
cũng may là chụp được. Lúc trở về, anh kinh ngạc thấy vợ ngồi trên ghế, hai tay
cứ ôm giữa mái đầu.

“Em sao vậy?”

Nghe tiếng chồng, cô từ từ ngước lên mắt đượm buồn:

“Tóc em... trông xấu lắm phải không?”

Bất động vài giây rồi mắt đỏ hoe, anh ôm lấy vợ bảo:

“Ngốc! Anh thương em chứ không phải mái tóc!”

Câu trả lời của chồng vừa dứt, cô ôm anh chặt hơn. Gió vẫn thổi nhè nhẹ
mang theo những chiếc lá rơi rụng đang xoay tròn dưới bầu trời xam xám cuối
đông. Lại thêm một ngày nữa qua đi... Và hôm đó, anh lẫn cô đều giấu nước mắt
không cho người kia biết.

Mỗi ngày, anh luôn giúp vợ làm những điều cô yêu thích. Bởi anh muốn cô
cười, muốn thấy gương mặt đầy niềm vui kia. Thế nhưng chẳng hiểu sao, anh có
cảm giác tất cả những việc đó vẫn chưa mang lại hạnh phúc trọn vẹn cho cô...
Ngoài kia cửa sồ, lá mùa đông cứ héo tàn. Thời gian chẳng thể chờ đợi thêm được
nữa.

Một hôm, ngồi trên ghế ngoài hành lang phòng, anh ôm vợ khẽ khàng hỏi:

“Em còn thích làm gì nữa không, anh sẽ mang vào đây cho em.”

“Không cần đâu anh à, vậy là đủ rồi.”

“Em đừng lo, anh đủ sức làm những điều em muốn.”

Im lặng chốc lát, cô đáp:

“Em muốn hoàn thành một chuyến hành trình!”

Đột ngột, anh reo lên cắt ngang lời vợ:

“Đúng, em từng nói rất thích Nhật Bản và các nước Bắc Âu. Em ao ước được
đến những nơi đó dù chỉ một lần. Anh sẽ mang vào những bức tranh phong cảnh khổ
lớn của các nước ấy dán lên tường cho em xem nhé!”

Trước trạng thái phấn khích của chồng, cô mỉm cười:

“Ừm, cũng được. Đợi khi nào em khỏe, chúng ta sẽ tiếp tục chuyến hành
trình kỳ diệu!”

Đang vui, bất chợt anh ngừng cười. Điều vợ vừa nói khiến tim anh nhói
buốt, khóe mắt lại ươn ướt…

“Ừ, nhất định rồi.”

Miệng nói thế nhưng lòng anh hiểu, chuyện đó mãi mãi không bao giờ xảy
ra. Ngước nhìn bầu trời về chiều, hoa bay xòa trắng xóa mắt anh. Kỳ lạ thay,
chỉ duy sáng mùa đông ấy là trời trong xanh đẹp đẽ. Cũng có thể, nó sẽ đẹp duy
nhất một lần thôi.

Hai tuần lần lượt trôi qua nhanh chóng rồi cũng sẽ đến một ngày, rất gần,
phải có kẻ đi người ở lại.

“Tối có một hội chợ hoa, anh sẽ đưa em đến đó chơi.” Anh âu yếm nhìn vợ,
nói về dự định đêm nay.

“Nhưng bác sĩ bảo em không được ra ngoài.” Cô e ngại.

“Đừng lo, anh đã được sự cho phép của bác sĩ, miễn đừng về quá khuya và
không ăn uống tùm lum là được.”

“Vậy à? Mà chân em yếu, có lẽ phải ngồi xe lăn.”

“Chẳng sao, anh sẽ cõng em.”

Cô cười cười, trêu đùa:

“Em nặng lắm đấy.”

“Nặng mấy anh cũng chịu.” Anh đáp vậy bởi hiểu rõ, cơ thể vợ giờ đây đã
ốm hơn ngày xưa rất nhiều.

Thấy chồng kiên quyết thế, cô đành chiều theo.

Nhìn vợ chuẩn bị áo ấm để tối nay ra đường, lòng anh đau như cắt. Phải cố
lắm, anh mới ngăn nước mắt không trào ra. Khi nãy bác sĩ báo với anh, cô không
còn sống quá một ngày...

Màn đêm buông xuống, người người qua lại tấp nập trên con đường tổ chức
hội chợ hoa. Ai ai cũng ăn mặc đẹp, nói cười vui vẻ chính vì thế họ đã không
thấy một chàng trai cõng trên lưng cô gái trẻ đầu trùm mũ len, bước chậm rãi.
Cả hai vừa đi vừa nhìn sang hai bên trưng bày vô số chậu hoa cây kiểng lạ mắt.
Đỏ, vàng, trắng, xanh... đủ màu sắc nối tiếp nhau đến cuối đường.

“Anh mệt không?” Cô hỏi chồng khi đang ngồi trên lưng anh.

Anh lắc đầu, cười đáp “Không mệt!” dù mồ hôi lấm tấm trên trán. Nghe thế,
cô quàng tay ôm cổ chồng chặt hơn. Tiếp đến, cả hai vẫn cứ đi và đi. Dường như
họ không còn ý định xem hoa nữa mà điều họ xem trọng chính là khoảnh khắc bên
cạnh nhau lúc này. Trái tim mỗi người đều được sưởi ấm bởi hạnh phúc.

Đêm trời đông se se lạnh. Gió thổi lùa
vào hai tâm hồn đang hoà nguyện cùng nhau và đong đầy yêu thương.

Chợt, cô kề môi ngay tai chồng, thì
thầm:

“Cám ơn anh!”

“Anh cõng em là chuyện bình thường, có
gì mà em phải cám ơn.”

Khẽ mỉm cười, cô trả lời:

“Không, những gì anh làm cho em còn
nhiều hơn thế nữa!”

Câu nói ấm áp của vợ tự dưng làm mắt anh
cay xè. Không muốn khóc trước mặt cô, anh liền bảo:

“Sau khi xem pháo hoa xong, chúng ta ăn
tối nhé. Anh biết một chỗ rất ngon, phù hợp với sức khỏe của em.”

“Vâng.” Cô vừa đáp vừa tựa đầu lên vai
chồng “Em ngủ một lát được không anh?”

“Em ngủ đi, đến lúc bắn phóa hoa anh sẽ
gọi.”

Nở nụ cười bình yên, cô từ từ khép mắt
lại. Trong khi vợ chìm vào giấc ngủ thì anh vẫn cõng cô, chậm rãi bước.

Đó là giây phút sau cùng vợ anh còn
sống. Cô ra đi khi chưa kịp nhìn thấy pháo hoa xuất hiện trên bầu trời cuối
đông.

Hoa rơi hòa vào màn đêm huyền ảo, đẹp
nhưng lạnh lẽo vô cùng. Trên con đường đó, có một tình yêu mãi mãi bị chia cắt.

Cách vài ngày sau, đám tang của cô diễn
ra trong nhà thờ. Người đến viếng ra vào thật lặng lẽ. Đặt hoa lên người cô, họ
nhìn thấy anh ngồi bên cỗ quan tài đen, cúi đầu...

Một buổi sáng nọ, anh đang buồn bã thu
dọn những di vật của vợ thì tình cờ thấy một chiếc hộp hình chữ nhật được đặt
dưới ngăn bàn. Hình như ngày diễn ra tang lễ cô, mẹ vợ trao nó cho anh với câu
nói: “Đây là quà vợ con gửi. Con nhất định phải xem!”. Nhớ đến điều ấy, anh
liền mau chóng mở hộp ra. Khá ngạc nhiên khi bên trong là cuốn album. Không
chần chừ, anh lật trang đầu tiên xem. Dòng chữ bằng mực đen do cô nắn nót viết
hiện dưới đáy mắt anh...

“Khi anh cầm cuốn album này trong tay,
có lẽ em đã ra đi thật xa. Em xin lỗi vì không thể ở bên anh hết cuộc đời. Và
anh à, em sẽ cho anh biết một bí mật...”

Anh tiếp tục sang trang thứ hai, vẫn là
nét chữ đẹp đẽ của cô:

“Anh còn nhớ những kỷ niệm của chúng
ta?”

Sau câu hỏi đó là hàng loạt những bức
ảnh kỷ niệm từ thuở bé cho đến lúc trưởng thành của hai người. Nào là đi bắt
cá, cùng trốn học, tìm đom đóm, những buổi sinh nhật rồi đến khi cả hai bắt đầu
yêu nhau, hẹn hò và kết hôn. Xem hình mà mắt anh đỏ hoe. Hóa ra, cô vẫn luôn
giữ những tấm ảnh hồi ức tuyệt vời này.

Kết thúc loạt hình kỷ niệm, dòng chữ thứ
ba xuất hiện:

“Anh và em từng hứa nhất định sẽ thực
hiện một chuyến hành trình kỳ diệu bởi cả hai đều rất thích đi đây đó, thám
hiểm những điều mới lạ. Anh à, thật ra em đã có chuyến đi đó rồi và có cả anh
theo cùng nữa.”

Anh kinh ngạc vì thấy các trang kế tiếp
toàn là cảnh cuộc sống sau khi kết hôn của hai người. Lễ cưới, chuyến đi hưởng
tuần trăng mật, cuộc dạo chơi vào ngày cuối tuần đến những cánh đồng xanh rì và
bờ hồ đẹp, cảnh đón Noel, giao thừa, Tết, những đêm anh cùng cô ăn bánh sinh
nhật muộn. Thậm chí cả lúc hai vợ chồng ngồi trên chiếc xích đu trước hiên nhà,
tựa đầu vào nhau ngắm hoa rơi cuối thu, bên cạnh là hai tách trà nghi ngút
khói. Cuối cùng là những tấm hình lúc cô nhập viện và có anh luôn kề cận.

Mắt anh nhòe đi bởi thấy lại vô số khung
cảnh hạnh phúc trước đây của cả hai. Rồi đột nhiên anh lặng người, cái nhìn bất
động. Vài phút sau, lệ tuôn trào từ đôi mắt mở to của anh. Ôm vội cuốn album
vào lòng, đôi vai run mạnh và anh bật khóc. Thật nhiều!

Ngay phía dưới cùng trong trang hình,
dòng chữ đen ướt nhòe vì nước mắt của chàng trai, vẫn rõ ràng:

LẤY ANH – chính là chuyến hành trình kỳ
diệu nhất!

Với em được sinh ra, được yêu anh là
điều hạnh phúc!

Bên ngoài, làn gió xuân mang về vô vàn
những cánh hoa biệt ly, đọng lại trên bậc cửa sổ đầy sắc nắng vàng nhạt. Phải
chăng, đó là lời yêu thương cô nhờ gió mang gửi đến chồng...

Giờ đây, những hồi ức – thương yêu sẽ
được nuôi dưỡng bởi sự bình yên!

Hạnh phúc lớn lao của cô chẳng ở đâu xa
xôi mà ở ngay bên cạnh – LÀ ANH.

...

Đến những cánh đồng, đến những mặt hồ.

Tận nơi cuối trời...

Hát với gió ngàn, hát với người mình...
yêu dấu!

Mà giờ đây lại hát hạnh phúc đẹp nhất
đời.

Để em được yêu anh và chúng mình sống
cùng.

Có anh đời em, từng ngày rộn rã, chắp
cánh bay khắp nơi.

Mãi êm đềm tha thiết, lời hát hạnh phúc
đẹp nhất đời.

Bởi em được yêu anh và chúng mình sống
cùng.

Có anh đời em, từng ngày dộn dã, bay
xa... giữa trời gió lộng... bên ngày tháng thật tuyệt vời!

...

Những tháng ngày dìu em đi đến nhìn ngắm
vạn cánh đồng.

Ngắm muôn nụ hoa mới rực rỡ đẹp thắm
nồng.

Ngắm muôn vì sao tuyệt vời hạnh phúc.

Có anh - em đẹp ước vọng.

Bay về khắp miền chân trời.

Ngày nào nồng nàn tuổi thơ em mơ được
bay đến những cánh đồng.

Được về mặt hồ đẹp xinh lung linh.

Được mãi sống cùng anh.

Ngắm muôn vì sao, với muôn ngàn hoa.

Và em mơ được đến nhìn ngắn vạn cánh
đồng.

Ngắm muôn nụ hoa mới rực rỡ đẹp thắm
nồng.

Ngắm muôn vì sao tuyệt vời hạnh phúc.

Mãi bên em có anh!

...

(Trích trong bài hát Đôi cánh tình yêu – Mỹ Tâm)

“Chuyến hành trình kỳ diệu nhất trong cuộc đời mỗi người chính là hành
trình của Yêu và Thương. Bởi được sinh ra, được yêu ai đó là điều hạnh phúc.”

.H.Ế.T.

(TP HCM, 13/08/2012)

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3