29. Bởi, yêu thương là điều không đơn giản
BỞI, YÊU THƯƠNG LÀ ĐIỀU KHÔNG ĐƠN
GIẢN
Năm bảy tuổi, cậu đi học về tình cờ thấy một cô bé đứng khóc run rẩy vì
trước mặt là con chó hung dữ đang gầm gừ. Không chần chừ, cậu vớ lấy cây sáo
nhét bên hông cặp, chạy đến đánh đuổi con vật rồi cùng cô bé nọ chạy thoát.
Được một đoạn, cả hai dừng lại thở…
“Cám ơn cậu nha!” Cô bé lau nước mắt nói.
“Không có gì. Lần sau cậu đừng đi đường đó nữa. Chó dữ lắm.” Cậu dặn dò.
“Nhưng đường về nhà mình chỉ có thể đi qua đó thôi.”
Nghe vậy, cậu nhóc đắn do hồi lâu rồi bảo:
“Hay là đến chiều, cậu đứng chờ mình ở đầu đường khi nãy mình sẽ giúp cậu
về nhà.”
“Thiệt hả? Tuyệt quá! Thế chúng ta làm bạn nhé!”
Cậu cười tươi, gật đầu.
Năm mười tuổi, khi cậu nhóc và cô bé đã là đôi bạn thân thì vào hôm nọ,
cô bé mang sổ liên lạc về khoe bố mẹ vì đạt thành tích cao. Nhưng không may, bố
mẹ lại đang cãi nhau. Trong lúc nóng giận, họ đã ném cuốn sổ đi và la mắng con.
Cô bé bật khóc, chạy ra khỏi nhà đến tìm cậu bạn.
Cậu nhóc không ngừng an ủi, chọc cười cô bé.
“Cám ơn cậu vì đã luôn bên mình.” Cô bé nói khẽ.
“Bất kể khi nào cậu cần, mình sẽ luôn bên cạnh!” Cậu tuyên bố.
“Vậy… chúng ta hãy hứa sẽ luôn bên nhau, không xa rời!”
Lời đề nghị của cô bé vừa dứt, cậu nhóc đồng ý liền: “Ừ, hứa!”
Năm mười bốn tuổi, cả hai dần dần có tình cảm với nhau. Ngày nọ, cô bé bị
đám bạn trai cùng lớp bắt nạt. May thay cậu nhóc thấy và lập tức chạy đến bảo
vệ cô. Vì chúng quá đông nên cậu bị đập một trận tơi bời.
“Xin lỗi, vì mình mà cậu ra thế này.” Cô bé vừa băng bó vết thương cho
cậu vừa khóc.
“Có gì đâu, mình ổn. Cậu bị hiếp đáp, dĩ nhiên mình phải bảo vệ.” Dù rất
đau nhưng cậu cứ cười lớn.
Im lặng một lúc, cô bé khẽ cất tiếng:
“Thế, chúng ta tiếp tục lời hứa sẽ luôn bên nhau, không xa rời nha?”
Mặt đột nhiên đỏ ửng nhưng cậu vẫn đáp: “Ừm, hứa!”
Năm mười tám tuổi, hai người học cùng trường. Vào ngày sinh nhật mình,
cậu đã bất ngờ hôn cô.
“Cậu thích không?” Cậu ngập ngừng hỏi.
“Mình chờ nụ hôn này lâu lắm rồi.” Cô bẽn lẽn nói.
“Chúng ta sẽ luôn bên nhau, không xa rời!” Cậu nắm tay cô, dịu dàng lặp
lại lời hứa.
Cô không đáp chỉ mỉm cười gật đầu.
Năm hai mươi ba tuổi, anh cầu hôn cô. Một lễ cưới hạnh phúc diễn ra trong
lễ đường. Khi Cha đọc lời thể xong, cả hai cùng đồng thanh.
“Con đồng ý.”
Lúc đeo nhẫn cưới vào tay cô, anh hỏi:
“Sẽ luôn bên nhau, không xa rời?”
Cô nở nụ cười thật tươi, trả lời: “Vâng, em hứa!”
Năm hai mươi lăm tuổi, khi đã là vợ chồng được hai năm, ngày nọ, cô hẹn
anh ra và trao lại nhẫn cưới.
“Mình chia tay anh nhé.” Cô chậm rãi bảo.
“Tại sao?” Anh vô cùng kinh ngạc.
“Em thật sự xin lỗi! Cảm giác yêu thương em dành cho anh đã không còn như
xưa!” Cô cúi đầu, nói thật khẽ.
Khi cô rời khỏi, chàng trai cầm nhẫn cưới trong tay, im lặng rất lâu. Sau
đó, anh mỉm cười:
“Tiếp tục lời hứa sẽ luôn bên nhau, không xa rời.”
Hôm ấy, chỉ còn một mình anh hứa.
Năm hai mươi sáu tuổi, ly dị xong cô quen người yêu mới. Còn anh, vẫn yêu
cô. Mỗi ngày, anh đều đứng từ xa quan sát cô nói chuyện vui vẻ với người con
trai xa lạ.
Nhìn cô, anh thì thầm: “Sẽ luôn bên nhau, không xa rời.”
Lúc giận bạn trai, cô ngồi khóc một mình. Anh thấy liền giả làm thú bông
đến tặng cô bó hoa và chọc cười.
Trông cảnh người yêu cầm hoa, cười trở lại, trong đầu anh nghĩ:
“Sẽ luôn bên nhau, không xa rời.”
Năm ba mươi tuổi, bạn trai đi xa, cô ở lại một mình. Và anh, biết tin
mình bị bệnh nan y.
Mỗi buổi chiều, dù mưa hay nắng, anh đều trốn khỏi bệnh viện đến nơi làm
việc chỉ để được nhìn cô. Dù mệt mỏi, anh vẫn âm thầm đi theo để biết rằng, cô
đã về nhà an toàn.
“Sẽ luôn bên nhau, không xa rời.” Anh luôn nói câu đó trước khi quay lưng
trở về.
Ngày kia, bệnh trở nặng, bác sĩ bắt anh phải ở trong bệnh viện. Nhưng anh
không nghe, tiếp tục ra ngoài vì biết tối nay cô sẽ dự sinh nhật một mình.
Cô ngồi tại quán cafe ăn bánh kem trong nỗi cô đơn. Và cô đã không biết,
cách đó mấy chiếc bàn, anh âm thầm bên cô đón sinh nhật.
“Sẽ luôn bên nhau, không xa rời.” Anh để dành lời hứa năm xưa làm quà cho
cô.
Tối đó, anh và cô cùng về muộn.
Năm ba mươi hai tuổi, người yêu cô trở về rồi cả hai quyết định kết hôn.
Về phía anh, bác sĩ lắc đầu, bảo hết hy vọng. Ngày cuối cùng, mặc cơn đau của
bệnh, anh vận đồ thật đẹp đến dự đám cưới lần thứ hai của cô.
Lúc chú rể đeo nhẫn cho cô, anh nở nụ cười:
“Lời hứa sẽ luôn bên nhau, không xa rời có lẽ anh không thể thực hiện
được nữa. Nhưng từ giờ, đã có người thay anh tiếp tục lời hứa đó với em!”
Khi chúc phúc cô xong, anh rời khỏi lễ đường.
Trưa hôm ấy, người ta thấy có một chàng trai chết trong công viên. Anh
ngồi trên ghế đá với vẻ mặt thanh thản.
Có những người, lời hứa không mang ý nghĩa gì.
Nhưng cũng có những người, lời hứa là cả cuộc đời.
Và lúc không còn thực hiện được lời hứa đó, cuộc sống của họ sẽ chấm dứt
theo.
Tình yêu không chỉ dừng ở “lời hứa” mà còn thể hiện qua việc bạn thực
hiện lời hứa trong bao lâu.
Bởi, yêu thương là điều không đơn giản!
.H.Ế.T.
(TP HCM, 27/07/2012)