Thế Giới Kỳ Bí Của Ngài Benedict (Tập 3) - Chương 05 - Phần 2

Bị đánh trúng tim đen, Constance tỏ vẻ khó chịu - còn Reynie cười khúc khích một mình. Thật là một trò đùa nhỏ mọn khi để cho Constance nhìn cậu bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, nhưng cậu vẫn quyết tâm hưởng thụ phần thưởng một mình. Đây là món bánh ngon nhất của anh Moocho khiến Reynie thích thú thưởng thức từng miếng bánh, với lớp bánh bông bên ngoài và nhân mứt bên trong, nước anh đào nóng hổi rưới lên khắp mặt bánh. Nhưng Kate tội nghiệp thì không làm thế, cô bé đã ăn xong miếng bánh của mình, sau đó ăn hùng hục món kem nên bây giờ phải ngồi ôm đầu kêu nhức.

“Được thôi, Sticky,” Constance thở dài, “thử ngó qua đầu anh xem sao.”

Cái giọng thản nhiên như không của Constance, và cả thử thách này nữa khiến Sticky nhớ lại nhiều lần đến nha sĩ với cái miệng đầy răng sâu. Cậu cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng Constance vừa mới nhìn chằm chằm vào mặt cậu, cậu đã gào lên ầm ĩ, “Chờ tí, chờ tí! Để anh... để anh chọn hình ảnh khác đẹp hơn.”

Constance đấm thùm thụp vào đầu gối. “Anh cứ lảng tránh thế! Đến bao giờ em mới được ăn kem đây?”

“Cho anh một giây thôi,” Sticky nói. Cậu cố gắng lục tìm trong ký ức cơ man là nhiều những kỷ niệm đáng xấu hổ của mình và cố quyết định xem cái nào nên chia sẻ và trưng nó ra như thế nào là tốt nhất. Ngài Benedict đã gợi ý rằng hình ảnh có lẽ sẽ tốt hơn lời nói - vì hình ảnh không bị gây nhiễu bởi ngữ pháp và dễ lưu giữ lại lâu hơn trong tâm trí - và ngài cũng yêu cầu lũ trẻ phải chú ý nhiều đến việc “thần giao cách cảm”, nếu nó thực sự có xảy ra, và sẵn sàng báo cáo lại bất kỳ chuyện gì khác thường.

Khi bị Constance xoáy vào những bí mật và Kate trải qua cả loạt cảm xúc từ cực kỳ sợ hãi đến vô cùng bực mình khi cô bé đạt được thành công - nhưng với Sticky, chỉ riêng chuyện này đã làm cậu thấy khó chịu lắm rồi.

“Tớ nghĩ tốt nhất là cậu nên vượt qua mặc cảm, Sticky ạ,” Reynie vừa khuyên nhủ vừa nhớ lại con mèo Seymore ở trại mồ côi khiến cậu ngã chổng quèo khi vấp phải nó trước ánh nhìn khinh bỉ của những đứa khác. Constance ngay lập tức đoán “một loại động vật uốn éo đầy lông lá, em đoán là con chồn.” Khá đúng rồi, và theo thỏa thuận giữa hai bên, việc Reynie bị ép kể lại toàn bộ câu chuyện khiến Constance rất thích thú.

Về phần mình, Kate đã hình dung ra cảnh cô bị treo ngược trên một sợi dây căng ngang và đung đưa người qua lại. Sau một hồi cân nhắc, Constance đoán đó là “một con dơi gớm ghiếc thức dậy,” điều đó có thể là một lời nhạo báng có chủ ý, hay cũng có thể là không. Tuy nhiên, bất luận thế nào, nó cũng khiến Kate phải khai ra câu chuyện mình ngã lộn cổ từ sợi dây xuống trong lúc la hét inh ỏi, may mà chân cô bé kịp túm lấy sợi dây. “Các diễn viên xiếc sẽ bị đuổi việc vì màn đó,” Kate nói rồi tự thêm vào chống chế, “Hồi tớ mới tám tuổi ý mà.”

Bây giờ thì Sticky đã sẵn sàng để thử lại lần nữa. Hít một hơi thật sâu, cậu gõ khớp ngón tay lên mặt bàn và căng thẳng như kiểu đang dồn hết sức mình để chuẩn bị chống đỡ.

“Kem phải không?” Constance hỏi. “Kem và bánh nướng ấy?”

“Tất nhiên là không rồi,” Sticky kiệt sức nói, rồi ngồi lún sâu vào chiếc ghế. “Quên chuyện bánh kẹo đi, tập trung vào anh đây này, được không?”

“Em đang tập trung vào anh còn gì! Sao mà anh biết em không tập trung được?”

“Em đoán là kem và bánh còn gì nữa, Constance!”

Bọn chúng bắt đầu cãi nhau, câu nào câu nấy lanh lảnh đến đinh tai nhức óc. Reynie thấy thật biết ơn khi anh Moocho Brazos lướt mắt qua phòng ăn, cơ bắp, râu ria và làn da ngăm đen của anh chẳng khác nào một thủy thủ. Bên ngoài chiếc áo sơ mi và quần âu được cắt may thanh lịch, anh khoác một chiếc tạp dề màu đỏ tươi được lũ trẻ tặng nhân dịp sinh nhật. Anh mang theo một muỗng kem và một cao bay (trong đôi tay khổng lồ của anh, trông chúng y như đồ chơi của trẻ con vậy) nhưng khi thấy Sticky và Constance đang cãi nhau nảy lửa, anh hạ dụng cụ nấu nướng của mình xuống và lắc đầu.

“Anh thấy hai đứa nó chưa sẵn sàng lắm,” Moocho ngâm nga. Anh cười thầm và ngồi xuống một cái ghế (nói đúng hơn là hai cái) cạnh Kate. “Anh nghĩ là em thích ăn bánh anh làm chứ?”

“Anh biết là bọn em thích mà!” Kate vừa cười to vừa với tay lên vuốt lọn tóc lòa xòa, đen mượt của Moocho. Cô bé và chàng thanh niên lực lưỡng ấy đã là bạn nhiều năm rồi, và Kate cảm thấy mình cần chăm lo cho anh ấy.

“Anh rất vui,” Moocho nhìn vu vơ chiếc dao bay và nói, “Nhân tiện, anh nghĩ rằng anh đã giải được câu đố mà em đưa ra tối qua. Đáp án là ‘tình yêu’ phải không? Nhẹ hết cả người! Nếu anh biết một chút về tennis thì anh đã giải được sớm hơn rồi, nhưng tiếc là anh đã không quan tâm đến điều đó khá lâu - phần ‘trong trò tennis nó không là gì cả’ ấy.”

“Điều đó cũng làm bọn em khốn khổ,” Kate nói. “À, vài đứa trong nhóm thôi. Làm thế nào mà cuối cùng anh cũng giải được vậy?”

“Anh tra một cuốn bách khoa toàn thư. Em không thể tưởng tượng anh ngạc nhiên thế nào khi biết trong môn tennis LOVE là biểu tượng của số điểm 0 đâu! Bỗng nhiên mọi thứ đều trở nên có nghĩa. Nói chính xác hơn là gần như mọi thứ. Hầu hết các dòng đều vô cùng dễ hiểu - về một người đang yêu - nhưng một số điều lại khiến anh không khỏi băn khoăn: cái hố ở giữa, cỏ ba lá và sự bắt đầu.”

“Bọn em nói cho anh nhé?” Reynie hỏi to để át tiếng the thé của Constance. “Hay anh muốn tự tìm hiểu?”

“Ồ không, nếu các em vui lòng thì anh rất muốn được thoát khỏi mớ bòng bong ấy. Chúng cứ lởn và lởn vởn trong đầu anh suốt.”

“Chà,” Reynie nói, “cái hố ở giữa chính là chữ O trong từ ‘love’ - tình yêu. Vì vậy, cụm từ ‘ngã vào nó’ cần hiểu là phải lòng ai đó - đúng như anh đoán - chứ không phải ngã vào cái hố. Anh có thể đọc dòng thứ nhất theo một trong hai cách

“Thông minh,” Moocho vừa nói vừa lấy dao bay viết chữ ‘love’ trong không khí. “Tuy nhiên, anh thấy chữ O không nằm ở chính giữa mà lệch sang bên trái một chút.”

“Trời ạ, Constance cũng nói y như thế,” Kate cười sặc sụa. (Moocho cứng người lại một chút.) “Nhưng dòng cuối của bài thơ thì ngược lại - nó nói đến chữ o chứ không phải chữ ‘love’.”

“Ta không thể bắt đầu mà không có chữ O ư? Sao lại không được?”

“Thử viết chữ ‘over [1]’ mà không có chữ O xem” Reynie nói. “Khó bắt đầu lắm, đúng không anh?”

[1] Nguyên văn: “start over” – đây là cách chơi chữ của ngài Benedict. “start over” có nghĩa là bắt đầu, nhưng cũng có nghĩa là bắt đầu (start) viết chữ “over”.

Moocho dùng dao bay vỗ vỗ lên trán.

“Về phần cỏ ba lá (clover),” Kate tiếp tục cười lớn, “anh nhìn kỹ từ đó đi và anh sẽ tìm thấy từ ‘love’ trong đó. Ong, hoàng tử, và tình yêu - tất cả đều sống an nhàn cả, chỉ là theo những cách khác nhau thôi.”

Moocho thực lòng cảm ơn lũ trẻ vì đã giải thích giúp anh tận tình, và sau một hồi trao đổi về thời tiết (theo Constance dự đoán sẽ có mưa vào buổi chiều), cuộc nói chuyện chuyển sang chủ đề về mấy mẩu thịt tươi mà Kate đã nhờ để dành cho Madge. Sau một thời gian dài dường như không có gì đáng để suy ngẫm, giờ đây Reynie bỗng chìm đắm vào dòng suy nghĩ, băn khoăn của riêng mình. Tối qua cậu đã nằm thao thức mấy tiếng đồng hồ để nghĩ về vụ việc lạ kỳ xảy ra với Constance, và trong khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại của ngày hôm nay, cậu đã cố (đúng như yêu cầu của bài thử thách) suy ngẫm về lời giải cho câu đố.

Lão Curtain giữ S.Q. bên mình vì tình yêu ư? Dường như điều đó là không thể đối với lão Curtain. Nhưng mặt khác, nếu bạn cứ cố tin tưởng thì sự chịu đựng của lão Curtain đối với S.Q. - tên Điều hành viên kém năng lực nhất, cũng là thân cận duy nhất hiện giờ của ông ta - sẽ không còn là điều quá ư bí hiểm nữa. Tuy nhiên, như ngài Benedict đã nói, câu trả lời chỉ là sự khởi đầu, và Reynie thấy đáp án của câu đố còn gợi cho cậu nhiều câu hỏi hơn so với lúc chưa được giải.

Cậu đã có thể đặt những câu hỏi đó cho ngài Benedict nhưng từ chiều hôm qua, ngài Benedict lại dành tất cả mọi khoảng thời gian thức (và chắc có cả thời gian ngủ) để làm việc với những chiếc máy tính dưới tầng hầm. Vào bữa khuya, Số Hai mang thức ăn tới cho ngài, và đến bữa sáng nay là Rhonda. Thậm chí, đến khi bọn trẻ kể cho Rhonda nghe chiến công mới nhất của Constance, chúng cũng chưa thấy ngài Benedict đâu.

“Đừng hiểu lầm chị, điều em nói với chị cực kỳ quan trọng, nhưng ngài đã yêu cầu không muốn ai làm phiền trừ một vài trường hợp đặc biệt,” Rhonda nói mà không chỉ rõ những trường hợp đó là gì. “Ngài có rất nhiều việc phải làm trong khoảng thời gian hạn hẹp và bây giờ ngài cần nghỉ ngơi một chút.”

Rhonda không nói cho chúng biết việc ngài Benedict đang làm hay tại sao việc đó lại khẩn cấp đến thế, nhưng trong cuộc họp tối qua của Hội, Constance đã đoán rằng ngài đang tìm phương pháp điều trị chứng ngủ gật của mình. Cô bé suy luận rằng ngài sẽ vuột mất cơ hội mãi mãi nếu Máy Thì Thầm bị chuyển đi. Suốt thời gian còn lại của buổi họp, Constance liên tục mắng nhiếc xỉ vả ngài Gaines và “cái ủy ban chết tiệt đó”, bởi vì Constance rất yêu quý ngài Benedict (dù chưa bao giờ cô bé nói ra điều đó) và cảm thấy muốn bảo vệ cho ngài y như Số Hai và Rhonda vậy. Thực ra, đến bây giờ Constance đã có thể là con gái nuôi của ngài nếu chính quyền công nhận sự tồn tại của cô bé, nhưng vì thiếu một số giấy tờ hành chính nên họ từ chối điều đó. Đây cũng là lý do khác giải thích tính hay cau có của cô bé. Có một số điều khiến Constance còn điên tiết hơn cả việc bị lờ tịt đi, trong đó sỉ nhục lớn nhất đối với cô là việc bị phủ nhận sự tồn tại.

“Một cái hộp rỗng!” Constance khóc lóc ầm lên làm gián đoạn dòng suy nghĩ của Reynie. Cuối cùng, cô bé và Sticky cũng giải quyết xong vụ cãi lộn và lại bắt đầu thực hiện bài thử thách. “Một cái hộp rỗng, hơi nghiêng sang bên một tẹo!”

“Đúng rồi!” Sticky thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó mặt cậu liền trùng xuống. “Ờ, tuyệt lắm, nhưng bây giờ anh phải nói cho em biết chuyện đó.” Lấy hết sức bình sinh, cậu bắt đầu kể, “Có một lần, trong một cuộc thi đố vui, người ta bắt anh vẽ một hình thoi. Anh đờ người ra vì căng thẳng - em biết ngày trước có mấy lần anh cũng bị thế rồi

“Ờ đúng,” Constance nói với ánh mắt tinh quái. “Ngày trước anh thường hay bị thế.”

Phớt lờ lời nhận định đó, Sticky tiếp tục, “Ừm, thay vì vẽ một hình thoi, hay còn gọi là hình bình hành có các cạnh bằng nhau - anh lại vẽ cái hộp bị nghiêng như em thấy đấy - anh lại cứ nghĩ trong đầu là mình phải vẽ một cái xe hai tầng.”

Constance chau mày. “Cái gì cơ?”

“Một chiếc xe buýt - “xe hai tầng” là từ cổ của từ “xe buýt” ngày nay. Tất nhiên là anh biết một hình thoi trông như thế nào, nhưng anh bối rối quá nên…” Sticky nhăn mặt, đưa tay lên tìm kính. “Anh nhớ mình đã cẩn thận vẽ từng bánh xe như thế nào,” cậu lầm bầm, “anh thậm chí còn vẽ những khuôn mặt bé xíu trên ô cửa sổ và nghĩ rằng mình thật sáng tạo, trong khi mọi người ở đó đều không khỏi lắc đầu ngán ngẩm, hoảng loạn vì anh cho rằng đó là một hình thoi...”

Constance nhìn Sticky thất vọng tràn trề. “Thế thôi à? Cái hộp trống rỗng của anh chỉ là một hình thoi cũ kỹ ngớ ngẩn thôi à? Đó là sự bất ngờ nhạt nhẽo nhất mà em từng nghe đấy!”

Hai mắt Sticky sáng lên, cậu đang chuẩn bị phản pháo thì chợt nhận ra mình đã khá may mắn. “Em nghĩ thế à? Chà, xin lỗi, câu chuyện là thế đấy.” Cậu ngắm cái kính một lúc, cậu đã tháo nó ra mà không nghĩ ngợi gì. Sau đó cậu lại đeo vào. “Em biết không? Bây giờ bọn mình được ăn bánh và kem rồi đấy.”

“Đúng rồi!” Constance hét lên. “Em đoán được cả ba rồi! Moocho, anh có nghe thấy không? Em đoán được cả ba rồi nhé!”

“Xin chúc mừng,” Moocho cười toe toét, quay sang Sticky và nói, “và cũng xin chia buồn với em nữa. Cho phép anh được đưa cho các em phần tráng miệng mà các em đáng được nhận.” Hai hàng lông mày của anh uốn éo thể hiện rõ sự tự mãn.

“Moocho!” Kate gào lên, vỗ tay cười ngặt nghẽo. “Đùa thế đủ rồi đấy! Ồ, giá mà em nghĩ ra cái đó sớm hơn. “Just desserts” - phần tráng miệng dành cho các tù nhân. Mọi người có nghe thấy không?” Cô bé theo anh vào bếp rồi quay trở lại, nhắc nhắc lại trò chơi chữ của anh và cười như nắc nẻ.

Giải quyết hết số kem và gần hết cái bánh được một lát, Constance nhìn chằm chằm vào mấy miếng cuối cùng mà ngấy đến tận cổ. “Moocho không cho em nhiều kem bằng anh,” cô bé phàn nàn với Sticky, “và bây giờ em chẳng còn tí kem nào để ăn với phần bánh còn lại cả.”

Tì người vào bàn, Reynie giả vờ ngó nghiêng cái bát của cô bé. “Anh nghĩ em đã tính sai tỉ lệ bánh - kem của mình rồi đấy, Constance ạ. Em ăn hai muỗng kem với một miếng bánh mà.”

“Moocho phân chia đều cả thôi,” Kate nói trong lúc trồng cây chuối ở góc phòng. “Chị nhìn thấy anh ấy xúc kem mà.”

“Không phải!” Constance cáu kỉnh. “Phần của Sticky to hơn!”

Sticky thận trọng kéo cái bát lại gần và lấy tay che nó. “Chà, em sẽ không lấy được của anh đâu.”

“Không ư? Có lẽ em cần phải đào xới thêm những bí mật đáng xấu hổ của anh.” Constance gầm gừ vươn người ra rồi chọc ngón tay vào người cậu. “Em rất hứng thú kể cho mọi người những chuyện đó đấy!”

“Constance!” Reynie và Kate ré lên hoảng loạn. “Không được làm thế!”

Giọng nói chỉ trích mạnh mẽ của hai đứa cùng biểu hiện vừa hoảng hốt, khiếp sợ lại vô cùng giận dữ trên khuôn mặt Sticky khiến Constance hơi sờ sợ. “Được rồi, được rồi,” cô bé ngồi lại nói. “Em đoán là em sẽ không làm thế.” Nhưng bây giờ cô bé tự thấy lạ khi bản thân không ngăn được sự tức giận, bực bội, và cau có đầy dữ tợn với Sticky. Constance khoanh tay, mặt đỏ tía tai, mũi nhăn lại, hai má phình căng ra, đôi mắt màu xanh nhạt thu hẹp lại như hai sợi chỉ.

Trước biểu hiện của Constance, Reynie không khỏi cảm thấy sợ hãi, còn Sticky lại chẳng có vẻ gì là để ý. Cậu không rời mắt khỏi phần kem của mình, chớp mắt lưỡng lự như thể đang cân nhắc xem có nên thưởng thức nó trong hoàn cảnh này không. Ngay sau đó, trước sự ngạc nhiên tột độ của Reynie, cậu đã đi đến quyết định

“Đây,” Sticky nói và đẩy mạnh đĩa của mình về phía Constance, cô bé nhìn phần kem với niềm hân hoan đắc thắng. “Dù sao thì anh cũng không thích vị va-ni cho lắm.”

“Cậu không thích ư?” Kate nói đầy sửng sốt. Cô bé chống chân xuống và tiến lại xem có chuyện gì xảy ra.

“Tớ tưởng va-ni là vị yêu thích của cậu,” Reynie nói.

Mắt Sticky mở to, nhìn Reynie đầy bối rối. “Nó... nó đúng là món yêu thích của tớ mà. Sao tớ lại nói là không nhỉ? Trong giây lát tớ đã nghĩ thế đấy.”

Cả lũ hoài nghi quay sang Constance và thấy cô đã ăn hết nửa số kem, hai tay ôm chặt đầu, y như Kate từng làm, cùng hai mắt nhắm chặt lại.

“Có chuyện gì thế, em bị đau đầu vì ăn kem của anh à?” Sticky nói to. “Đáng đời lắm, nếu em vừa mới làm cái điều như anh đoán. Em có làm thế không, Constance? Em làm anh nghĩ là anh không thích va-ni à?”

Constance mở mắt, xúc động đến mức khiến Sticky phải lùi lại ngạc nhiên. “Em làm đấy!” Trước thái độ ngày một sửng sốt của Sticky, cô bé kêu gào, rồi khóc òa lên, nước mắt giàn giụa. “Được chưa? Em đã khiến anh nghĩ thế đấy! Bây giờ thì làm ơn im đi! Đầu em đang nhức như búa bổ đây! Ôi, khủng khiếp, khủng khiếp lắm ý!”

“Oa,” Kate lầm bầm và nhìn Reynie đầy lo lắng. “Con bé nói là ‘làm ơn’ rồi đấy.”

Sticky luống cuống vỗ vỗ liên tục vào tay Constance, cố dỗ dành cò bé. “Ngoan nào, Constance. Sẽ ổn thôi mà. Em có thể… có thể ăn hết chỗ kem này, được không? Em không thích nó sao?”

Nhưng điều này chỉ làm Constance nức nở to hơn. “Em không thể. Em thấy mệt lắm! Đầu em... bụng em... ôi, em cảm thấy tồi tệ kinh khủng!”

Lời than vãn của cô khiến tất cả người lớn phải chạy đến, bao gồm cả đang hổn hển chạy từ trên lầu xuống. Ngay lập tức Constance được đưa vào giường, nhưng cô bé vẫn kêu gào khóc lóc ầm ĩ hơn một tiếng đồng hồ, phải đến khi ngài Benedict nắm tay cô và đám bạn đứng nghe ngóng đầy lo lắng ở ngoài cửa, cô bé mới thì thầm, “Cháu không nghĩ là cháu sẽ làm lại điều đó nữa,” và chìm vào giấc ngủ chập chờn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3