Thế Giới Kỳ Bí Của Ngài Benedict (Tập 3) - Chương 11 - Phần 2
Ông Bane ngồi ở giữa sàn nhà, mắt nheo lại trước ánh đèn sáng rực, trên mặt lộ vẻ bối rối và sợ hãi. Ông ta cố gắng lấy một tay che mắt. “Có phải tôi vừa nghe thấy tiếng Reynie không? Là cháu phải không, Reynie?”
“Ông đang làm gì ở đây?” Kate hỏi, vẫn không hạ đèn xuống.
“Và cả Kate nữa,” ông Bane nói, mắt nheo lại, đầu quay đi tránh ánh sáng. Ông ta lấy áo khoác bên cạnh mình và giơ nó lên để chắn ánh đèn. “Cháu hạ cái đèn xuống được không? Đầu ta đang nhức lắm.”
Kate chiếu đèn thêm vài giây nữa - để chắc ăn - rồi mới hạ xuống và lại hỏi ông Bane đang làm gì ở đây.
“Ta... ta không biết. Chắc là họ đã lôi ta vào đây,” ông Bane nói và nhìn quanh như thể bây giờ mới thấy lần đầu tiên. “Ta... ừm, các cháu nhìn thấy ta trong sân sau. Ta cực kỳ ngạc nhiên, ta xin lỗi khi nói điều này. Ta rất bối rối và nghĩ rằng cô Plugg đã chạy vào nhà. Tuy nhiên khi ta vào đến nơi thì cô ấy không ở đó. Sau đó ta nghe thấy tiếng các bảo vệ phòng đặc biệt hét lên nên ta chạy lên đây để giúp. Ta chạy theo tiếng động ở sảnh này. Trời tối quá, và trong lúc vội vã ta lao thẳng vào một người đàn ông có một hàng lông mày.”
Bọn trẻ liếc nhìn nhau.
“Hắn đang lao ra từ phía cháu,” ông Bane nói với Kate. “Hắn nhấn một cái khăn tay vào mũi ta. Chắc hẳn là nó có chất gì đó khiến ta ngất đi và vừa mới tỉnh lại. Khi ta nghe thấy tiếng các cháu ở ngoài cửa, ta cứ tưởng các cháu là bọn chúng. Nhưng rõ ràng là chúng đã đi rồi, nếu không các cháu đã không thể đi lang thang trong bóng tối.” Ông Bane lồm cồm bò dậy. “Giờ thì có chuyện gì xảy ra vậy? Những người khác thế nào rồi? Ta bị ngất bao lâu rồi?
“Tốt hơn là ông nên xuống dưới nhà báo cáo,” Reynie nói. “Người ta tìm ông nãy giờ đấy.”
“Chà, các cháu có quá nhiều câu trả lời đúng không?” Ông ta lạnh lùng nói, khịt mũi đi qua chúng rồi dò dẫm xuống sảnh mà không có đèn pin. Chúng chiếu đèn pin sau lưng ông ta để chắc chắn là ông đã đi, sau đó vào phòng lũ con trai.
“Ông ta nói dối,” Reynie nói và đi thẳng ra phía cửa sổ.
“Tất nhiên là ông ta nói dối rồi,” Sticky nói. “Ông ta đang cố che giấu việc mình là một kẻ hèn nhát. Tớ cá rằng ông ta đã chạy thẳng lên đây và trốn ở một nơi an toàn.”
“Tớ không biết,” Kate nói. “Tại sao lại phải nói dối bọn mình? Trước đây ông ta chẳng thèm bỏ ra lấy hai giây nói với bọn mình cơ mà? Sao bây giờ lại nói? Có lẽ Crawlings đã làm ông ta bất tỉnh thật, và ông ta vẫn còn chếnh choáng nên suy nghĩ không được bình thường.”
“Hay ông ta đang hy vọng càng nói với nhiều người, cơ hội được người khác tin càng tăng lên,” Sticky nói.
Reynie lén lút nhìn theo ông đi từ ngôi nhà đến chỗ sân sau, nơi ngài Benedict, ngài Gaines và một vài người khác đang nói chuyện đầy căng thẳng và kín đáo. Ánh đèn pin chiếu khắp sân và con đường tối đen phía trước trông như những con đom đóm trong một đêm mùa hè vậy. Ông Bane bắt đầu giải thích rất sống động, giọng ông vọng lên khung cửa sổ thành tiếng lầm bầm than vãn và khó hiểu. Ông lại bồn chồn kéo khóa áo hết lên lại xuống sau khi đã mặc áo khoác vào.
“Nói cho tớ biết,” Reynie thì thầm, “các cậu nghĩ lúc nào là thời gian phù hợp nhất để cởi áo khoác ra - ngay trước khi các cậu chạy vào bên trong để tìm những kẻ đột nhập hay ngay sau khi các cậu tỉnh lại trong bóng tối và nghĩ rằng có lẽ chúng đang ở ngoài cửa?”
“Áo khoác ông ta đã bị cởi ra, đúng không?” Sticky hỏi.
“Ở trên đây rất nóng,” Reynie nói. “Có lẽ ông ta đã nóng phát ngốt. Và tớ cho rằng bọn mình đã làm ông ta hoảng sợ. Bọn mình đi rất nhẹ nhàng ngoài hành lang. Nếu không tớ cá là ông ta đã mặc nó trở lại trước khi bọn mình nhìn thấy.”
“Chà, vậy thì có gì mới?” Kate nói. “Bọn mình đã biết là không thể tin tưởng ông ta được rồi mà.”
Reynie cảm thấy mình đã để lỡ điều gì đó, nhưng khi cậu cố gắng tập trung, trong đầu cậu lại cứ hiển hiện dãy chữ số lạ lùng đó. Cậu quyết định chờ một lát và thử lại - đôi khi câu trả lời lại nảy ra trong đầu khi cậu nghĩ đến một vấn đề khác - và trong thời gian đó, cậu và Sticky vội vàng thu dọn đồ đạc. Sau đó cả bọn đi vào phòng Kate.
Không lấy gì làm lạ, cửa phòng vẫn mở vì lúc trước Kate chỉ khép hờ, cô quét nhanh ánh đèn qua một lượt và nhận ra căn phòng trống rỗng. “Có lẽ ông ta đã nói thật về Crawlings,” cô nói trong lúc đi ra chỗ cửa sổ, “thậm chí nếu ông ta nói dối về những chuyện khác. Dù sao thì tớ cũng đã thấy Crawlings chạy ra khỏi ngôi nhà, và bọn mình đều nghe thấy hắn nói với Garrotte về hướng bọn mình chạy. Chắc hắn đã trông thấy bọn mình từ cửa sổ này.” Cô bé quay trở lại giường và kéo một túi du lịch nhỏ từ gầm giường ra.
“Chúng đi tìm bọn mình,” Sticky nói. “Bọn mình đã biết điều đó rồi mà.”
“Phải, nhưng có phải là chúng biết nên tìm phòng nào trước không?” Kate nói trong lúc vuốt chiếc ga trải giường. “Chúng chạy theo tụi mình cách có mấy giây.” Theo thói quen, Kate liếc nhìn xung quanh để tìm những đồ khác dọn dẹp. Thậm chí trong bóng tối Kate cũng thấy tấm thảm bị nhăn, một mẩu giấy lộn, và một chiếc đèn đứng trên sàn nhà mà Sticky đã làm đổ bằng chiếc túi của mình.
“Tớ xin lỗi,” Sticky nói khi cô bé dựng lại cái đèn (và đặt túi của cậu ra chỗ sảnh). “Vậy cậu nghĩ là chúng chạy thẳng lên đây ư? Cậu nghĩ là ông Bane nói cho chúng ư?”
“Tớ không biết còn ai khác...” Kate ngừng lại. Reynie đang nhìn cô chằm chằm. “Sao thế, tớ nói sai gì à?”
Reynie chiếu đèn pin vào mẩu giấy trong tay cô bé. “Cái gì thế, Kate?”
Kate ngạc nhiên nhìn xuống. “Cái này á? Ồ, là một mẩu giấy lộn tớ nhặt được trên thảm thôi mà. Tớ định vứt nó đi...” Cô bé ngước lên nhìn lần nữa và đột nhiên mắt cô mở to. “Nhưng, này, có phải tớ...”
“Đã trải thảm phẳng phiu rồi đúng không? Đúng vậy. Bọn tớ đứng ngay đây và nhìn cậu làm mà.”
“Vậy là có ai đó...”
“Crawlings!” Sticky nói. “Có nhớ McCracken luôn than phiền là hắn ta rất bất cẩn không?”
Kate chiếu đèn pin vào tờ giấy. “Chỉ có một số ở đây thôi. 2100. Và có một chữ giống chữ “h” ở đằng sau nữa...”
Reynie lại chỗ thùng giấy lộn. Trong đó còn có một vài mẩu giấy nữa. “Hắn đã xé cái gì đó ra và vứt nó đi.”
“Và trong bóng tối hắn đã không nhận ra là mình đã làm rơi một mẩu,” Kate nói.
Reynie ghép các mẩu giấy trên thảm lại với nhau. Một số mẩu là từ một phong bì đã bị xé ra bằng một chiếc dao mở thư (“Có nhớ những chiếc dao mở thư đó không?” Sticky thì thầm và rùng mình) và ở mặt trước hiện lên chữ cái C, và bọn trẻ nghĩ nó là chữ viết tắt của Crawlings. Những phần còn lại là 1 lời nhắn: “Đến điểm hẹn và tìm Abbot Edifice 2100 hrs.”
“Tớ nghĩ tớ hiểu chuyện gì đã xảy ra rồi,” Reynie nói. “Gã Số Mười mang theo những lời chỉ dẫn được bịt kín - để mở trong những trường hợp nhất định, có lẽ vậy, hoặc là ngay khi chúng đến đây.”
“Nghe hợp lý đấy,” Sticky nói. “Lão Curtain biết chúng không thể sử dụng bộ đàm hay điện thoại, và ông không tin ai nên không để bất cứ người nào biết được toàn bộ kế hoạch trước đó của mình.”
“Ông ta cẩn thận quá đến mức câu chữ cũng mập mờ,” Kate nói. “Tớ biết ‘2100 hrs’ là chín giờ, nhưng ở đâu cơ chứ? Và ‘Abbot Edifice’ là ai hay cái gì? Đó là một người hay một địa điểm?”
Sticky nhăn trán. “Có vẻ như là cả hai. Một edifice là một tòa nhà, và một abbot là cấp trên của một tu viện hay...”
“Từ từ thôi,” Kate nói. “Một abbey là một kiểu nhà thờ, đúng không?”
“Có thể,” Sticky đáp và chậm rãi nói. “ ‘Abbey’ thường ám chỉ một nữ tu viện hoặc một tu viện dưới sự giám sát của một abbess - Mẹ Bề trên hoặc một abbot - Cha trưởng tu viện. Nhưng đôi khi nhà thờ nằm trong những nơi đó cũng có thể được gọi là abbey.”
“OK!” Kate nói. “Vậy là chúng sẽ gặp lại vào chín giờ tại một nữ tu viện hoặc một tu viện…”
“Chắc chắn là một tu viện rồi. Tờ giấy nói là Abbot - Cha trưởng tu viện chứ không phải Abbess - Mẹ Bề trên.”
“Vậy thì là một tu viện, và chúng sẽ tìm kiếm một trong số các tòa nhà,” Kate nói. “Nhưng tu viện nào và tòa nhà nào mới được?”
“Đợi tí!” Reynie nói và nhảy dựng lên. “Một tu viện là nơi các thầy tu ở, đúng không? Vậy có phải một cha trưởng tu viện cũng là một thầy tu không? Lão Curtain không chỉ nói mập mờ và ông ta còn sử dụng các từ mã hóa nữa!”
“Tất nhiên rồi!” Sticky nói. “Vậy Abbot Edifice là mật mã của...”
“Tòa nhà Thầy Tu!” Kate gào lên.
“Nhưng tại sao lại tìm kiếm ở đó?” Reynie nói, mắt đảo qua đảo lại. “Trừ khi... OK, lão Curtain chắc hẳn biết ngài Benedict có mối liên hệ nào đó với tòa nhà Thầy Tu. Vậy thì có thể - nếu mấy Gã Số Mười không tìm được những thứ chúng cần ở đây...”
“Thì những chỉ dẫn của lão Curtain sẽ đưa chúng đến đó,” Kate liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường (may mà nó chạy bằng pin) và nói thêm, “trong mười lăm phút nữa! Chúng ta phải báo cho Milligan!” Rồi cô bé l ra khỏi phòng.
Reynie và Sticky cố chạy theo, nhưng Reynie vấp phải cái túi Sticky để ở hành lang, khiến Sticky theo ngay sau cũng vấp phải cậu, nên đến khi chúng xuống được tầng dưới, Kate đã đang đứng đợi chúng rồi, chân sốt ruột giậm lên giậm xuống. “Bọn mình muộn mất rồi. Bố đã đi với lính của bố rồi!”
“Thế còn ngài Benedict thì sao?” Reynie nói. “Hay Rhonda hay cô Số Hai cũng được?”
“Họ bị các nhân viên vây quanh rồi, cả ông Bane cũng đang ở ngay đó nữa - à, ồ, bọn mình không còn thời gian để làm việc này nữa! Sẽ mất rất nhiều thời gian để kéo ngài Benedict ra một chỗ, nhưng nếu Gã Số Mười đang tìm kiếm thứ gì đó quan trọng thì bọn mình phải đến đó trước!”
Việc nhận ra Kate muốn tự đến tòa nhà Thầy Tu khiến Reynie thảng thốt giật mình. Nhưng trước khi cậu kịp nói rằng ý tưởng đó điên rồ đến thế nào, Kate đã giơ lên chiếc chìa khóa mà bố Milligan đưa cho.
“Tớ có thể đi bằng lối đi bí mật! Chúng sẽ không phát hiện ra tớ đâu, tớ sẽ kiểm tra các lỗ nhìn lén trước - và nếu chúng ở đó, tớ có thể theo dõi chúng!”
“Oa, từ từ đã nào, Kate,” Sticky nói. “Chúng ta cần phải...”
Nhưng Kate chẳng thể từ từ. Cô bé đã lao ra cửa chính trước khi Sticky kịp nói hết câu.
Reynie nói, “Nếu bọn mình không thể ngăn cậu ấy lại...”
“Tớ hiểu,” Sticky nói và chạy theo. “Bọn mình cũng sẽ phải đi cùng.”
Khi hai đứa đến được cửa chính, Kate đã chạy được nửa sân trong và đang hướng ra cổng. Chạy song song cùng cô bé (mặc dù chẳng có ai chạy vững) là cô Plugg đang trông khá rũ rượi. Cảnh sát đã ra ngoài để xua người dân vào nhà, và các bảo vệ bị choáng của căn phòng bí mật cũng đang ngồi trên các bậc cầu thang. Dường như không ai băn khoăn xem cô Plugg và cô bé kia
“... nói là cô phải đứng canh gác ở sân,” Kate nói khi hai cậu đuổi kịp cô. “Và chúng ta cần phải trật tự nữa...”
“Chúng ta ư?” Cô Plugg quay sang và thấy Reynie và Sticky bên cạnh. “Ồ, xin chào, các cháu...”
“Vậy nên cô đừng gọi xuống để hỏi xem chúng cháu có ổn không,” Kate vẫn thao thao bất tuyệt, và khi lông mày của cô Plugg nhíu lại, cô bé nói nhanh, “Xin lỗi cô Plugg, cháu sẽ giải thích sau, nhưng chúng ta phải nhanh lên! Ô tô sẽ đến đây trong vòng nửa tiếng nữa đấy!”
“Nửa tiếng nữa.” cô Plugg nhắc lại và xem đồng hồ. Lúc này họ đã sang bên kia đường và đang chạy đến cửa tầng hầm.
Sticky nhìn Reynie như van xin cậu dừng mọi người lại, và Reynie cũng muốn làm thế lắm, nhưng cậu không thể làm gì hơn Sticky được cả. Tất cả những gì có thể làm là nói sự thật với cô Plugg về điều Kate thực sự muốn làm. Nhưng sau đó thì sao? Bối rối, tranh luận, rồi trì hoãn; những Gã Số Mười có thể đến đó trước, và sau đó chúng cũng mất đi cơ hội duy nhất để ngăn chặn Curtain. Reynie không thể chịu được điều đó. Vậy nên mặc cho tiếng chuông cảnh báo đang vang lên trong đầu và sự phản đối đang cào lên trong bụng, cậu tặc lưỡi và chạy xuống tầng hầm.
“Rất vui khi các cậu đi cùng,” Kate thì thầm, “nhưng các cậu biết đấy, tớ không thể chờ các cậu được. Tớ cần phải chạy thật nhanh.” Kate kẹp đèn pin vào nách, chỉ nó vào cánh cửa kim loại và tra chìa khóa vào ổ. “Nếu tớ gặp rắc rối khi mọi người đến đó, mọi người có thể chạy nhanh về đây để nhờ cứu viện.” Cô bé quay lại để trấn an trong lúc cánh cửa mở toang. “Nhưng đừng lo, tớ sẽ không sao đâu.”
“Đợi đã!” Sticky vừa nói vừa nhảy lên túm lấy tay cô bé. Tuy nhiên, cậu bị trượt - cô bé đã chạy được mấy bước xuống lối đi bí mật - nhưng cô dừng lại và quay người chờ đợi. “Đèn pin của cậu! Nhớ tắt nó đi trước khi cậu đến phòng chờ - nếu trong văn phòng mà tối thì ánh đèn sẽ chiếu qua các lỗ nhìn trộm đấy!”
“May mà cậu đã nghĩ ra điều đó,” Kate nói. “Cảm ơ
Rồi cô bé bỏ đi.
Chúng đã biết đến lối đi này cách đây hơn một năm, nên hai cậu con trai đi vào đường hầm ẩm ướt, chật hẹp và tối tăm mà không hề run sợ. Ánh đèn pin lập lòe của chúng không chỉ quét lên tường mà còn lên cả trần nhà nữa khiến một vài con nhện và rết phải chuồn vào chỗ trú.
Reynie lo lắng hỏi: “Sẵn sàng chưa?”
“Chưa sẵn sàng lắm,” Sticky nói, “nhưng cậu không cần bận tâm nhiều điều đó đâu.”
Hai đứa cùng đếm đến ba, hít một hơi thật sâu, và chạy vào bóng tối theo chân Kate.