Thế Giới Kỳ Bí Của Ngài Benedict (Tập 3) - Chương 16 - Phần 1

LIÊN LẠC BÍ MẬT

Trước cú nhảy bất ngờ, ngoạn mục của Kate, cả bọn phải nhảy chồm lên để túm lấy cô bé. Nhưng Kate đã cao chạy xa bay, và khi đứng túm tụm lại chỗ cánh cửa sổ mở, chúng đã trông hành động của cô bé. Vào giây phút cuối cùng, Kate lộn người và đá vào thành cửa sổ - đá vào một bên để tung người lên không, song song với bức tường, bay theo một đường cong đưa cô bé đến chỗ một ống nước kim loại. Kate bám vào đó bằng đôi tay chắc khỏe phi thường, rồi trượt theo đường ống đó xuống dưới đất, nhẹ nhàng như một con khỉ tụt cây. Nhưng Reynie và Sticky vẫn sợ hãi che mắt lại. Chúng có thể tin tưởng vào sự khéo léo của Kate, nhưng chúng chẳng có lý do nào để tin vào sự vững chắc của đường ống đó cả.

“Chị ấy xuống đến nơi rồi!” Constance thì thào làm cả

lũ thở phào nhẹ nhõm. “Chị ấy đang chạy qua các cửa kiểm tra!”

Điều đó khiến bọn con trai càng thêm phần lo lắng, nhưng chúng buộc phải nhìn theo. Cô bé đang lao qua cánh cửa thứ nhất rồi cánh tiếp theo, thử mở thật nhẹ nhàng, tĩnh lặng và cẩn trọng vì biết đâu có người đứng ở đầu bên kia. Sau vài lần thử một trong các cửa, cánh đối diện mở ra, và Kate biến mất.

Chúng theo dõi mảnh sân trống trơn một lúc, nhưng không thấy Kate xuất hiện nữa, nỗi buồn xen lẫn niềm hy vọng, chúng liền đóng cửa lại. Bọn con trai cố hết sức để tự sắp xếp lại tủ sách bị nghiêng. Vắng mặt Kate, chuyện này xem ra không dễ chút nào, làm trong yên lặng lại càng khó hơn, nhưng cuối cùng, với nỗ lực phi thường của mình, chúng đã dựng được tủ sách lên. Ít ra thì bây giờ, nếu có ai đó liếc nhìn vào phòng, họ sẽ không phát hiện ra ngay điều gì đó bất thường. Tất nhiên, nhìn kỹ thì họ sẽ phát hiện ra rằng đã bị thiếu mất một người.

Trong những phút căng thẳng tiếp theo, chúng đứng yên lặng ở giữa phòng, lắng nghe xem có những âm thanh la ó hay báo động gì không. Sau đó, ngay khi vừa chớm hy vọng, chúng liền nghe thấy đích xác những thứ nãy giờ mình đang tìm kiếm - những thứ mà chúng chẳng muốn nghe chút nào. Những tiếng la hét và va chạm từ xa. Tiếng điện đàm quang quác. Và tệ nhất là, có tiếng cười nói sang sảng của ai đó. Chúng nhìn nhau rồi nhìn ra chỗ khác, không muốn tin điều đó là sự thật, buồn bã không thốt nên lời.

Cuối cùng Constance cũng ngẩng đầu lên và thì thào, “Chúng đến rồi.”

Tiếng bước chân vang vọng trong sảnh chính, khóa được mở, cửa bật tung ra, và Kate ngã sóng soài vào phòng. Cô bé thở hổn hển và lảo đảo kháng cự, tóc cột đuôi gà tung xõa xượi và hai má đỏ phừng ng, nhưng dường như Kate không sao. Thực ra, vừa mới chạm xuống sàn nhà thì cô bé đã nhảy bật lên (nói đúng hơn là lao vào tấn công) McCracken - người vừa thẳng tay xô cô bé vào phòng. Hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần, và với một động tác khoác tay lơ đễnh, hắn xoay người Kate và lại dúi thẳng cô bé xuống sàn nhà. Lần này các bạn cô đã ôm được cô và giữ cô lại.

“Nào nào,” McCracken nói. “Ta tưởng chúng ta đã thống nhất về các thỏa thuận hòa bình rồi chứ?”

“Tôi chưa bao giờ đồng ý về chuyện gì như thế cả!” Kate quát lên, đầy kích động.

“Ừm,” McCracken nói khi lão Curtain cau có đi vào phòng từ đằng sau hắn. “Chắc chắn là bọn mày đã có vẻ đồng ý. Nhưng sau đó tao lại túm ngược chân bọn mày lên, nên có lẽ tao hiểu lầm chăng?”

“Cô không lãng phí chút thời gian nào đúng không, quý cô Wetherall?” Lão Curtain xen ngang. “Ta phải nói là một chút thời gian cũng không, nhưng với ta thì thời gian thật là quý giá. Ta còn có nhiều việc phải làm!” Vừa nhảy xuống xe, ông ta tiến thẳng đến chỗ bọn trẻ đang túm tụm lại với nhau. “Ta có nói là bất kỳ sự náo động nào cũng bị trừng phạt không nhỉ?” Ông ta nói, tay đang đeo đôi găng bằng bạc.

“Được thôi!” Kate gào to, cằm vênh lên thách thức. “Làm cho xong đi rồi còn quay trở lại với công việc quý giá và bẩn thỉu của ông!”

“Tất nhiên rồi,” Curtain nói, lấy khuỷu tay huých Kate ra xa, rồi túm lấy cánh tay Reynie.

Reynie cảm thấy như thể bị sét đánh. Mọi thứ lóe lên màu đỏ trắng rồi tan ra, như thể căn phòng vừa bị nổ tung, và cơn đau buốt tim như trào lên từ tất cả các tế bào của cậu cùng một lúc - từ mặt, tay, cho đến cả ngón chân - và rồi cậu ngã sóng soài ra sàn. Khi cơn đau giảm đi và mắt cậu định thần trở lại, Reynie nhận ra những khuôn mặt quen thuộc của các bạn bên cạnh và thấy Kate đang khóc thút thít.

“Như thế không công bẳng!” Cô quát lên đầy căm giận qua làn nước mắt. “Reynie không cố trốn thoát! Ông không nói...”

“Ta mới là người q định xem chuyện gì công bằng, chuyện gì không,” Curtain lạnh lùng nói. “Tất cả các ngươi phải nhớ cho kỹ điều đó. Đặc biệt là cô, cô Wetherall ạ. Nếu công việc của ta mà còn bị gián đoạn lần nữa, ta sẽ trừng phạt tất cả các ngươi.” Ông ta nhảy lên chiếc xe lăn và xoay nó đi. “McCracken, bảo S.Q. đến và gặp tôi ở chỗ làm việc. Hình như tôi phải nhắc cậu ta cách khóa một cánh cửa.”

“Thật nực cười,” McCracken nhíu lông mày lại, “cửa vẫn khóa khi chúng tôi đến mà.” Hắn nhìn Kate băn khoăn. “Mày có thực sự thông minh đến mức khóa nó lại sau khi ra ngoài để tránh bị nghi ngờ không?”

“Một con khỉ mới nghĩ như thế, McCracken ạ,” Curtain giận dữ nói. “Có lẽ sau này ta nên thuê khỉ thì hơn - chắc chắn là chúng không thể làm những chuyện tồi tệ hơn thế này. Lát nữa anh cử cho tôi một bảo vệ ở hành lang để đề phòng bất trắc.” Nói xong Curtain lao ra khỏi phòng, và McCracken dứ dứ ngón tay trước mặt lũ trẻ tỏ vẻ không tán thành, rồi khóa cửa lại và đi theo ông ta.

Kate phải mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại. Cô bé cứ xin lỗi Reynie liên tục và xỉ vả Curtain hết lời trong lúc bạn bè cô đang cố gắng bảo cô im lặng. Phải đến khi Reynie cố nở một nụ cười gượng gạo và đặt một ngón tay lên môi, Kate mới bình tĩnh trở lại. “Được rồi,” cô bé nói và gạt nước mắt. “Xin lỗi. Tớ sẽ yên lặng. Tớ đã gây ra đủ chuyện rồi.”

“Không phải là cậu,” Sticky nói qua hàm răng nghiến chặt. “Mà là bọn chúng.”

“Cậu ấy nói đúng đấy,” Reynie nói. “Đó không phải là lỗi của cậu. Tất cả bọn mình đều muốn cậu đi mà, đúng không nào? Vậy nên đừng tự dằn vặt bản thân nữa. Dù sao thì tớ cũng thấy tốt hơn rồi. Cậu biết nó sẽ không kéo dài mà.”

Kate vẫn còn nhớ cơn đau kéo dài bao lâu - trước đây lão Curtain đã từng sử dụng những chiếc găng tay đó với cô bé - và nếu trí nhớ còn tốt thì lúc này Reynie có lẽ vẫn cảm thấy buồn nôn và choáng váng nhưng cậu vẫn cố tỏ ra dũng cảm. Cô bé gật đầu và không nói gì thêm, thay vào đó tự làm mình bận rộn bằng cách buộc lại tóc. n hận về những điều đã xảy ra chẳng có ích gì, nhưng cô bé vẫn cảm thấy tồi tệ khủng khiếp.

“Chuyện gì đã xảy ra ngoài đó thế?” Constance hỏi

“Bọn mình ở trong một khu liên hợp,” Kate lầm bầm. “Có tường cao bao bọc khắp xung quanh, và chúng đã đặt dây thép gai lên trên đó. Sharpe phát hiện ra chị trước khi chị kịp tìm cách ra ngoài.”

Kate không muốn kể cho lắm, nhưng tất nhiên là những đứa khác cứ đua nhau hỏi nên chẳng mấy chốc cô bé đã kể cho chúng nghe mọi chuyện. Cô lẻn qua vài hành lang mà không thấy một bóng người nào, sau đó chạy ra một cánh cửa phía bên ngoài và thấy mình đang ở một chỗ giống như một công trường xây dựng bị bỏ hoang. Ở đó có rất nhiều đống gạch vụn và đất đá to, cả những thiết bị đã bị bỏ đi nữa, tất cả đều bị bao quanh bởi những bức tường cao chót vót. Không may thay, cô bé bị phát hiện ra ngay lập tức, và mải miết chạy thoát thân đến mức không có thời gian xem xét cẩn thận, nhưng rõ ràng là khu liên hợp đang trong quá trình bị hủy bỏ hay nâng cấp. Hoặc là đã bị bỏ đi rồi - không có công nhân ở đây, và mọi thứ trông cứ như một bãi tha ma vậy!

“Cứ như một pháo đài hay căn cứ quân sự ấy,” Kate nói. “Tớ không biết. Tớ đã cố gắng tìm một khe hở trong bức tường đó. Một phần phía sau khu liên hợp trông có vẻ như sắp đổ - tớ nghĩ ở đó từng có tai nạn; có một cái cần trục khổng lồ ở gần đó - nhưng chẳng có cái lỗ nào đủ to để một con thỏ chui qua cả. Và có một cánh cổng ở đằng trước, cao ngang bức tường, trên nóc có dây thép gai và được bọn Gã Số Mười canh gác, nhưng tớ có ý tưởng là tớ có thể đâm thủng nó với chiếc Salamander, ngoại trừ việc tớ lo sợ là hàng dây thép gai sẽ rơi xuống đầu mình.”

“Chờ chút,” Reynie nói. “Lúc đó cậu lái chiếc Salamander ư?”

“Tớ sắp. Trong lần chạy đầu tiên, tớ thấy nó đậu ở một nhà xe lớn, nên tớ quay ngược lại tìm nó sau khi nghĩ ra vụ cánh cổng. Tớ không chắc mình có đi qua cổng bằng chiếc xe đó được không, nhưng tớ nghĩ mình sẽ có thời gian để quyết định việc đó sau khi đánh cắp Salamander, miễn là tớ có thể đến được chỗ nó. Chuyện đó hóa ra lại rất dễ. Bọn Gã Số Mười không tỏ ra vội vàng gì, chúng chỉ bao quanh tớ, đi tản bộ rất thoải mái và nhẹ nhàng thôi, như thể đang bao vây tớ - các cậu biết chúng làm thế nào rồi đấy - có khoảng bảy tám tên ở đằng sau. Nhưng chúng đã để mở một lối đi vào nhà xe đó, và tớ phi thẳng vào đó...” Vẻ mặt Kate đầy phẫn nộ. “Tớ cá là các cậu có thể đoán được ai đang ngồi trong đó, chờ tớ.”

“McCracken,” những đứa khác nói.

Kate gật đầu. “Hắn đang quỳ xuống nấp nên tớ không thể nhìn thấy hắn qua thành xe. Nói chung là tớ nhảy lên cánh tay hắn. Điều tốt đẹp duy nhất là chúng không buồn khám xét người tớ nữa. Tớ vẫn còn dây và dao đây này.”

“Có nhiều chuyện tốt đẹp hơn thế mà,” Reynie nói. “Chí ít thì bây giờ bọn mình cũng có thể biết mình đang ở đâu.”

“Bọn mình có thể ư?”

“Chà, có lẽ là Sticky có thể, đúng không?” Reynie nói.

“Chắc chắn rồi, ít nhất thì bọn mình có thể thu hẹp phạm vi lại,” Sticky nói, mặc dù cậu có vẻ không biết tại sao đó lại là vấn đề. “Chỉ có một vài nơi trong Thành phố Đá phù hợp với miêu tả của Kate - các khu liên hợp đang được cải tạo thì hết ngân sách. Việc các công trình bị treo là một vấn đề lớn mà lúc nào báo chí chẳng nhắc đến.”

“Tất nhiên rồi!” Kate nói, vẻ mặt bừng sáng lên trông thấy.

“Và từ âm thanh của nó,” Sticky nói tiếp, “tớ nghĩ chúng ta đang ở trong một nhà tù. Cậu có tình cờ trông thấy những tháp canh không?”

“Có! Sharpe đang ở trên một tháp canh thì phát hiện ra tớ và gọi những tên khác đến! Ổ, sao tớ lại không nhận ra đây là một nhà tù nhỉ? Một nhà tù thực sự ấy!” Kate đảo mắt và khịt mũi vui vẻ. Khi mà chúng phát hiện ra điều gì đó, cảm giác tội lỗi của cô bé cũng vơi đi nhanh chóng. (Một số người sẽ cảm thấy tội lỗi khi nhanh chóng trở lại vui vẻ như thế, nhưng vì bản chất của Kate là luôn vui vẻ và hào hứng nhìn về phía trước thay vì ủ ê nhớ lại chuyện cũ, suy nghĩ đó thậm chí còn không xuất hiện ở cô bé.)

“Tớ đoán là cậu bị phân tâm do lo sợ bị bọn Số Mười tóm,” Reynie mỉm cười và nói. “Dù sao thì ở Thành phố Đá cũng không có quá nhiều nhà tù trong bán kính một giờ lái xe, đúng không? Sticky, có phải là nhà tù Solipse không? Tớ chắc chắn là đã từng đọc về nhà tù đó.”

Sticky lắc đầu. “Tớ ước là chuyện chỉ đơn giản như vậy. Nhà tù Solipse và Third Island đều được dự kiến sẽ cải tạo lại toàn bộ. Những tù nhân tạm thời bị chuyển đi đâu đó trong khi công việc được tiến hành. Phòng giam và các nhà phụ của tòa nhà sẽ bị phá hủy và xây lại.”

“Thôi đừng vòng vo tam quốc nữa,” Constance nói. “Chúng ta đang ở cái nào? Anh có nhìn thấy bức ảnh nào về chúng ở đâu đó không? Chắc chắn là cả hai không có những tòa nhà to như thế này, với bốn mặt đều chạy quanh một cái sân sau bé tí tẹo.”

“Thực ra, đó mới là vấn đề,” Sticky nói. “Cả hai nhà tù đều được xây theo một dự án, và chúng đều được cải tạo theo một dự án mới giống nhau. Các tòa nhà quản lý sẽ được để lại trong khi mọi thứ khác sẽ bị đập đi và xây lại. Anh nghĩ chúng ta đang ở trong tòa nhà quản lý của một trong những nhà tù đó - nhưng không biết là nhà nào.”

“Trời!” Kate nói. “Bọn mình ở gần thế á!”

“Nhưng bọn mình chưa xong việc đâu,” Reynie nói. “Nhà tù Solipse ở phía bắc của Thành phố Đá phải không, Sticky? Và Third Island ở phía tây?”

“Đúng rồi,” Sticky nói.

“Vậy thì tớ biết bọn mình đang ở đâu rồi,” Reynie nói. “Và hơn nữa - tớ có một kế hoạch!”

Constance nghi ngờ về kế hoạch của Reynie và về mọi chuyện, trong khi những đứa khác thì rất lạc quan. Không phải Constance đã nói mình có thể nghĩ ra ý tưởng gì đó khi có đủ hứng thú sao? Và bây giờ chính là lúc cô bé có thể hứng thú hơn cả, khi đang bị nhốt trong một nhà tù và chỉ biết chờ lão Curtain thực hiện những hành động xấu xa nhất?

“Phải, nhưng có quá nhiều thông tin cần liên lạc,” cô bé nói bằng giọng trầm, đầy lo lắng, “và em vẫn chưa tập được gì

“Nào, Constance!” Kate nói và cười toe toét “Chuyện sẽ tuyệt lắm đấy! Như Reynie đã nói, mọi chuyện sẽ hoàn hảo! Chúng ta có thể báo cho ngài Benedict biết bọn mình đang ở đâu, nhưng Curtain không hay biết gì về chuyện đó! Ngài Benedict sẽ lại có lợi thế - chính là sự bất ngờ!”

Reynie không muốn chỉ ra rằng khi bốn đứa đang bị giữ làm con tin, ngài Benedict vẫn sẽ phải giải quyết một tình huống cực kỳ khó khăn. Điều tốt nhất bây giờ là kích thích sự tự tin của Constance. Thực ra, đó là lý do tại sao cậu triệu tập “cuộc họp chính thức” của Hội. Nhìn vẻ bề ngoài, có vẻ như ngồi thành một vòng tròn trên sàn nhà chẳng khác gì những lần chúng làm trước đó. Nhưng Reynie hy vọng nó sẽ nhắc cho Constance nhớ lại những thành công mà chúng đã làm được trong quá khứ, sự sắp xếp cùng phong thái quen thuộc sẽ giúp Constance bình tĩnh trở lại.

“Chà, được rồi, nhưng em không thể hình dung ra nó được,” Constance nghi ngại nói. “Khi em ở thư viện, em chỉ nhìn chằm chằm vào mã số ở gáy sách. Ngài Benedict nói có lẽ hình ảnh truyền đi dễ dàng hơn, nên em đã thử làm thế. Nhưng ở đây không có gì nhiều để nhìn...”

“Bọn anh sẽ giúp em,” Reynie nói, và những đứa khác đồng thanh nhất trí. Nhóm bắt đầu phác ra cách tốt nhất để Constance có thể liên lạc với ngài Benedict về tình huống hiện tại của mình. Dù sao thì ngài ấy không thể lập một kế hoạch giải cứu ở một nhà tù khác được. Ngài ấy cần biết rằng chúng đang bị giam giữ ở nhà tù Third Island, điều mà chúng sẽ không biết được nếu Reynie không nhớ đến ánh mặt trời chói chang chiếu thẳng qua cửa kính của xe tải. Mặt trời, tất nhiên, là mọc ở đằng đông; vì thế có thể suy ra chúng đang đi về phía tây.