Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài - Chương 151
Lý Mộng Long không chút do dự tháo bỏ băng dính trên miệng Tư Đồ Nhã, Tư Đồ Nhã rơi nước mắt cầu xin anh ta: “Mộng Long, đừng chạm vào em, coi như em xin anh được không?”
Liếc nhìn cửa phòng đằng sau người, Lý Mộng Long gật đầu mạnh: “Tiểu Nhã, em đừng khóc, anh không bắt nạt em.”
Anh ta lật người ngồi dậy, đi tới bên cửa mở cửa ra, ngoài cửa vợ chồng Lý Giáp Phú đang dựng tai lên nghe lén, đột nhiên thấy con trai ra ngoài, kỳ lạ hỏi: “Con trai, sao con ra ngoài rồi?”
“Mẹ, ba mẹ đi ngủ đi, con biết phá trinh như nào rồi.”
Lý phu nhân 1 vẻ nghi ngờ đánh giá con trai mấy cái: “Ý của con, mẹ và ba con ở đây con xấu hổ?”
Lý Mộng Long đỏ mặt gật đầu: “Vâng...”
Haha, Lý Giáp Phú vang lên tiếng cười lớn: “Con trai chúng ta thật sự lớn rồi, còn biết xấu hổ nữa.”
Lý phu nhân cũng rất vui, vỗ vai con trai: “Vậy được, chúng ta đi ngủ, con ngàn vạn lần không được phụ lòng kỳ vọng của ba meh, nhất định phải phá trinh cơ thể cô ta.”
“Vâng mẹ.”
“Thuốc của mẹ chỉ có thể duy trì 5 tiếng đồng hồ, bây giờ đã qua 1 tiếng rồi, còn lại 4 tiếng con nhất định phải nắm chắc đó.”
Lý Mộng Long gật đầu lần nữa, Lý phu nhân mới thở phào nhẹ nhõm, nói với chồng: “Đi thôi, chúng ta cũng đi nghỉ ngơi đi, giày vò cả 1 ngày, thật là mệt mỏi.”
Nhìn thấy ba mẹ bước từng bước mệ mỏi lên tầng, Lý Mộng Long nhanh chóng qyat lại phòng, đi tới bên giường nói với Tiểu Nhã: “Anh đã lừa ba mẹ đi rồi.”
Nước mắt Tư Đồ Nhã vẫn như cũ không khống chế được rơi ra nhưng không còn tuyệt vọng mà là vui mừng, là sự vui mừng đối với Lý Mộng Long.
“Tiểu Nhã, em đừng khóc nữa, em sẽ không bắt nạt em nữa, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa.”
Lý Mông Long thấy cô còn khóc, không khỏi có chút hoang mang, dùng cánh tay mình ra sức giúp cô lau nước mắt.
“Mộng Long, cảm ơn anh!”
Tư Đồ Nhã hít hít mũi, nghẹn ngào nói cảm ơn với anh ta, Lý Mộng Long thật thà cười: “Không cần cảm ơn...”
“Anh đi tháo camera trên tường xuống được không?”
Tầm nhìn Lý Mộng Long hướng lên tường, lập tức đáp ứng: “Được.”
Anh ta đi qua gỡ camera lóe lên tia hồng, ném xuống dưới đất, dùng chân hung hăng dẫm nát.
Dẫm nát xong, anh ta lại quay về ngồi bên cạnh giường, khép nép hỏi: “Tiểu Nhã, ba anh là người xấu à?”
“Đúng vậy, ba anh là người xấu, người rất xấu rất xấu cho nên Mộng Long anh hãy nhớ, nghìn vạn đừng làm người giống như ba anh!”
Lý Mông Long như hiểu như không gật đầu: “Được, anh nghe lời Tiểu Nhã.”
“Anh tìm cho em điện thoại của em được không? Em muốn gọi điện tìm người đến cứu em.”
Thời khắc này, Lý Mộng Long là hi vọng duy nhất của Tư Đồ Nhã, nhân lúc Lý Giáp Phú đã lên tầng nghỉ ngơi, cô bắt buộc phải nhanh chóng chạy trốn, nếu không một khi ông ta tỉnh dậy hậu quá khó mà tưởng tượng nổi.
“Điện thoại em ở đâu?”
“Ở trong túi áo em.”
Lý Mộng Long sờ 1 lượt áo Tư Đồ Nhã, lắc đầu: “Không có.”
“Chìa khóa xe cũng không có sao?”
“Không có, không có gì hết.”
Cô đau khổ nhắm 2 mắt lại, Lý Giáp Phú gian xảo này, lại cầm hết điện thoại và khóa xe của cô rồi.
Thấy cô lại sắp khóc rồi, Lý Mộng Long gấp gáp nói: “Tiểu Nhã, đừng khóc đừng khóc, mẹ nói thuốc của em còn có 4 tiếng nữa là không có hiệu quả rồi.”
Cô đột nhiên mở to mắt: “Là 4 tiếng sau em có thể hoạt động đúng không?”
“Có lẽ vậy.”
Cô hít sâu 1 hơi, “Được, Mộng Long, phiền anh giúp em 1 việc.”
“Giúp em việc gì?”
“Tí nữa nhân lúc ba anh ngủ say, đi giúp em trộm điện thoại và khóa xe về đây được không?”
Lý Mộng Long có chút lo lắng: “Bị phát hiện làm thế nào?”
“Anh cẩn thận 1 chút, đồ có lẽ đều trong túi áo ba anh, em tin anh, anh nhất định có thể.”
Tư Đồ Nhã tín nhiệm nhìn anh ta, Lý Mộng Long sau sự băn khoăn tạm thời, cuối cùng đồng ý: “Được, Tiểu Nhã, anh giúp em.”
Thời gian từng giây từng phút qua đi, Tư Đồ Nhã cấp bách mong chờ thuốc trên người mình mau chóng tan hết, cô muốn trốn thoát khỏi hang ổ ma quỷ này, bắt buốc phải trốn đi.
“Tiểu Nhã, ba anh chắc chắn đã ngủ say rồi, anh giúp em trộm đồ về nhé!”
“Được.”
Tư Đồ Nhã cảm kích đồng ý, trái tim bị kéo trong cổ họng.
Lý Mộng Long rón ra rón rén lên tầng, đến trước phòng ngủ của ba mẹ, len lén mở ra 1 khe cửa, nhìn thấy bên trong 1 mảng tối đen liền quả quyết ba mẹ đã ngủ say.
Quần áo của Lý Giáp Phú vứt trên ghế sofa, cơ thể Lý Mộng Long chuồn vào bên trong nhanh như chớp, ngồi xổm bên ghế sofa duỗi tay sờ lung tung, không ngờ lại thật sự sờ thấy điện thoại và khóa xe của Tư Đồ Nhã, trong lòng anh ta mừng trộm, cầm đồ tẩu thoát mất dạng.
“Tiểu Nhã, Tiểu Nhã, anh lấy được rồi, anh lấy được rồi...”
Lý Mộng Long hưng phấn giơ khóa về điện thoại trong tay lên, hiệu ứng thuốc trên người Tư Đồ Nhã đã tan đi, lúc Lý Mộng Long quay về, cô đã mặc xong quần áo, cảm kích nhận lấy: “Mộng Long, cảm ơn anh, thật lòng cảm ơn anh.”
Sợ đêm dài lắm mộng, cô cầm khóa xe chạy ra ngoài, Lý Mộng Long theo sát sau lưng cô, đến bên ngoài nơi dừng xe, Tư Đồ Nhã vừa định mở cửa xe, nghe thấy âm thanh mất mát đằng sau truyền tới: “Tiểu Nhã, từ nay về sau, anh không gặp được em nữa à?”
Tay cô cứng đơ trong không trung, chầm chậm quay người, nhìn thấy Lý Mộng Long nước mắt đầy mặt, nhất thời mũi chua xót, đi tới trước mặt anh ta, muốn mở miệng nói nhưng lại không biết nên nói gì.
Lý Giáp Phú hôm nay làm ra việc bỉ ổi đối với cô, cô đến lúc này sẽ không có bất kỳ liên quan gì với người nhà này nữa, nhưng Lý Mộng Long, anh ta là 1 đứa trẻ làm cho người khác đau lòng biết bao, bảo cô sao có thể mở miệng được việc này, từ nay về sau, cô và nhà bọn họ ân đoạn nghĩa tuyệt...
“E mau đi đi, tí nữa ba anh tỉnh dậy khẳng định lại nhốt em lại.”
Lý Mộng Long dùng vạt áo lau nước mắt, dường như chớp mắt, anh ta liền trưởng thành rồi, không giống như ngày trước bám lấy Tư Đồ Nhã không cho cô rời đi.
Tư Đồ Nhã cắn răng, cuối cùng gì cũng không nói, bước nhanh tới trước xe, mở cửa xe ngồi vào trong, lúc chuẩn bị khởi động máy, cô nhìn thấy Lý Mộng Long ngồi xổm trên đất khóc như 1 đứa trẻ bị bỏ rơi, một nơi nào đó trong tim hung hăng bị co rút đau đớn, đẩy cửa mở ra nhảy xuống, duỗi tay ôm lấy Lý Mộng Long, nén nước mắt nói: “Đời này của em sẽ không quên sự giúp đỡ của anh ngày hôm nay, Mộng Long, cảm ơn anh, bảo trọng!”
Cô chăm chú nhìn anh ta 1 lúc, hôn mạnh lên trán anh ta, đứng dậy quay về trong xe, xịch 1 tiếng khởi động động cơ nghênh ngang rời đi.
Lần này, cô thật sự đi rồi.
Xuyên qua kính phản chiếu của xe, cô nhìn thấy Lý Mộng Long dùng lực khua đôi tay, nước mắt đau lòng giống như nước lũ vỡ đê tràn ra khỏi hốc mắt, sự lương thiện của anh ta xứng đáng cô dùng 1 cái hôn để trả hồi báo, Mộng Long, tạm biệt.
Tư Đồ Nhã quay về thành phố B xuyên đêm, Thượng Quan Trì đối với việc cô rạng sáng quay về cực kỳ ngạc nhiên: “Tiểu Nhã, sao em về giờ này?”
Cô không nói gì, nhào vào lòng anh ta, khóc như 1 đứa trẻ.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
Thân thể anh ta cứng đơ, gấp gáp hỏi.
Cô lắc lắc đầu: “Không sao, chỉ là nhớ anh rồi.”
Mặc dù trong lòng muôn vàn tủi thân muôn vàn hận, nhưng cũng không tiết lộ nửa câu việc Lý Giáp Phú làm ra với cô, không phải sợ Lý Giáp Phú, cũng không phải vẫn còn tình cảm biết ơn đối với ông ta mà là bởi vì cô hiểu rõ tính khí của Thượng Quan Trì, nếu như cô đem chuyện tối nay phát sinh nói với anh ta, anh ta nhất định làm cho cả nhà Lý Giáp Phú chết rất thảm, cô không quan tâm Lý Giáp Phú và vợ ông ta chết hay không, cô quan tâm là Lý Mộng Long vô tội, đứa trẻ đáng thương đó, nếu mất đi ba mẹ, anh ta phải sinh tồn trong thế giới loạn lạc phức tạp này như thế nào...
Liền 2 ngày, cảm xúc của Tư Đồ Nhã cực kỳ sa sút, nguyên nhân ban đầu của bản thân đã làm cô buồn phiền không thôi, lại bị Lý Giáp Phú sỉ nhục 1 trận, mặc dù không thật sự bị mất trinh tiết nhưng loại bị lăng nhục bị lột quần áo bị bạt tai vẫn lưu lại ám ảnh không lớn không nhỏ trong lòng cô.
Thượng Quan lão phu nhân thấy con dâu cả ngày buồn bã không vui, trong lòng biết cô vì chuyện không thể sinh con mà phiền não, nghĩ đến lời Adiana nói ngày trước, tâm tình không tốt ảnh hưởng đến mang thai, liền quyết định đưa con dâu ra ngoài khuây khỏa.
Buổi tối ngày nay, sai khi ăn cơm tối xong, lão phu nhân giữ con dâu lại phòng khách ôn tồn nói: “Tiểu Nhã, ngày mai đi cùng mẹ tham gia 1 bữa tiệc được không?”
“Bữa tiệc gì ạ?”
Tư Đồ Nhã nhẹ nhàng hỏi.
“Là tiệc sinh nhật của Chủ tịch phu nhân tập đoàn Hoa Mỹ.”
“Cái này mẹ bảo ba đi cùng mẹ không được sao?”
Tư Đồ Nhã có chút không muốn đi.
“Ngày mai ba con cũng có xã giao, chúng ta không tụ tại 1 điểm.”
“Vậy Tình Tình đâu?”
“Tình Tình càng đừng nhắc nữa, 2 ngày nay trường nó tổ chức thi đấu bóng bàn gì đó, đi sớm về muộn ngay cái mặt mẹ cũng không thấy.”
Tư Đồ Nhã có chút khó xử, không muốn tham gia nhưng lại ngại từ chối mẹ chồng, lão phu nhân thấy cô không nói chuyện liền biết tâm tư của cô, mỉm cười hỏi: “Có lẽ là muốn từ chối hả?”
“Mẹ, con...”
“Được rồi, đừng con nữa, con gì mà con, đi cùng đi, nhìn con cả ngày buồn bã ở trong nhà cũng sắp buồn ra bệnh rồi, ra ngoài cho khuây khỏa đối với việc con mang thai có lợi.”
Nhắc đến mang thai, ánh mắt Tư Đồ Nhã liền tối xuống: “Mẹ, xin lỗi, vẫn luôn không làm thỏa mãn được tâm nguyện ôm cháu của ba mẹ.”
Lão phu nhân vỗ vỗ mu bàn tay cô: “Không sao, không phải đều nói rồi, bất luận là thế nào, con cũng là con dâu nhà Thượng Quan chúng ta, sẽ không bởi vì bất kỳ nguyên nhân nào oán trách con.”
“Vâng, cảm ơn mẹ...”
“Nhưng mà con không thể từ bỏ bản thân, mẹ ôm hi vọng rất lớn đối với con dâu là con đó.”
“Được.”
“Vậy ngày mai việc yến tiệc?”
“Đi thôi.”
Lão phu nhân nghe con dâu đồng ý, mới hài lòng cười.
Ngày hôm sau sáng sớm, sau khi Tư Đồ Nhã dậy liền kéo Thượng Quan Trì dậy sau đó đi tới tủ quần áo, nói với anh ta: “Giúp em chọn quần áo đi.”
Thượng Quan Trì còn buồn ngủ hỏi: “Sao muốn anh chọn quần áo?”
“Hôm nay phải đi cùng mẹ tham gia yến tiệc, muốn mặc đẹp 1 chút.”
Vừa nghe cô ra ngoài, Thượng Quan Trì có tinh thần hẳn lên, ngón tay thon dài vạch 1 vòng mấy hàng quần áo: “Ừ, bộ này đi.”
Anh ta chọn trúng 1 chiếc váy dài màu xanh sẫm, không có quá nhiều trang trí hào nhoáng, chỉ có đai lưng màu đen thắt vùng eo.