Bổn tướng bị câm - Chương 7. Kinh đô Bắc Tề
Lúc Phượng Tô Nhược bước xuống kiệu lớn, đã là gần giữa trưa. Đúng ra kiệu đi không lâu như vậy, phủ đệ Bình Trân quận chúa cách hoàng cung không xa là mấy, nhưng Hòa Diễm cố ý cho người đi chậm một chút, nàng ta sợ sẽ đánh thức giấc ngủ của Quận chúa. Đối với hành động này của Hòa Diễm, Tô Nhược cũng không nói, cũng là quan tâm nàng thôi, lòng nàng vút lên một chút an ủi.
Đứng trước cổng lớn phủ quận chúa, Tô Nhược nhìn đến choáng ngợp. Đây cũng là rộng lớn quá rồi, nàng không nhìn đến được góc tường trước ngoài phủ. Bên trên, là một biển lớn hiện dòng chữ to rõ, uốn lượn sinh động, như sắp bay ra ngoài. Tô Nhược nhìn biển, nhìn mãi lại không hiểu trên đấy viết gì, lúc này nàng mới rõ. Hóa ra, chữ cổ khó đọc đến thế. Nàng thở dài, cũng không muốn nhìn đến nữa, phất tay đưa ý Hòa Diễm sắp xếp cho người vào trong, còn mình đứng một bên nhìn. Bởi vì hôm nay người ra ngoài không nhiều, lại là trưa chói mắt, đường lớn trước phủ quận chúa trống trải, rất thuận lợi cho bọn người Tô Nhược.
Đến quá giờ, Tô Nhược mới chính thức bước vào phủ đệ của riêng mình. Nơi đây như được chuẩn bị từ trước, từng nơi góc gách đều sạch sẽ không chút dơ bẩn. Những ngọn núi giả cao uy mà nàng từng thấy nay là trong chính phủ mình, Tô Nhược có chút vui vẻ, dù sao cũng là nàng chưa từng nhìn thấy. Trong sân, lần này lại thêm nhiều hơn hồ cá, vòm hoa, cách cỏ; thi thoảng lại có gốc cây nhỏ nhỏ, Tô Nhược đi hết một vòng, mỏi lả chân. Nàng nhẩm nhớ, tổng cộng có một đại sảnh tiếp khách, chín sân viện, một thư phòng chung, một trù phòng chung. Tính ra phủ quận chúa này chiếm không ít đất của đất nước, Tô Nhược thở phì phò trong lòng.
Trở về phòng của mình, Phượng Tô Nhược trực tiếp ngã xuống giường. Hòa Diễm đứng cạnh giường, thấy nàng mệt mỏi cũng không vui vẻ, nàng ta đỡ lấy quận chúa, chỉnh chỉnh lại gối đầu, rồi nói với nàng: “Quận chúa nghỉ ngơi một chốc, nô tỳ đi trù phòng, đến giờ sẽ gọi người dậy.” Hóa ra nô tỳ cũng có tư cách định giờ giấc cho chủ của mình. Tô Nhược mơ màng một hồi, cuối cùng cũng chìm vào mộng đẹp.
Khi Hòa Diễm đánh thức nàng là quá hoàng hôn. Tô Nhược được hạ nhân hầu hạ tắm rửa, chải tóc thay áo, rồi mới dùng bữa. Ngồi trước bàn đầy thức ăn, nàng cũng đã không còn lạ lẫm nữa, phải nói là quá quen thuộc với một bàn lớn một mình dùng, không còn buồn chán như lúc đầu nữa, nhưng cảm giác cô đơn, trống rỗng vẫn không bao giờ rời khỏi.
Múc một thìa canh, Tô Nhược lại nhớ đến người em trai tội nghiệp của mình. Không biết bây giờ, thằng bé có dùng cơm chưa. Không biết nó có nhớ phải uống thuốc sau khi ăn cơm không. Không biết thằng bé bây giờ, có cảm giác cô đơn như nàng không... Tô Nhược nghẹn ngào, lòng lại run lên, nước mắt ứa ra. Tiểu Duệ, chị hứa sẽ tìm mọi cách để trở về với em.
Nhìn lại một bàn cơm lớn, tim nàng càng thêm lạnh lẽo, miệng cũng không còn mùi vị, thở dài bỏ bát xuống bàn, Tô Nhược chậm rãi đứng dậy, nói với Hòa Diễm: “Dọn dẹp xong rồi cùng ta ra ngoài.”
Hòa Diễm không rõ tâm tình chủ nhân, chỉ biết vội vàng cho người thu thập bàn ăn, rồi mới lon ton chạy theo quận chúa. Dù có buồn bã đến mấy, thì Tô Nhược vẫn phải cố gắng mà vượt qua. Nàng ngồi trước gương, ngắm nhìn khuôn mặt của chính mình cũng đã nén đi giọt nước mắt. Đợi đến khi bọn tỳ nữ vào phòng, Tô Nhược đã chỉnh chu hết cảm xúc.
Hòa Diễm cùng vài tiểu tỳ mang ra một bộ váy trắng, bộ trang sức nhẹ cùng vài món đồ khác. Tô Nhược lười biếng, để mặc các nàng giúp mình, sau đó lại nhắm mắt để các nàng tô vẽ khuôn mặt. Chỉ một lát sau, Tô Nhược mới hoàn hảo xem lại. Một mỹ nữ bạch y, tóc búi thấp, phần đuôi thả dài sau lưng. Trước mái có vài sợi tóc được làm cong sang hai bên tai, nhẹ nhàng đáng yêu, để lộ ra vầng trán trắng bóng mịn màng. Chân mày được vẽ đậm, dài thẳng hếch qua đuôi mắt. Khuôn mặt tròn trịa, mắt sáng nhưng lại u buồn, môi đỏ mỉm mỉm, hoàn toàn là một dáng vẻ không ai sánh bằng.
Phương Tô Nhược ngắm nhìn thân xác không phải của mình, vừa quen thuộc mà cũng xa lạ. Nàng nhìn vào gương đồng, soi thẳng vào mắt chính bản thân, sự cô đơn chán chường nàng không thể nào khống chế được, đành rũ mi dài, xoay người ra hiệu Hòa Diễm, bước ra khỏi phòng.
Ban đêm, khắp trong phủ quận chúa đã được hạ nhân thắp đèn sáng rọi, lối đi sạch sẽ rõ ràng. Đám người quận chúa chậm rãi xuất môn, bắt đầu xâm nhập vào thế giới bên ngoài. Hạ nhân từng tốp từng tốp theo sau, Tô Nhược liếc mắt đứng sau cửa lớn phủ đệ, không vui trầm giọng: “Chỉ Hòa Diễm theo sau ta, tất cả đều ở trong phủ, một kẻ bước ra liền chịu phạt!”
Đám hạ nhân nghe được, vâng lời lùi xuống. Tô Nhược lúc này mới hài lòng bước ra ngoài, thoáng cái đã sửng sốt. Hóa ra, nhân gian cổ đại lại đẹp đến như vậy. Nhìn xem, ban sáng đường không một bóng người, nay lại đông như mắc cửi. Tâm tình Tô Nhược trở nên tốt hơn, nàng nhanh chân lôi theo Hòa Diễm chen đi. Đám người đông vui nhộn nhịp dường như không bị động tĩnh từ phía phủ quận chúa mới dọn đến mà chậm đi, ngược lại còn ồn ào hơn nữa.
Nàng men theo lối nhỏ được vạch giữa đám người, chạy vào bên trong.
“Hòa Diễm, ngươi xem, bên kia làm sao lại đông đến thế?”
Hòa Diễm mới chịu choáng váng bị quận chúa kéo đi xong, nhìn đến tay chỉ của nàng, mới hít thở đều đặn rồi đáp: “Có lẽ là lễ hội tổ chức ở giữa đấy không chừng. Quận chúa có cần nô tỳ đi xem không ạ?”
Lễ hội ban sáng tiểu cung nữ kia nói? Tô Nhược ngẫm nghĩ, bây giờ đã là đi chơi, vậy thì không cần đến phải xem trước hay không xem trước nữa rồi, nàng cũng có chân, tự mình xem như thế còn tốt hơn. Nghĩ đoạn, Tô Nhược mỉm cười nói: “Chúng ta cùng đi!” Sau đó lại len vào đám người, nhanh chóng đã nhìn thấy toàn diện.
Đó là một gian hàng ném tiêu, sở dĩ đông như thế cũng là do quà vật được lấy làm phần thưởng cho người thắng cuộc. Phượng Tô Nhược đứng phía sau, nhìn thấy rất nhiều nam nhân đang đứng chờ đợi đến phiên mình ném, hầu hết là muốn giành lấy phần thưởng để trao cho tình nhân hoặc nữ tử mình yêu đây mà. Nàng lại nhìn đến nam nhân đang ném, một thân gầy gò, cao ngất, hắn ta ném hai lần đều lệch bia không đến nửa phân, làm cho người xung quanh thở dài tiếc nuối. Lại nói còn lần cuối cùng, nam nhân chậm chạp đưa tiêu lên, hạ tiêu xuống, lấy đà sau rồi nhắm từng li từng tí, ông chủ gian hàng nhìn thì cười híp mắt, đêm nay lão gom nhiều tiền rồi, bây giờ thêm vào phải là số lượng không nhỏ đâu. Nam nhân cầm tiêu hít sâu một hơi, rồi nhắm mắt ném đi, mọi người xung quanh cũng là nín thở chờ đợi. Đột nhiên rào một cái, nam nhân mở choàng mắt rồi nhảy cẩn lên.
“Trúng rồi, trúng rồi!” Mọi người òa lên như trống vỡ, nhao nhao khiến Tô Nhược cũng vui lây, rộ cười tươi híp mắt, cũng vỗ tay hoan hô. Từ mới bắt đầu lễ hội đến nay, người ném trúng bia cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, nam nhân này phải nói là vô cùng may mắn rồi, xem hắn gầy guộc như thế, cũng không ai nghĩ ra hắn là người luyện võ, tất cả đều là ăn may.
Ông chủ gian hàng thấy người thắng trên mặt vẫn là nụ cười vui vẻ, lão để nam nhân lựa chọn món quà, cũng là tiểu nữ tử bên cạnh thích ý, nàng ta dịu dàng cầm trên tay khăn thêu mà nam nhân mình yêu lựa chọn, tựa vào hắn cùng nhau bước ra sau, nhường phiên người kế tiếp. Tô Nhược nhìn nụ cười của đôi tình lữ, niềm vui thoáng chốc biến mất. Ngày trước, nàng cũng từng có người yêu, người yêu của nàng, ở nơi đó không biết có nhớ nàng không.
Hòa Diễm thấy quận chúa bỗng dưng rũ mắt buồn rầu, dõi theo ánh mắt nàng, lại tưởng rằng quận chúa đau xót cho ngày ấy yêu thương Bình Mạn vương, nàng ta cũng cảm thấy không vui, mới vội vàng lôi kéo quận chúa đi gian khác, nơi đây cũng không còn thú vị nữa rồi.
Phượng Tô Nhược lúc nào cũng không muốn gây phiền, đành cất bước đi. Đến một gian hàng khác, là gian vải vóc, Hòa Diễm nhớ quận chúa thích nhất là lựa vải may y phục. Nàng ta nghĩ đến việc làm cho Tô Nhược vui, bèn hỏi ngay chủ tử, một hai nói muốn dẫn nàng vào trong.
Lúc này lễ hội nhộn nhịp, nữ tử phu nhân đông đúc chen chân vào gian vải vóc, Tô Nhược ban đầu sợ mùi người, nào ngờ đâu vừa vào lại nghe toàn là mùi hương nhẹ dịu thơm thoáng của nữ nhân, bỗng chốc nàng trở nên hứng thú, không biết bọn họ có dùng nước hoa hay không.
Bà chủ gian hàng là một phụ nhân lão luyện, mắt nhìn người vô cùng sắc bén, chỉ cần liếc mắt liền nhận biết được đó là loại người gì. Từ khi hai người Phượng Tô Nhược bước đến, bà ta đã để ý từ lâu, nhìn khuôn mặt đẹp như tiên cùng những món trang sức trên người cô nương có vẻ là chủ tử kia thì biết, đó không phải con cháu quan lại thì cũng là người chức cao quyền quý.
Chủ gian hàng đứng ở bên trong, bà ta nhanh tay lục lọi ra một xấp gấm mới toanh đẹp đẽ, là gấm Nam Châu, tốt đến khó tả. Từ hoàng hôn đến giờ, chưa có người nào có thể mua được xấp gấm này, nếu bây giờ vị mỹ nữ mới vào mua được, vậy thì số bà ta quá tốt rồi.
Phượng Tô Nhược trước nay chỉ biết lựa vải cho áo công sở ở thời đại của nàng, đâu có biết thế nào là vải tốt cho trang phục thời nàng đang sống. Thế là Tô Nhược chỉ biết đứng nhìn Hòa Diễm chỉ mẫu giúp nàng lựa chọn. Bấy giờ, bà chủ gian hàng lúc này mới bày ra khuôn mặt nịnh nọt ôm xấp gấm chạy đến, bà ta hồ hởi:
“Vị tiểu thư này, ta vừa nhìn đã biết nàng là nữ nhân biết cách ăn vận, trông nàng xinh đẹp thế kia, nàng đã lựa được xấp vải nào chưa?”
Tô Nhược nhìn cái xấp trong tay bà ta, cũng hiểu được bà ta muốn quảng bá vải gấm, bèn gật đầu với bà ta xem như chào hỏi, dù sao nàng cũng muốn hiểu một chút về thế giới ở đây.
Chủ gian hang thấy Tô Nhược cho phép, khuôn mặt càng them tươi tắn. Bà ta bày xấp vải chèn lên trên, miệng luôn nói: “Đây đây, cô nương xem xem, đây là gấm Nam Châu, đẹp đến vô cùng a!”
Nam Châu là vùng lạnh, do khắc nghiệt mà vải gấm tạo ra khá khó khăn, nhưng loại gấm ở đây luôn luôn tốt. Mà cũng do khí hậu như thế, cho nên vải của chính Nam Châu tạo ra vô cùng ít, mà những gì ít ỏi thì người ta lại cho đó là hiếm, cho nên cũng đã là rất lâu, gấm Nam Châu trở thành thứ mà nữ nhân thích thú, từ đó mà giá thành mới từ từ lên cao, hằng năm lại tăng lên, làm cho nó càng ngày càng có “mặt mũi”.
Khi Tô Nhược bước đến gian hang, cùng với sắc đẹp và từng món trang sức trên người, hầu như những nữ tử bà mụ đến trước nhìn đến vừa mê muội vừa ghen tị. Kinh thành không phải là thiếu mỹ nhân tài nữ, nhưng vẻ đẹp buồn lạnh của Tô Nhược lại khiến người khác lạ lẫm, buộc phải đưa mắt, lòng dâng muôn vạn cảm xúc. Nàng rũ mắt đã khiến người ta lòng như trống đập liên hồi, đừng nói là khi nàng chỉ mím môi đôi chút.
Lại nói, nữ nhân luôn ghen ghét với những người có ưu điểm cùng những thứ tốt đẹp hơn mình, bởi vậy, Tô Nhược liền trở thành một kẻ thù vô cùng to lớn đối hầu hết nữ nhân trong gian hàng. Bọn họ đều cắn răng, bọn họ là người đến trước, cớ sao xấp gấm Nam Châu lại vào tay của Tô Nhược.
Hòa Diễm nghe đến gấm Nam Châu, mắt liền tỏa sang. Mỗi năm quận chúa sẽ được ban cho hai đến ba xấp, tuy đó không phải là hiếm có trong rương xiêm y của chủ tử, nhưng đấy là gấm Nam Châu, có càng nhiều thì càng tốt, có gì lại kể lể số lượng.
Nàng ta nhanh chóng bước đến sau lung chủ tử, miệng nhỏ giọng nói: “Quận chúa, gấm Nam Châu rất hiếm, ngài mau xem thử xem có ưng ý.”
Tô Nhược để ý được nhiều người đang nhìn mình bằng đôi mắt tức giận, lại không hiểu lý do vì sao, tính toán muốn rời khỏi, bèn gật đầu nhanh chóng bắt tay vào sờ sờ qua loa.
Thế nhưng chưa được cảm nhận độ ấm của xấp gấm, lại có giọng nói chanh chua từ đám nữ nhân bên trong: “Bà chủ, ta cũng muốn xem xấp gấm đấy, bà mau lấy ra đây thêm một xấp!”
Ba người Tô Nhược nhanh chóng quay nhìn, người nói hóa ra là một tiểu cô nương xinh xắn, khuôn mặt tròn trịa, mắt to môi đỏ, trông đáng yêu vô cùng. Thế mà giọng điệu lại vô cùng khó chịu, vừa nghe đã biết đấy là tiểu thư nhà quan lớn, được cưng chiều phải biết.
Bà chủ gian hàng mắt nhìn qua cây trâm vòng ngọc cũng biết tiểu cô nương là người khó chọc, nhưng lại không muốn mất đi vị mỹ nhân bên cạnh. Bà ta bèn bày ra vẻ mặt khó xử, nói với tiểu cô nương: “Tiểu thư a, nàng xem xấp gấm đã đến cho vị cô nương này trước, nàng cũng có thể lựa nhiều xấp khác ở bên kia.”
Tiểu cô nương nghe thế mà nổi giận: “Ta là người đến đây trước, bà lại để cho nàng ta lựa xấp gấm đó, bà có còn muốn buôn bán nữa không đây?”
Tuy rằng mọi người có vẻ hơi khó chịu với giọng điệu ngạo mạn của tiểu cô nương đấy, nhưng lời nàng ta lại đúng với suy nghĩ của bọn họ, cho nên biểu cảm trên từng khuôn mặt cũng rõ ràng hơn, tiếng xì xầm cũng bắt đầu nổi lên, chỉ trỏ vào Tô Nhược.
Hòa Diễm nhìn khuôn mặt có chút quen thuộc của tiểu cô nương kia, lòng tức giận vô cùng. Chủ tử đường đường là hoàng muội ruột thịt của Phùng Đức đế, tuy rằng đây là Tề quốc, nhưng người hoàng tộc đâu phải là dễ dãi mà để một con nhóc miệng còn hôi sữa dám lên tiếng chỉ trích gián tiếp như thế. Nàng ta nghĩ rồi đưa tay lấy từ trong ngực ra một cây sáo nhỏ bằng ngón tay, dự thổi.
Tô Nhược nghe liền biết mình gây họa, nàng không rõ được địa vị của mình trong xã hội này, trong lòng cũng thoáng chút lo lắng, bèn đưa tay đẩy bà chủ đang khó xử ở đó nói: “Không sao, để cho tiểu thư ấy lựa đi, ta không thích xấp vải này.”
“Quận chúa!” Hòa Diễm hô nhỏ, gấm Nam Châu khó có được như thế nào có thể bỏ dễ dàng như vậy được.
Bà chủ gian hàng thở ra một hơi, tiểu cô nương kia thực là vô duyên, nhưng mỹ nhân này đã nói vậy, bà cũng chẳng thể làm gì hơn, đành thu lại xấp gấm đưa đến vị tiểu cô nương ấy. Lúc này nữ nhân trong gian ai cũng hả hê. Dù không có được xấp gấm Nam Châu ấy, nhưng miễn không rơi vào tay nữ nhân kia thì cũng khiến người ta thoải mái rồi. Tô Nhược biết chuyện đã qua, liếc mắt hất cằm ý muốn ra ngoài với Hòa Diễm.
Hòa Diễm tỏ vẻ buồn bực, đỡ quận chúa ra ngoài. Cả hai cùng bước đi, nghĩ nghĩ đi qua thêm vài gian nữa, cũng không rõ được nụ cười châm biếm của tiểu cô nương khi nãy và ánh mắt sáng quắc đang dõi theo mình.