Cái Bóng Của Bí Mật - Chương 02
2
“Tôi nói bao lần rồi hả? Tôi đã bảo tôi chỉ lên đó hút thuốc thôi mà.”
Lee Kang Hyuk tì cả hai bàn tay lên bàn nói. Trông mặt hắn như muốn đập bàn rầm rầm, nhưng cơ thể rụt rè e sợ của hắn lại không nhức nhích nổi theo ý muốn.
“Nghe này, cậu Lee Kang Hyuk, tôi cũng y như cậu thôi. Không biết mình đã nói đi nói lại chuyện này bao nhiêu lần rồi. Vâng, phải rồi. Tôi biết là cậu lên đó hút thuốc rồi, cậu có hút thuốc hay đốt lửa, hay mở tiệc nướng BBQ ở trên đấy tôi cũng không quan tâm, mẹ kiếp, nhưng tại làm sao cái cúc áo của cậu lại rơi ở hiện trường vụ án hả?”
Kim In Cheon vừa đập bàn vừa quát. Giật mình trước đòn tấn công bất ngờ, Lee Kang Hyuk ngả người ra phía sau. Kim In Cheon ép sát người vào bàn hét lên, còn Lee Kang Hyuk lùi hẳn ra xa trả lời.
“Hẳn là rơi từ trước rồi. Một ngày tôi lên đấy hút thuốc đến mấy lần mà.”
“Vừa hút thuốc cậu vừa bứt cúc ở ống tay áo phụt phụt như thế này à, hay cậu vừa sờ soạng khắp người mình vừa tự sướng kiểu khà, thuốc ngon thật, khà, khói thuốc bay ra tiếc quá, hay cậu hút thuốc cái kiểu xôi thịt hự, hà, hự, hà, hả? Mẹ kiếp, cậu nói thế mà nghe được à? Hút thuốc tại sao lại rơi cúc áo được.”
“Đến lúc rơi thì nó rơi chứ sao nữa.”
“À, nói dễ nghe quá nhỉ. Đến lúc rơi thì rơi à? Vậy cớ sao nhất định phải là chỗ đó? Nghĩ mà xem, cậu Lee Kang Hyuk. Dù là ngẫu nhiên thì cũng phải có lý do chứ.”
“Không có chứng cứ gì cả mà, anh cảnh sát. Tôi còn chẳng biết người chết là ai. Sao tôi lại phải đẩy người không quen biết xuống chứ? Hả? Tôi điên rồi chắc? Hay hóa rồ rồi?”
“Cậu bị điên hay hóa rồ thì tôi biết thế quái nào được. Từ từ điều tra rồi khắc biết.”
“Ôi, phát rồ lên mất.”
“Chà, cậu Lee Kang Hyuk, tôi hỏi lại cậu lần nữa. Theo lời của nhân chứng, vào lúc 6 giờ 28 phút chiều, nạn nhân Bae Dong Hoon đã rơi xuống từ sân thượng tầng mười lăm của tòa nhà. Đương nhiên, mất mạng. Sau khi nhận được tin báo, cảnh sát đã xuất phát và có mặt tại hiện trường lúc 6 giờ 35 phút. À, mẹ kiếp, đến sớm vãi linh hồn nhỉ. Tốc độ đạn bay luôn nhỉ, đạn bay. Ai nói cảnh sát chúng tôi đến hiện trường chậm trễ nào? Dù sao thì, cậu Lee Kang Hyuk cho biết lúc đó cậu đang ở văn phòng tầng mười một, nhưng kiểm tra qua CCTV thì rõ ràng là cậu đã không ở đó.”
“Đi hút thuốc thì ai mà nhìn giờ chứ?”
“Một ngày cậu hút thuốc mấy lần?”
“Khoảng ba bốn lần gì đấy.”
“Những người hút thuốc thường hút vào những khoảng thời gian nhất định. Sau bữa trưa một điếu, buổi chiều một điếu, trước khi tan làm một điếu chẳng hạn.”
“Tôi thì không như thế.”
“Ai lại đi lên sân thượng hút thuốc lúc những người khác tan ca bao giờ.”
“Hôm nay còn nhiều việc dở dang nên tôi định ở lại làm muộn.”
“Còn bữa tối?”
“Cố xong việc cho nhanh rồi ăn chứ sao.”
“Ngay sau khi sự việc xảy ra, CCTV tại thang máy tầng mười lăm đã ghi được hình ảnh của cậu. Thời gian hoàn toàn trùng khớp.”
“A, thực sự là không phải mà.”
“Cậu thực sự không quen biết Bae Dong Hoon? Toàn bộ cuộc thẩm vấn này đang được ghi âm lại, cậu Lee Kang Hyuk mà nói dối thì sẽ to chuyện hơn đấy. Cậu biết chứ?”
“Cùng một tòa nhà nên chắc cũng đã có lần chạm mặt, nhưng chúng tôi chưa từng chuyện trò gì với nhau cả. Thật đấy.”
Tiếng chuông điện thoại từ túi quần sau của Kim In Cheon vang lên. Là bài hát mới đang thịnh hành của một nhóm nhạc nữ nổi tiếng. Bài hát mượn nhịp nhanh của nhạc trot*, giai điệu bắt tai chỉ cần nghe một lần là khó mà quên được, cùng với giọng hát được xử lý qua nhiều khâu kỹ thuật phòng thu, đã khuấy động bầu không khí căng thẳng giữa hai người.
Một thế loại nhạc pop Hàn Quốc và được công nhận là dạng lâu đời nhất của nhạc pop Hàn Quốc.
“A lô... Ờ... Chuyện ổn cả chứ?”
Kim In Cheon đi ra một góc phòng hỏi cung nghe điện thoại. Ý không muốn để kẻ bị tình nghi thấy dáng vẻ đó của mình.
“Không biết cái máy tính bảng thế nào nhỉ. Ừ... ừ... không phải. Chắc hắn không để nó ở nhà đâu. Phải rồi... Mẹ kiếp, để đâu được nhỉ?”
Hình như có nhiều điều phải suy nghĩ nên Kim In Cheon vừa nói chuyện vừa nhìn lên trần nhà, trông như đang gắng sức nhớ lại điều gì. Anh ta nhìn chằm chằm vào đường giao nhau giữa tường và trần nhà, thi thoảng lại văng tục.
“Được rồi, trước hết thì cái đó không có ở văn phòng, nhất định phải tìm cho ra nó.”
Kim In Cheon ngắt điện thoại và trở lại chỗ ngồi. Anh ta lộc cộc kéo ghế ra. Lee Kang Hyuk cảnh giác. Suốt thời gian Kim In Cheon đi nghe điện thoại, hắn chăm chăm nhìn vào tấm ảnh đặt trên bàn.
“Anh cảnh sát, người này, tôi nhớ ra anh ta rồi.”
“Nhớ gì? Chà, phải đến bây giờ ký ức về vụ giết người kịch tính ấy mới tái hiện trong tâm trí cậu hả?”
“Không phải thế, đã bảo là tôi không giết anh ta mà. Tôi nhớ ra chuyện trước kia từng gặp anh ta trên sân thượng.”
“Khi nào?”
“Tầm một tuần trước. Chắc khoảng 4 giờ chiều, hôm ấy trời mưa. Bởi vì mưa nên tôi không ra được chỗ mình vẫn thường đứng hút thuốc. Thế là tôi đứng dưới mái hiên, đang hút thì tôi nhìn thấy ở dưới tấm biển quảng cáo lớn bên trái mình có ai đó đang nhìn xuống phía dưới. Trông cứ như thể anh ta sẽ nhào thẳng xuống luôn vậy. Không hiểu sao trong tôi lại dấy lên suy nghĩ kỳ lạ. Kiểu như nếu càng nghĩ nhiều về việc đó thì có khi anh ta sẽ làm thế thật ấy... Tôi cứ đứng một mình tưởng tượng linh tinh. Ầy, bố khỉ, anh ta mà nhảy xuống thật thì tính sao? Nếu anh ta tỏ ý làm liều thì liệu có phải chạy hộc tốc đến mà giữ anh ta lại không nhỉ. Tôi đã nghĩ như thế đấy.”
Kim In Cheon móc từ trong túi áo sơ mi ra một bao thuốc lá. Anh ta rút một điếu, cho lên miệng ngậm rồi đút bao thuốc trở lại túi, đoạn lại lôi nó ra. Anh ta đẩy một điếu thuốc nhỏ ra khỏi bao rồi chìa cho Lee Kang Hyuk. Lee Kang Hyuk ngập ngừng nhận lấy điếu thuốc.
“Tôi được hút ạ?”
“Sao thể? Cậu thich thuốc lá lắm cơ mà.”
“Không phải chỗ này cấm hút thuốc sao?”
“Mẹ kiếp, cậu coi cảnh sát là cái giống gì thế hả? Chẳng lẽ tôi sẽ bị cảnh sát tóm rồi bắt nộp phạt vì tội hút thuốc ở đây chắc?”
“Anh cảnh sát thì không sao nhưng mà...”
“Thế hút hay không hút?”
Kim In Cheon quát, Lee Kang Hyuk liền ngậm lấy điếu thuốc và đưa mặt lại gần. Ánh lửa từ cái bật lửa bỏ túi soi sáng hai người họ rất ấm áp. Khói lập tức tỏa lên. Kim In Cheon lôi gạt tàn nhựa trong ngăn kéo ra, Lee Kang Hyuk điều chỉnh nhịp thở và bắt đầu hút thuốc một cách thận trọng. Hắn cố gắng để khói nhả ra không làm phật ý Kim In Cheon, để làn khói khiêm tốn tan biến thật nhanh mà không làm phiền bất kỳ ai.
“Cậu có biết ở đây lắp camera không hả? Mẹ kiếp, tóm được ngay tại trận nhé. Tội hút thuốc trong phòng thẩm vấn phải nộp phạt một triệu won.”
“Gì vậy? Anh bảo không sao mà.”
“Chưa gì đã sợ, giỡn chơi chút thôi mà. Nhanh kể tiếp chuyện đi.”
Lee Kang Hyuk băn khoăn không biết nên hút tiếp hay dập thuốc đi. Hắn đặt điếu thuốc lên rảnh gạt tàn.
“Hình như lúc đó anh ta đang khóc. Mưa rơi khá nặng hạt, anh ta vừa đứng dưới mưa vừa khóc.”
“Khóc á?”
“Vâng, người anh ta run lên bần bật.”
“Cậu chắc chắn chứ?”
“Tôi không dám chắc nhưng giống thế lắm. Gương mặt anh ta cũng hơi nhăn nhúm nữa. Mưa to nên tôi nhìn không rõ nhưng chắc đúng là người này đấy.”
“Đừng có ‘chắc’.”
“Anh cảnh sát nãy giờ cũng cứ khăng khăng tôi chắc hẳn chính là hung thủ giết người đấy còn gì.”
“Mẹ kiếp, mồm mép ghê nhỉ. Còn biết vặn lại lời cảnh sát nữa.”
“Anh ta cứ như thế tầm năm phút rồi đi xuống theo lối thoát hiểm. Tôi tắt thuốc rồi cũng vu vơ đi ra phía đấy, đứng dưới tấm biển quảng cáo thử nhìn xuống dưới.”
“Rồi sao?”
“Cao chứ sao nữa.”
“Thế thôi hả?”
“Từ chỗ cao thế này mà rơi xuống chắc chắn chết ngay lập tức, tôi đã nghĩ thế.”
“Chả khác mẹ gì diễn hài nhảm... Cậu sáng tạo ra thể loại mới luôn đi. Thể loại nhân chứng nhảm.”
Nói vậy nhưng Kim In Cheon vẫn hì hụi viết chi chít gì đó vào sổ tay của mình. Trông có vẻ như không phải anh ta đang viết chữ mà là đang vẽ tranh. Đầu bút bi chúi xuống, giật giật di chuyển xuống dưới. Lee Kang Hyuk nhặt điếu thuốc đang gác trên gạt tàn lên rít một hơi. Hắn nhìn Kim In Cheon đang vùi mặt vào cuốn sổ tay rồi nhả ra một ngụm khói dài. Kim In Cheon vẫn tiếp tục viết gì đó vào sổ, không thèm ngẩng đầu lên.
Lee Kang Hyuk xoay cổ tay đang cầm thuốc lá và nhìn đồng hồ. Kim đồng hồ chỉ 10 giờ 30 phút. Khi mắt hắn nhận thức được thời gian, cơn mệt mỏi mới ùa tới. Hắn quẹo cổ sang trái rồi sang phải, rồi lại gật cổ xuống dưới và ngửa ra sau.