Cái Bóng Của Bí Mật - Chương 03
3
Park Chan II, ông chủ kiêm bếp trưởng của nhà hàng Mùi hương Sicilia ở dưới tầng hầm tòa nhà Cá Sấu, mỗi ngày sau khi kết thúc công việc đều lên quán game online trên tầng ba. Anh ta cắn điếu thuốc, ngả người vào lưng ghế rồi vừa chửi bới đám khách hàng khốn nạn mình đã gặp trong ngày vừa chơi game, phải làm thế thì ngày hôm đó của anh ta mới kết thúc êm xuôi được. Những game yêu thích của anh ta hầu hết đều là mấy trò đơn giản. Park Chan II không cần những trò có cốt truyện dài lê thê. Thời gian đâu mà theo mấy cái trò có lớp có lang đó. Phải là trò gì kết thúc nhanh nhanh như kiểu game thể thao hay quyền Anh chẳng hạn. Nói chung, dù thế nào cũng không thể thiếu màn choảng nhau. Park Chan Il nhớ lại lần lượt mặt từng khách đã đến nhà hàng từ bữa trưa cho tới bữa tối. Rặt một lũ khốn nạn. Mấy thằng ranh con ăn nói trống không, mấy con mẹ đã ăn tống ăn táng còn nhai chóp chép, mấy lão xin thêm bánh mì tới chục lần, mấy cha sĩ diện gọi rượu vang rẻ tiền cho gái rồi lải nhải kiến thức sai bét về rượu vang, Park Chan Il nhớ đến từng kẻ một. Anh ta ngồi bàn số 1 trong phòng hút thuốc ngập tràn khói thuốc lá, hướng về quả bóng chày đang bay tới, bấm phím Enter liên hồi, tung nắm đấm rồi vung chân vào những kẻ địch trong máy tính. Nếu không làm vậy thì chưa biết chừng anh ta sẽ hành động như thế trong đời thực luôn mất. Park Chan Il thường xuyên hình dung ra cảnh vung gậy bóng chày hay tung chân đạp những vị khách đến nhà hàng. Anh ta tưởng tượng hình ảnh máu đỏ ròng ròng chảy trên tấm khăn trải bản trắng. Chưa biết chừng một ngày nào đó cảnh tượng ấy sẽ trở thành hiện thực.
Hơn 11 giờ, quán game vắng dần. Lũ trẻ ranh đã về nhà hết, còn lại chỉ toàn là người lớn. Nói “người lớn” nhưng thực ra đa phần đều là bọn dạt vòm hoặc mấy gã lười chảy thây ngại cả về nhà hay mấy thằng cha to đầu mà miệng còn hôi sữa không phân biệt nổi thời gian trong game với thời gian ngoài đời thực. Bọn họ một tay gõ bàn phím, một tay cầm điếu thuốc, ăn mì cốc hoặc giúi tay vào gói quà vặt, quên hết chuyện thế gian.
“Ê Bin Il, làm cho anh cốc mì.”
Park Chan Il hét vọng ra quầy thu ngân. Từ 7 giờ tối hôm trước tới 7 giờ sáng hôm sau, nhân viên làm thêm Lee Bin Il vừa trông quán vừa làm chân chạy vặt giải quyết đủ thứ chuyện ở đây. Không có game gì là cậu ta không chơi được, mấy vấn đề cơ bản liên quan tới máy tính cậu ta đều có thể giải quyết dễ dàng. Mơ ước làm diễn viên nên ban ngày cậu ta đến đoàn kịch tập luyện, nhưng hơn ai hết, cậu ta biết rõ mình chẳng có chút tài năng diễn xuất nào. Trừ đôi lông mày rậm và khuôn mặt nhỏ, ngoại hình của cậu ta cũng hoàn toàn bình thường, không mấy nổi bật.
“Đầu bếp kiểu gì mà ngày nào cũng ăn mì cốc thế?”
Vừa đặt cốc mì đã đổ đầy nước nóng xuống cạnh bàn phím, Lee Bin Il vừa nói. Cậu ta biết rất rõ sở thích của Park Chan Il. Nhất định phải là mì hải sản thập cẩm cay, thả thêm một quả trứng sống và ít kim chi xào đóng hộp lên trên nữa.
“Chú mày không biết đấy thôi, nhóc ạ. Chỉ có mì cốc mới là thứ thực phẩm hoàn hảo.”
“Đâu, hoàn hảo chỗ nào cơ?”
“Nhìn mà không biết à? Từ cái vẻ ngoài mỡ màng này đã quá hoàn hảo rồi còn gì.”
“Trong mắt em thì chả hoàn hảo gì hết.”
“Chú mày không nấu ăn bao giờ nên không biết đấy. Ôi giời, mẹ kiếp, thằng chết tiệt này sao nhanh thế?”
“Muốn bắt thằng đấy anh phải đánh liên tục cơ.”
“Đấm hả?”
“Anh đấm dồn nó về một góc rồi xoay người đá.”
“Trò này xoay tròn tấn công không ăn thua gì à?”
“Tại ông anh chậm quá đấy thôi.”
“Ranh con, ăn nói thế à. Bảo anh mày chậm là sao? Mà Major League Baseball chưa ra phiên bản mới hả?”
“Chưa đâu.”
“Ờ, thanh kiu. Tí nữa có gì không biết anh lại gọi chú mày.”
“Thực phẩm hoàn hảo, mời anh xơi hoàn toàn nhá.”
Lee Bin Il vừa ngồi xuống quầy thu ngân thì nghe thấy tiếng ai đó đi lên cầu thang. Giữa những ồn ào của quán game, cậu ta vẫn nhận ra được âm thanh đó rất rõ ràng. Lee Bin Il nghe ra ngay tiếng bước chân nhờ những rung động khẽ khảng truyền tới khi có người lên cầu thang. À không, cậu ta nghĩ, cũng không hẳn là “rung động khẽ khàng”. Dù gì thì mỗi khi có người đi lên, cậu ta đều cảm nhận được những rung động rất đặc trưng. Lee Bin Il nhìn lên đồng hồ treo tường. 12 giờ 15 phút.
Người đẩy cánh cửa kính bước vào quán game là Goo Dong Chi. Lee Bin Il gập sách và đứng bật dậy theo phản xạ.
“Anh đến đấy ạ?”
“Ừ, bếp trưởng Park có đây không?”
“Hôm nay cũng thế, từ 11 giờ là anh ấy đã ở đây đấm đá tơi bời rồi ạ. Vừa đánh vừa ăn thực phẩm hoàn hảo nữa chứ.”
“Thực phẩm hoàn hảo là cái gì?”
“Anh vào đi ạ.”
Goo Dong Chi mở của phòng hút thuốc tiến vào trong. Khói thuốc lá trong phòng nồng nặc đến nỗi khiến người ta nghi ngờ có khi lại tìm thấy được cả xác động vật ở mấy chỗ ngóc ngách. Có người sống được ở cái chỗ này cũng thật là quá thần kỳ.
“Bếp trưởng Park.”
“Đến rồi à?”
“Này, ở nơi như thế này anh vẫn hít thở khỏe quá nhỉ?”
“Đang chơi game với tinh thần xông pha chiến trường mà lị. Sống Chết giũa bom đạn luôn.”
“Nói chuyện chút được không? Tôi có việc muốn hỏi anh.”
“Ờ, hỏi đi.”
“Ở đây tôi không nói nổi câu nào đâu.”
“Thám tử cái kiểu gì mà thuốc cũng không hút thế. Nghĩ mà xem, trong số các thám từ đỉnh cao có ai lại không hút thuốc không.”
“Nhiều ấy chứ.”
“Ha ha, thế hả? Ra ngoài đợi tôi chút đi. Tôi quét nốt bọn nhải nhép ở bàn này rồi ra ngay.”
Goo Dong Chi đóng cửa và đi ra ngoài. Không khí ở phòng cấm thuốc cũng không thoải mái gì, nhưng so với phòng hút thuốc thì vẫn thuộc loại tương đối dễ chịu. Đến mức có thể cảm thấy cái mùi đặc trưng của tòa nhà Cá Sấu cũng thật là thơm tho.
Goo Dong Chi ngồi ở bàn gần quầy thu ngân nhất. Đó là chỗ dành riêng cho gã. Văn phòng gã không có máy tính nên khi cần gã thường xuống quán game và lúc nào cũng chỉ ngồi đúng vị trí này.
“Có việc gì thế?”
Tầm mười lăm phút sau, Park Chan Il đi tới đặt tay lên vai Goo Dong Chi. Bàn tay anh ta khá to và dày. Đầy những vết dao cắt rất ra dáng tay của đầu bếp, đồng thời cũng không thiếu những vết chai ở các khép ngón tay chẳng giống tay của đầu bếp chút nào.
“Anh có biết con dao này không? Anh biết ai thường dùng loại dao này chứ?”
Goo Dong Chi xoay màn hình sang để Park Chan Il nhìn cho rõ. Trên màn hình là một con dao trông rất kỳ quái. Cán và độ dày của lưỡi dao khá giống loại dao làm cá nhưng phần mũi dao lại không nhọn mà hơi tròn. Một con dao không thể dùng để mổ và lóc thịt cá.
“Dài phết nhỉ. Tầm 40 xen ti mét đấy nhỉ?”
“Ừ, 43 xen tì mét.”
“Đây chắc chắn là loại đã được cải tiến rồi. Dao làm cá có hai loại. Dao sashimi và dao deba. Cậu biết dao sashimi chứ? Nó là dao để xẻ cá, còn deba la dao tách xương. So với dao sashimi thì lưỡi dao deba rộng hơn hẳn. Dùng lẫn cũng được thôi nhưng theo nguyên tắc thì là như vậy, con dao này trông khá giống hai loại dao kia, nhưng lưỡi vừa rộng lại hơi dẹt, phần đầu lưỡi cũng tù nữa. Hiếm đấy Dao là cái gì chú, là thứ để mổ xẻ mà, đúng không? Con dao này thì ai dùng chứ.”
“Vậy ý anh đây là loại dao không ai dùng sao?”
“Đấy mới là chỗ để anh đây bộc lộ giá trị chân chính chứ, phải không nào? Đương nhiên là có người dùng rồi.”
“Anh đừng đùa nữa, nói mau đi.”
“Vào nhũng năm 1970, có một võ đường tên là Nguyên Thủ đạo. Nguyên Thủ đạo nghĩa là gì? Là đao đầu tròn* chứ còn gì nữa. Võ đường Nguyên Thủ dùng dao làm vũ khí chủ đạo nhưng hoàn toàn không luyện và sử dụng kỹ thuật đâm. Bởi vì việc ấy đi ngược lại nguyên tắc và các động tác võ thuật của họ, họ có thể dùng kiếm để chém hay cắt hay đánh nhưng tuyệt đối không được đâm. Con dao này giống loại dao của võ đường Nguyên Thủ đấy. Xét về chiều dài thì có vẻ hơi ngắn, nhưng hình dáng gần như giống hệt. Dao của võ đường Nguyên Thủ chắc phải dài tầm 60 xen ti mét.”
Trong tiếng Hàn từ “đạo” đồng âm với “đao”.
“Cái quái gì anh cũng biết nhỉ.”
“Nói đến dao phải gọi Park Chan Il mà nói đến Park Chan Il phải nhắc tới dao mà lị. Cậu hỏi tôi là chuẩn rồi đấy.”
“Võ đường Nguyên Thủ bây giờ vẫn còn chứ?”
“Đã biến mất từ lâu lắm rồi. Thời buổi này ai còn cầm dao luyện võ nữa. Nhưng mà, cậu thấy con dao này ở đâu đấy?”
“Phát hiện được ở hiện trường một vụ giết người.”
“Thật á? Thằng này đúng là dở người.”
“Sao anh lại nói thế?”
“Nghĩ mà xem. Muốn giết người thì phải chọn con dao nào đâm chọc được chứ. Phực, phực, mấy loại dao có thể bới tung cả nội tạng lên dạo này nhiều lắm. Chứ dùng con dao này mà giết người thì không phải quá tốn sức à.”
“Hẳn là thế rồi. Cám ơn anh nhé.”
“Dạo này cậu làm thêm đấy hả? Bình thường cậu có làm mấy vụ giết người đâu?”
“À, có ông anh trong đội chuyên án nhờ hỏi hộ ấy mà.”
“Có dao đi thì cũng phải có dao đến chứ nhỉ.”
“Hả?”
“Mời tôi uống đi chứ sao nữa.”
“À... Hôm nay tôi có việc hơi gấp cần giải quyết.”
“Thế hả. Tôi biết mấy giai thoại hơi bị hay liên quan đến sự suy tàn của võ đường Nguyên Thủ đấy... Mấy chuyện này có tìm trên mạng cũng không thấy đâu... Nhưng cậu bận thì chịu rồi.”
“Anh đang thả thính đấy à?”
“Thì cứ thử giăng lưới thôi ấy mà.”
“Thôi anh đừng có nấu nướng nữa, kinh doanh đi. Dễ thành công đấy.”
“Nhà hàng cũng là kinh doanh đấy chứ. Sắp toi đến nơi rồi đây này.”
“Đồ ăn dở nên chả thế.”
“Bố khỉ, trên đời sao lại có thằng khốn lúc nào cũng thành thật quá mức thế này nhỉ.”
“Đi thôi. Tôi mời anh một chén vậy.”
Hai người rời khỏi chỗ và đi ra quầy thu ngân. Lee Bin Il vừa đứng dậy vừa kéo hình vua hài Sác-lô nhăn nhúm trên ngực áo ra cho thẳng thớm.
“Ê Bin Il, tối mai trước khi đi làm qua chỗ anh ăn đê. Anh sẽ làm mấy món hết sảy cho chú.”
“Thực phẩm hoàn hảo ấy hả?”
“Thằng nhóc này coi thường đầu bếp đấy à. Khà khà, anh đãi chú những món còn hoàn hảo hơn cả thực phẩm hoàn hảo nhá.”
Quán rượu mà Goo Dong Chi và Park Chan Il thường hay ghé là một quán rượu gạo cách tòa nhà Cá Sấu hai tòa nhà, nhưng khi hai người tới nơi thì quán đã đóng cửa. Họ đang đi loanh quanh thử tìm quán khác thì bắt gặp hai gương mặt quen thuộc đang ngồi ở bàn ngoài vỉa hè uống rượu. Là Baek Ki Hyun và Cha Cheol Ho.
“Ô, chú Baek kìa.”
Park Chan Il hào hứng nói.
“Sao? Định uống cùng họ luôn hả?”
Goo Dong Chi bước ra phía sát lòng đường và hỏi.
“Ờ, rủ họ uống cùng đi. Hôm nay thành ra buổi họp tổ dân phố tòa nhà Cá Sấu rồi đây.”
“Muốn uống cùng thì anh qua đó uống đi. Tôi lên trước có chút việc.”
“Này, thân thiết với hàng xóm láng giềng chút đi. Ngày nào cũng ở trên đỉnh làm gì đấy hả?”
“Bếp trưởng Park cứ làm thân với mọi người đi. Ngày hôm nay tôi cũng nói chuyện với họ nhiều rồi.”
“Chuyện gì hả?”
“Có vài chuyện. Mà ban nãy anh bảo kể cho tôi lịch sử suy tàn của võ đường Nguyên Thủ cơ mà.”
“Ù nhỉ, định nói chuyện đó mà nhỉ. Trưa mai xuống chỗ tôi ăn đi. Lúc đấy tôi kể cho. Giờ tâm trạng tôi bết lắm, phải ực một chén mới được.”
“Có ngày nào tâm trạng anh không bết hả?”
“Trong các cấp độ bết thì hôm nay là cực bết. Bết như kẹo mạch nha dính chặt vào răng không rút ra nổi ấy.”
“Rồi, tôi biết rồi. Tôi lên trước đây.”
“Này, thám tử Goo.”
“Ừ, sao?”
“Đồ ăn của tôi dở lắm hả?”
“Không, ngon mà. Nãy tôi đùa đấy, chỉ là ngon kiểu không hợp với khu này lắm thôi.”
“Thật hả?”
“Thật mà.”
“Cảm ơn nhé. Mai gặp lại.”
Park Chan Il đút tay vào túi quần đi về phía quán rượu. Cha Cheol Ho nhận ra Park Chan Il liên vẫy tay gọi. Park Chan Il kêu lớn: “Ấy, chú!” Không muốn để hai người kia nhìn thấy, Goo Dong Chi nhanh chóng quay lại tòa nhà Cá Sấu. Chỉ còn duy nhất quán game online sáng đèn.
Mùi của tòa nhà Cá Sấu đón chào Goo Dong Chi. Gã thưởng thức thứ mùi ấy trong lúc bước lên cầu thang. Đoạn cầu thang từ tầng một lên tầng hai đầy những miếng dán nhỏ giới thiệu võ đường Hapkido và quán game online. Nhân giả vô dịch, học Hapkido không còn kẻ địch. Dàn máy khủng, dịch vụ đỉnh cao, 1500 won một tiếng. Goo Dong Chi vừa đọc mấy câu quảng cáo vừa đi lên tầng. Khi đi qua quán game và lên cầu thang về văn phòng mình, gã nhận ra những dấu vết cho thấy sự có mặt người lạ. Mùi đã khác. Ở tòa nhà Cá Sấu, dù có giấu mình đi chăng nữa cũng không giấu được mùi. Người ta nói, đồng tiền xấu đuổi đồng tiền tốt, dù đôi khi đồng tiền tốt cũng đuổi đồng tiền xấu. Giữa những mùi tồi tệ, thứ mùi khá hơn sẽ bị bật ra. Goo Dong Chi tiến vào trong bóng tối. Đèn cầu thang sắp tự động bật sáng ngay đây.
“Anh Dong Chi đấy à?”
Giọng nói của một người đàn ông biết tên gã. Giọng nói không hề có ý công kích. Người định tấn công sẽ không lên tiếng trước. Goo Dong Chi thả lỏng bàn tay. Gã tiến thêm một bước nữa, đèn bật sáng, khung cảnh xung quanh hiện ra trong giây lát. Trước của văn phòng, Lee Young Min đang ngồi thu lu. Ông ta vẫn mặc nguyên bộ quần áo ban sáng. Áo khoác xanh, áo sơ mi trắng. Người ông ta run lên. Trông như thể chỉ cần run mạnh thêm một chút thôi, nước mắt đang đọng ứ sẽ bắn ra ngoài. Bộ dạng ấy giống hệt một cái bàn chải đánh răng điện ướt nhẹp quên không tắt máy.